Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)
Quyển 5 - Chương 2
Nghe nói hiện tại thế cục triều chính cũng có chút tương đồng với ba năm trước, sau khi tiên hoàng băng hà, chiêu thập tứ vương gia thế tử Đông Phương Tiểu Xuân, thiên tư thông minh lại có trị thế lương tài làm kế vị, lệnh cho con trai thứ tư Kính vương Đông Phương Tề Vũ và con trai thứ bảy Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh làm nhiếp chính vương, cùng nhau phò tá. Thế nhưng thế tử trong một đêm mất tích, khiến cho triều đình người ngã ngựa loạn.
Quốc không thể một ngày vô quân, Kính vương Đoan vương cùng nhau đưa thập tứ đệ của tiên đế, cũng là hoàng thúc thập tứ vương gia Đông Phương La Khỉ của bọn họ lên kế vị, tạm thời ổn định được thế cục rối loạn.
Đông Phương La Khỉ không hề nắm thực quyền trong tay, chỉ là một hoàng đế bù nhìn bị người thao túng, chuyện chính sự trọng yếu đều rơi vào trong tay hai đảng thần tử của Kính vương và Đoan vương.
Mà Đông Phương La Khỉ là loại người nào, thập tứ vương gia trước khi kế vị tuy là thất tung thất tích cả một thời gian dài, trước kia cũng từng là chiến thần vang danh lừng lẫy, công vô bất khắc chiến vô bất thắng, một thân quân giáp một con chiến mã, lĩnh quân hơn mười vạn, quét sạch Nam man khiến cho man tử phải e sợ thiên triều không dám xâm phạm.
Tuy là nói sau đó lại si mê danh kỹ thanh lâu Triệu Ngưng Xuân, giải giáp tìm về với chính đạo gái gú, lại sau cái chết của Triệu Ngưng Xuân mà thần hồn ngơ ngẩn quậy tưng bừng rồi trốn biệt… khục… thôi mấy đó để sau đi…
Trong ba năm La Khỉ lên ngôi hoàng đế, xung đột lớn thì không có gì, xung đột nhỏ lại không ngừng, hai tên Nhiếp chính vương nắm thực quyền trong tay, ông ta cũng không hàm hồ, âm thầm chiêu binh mãi mã. Cho đến khi đối phương phát hiện, thì hoàng đế này đã sớm nắm lại được thủ hạ tướng lĩnh của ông ta năm xưa, hiện tại đại tướng quân của Thiên triều Dương Sóc ủng hộ, binh phù trong tay, có thể cầm cự với Đoan Kính lưỡng vương.
Vì thế triều đình hiện giờ, cũng giống như thiên hạ năm xưa ba phái phân tranh, ai cũng không thể lung lay địa vị của ai, cũng không ai tư lợi được của ai phân nào.
Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn hoàng đế ngồi trên long kỷ đang thuyết giáo hùng hồn, tuổi tác hơn hắn rất nhiều, sớm nên có hôn phối từ lâu, quần thần bên dưới cũng ríu rít ta một câu ngươi một câu, ba phái mở ra ba cái cửa, đem khuê nữ giấu trong khuê các của đối phương nói ra bao nhiêu tốt đẹp, vừa là tú ngoại tuệ trung vừa là lan tâm huệ chất cái gì gì đó, mà thật ra trong lòng toàn là về liên kết lợi ích, tranh chấp thế lực.
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, mấy nữ nhân đó làm sao so được với Tiểu Xuân nhà hắn, làm sao tốt được bằng Tiểu Xuân nhà hắn, bước khỏi cửa trình diện dọa người làm cái gì!
Một tiếng hừ của hắn, nhất thời cả triều văn võ hít sâu một hơi, nín thinh không dám ho he. Ngay cả hoàng đế sắc mặt cũng tái nhợt, nói [Đoan vương nghĩ thế nào? Yêu thích khuê nữ của vị đại thần nào cứ việc nói, trẫm tuyệt đối sẽ thay ngươi làm chủ, cho ngươi một cái hảo nhân duyên.]
Vân Khuynh lạnh lùng nhìn hoàng đế trên long kỷ, lại liếc qua Kính vương ở đối diện đang chờ coi hài, nói [Thần không thích cô nương.]
Vân Khuynh vừa mở miệng, cả Kim Loan điện nổ tung. Hoàng đế sắc mặt đại biến đứng bật dậy, thái giám bên cạnh vội vàng quạt quạt trấn an, mới lại ngồi xuống.
Sắc mặt của Kính vương Đông Phương Tề Vũ cũng không đẹp hơn ai, hung hăng trừng Vân Khuynh. Tình thế lần này cũng không hay ho, nếu tên thất đệ này của hắn tiếp theo đây muốn nói ra người mình thích là ai, thật sự sẽ là loạn.
Mặc dù cả cái triều đình này có ai mà không biết trong lòng ngài Đoan vương nâng niu một người, nhưng cũng chỉ có hắn cùng hoàng đế đại nhân biết rõ về thân phận đặc thù của người đó, không thể công khai.
Thái giám với hoàng đế thì thào một hồi, hoàng đế cũng sợ tiếp tục hỏi tới người Đoan vương thích là ai, sẽ nghe thấy cái tên mà cả đời này ông già không muốn nghe từ miệng của ngài Đoan vương, cho nên run giọng nói [Ha ha…… Một khi đã như vậy, trẫm cũng không tiện miễn cưỡng ái khanh, việc này cho qua. Có việc tiếp tục khải tấu…… hết việc thì trẫm bãi triều……]
Tề Vũ liếc mắt ra hiệu phía sau, lập tức một thần tử bước khỏi hàng, cao giọng nói [Thần có chuyện khải tấu!]
Sau đó bla bla bla phía nam mưa lớn thành tai, Trường Giang Hoàng Hà vỡ đê dịch bệnh ủ mầm vân vân đủ thứ chuyện, hôn sự của Vân Khuynh bắn sang một bên.
Vân Khuynh Tề Vũ hai người đứng đối diện hai bên lối đi mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tề Vũ dùng khẩu hình nói [Triệu Tiểu Xuân nhượng cho ta được không? Ta lấy năm tên tuyệt sắc mỹ nam tử ra đổi với ngươi.]
[Muốn chết.] Vân Khuynh sắc mặt lãnh liệt.
Hộ bộ thương thư đang kiến nghị mở kho lương cứu tế, Vân Khuynh một câu ‘Muốn chết’, làm cho đối phương đông cứng cái miệng đang mở ra cũng không thể khép lại, cái thẻ trong tay lạch cạch rơi xuống, cả người cứng đờ tại chỗ.
Tề Vũ cười cười, ra mặt hòa giải.
[Hai năm gần đây liên tục thiên tai, thuế thu không nhiều, Đoan vương có lẽ là lo lắng quốc khố thiếu hụt, mới buột ra hai chữ ‘muốn chết’, Trần đại nhân đừng nghĩ nhiều. Đoan vương ngươi nói đúng không!] Tề Vũ quay lại nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh hừ một tiếng nói [Thần nói là quốc khố hư không, thế nhưng mấy năm nay có người đại hưng thổ mộc, phủ đệ càng xây càng rộng, không những trong nhà có ca cơ có vũ kỹ, còn liên tục thu vào mấy tên tuyệt sắc nam tử.]
(*) đại hưng thổ mộc: chỉ việc xây dựng phát triển.
[Ô, là ai?] Hoàng đế vội vàng hỏi.
[Tất nhiên là Kính vương, lời này hắn vừa mới tự miệng nói ra, thần cũng mới nghe vào tai mà thôi.] Vân Khuynh lạnh lùng trừng Tề Vũ, nói [Quốc khố nếu như trống không, Kính vương là thần tử của hoàng thượng, hẳn là nên vì hoàng thượng phân ưu giải lao. Thỉnh Kính vương đem số tiền muốn dùng mua nô hiến ra, dùng vào việc chỉnh lý nạn thủy, cứu tế nạn dân là thỏa đáng nhất.]
Tề Vũ không chịu yếu thế trừng mắt trở lại, gằn giọng nói [Tiểu thất, ngươi hôm nay thật sự là nhiều lời.]
[Ngươi nếu còn tiếp tục bám vào Triệu Tiểu Xuân, lời của ta còn có thể nhiều hơn nữa.] Vân Khuynh đáp lại.
[Rất đúng rất đúng, lời của ái khanh rất đúng! Trị thủy chấn tai liền giao cho Đoan vương xử lý, vì bách tính thiên hạ, Kính vương nhất thiết phải phối hợp Đoan vương mới đúng.] Hoàng đế nói.
Bên dưới hai đại thế lực dùng bốn con mắt bắn hung quang nhiệt tình, tình thế căng thẳng đến mức giống như muốn đánh tới luôn ngay giữa Kim loan điện.
Hoàng đế ngồi trên long kỷ mà giống như ngồi trên mũi kim, Vân Khuynh vừa đề nghị xong liền lập tức đồng ý, sau đó tuyên bố bãi triều, đầu không ngoái lại cứ thể bỏ chạy lấy người.
Hoàng đế vừa đi, dưới diện lại nháo nhào thành một mảnh.
Thiên tai, mở quốc khố phát lương trước nay đều là công việc từ thiện tốn kém không nhỏ, không ai ngờ lần này lại có Kính vương ra mặt chi một khoản lớn.
Thanh âm rì rầm quanh quẩn trong Kim loan điện vang vọng không ngừng, Vân Khuynh Tề Vũ giằng co một hồi, tình thế giương cung bạt kiêm hết sức căng thẳng, Tề Vũ vốn cũng đã công tác tư tưởng kỹ càng chuẩn bị dạy dỗ em bảy nhà hắn một phen, thế nhưng Vân Khuynh đột nhiên xoay người bỏ ra ngoài.
[Này!] Tề Vũ chả hiểu ra sao cả, vội vàng hỏi [Ngươi sao lại bỏ đi, làm gì thế này!]
[Không thích lãng phí thời gian với đồ rảnh hơi.] Vân Khuynh hừ một tiếng, ở nhà còn có một người, hắn muốn về gặp.
Tề Vũ đương nhiên cũng hiểu được nguyên nhân khiến Vân Khuynh một lòng về nhà như vậy, hắn bấm tay lên thẻ, hung hăng bóp nát miếng thẻ bằng ngà trong tay, nhổ một tiếng [Đáng giận!]
Tề Vũ tiếp đó lại cao giọng gọi [Tiểu thất ngươi đứng đó, cùng lắm thì mười tên, chịu lỗ đổi với ngươi.]
Đáp lại Tề Vũ, là một mớ mai hoa châm sắc lẹm.
Tề Vũ nhảy dựng, cuống quýt tránh sang một bên.
[Ai cha!]
Bởi vì hắn tránh được, cho nên một lão thần tử đứng phía sau may mắn trúng số, đỏ bừng cả mũi, dính phải ba cây.
Tiểu Xuân từ sáng sớm đã ở lỳ trong địa phương nghe nói là dược phòng mà hắn từng tự mình dựng nên, bới tung lôi ra thật nhiều dược tài, ném hết tất cả vào cái vại sứ để lửa to nấu lên, sau lại dùng lửa nhỏ để hầm.
Đồ ăn sáng thị nữ đưa tới hắn không thèm đụng, chỉ lo đứng trên ghế dùng gậy gỗ đảo đảo, trên mặt là nụ cười âm trầm, thấp giọng hát [Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành… không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện sống cùng năm cùng tháng cùng ngày… thương trên người ngươi đau trong lòng ta, mơ được cùng người sát cánh kề vai… sinh không cùng khâm tử cùng huyệt, tình này vàng đá lòng như son….]
Khúc điệu ai oán lạnh lẽo, nghe thấy mà sởn tóc gáy, đã thế còn thêm cái mùi thuốc đang sắc tạo hiệu ứng tuyệt đối cho bối cảnh rùng rợn, chung quanh dược phòng thành ra không còn dấu vết nào của người sống.
Cuối hạ đầu thu trời tuy chưa lạnh nhưng cũng không nóng, trong dược phòng lửa cháy bừng bừng, người có da có thịt đều cảm thấy oi bức, hắn lại trùm cái áo lông hồ viền gấm trắng dày bình bịch, chân đi giày nhung, vừa hăng say khuấy trong nồi vừa lạnh run rẩy, hát hết một bài còn nhổ một câu “con bà nó" rồi mới chuyển sang bài sau.
Mà hát tới hát lui cũng không ngoài mấy câu ‘Muốn chết cùng nhau chết’, ‘Nhớ ngươi muốn chết triền miên thấu xương’, thi thoảng ‘Nhớ ngươi muốn chết’ lại có thể hát nhầm thành ‘Muốn ngươi chết’.
(*) ‘Nhớ ngươi muốn chết’ và ‘Muốn ngươi chết’ trên cơ bản chỉ là ‘Tưởng tử nhĩ’ và ‘Tưởng nhĩ tử’
Tới chạng vạng, thuốc chế xong, hát cũng khàn giọng, nghĩ tới thể trạng hiện nay, ve viên thuốc thành từng viên từng viên nhỏ thật nhỏ cho vào mười mấy cái bình màu tím, dù sao khung ngoài cũng mới có năm sáu tuổi, làm viên thuốc quá lớn khả năng là nghẹn chết oan uổng.
Nhét mấy viên vào miệng, hắn nhảy xuống ghế này, lại trèo lên ghế kia rót nước, nuốt thuốc rồi thở ra một hơi dài, ngẩng đầu lên, thấy Vân Khuynh đã ở ngoài cửa sổ nhìn hắn.
[Há!] Tiểu Xuân giật nảy [Ngươi đứng đó bao lâu rồi?]
Vân Khuynh không đáp, chỉ lẳng lặng đi vào.
Hắn nhìn quanh rắn độc trùng độc với hoa cỏ chất thành đống trong phòng, cau mày [Lần trước tháo còn chưa đủ? Vẫn muốn tiếp tục chế thuốc?]
[Lần này không phải dùng để tháo, yên tâm yên tâm!] Tiểu Xuân cười nhe xỉ.
[Ở bên cạnh ngươi, từ trước giờ yên không nổi tâm.] Hai mày của Vân Khuynh từ từ dãn ra.
Tiểu Xuân định vỗ vỗ lưng trấn an Vân Khuynh, vươn tay ra mới nhớ mình lùn đi, tay cũng ngắn lại, cánh tay trắng tròn vừa giơ ra, liền câm nín thu lại nhanh chóng.
Bản thân hiện tại bất quá cũng chỉ đến thắt lưng Vân Khuynh, chính xác là một trời một vực, nói tới cùng đều là đại sư huynh đáng ghét kia, Tiểu Xuân lại lầm bầm chửi rủa mấy tiếng.
Đột nhiên bị nhấc lên không, Tiểu Xuân giật mình, sau đó rơi vào vòng tay âu yếm quen thuộc, định thần trở lại mới phát giác Vân Khuynh đang bế mình.
[Kỳ quái, sao người thì nhỏ lại, mà thân thể vẫn nặng như cũ.] Vân Khuynh nói.
[Đương nhiên, hồi xuân công chẳng phải cũng chỉ là một kiểu súc cốt công hay sao, xương cốt co lại mà thôi, đâu có mất miếng nào đâu, sao nhẹ đi được?] Tiểu Xuân giải thích.
Vân Khuynh gật gật đầu, nét mặt đăm chiêu, dường như cũng có chút hiếu kỳ với cái gọi là hồi xuân công này.
[Nếu ngươi thích ta liền dạy ngươi.] Tiểu Xuân được Lan Khánh dạy cho khẩu quyết, truyền cho người khác cũng không có vấn đề [Mặc dù hồi xuân công lúc phát công thì đau chết đi sống lại, nhưng mà mới nãy ta làm ra cái này.]
Hắn lôi bình ra trịnh trọng như hiến bảo, dâng lên cho Vân Khuynh nhìn.
[Đây là ‘một chút cũng không đau thanh nhiệt trấn hàn – khư thống đan’, dược hiệu phi thường thần kỳ, chỉ cần một viên, cho dù là vết đao vết kiếm, thậm chí là vết muỗi cắn, đau đầu, đau bụng, đau tới kỳ cho đến hết mọi loại đau, uống vào đều không còn đau nữa. Cho dù bị chém trúng bảy bảy bốn chín đao đau lăn qua lật lại quằn quại hấp hối, lửa bỏng cấp một đến cấp mười hai be bét toàn thân, cũng chỉ cần một viên. Một viên ăn vào, cảm giác thiên địa một mảnh thái bình, vu vẻ thoải mái, sướng sướng phiêu phiêu.]
(*) Khư thống đan: thuốc trừ đau.
Vân Khuynh vẫn chỉ nhìn Tiểu Xuân, lúc thì vuốt ve mái đầu hắn, lúc thì véo véo hai má hắn, lúc thì chọt chọt cánh tay, lúc lại gãi gãi bụng (giống chóa ghê =))), chẳng thèm chú ý nghe chồng bé thuyết minh linh đan diệu dược mới ra lò thần kỳ đến mức nào.
Hiển nhiên, đối với thân thể Tiểu Xuân hiện giờ, húng thú hơn nhiều so với công dụng của thuốc trừ đau đang lải nhải bên tai.
[Ai, ngứa nha ngứa nha.] Tiểu Xuân giơ tay chặn lại.
Võ công vẫn còn, ra tay mấy chiếu cùng Vân Khuynh, cảm thấy chân khí thuận sướng, liền thoải mái chơi tay bo hết mình với Vân Khuynh luôn.
Đột nhiên Vân Khuynh thu lực túm lấy eo Tiểu Xuân gãi gãi, Tiểu Xuân cười khách khách lăn vào lòng Vân Khuynh, miệng không ngừng hét [Ngứa quá, ngươi ăn gian.]
Đùa mất một lúc, sờ chán chê, Vân Khuynh mới mang Tiểu Xuân rời khỏi dược phòng.
Tắm rửa xong xuôi, nhìn Tiểu Xuân nằm sấp trên giường cong ngón tay đếm thuốc trong bình xem còn lại bao nhiêu viên, Vân Khuynh buộc thắt lưng, nói [Ta có chút việc buổi tối, ngoan ngoãn ở nhà chờ.]
[Được.] Tiểu Xuân gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng lên.
Đi được hai bước, Vân Khuynh dừng lại [Không được chạy loạn.]
[Được.] Tiếp tục đáp một tiếng.
Đi được hai bước, Vân Khuynh còn muốn dặn dò thêm cái gì, lại thấy có vật bay đến trước mặt, đưa tay bắt lấy, nghe thấy Tiểu Xuân nói [Bình an phù mấy hôm trước đi miếu lấy được, nghe nói rất linh. Ngươi giữ kỹ, đừng làm mất.]
Vân Khuynh nắm lấy cái túi đỏ xiết chặt tay, một lúc sau, mới đáp lời [Được…]
[Về sớm một chút, đừng để ta chờ lâu quá.]
[Được…] Vân Khuynh tay nắm túi đỏ, mỉm cười rời đi.
Tiểu Xuân vểnh tai, vểnh tai, nghe tiếng bước chân nhỏ dần rồi tắt hẳn, lập tức nhảy phắt từ trên giường xuống, nháo nhào mặc áo, giầy cũng xỏ bừa.
Nhét vội mấy bình thuốc vào ngực, đôi mắt linh động đảo qua lại, vù một tiếng chui ra từ cửa sổ.
Mà theo sau hắn, cận vệ vốn đang ẩn thân xung quanh cũng bắt đầu di chuyển.
Tiểu Xuân chân còn chưa chạm đất tay đã vung lên một nắm bột phấn, tức thì bụi bay tán loạn đầy trời, đạp lên mặt cỏ dưới đất lại quay đầu nhìn, cận vệ phía sau đã ngã hết cả thảy.
Tiểu Xuân chỉnh lại cổ áo nhìn nhìn một chút, nhe răng cười như hoa nói [Tiểu gia ta thực không thích đi đâu cũng có người theo, làm phiền các vị trước tiên ở trong vườn nghỉ ngơi đi, ta đi chút chút lại về!]
Nói xong xoay người, dùng khinh công như một trận cuồng phong thổi bay lá rụng trên mặt đất, không còn thấy bóng.
Tiểu Xuân dè dặt vòng một vòng quanh Đoan vương phủ, trên dưới trái phải ngay cả địa lao cũng dạo qua, thế nhưng không phát hiện vị trí của Lan Khánh.
Cái đêm gặp Lan Khánh ấy, hắn bởi vì thổ huyết quá nhiều mà hôn mê ngất đi, nhưng không hề quên chuyện Lan Khánh trúng kiếm.
Một kiếm kia Lan Khánh bị đâm xuyên từ trước ngực tới sau lưng, lại bị Vân Khuynh điểm trụ huyệt đạo không thể động đậy, theo lý mà nói Vân Khuynh phải mang hắn cùng về mới đúng, không có khả năng thả người.
Hiện tại tìm tới tìm lui không thấy người, theo suy luận của hắn chí có ba tình huống: một, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ; hai, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ; ba, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ. Dù sao chính là không có khả năng thả cho Lan Khánh rời đi, càng không có khả năng có người cướp được Lan Khánh đi.
Những người của Ô y giáo không có ai là đối thủ của Vân Khuynh, Vân Khuynh nhà hắn hiện tại về võ công chính là thiên hạ đệ nhất, muốn cứu người từ trong tay hắn, không thể nào.
Khoanh chân ngồi trên đầu trào phong thú, gió mát thổi qua đầu, đem toàn bộ vấn đề nghĩ hết một vòng, cảm thấy rõ ràng, bụng cũng vang lên âm thanh ùng ục ùng ục hưởng ứng.
[Ăn cơm trước đã, đói chết rồi.] Tiểu Xuân vuốt vuốt cái bụng đang gầm rú Không thành kế, thầm nghĩ thật sự là làm khó hắn quá, thang thuốc đầu tiên hôm nay phải để bụng rỗng mới dùng được, cho nên mới để nó rỗng nguyên ngày.
Mũi chân điểm nhẹ, đề khí trở người bay ra khỏi Đoan vương phủ.
Vân Khuynh không ở trong phủ, Tiểu Xuân không muốn vì một bữa cơm nhi đồng của mình mà phiền nhiễu tới chúng nhân dân lao động phải chuẩn bị, trong kinh thành tửu lâu quán cơm mọc như rừng, cho dù đã tới tối cũng vẫn náo nhiệt như thường, muốn ăn thì ở đâu cũng có, hắn bỏ công một chút là được rồi.
Hắn chui tới lui một hồi, cuối cùng dừng lại trước quán cơm tên là Yên Ba lâu, tâm niệm khẽ động, cảm giác được cái tên này quen thuộc, miệng lẩm nhẩm [Yên ba lâu yên ba lâu yên ba lâu……], tay đè trán chờ đợi đau đớn phát tác, thế nhưng hồi lâu sau, trong óc vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tiểu Xuân hai mắt sáng rực, há miệng cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, vừa cười vừa ngông nghênh bước vào cửa tiệm, tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống.
Thuốc của hắn thực sự hữu hiệu, nguyên bản vô luận nghĩ đến bất kỳ điều gì đầu sẽ đau đến khóc cha gọi mẹ kìa, hiện tại gặp một địa phương quen thuộc, thế mà chả cảm thấy bất cứ đau đớn nào.
Có lẽ mọi người nói không sai, hắn Triệu Tiểu Xuân là thần y tái thế, cho dù là mất ký ức, thì một thân công phu vọng văn vấn thiết kê đơn trị bệnh này vẫn là lưu lại vững vàng trong não, không ai có thể xóa chúng đi.
(*) vọng văn vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Tiểu nhị của Yên ba lâu nhìn thấy đứa bé thoạt nhìn mới chỉ tầm năm sáu tuổi một thân một mình ngồi đây, lúc đầu còn có chút kinh ngạc, sau lại thấy Tiểu Xuân không nhanh không chậm từ tốn gọi đồ ăn còn thêm một bình trà hoa cúc, thái độ bình tĩnh thảnh thơi, cho rằng đây hẳn là con cháu của hộ phú quý nào trong kinh thành, be bé mà khá ghê.
Ca thán một tiếng, lúc mang dương xuân diện lên tiện tay cầm thêm một băng ghế, hảo tâm nói [Tiểu công tử, cậu không đủ cao, để lót thêm cho cậu cái ghế này, ăn mì tiện hơn.]
Còn chưa kịp đáp lời, tiểu nhị đã tốt bụng ôm Tiểu Xuân lên, sau đó lót cái ghế xuống, mới đặt hắn ngồi lên trở lại.
Khóe miệng Tiểu Xuân hơi co giật, nhưng cũng nói lời cảm ơn.
Cúi đầu tọng mỳ qua loa, húp sùm sụp, trong đầu đồng thời nghĩ, lần này trở lại phủ phải bức cung từ miệng Vân Khuynh tìm Lan Khánh mới được. Hắn mà cứ tiếp tục để nguyên bộ trẻ nhỏ này lon ton tới lui, khẳng định không lâu nữa là phát điên.
[Xoạt - ] một tiếng, âm thanh mở quạt đột ngột vang lên.
Tiểu Xuân vừa lúng búng mỳ vừa ngó nghiêng sang bên cạnh.
Chỉ thấy bên cạnh ước chừng hai tám hai chín tuổi, dộ dạng thanh tú, mặc y phục bằng lụa đỏ sẫm thêu kim tuyến hình liễu, đai lưng hồng ngọc tơ vàng, tóc dùng ngọc quan cùng màu buộc lên.
Người kia giơ tay nhấc chân đều một vẻ ung dung quý phái, phái sau hai tốp gia đinh tùy tùng mặc áo vải đỏ sẫm, nhìn thế nào cũng không giống người thường, hơn nữa là trong chỗ kinh thành này tiện tay túm bừa cũng ra được một đống vương tôn công tử hầu gia thế tử đếm không hết, thân phận e là chỉ có càng cao chứ không có càng thấp.
Tiểu Xuân nuốt chửng một mồm mỳ, liếc mắt xong, sau đó quay lưng lại đối phương, tỏ vẻ không hứng thú.
[Triệu Tiểu Xuân……]
Tiểu Xuân nghe giọng nói này, sống lưng đột nhiên cứng đờ, chẳng phải đây chính là Kính vương đứng la hét trước cửa lúc hắn cùng Vân Khuynh trở về mà Vân Khuynh không chịu cho hắn gặp đó sao?
Làm thế nào người này nhận ra được hắn trong bộ dạng lúc này…… Tiểu Xuân nghi hoặc……
[…… là thế nào của ngươi?] Nói xong, Tề Vũ đã ngồi xuống băng ghế bên cạnh Tiểu Xuân, phe phẩy quạt ra vẻ nhã nhặn phong lưu, đôi mắt mang ý cười nhìn chằm chằm Tiểu Xuân.
Con ngươi Tiểu Xuân chuyển chuyển sau mới quay người lại, dùng giọng điệu độc quyền trẻ nhỏ giả ngu nói với Tề Vũ [Ca ca nói không được bắt chuyện với người lạ.]
Vừa mở miệng liền sặc sụa mùi sữa, thế nhưng cũng không phải Tiểu Xuân cố ý, mà vì bề ngoài biến đổi tiếng nói cũng biến đổi theo, hắn hiện tại ngoài trừ trong tim là còn có hùng tâm tráng chí, chứ trong trong ngoài ngoài đều là thằng tiểu quỷ nguyên chất chăm phần chăm.
Con bà nó, hồi xuân công này quả thực quá ngầu!
[Ca ca là ai?] Tề Vũ vẫn là bộ dạng hòa ái ân cần, tiếu dung lễ độ hỏi han đứa nhỏ trước mặt.
[Ca ca là Tiểu Xuân!] Nói ra miệng, Tiểu Xuân còn cố ý nghẹn một tiếng, giống như kiểu không cẩn thận buột miệng, muốn nuốt trở vào lại không nuốt được.
[Ngươi quả nhiên là đệ đệ của Triệu Tiểu Xuân, thế nhưng ta lại không biết hắn còn có một đệ đệ.] Hào quang trong mắt Tề Vũ bắn tứ phía, tựa như vui vẻ hết sức.
Tiểu Xuân vừa ăn mỳ vừa nhìn người này, lại thêm một người hắn đã từng quen biết. Bất quá xem dàn cảnh sau lưng người này, hẳn là vừa bước khỏi Đoan vương phủ đã bị theo dõi đi, chẳng lẽ lại thêm một tên hứng thú với dược nhân?
Vừa nghĩ đến chuyện ở Hàn Sơn phái suýt nữa bị cắt thịt lóc xương, Tiểu Xuân dịch mông, cách đối phương ra xa một chút.
[Ngươi tên là gì?] Tề Vũ hỏi.
Tiểu Xuân dừng lại, hồ nghi nhìn kẻ hắn chưa rõ có ý đồ gì này, nói [Ca ca gọi ta là Tiểu Trư.]
[Tiểu Trư.] Tề Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại bật cười [Da trơn thịt nộn lại tròn mũm mĩm này, đứa nhỏ ngươi thật sự rất thích hợp với nhũ danh.]
[Ta ăn no rồi.] Tiểu Xuân đặt bát, bỏ một đĩnh bạc lên mặt bàn, sau đó bò xuống ghế định đi.
Có điều đi chưa được mấy bước, đã bị túm cổ áo nhấc lên.
[Ai dou ngươi làm gì bắt ta!] Tiểu Xuân lắc lư giữa không trung, liều mạng ngọ nguạy. Má nó, một thằng đàn ông to đầu lại bị người ta túm lên như túm con gà con, nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi hắn phải để đi đâu.
[Nhìn không ra trông ngươi be bé thế này, mà cũng nặng thật.] Tề Vũ có hơi ngạc nhiên.
[Ta đang luyện công phu, trên người buộc sắt đó. Mau mau đặt xuống, bằng không cho ngươi ốm đòn!] Tiểu Xuân lại lắc lư lắc lư, tay chân vung loạn xạ.
Ngũ khí hăm dọa của hắn hiển nhiên không chút tác dụng, Tề Vũ xoa xoa gương mặt Tiểu Xuân, lẩm bẩm nói [Ngươi trông cũng rất giống Triệu Tiểu Xuân, vài năm nữa lớn lên, có thể nào sẽ mang bộ dạng giống hệt như hắn sao.]
Tiểu Xuân bị rờ rẫm đến nổi hết da gà da vịt, nghĩ thầm làm sao lại cứ gặp phải mấy kẻ quái nhân như vậy, còn sờ soạng con nít sờ tới sờ lui, bàn tay này, ánh mắt này, ái muội in rành rành trên mặt ấy.
[Tiểu Trư, ca ca ngươi ở đâu? Sao chỉ một mình ngươi ở đây?] Tề Vũ hỏi.
[Đang ngủ trên giường.] Tiểu Xuân nói.
[Nga… đang ngủ trên giường của tiểu thất chứ gì…] gương mặt Tề Vũ tức thì vặn vẹo, nhìn trái nhìn phải đều ra bộ dạng đố phụ đằng đằng.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, không biết có phải bản thân hắn nhìn lầm hay không.
[Tiểu Trư, ca ca không phải người xấu.] Tề Vũ nhẹ giọng nói.
Tiểu Xuân thì thầm nghĩ, đúng rồi đúng rồi, có đứa nào xấu mà tự nhận mình xấu đâu.
[Tiểu Trư với ca ca đang ở chỗ Đoan vương, Đoan vương kia mới là người xấu.] Tề Vũ lại nói.
[Hử?] Tiểu Xuân lại cảm thấy hứng thú, chớp chớp con mắt ngây thơ long lanh thiện lương vô tội, nhìn Tề Vũ chờ đợi.
Tề Vũ nói đến đúng cơn, hăng say tiếp tục [Tiểu Xuân ca ca của Tiểu Trư cái đầu có vấn đề rồi, suy nghĩ cũng không minh mẫn.]
Tiểu Xuân trợn trắng mắt, lại thầm nghĩ: ông nội mày mới là cái đầu có vấn đề suy nghĩ không minh mẫn ấy!
[Tiểu thất đó a… tiểu thất là Đoan vương đóa… hắn bụng dạ xấu xa, lại ác độc, người trong kinh thành đều biết con người hắn hở tý ra là giết người, Tiểu Trư với ca ca là bị hắn lừa rồi, Tiểu Xuân vốn là người trong phủ của ta, tim gan phèo phổi đều in dấu ta, yêu mến ta lắm lắm, thế nhưng không cẩn thận đụng hỏng đầu quên hết mọi chuyện, mới bị tiểu thất mang đi.] Tề Vũ nói ra bộ dạng cũng là nhói đau bi thương muốn chết [Tiểu Trư ngươi ngoan ngoãn quay về, lén gọi ca ca ra đây, đừng để hắn ở trong Đoan vương phủ, Tề Vũ ca ca sẽ tiếp các ngươi trong Kính vương phủ, nơi đó mới là chỗ các ngươi nên ở.]
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tề Vũ nhìn đứa nhỏ, cảm thấy rất mỹ mãn phần tự biên của mình, mà bộ dạng ngây ngốc của thằng nhỏ cũng thật đáng yêu, hắn nhịn không được, lại lấy tay bóp bóp gương mặt tròn trịa trắng nõn kia.
Tiểu Xuân cau mày, miệng mếu máo, ánh mắt theo đó mà ươn ướt.
Tề Vũ còn đang bận đắc ý tưởng mình thông minh lừa được thằng nhóc năm tuổi, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy giọng trẻ con non nớt chen lẫn giọng mũi, ‘Oa’ một tiếng khóc thét lên [Ngươi định làm gì a, ta muốn về nhà ta, không muốn về nhà ngươi!]
Tề Vũ sửng sốt, đứa nhỏ trước mặt hắn dụi mắt, nước mắt ào ào rớt xuống, vừa khóc vừa gào vừa giãy, khiến hắn hoàn toàn ngây ra.
[Cứu mạng a – có người muốn bắt cóc trẻ con - ] Tiểu Xuân cứ thế la hét khóc thiên gọi địa [Cưỡng đoạt dân đồng --- cường gian phi lễ a --- ta không muốn về nhà ngươi làm luyến đồng, ta muốn về nhà tìm ca ca ---]
Tề Vũ nghe mấy lời từ miệng thằng nhóc này, quay đầu lại thấy một trận hỗn loạn trong Yên ba lâu, hơn mười tên giang hồ hán tử cầm binh khí đứng dậy, ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu nhìn về phía mình, lại thấy ở phòng nhạc phía trên lầu thò ra mấy cái đầu, đều là mấy gương mặt quen thuộc trong triều. Đối phương che miệng xì xồ, trong mắt cũng là khinh thường.
Gương mặt tuấn tú của hắn tức thì đen sầm, nhận ra bản thân bị đùa giỡn.
[Tên tiểu tử nhà ngươi!] Tề Vũ túm cổ áo Tiểu Xuân, nâng hắn lên mắt đối mắt với mình [Không thẹn là đệ đệ của Triệu Tiểu Xuân, ngay cả cái miệng cũng thối không kém!]
Tiểu Xuân dụi dụi mắt, cười hiền hì hì hai tiếng, ngay lập tức co đầu gối lên thúc vào ngực đối phương, Tề Vũ không ngờ được tiểu tử này ra chiêu như vậy, tức thì đau đớn buông tay, cả người bị đánh ra sau.
Tiểu Xuân trở mình một cú điệu nghệ, gọn gàng đáp xuống mặt bàn, đứng lên thẳng tắp, trên mặt làm gì có chút nước mắt nào, một vệt nước cũng không có.
[Hay---] khán giả khen một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tiểu Xuân khù khụ mấy tiếng, ôm bụng, sau đó cười toe toét chắp tay cúi chào chúng nhân, rối rít đáp lời [Thường thôi thường thôi, chút tài mọn, bêu xấu bêu xấu!]
[Người đâu, bắt tên tiểu tử thối này cho ta!] Tề Vũ sắc mặt vừa xanh vừa trắng, thủ hạ còn chưa kịp đỡ hắn dậy, đã nghe thấy tiếng rống.
Thị vệ mặc hồng y của Kính vương phủ lập tức xếp hàng bao vây.
Tiểu Xuân tiếp tục ôm bụng, bên trong đang lồng lộn kinh khủng. Đúng thật ăn no thì không thể nhảy nhót lung tung, mới nãy mới chỉ diễn một cú lóa mắt mà thôi, hiện tại đã có động rồi, thật muốn nôn quá.
Sắc mặt Tiểu Xuân hơi tái, chắp tay làm lễ với thị vệ, sau đó phi thân đạp lên đầu một người, mượn lực muốn thoát khỏi vòng vây, lại khiến đối phương trở tay túm lại, một phát kéo xuống.
Tiểu Xuân xoay eo quay mấy vòng trên không, giật mạnh khỏi tay đối phương.
Tề Vũ rút sợi roi bên hông đánh về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân định dùng tay tiếp lấy, không ngờ ngọn roi như linh xà nhanh chóng vòng vèo mấy khúc, hướng vào eo Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân thấy sợi roi chắc chắn, mà hắn lúc ra khỏi cửa lại không mang kiếm, lần này bị trói lấy sao có thể thoát thân, thế nên hắn lập tức phát lực giữa không trung rồi rơi xuống đất, mà sợi roi cũng bám theo, quất qua má trái của hắn.
May mắn đã ăn ‘một chút cũng không đau’ chuyên dùng trị đau, lúc này cho dù có là da tróc thịt bong, cũng không có tý cảm giác.
Thứ duy nhất hắn phát hiện là một vệt chất lỏng nóng ẩm chảy ra trên má, Tiểu Xuân cũng không phí công lau đi, mà nhân cơ hội bắt lấy ngọn roi, đẩy nội lực thâm hậu vào thân roi đánh tới.
Hắn hét lớn một tiếng [Buông.]
Tề Vũ khinh địch, kết quả không kịp tránh bị nội lực mạnh mẽ của hắn chấn thương, hộc một tiếng thổ một ngụm máu lớn tại chỗ, cũng buông lỏng roi da trong tay.
Tiểu Xuân thu roi rồi lại vung lên một nhát, quét sạch đám gia đinh muốn xông lên bắt người. Ngọn roi rít lên, vụt qua một chiếc bàn gỗ, chỉ là lướt qua mà thôi, cũng khiến cho chiếc bàn với cả mấy cái ghế bên cạnh cùng nhau vỡ nát.
Yên ba lâu không có ai dựa đoán được một đứa trẻ mới năm tuổi lại có được công lực thế này, tất cả mọi người tại đó đều ngơ ngác không phản ứng, miệng há hốc gần như chạm đất, mà tròng mắt cũng muốn rớt ra.
Tiểu Xuân thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, ném roi về phía Tề Vũ, dùng khinh công xoay người lao ra cửa bỏ chạy, lưu lại một đám thị vệ vương phủ với cao thủ giang hồ đang đắm chìm vào kinh ngạc.
Hắn chạy cuống như bị lửa thiêu mông, rời xa Yên ba lâu càng xa càng tốt.
Quốc không thể một ngày vô quân, Kính vương Đoan vương cùng nhau đưa thập tứ đệ của tiên đế, cũng là hoàng thúc thập tứ vương gia Đông Phương La Khỉ của bọn họ lên kế vị, tạm thời ổn định được thế cục rối loạn.
Đông Phương La Khỉ không hề nắm thực quyền trong tay, chỉ là một hoàng đế bù nhìn bị người thao túng, chuyện chính sự trọng yếu đều rơi vào trong tay hai đảng thần tử của Kính vương và Đoan vương.
Mà Đông Phương La Khỉ là loại người nào, thập tứ vương gia trước khi kế vị tuy là thất tung thất tích cả một thời gian dài, trước kia cũng từng là chiến thần vang danh lừng lẫy, công vô bất khắc chiến vô bất thắng, một thân quân giáp một con chiến mã, lĩnh quân hơn mười vạn, quét sạch Nam man khiến cho man tử phải e sợ thiên triều không dám xâm phạm.
Tuy là nói sau đó lại si mê danh kỹ thanh lâu Triệu Ngưng Xuân, giải giáp tìm về với chính đạo gái gú, lại sau cái chết của Triệu Ngưng Xuân mà thần hồn ngơ ngẩn quậy tưng bừng rồi trốn biệt… khục… thôi mấy đó để sau đi…
Trong ba năm La Khỉ lên ngôi hoàng đế, xung đột lớn thì không có gì, xung đột nhỏ lại không ngừng, hai tên Nhiếp chính vương nắm thực quyền trong tay, ông ta cũng không hàm hồ, âm thầm chiêu binh mãi mã. Cho đến khi đối phương phát hiện, thì hoàng đế này đã sớm nắm lại được thủ hạ tướng lĩnh của ông ta năm xưa, hiện tại đại tướng quân của Thiên triều Dương Sóc ủng hộ, binh phù trong tay, có thể cầm cự với Đoan Kính lưỡng vương.
Vì thế triều đình hiện giờ, cũng giống như thiên hạ năm xưa ba phái phân tranh, ai cũng không thể lung lay địa vị của ai, cũng không ai tư lợi được của ai phân nào.
Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn hoàng đế ngồi trên long kỷ đang thuyết giáo hùng hồn, tuổi tác hơn hắn rất nhiều, sớm nên có hôn phối từ lâu, quần thần bên dưới cũng ríu rít ta một câu ngươi một câu, ba phái mở ra ba cái cửa, đem khuê nữ giấu trong khuê các của đối phương nói ra bao nhiêu tốt đẹp, vừa là tú ngoại tuệ trung vừa là lan tâm huệ chất cái gì gì đó, mà thật ra trong lòng toàn là về liên kết lợi ích, tranh chấp thế lực.
Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng, mấy nữ nhân đó làm sao so được với Tiểu Xuân nhà hắn, làm sao tốt được bằng Tiểu Xuân nhà hắn, bước khỏi cửa trình diện dọa người làm cái gì!
Một tiếng hừ của hắn, nhất thời cả triều văn võ hít sâu một hơi, nín thinh không dám ho he. Ngay cả hoàng đế sắc mặt cũng tái nhợt, nói [Đoan vương nghĩ thế nào? Yêu thích khuê nữ của vị đại thần nào cứ việc nói, trẫm tuyệt đối sẽ thay ngươi làm chủ, cho ngươi một cái hảo nhân duyên.]
Vân Khuynh lạnh lùng nhìn hoàng đế trên long kỷ, lại liếc qua Kính vương ở đối diện đang chờ coi hài, nói [Thần không thích cô nương.]
Vân Khuynh vừa mở miệng, cả Kim Loan điện nổ tung. Hoàng đế sắc mặt đại biến đứng bật dậy, thái giám bên cạnh vội vàng quạt quạt trấn an, mới lại ngồi xuống.
Sắc mặt của Kính vương Đông Phương Tề Vũ cũng không đẹp hơn ai, hung hăng trừng Vân Khuynh. Tình thế lần này cũng không hay ho, nếu tên thất đệ này của hắn tiếp theo đây muốn nói ra người mình thích là ai, thật sự sẽ là loạn.
Mặc dù cả cái triều đình này có ai mà không biết trong lòng ngài Đoan vương nâng niu một người, nhưng cũng chỉ có hắn cùng hoàng đế đại nhân biết rõ về thân phận đặc thù của người đó, không thể công khai.
Thái giám với hoàng đế thì thào một hồi, hoàng đế cũng sợ tiếp tục hỏi tới người Đoan vương thích là ai, sẽ nghe thấy cái tên mà cả đời này ông già không muốn nghe từ miệng của ngài Đoan vương, cho nên run giọng nói [Ha ha…… Một khi đã như vậy, trẫm cũng không tiện miễn cưỡng ái khanh, việc này cho qua. Có việc tiếp tục khải tấu…… hết việc thì trẫm bãi triều……]
Tề Vũ liếc mắt ra hiệu phía sau, lập tức một thần tử bước khỏi hàng, cao giọng nói [Thần có chuyện khải tấu!]
Sau đó bla bla bla phía nam mưa lớn thành tai, Trường Giang Hoàng Hà vỡ đê dịch bệnh ủ mầm vân vân đủ thứ chuyện, hôn sự của Vân Khuynh bắn sang một bên.
Vân Khuynh Tề Vũ hai người đứng đối diện hai bên lối đi mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tề Vũ dùng khẩu hình nói [Triệu Tiểu Xuân nhượng cho ta được không? Ta lấy năm tên tuyệt sắc mỹ nam tử ra đổi với ngươi.]
[Muốn chết.] Vân Khuynh sắc mặt lãnh liệt.
Hộ bộ thương thư đang kiến nghị mở kho lương cứu tế, Vân Khuynh một câu ‘Muốn chết’, làm cho đối phương đông cứng cái miệng đang mở ra cũng không thể khép lại, cái thẻ trong tay lạch cạch rơi xuống, cả người cứng đờ tại chỗ.
Tề Vũ cười cười, ra mặt hòa giải.
[Hai năm gần đây liên tục thiên tai, thuế thu không nhiều, Đoan vương có lẽ là lo lắng quốc khố thiếu hụt, mới buột ra hai chữ ‘muốn chết’, Trần đại nhân đừng nghĩ nhiều. Đoan vương ngươi nói đúng không!] Tề Vũ quay lại nhìn Vân Khuynh.
Vân Khuynh hừ một tiếng nói [Thần nói là quốc khố hư không, thế nhưng mấy năm nay có người đại hưng thổ mộc, phủ đệ càng xây càng rộng, không những trong nhà có ca cơ có vũ kỹ, còn liên tục thu vào mấy tên tuyệt sắc nam tử.]
(*) đại hưng thổ mộc: chỉ việc xây dựng phát triển.
[Ô, là ai?] Hoàng đế vội vàng hỏi.
[Tất nhiên là Kính vương, lời này hắn vừa mới tự miệng nói ra, thần cũng mới nghe vào tai mà thôi.] Vân Khuynh lạnh lùng trừng Tề Vũ, nói [Quốc khố nếu như trống không, Kính vương là thần tử của hoàng thượng, hẳn là nên vì hoàng thượng phân ưu giải lao. Thỉnh Kính vương đem số tiền muốn dùng mua nô hiến ra, dùng vào việc chỉnh lý nạn thủy, cứu tế nạn dân là thỏa đáng nhất.]
Tề Vũ không chịu yếu thế trừng mắt trở lại, gằn giọng nói [Tiểu thất, ngươi hôm nay thật sự là nhiều lời.]
[Ngươi nếu còn tiếp tục bám vào Triệu Tiểu Xuân, lời của ta còn có thể nhiều hơn nữa.] Vân Khuynh đáp lại.
[Rất đúng rất đúng, lời của ái khanh rất đúng! Trị thủy chấn tai liền giao cho Đoan vương xử lý, vì bách tính thiên hạ, Kính vương nhất thiết phải phối hợp Đoan vương mới đúng.] Hoàng đế nói.
Bên dưới hai đại thế lực dùng bốn con mắt bắn hung quang nhiệt tình, tình thế căng thẳng đến mức giống như muốn đánh tới luôn ngay giữa Kim loan điện.
Hoàng đế ngồi trên long kỷ mà giống như ngồi trên mũi kim, Vân Khuynh vừa đề nghị xong liền lập tức đồng ý, sau đó tuyên bố bãi triều, đầu không ngoái lại cứ thể bỏ chạy lấy người.
Hoàng đế vừa đi, dưới diện lại nháo nhào thành một mảnh.
Thiên tai, mở quốc khố phát lương trước nay đều là công việc từ thiện tốn kém không nhỏ, không ai ngờ lần này lại có Kính vương ra mặt chi một khoản lớn.
Thanh âm rì rầm quanh quẩn trong Kim loan điện vang vọng không ngừng, Vân Khuynh Tề Vũ giằng co một hồi, tình thế giương cung bạt kiêm hết sức căng thẳng, Tề Vũ vốn cũng đã công tác tư tưởng kỹ càng chuẩn bị dạy dỗ em bảy nhà hắn một phen, thế nhưng Vân Khuynh đột nhiên xoay người bỏ ra ngoài.
[Này!] Tề Vũ chả hiểu ra sao cả, vội vàng hỏi [Ngươi sao lại bỏ đi, làm gì thế này!]
[Không thích lãng phí thời gian với đồ rảnh hơi.] Vân Khuynh hừ một tiếng, ở nhà còn có một người, hắn muốn về gặp.
Tề Vũ đương nhiên cũng hiểu được nguyên nhân khiến Vân Khuynh một lòng về nhà như vậy, hắn bấm tay lên thẻ, hung hăng bóp nát miếng thẻ bằng ngà trong tay, nhổ một tiếng [Đáng giận!]
Tề Vũ tiếp đó lại cao giọng gọi [Tiểu thất ngươi đứng đó, cùng lắm thì mười tên, chịu lỗ đổi với ngươi.]
Đáp lại Tề Vũ, là một mớ mai hoa châm sắc lẹm.
Tề Vũ nhảy dựng, cuống quýt tránh sang một bên.
[Ai cha!]
Bởi vì hắn tránh được, cho nên một lão thần tử đứng phía sau may mắn trúng số, đỏ bừng cả mũi, dính phải ba cây.
Tiểu Xuân từ sáng sớm đã ở lỳ trong địa phương nghe nói là dược phòng mà hắn từng tự mình dựng nên, bới tung lôi ra thật nhiều dược tài, ném hết tất cả vào cái vại sứ để lửa to nấu lên, sau lại dùng lửa nhỏ để hầm.
Đồ ăn sáng thị nữ đưa tới hắn không thèm đụng, chỉ lo đứng trên ghế dùng gậy gỗ đảo đảo, trên mặt là nụ cười âm trầm, thấp giọng hát [Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm cây liền cành… không thể sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện sống cùng năm cùng tháng cùng ngày… thương trên người ngươi đau trong lòng ta, mơ được cùng người sát cánh kề vai… sinh không cùng khâm tử cùng huyệt, tình này vàng đá lòng như son….]
Khúc điệu ai oán lạnh lẽo, nghe thấy mà sởn tóc gáy, đã thế còn thêm cái mùi thuốc đang sắc tạo hiệu ứng tuyệt đối cho bối cảnh rùng rợn, chung quanh dược phòng thành ra không còn dấu vết nào của người sống.
Cuối hạ đầu thu trời tuy chưa lạnh nhưng cũng không nóng, trong dược phòng lửa cháy bừng bừng, người có da có thịt đều cảm thấy oi bức, hắn lại trùm cái áo lông hồ viền gấm trắng dày bình bịch, chân đi giày nhung, vừa hăng say khuấy trong nồi vừa lạnh run rẩy, hát hết một bài còn nhổ một câu “con bà nó" rồi mới chuyển sang bài sau.
Mà hát tới hát lui cũng không ngoài mấy câu ‘Muốn chết cùng nhau chết’, ‘Nhớ ngươi muốn chết triền miên thấu xương’, thi thoảng ‘Nhớ ngươi muốn chết’ lại có thể hát nhầm thành ‘Muốn ngươi chết’.
(*) ‘Nhớ ngươi muốn chết’ và ‘Muốn ngươi chết’ trên cơ bản chỉ là ‘Tưởng tử nhĩ’ và ‘Tưởng nhĩ tử’
Tới chạng vạng, thuốc chế xong, hát cũng khàn giọng, nghĩ tới thể trạng hiện nay, ve viên thuốc thành từng viên từng viên nhỏ thật nhỏ cho vào mười mấy cái bình màu tím, dù sao khung ngoài cũng mới có năm sáu tuổi, làm viên thuốc quá lớn khả năng là nghẹn chết oan uổng.
Nhét mấy viên vào miệng, hắn nhảy xuống ghế này, lại trèo lên ghế kia rót nước, nuốt thuốc rồi thở ra một hơi dài, ngẩng đầu lên, thấy Vân Khuynh đã ở ngoài cửa sổ nhìn hắn.
[Há!] Tiểu Xuân giật nảy [Ngươi đứng đó bao lâu rồi?]
Vân Khuynh không đáp, chỉ lẳng lặng đi vào.
Hắn nhìn quanh rắn độc trùng độc với hoa cỏ chất thành đống trong phòng, cau mày [Lần trước tháo còn chưa đủ? Vẫn muốn tiếp tục chế thuốc?]
[Lần này không phải dùng để tháo, yên tâm yên tâm!] Tiểu Xuân cười nhe xỉ.
[Ở bên cạnh ngươi, từ trước giờ yên không nổi tâm.] Hai mày của Vân Khuynh từ từ dãn ra.
Tiểu Xuân định vỗ vỗ lưng trấn an Vân Khuynh, vươn tay ra mới nhớ mình lùn đi, tay cũng ngắn lại, cánh tay trắng tròn vừa giơ ra, liền câm nín thu lại nhanh chóng.
Bản thân hiện tại bất quá cũng chỉ đến thắt lưng Vân Khuynh, chính xác là một trời một vực, nói tới cùng đều là đại sư huynh đáng ghét kia, Tiểu Xuân lại lầm bầm chửi rủa mấy tiếng.
Đột nhiên bị nhấc lên không, Tiểu Xuân giật mình, sau đó rơi vào vòng tay âu yếm quen thuộc, định thần trở lại mới phát giác Vân Khuynh đang bế mình.
[Kỳ quái, sao người thì nhỏ lại, mà thân thể vẫn nặng như cũ.] Vân Khuynh nói.
[Đương nhiên, hồi xuân công chẳng phải cũng chỉ là một kiểu súc cốt công hay sao, xương cốt co lại mà thôi, đâu có mất miếng nào đâu, sao nhẹ đi được?] Tiểu Xuân giải thích.
Vân Khuynh gật gật đầu, nét mặt đăm chiêu, dường như cũng có chút hiếu kỳ với cái gọi là hồi xuân công này.
[Nếu ngươi thích ta liền dạy ngươi.] Tiểu Xuân được Lan Khánh dạy cho khẩu quyết, truyền cho người khác cũng không có vấn đề [Mặc dù hồi xuân công lúc phát công thì đau chết đi sống lại, nhưng mà mới nãy ta làm ra cái này.]
Hắn lôi bình ra trịnh trọng như hiến bảo, dâng lên cho Vân Khuynh nhìn.
[Đây là ‘một chút cũng không đau thanh nhiệt trấn hàn – khư thống đan’, dược hiệu phi thường thần kỳ, chỉ cần một viên, cho dù là vết đao vết kiếm, thậm chí là vết muỗi cắn, đau đầu, đau bụng, đau tới kỳ cho đến hết mọi loại đau, uống vào đều không còn đau nữa. Cho dù bị chém trúng bảy bảy bốn chín đao đau lăn qua lật lại quằn quại hấp hối, lửa bỏng cấp một đến cấp mười hai be bét toàn thân, cũng chỉ cần một viên. Một viên ăn vào, cảm giác thiên địa một mảnh thái bình, vu vẻ thoải mái, sướng sướng phiêu phiêu.]
(*) Khư thống đan: thuốc trừ đau.
Vân Khuynh vẫn chỉ nhìn Tiểu Xuân, lúc thì vuốt ve mái đầu hắn, lúc thì véo véo hai má hắn, lúc thì chọt chọt cánh tay, lúc lại gãi gãi bụng (giống chóa ghê =))), chẳng thèm chú ý nghe chồng bé thuyết minh linh đan diệu dược mới ra lò thần kỳ đến mức nào.
Hiển nhiên, đối với thân thể Tiểu Xuân hiện giờ, húng thú hơn nhiều so với công dụng của thuốc trừ đau đang lải nhải bên tai.
[Ai, ngứa nha ngứa nha.] Tiểu Xuân giơ tay chặn lại.
Võ công vẫn còn, ra tay mấy chiếu cùng Vân Khuynh, cảm thấy chân khí thuận sướng, liền thoải mái chơi tay bo hết mình với Vân Khuynh luôn.
Đột nhiên Vân Khuynh thu lực túm lấy eo Tiểu Xuân gãi gãi, Tiểu Xuân cười khách khách lăn vào lòng Vân Khuynh, miệng không ngừng hét [Ngứa quá, ngươi ăn gian.]
Đùa mất một lúc, sờ chán chê, Vân Khuynh mới mang Tiểu Xuân rời khỏi dược phòng.
Tắm rửa xong xuôi, nhìn Tiểu Xuân nằm sấp trên giường cong ngón tay đếm thuốc trong bình xem còn lại bao nhiêu viên, Vân Khuynh buộc thắt lưng, nói [Ta có chút việc buổi tối, ngoan ngoãn ở nhà chờ.]
[Được.] Tiểu Xuân gật đầu, nhưng vẫn không ngẩng lên.
Đi được hai bước, Vân Khuynh dừng lại [Không được chạy loạn.]
[Được.] Tiếp tục đáp một tiếng.
Đi được hai bước, Vân Khuynh còn muốn dặn dò thêm cái gì, lại thấy có vật bay đến trước mặt, đưa tay bắt lấy, nghe thấy Tiểu Xuân nói [Bình an phù mấy hôm trước đi miếu lấy được, nghe nói rất linh. Ngươi giữ kỹ, đừng làm mất.]
Vân Khuynh nắm lấy cái túi đỏ xiết chặt tay, một lúc sau, mới đáp lời [Được…]
[Về sớm một chút, đừng để ta chờ lâu quá.]
[Được…] Vân Khuynh tay nắm túi đỏ, mỉm cười rời đi.
Tiểu Xuân vểnh tai, vểnh tai, nghe tiếng bước chân nhỏ dần rồi tắt hẳn, lập tức nhảy phắt từ trên giường xuống, nháo nhào mặc áo, giầy cũng xỏ bừa.
Nhét vội mấy bình thuốc vào ngực, đôi mắt linh động đảo qua lại, vù một tiếng chui ra từ cửa sổ.
Mà theo sau hắn, cận vệ vốn đang ẩn thân xung quanh cũng bắt đầu di chuyển.
Tiểu Xuân chân còn chưa chạm đất tay đã vung lên một nắm bột phấn, tức thì bụi bay tán loạn đầy trời, đạp lên mặt cỏ dưới đất lại quay đầu nhìn, cận vệ phía sau đã ngã hết cả thảy.
Tiểu Xuân chỉnh lại cổ áo nhìn nhìn một chút, nhe răng cười như hoa nói [Tiểu gia ta thực không thích đi đâu cũng có người theo, làm phiền các vị trước tiên ở trong vườn nghỉ ngơi đi, ta đi chút chút lại về!]
Nói xong xoay người, dùng khinh công như một trận cuồng phong thổi bay lá rụng trên mặt đất, không còn thấy bóng.
Tiểu Xuân dè dặt vòng một vòng quanh Đoan vương phủ, trên dưới trái phải ngay cả địa lao cũng dạo qua, thế nhưng không phát hiện vị trí của Lan Khánh.
Cái đêm gặp Lan Khánh ấy, hắn bởi vì thổ huyết quá nhiều mà hôn mê ngất đi, nhưng không hề quên chuyện Lan Khánh trúng kiếm.
Một kiếm kia Lan Khánh bị đâm xuyên từ trước ngực tới sau lưng, lại bị Vân Khuynh điểm trụ huyệt đạo không thể động đậy, theo lý mà nói Vân Khuynh phải mang hắn cùng về mới đúng, không có khả năng thả người.
Hiện tại tìm tới tìm lui không thấy người, theo suy luận của hắn chí có ba tình huống: một, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ; hai, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ; ba, Vân Khuynh giấu Lan Khánh quá kỹ. Dù sao chính là không có khả năng thả cho Lan Khánh rời đi, càng không có khả năng có người cướp được Lan Khánh đi.
Những người của Ô y giáo không có ai là đối thủ của Vân Khuynh, Vân Khuynh nhà hắn hiện tại về võ công chính là thiên hạ đệ nhất, muốn cứu người từ trong tay hắn, không thể nào.
Khoanh chân ngồi trên đầu trào phong thú, gió mát thổi qua đầu, đem toàn bộ vấn đề nghĩ hết một vòng, cảm thấy rõ ràng, bụng cũng vang lên âm thanh ùng ục ùng ục hưởng ứng.
[Ăn cơm trước đã, đói chết rồi.] Tiểu Xuân vuốt vuốt cái bụng đang gầm rú Không thành kế, thầm nghĩ thật sự là làm khó hắn quá, thang thuốc đầu tiên hôm nay phải để bụng rỗng mới dùng được, cho nên mới để nó rỗng nguyên ngày.
Mũi chân điểm nhẹ, đề khí trở người bay ra khỏi Đoan vương phủ.
Vân Khuynh không ở trong phủ, Tiểu Xuân không muốn vì một bữa cơm nhi đồng của mình mà phiền nhiễu tới chúng nhân dân lao động phải chuẩn bị, trong kinh thành tửu lâu quán cơm mọc như rừng, cho dù đã tới tối cũng vẫn náo nhiệt như thường, muốn ăn thì ở đâu cũng có, hắn bỏ công một chút là được rồi.
Hắn chui tới lui một hồi, cuối cùng dừng lại trước quán cơm tên là Yên Ba lâu, tâm niệm khẽ động, cảm giác được cái tên này quen thuộc, miệng lẩm nhẩm [Yên ba lâu yên ba lâu yên ba lâu……], tay đè trán chờ đợi đau đớn phát tác, thế nhưng hồi lâu sau, trong óc vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tiểu Xuân hai mắt sáng rực, há miệng cười lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, vừa cười vừa ngông nghênh bước vào cửa tiệm, tùy tiện chọn một cái bàn ngồi xuống.
Thuốc của hắn thực sự hữu hiệu, nguyên bản vô luận nghĩ đến bất kỳ điều gì đầu sẽ đau đến khóc cha gọi mẹ kìa, hiện tại gặp một địa phương quen thuộc, thế mà chả cảm thấy bất cứ đau đớn nào.
Có lẽ mọi người nói không sai, hắn Triệu Tiểu Xuân là thần y tái thế, cho dù là mất ký ức, thì một thân công phu vọng văn vấn thiết kê đơn trị bệnh này vẫn là lưu lại vững vàng trong não, không ai có thể xóa chúng đi.
(*) vọng văn vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Tiểu nhị của Yên ba lâu nhìn thấy đứa bé thoạt nhìn mới chỉ tầm năm sáu tuổi một thân một mình ngồi đây, lúc đầu còn có chút kinh ngạc, sau lại thấy Tiểu Xuân không nhanh không chậm từ tốn gọi đồ ăn còn thêm một bình trà hoa cúc, thái độ bình tĩnh thảnh thơi, cho rằng đây hẳn là con cháu của hộ phú quý nào trong kinh thành, be bé mà khá ghê.
Ca thán một tiếng, lúc mang dương xuân diện lên tiện tay cầm thêm một băng ghế, hảo tâm nói [Tiểu công tử, cậu không đủ cao, để lót thêm cho cậu cái ghế này, ăn mì tiện hơn.]
Còn chưa kịp đáp lời, tiểu nhị đã tốt bụng ôm Tiểu Xuân lên, sau đó lót cái ghế xuống, mới đặt hắn ngồi lên trở lại.
Khóe miệng Tiểu Xuân hơi co giật, nhưng cũng nói lời cảm ơn.
Cúi đầu tọng mỳ qua loa, húp sùm sụp, trong đầu đồng thời nghĩ, lần này trở lại phủ phải bức cung từ miệng Vân Khuynh tìm Lan Khánh mới được. Hắn mà cứ tiếp tục để nguyên bộ trẻ nhỏ này lon ton tới lui, khẳng định không lâu nữa là phát điên.
[Xoạt - ] một tiếng, âm thanh mở quạt đột ngột vang lên.
Tiểu Xuân vừa lúng búng mỳ vừa ngó nghiêng sang bên cạnh.
Chỉ thấy bên cạnh ước chừng hai tám hai chín tuổi, dộ dạng thanh tú, mặc y phục bằng lụa đỏ sẫm thêu kim tuyến hình liễu, đai lưng hồng ngọc tơ vàng, tóc dùng ngọc quan cùng màu buộc lên.
Người kia giơ tay nhấc chân đều một vẻ ung dung quý phái, phái sau hai tốp gia đinh tùy tùng mặc áo vải đỏ sẫm, nhìn thế nào cũng không giống người thường, hơn nữa là trong chỗ kinh thành này tiện tay túm bừa cũng ra được một đống vương tôn công tử hầu gia thế tử đếm không hết, thân phận e là chỉ có càng cao chứ không có càng thấp.
Tiểu Xuân nuốt chửng một mồm mỳ, liếc mắt xong, sau đó quay lưng lại đối phương, tỏ vẻ không hứng thú.
[Triệu Tiểu Xuân……]
Tiểu Xuân nghe giọng nói này, sống lưng đột nhiên cứng đờ, chẳng phải đây chính là Kính vương đứng la hét trước cửa lúc hắn cùng Vân Khuynh trở về mà Vân Khuynh không chịu cho hắn gặp đó sao?
Làm thế nào người này nhận ra được hắn trong bộ dạng lúc này…… Tiểu Xuân nghi hoặc……
[…… là thế nào của ngươi?] Nói xong, Tề Vũ đã ngồi xuống băng ghế bên cạnh Tiểu Xuân, phe phẩy quạt ra vẻ nhã nhặn phong lưu, đôi mắt mang ý cười nhìn chằm chằm Tiểu Xuân.
Con ngươi Tiểu Xuân chuyển chuyển sau mới quay người lại, dùng giọng điệu độc quyền trẻ nhỏ giả ngu nói với Tề Vũ [Ca ca nói không được bắt chuyện với người lạ.]
Vừa mở miệng liền sặc sụa mùi sữa, thế nhưng cũng không phải Tiểu Xuân cố ý, mà vì bề ngoài biến đổi tiếng nói cũng biến đổi theo, hắn hiện tại ngoài trừ trong tim là còn có hùng tâm tráng chí, chứ trong trong ngoài ngoài đều là thằng tiểu quỷ nguyên chất chăm phần chăm.
Con bà nó, hồi xuân công này quả thực quá ngầu!
[Ca ca là ai?] Tề Vũ vẫn là bộ dạng hòa ái ân cần, tiếu dung lễ độ hỏi han đứa nhỏ trước mặt.
[Ca ca là Tiểu Xuân!] Nói ra miệng, Tiểu Xuân còn cố ý nghẹn một tiếng, giống như kiểu không cẩn thận buột miệng, muốn nuốt trở vào lại không nuốt được.
[Ngươi quả nhiên là đệ đệ của Triệu Tiểu Xuân, thế nhưng ta lại không biết hắn còn có một đệ đệ.] Hào quang trong mắt Tề Vũ bắn tứ phía, tựa như vui vẻ hết sức.
Tiểu Xuân vừa ăn mỳ vừa nhìn người này, lại thêm một người hắn đã từng quen biết. Bất quá xem dàn cảnh sau lưng người này, hẳn là vừa bước khỏi Đoan vương phủ đã bị theo dõi đi, chẳng lẽ lại thêm một tên hứng thú với dược nhân?
Vừa nghĩ đến chuyện ở Hàn Sơn phái suýt nữa bị cắt thịt lóc xương, Tiểu Xuân dịch mông, cách đối phương ra xa một chút.
[Ngươi tên là gì?] Tề Vũ hỏi.
Tiểu Xuân dừng lại, hồ nghi nhìn kẻ hắn chưa rõ có ý đồ gì này, nói [Ca ca gọi ta là Tiểu Trư.]
[Tiểu Trư.] Tề Vũ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại bật cười [Da trơn thịt nộn lại tròn mũm mĩm này, đứa nhỏ ngươi thật sự rất thích hợp với nhũ danh.]
[Ta ăn no rồi.] Tiểu Xuân đặt bát, bỏ một đĩnh bạc lên mặt bàn, sau đó bò xuống ghế định đi.
Có điều đi chưa được mấy bước, đã bị túm cổ áo nhấc lên.
[Ai dou ngươi làm gì bắt ta!] Tiểu Xuân lắc lư giữa không trung, liều mạng ngọ nguạy. Má nó, một thằng đàn ông to đầu lại bị người ta túm lên như túm con gà con, nếu bị truyền ra ngoài, mặt mũi hắn phải để đi đâu.
[Nhìn không ra trông ngươi be bé thế này, mà cũng nặng thật.] Tề Vũ có hơi ngạc nhiên.
[Ta đang luyện công phu, trên người buộc sắt đó. Mau mau đặt xuống, bằng không cho ngươi ốm đòn!] Tiểu Xuân lại lắc lư lắc lư, tay chân vung loạn xạ.
Ngũ khí hăm dọa của hắn hiển nhiên không chút tác dụng, Tề Vũ xoa xoa gương mặt Tiểu Xuân, lẩm bẩm nói [Ngươi trông cũng rất giống Triệu Tiểu Xuân, vài năm nữa lớn lên, có thể nào sẽ mang bộ dạng giống hệt như hắn sao.]
Tiểu Xuân bị rờ rẫm đến nổi hết da gà da vịt, nghĩ thầm làm sao lại cứ gặp phải mấy kẻ quái nhân như vậy, còn sờ soạng con nít sờ tới sờ lui, bàn tay này, ánh mắt này, ái muội in rành rành trên mặt ấy.
[Tiểu Trư, ca ca ngươi ở đâu? Sao chỉ một mình ngươi ở đây?] Tề Vũ hỏi.
[Đang ngủ trên giường.] Tiểu Xuân nói.
[Nga… đang ngủ trên giường của tiểu thất chứ gì…] gương mặt Tề Vũ tức thì vặn vẹo, nhìn trái nhìn phải đều ra bộ dạng đố phụ đằng đằng.
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, không biết có phải bản thân hắn nhìn lầm hay không.
[Tiểu Trư, ca ca không phải người xấu.] Tề Vũ nhẹ giọng nói.
Tiểu Xuân thì thầm nghĩ, đúng rồi đúng rồi, có đứa nào xấu mà tự nhận mình xấu đâu.
[Tiểu Trư với ca ca đang ở chỗ Đoan vương, Đoan vương kia mới là người xấu.] Tề Vũ lại nói.
[Hử?] Tiểu Xuân lại cảm thấy hứng thú, chớp chớp con mắt ngây thơ long lanh thiện lương vô tội, nhìn Tề Vũ chờ đợi.
Tề Vũ nói đến đúng cơn, hăng say tiếp tục [Tiểu Xuân ca ca của Tiểu Trư cái đầu có vấn đề rồi, suy nghĩ cũng không minh mẫn.]
Tiểu Xuân trợn trắng mắt, lại thầm nghĩ: ông nội mày mới là cái đầu có vấn đề suy nghĩ không minh mẫn ấy!
[Tiểu thất đó a… tiểu thất là Đoan vương đóa… hắn bụng dạ xấu xa, lại ác độc, người trong kinh thành đều biết con người hắn hở tý ra là giết người, Tiểu Trư với ca ca là bị hắn lừa rồi, Tiểu Xuân vốn là người trong phủ của ta, tim gan phèo phổi đều in dấu ta, yêu mến ta lắm lắm, thế nhưng không cẩn thận đụng hỏng đầu quên hết mọi chuyện, mới bị tiểu thất mang đi.] Tề Vũ nói ra bộ dạng cũng là nhói đau bi thương muốn chết [Tiểu Trư ngươi ngoan ngoãn quay về, lén gọi ca ca ra đây, đừng để hắn ở trong Đoan vương phủ, Tề Vũ ca ca sẽ tiếp các ngươi trong Kính vương phủ, nơi đó mới là chỗ các ngươi nên ở.]
Tiểu Xuân chớp chớp mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tề Vũ nhìn đứa nhỏ, cảm thấy rất mỹ mãn phần tự biên của mình, mà bộ dạng ngây ngốc của thằng nhỏ cũng thật đáng yêu, hắn nhịn không được, lại lấy tay bóp bóp gương mặt tròn trịa trắng nõn kia.
Tiểu Xuân cau mày, miệng mếu máo, ánh mắt theo đó mà ươn ướt.
Tề Vũ còn đang bận đắc ý tưởng mình thông minh lừa được thằng nhóc năm tuổi, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy giọng trẻ con non nớt chen lẫn giọng mũi, ‘Oa’ một tiếng khóc thét lên [Ngươi định làm gì a, ta muốn về nhà ta, không muốn về nhà ngươi!]
Tề Vũ sửng sốt, đứa nhỏ trước mặt hắn dụi mắt, nước mắt ào ào rớt xuống, vừa khóc vừa gào vừa giãy, khiến hắn hoàn toàn ngây ra.
[Cứu mạng a – có người muốn bắt cóc trẻ con - ] Tiểu Xuân cứ thế la hét khóc thiên gọi địa [Cưỡng đoạt dân đồng --- cường gian phi lễ a --- ta không muốn về nhà ngươi làm luyến đồng, ta muốn về nhà tìm ca ca ---]
Tề Vũ nghe mấy lời từ miệng thằng nhóc này, quay đầu lại thấy một trận hỗn loạn trong Yên ba lâu, hơn mười tên giang hồ hán tử cầm binh khí đứng dậy, ánh mắt khinh bỉ không chút che giấu nhìn về phía mình, lại thấy ở phòng nhạc phía trên lầu thò ra mấy cái đầu, đều là mấy gương mặt quen thuộc trong triều. Đối phương che miệng xì xồ, trong mắt cũng là khinh thường.
Gương mặt tuấn tú của hắn tức thì đen sầm, nhận ra bản thân bị đùa giỡn.
[Tên tiểu tử nhà ngươi!] Tề Vũ túm cổ áo Tiểu Xuân, nâng hắn lên mắt đối mắt với mình [Không thẹn là đệ đệ của Triệu Tiểu Xuân, ngay cả cái miệng cũng thối không kém!]
Tiểu Xuân dụi dụi mắt, cười hiền hì hì hai tiếng, ngay lập tức co đầu gối lên thúc vào ngực đối phương, Tề Vũ không ngờ được tiểu tử này ra chiêu như vậy, tức thì đau đớn buông tay, cả người bị đánh ra sau.
Tiểu Xuân trở mình một cú điệu nghệ, gọn gàng đáp xuống mặt bàn, đứng lên thẳng tắp, trên mặt làm gì có chút nước mắt nào, một vệt nước cũng không có.
[Hay---] khán giả khen một tiếng, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tiểu Xuân khù khụ mấy tiếng, ôm bụng, sau đó cười toe toét chắp tay cúi chào chúng nhân, rối rít đáp lời [Thường thôi thường thôi, chút tài mọn, bêu xấu bêu xấu!]
[Người đâu, bắt tên tiểu tử thối này cho ta!] Tề Vũ sắc mặt vừa xanh vừa trắng, thủ hạ còn chưa kịp đỡ hắn dậy, đã nghe thấy tiếng rống.
Thị vệ mặc hồng y của Kính vương phủ lập tức xếp hàng bao vây.
Tiểu Xuân tiếp tục ôm bụng, bên trong đang lồng lộn kinh khủng. Đúng thật ăn no thì không thể nhảy nhót lung tung, mới nãy mới chỉ diễn một cú lóa mắt mà thôi, hiện tại đã có động rồi, thật muốn nôn quá.
Sắc mặt Tiểu Xuân hơi tái, chắp tay làm lễ với thị vệ, sau đó phi thân đạp lên đầu một người, mượn lực muốn thoát khỏi vòng vây, lại khiến đối phương trở tay túm lại, một phát kéo xuống.
Tiểu Xuân xoay eo quay mấy vòng trên không, giật mạnh khỏi tay đối phương.
Tề Vũ rút sợi roi bên hông đánh về phía Tiểu Xuân, Tiểu Xuân định dùng tay tiếp lấy, không ngờ ngọn roi như linh xà nhanh chóng vòng vèo mấy khúc, hướng vào eo Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân thấy sợi roi chắc chắn, mà hắn lúc ra khỏi cửa lại không mang kiếm, lần này bị trói lấy sao có thể thoát thân, thế nên hắn lập tức phát lực giữa không trung rồi rơi xuống đất, mà sợi roi cũng bám theo, quất qua má trái của hắn.
May mắn đã ăn ‘một chút cũng không đau’ chuyên dùng trị đau, lúc này cho dù có là da tróc thịt bong, cũng không có tý cảm giác.
Thứ duy nhất hắn phát hiện là một vệt chất lỏng nóng ẩm chảy ra trên má, Tiểu Xuân cũng không phí công lau đi, mà nhân cơ hội bắt lấy ngọn roi, đẩy nội lực thâm hậu vào thân roi đánh tới.
Hắn hét lớn một tiếng [Buông.]
Tề Vũ khinh địch, kết quả không kịp tránh bị nội lực mạnh mẽ của hắn chấn thương, hộc một tiếng thổ một ngụm máu lớn tại chỗ, cũng buông lỏng roi da trong tay.
Tiểu Xuân thu roi rồi lại vung lên một nhát, quét sạch đám gia đinh muốn xông lên bắt người. Ngọn roi rít lên, vụt qua một chiếc bàn gỗ, chỉ là lướt qua mà thôi, cũng khiến cho chiếc bàn với cả mấy cái ghế bên cạnh cùng nhau vỡ nát.
Yên ba lâu không có ai dựa đoán được một đứa trẻ mới năm tuổi lại có được công lực thế này, tất cả mọi người tại đó đều ngơ ngác không phản ứng, miệng há hốc gần như chạm đất, mà tròng mắt cũng muốn rớt ra.
Tiểu Xuân thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, ném roi về phía Tề Vũ, dùng khinh công xoay người lao ra cửa bỏ chạy, lưu lại một đám thị vệ vương phủ với cao thủ giang hồ đang đắm chìm vào kinh ngạc.
Hắn chạy cuống như bị lửa thiêu mông, rời xa Yên ba lâu càng xa càng tốt.
Tác giả :
Tự Từ