Láng Giềng Hắc Ám
Chương 71
Thế là, chúng tôi tới quán lẩu, vừa ăn vừa điều tra chân tướng.
Đối với tên nhóc mà nói, đây tuyệt đối là Hồng Môn yến*, nhưng cậu ta rất biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gọi món ăn đầy bàn, sau khi ăn uống no say, cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Hoa phái chúng tôi tới bảo vệ Dương tiểu thư, ngoài ra, anh ấy không bỏ Dương tiểu thư."
"Ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Chúng tôi là thuộc hạ cũng không rõ lắm, khi đó là đêm khuya, đột nhiên vang lên tiếng đấu súng trong phòng anh Hoa, chúng tôi vội vàng chạy vào xem xét, kết quả vừa mở cửa đã thấy anh Hoa đỡ đạn cho Dương tiểu thư."
Nói tới đây, tên nhóc đừng lại, gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu ra, đang định cho vào miệng thì bị tôi dùng đũa cướp lấy: "Cậu nói, Hoa Thành bị thương vì bảo vệ Chí Chí!"
"Không sai, khi đó Dương tiểu thư đang bận cướp súng của tên phản bội, tên kia cuống lên sợ cô ấy phản kích liền bắn cô ấy, anh Hoa lên phía trước chắn lại."
"Hóa ra là như vậy." Tôi gật gật đầu, lỏng đũa.
Tên nhóc vội vàng cho miếng thịt bò vào miệng, sợ chậm một bước lại bị tôi chặn lại, nhưng ăn vội quá nghẹn trắng mắt.
"Vậy theo cậu thấy, Hoa Thành đối với Chí Chí có tốt không?" Tôi tiếp tục hỏi.
Tên nhóc uống cốc rượu lớn, cuối cùng miếng thịt bò cũng trôi xuống: "Sao có thể không tốt chứ? Bưng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chúng tôi trên dưới đều nói, anh Hoa quả thật coi Dương tiểu thư như hòn ngọc quý trên tay."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trái: "Nhóc, hòn ngọc quý trên tay không phải dùng như vậy."
"Dù sao cũng không khác biệt mà." Tên nhóc chả để ý, tiếp tục nói: "Tuy anh Hoa bề ngoài thể hiện lạnh lùng nhưng những người quen anh ấy đều nhìn ra anh thực sự rất quan tâm tới Dương tiểu thư."
"Nói vậy, Hoa Thành quả thật không phải vì tự ti mà rời bỏ Chí Chí." Tôi tổng kết.
"Đừng quên, là tự mẹ kế muốn rời đi, anh nghĩ, Hoa Thành chắc lo cô ấy và bản thân ở bên nhau sẽ có nguy hiểm nên mới đồng ý." Hôn Hiểu nhắc tôi.
"Vậy chúng ta nhanh về nói cho Chí Chí biết đi." Nói xong, tôi kéo Hôn Hiểu chạy.
"Đợi chút." Tên nhóc gọi chúng tôi lại: "Còn có một tin tức nhỏ cuối cùng."
"Cái gì?" Tôi sát lên phía trước.
"Nhưmg vì sao tôi phải nói cho cô chứ?" Tên nhóc nắm quyền kiểm soát, bắt đầu làm bộ làm tịch.
"Nếu cậu nói cho tôi biết, bữa cơm hôm nay tôi mời."
Tên nhóc nghĩ một chút, cảm thấy mãn nguyện, nháy mắt: "Ngày Dương tiểu thư đến biệt thự, tôi vô tình nghe thấy tâm phúc của anh Hoa là Trần Kỳ lặng lẽ nói, cuối cùng tâm nguyện mấy năm của anh Hoa đã được như ý."
"Ý của cậu là mấy năm trước Hoa Thành đã quen Chí Chí ư?" Tôi nhíu mày: "Không thể nào."
"Sự tình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ." Nói xong, tên nhóc xoa xoa tay, cười hi hi cầu tôi: "Nhờ Dương tiểu thư nói vài câu tốt cho tôi trước mặt anh Hoa, để tôi có thể được trọng dụng."
Tôi đánh giá cậu ta một lượt: "Một bữa lẩu đã có thể moi được bí mật của Hoa Thành, cậu có thể được trọng dụng ư?"
Nói xong, tôi cùng Hôn Hiểu rời đi.
Bước được vài bước, "phịch", đằng sau vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó là tiếng hô kinh hãi của nhân viên phục vụ: "Tiên sinh, anh tỉnh lại đi! Đừng sùi bọt mép thế!"
Đối với tên nhóc mà nói, đây tuyệt đối là Hồng Môn yến*, nhưng cậu ta rất biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh, gọi món ăn đầy bàn, sau khi ăn uống no say, cuối cùng cũng mở miệng: "Anh Hoa phái chúng tôi tới bảo vệ Dương tiểu thư, ngoài ra, anh ấy không bỏ Dương tiểu thư."
"Ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi.
"Chúng tôi là thuộc hạ cũng không rõ lắm, khi đó là đêm khuya, đột nhiên vang lên tiếng đấu súng trong phòng anh Hoa, chúng tôi vội vàng chạy vào xem xét, kết quả vừa mở cửa đã thấy anh Hoa đỡ đạn cho Dương tiểu thư."
Nói tới đây, tên nhóc đừng lại, gắp miếng thịt bò trong nồi lẩu ra, đang định cho vào miệng thì bị tôi dùng đũa cướp lấy: "Cậu nói, Hoa Thành bị thương vì bảo vệ Chí Chí!"
"Không sai, khi đó Dương tiểu thư đang bận cướp súng của tên phản bội, tên kia cuống lên sợ cô ấy phản kích liền bắn cô ấy, anh Hoa lên phía trước chắn lại."
"Hóa ra là như vậy." Tôi gật gật đầu, lỏng đũa.
Tên nhóc vội vàng cho miếng thịt bò vào miệng, sợ chậm một bước lại bị tôi chặn lại, nhưng ăn vội quá nghẹn trắng mắt.
"Vậy theo cậu thấy, Hoa Thành đối với Chí Chí có tốt không?" Tôi tiếp tục hỏi.
Tên nhóc uống cốc rượu lớn, cuối cùng miếng thịt bò cũng trôi xuống: "Sao có thể không tốt chứ? Bưng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, chúng tôi trên dưới đều nói, anh Hoa quả thật coi Dương tiểu thư như hòn ngọc quý trên tay."
Tôi lau mồ hôi lạnh trên trái: "Nhóc, hòn ngọc quý trên tay không phải dùng như vậy."
"Dù sao cũng không khác biệt mà." Tên nhóc chả để ý, tiếp tục nói: "Tuy anh Hoa bề ngoài thể hiện lạnh lùng nhưng những người quen anh ấy đều nhìn ra anh thực sự rất quan tâm tới Dương tiểu thư."
"Nói vậy, Hoa Thành quả thật không phải vì tự ti mà rời bỏ Chí Chí." Tôi tổng kết.
"Đừng quên, là tự mẹ kế muốn rời đi, anh nghĩ, Hoa Thành chắc lo cô ấy và bản thân ở bên nhau sẽ có nguy hiểm nên mới đồng ý." Hôn Hiểu nhắc tôi.
"Vậy chúng ta nhanh về nói cho Chí Chí biết đi." Nói xong, tôi kéo Hôn Hiểu chạy.
"Đợi chút." Tên nhóc gọi chúng tôi lại: "Còn có một tin tức nhỏ cuối cùng."
"Cái gì?" Tôi sát lên phía trước.
"Nhưmg vì sao tôi phải nói cho cô chứ?" Tên nhóc nắm quyền kiểm soát, bắt đầu làm bộ làm tịch.
"Nếu cậu nói cho tôi biết, bữa cơm hôm nay tôi mời."
Tên nhóc nghĩ một chút, cảm thấy mãn nguyện, nháy mắt: "Ngày Dương tiểu thư đến biệt thự, tôi vô tình nghe thấy tâm phúc của anh Hoa là Trần Kỳ lặng lẽ nói, cuối cùng tâm nguyện mấy năm của anh Hoa đã được như ý."
"Ý của cậu là mấy năm trước Hoa Thành đã quen Chí Chí ư?" Tôi nhíu mày: "Không thể nào."
"Sự tình cụ thể ra sao tôi cũng không rõ." Nói xong, tên nhóc xoa xoa tay, cười hi hi cầu tôi: "Nhờ Dương tiểu thư nói vài câu tốt cho tôi trước mặt anh Hoa, để tôi có thể được trọng dụng."
Tôi đánh giá cậu ta một lượt: "Một bữa lẩu đã có thể moi được bí mật của Hoa Thành, cậu có thể được trọng dụng ư?"
Nói xong, tôi cùng Hôn Hiểu rời đi.
Bước được vài bước, "phịch", đằng sau vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Sau đó là tiếng hô kinh hãi của nhân viên phục vụ: "Tiên sinh, anh tỉnh lại đi! Đừng sùi bọt mép thế!"
Tác giả :
Tát Không Không