Lăng Hề

Chương 11

Nhiều năm qua luôn kiêu ngạo tự cho khả năng tự chủ của mình rất tốt, vào lúc này lại giống như không chịu được một kích thích như vậy. Nghĩ cũng không nghĩ, gần như là xuất phát từ bản năng, Lạc Gia đột nhiên ôm Lăng Hề vào ngực.

Ngực Lạc Gia thật ấm áp, đầu Lăng Hề vừa vặn đặt ngay tại trái tim của Lạc Gia. Cậu thậm chí có thể nghe rõ được tiếng tim đập có một chút mất trật tự của Lạc Gia.

Thân thể Lăng Hề cứng đờ, sau đó dần dần trầm tĩnh lại, chủ động dùng tay ôm lấy thắt lưng Lạc Gia.

Lạc Gia kinh ngạc, ôm Lăng Hề chặt hơn một chút, ghé vào bên tai Lăng Hề nói khẽ: “Cám ơn em."

Trong lòng Lăng Hề tự nhủ là không được, hoàn hồn đưa tay đẩy Lạc Gia ra. Ai ngờ giây tiếp theo, cái cằm bị xiết chặt, đôi môi mềm mại của đối phương ép xuống, không để cho Lăng Hề kháng cự, xâm nhập mạnh mẽ.

Lăng Hề giãy một chút, nhưng sức mạnh của Lạc Gia rất lớn, động tác hai người có chút lộn xộn. Nghiên mực bị đổ, nước mực màu đen vẩy ra nền đá cẩm thạch trên mặt đất. Lăng Hề mở to mắt, có chút sợ hãi, vô thức co người lại. Khuôn mặt vừa thoát khỏi tay Lạc Gia, giây tiếp theo lại bị cưỡng chế ép tới.

Môi lại bị đối phương hôn lên.

Cảm giác lỗ tai ong ong, hết thảy mọi thứ đều không thể nghe được, thân thể mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.

Không biết qua bao lâu, Lạc Gia mới buông tha môi của Lăng Hề, một đường dọc theo cổ Lăng Hề, ngay tại vị trí xương quai xanh, đột nhiên dừng lại, bất động, trong chốc lát bình tĩnh lại mới dần dần buông Lăng Hề ra. Lăng Hề xoay người muốn chạy trốn, thoát khỏi kiềm chế của Lạc Gia.

Lạc Gia thấy Lăng Hề có ý định chạy trốn, nghĩ cũng không nghĩ, lấy tay kéo cậu vào trong ngực, cúi đầu vùi sâu vào xương quai xanh của cậu, thanh âm khàn khàn: “Anh thích em."

Lăng Hề bỗng nhiên mở to mắt. Thân thể giống như bị cố định lại bởi một loại sức mạnh vô hình.

Lạc Gia không cho Lăng Hề có thời gian để phản ứng, lại cúi đầu một lần nữa hôn lên môi cậu, bất quá lần này là một loại ôn nhu, nhẹ nhàng. Đối với người giống như Lăng Hề, hoàn toàn là một tờ giấy trắng, rõ ràng không phải là đối thủ của Lạc Gia, chưa tới một chút, cơ thể đã xụi lơ.

Tay Lạc Gia linh hoạt hướng vào vạt áo của Lăng Hề, ngón tay lạnh buốt làm cho thân thể cậu có chút kích thích, cái tay lại đột nhiên dừng lại, cứng ngắc trong vài giây.

Áp lực trên người được buông lỏng. Đột nhiên bị buông ra, Lăng Hề sững sờ, mở to đôi mắt màu đen nhìn Lạc Gia, cảm thấy rất khó hiểu, đến cuối cùng là vì sao Lạc Gia lại buông tha mình.

Lạc Gia dùng ngón trỏ xoa xoa cái trán, nếu như không phải hắn biết rõ tính cách của tiểu gia hỏa này, hắn nhất định sẽ xem ánh mắt kia như một loại cổ vũ.

Có chút đau đầu, xem ra tiểu gia hỏa này thật sự là không biết bản thân mình có bao nhiêu quyến rũ nha. Buông lỏng Lăng Hề ra, Lạc Gia giữ một khoảng cách an toàn với Lăng Hề.

Lăng Hề vô thức đưa tay lên sờ môi của mình, đây đã là lần thứ hai bị nam nhân hôn, so với nụ hôn trước kia, lần này cảm giác mạnh liệt hơn một chút, nhưng lại không có bất kì cảm giác chán ghét nào.

Lạc Gia nhìn động tác của Lăng Hề: “Làm sao vậy? Không vui sao?"

“Không phải." Lăng Hề dừng cái một chút: “Chỉ là cảm thấy…… có chút kỳ quái….." Lăng Hề không có giống như trong tưởng tượng của mình là sẽ kháng cự, ý nghĩ này làm cậu có chút cảm giác kì ảo.

Tay Lạc Gia nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo tóc mai của Lăng Hề: “Chấp nhận anh, đối với em rất khó sao?"

Lăng Hề lắc đầu, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lạc Gia.

Nam nhân này đối với cậu rất tốt, điểm này, không thể nghi ngờ. Nhưng mà cậu thật không có kinh nghiệm ở cùng một chỗ với nam nhân, hơn nữa chính cậu cũng không phân định rõ cậu đối với nam nhân này rốt cuộc là có cảm giác gì, tình thân hay là tình yêu hay chỉ là một loại biết ơn. Cho dù ở cùng một chỗ, cậu cũng sợ không thể lâu dài, sợ đến lúc đó cậu hối hận hoặc là giữa hai người sẽ xuất hiện tình huống gì đó, nếu như khi đó phải tách ra cậu sẽ vô cùng bi thương.

Lăng Hề đã từng được học tri thức cổ xưa, cũng đã nghe kể chuyện. Nam nhân ở cùng nam nhân thì sẽ không có kết quả tốt. Tuy là hai thời đại, hai thế giới khác nhau, nhưng cậu vẫn sợ. Có lẽ những tư tưởng kia đã ăn sâu trong lòng cậu rồi.

Đang muốn bình tĩnh lại, cái cằm đột nhiên bị nắm chặt lấy: “Đừng cắn, anh sẽ đau lòng" Thì ra là chẳng biết từ lúc nào, Lăng Hề vô thức cắn chặt môi dưới.

Lạc Gia nhìn Lăng Hề giãy dụa có chút không đành lòng, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng: “Được rồi, anh không ép em." Nói xong, xoay người rời đi.

Lăng Hề ngay trước lúc Lạc Gia xoay người, rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt đối phương tràn ngập bi thương.

Nhìn bóng lưng nam nhân cô đơn, đôi môi run rẩy. Đột nhiên ngực giống như bị kim châm vào rất khó chịu, nhưng lại nói không ra một câu giữ lại.

Tim tự nhiên cảm thấy trống rỗng. Đó là một loại cảm giác không thể nói nên lời, Lăng Hề cũng chưa bao giờ có loại cảm giác này….

…..

Mặc dù sự việc ngày đó làm hai người đều cảm thấy có chút vướng mắt, nhưng không khí hai người khi ở chung cũng không có lạnh nhạt đi, trước sau như một, không mặn cũng không nhạt.

Mấy ngày gần đây, ngoại trừ quét dọn ra, thời gian còn lại Lăng Hề đều dành cho việc vẽ tranh.

Lạc Gia cảm thấy bất mãn khi tiểu tử kia lại luôn chú ý tới những thứ khác mà không chú ý tới hắn, suy nghĩ muốn trực tiếp ném đống tranh đó đi, nhưng lại không muốn nhìn thấy biểu tình khổ sở, đau lòng của tiểu tử kia nên không có làm. Đành phải đặt bản thân vào công việc bận rộn, rườm rà. Đáy lòng thở dài vô số lần, coi như là tự ngược mình a.

Hôm nay, sau bữa cơm chiều, Lăng Hề như bình thường ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách xem TV. Ngồi ở bên cạnh Lăng Hề, Lạc Gia thuận tay cầm lên một quả táo màu sắc hấp dẫn trên bàn.

Trước kia Lăng Hề cũng đã ăn không ít trái cây, gần như mỗi ngày đều được ăn rất nhiều. Nhưng từ khi đi tới cái thế giới này, cậu trở thành người nghèo, một quả cũng chưa được nếm qua.

Bởi vì đối với Lăng Hề mà nói một trăm đồng Hách Lạp cho một kí trái cây, thật sự là, quá mắc.

Lăng Hề nhìn trái cây hấp dẫn trên bàn, có chút chần chờ: “Tôi có thể…… ăn những trái cây kia không?" Đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào trái cây trên bàn, bộ dạng như vậy thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Lạc Gia sững sờ, còn chưa có phản ứng kịp, liền vô thức nói: “Đương nhiên có thể."

Trước kia, Lăng Hề luôn có rất nhiều người hầu hạ, vỏ trái cây đều có người gọt sạch cho cậu rồi đưa đến bên miệng, cậu chỉ cần há miệng cắn là được rồi.

Hiện tại không có người hầu hạ, cậu đương nhiên phải tự mình làm.

Lăng Hề nhìn nhìn Lạc Gia gọt hết vỏ trái cây, cầm lấy một quả lê sạch sẽ, đưa đến bên môi. Giống như cún nhỏ, Lăng Hề đưa mũi ngửi thử. Lạc Gia ở một bên nhìn động tác của cậu, có chút buồn cười.

Tiểu tử kia nhìn nhìn trái lê, giống như là đang tìm vị trí phù hợp để cắn xuống.

Dưới con mắt của Lạc Gia, Lăng Hề là đang cẩn thận quan sát sau đó bắt đầu dùng hàm răng cắn một vòng rồi một vòng trên trái lê, từ đầu đến cuối rõ ràng là vỏ trái lê không có bị đứt đoạn, gặm hết xong đem vỏ quăng vào thùng rác ở trước người Lạc Gia, sau đó thật vui vẻ ôm trái lê đã sạch vỏ đưa lên miệng gặm.

Lạc Gia nhìn Lăng Hề, rồi lại nhìn rác rưởi trong thùng rác, lại nhìn nhìn quả táo trong tay vốn là đang vì người nọ mà gọt, đột nhiên nở nụ cười trầm thấp……

Đêm, trên trời chỉ có một vài ngôi sao, một vòng trăng tròn treo cao ngoài cửa sổ, Lăng Hề ngồi dựa ở bên cửa sổ, mặc áo choàng tắm màu trắng, đắm chìm trong ánh xanh rực rỡ của mặt trăng, giữa lông mày nổi lên một điểm màu đỏ nhàn nhạt. Lăng Hề đã dần dần quen với cách ăn mặc của thế giới này, không còn bao bọc chính mình như cái bánh chưng nữa. Thỉnh thoảng lộ ra đôi chân trắng nõn, hay xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp cũng không còn cảm thấy không thoải mái.

Lạc Gia dựa sát vào người Lăng Hề ngửi mùi thơm nhàn nhạt, không biết có phải là do vừa mới tắm rửa hay không, nhưng hương vị nhàn nhạt này chỉ thuộc về mình cậu. Khóe môi Lạc Gia nở ra một nụ cười thỏa mãn.

Lăng Hề phát giác bên cạnh có người, lập tức quay đầu, nhìn thấy một bộ quần áo ở trước mặt. Tay sờ quần áo, kinh ngạc quay đầu nhìn Lạc Gia, phát hiện Lạc Gia đang mỉm cười nhìn cậu.

Lăng Hề chìm đắm trong đôi mắt tràn ngập ôn nhu kia, chớp mắt: “Đây là…."

“Tặng cho em" Lạc Gia liền kéo Lăng Hề ôm vào trong ngực.

“Cho tôi?"

Lạc Gia gật đầu ừ một tiếng. Cười cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Lăng Hề: “Đúng vậy, đây là quà anh đáp lễ."

Lăng Hề cầm lấy quần áo xem xét, sững sờ tại chỗ, mặc dù Lạc Gia nói không ép buộc cậu, nhưng cậu lại cảm giác được một loại áp lực vô hình.

“Không cần….."

“Em không cần. Vậy anh đành vứt chúng đi, dù sao cũng không có người mặc."

Nhận cũng không được, nhưng để Lạc Gia ném đi cũng không được. Lăng Hề có chút khó xử, sờ sờ đầu, không biết nên làm như thế nào cho phải. Nam nhân này làm cho cậu cảm thấy khó chịu trong lòng, nếu như là trước kia, ở thế giới của cậu, cậu tuyệt đối không có khả năng chấp nhận loại chuyện tốt này, nhưng mà thế giới này không giống như vậy, loại chuyện này không chỉ công khai mà còn được làm một cách quang minh chính đại.

Đôi mắt trong sáng lập tức nhìn lên người Lạc Gia, cảm giác của mình đối nam nhân này có chút vi diệu. Lạc Gia bị đôi mắt đen trong suốt kia xem xét, không tự chủ được cứng người lại.

Tiểu tử kia nhìn có chút chật vật, lại mang theo sự chần chờ, cuối cùng giống như là đã có câu trả lời, nhìn Lạc Gia chậm rãi nói: “Tuy tôi không thích nam nhân, nhưng mà tôi không biết tại sao, nhìn thấy anh thất vọng, chỗ này của tôi rất đau…." Vừa nói Lăng Hề vừa lôi kéo tay của Lạc Gia đem đặt tại vị trí trái tim của mình.

Lạc Gia nghe được trong đầu “Ầm" một tiếng, trong nháy mắt ánh mắt dấy lên một tia hy vọng. Xem ra tiểu gia hỏa đối với hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. Kiềm chế lại cảm giác muốn đem tiểu tử đáng yêu này một ngụm nuốt vào bụng. Hắn cũng không thể dọa chạy tiểu tử kia được.

Trấn định một chút mới chăm chú nhìn Lăng Hề, nói: “Không sao, anh….. có thể chờ."
Tác giả : Hiên Tiêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại