Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 289: Bức thư từ xa đến
Một ngày, có vị thuật sĩ Tây Phương đến U Lan Quán, gặp Mã Tương Lan trong một buổi tiệc rượu, hâm mộ tài năng của cô, đến nhà nói:
- Tương Lan, biết vì sao ngươi lại nghèo túng như vậy không?
Tương Lan xấu hổ nói:
- Tuổi cao lại không xinh đẹp nên mới vắng vẻ như vậy.
Thuật sĩ nói:
- Cũng không hẳn như thế, hướng cửa của quán này là hướng thất tài, người nghe theo lời ta, sửa lại hướng cửa, ắt sẽ phát tài, trong năm nay sẽ linh nghiệm. Mã Tương Lan nghe theo lời của vị thuật sĩ sửa lại hướng cửa, sau ba tháng, có vị công tử ở Chiết Giang Kim Hoa, hâm mộ tài năng của Mã Tương Lan mà tiêu phải đến ngàn lượng tại U Lan Quán, vì vậy mà Mã Tương Lan trở nên giàu có.
Vương Vi chưa từng nghe Mã mụ mụ nhắc đến chuyện này. Vương Vi biết chuyện là nghe từ Tiết Tố Tố bà bà nói, Vương Vi không tin cho lắm, nàng chỉ biết Mã mụ mụ khổ cả đời vì mối tình với danh sĩ Tô Châu Vương Đăng, nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau. Vương Vi cho rằng nhất định là do Vương Đăng phụ tình, và Tiết bà bà cũng cho rằng như vậy.
- Nếu Trương Giới Tử bỏ tiền ra sơ long ta, thì ta có nên chấp nhận không?
Mã Tương Lan rất thích hoa lan, Lúc lâm chung còn dặn Vương Vi phải chăm sóc cho ba trăm chậu hoa lan các loại ngoài vườn kia. Vào đêm đông này, Vương Vi đi qua vườn lan, ngửi thấy mùi hương của hoa, trong tình cảnh này, không thể không nghĩ tới việc mình sẽ bị sơ long, làm ửng hồng đôi má bị gió thổi lạnh như băng của cô, cô nghĩ:
- Mình có nên chấp nhận Trương công tử không?
Vương Vi cũng không biết nữa, nàng có ác cảm với nhưng nam nhân có ý muốn sơ long nàng, nếu Trương công tử cũng giống họ ưa nữ sắc, nghĩ là dùng tiền có thể có được nàng thì nàng cũng không bao giờ ái mộ hắn. Yêu quý hắn chính là nàng biết Trương công tử không có ý như vậy, nhưng cũng vì thế mà nàng lại cảm thấy buồn bã.
Vương Vi nghĩ thầm:
- Cũng có lẽ là do lúc ngồi trên thuyền trên sông Huyền Vũ, ông thái giám nói sẽ bỏ tiền ra cho Trương công tử sơ long mình, mà lúc đó mình xấu hổ và giận giữ, lời nói bị kích động, làm Trương công tử sợ hãi, vì thế mà không dám nhắc đến chuyện này nữa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Vi liền im lặng không cười được nữa, mà nghĩ:
- Trương Giới Tử là một người thông minh đệ nhất, thế gian, không lẽ nào lại không hiểu thành ý của mình. Hơn nữa, người danh tiếng lẫy lừng như công tử không phải là người nhát gan, không thể nào vì thế mà sợ. Chẳng nhẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình sao?
Lại nghĩ:
- Giới Tử công tử đối với mình rất tốt, thật lòng coi mình là bạn, chuyện lần trước nếu không có công tử giúp, thì mình đã phải rời khỏi Kim Lăng rồi, đến U Lan Quán cũng không thể giữ lại được, cũng như chuyện Uông Nhiên Minh có ý muốn nạp mình làm thiếp, Giới Tử công tử lại không có ý muốn được đền ơn, vẫn nho nhã lễ độ.
Đêm đông, Vương Vi trằn trọc trở mình không ngủ được, một vầng trăng sáng rọi vào của sổ Chu các, không thể chợp mắt.
Sau đó nửa tháng, mỗi ngày Vương Vi đều đọc sách, vẽ tranh, chăm sóc hoa. Nàng từ chối lời mời dự tiệc của các công tử nổi tiếng ở Kim Lăng, đều lấy cớ ốm không đến được. Chập tối ngày mùng sáu tháng mười một, Lý Tuyết Y và Tiểu muội Lý Khấu Nhi đến trò chuyện cùng Vương Vi. Vương Vi mời hai người đến Noãn các ngồi. Lý Tuyết Y cơ thể yếu nên sợ lanh, Vương Vi liền đưa lò sưởi ấm của mình cho cô, cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm muội thế này?
Lý Tuyết Y nói:
- Một nhóm người ở Tê Hà Sơn có thành lập Thi xã gì đó, đưa thiệp đến mời ta, nhưng ta từ chối không đi.
Vương Vi nói:
- Tỷ đúng là người đứng đầu nghành ca múa, đương nhiên là tiếp khách không xuể rồi.
Lý Tuyết Y không vui cau mày nói:
- Tu Vi đang chế giễu ta?
Vương Vi vội nói:
- Không không, tỷ biết đấy, Vương Vi làm sao dám chế giễu tỷ.
Lý Tuyết Y cười một tiếng, duỗi ngón trỏ mảnh khảnh, khẽ vỗ nhẹ một cái lên má Vương Vi một cái, cười nói:
- Hoa kính lưu lại chờ ai đến quét, cửa nơi đây chờ ai đến mở.
Vương Vi gắt giọng:
- Tỷ thật là, lại giễu cợt muội rồi.
Lý Khấu Nhi bên cạnh cười khanh khách, nàng cũng hiểu những gì chị gái nói, con gái làm nghề ca múa, tuổi nhỏ mà hiểu chuyện sớm à.
Lý Tuyết Y liếc nhìn tiểu muội Lý Khấu Nhi một cái, nghiêm mặt hỏi:
- Tu Vi, mấy ngày gần đây ba vị công tử họ Trương có hay tới đây không?
Vương Vi lắc đầu nói:
- Không hề đến, có lẽ vài ngày nữa là rời khỏi Kim Lăng về Thiệu Hưng rồi.
Lý Tuyết Y đoán được qua lời nói và sắc mặt của cô, hỏi:
- Vậy Tu Vi tính thế nào?
Vương Vi đỏ mặt nói:
- Tất nhiên là phải đưa tiễn ba vị Trương công tử rồi.
Lý Tuyết Y nói:
- Ta không phải có ý này, ta muốn nói Tu Vi muội đóng của không tiếp khách, không phải là vì Giới Tử tướng công sao?
- Tỷ đừng nói bậy.
Vương vi vội vàng phủ nhận:
- Muội luôn luôn sống thanh tịnh, rất ít khi tiếp khách, tỷ không phải là không biết.
Lý Tuyết Y hiểu ý mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Tu Vi, ta và muội tình như thủ túc, ta sẽ nói thẳng luôn, Giới Tử tướng công là người đoan chính , không buông thả như Yến Khách tướng công, mà muội lại thích Giới Tử tướng công, sao lại không muốn cho công tử ấy biết, muội đừng giấu ta. Muội còn có ý muốn sống trọn đời với Giới Tử tướng công.
Vương Vi mặt đỏ bừng, lắc đầu nói:
- Tỷ có điều không biết, chuyện phó thác cả đời, đến bây giờ muội vẫn chưa nghĩ đến. Chẳng lẽ việc gả làm thiếp cho người ta là phải nhanh chân chạy trước sao? Trương Giới Tử tướng công chưa lập gia đình nên không thể lấy một người như muội làm thiếp trước được, mà muội cũng chưa nghĩ đến sẽ làm thiếp của công tử---chỉ là yêu mến, chứ không nghĩ nhiều. Câu nói cuối, âm thanh nhỏ khó mà phân biệt.
Lý Tuyết Y gập đầu nói:
- Tu Vi đúng là người có chủ kiến, không cần ta phải nhiều lời. Chỉ là U Lan Quán như thế này sao có thể chống đỡ lâu dài được, có rất nhiều người phải dựa vào muội mà sống đấy.
Vương Vi lại không thấy buồn rầu, mà cười nói:
- Đa tạ tỷ quan tâm,Mã mụ mụ vẫn còn tích được một ít. Hôm qua, muội bảo Diêu thúc và Tiết Đồng đem hai chậu hoa Lan mà ta trồng ra phố bán, bán được một lượng rưỡi bạc. Không kể đến những thứ khác, chỉ cần dựa vào vườn lan này.... cũng có thể cho hơn bốn mươi người ở U Lan Quán sống qua ngày, chỉ cẩn tích kiệm một chút là được. Muội cũng không phải là người xa xỉ, nên cũng có ai buộc muội phải kiếm nhiều tiền hơn---- Không phải là muội nói Lý A Mẫu, Lý A Mẫu cũng sẽ không bắt ép tỷ.
Lý A Mẫu chính là mẹ đẻ của Lý Tuyết Y và Lý Khấu Nhi.
Lý Tuyết Y cười cười, than nhẹ một tiêng rồi nói:
- Tu Vi và Mã mụ mụ đúng là si tình giống nhau.
Vương Vi phủ nhận nói:
- Không, muội sẽ không giống Mã mụ mụ, Vương Đăng không xứng đáng để Mã mụ mụ chờ đợi. Sau khi Mã mụ mụ qua đời, y ghi điếu văn là đã rõ y là người phụ bạc, thơ không hay, tình cũng không thật.
-Là thơ gì?
Lý Tuyết Y hỏi.
Vương Vi nhớ lại nói:
- “Ca vũ năm xưa là đệ nhất, danh tính đã kín cả thanh lâu, tình chưa dứt mà đã đi trước, gộp lại hóa thành phù du"---- trong thơ không thấy sự đau khổ vì cái chết, mà chỉ thấy sự lẳng lơ phong lưu.
Lý Tuyết Y ừ một tiếng, ngâm thơ của Ngư Huyền Cơ:
- “Báu vật vô giá dễ cầu, người tình thật lòng thì khó kiếm"----biết đi đâu tìm người biết quý trọng những người như chúng ta đây?
Hai người ca nữ im lặng dưới ánh đèn, mỗi người một suy nghĩ. Lý Khấu Nhi mới mười ba tuổi nên không hiểu những điều phiền muộn này, ....Đi chơi đùa với con Hắc Vũ Bát Ca.
-Vi Cô, Vi Cô.
Tiết đồng chạy vào gọi:
-Tiểu Vũ ca đến.
Vũ Lăng đi về phía Vương Vi chào hỏi, miệng thở ra hơi lạnh nói:
- Vi Cô, sáng mai Công tử nhà ta sẽ lên đường về quê, bảo ta đến nói với cô nương một tiếng--Tuyết Y tỷ cũng ở đây à.
Vương Vi vội bảo Huệ Tương lấy ít bánh cho Vũ Lăng ăn, hỏi Vũ Lăng một vài câu, rồi kêu Vũ Lăng trở về.
Lý Tuyết Y nói:
-Tuy Trương công tử không báo cho ta biết mai công tử về quê , nhưng ta đã biết rồi, vậy mai ta sẽ cùng muội đến tiễn bọn họ.
Vương Vi nói:
-Vâng, vậy mai ta đến gọi tỷ cùng đi, tỷ đừng có ngủ nướng đây.
Lý Tuyết Y cười nói:
- Biết rồi, mai sẽ dậy sớm....theo Vương Vi đến tiễn hắn.
Cười hì hì một hồi, Lý Tuyết Y và Lý Khấu Nhi trở về Tương Chân Quán. Vương Vi và Diêu Thúc cùng người làm đem hơn trăm chậu hoa lan chuyển vào phòng ấm. Sau đó cô tắm rửa, ngồi dưới ánh đèn vẽ một bức họa “Tuyệt bích thùy lan" (hao lan trên vách đá), đến canh ba mới nghỉ.
Trương Nguyên nghe thấy tiếng trống canh ba,... hắn cũng chưa ngủ, ngồi dưới ánh đèn viết thư hồi âm cho Từ Quang Khải,
Tối hôm nay, Trương Nguyên cùng đại huynh, tam huynh đến Đạm Viên chào từ biệt Tiêu lão sư. Tiêu lão sư sai tiểu đồng mang một phong bì rất dày ra giao cho hắn, đó là thư của Từ Quang Khải ở Thiên Tân gửi tới, giờ ngọ hôm nay mới gửi đến, Tiêu lão sư nói:
- Bức thư này coi như đến đúng lúc, Trương Nguyên ngươi xem trước, rồi đọc lại cho ta nghe.
Tiêu Thái Sử lo lắng Từ Quang Khải sẽ khuyên Trương Nguyên gia nhập Thiên Chúa Giáo phương Tây. Thế nên muốn Trương Nguyên nói lại nội dung bức thư. Sở dĩ Từ Quang Khải viết thư cho Trương Nguyên, là do hơn một tháng trước Tiêu lão sư viết thư cho y có đề cập đến Trương Nguyên. Nói Trương Nguyên cũng tôn sùng học thức phương Tây, xưởng kính của Trương Thị mới chế tạo được kính quang học, kính cận thị, và cả kính viễn vọng. Cho nên Từ Quang Khải mới viết thư đến.
ình. -special-character:line-break'>
- Tương Lan, biết vì sao ngươi lại nghèo túng như vậy không?
Tương Lan xấu hổ nói:
- Tuổi cao lại không xinh đẹp nên mới vắng vẻ như vậy.
Thuật sĩ nói:
- Cũng không hẳn như thế, hướng cửa của quán này là hướng thất tài, người nghe theo lời ta, sửa lại hướng cửa, ắt sẽ phát tài, trong năm nay sẽ linh nghiệm. Mã Tương Lan nghe theo lời của vị thuật sĩ sửa lại hướng cửa, sau ba tháng, có vị công tử ở Chiết Giang Kim Hoa, hâm mộ tài năng của Mã Tương Lan mà tiêu phải đến ngàn lượng tại U Lan Quán, vì vậy mà Mã Tương Lan trở nên giàu có.
Vương Vi chưa từng nghe Mã mụ mụ nhắc đến chuyện này. Vương Vi biết chuyện là nghe từ Tiết Tố Tố bà bà nói, Vương Vi không tin cho lắm, nàng chỉ biết Mã mụ mụ khổ cả đời vì mối tình với danh sĩ Tô Châu Vương Đăng, nhưng cuối cùng lại không đến được với nhau. Vương Vi cho rằng nhất định là do Vương Đăng phụ tình, và Tiết bà bà cũng cho rằng như vậy.
- Nếu Trương Giới Tử bỏ tiền ra sơ long ta, thì ta có nên chấp nhận không?
Mã Tương Lan rất thích hoa lan, Lúc lâm chung còn dặn Vương Vi phải chăm sóc cho ba trăm chậu hoa lan các loại ngoài vườn kia. Vào đêm đông này, Vương Vi đi qua vườn lan, ngửi thấy mùi hương của hoa, trong tình cảnh này, không thể không nghĩ tới việc mình sẽ bị sơ long, làm ửng hồng đôi má bị gió thổi lạnh như băng của cô, cô nghĩ:
- Mình có nên chấp nhận Trương công tử không?
Vương Vi cũng không biết nữa, nàng có ác cảm với nhưng nam nhân có ý muốn sơ long nàng, nếu Trương công tử cũng giống họ ưa nữ sắc, nghĩ là dùng tiền có thể có được nàng thì nàng cũng không bao giờ ái mộ hắn. Yêu quý hắn chính là nàng biết Trương công tử không có ý như vậy, nhưng cũng vì thế mà nàng lại cảm thấy buồn bã.
Vương Vi nghĩ thầm:
- Cũng có lẽ là do lúc ngồi trên thuyền trên sông Huyền Vũ, ông thái giám nói sẽ bỏ tiền ra cho Trương công tử sơ long mình, mà lúc đó mình xấu hổ và giận giữ, lời nói bị kích động, làm Trương công tử sợ hãi, vì thế mà không dám nhắc đến chuyện này nữa sao?
Nghĩ đến đây, Vương Vi liền im lặng không cười được nữa, mà nghĩ:
- Trương Giới Tử là một người thông minh đệ nhất, thế gian, không lẽ nào lại không hiểu thành ý của mình. Hơn nữa, người danh tiếng lẫy lừng như công tử không phải là người nhát gan, không thể nào vì thế mà sợ. Chẳng nhẽ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình sao?
Lại nghĩ:
- Giới Tử công tử đối với mình rất tốt, thật lòng coi mình là bạn, chuyện lần trước nếu không có công tử giúp, thì mình đã phải rời khỏi Kim Lăng rồi, đến U Lan Quán cũng không thể giữ lại được, cũng như chuyện Uông Nhiên Minh có ý muốn nạp mình làm thiếp, Giới Tử công tử lại không có ý muốn được đền ơn, vẫn nho nhã lễ độ.
Đêm đông, Vương Vi trằn trọc trở mình không ngủ được, một vầng trăng sáng rọi vào của sổ Chu các, không thể chợp mắt.
Sau đó nửa tháng, mỗi ngày Vương Vi đều đọc sách, vẽ tranh, chăm sóc hoa. Nàng từ chối lời mời dự tiệc của các công tử nổi tiếng ở Kim Lăng, đều lấy cớ ốm không đến được. Chập tối ngày mùng sáu tháng mười một, Lý Tuyết Y và Tiểu muội Lý Khấu Nhi đến trò chuyện cùng Vương Vi. Vương Vi mời hai người đến Noãn các ngồi. Lý Tuyết Y cơ thể yếu nên sợ lanh, Vương Vi liền đưa lò sưởi ấm của mình cho cô, cười hỏi:
- Tỷ tỷ sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm muội thế này?
Lý Tuyết Y nói:
- Một nhóm người ở Tê Hà Sơn có thành lập Thi xã gì đó, đưa thiệp đến mời ta, nhưng ta từ chối không đi.
Vương Vi nói:
- Tỷ đúng là người đứng đầu nghành ca múa, đương nhiên là tiếp khách không xuể rồi.
Lý Tuyết Y không vui cau mày nói:
- Tu Vi đang chế giễu ta?
Vương Vi vội nói:
- Không không, tỷ biết đấy, Vương Vi làm sao dám chế giễu tỷ.
Lý Tuyết Y cười một tiếng, duỗi ngón trỏ mảnh khảnh, khẽ vỗ nhẹ một cái lên má Vương Vi một cái, cười nói:
- Hoa kính lưu lại chờ ai đến quét, cửa nơi đây chờ ai đến mở.
Vương Vi gắt giọng:
- Tỷ thật là, lại giễu cợt muội rồi.
Lý Khấu Nhi bên cạnh cười khanh khách, nàng cũng hiểu những gì chị gái nói, con gái làm nghề ca múa, tuổi nhỏ mà hiểu chuyện sớm à.
Lý Tuyết Y liếc nhìn tiểu muội Lý Khấu Nhi một cái, nghiêm mặt hỏi:
- Tu Vi, mấy ngày gần đây ba vị công tử họ Trương có hay tới đây không?
Vương Vi lắc đầu nói:
- Không hề đến, có lẽ vài ngày nữa là rời khỏi Kim Lăng về Thiệu Hưng rồi.
Lý Tuyết Y đoán được qua lời nói và sắc mặt của cô, hỏi:
- Vậy Tu Vi tính thế nào?
Vương Vi đỏ mặt nói:
- Tất nhiên là phải đưa tiễn ba vị Trương công tử rồi.
Lý Tuyết Y nói:
- Ta không phải có ý này, ta muốn nói Tu Vi muội đóng của không tiếp khách, không phải là vì Giới Tử tướng công sao?
- Tỷ đừng nói bậy.
Vương vi vội vàng phủ nhận:
- Muội luôn luôn sống thanh tịnh, rất ít khi tiếp khách, tỷ không phải là không biết.
Lý Tuyết Y hiểu ý mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Tu Vi, ta và muội tình như thủ túc, ta sẽ nói thẳng luôn, Giới Tử tướng công là người đoan chính , không buông thả như Yến Khách tướng công, mà muội lại thích Giới Tử tướng công, sao lại không muốn cho công tử ấy biết, muội đừng giấu ta. Muội còn có ý muốn sống trọn đời với Giới Tử tướng công.
Vương Vi mặt đỏ bừng, lắc đầu nói:
- Tỷ có điều không biết, chuyện phó thác cả đời, đến bây giờ muội vẫn chưa nghĩ đến. Chẳng lẽ việc gả làm thiếp cho người ta là phải nhanh chân chạy trước sao? Trương Giới Tử tướng công chưa lập gia đình nên không thể lấy một người như muội làm thiếp trước được, mà muội cũng chưa nghĩ đến sẽ làm thiếp của công tử---chỉ là yêu mến, chứ không nghĩ nhiều. Câu nói cuối, âm thanh nhỏ khó mà phân biệt.
Lý Tuyết Y gập đầu nói:
- Tu Vi đúng là người có chủ kiến, không cần ta phải nhiều lời. Chỉ là U Lan Quán như thế này sao có thể chống đỡ lâu dài được, có rất nhiều người phải dựa vào muội mà sống đấy.
Vương Vi lại không thấy buồn rầu, mà cười nói:
- Đa tạ tỷ quan tâm,Mã mụ mụ vẫn còn tích được một ít. Hôm qua, muội bảo Diêu thúc và Tiết Đồng đem hai chậu hoa Lan mà ta trồng ra phố bán, bán được một lượng rưỡi bạc. Không kể đến những thứ khác, chỉ cần dựa vào vườn lan này.... cũng có thể cho hơn bốn mươi người ở U Lan Quán sống qua ngày, chỉ cẩn tích kiệm một chút là được. Muội cũng không phải là người xa xỉ, nên cũng có ai buộc muội phải kiếm nhiều tiền hơn---- Không phải là muội nói Lý A Mẫu, Lý A Mẫu cũng sẽ không bắt ép tỷ.
Lý A Mẫu chính là mẹ đẻ của Lý Tuyết Y và Lý Khấu Nhi.
Lý Tuyết Y cười cười, than nhẹ một tiêng rồi nói:
- Tu Vi và Mã mụ mụ đúng là si tình giống nhau.
Vương Vi phủ nhận nói:
- Không, muội sẽ không giống Mã mụ mụ, Vương Đăng không xứng đáng để Mã mụ mụ chờ đợi. Sau khi Mã mụ mụ qua đời, y ghi điếu văn là đã rõ y là người phụ bạc, thơ không hay, tình cũng không thật.
-Là thơ gì?
Lý Tuyết Y hỏi.
Vương Vi nhớ lại nói:
- “Ca vũ năm xưa là đệ nhất, danh tính đã kín cả thanh lâu, tình chưa dứt mà đã đi trước, gộp lại hóa thành phù du"---- trong thơ không thấy sự đau khổ vì cái chết, mà chỉ thấy sự lẳng lơ phong lưu.
Lý Tuyết Y ừ một tiếng, ngâm thơ của Ngư Huyền Cơ:
- “Báu vật vô giá dễ cầu, người tình thật lòng thì khó kiếm"----biết đi đâu tìm người biết quý trọng những người như chúng ta đây?
Hai người ca nữ im lặng dưới ánh đèn, mỗi người một suy nghĩ. Lý Khấu Nhi mới mười ba tuổi nên không hiểu những điều phiền muộn này, ....Đi chơi đùa với con Hắc Vũ Bát Ca.
-Vi Cô, Vi Cô.
Tiết đồng chạy vào gọi:
-Tiểu Vũ ca đến.
Vũ Lăng đi về phía Vương Vi chào hỏi, miệng thở ra hơi lạnh nói:
- Vi Cô, sáng mai Công tử nhà ta sẽ lên đường về quê, bảo ta đến nói với cô nương một tiếng--Tuyết Y tỷ cũng ở đây à.
Vương Vi vội bảo Huệ Tương lấy ít bánh cho Vũ Lăng ăn, hỏi Vũ Lăng một vài câu, rồi kêu Vũ Lăng trở về.
Lý Tuyết Y nói:
-Tuy Trương công tử không báo cho ta biết mai công tử về quê , nhưng ta đã biết rồi, vậy mai ta sẽ cùng muội đến tiễn bọn họ.
Vương Vi nói:
-Vâng, vậy mai ta đến gọi tỷ cùng đi, tỷ đừng có ngủ nướng đây.
Lý Tuyết Y cười nói:
- Biết rồi, mai sẽ dậy sớm....theo Vương Vi đến tiễn hắn.
Cười hì hì một hồi, Lý Tuyết Y và Lý Khấu Nhi trở về Tương Chân Quán. Vương Vi và Diêu Thúc cùng người làm đem hơn trăm chậu hoa lan chuyển vào phòng ấm. Sau đó cô tắm rửa, ngồi dưới ánh đèn vẽ một bức họa “Tuyệt bích thùy lan" (hao lan trên vách đá), đến canh ba mới nghỉ.
Trương Nguyên nghe thấy tiếng trống canh ba,... hắn cũng chưa ngủ, ngồi dưới ánh đèn viết thư hồi âm cho Từ Quang Khải,
Tối hôm nay, Trương Nguyên cùng đại huynh, tam huynh đến Đạm Viên chào từ biệt Tiêu lão sư. Tiêu lão sư sai tiểu đồng mang một phong bì rất dày ra giao cho hắn, đó là thư của Từ Quang Khải ở Thiên Tân gửi tới, giờ ngọ hôm nay mới gửi đến, Tiêu lão sư nói:
- Bức thư này coi như đến đúng lúc, Trương Nguyên ngươi xem trước, rồi đọc lại cho ta nghe.
Tiêu Thái Sử lo lắng Từ Quang Khải sẽ khuyên Trương Nguyên gia nhập Thiên Chúa Giáo phương Tây. Thế nên muốn Trương Nguyên nói lại nội dung bức thư. Sở dĩ Từ Quang Khải viết thư cho Trương Nguyên, là do hơn một tháng trước Tiêu lão sư viết thư cho y có đề cập đến Trương Nguyên. Nói Trương Nguyên cũng tôn sùng học thức phương Tây, xưởng kính của Trương Thị mới chế tạo được kính quang học, kính cận thị, và cả kính viễn vọng. Cho nên Từ Quang Khải mới viết thư đến.
ình. -special-character:line-break'>
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si