Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư
Quyển 1 - Chương 7-1
Mục Tương vừa từ chân núi trở về, bước tới đại sảnh đã thấy Ân tổng quản đang cùng Ôn Ngọc nói chuyện, không khỏi sửng sốt.
“Ngọc nhi, ngươi sao lại tới Tả Ý sơn trang?" Mục Tương đi đến bên cạnh Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc nhìn thấy Mục Tương hai mắt thâm quầng, vẻ mặt lại vô cùng mệt mỏi, không biết bôn ba bên ngoài bao lâu không ngủ.
Ôn Ngọc nói: “Ta trên đường nghe được tin nói biểu ca mất tích, liền chạy tới đây." Nàng vào chốn giang hồ cũng được một thời gian, có người biết nàng cùng Hàn Hàn quan hệ chặt chẽ, liền đắc biệt báo tin cho nàng.
“Ở trên đường?" Mục Tương cười khổ: “Ngươi lại rời nhà, một mình một người? Quên giáo huấn lần trước sao?"
Ôn Ngọc mím mím môi. “Trước mắt chuyện của biểu ca quan trọng hơn, ngươi đừng giáo huần ta nữa. Ta nhờ mấy bằng hữu giúp chú ý nơi biểu ca rơi xuống, ngươi nơi này thì sao? Có tin tức gì không? Ta thấy hiện nay khắp thiên hạ mọi người đều biết được chuyện biểu ca mất tích, chỉ có A Tương ngươi không nói cho ta mà thôi."
Mục Tương xoa xoa trán, hắn còn vội vào thư phòng phê mấy công văn truyền lệnh xuống, để mấy vị tổng quản phương bắc hảo hảo thay hắn làm việc, vì thế đối với Ôn Ngọc có chút không kiên nhẫn.
Hắn cố nén mệt mỏi nói: “Ta đang vội, ngươi có việc hỏi Ân tổng quản đi! Hai ngày này nếu muốn xuống núi phải nhớ nói Ân tổng quản phái người đưa ngươi đi, Tiểu Hàn không có ở đây, ngươi đừng tái làm ta sao tâm."
Ôn Ngọc là nữ nhân tâm tư tinh tế, như thế nào không hiểu trong lời nói của Mục Tương ám chỉ ý tứ đuổi người. Nàng nhất thời tức giận, đối Mục Tương hét: “Kia chính là biểu ca của ta a! Ta lo lắng hỏi một chút có cái gì không đúng?"
Mục Tương nhíu mày, hai tay gắt gao đặt trên trán. “Ta từ nhỏ cùng hắn lớn lên, ở chung với nhau mười mấy năm, luận lo lắng ai có thể lo lắng cho hắn hơn ta?!"
Mục Tương lời này mang theo tức giận, sau khi nói ra không chỉ Ôn Ngọc, ngay cả Ân tổng quản đều ngây người. Mục Tương tính cách xưa nay ôn hòa, vô luận gặp gỡ chuyện gì đều bình tĩnh, cho tới bây giờ cũng không hề đối với ai nói lớn tiếng như vậy.
“Tiểu Hàn hiện giờ sinh tử chưa biết, ta lại không có được lấy một chút tin tức của hắn. Cũng đã hơn hai tháng, hắn nếu còn sống khẳng định sẽ nghĩ tất cả biện pháp thông báo cho ta, nhưng ta lại...... Ta lại......" Mục Tương nói không được.
Chưa bao lâu, nam tử luôn luôn ấm áp như gió giờ đây hai mắt hõm xuống, dưới cằm cũng xuất hiện vài sợi râu, khuôn mặt lộ ra chua sót mà bất lực.
Bộ dáng này khiến Ôn Ngọc sợ hãi. Nàng vội vàng bắt lấy tay Mục Tương nói: “A Tương, A Tương...... Biểu ca không có việc gì, hắn bên ngoài luôn hành hiệp trượng nghĩa, từng cứu tính mạng bao người, lão thiên gia sẽ không ác độc như vậy, còn trẻ như vậy đã đưa hắn đi!"
Mục Tương lắc lắc đầu, chợt ngẩng đầu nhìn Ân tổng quản, trong ánh mắt cái gì cũng không có, chỉ có mệt mỏi.
Ân tổng quản nhìn Mục Tương, sau đó Mục Tương thở dài, chậm rãi ly khai đại sảnh.
Mục Tương sau khi phê xong công văn cho đệ tử nhanh chóng mang đi, cả người tựa lưng vào ghế vô lực.
Mấy ngày nay, hắn thực ăn không ngon ngủ không yên, mở mắt là nụ cười của Hàn Hàn, nhắm mắt lại liền nghe thấy thanh âm Hàn Hàn nói chuyện.
Thỉnh thoàng trong giấc ngủ ban đêm mơ thấy y, nhưng duỗi tay ra, còn chưa chạm vào liền bừng tỉnh.
Nhớ tới bộ dạng của Hàn Hàn bên bờ trì đường đêm đó, nam hài kia cùng hắn lớn lên, là từ khi nào đối hắn có tâm tư như vậy?
Mục Tương nhịn không được nhớ tới bộ dáng quất cường của Hàn Hàn lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hàn Hàn là một hài tử cái gì cũng muốn cùng người khác tranh cao thấp, bởi kỳ tài ngút trời, tuổi còn nhỏ liền nhãn cao vu đính (mắt cao hơn đầu), không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Năm ấy phụ mẫu Hàn Hàn mang theo mấy sư huynh đệ bọn họ đến Tả Ý sơn trang nghỉ hè, một đám hài tử tuổi tương đương nhau vốn có thể chơi rất vui vẻ, cũng không biết là ai dẫn bọn họ tới điều kiều nối Tả Ý sơn trang với các ngọn núi lân cận, kết quả có người phát hiện Hàn Hàn đi được nửa đường lại bắt đầu run lẩy bâỷ.
Mấy sư huynh đệ luôn bị Hàn Hàn đè đầu, vừa thấy y sợ độ cao như vậy, cười cười liền lập tức giải tán, càng bởi vì muốn khi dễ Hàn Hàn cho hả giận, không ai nghĩ tới muốn đưa Hàn Hàn đã đi được đến giữa cầu treo lại vô pháp bước tiếp trở về.
Mục Tương tìm Hàn Hàn thật lâu, lúc tìm được y, cuồng phong trên núi không ngừng thổi qua điều kiều, bên dưới những đợt sóng cuồn cuộn của Lạm Thương giang phát ra tiếng gào thét khiền người người kinh hãi, mà Hàn Hàn một hài tử tâm cao khí ngạo như vậy, đã muốn khóc cơ hồ không thở nổi, cả người hư nhuyễn, chỉ có một đôi tay gắt gao nắm lấy dây treo không muốn buông ra.
Mục Tương nhớ rõ chính mình phải dỗ y một hồi lâu, dùng ống tay áo từng chút từng chút lau đi nước mũi cùng nước mắt của y, an ủi y, dắt tay y, hai người từng bước từng bước đi về phía vách đá, cuối cùng đến khi trời sáng, mới đi hết điều kiều.
Bàn tay nhỏ bé mềm mềm nhiệt khí đặc biệt của trẻ con, nhiệt độ nóng rực rồi lại ấm áp ấy Mục Tương cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Năm ấy người đưa tay ra trước là Hàn Hàn, Hàn Hàn đem bản thân giao phó vào tay hắn, từ lúc đó tựa hồ cũng mang hết thảy tín nhiệm, đều giao cho chính mình.
Hơn mười năm sau, cuối cùng thậm chí ngay cả tính mạng, cũng không cần chớp mắt mà đặt vào lòng bàn tay của chính mình.
Tay nắm chặt, cho tới bây giờ chưa từng buông ra.
Mục Tương nên biết kể từ lúc đó, vận mệnh của bọn họ liền đã nhất định.
Cả đời, cả đời, đều muốn đối phương gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
Nhớ tới đêm đó bên cạnh hồ xuân phong đãng nhiên, Hàn Hàn thổ lộ tâm ý của mình, nhưng Mục Tương thậm chí cái gì cũng không kịp nghĩ, liền mất đi y.
Mục Tương hiện giờ vẫn là không rõ.
Hắn thuở nhỏ được dạy nam tử nữ tử thiên kinh địa nghĩa, hắn có hôn phối, liền nên lấy nữ tử kia làm vợ.
Ôn Ngọc lúc trước bị hắn trách mắng còn lòng vòng trước cửa sổ, rõ ràng muốn thò đầu vào xem, lại sợ hãi lần thứ hai bị Mục Tương quát đuổi ra.
Mục Tương đột nhiên nhớ tới lời ngày ấy Hàn Hàn từng nói với Ôn Ngọc “Ngươi cứ lấy thân báo đáp là được rồi!", trên mặt như có một mạt ôn nhu. Cũng là kể từ ngày ấy, cậu nói đó khiến mọi thứ hết thảy đều rối loạn.
Ôn Ngọc đưa thư đến, Tương Môn môn chủ thúc giục hắn cùng Ôn Ngọc mau chóng thành thân, hắn liền lập tức định ước vào năm sau.
Ngày ấy rõ ràng có khách quan trọng tới chơi, hắn lại bởi vì tâm thần không yên, thậm chí cũng quên nói cho Hàn Hàn, Triệu Tiểu Xuân cố ý đến tìm bọn họ.
Sau đó hắn mơ, mơ thấy người hảo hữu quen biết nhiều năm này nói người y thích là hắn mà không phải Ôn Ngọc; ngay sau đó bên trì đường hắn nghe được rành mạch, Hàn Hàn nói thích hắn...... Thích hắn......
Nhịp tim đập dồn dập, đầu ngón tay nhịn không được run nhè nhẹ. Hắn không rõ đây là do bí dược mà Triệu Tiểu Xuân hạ, hay là bởi vẻ mặt người kia ấm ức muốn khóc, tác động tới tận sâu trong đáy lòng hắn.
Mục Tương không muốn suy nghĩ, cũng không muốn hiểu.
Hắn che lại mặt, thanh âm mang theo lo lắng cùng đau đớn, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hàn...... Tiểu Hàn...... Tiểu Hàn......"
Hiện giờ chỉ mong người trong lòng thương nhớ không quên, có thể chạy nhanh trở về.
Đợi y trở về, hắn liền sẽ nói với y...... nói với y...... nói với y......
Liễu Trường Nguyệt đi rồi, Hàn Hàn ở trong phòng Kim Hoa đợi một đêm. Y cũng không phải nghe theo lời của Liễu Trường Nguyệt lưu lại, mà bởi muốn chờ Kim Hoa trở về mới rời đi.
Sáng sớm chim chóc hót ríu rít, cửa phòng bị mở ra, Kim Hoa được hai người hộ viên đưa về. Hắn tựa vào tay đối phương, cả người giống như bị rút hết khí lực không thể bước đi, quần áo trên người vẫn như trước khi rời đi, chính là mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt trắng bệch, môi bị cắn đến chảy máu.
Kim bị hai người kia ném lên giường, đối phương ngay cả nhìn hắn một chút cũng không liền đi.
Cửa phòng vừa đóng, Hàn Hàn đi đến bên giường nhìn Kim Hoa.
Khuôn mặt Kim Hoa quay vào trong, lẳng lặng không nói một câu. Hô hấp của hắn ngắn mà dồn dập, cho dù không hỏi, Hàn Hàn cũng biết tình trạng của người này không tốt.
Tiết khố bên dưới xiêm y không biết là sau khi bị cởi ra không mặc lại, hay là ngày hôm đó hắn căn bản không có mặc. Sam tử mỏng manh dấu không được cảnh xuân bên dưới, hai hai chân trắng nõn thon dài nửa lộ ra bên ngoài, đôi chân thoạt nhìn xinh đẹp như vậy, nhưng từ chỗ bắp đùi lại chảy xuống từng dòng trọc dạ bạch sắc.
Hàn Hàn nhìn cả buổi mới biết được đó là cái gì, mặt y nhanh chóng tối sầm, thầm nghĩ Liễu Trường Nguyệt không phải cho Kim Hoa đến hình đường sao? Chẳng lẽ nguyên lai hình đường của Thanh Minh các có kiểu phạt người như vậy?!
Hàn Hàn thấy vậy quyết định, vô luận Liễu Trường Nguyệt có đe dọa sống chết hay dụ dỗ thế nào chăng nữa, y đời này nói sẽ không gia nhập Thanh Minh các, nhất định là sẽ không!
Nào có người dùng phương thức này trừng phạt cấp dưới, quả thực không phải người mà!
Chỉ nhìn qua, cũng không an tâm, theo tính cách người này khẳng định sẽ không để cho ai làm, cũng không muốn động tay rửa sạch. Kim Hoa quay đầu vào bên trong, Hàn Hàn lúc này cho dù muốn hỏi tiểu tư của đầu bài hắn ở đâu cũng không có biện pháp.
Nhìn xung quanh, mở cửa dò xét, phát hiện hai gã hộ vệ kia còn phòng thủ bên ngoài.
Hàn Hàn phủi miệng, phanh một tiếng đóng cửa phòng, nghĩ một chút, chính mình lại chạy tới vắt khăn ướt, khẽ vén vạt áo của Kim Hoa lên, thay hắn sơ tẩy một phen.
Lúc chiếc khăn lạnh như băng chạm tới đôi chân kia, Kim Hoa không khỏi run lên.
Hàn Hàn chưa bao giờ là người ôn nhu, nhìn thấy hắn như vậy, vẫn là nhịn không được giảm nhẹ động tác.
Trong lòng Hàn Hàn, Kim Hoa là một cao thủ, vô luận Kim Hoa là người như thế nào, trong lúc giao thủ, người này đã giành được sự kính trọng của chính mình. Cho nên khi Kim Hoa vì mình mà bị Liễu Trường Nguyệt dụng hình như vậy, Hàn Hàn cảm thấy không chỉ thấy có lỗi với Kim Hoa, cũng thống hận người làm cho hắn như vậy.
Cao thủ đáng quý như vậy, là nên ở dưới trời cao biển rộng, tâm cao khí ngạo mà sống, một đường hướng tới đỉnh cao võ học rảo mới phải.
Hàn Hàn đối thân thể xinh đẹp của Kim Hoa không có một chút tà niệm, cơ thể Kim Hoa tuy rằng còn căng thẳng, nhưng vẫn nhu thuận nằm trên giường, cũng không cử động giãy dụa.
Hàn Hàn lau xong hạ thân, phát giác nơi thăt lưng người này có một đạo hồng ngân, y nghĩ một chút, liền vén lên xem.
Nhưng khi y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi.
Trên tấm lưng tuyết trắng của người này đan xen từng vết từng vết roi đỏ tươi, roi da kia hạ xuống cũng rất xảo diệu, âm ngoan đánh lên lưng đến sưng phù, nhưng lại không hề xuất huyết. Nếu cứ để như vậy mà không quan tâm, nguy hiểm nhất có thể bị thối rữa từ bên trong.
『 Thiên sát tên Liễu Trường Nguyệt! 』 Hàn Hàn trong lòng mắng.
Y bắt đầu lục tung trong phòng, muốn tìm một lọ thuốc trị thương giúp Kim Hoa thượng dược. Ngăn kéo hết mở lại đóng, cuối cùng trong một cái tủ nhỏ, phát hiện bọc đồ mình mang theo hai tháng trước khi rời Tả Ý sơn trang.
Y gãi gãi đầu, nhìn về phía Kim Hoa vẫn nằm im không nói. Sau đó lấy thuốc trị thương bản thân thường dùng – liệu thương thánh dược Tục Thiên cao trân quý của Hàn Sơn phái bên trong bọc đồ ra, thật cẩn thận lấy một ít bôi lên tấm lưng sưng tấy của Kim Hoa.
“......" Kim Hoa vẻ mặt vốn vẫn lạnh đạm nhìn thành giường bên trong, chậm rãi nhắm mắt.
Hàn Hàn chuyên tâm nhất chí chú ý tới miệng vết thương của Kim Hoa cũng không biết, người này được y chiếu cố rốt cuộc cũng không chống cự nổi loại cảm xúc khó hiểu tới cùng sự mệt mỏi này, mang theo chút bất an, chút nghi hoặc, buông lỏng ngủ thiếp đi.
Cách ngày Kim Hoa lên cơn sốt, Hàn Hàn liền ở lại sương phòng của hắn không có rời đi.
Buổi chiều, Kim Hoa nghiêng mặt nhìn Hàn Hàn, Hàn Hàn lcho hắn uống chút nước, cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tò mò hỏi: 『 Ngươi bao nhiêu tuổi? 』
Nói chung nam tử trưởng thành không có khả năng có dáng người khéo léo mềm mại như Kim Hoa.
Quả nhiên Kim Hoa trả lời: “...... Mười lăm."
Hàn Hàn ở trong lòng lại thầm mắng Liễu Trường Nguyệt một tiếng súc sinh, hỏi tiếp: 『 Tiểu tư của ngươi đâu? Thế nào lại không có ai đến hầu hạ ngươi? 』
“...... Lúc lẻn vào Tả Ý sơn trang bị giết."
『 Hả! 』 Hàn Hàn hoảng sợ. Hóa ra Thủy Nguyệt lâu này không phải kĩ viện bình thường, mà là nơi Thanh Minh các dùng để che dấu tai mắt? Khó trách Bạch mụ mụ kia dùng roi tốt như vậy......
Hàn Hàn nhịn không được lại hỏi: 『 Ngươi vì sao hạ độc ta? 』
“...... Ngươi chết, đỡ phiền phức."
Hàn Hàn hiểu được Kim Hoa nói chính là việc Liễu Trường Nguyệt phá giới lưu lại y. Kỳ thật người này tâm mắt cũng không sâu, lại đơn thuần cho rằng giết chết y liền có thể giải quyết hết thảy. Cũng không nghĩ tới mặc dù chính mình chết, sau này còn có thể có Hàn Hàn thứ hai, Hàn Hàn thứ ba khiến cho Liễu Trường Nguyệt chú ý.
『 Kia hiện tại? 』 Hàn Hàn hỏi.
“......" Kim Hoa nhìn y, không đáp.
Kim Hoa có thể là do sốt nên còn mơ hồ, ánh mắt thoạt nhìn tuy thanh minh, nhưng đối với câu hỏi của Hàn Hàn cũng không có ý bực mình. Hàn Hàn cùng Kim Hoa nhìn nhau một lát, nhớ tới tình cảnh hiện giờ của bản thân, chỉ vào tai cùng miệng của mình, nói:
『 dạy ta cách chỉ cần nhìn liền có thể hiểu được người khác nói gì được không? 』
Chuyện càng khiến kẻ khác ngạc nhiên cũng đã xảy ra, Kim Hoa mở miệng nói: “...... Hảo......"
Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Y phát giác địch ý của Kim Hoa đối chính mình tựa hồ giảm đi rất nhiều, tiếp theo mới định mở miệng nói câu khác, không ngờ Kim Hoa lại nhắm mắt lại không nhìn, sau đó miệng phun ra vài tiếng:
“...... Hảo xuẩn đản."
『 gì –』 làm gì mắng chửi người ta xuẩn đản! Hàn Hàn nhảy dựng lên muốn hỏi rõ ràng, nhưng trong một khắc phát hiện Kim Hoa đã ngủ, còn phát ra tiếng hít thở nhợt nhạt, vẻ mặt an ổn.
“Ngọc nhi, ngươi sao lại tới Tả Ý sơn trang?" Mục Tương đi đến bên cạnh Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc nhìn thấy Mục Tương hai mắt thâm quầng, vẻ mặt lại vô cùng mệt mỏi, không biết bôn ba bên ngoài bao lâu không ngủ.
Ôn Ngọc nói: “Ta trên đường nghe được tin nói biểu ca mất tích, liền chạy tới đây." Nàng vào chốn giang hồ cũng được một thời gian, có người biết nàng cùng Hàn Hàn quan hệ chặt chẽ, liền đắc biệt báo tin cho nàng.
“Ở trên đường?" Mục Tương cười khổ: “Ngươi lại rời nhà, một mình một người? Quên giáo huấn lần trước sao?"
Ôn Ngọc mím mím môi. “Trước mắt chuyện của biểu ca quan trọng hơn, ngươi đừng giáo huần ta nữa. Ta nhờ mấy bằng hữu giúp chú ý nơi biểu ca rơi xuống, ngươi nơi này thì sao? Có tin tức gì không? Ta thấy hiện nay khắp thiên hạ mọi người đều biết được chuyện biểu ca mất tích, chỉ có A Tương ngươi không nói cho ta mà thôi."
Mục Tương xoa xoa trán, hắn còn vội vào thư phòng phê mấy công văn truyền lệnh xuống, để mấy vị tổng quản phương bắc hảo hảo thay hắn làm việc, vì thế đối với Ôn Ngọc có chút không kiên nhẫn.
Hắn cố nén mệt mỏi nói: “Ta đang vội, ngươi có việc hỏi Ân tổng quản đi! Hai ngày này nếu muốn xuống núi phải nhớ nói Ân tổng quản phái người đưa ngươi đi, Tiểu Hàn không có ở đây, ngươi đừng tái làm ta sao tâm."
Ôn Ngọc là nữ nhân tâm tư tinh tế, như thế nào không hiểu trong lời nói của Mục Tương ám chỉ ý tứ đuổi người. Nàng nhất thời tức giận, đối Mục Tương hét: “Kia chính là biểu ca của ta a! Ta lo lắng hỏi một chút có cái gì không đúng?"
Mục Tương nhíu mày, hai tay gắt gao đặt trên trán. “Ta từ nhỏ cùng hắn lớn lên, ở chung với nhau mười mấy năm, luận lo lắng ai có thể lo lắng cho hắn hơn ta?!"
Mục Tương lời này mang theo tức giận, sau khi nói ra không chỉ Ôn Ngọc, ngay cả Ân tổng quản đều ngây người. Mục Tương tính cách xưa nay ôn hòa, vô luận gặp gỡ chuyện gì đều bình tĩnh, cho tới bây giờ cũng không hề đối với ai nói lớn tiếng như vậy.
“Tiểu Hàn hiện giờ sinh tử chưa biết, ta lại không có được lấy một chút tin tức của hắn. Cũng đã hơn hai tháng, hắn nếu còn sống khẳng định sẽ nghĩ tất cả biện pháp thông báo cho ta, nhưng ta lại...... Ta lại......" Mục Tương nói không được.
Chưa bao lâu, nam tử luôn luôn ấm áp như gió giờ đây hai mắt hõm xuống, dưới cằm cũng xuất hiện vài sợi râu, khuôn mặt lộ ra chua sót mà bất lực.
Bộ dáng này khiến Ôn Ngọc sợ hãi. Nàng vội vàng bắt lấy tay Mục Tương nói: “A Tương, A Tương...... Biểu ca không có việc gì, hắn bên ngoài luôn hành hiệp trượng nghĩa, từng cứu tính mạng bao người, lão thiên gia sẽ không ác độc như vậy, còn trẻ như vậy đã đưa hắn đi!"
Mục Tương lắc lắc đầu, chợt ngẩng đầu nhìn Ân tổng quản, trong ánh mắt cái gì cũng không có, chỉ có mệt mỏi.
Ân tổng quản nhìn Mục Tương, sau đó Mục Tương thở dài, chậm rãi ly khai đại sảnh.
Mục Tương sau khi phê xong công văn cho đệ tử nhanh chóng mang đi, cả người tựa lưng vào ghế vô lực.
Mấy ngày nay, hắn thực ăn không ngon ngủ không yên, mở mắt là nụ cười của Hàn Hàn, nhắm mắt lại liền nghe thấy thanh âm Hàn Hàn nói chuyện.
Thỉnh thoàng trong giấc ngủ ban đêm mơ thấy y, nhưng duỗi tay ra, còn chưa chạm vào liền bừng tỉnh.
Nhớ tới bộ dạng của Hàn Hàn bên bờ trì đường đêm đó, nam hài kia cùng hắn lớn lên, là từ khi nào đối hắn có tâm tư như vậy?
Mục Tương nhịn không được nhớ tới bộ dáng quất cường của Hàn Hàn lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Hàn Hàn là một hài tử cái gì cũng muốn cùng người khác tranh cao thấp, bởi kỳ tài ngút trời, tuổi còn nhỏ liền nhãn cao vu đính (mắt cao hơn đầu), không đem bất luận kẻ nào để vào mắt.
Năm ấy phụ mẫu Hàn Hàn mang theo mấy sư huynh đệ bọn họ đến Tả Ý sơn trang nghỉ hè, một đám hài tử tuổi tương đương nhau vốn có thể chơi rất vui vẻ, cũng không biết là ai dẫn bọn họ tới điều kiều nối Tả Ý sơn trang với các ngọn núi lân cận, kết quả có người phát hiện Hàn Hàn đi được nửa đường lại bắt đầu run lẩy bâỷ.
Mấy sư huynh đệ luôn bị Hàn Hàn đè đầu, vừa thấy y sợ độ cao như vậy, cười cười liền lập tức giải tán, càng bởi vì muốn khi dễ Hàn Hàn cho hả giận, không ai nghĩ tới muốn đưa Hàn Hàn đã đi được đến giữa cầu treo lại vô pháp bước tiếp trở về.
Mục Tương tìm Hàn Hàn thật lâu, lúc tìm được y, cuồng phong trên núi không ngừng thổi qua điều kiều, bên dưới những đợt sóng cuồn cuộn của Lạm Thương giang phát ra tiếng gào thét khiền người người kinh hãi, mà Hàn Hàn một hài tử tâm cao khí ngạo như vậy, đã muốn khóc cơ hồ không thở nổi, cả người hư nhuyễn, chỉ có một đôi tay gắt gao nắm lấy dây treo không muốn buông ra.
Mục Tương nhớ rõ chính mình phải dỗ y một hồi lâu, dùng ống tay áo từng chút từng chút lau đi nước mũi cùng nước mắt của y, an ủi y, dắt tay y, hai người từng bước từng bước đi về phía vách đá, cuối cùng đến khi trời sáng, mới đi hết điều kiều.
Bàn tay nhỏ bé mềm mềm nhiệt khí đặc biệt của trẻ con, nhiệt độ nóng rực rồi lại ấm áp ấy Mục Tương cho tới bây giờ vẫn còn nhớ rõ.
Năm ấy người đưa tay ra trước là Hàn Hàn, Hàn Hàn đem bản thân giao phó vào tay hắn, từ lúc đó tựa hồ cũng mang hết thảy tín nhiệm, đều giao cho chính mình.
Hơn mười năm sau, cuối cùng thậm chí ngay cả tính mạng, cũng không cần chớp mắt mà đặt vào lòng bàn tay của chính mình.
Tay nắm chặt, cho tới bây giờ chưa từng buông ra.
Mục Tương nên biết kể từ lúc đó, vận mệnh của bọn họ liền đã nhất định.
Cả đời, cả đời, đều muốn đối phương gắt gao nắm trong lòng bàn tay.
Nhớ tới đêm đó bên cạnh hồ xuân phong đãng nhiên, Hàn Hàn thổ lộ tâm ý của mình, nhưng Mục Tương thậm chí cái gì cũng không kịp nghĩ, liền mất đi y.
Mục Tương hiện giờ vẫn là không rõ.
Hắn thuở nhỏ được dạy nam tử nữ tử thiên kinh địa nghĩa, hắn có hôn phối, liền nên lấy nữ tử kia làm vợ.
Ôn Ngọc lúc trước bị hắn trách mắng còn lòng vòng trước cửa sổ, rõ ràng muốn thò đầu vào xem, lại sợ hãi lần thứ hai bị Mục Tương quát đuổi ra.
Mục Tương đột nhiên nhớ tới lời ngày ấy Hàn Hàn từng nói với Ôn Ngọc “Ngươi cứ lấy thân báo đáp là được rồi!", trên mặt như có một mạt ôn nhu. Cũng là kể từ ngày ấy, cậu nói đó khiến mọi thứ hết thảy đều rối loạn.
Ôn Ngọc đưa thư đến, Tương Môn môn chủ thúc giục hắn cùng Ôn Ngọc mau chóng thành thân, hắn liền lập tức định ước vào năm sau.
Ngày ấy rõ ràng có khách quan trọng tới chơi, hắn lại bởi vì tâm thần không yên, thậm chí cũng quên nói cho Hàn Hàn, Triệu Tiểu Xuân cố ý đến tìm bọn họ.
Sau đó hắn mơ, mơ thấy người hảo hữu quen biết nhiều năm này nói người y thích là hắn mà không phải Ôn Ngọc; ngay sau đó bên trì đường hắn nghe được rành mạch, Hàn Hàn nói thích hắn...... Thích hắn......
Nhịp tim đập dồn dập, đầu ngón tay nhịn không được run nhè nhẹ. Hắn không rõ đây là do bí dược mà Triệu Tiểu Xuân hạ, hay là bởi vẻ mặt người kia ấm ức muốn khóc, tác động tới tận sâu trong đáy lòng hắn.
Mục Tương không muốn suy nghĩ, cũng không muốn hiểu.
Hắn che lại mặt, thanh âm mang theo lo lắng cùng đau đớn, lẩm bẩm nói: “Tiểu Hàn...... Tiểu Hàn...... Tiểu Hàn......"
Hiện giờ chỉ mong người trong lòng thương nhớ không quên, có thể chạy nhanh trở về.
Đợi y trở về, hắn liền sẽ nói với y...... nói với y...... nói với y......
Liễu Trường Nguyệt đi rồi, Hàn Hàn ở trong phòng Kim Hoa đợi một đêm. Y cũng không phải nghe theo lời của Liễu Trường Nguyệt lưu lại, mà bởi muốn chờ Kim Hoa trở về mới rời đi.
Sáng sớm chim chóc hót ríu rít, cửa phòng bị mở ra, Kim Hoa được hai người hộ viên đưa về. Hắn tựa vào tay đối phương, cả người giống như bị rút hết khí lực không thể bước đi, quần áo trên người vẫn như trước khi rời đi, chính là mái tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt trắng bệch, môi bị cắn đến chảy máu.
Kim bị hai người kia ném lên giường, đối phương ngay cả nhìn hắn một chút cũng không liền đi.
Cửa phòng vừa đóng, Hàn Hàn đi đến bên giường nhìn Kim Hoa.
Khuôn mặt Kim Hoa quay vào trong, lẳng lặng không nói một câu. Hô hấp của hắn ngắn mà dồn dập, cho dù không hỏi, Hàn Hàn cũng biết tình trạng của người này không tốt.
Tiết khố bên dưới xiêm y không biết là sau khi bị cởi ra không mặc lại, hay là ngày hôm đó hắn căn bản không có mặc. Sam tử mỏng manh dấu không được cảnh xuân bên dưới, hai hai chân trắng nõn thon dài nửa lộ ra bên ngoài, đôi chân thoạt nhìn xinh đẹp như vậy, nhưng từ chỗ bắp đùi lại chảy xuống từng dòng trọc dạ bạch sắc.
Hàn Hàn nhìn cả buổi mới biết được đó là cái gì, mặt y nhanh chóng tối sầm, thầm nghĩ Liễu Trường Nguyệt không phải cho Kim Hoa đến hình đường sao? Chẳng lẽ nguyên lai hình đường của Thanh Minh các có kiểu phạt người như vậy?!
Hàn Hàn thấy vậy quyết định, vô luận Liễu Trường Nguyệt có đe dọa sống chết hay dụ dỗ thế nào chăng nữa, y đời này nói sẽ không gia nhập Thanh Minh các, nhất định là sẽ không!
Nào có người dùng phương thức này trừng phạt cấp dưới, quả thực không phải người mà!
Chỉ nhìn qua, cũng không an tâm, theo tính cách người này khẳng định sẽ không để cho ai làm, cũng không muốn động tay rửa sạch. Kim Hoa quay đầu vào bên trong, Hàn Hàn lúc này cho dù muốn hỏi tiểu tư của đầu bài hắn ở đâu cũng không có biện pháp.
Nhìn xung quanh, mở cửa dò xét, phát hiện hai gã hộ vệ kia còn phòng thủ bên ngoài.
Hàn Hàn phủi miệng, phanh một tiếng đóng cửa phòng, nghĩ một chút, chính mình lại chạy tới vắt khăn ướt, khẽ vén vạt áo của Kim Hoa lên, thay hắn sơ tẩy một phen.
Lúc chiếc khăn lạnh như băng chạm tới đôi chân kia, Kim Hoa không khỏi run lên.
Hàn Hàn chưa bao giờ là người ôn nhu, nhìn thấy hắn như vậy, vẫn là nhịn không được giảm nhẹ động tác.
Trong lòng Hàn Hàn, Kim Hoa là một cao thủ, vô luận Kim Hoa là người như thế nào, trong lúc giao thủ, người này đã giành được sự kính trọng của chính mình. Cho nên khi Kim Hoa vì mình mà bị Liễu Trường Nguyệt dụng hình như vậy, Hàn Hàn cảm thấy không chỉ thấy có lỗi với Kim Hoa, cũng thống hận người làm cho hắn như vậy.
Cao thủ đáng quý như vậy, là nên ở dưới trời cao biển rộng, tâm cao khí ngạo mà sống, một đường hướng tới đỉnh cao võ học rảo mới phải.
Hàn Hàn đối thân thể xinh đẹp của Kim Hoa không có một chút tà niệm, cơ thể Kim Hoa tuy rằng còn căng thẳng, nhưng vẫn nhu thuận nằm trên giường, cũng không cử động giãy dụa.
Hàn Hàn lau xong hạ thân, phát giác nơi thăt lưng người này có một đạo hồng ngân, y nghĩ một chút, liền vén lên xem.
Nhưng khi y nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi hít sâu một hơi.
Trên tấm lưng tuyết trắng của người này đan xen từng vết từng vết roi đỏ tươi, roi da kia hạ xuống cũng rất xảo diệu, âm ngoan đánh lên lưng đến sưng phù, nhưng lại không hề xuất huyết. Nếu cứ để như vậy mà không quan tâm, nguy hiểm nhất có thể bị thối rữa từ bên trong.
『 Thiên sát tên Liễu Trường Nguyệt! 』 Hàn Hàn trong lòng mắng.
Y bắt đầu lục tung trong phòng, muốn tìm một lọ thuốc trị thương giúp Kim Hoa thượng dược. Ngăn kéo hết mở lại đóng, cuối cùng trong một cái tủ nhỏ, phát hiện bọc đồ mình mang theo hai tháng trước khi rời Tả Ý sơn trang.
Y gãi gãi đầu, nhìn về phía Kim Hoa vẫn nằm im không nói. Sau đó lấy thuốc trị thương bản thân thường dùng – liệu thương thánh dược Tục Thiên cao trân quý của Hàn Sơn phái bên trong bọc đồ ra, thật cẩn thận lấy một ít bôi lên tấm lưng sưng tấy của Kim Hoa.
“......" Kim Hoa vẻ mặt vốn vẫn lạnh đạm nhìn thành giường bên trong, chậm rãi nhắm mắt.
Hàn Hàn chuyên tâm nhất chí chú ý tới miệng vết thương của Kim Hoa cũng không biết, người này được y chiếu cố rốt cuộc cũng không chống cự nổi loại cảm xúc khó hiểu tới cùng sự mệt mỏi này, mang theo chút bất an, chút nghi hoặc, buông lỏng ngủ thiếp đi.
Cách ngày Kim Hoa lên cơn sốt, Hàn Hàn liền ở lại sương phòng của hắn không có rời đi.
Buổi chiều, Kim Hoa nghiêng mặt nhìn Hàn Hàn, Hàn Hàn lcho hắn uống chút nước, cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, tò mò hỏi: 『 Ngươi bao nhiêu tuổi? 』
Nói chung nam tử trưởng thành không có khả năng có dáng người khéo léo mềm mại như Kim Hoa.
Quả nhiên Kim Hoa trả lời: “...... Mười lăm."
Hàn Hàn ở trong lòng lại thầm mắng Liễu Trường Nguyệt một tiếng súc sinh, hỏi tiếp: 『 Tiểu tư của ngươi đâu? Thế nào lại không có ai đến hầu hạ ngươi? 』
“...... Lúc lẻn vào Tả Ý sơn trang bị giết."
『 Hả! 』 Hàn Hàn hoảng sợ. Hóa ra Thủy Nguyệt lâu này không phải kĩ viện bình thường, mà là nơi Thanh Minh các dùng để che dấu tai mắt? Khó trách Bạch mụ mụ kia dùng roi tốt như vậy......
Hàn Hàn nhịn không được lại hỏi: 『 Ngươi vì sao hạ độc ta? 』
“...... Ngươi chết, đỡ phiền phức."
Hàn Hàn hiểu được Kim Hoa nói chính là việc Liễu Trường Nguyệt phá giới lưu lại y. Kỳ thật người này tâm mắt cũng không sâu, lại đơn thuần cho rằng giết chết y liền có thể giải quyết hết thảy. Cũng không nghĩ tới mặc dù chính mình chết, sau này còn có thể có Hàn Hàn thứ hai, Hàn Hàn thứ ba khiến cho Liễu Trường Nguyệt chú ý.
『 Kia hiện tại? 』 Hàn Hàn hỏi.
“......" Kim Hoa nhìn y, không đáp.
Kim Hoa có thể là do sốt nên còn mơ hồ, ánh mắt thoạt nhìn tuy thanh minh, nhưng đối với câu hỏi của Hàn Hàn cũng không có ý bực mình. Hàn Hàn cùng Kim Hoa nhìn nhau một lát, nhớ tới tình cảnh hiện giờ của bản thân, chỉ vào tai cùng miệng của mình, nói:
『 dạy ta cách chỉ cần nhìn liền có thể hiểu được người khác nói gì được không? 』
Chuyện càng khiến kẻ khác ngạc nhiên cũng đã xảy ra, Kim Hoa mở miệng nói: “...... Hảo......"
Hàn Hàn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Y phát giác địch ý của Kim Hoa đối chính mình tựa hồ giảm đi rất nhiều, tiếp theo mới định mở miệng nói câu khác, không ngờ Kim Hoa lại nhắm mắt lại không nhìn, sau đó miệng phun ra vài tiếng:
“...... Hảo xuẩn đản."
『 gì –』 làm gì mắng chửi người ta xuẩn đản! Hàn Hàn nhảy dựng lên muốn hỏi rõ ràng, nhưng trong một khắc phát hiện Kim Hoa đã ngủ, còn phát ra tiếng hít thở nhợt nhạt, vẻ mặt an ổn.
Tác giả :
Tự Từ