Làn Váy Lay Động
Chương 6
Tại phòng khách của Lăng gia, có một thiếu phụ xinh đẹp đang ngồi.
Nàng cổ trắng buông xuống, lẳng lặng nghiên cứu tờ tạp chí mới, đang mặc trên người bộ quần áo của người phụ nữ mang thai, làm tăng thêm làn da trắng nõn nà, trên vai mang một cái áo choàng bằng nhung xanh thẫm, dùng để chống lại khí lạnh còn sót lại của mùa xuân. Toàn thân mặc một bộ quần áo màu cà phê, tăng thêm nét quyến rũ làm cho người ta khi nhìn vào càng thêm thèm nhỏ dãi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, chú cún con hưng phấn kêu ăng ẳng, nàng ngừng đọc, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn.
“Cơm nắm, im lặng! Không cần kêu, có lẽ chị dâu ta đang ngủ." Thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo cửa bị đẩy ra, một người một chó chen lấn nhau đi vào.
Chú cún chiếm được thế thượng phong, dẫn đầu vọt vào, lao thẳng tới thiếu phụ trên sô pha, gác đầu lên đùi nàng, dùng ánh mắt cầu xin lừa gạt sự chú ý của nàng.
“Đừng lo lắng, chị tỉnh rồi." Nàng nhẹ nhàng đứng dậy."Em mang cái gì về vây? Có cần chị đến giúp không?"
Lăng Lung vội vàng khoát hai tay, ngăn cản tẩu tử đứng dậy.
“A, Oa Oa, chị không cần đứng lên, cứ ngồi là tốt rồi." Nàng liên tục lắc đầu.
“Cái này chỉ là một ít tiểu thuyết, truyện tranh, không nặng, tự em mang vào là được rồi" Tuy nói những thứ ấy không nặng bao nhiêu, nàng vẫn là vụng trộm hoài nghi, chị dâu nói không chừng những thứ ấy nhấc không nổi đâu.
Thành viên mới của Lăng gia, là một mỹ nữ mảnh khảnh, người cũng như tên, cả người nàng giống như một cô bé con, cẩn thận làm cho người ta tâm sinh trìu mến, ngay cả khi có một ngọn gió lớn thổi đến cũng sẽ làm cho người ta lo lắng nàng sẽ bị cuốn đi mất. Cũng may động tác Lăng Vân nhanh chóng, tận tâm cố sức, mấy tháng sau khi kết hôn khiến cho nàng mang thai, tăng thêm sức nặng cho nàng.
Đạp cánh cửa đóng lại sau lưng, Lăng Lung còn quay đầu lại, khẩn trương vô cùng nhìn xung quanh, xác định chắc chắn chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng kia đã không thấy bóng dáng, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở cửa ra vào đổi đôi dép lê mang trong nhà.
“Anh hai đâu?"
“Ở tại phòng bếp." Ngón tay nhỏ bá của Oa Oa, nhẹ nhẹ điểm lên cái bụng của chú cún yêu.
Lăng Lung gật đầu, hướng phòng bếp đi được hai bước, lại dừng lại.「 “Chị bây giờ có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
“Nấm chưng tương."
“Em đi nấu ngay." Nàng lập tức trả lời, bước nhanh đi về hướng phòng bếp, trong đầu đã nhanh chóng tính toán số thực phẩm dự trử trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh còn có chút nấm hương cùng với thịt heo, lại dùng đậu cà vỏ tương trộn lẫn, sau đó lấy thịt heo ướp gia vị cho thấm, và-- ừm, ngày hom qua, thiếm hai ở cách vách có tặng một túi dưa chuột nhỏ, có thể băm nhuyển….
Tiếng nói mềm mại của Oa Oa truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Không cần lo, Lăng Vân đang nấu." Nụ cười nhu hòa xinh đẹp càng tươi hơn, quả thực làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Gương mặt đang trầm tư nhanh chóng đông lạnh vì hoảng sợ.
“Làm ơn a, anh ấy mà nấu làm sao có thể ăn!?" nàng ba chân bốn cẳng chạy vội vào phòng bếp, thùng thùng thùng, liền thấy đại ca thật sự đứng ở bếp đang canh giữ nồi nước đang sôi trào.
“Bề mặt đã bị anh nấu thành hồ như thế này, Oa Oa thích ăn là hơi lỏng một tý, nước trong! Tránh ra, tránh ra, để em nấu."
Lăng Vân vâng lời tránh ra, trên tuấn dung nhã nhặn mang nụ cười yếu ớt, để cho cô em gái tiếp tục công việc nấu bếp.
“Anh mau đi ra bên ngoài bồi bà xã của anh, đừng ở chỗ này làm vướng tay em." âm thanh của nàng từ phòng bếp vang lên.
Thân hình nam tính cao lớn như núi bước ra phòng bếp, không gian lập tức trở nên rộng rãi hẳn nàng mở tủ lạnh ra, nửa người trên vùi vào trong tủ lạnh tìm đông tìm tây.
“Hành đâu? Hành đặt ở chổ nào? A, tìm được rồi." Nàng lầm bầm lầu bầu, từ trong tủ lạnh lấy ra những thứ cần dùng, bắt đàu xuất chiêu.
Củ tỏi cùng nấm hương dưới những nhát dao nhuần nhuyễn hóa thành mảnh vỡ, tiếp theo bị ném vào nồi đang bốc khói. Khói ùn ùn bốc lên từ chiếc chảo nóng, nàng vung tay đảo chiếc sạn, đôi mắt chăm chú nhìn vào chảo nêm nếm gia vị, trong đầu cũng không tự chủ bay tới trên người Hướng Cương.
Vài năm không gặp, trình độ vô lại ác liệt của hắn, cũng giống như kĩ thuật nấu ăn của nàng đều có tiến bộ rõ rệt. Làm cho nàng ảo não, là hắn đối nàng vẫn có hứng thú quá mức, luôn lấy sự đùa cợt nàng làm vui.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tránh cho tiếng than vãn ảo não bật ra.
Nha, hắn tại sao lại không có thể giơ cao đánh khẽ, phóng nàng một con ngựa? (cái nì nguyên văn, ta hem hỉu lắm.)
Lúc trước, hắn đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, nói là phí dạy kèm tai nhà, vậy còn bây giờ? Nụ hôn vừa mới trên xe lại là cái gì? Không lẽ là tiền xe chở nàng về sao?
Thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, nàng nắm chặt oa sạn, kích động muốn lao ra đi hành hung, đem Hướng Cương đánh cho đầu rơi máu chảy, tốt nhất là có thể đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, để sau này hắn khỏi đến làm phiền nàng --
Chỉ là khi nghĩ đến tên đáng giận kia la bạn làm ăn hợp tác với đại ca ăn ý nhất, nàng nhất thời hai vai đều suy sụp, cả người giống như bong bóng cao su bị xì hơi, từ sát ý dạt dào trở nên uể oải vạn phần.
Giống như chơi bóng rổ lúc còn ở trung học vậy, Hướng Cương phụ trách tiến công, Lăng Vân phụ trách phòng thủ, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Đối với việc kinh doanh công ty cũng thế, hai người đều là nhân vật trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được, nàng cho dù đang tức giận, cũng phải bận tâm đến sự nghiệp của anh mình, không thể động chạm đến một cọng lông tơ của tên họ Hướng kia, chứ đừng nói lấy cái oa sạn đi đánh chết hắn.
Nàng mặt nhăn mày nhó, khó chịu nhanh chóng nấu thức ăn cho xong.
“Là Hướng Cương chở em về." Nàng đem thức ăn đến phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố.
Lăng Vân chỉ là nhíu mày, không có hé răng.
Mạt nhăn nhó bước đến một cái ghế dựa vài, bức xúc đến trước mặt hắn: “Lãn ca, anh không phải đã nói, anh ấy phải ở Đài Bắc xử lý sự tình, tạm thời sẽ không trở về sao?" Nàng chất vấn, trong lòng có điểm khó chịu.
“Chuyên ở Đài Bắc đã xử lý thỏa đáng." Lăng Vân bình tĩnh trả lời, ngón tay thon dài lấy chiếc đũa, săn sóc đưa đến trước mặt thê tử, chiếu cố cẩn thận.
Lăng Lung trừng lớn ánh mắt.
“Vậy là anh biết anh ấy trở về?"
“Biết."
“Vậy tai sao anh không nói cho em biết?" Nàng tức giận oa oa kêu to.
“Tại sao phải nói cho em biết?" Lăng Vân hỏi lại.
“Như thế em mới có thể đào tẩu trước."
Ô ô, không phải nói huynh muội là đồng lòng sao? Vì sao rõ ràng là cùng chung cha mẹ chung một dòng máu, Lăng Vân lại một chút cũng không hiểu ý nàng?
Oa Oa đang cúi đầu ăn mỳ, tao nhã hạ chiếc đũa xuống, trên mắt thoáng hiện lên ý cười. “Đúng rồi, chị có nghe mẹ đề cập qua, Hướng Cương lần này trở về, là vì tham gia cuộc xem mắt tuần này."
“Xem mắt?" Nàng hơi hơi sửng sốt, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, tiếp theo lại mãnh liệt lắc đầu. “Tên đó ở Đài Bắc khẳng định có nhiều nữ nhân đến độ đếm không hết, làm sao còn cần đi xem mắt?"
Hướng Cương tuy rằng đáng giận, nhưng là mị lực nam tính xác thực chân thật đáng tin. Chỉ bằng khuôn mặt tuấn suất của hắn, khí lực cao lớn rắn chắc, hơn nữa nói về tài khoản trong ngân hàng, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân dùng trăm mưu ngàn kế, tranh giành lấy hắn.
Nói không chừng hắn đã chán ăn nhưng cô gái lòe loẹt ở Đài Bắc, muốn thay đổi khẩu vị, mới dời đi sự chú ý, chuẩn bị trở về lừa gạt những cô gái ngây thơ ở trấn nhỏ này.
“Anh không có cô gái nào ở bên cạnh." Tiếng nói thuần hậu, đột nhiên vang lên ở phía trên đầu nàng.
Nàng kinh hồn hoảng vía, nuốt xuống tiếng thét chói tai vọt tới bên miệng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt kinh hoàng nhì thấy một bức tường to lớn, không biết là từ lúc nào đã đến bên cạnh thân thể của nàng đứng vững, dựa vào thật gần thật gần.
Ách, không đúng, không phải tường -- nàng hơi chút thối lui về phía sau một chút, mắt ngước lên trên ngắm, mới xác định thân phận chân chính của quái vật lớn này --
Quả nhiên là Hướng Cương.
“Anh luôn thích làm tôi sợ sao?!" Lăng Lung tức giận chất vấn, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, không muốn cùng hắn ở gần sát như vậy.
khiêu khai, không nghĩ cùng hắn đứng ở cùng khối chuyên thượng.
Nếu có thể, nàng thậm chí không muốn cùng hít thở chung một bầu không khí với hắn!
“Không" Hướng Cương lộ ra mỉm cười sâu xa khó hiểu. “Anh thích làm chuyện khác hơn." Tầm mắt u ám, nhìn từ gương mặt đang tức giận chuyển sang đỏ hồng, sau đó kéo xuống, một đường quét qua những đường cong dưới bộ quần áo, không bỏ sót chi tiết nào.
Vẻ mặt của hắn làm cho trái tim của nàng nhảy dựng, bản năng biết, tốt nhất đừng nên tiếp tịc hỏi, hắn thích làm rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại, hắn thích làm chuyện gì với nàng cơ chứ?
“Không phải anh đã trở về nhà rồi sao?’ Nàng không khách khí hỏi.
“Anh bỏ xe ở nhà, sau đó đi đến đây."
Hướng Cương thoải mái ngồi xuống, trả lời đương nhiên, giống như nơi này mới là nhà của hắn, mà Hướng gia chỉ là nơi hắn dùng để đổ xe.
Đáng chết, lúc nãy nàng nên khóa chặt cửa mới đúng.
Không khí dày đặc mùi thức ăn thơm ngát hấp dẫn Hướng Cương chú ý, hắn quay đầu đi, thấy bát nấm chưng tương kia, lập tức hai mắt sáng ngời.
“Nhìn thấy hình như rất ngon."
Hắn khát vọng nói, không chút nào giấu diếm mơ ước đối với thức ăn.
Oa Oa nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn, nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Không phải anh muốn tranh thức ăn với tôi chứ?"
“Tôi làm sao dám?" Hai tay hắn giơ cao, đem ánh mắt chờ mong chuyển hướng Lăng Lung.
“Tôi chỉ nấu một chén." Vẻ mặt nàng vô tội.
Hướng Cương lộ ra mỉm cười mê người.
“Không quan hệ, anh có chuyện muốn cùng Lăng Vân thương lượng, nghỉ ngơi vài giờ, bữa tối phải làm phiền em rồi." 」 Nói lễ phép, kỳ thật là bỏ qua bữa tiệc tối này, hắn nhất định phải ăn.
Tên da mặt dày!
Ngay cả xuyến mắng thiếu chút nữa phun ra cánh môi, nhưng ngại anh trai đang có mặt ở đây, hơn nữa chị dâu đang mang thai, không thể nghe những câu quá mức ‘kích động’ như thế, chỉ có thể xiết chặt nắm tay, miễn cưỡng đem những lời này đều nuốt trở lại trong bụng.
Đuổi không đi khách không mời mà đến này, nàng đơn giản tự tìm đường đi cho mình, xoay người bước đi đến túi tiểu thuyết ở góc tường kia, không thèm lên tiếng, tiêu sái trở vào phòng bếp, cự tuyệt cùng hắn sống chung một phòng.
Bữa tối ăn lẩu cá viên, thịt viên.
Thức ăn mà nàng làm hôm nay, thứ nhất là vì Oa Oa thích ăn, thứ hai là vì động tác trong lúc băm nhuyển cá làm chả, vừa lúc có thể phát tiết khó chịu trong lòng nàng. Chính là, không nghĩ tới khi thức ăn vừa đem lên mặt bàn, ngược lại tiện nghi cho tên nam nhân từ trước đến nay không mời này.
Thấy vẻ mặt thỏa mãn khi ăn của Hướng Cương, bộ dáng vui sướng đầm đìa, Lăng Lung ở trong lòng thầm mắng bản thân tính sai, cư nhiên quên hắn rất thích thức ăn như thế này, mỗi lần đều đã ăn bát để hướng lên trời.
Hắn an vị ở một chỗ khác của bàn ăn, cuốn cao tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, mỗi một cái động tác, đều tác động quần áo dính sát vào người, một lọn tóc đen nghịch ngợm, rủ xuống vầng trán no đủ của hắn, làm cho hắn tăng thêm vài phần quyến rũ không kiềm chế được.
Nàng vẫn không quên cảnh tượng đáng nhớ này.
Một trận nhiệt năng không hiểu, lặng lẽ dâng lên mặt nàng, nàng vội vàng dời đi ánh mắt, khắc chế chình mình không nhìn Hướng Cương nữa.
Cũng may, những người khác cũng không phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vùi vào trong bát đỏ ửng hẳn lên, bọn họ đang thảo luận tin tức quan trọng ở trấn trên.
Trước đó không lâu, Dương Hân Hân sống cách đây vài con phố, vào ngày lễ đính hôn, làm phần đông tân khách bị vị hôn phu cho leo cây. Về sau nghe tin tức xác thực lại, nam nhân kia cùng một quả phụ bỏ trốn, Dương Hân Hân còn chưa kịp cưới vào cửa dã trở thành người bị chồng ruồng bỏ.
Thị trấn nhỏ này vốn thật sự bình yên, không có tin tức gì lớn lắm, thỉnh thoảng chỉ một chú cún con hay méo con vô tình đi lạc, lại có thể làm cho mọi người náo nhiệt bàn tán xôn xao. Lúc này xảy ra một chuyện lớn đến như vậy, tin tức bát quái đã sớm truyền khắp phạm vi trăm dặm, trình độ phấn khích, chỉ sợ đủ làm cho dân cúng ơt trấn này bàn luận đến mấy năm sau.
“Ôi, mọi người nói thử xem, chuyện Hân Hân gặp phải, có phải làm cho người ta đau lòng hay không?" Lăng Lương Nguyệt Nga nhìn quanh người nhà.
“Bà mai như ta, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được, thế nào cũng phải tìm một đối tượng tốt để giúp con bé ấy mới được." Bà nói rất thật lòng, bởi vì cảm thấy sứ mệnh quan trong của bà mối mà hai mắt sáng lên.
“Cho nên, mẹ liền chọn đến Hướng Cương?" Lăng Lung nhịn không được mở miệng.
Người kia, thật sự muốn đi xem mắt sao?
Dương Hân Hân là đồng học thời trung học của nàng, đơn thuần mà thiện lương, vẫn là một tiểu mỹ nhân thanh lệ, cùng Hướng Nhu cũng là thân thiết như chị em ruột. Xét tất cả mọi điều kiện, xem ra, Dương Hân Hân xác thực cùng Hướng Cương thực xứng đôi, nếu có thể tác hợp hai người, thật sự là một nhân duyên đẹp.
Không biết vì sao,trong thức ăn rõ ràng nàng không có nên nếm giấm chua, Lăng Lung lại đột nhiên cảm thấy ở yết hầu ghen tuông ứa ra, giống như năm ấy nàng uống nguyên hủ giấm chua, làm cho ngực nàng khó chịu.
“Ôi, nào có thuận lợi như vậy?" Lăng Lương Nguyệt Nga buông hạ chiếc đũa, bắt đầu kể lể quá trình tuyển chọn người khó khăn gian khổ cho mọi người nghe, chỉ sợ cô con gái yêu bỏ sót chi tiết nào. “Mẹ dù sao cũng mang danh chiêu bài ‘đệ nhất bà mối’, đem tất cả những tư liệu nam nhân tốt nhất trong vòng phạm vi trăm dặm quanh trấn mang đến Dương gia, nhiều người tả chọn hữu chọn, lại vẫn không tìm ra.
“Hân Hân không đồng ý sao?’ Oa Oa nhẹ trong đó, chính là biết thời biết thế, làm cho bà bà tiếp tục đề tài. Giọng đặt câu hỏi, cũng không phải thật sự muốn biết chi tiết.
Cử chỉ săn sóc này, đổi lấy Lăng Lương Nguyệt Nga sủng ái mỉm cười, còn riêng biệt gắp một cái chân gà cho đứa con dâu bảo bối.
“Hân Hân không lên tiếng, không hài lòng là Hướng Cương." Bà khoa trương thở dài một hơi. “bất tuyển ra người nào, Hướng Cương đều thấy khuyết điểm của người ta, so với mẹ của Hân Hân còn nghiêm khắc hơn."
Trưởng tử Hướng gia là một người yên lặng ít lời, nam nhân giản dị cao lớn, vài năm trước kế thừa gia nghiệp, đem sự nghiệp tròng hoa Lan của Hướng gia kinh doanh thuận lợi ngày càng phát triển, ở thị trấn trên rất nổi danh được mọi người tôn trọng. Nên câu nói của hăn, ở thị trấn này đều rất có trọng lượng.
Một chút ý cười hiện lên trong mắt Hướng Cương, hắn không có hé răng, chỉ lẳng lặng húp chén canh nóng trong chén.
“Suốt một ngày, ta rốt cuộc nghĩ đến Hướng Cương, Hướng Cương thế này mới gật đầu đồng ý." Lăng Lương Nguyệt Nga cười meo meo nói, may mắn còn có người để tuyển. “Không hổ là huynh đệ nhà mình, Hướng Cương khẳng định cũng biết, Hướng Cương tuyệt đối là 『 cực phẩm trung cực phẩm 』, căn bản không thể thấy một khuyết điểm nào để chê bai."
Cực phẩm trung cực phẩm?
Lăng Lung cắn nhẹ cánh môi, soi mói đánh giá nam nhân trước mặt.
Hừ, còn cực phẩm đâu! Ở trong mắt nàng, người kia căn bản là 「 vô lại trong vô lại 」! Tốt nghiệp trung học năm ấy, liền nổi lên sắc tâm đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, trời mới biết những năm gần đây, đôi môi đẹp kia đã từng hôn qua biết bao nhiêu nữ nhân rồi.
Chính là, trên bàn cơm, tựa hồ chỉ có nàng hiểu được, Hướng Cương kỳ thật có bao nhiêu ác liệt, những người còn lại vẫn tin tưởng vững chắc, hắn là một nam nhân tốt có thể mang đến hạnh phúc cho Dương Hân Hân.
“Đúng rồi, Lăng Lung, tối thứ ba này con không được đi đâu nha, mẹ có việc cần nhờ." Lão mẹ mở miệng chỉ thị.
“Vì sao? Ngày đó có chuyện gì sao?" Nàng mờ mịt hỏi, cái miệng nhỏ nhắn tựa vào bên bát, nuốt mỹ vị canh nóng.
“Con cùng Hướng Cương đi xem mắt!"
Một tiếng sặc khụ kịch liệt vang lên.
“Ặc, khụ khụ khụ khụ --“
Lăng Lung dùng khăn ăn che kín cái miệng nhỏ nhắn, liều mình ho khan, đôi mắt to tròn kia vì ho sặc sụa mà đong đầy nước mắt. Nàng bắt đầu hoài nghi, chính mình sớm hay muộn có một ngày, sẽ bị lão mẹ dọa cho sợ tới mức sặc chết ở trên bàn cơm.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới có biện pháp mở miệng."Tại sao con phải đi với anh ấy?"
“Bởi vì con là người rảnh rỗi nhất!" Lăng Lương Nguyệt Nga nói như đó là chuyện đương nhiên.
“Mẹ, mẹ đi với anh ấy là được rồi –“
“Con nghĩ rằng mẹ và con không muốn?" Bà trợn trừng liếc nữ nhi một cái. “Tam cữu công của con đã qua đời, mẹ phải đi hỗ trợ, hai ngày tới đúng lúc lại không thể ở nhà."
Các loại hôn tang vui mừng, là trường hợp liên lạc cảm tình thân thích trọng yếu nhất, tuyệt đối không thể có lí do vắng mặt. Bởi vì như thế, Lăng Lương Nguyệt Nga mới nhịn đau bỏ đi trách nhiệm giám sát việc xem mắt, đồng thời đem trách nhiệm trọng đại này giao cho cô con gái.
“Trong lúc xem mắt, khó tránh khỏi có vài chuyện bất ngờ phát sinh, con nên nhớ mang theo di động của Lăng Vân, nếu có cái gì ứng phó không được, liền gọi điện thoại cho mẹ hay." Bà cẩn thận dặn.
“Ưm -- con không cần –"Lăng Lung thanh âm thật nhỏ thật nhỏ.
“Không cần cái gì?"
“Không cần đi xem mắt với anh ấy."
Lăng Lương Nguyệt Nga sắc mặt lập tức đen một nửa.
“Vì sao không cần?" Bà lấy chiếc đũa chỉ chỉ nữ nhi, không thể tin được.
Phải biết rằng, lần xem mắt này được sự quan tâm khắp cả thị trấn này, bao nhiêu người muốn đi theo, làm người đầu tiên biết được, Hân Hân cùng Hướng Cương vào đêm đó có bật lên ngọn lửa tình nào hay không? trở thành một đôi giai ngẫu. Ai cũng muốn trở thành ‘vị khách đầu tiên’, nay cơ hội may mắn này rơi xuống trên đầu Lăng Lung không nghĩ tới nàng không những không biết quý trọng,, ngược lại còn nhăn mặt nhăn mày, than thở nói không đi!
“Con -- con -- dù sao -- ưm, chính là không cần –"Nàng hàm hồ nói.
Lão mẹ điểm điểm chiếc đũa giận dữ thiếu chút nữa đã điểm chút mặt của Lăng Lung.
“Hân Hân tốt xấu gì cũng là đồng học của con thời trung học, con không quan tâm đến của bạn bè sao?" Vì muốn cho nữ nhi tình nguyện
Nó chiếc đũa thiếu chút hôn nhân đại sự nữa không trạc đến trên mặt đến. nghe được mới nhất tin tức, Lăng Lương Nguyệt Nga nhẫn nại tính tình,, triển khai đạo đức khuyên bảo.
Lăng Lung không lên tiếng gục mắt xuống, mắt xem mũi, lỗ mũi xem tâm, yên lặng xới thức ăn trong bát, bất vi sở động. Nàng sớm biết tính cách của lão mẹ, biết giám sát chính là cái lý do, muốn nàng chú ý đến tin tức bát quái phát triển mới là thật.
“Này, con lên tiếng đi chứ."
“Không cần chính là không cần." Nàng kiên trì nói, chỉ là đa số những ký do nàng đều giấu ở trong lòng, không nói ra miệng thôi.
Không chịu đảm đương 「 người giám hộ 」 Nguyên nhân đầu tiên, là nàng đã sớm quyết định, muốn cùng Hướng Cương phân rõ giới hạn, những chuyện gì liên quan đến hắn, nàng cũng không muốn dính vào, thậm chí hy vọng, nếu có thể nên cách hắn càng xa càng tốt, cùng hắn hoàn toàn bảo trì khoảng cách.
Đều quan trọng hơn là, nàng từ đầu đến cuối vẫn không thể nuốt xuống cảm giác ghen tuông đang ứ nghẹn ngay ở yết hầu kia, chỉ mỗi khi tưởng tượng đến hắn cũng Hân Hân đi xem mắt, nàng liền cảm thấy không được thoải mái --
Lão mẹ còn không buông tha cho.
“Được rồi, Hân Hân với con không có giao tình gì, vậy còn Hướng Cương? Dù sao thằng bé trước kia cũng có lòng tôt đến kèm con môn toán, tiêu tốn không ít thời gian với con, giúp con đạt được điểm cao."
Nhắc tới chuyện phụ đạo toán học năm đó, nàng đã muốn đứng dậy lật bàn, vung tay đấm vào mặt Hướng Cương.
Lăng Lung ngước mắt lên, nhìn trừng trừng vào một góc khác của bàn ăn hắn lại duy trì tính cách ác liệt không biết xấu hổ, nhìn nàng nhướng mày mỉm cười, thậm chí lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng điểm điểm môi hắn --
Vô lại!
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, tức giận đến toàn thân phát run, hai tay xiết chặt cạnh bàn, thật lòng muốn đem tất cả thức ăn ném vào mặt Hướng Cương!
Không nên không nên, có thai phụ ở đây, cho dù nóng giận cũng nên nói bằng miệng tuyệt đôi phải giúp đỡ anh trai và chị dâu bảo toàn sự nghiệp an thai dưỡng nhi, cho dù lại phẫn nộ, cũng không nên để cho sóng gió nổi lên trở thành tấm gương xấu cho thai nhi.
Chính là, cục tức này nàng thật sự nuốt không trôi, cho dù không thể lật bàn đá ghế, cũng phải lén trừng phạt tên xấu xa đáng giận kia, để cho nàng vơi bớt cơn tức của mình.
Nàng lặng lẽ nâng chân lên, hướng về Hướng Cương một đá thật mạnh.
Bàn ăn có chút lay động, bát canh trước mặt Oa Oa kia suýt nữa đánh nghiêng, tay chân Lăng Vân nhanh chóng, một tay cầm bát canh, mới không để cho canh nóng làm phỏng thê tử.
“Em gái" Hắn nhíu mày.
Lăng Lung không để ý đến, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào Hướng Cương, lại phát hiện hắn vẫn bình thản tự nhiên không kêu than một tiếng, không nhảy dựng than đau, thậm chí ngay cả lông mi cũng không thèm nhướng lên.
Quái, người này da thịt thực sự dày đến thế sao, chịu nổi một đá như vậy?
Chưa từ bỏ ý định, nàng ngưng tụ tất cả mọi khí lực, không ngừng cố gắng đá thêm một cước, kiên trì muốn đá đến hắn phản ứng mới thôi
Cái bàn lại rung lên, mặt Hướng Cương vẫn là không đổi sắc, nhưng thật ra Lăng Vân ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
“Em gái, em đang đá anh đó." Hắn bình thản nói, đứng dậy thay đổi vị trí, cự tuyệt không làm con sơn dương gánh tội thay.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tức giận nhanh chóng cảm giác có lỗi thay thế. Nàng ôm hận trừng mắt nhìn Hướng Cương liếc mắt một cái, nhưng cũng không dám làm càn nữa. Chân của nàng không dài lại không có mắt, nếu swo ý đá nhầm chân của chị dâu, nàng cũng thật liền ăn không xong đâu, thế nào cũng phải quỳ gối trước bài vị của tổ tông sám hối ba ngày ba đêm mới được.
Lăng Lương Nguyệt Nga không phát hiện động tĩnh bên dưới cái bàn biến hoá kỳ lạ, còn đang cằn nhằn nói liên miên, không đem nữ nhi khuyên đến gật đầu đồng ý, bà tuyệt đối sẽ không cam tâm.
“Hướng Cương lúc trước chiếu cố con như vậy, con tại sao lại không hiểu được câu có ân phải báo đáp, cũng nghĩ giùm cho thằng bé? Bên cạnh Hướng Cương hoàn toàn không có một người bạn, công việc nhiều đến như vậy, nếu ngày nào đó thân mình mệt mỏi, làm sao có ai đến chăm sóc thằng bé tội nghiệp này?" Bà vận dụng tất cả mọi lý do, muốn lấy tình cảm lung lay Lăng Lung.
Hướng Cương mỉm cười, trong mắt lóe ra tia chế nhạo quang mang.
“Lăng Lung dù sao cũng đang thất nghiệp, nếu con thật sự ngã bệnh, thật ra có thể nhờ cô ấy đến chăm sốc đặc biệt là được."
“Đừng tìm tôi, tôi không đảm đương nổi trọng trách này đâu."
Nàng hoả tốc cự tuyệt.
Lão mẹ còn nói.
“Cho dù không sinh bệnh, chuyện ăn uống của thằng bé cũng thiếu người quan tâm, thức ăn bên ngoài nêu không phải rất nhiều bột ngọt thì cũng nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng ăn thì không sao, ăn lâu ngày chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề."
“Đừng lo lắng, con vẫn có thể giống như trước đây, đến đây hưởng thụ thức ăn ngon tuyệt mà Lăng Lung nấu." Hắn tươi cười khả cúc nói.
Nàng sống lưng chợt lạnh, toàn thân nổi lên da gà.
“Công ty của anh ở Đài Bắc nha!" nàng gằn giọng nhắc nhở.
“Anh có thể vì thức ăn của em nấu, đem toàn bộ việc khinh doanh chuyển về thịtrấn. Dù sao, công ty có rất nhiều sản phẩm, đều là chế tác ở thị trấn này, đồng thời dể khống chế hiệu quả sản xuất hơn." Hắn thực sự còn quay đầu hỏi ý kiến Lăng Vân. “Anh cảm thấy đề nghị của tôi được không?"
Lời nói này đúng là chiêu trí mạng!
Này lời nói, bằng là trí mạng nhất kích!
Hướng Cương định trở về thị trấn?
Thì phải nói là, nàng đi mua đồ ăn rất có khả năng sẽ gặp được hắn, dẫn chó đi dạo cũng có khả năng gặp được hắn…
Hơn nữa, nhìn thái độ vừa rồi của hắn, như là quyết tâm muốn lần nữa thu hồi vị trí trên bàn cơm của Lăng Gia, Nếu hắn thật sự trở về, da mặt của hắn sẽ giống như một khối da trâu, khắp nơi làm phiền nàng, ánh mắt của mọi người bên ngoài sẽ tập trung vào nàng lần nữa, bởi vậy, nàng chẳng phải là trở về cuộc sống khó khăn khổ sở như trước kia sao?
Dĩ vãng bị nắm đi 「 thân thiết 」này, bị ánh mắt ghen tị nhìn trừng trừng khắp nơi, nháy mắt chen chúc mà đến, như là đèn kéo quân chuyển động trong đầu nàng.
Chuyện đã cách nhiều năm, nguy cơ lại có thể dấy lên một lần nữa, nhất định nàng phải nhanh chóng đem của khoai lang nướng nóng bỏng tay mang tên Hướng Cương này đem giao cho người khác.
Sợ hãi bao phủ lấy sự ghen tuông của nàng, Lăng Lung giống như bị kim châm từ trên ghế nhảy dựng lên, không còn chần chò do dự nữa, lập tức quyết định ‘ném thật xa’
“Mẹ, chuyện này giao cho con, con nhất định tìm một cô gái cho hắn!"
Nàng cổ trắng buông xuống, lẳng lặng nghiên cứu tờ tạp chí mới, đang mặc trên người bộ quần áo của người phụ nữ mang thai, làm tăng thêm làn da trắng nõn nà, trên vai mang một cái áo choàng bằng nhung xanh thẫm, dùng để chống lại khí lạnh còn sót lại của mùa xuân. Toàn thân mặc một bộ quần áo màu cà phê, tăng thêm nét quyến rũ làm cho người ta khi nhìn vào càng thêm thèm nhỏ dãi.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm, chú cún con hưng phấn kêu ăng ẳng, nàng ngừng đọc, ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn.
“Cơm nắm, im lặng! Không cần kêu, có lẽ chị dâu ta đang ngủ." Thanh âm thanh thúy từ ngoài cửa truyền đến, tiếp theo cửa bị đẩy ra, một người một chó chen lấn nhau đi vào.
Chú cún chiếm được thế thượng phong, dẫn đầu vọt vào, lao thẳng tới thiếu phụ trên sô pha, gác đầu lên đùi nàng, dùng ánh mắt cầu xin lừa gạt sự chú ý của nàng.
“Đừng lo lắng, chị tỉnh rồi." Nàng nhẹ nhàng đứng dậy."Em mang cái gì về vây? Có cần chị đến giúp không?"
Lăng Lung vội vàng khoát hai tay, ngăn cản tẩu tử đứng dậy.
“A, Oa Oa, chị không cần đứng lên, cứ ngồi là tốt rồi." Nàng liên tục lắc đầu.
“Cái này chỉ là một ít tiểu thuyết, truyện tranh, không nặng, tự em mang vào là được rồi" Tuy nói những thứ ấy không nặng bao nhiêu, nàng vẫn là vụng trộm hoài nghi, chị dâu nói không chừng những thứ ấy nhấc không nổi đâu.
Thành viên mới của Lăng gia, là một mỹ nữ mảnh khảnh, người cũng như tên, cả người nàng giống như một cô bé con, cẩn thận làm cho người ta tâm sinh trìu mến, ngay cả khi có một ngọn gió lớn thổi đến cũng sẽ làm cho người ta lo lắng nàng sẽ bị cuốn đi mất. Cũng may động tác Lăng Vân nhanh chóng, tận tâm cố sức, mấy tháng sau khi kết hôn khiến cho nàng mang thai, tăng thêm sức nặng cho nàng.
Đạp cánh cửa đóng lại sau lưng, Lăng Lung còn quay đầu lại, khẩn trương vô cùng nhìn xung quanh, xác định chắc chắn chiếc xe hơi nhập khẩu sang trọng kia đã không thấy bóng dáng, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở cửa ra vào đổi đôi dép lê mang trong nhà.
“Anh hai đâu?"
“Ở tại phòng bếp." Ngón tay nhỏ bá của Oa Oa, nhẹ nhẹ điểm lên cái bụng của chú cún yêu.
Lăng Lung gật đầu, hướng phòng bếp đi được hai bước, lại dừng lại.「 “Chị bây giờ có đói không? Có muốn ăn chút gì hay không?"
“Nấm chưng tương."
“Em đi nấu ngay." Nàng lập tức trả lời, bước nhanh đi về hướng phòng bếp, trong đầu đã nhanh chóng tính toán số thực phẩm dự trử trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh còn có chút nấm hương cùng với thịt heo, lại dùng đậu cà vỏ tương trộn lẫn, sau đó lấy thịt heo ướp gia vị cho thấm, và-- ừm, ngày hom qua, thiếm hai ở cách vách có tặng một túi dưa chuột nhỏ, có thể băm nhuyển….
Tiếng nói mềm mại của Oa Oa truyền đến, đánh gãy suy nghĩ của nàng. “Không cần lo, Lăng Vân đang nấu." Nụ cười nhu hòa xinh đẹp càng tươi hơn, quả thực làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Gương mặt đang trầm tư nhanh chóng đông lạnh vì hoảng sợ.
“Làm ơn a, anh ấy mà nấu làm sao có thể ăn!?" nàng ba chân bốn cẳng chạy vội vào phòng bếp, thùng thùng thùng, liền thấy đại ca thật sự đứng ở bếp đang canh giữ nồi nước đang sôi trào.
“Bề mặt đã bị anh nấu thành hồ như thế này, Oa Oa thích ăn là hơi lỏng một tý, nước trong! Tránh ra, tránh ra, để em nấu."
Lăng Vân vâng lời tránh ra, trên tuấn dung nhã nhặn mang nụ cười yếu ớt, để cho cô em gái tiếp tục công việc nấu bếp.
“Anh mau đi ra bên ngoài bồi bà xã của anh, đừng ở chỗ này làm vướng tay em." âm thanh của nàng từ phòng bếp vang lên.
Thân hình nam tính cao lớn như núi bước ra phòng bếp, không gian lập tức trở nên rộng rãi hẳn nàng mở tủ lạnh ra, nửa người trên vùi vào trong tủ lạnh tìm đông tìm tây.
“Hành đâu? Hành đặt ở chổ nào? A, tìm được rồi." Nàng lầm bầm lầu bầu, từ trong tủ lạnh lấy ra những thứ cần dùng, bắt đàu xuất chiêu.
Củ tỏi cùng nấm hương dưới những nhát dao nhuần nhuyễn hóa thành mảnh vỡ, tiếp theo bị ném vào nồi đang bốc khói. Khói ùn ùn bốc lên từ chiếc chảo nóng, nàng vung tay đảo chiếc sạn, đôi mắt chăm chú nhìn vào chảo nêm nếm gia vị, trong đầu cũng không tự chủ bay tới trên người Hướng Cương.
Vài năm không gặp, trình độ vô lại ác liệt của hắn, cũng giống như kĩ thuật nấu ăn của nàng đều có tiến bộ rõ rệt. Làm cho nàng ảo não, là hắn đối nàng vẫn có hứng thú quá mức, luôn lấy sự đùa cợt nàng làm vui.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tránh cho tiếng than vãn ảo não bật ra.
Nha, hắn tại sao lại không có thể giơ cao đánh khẽ, phóng nàng một con ngựa? (cái nì nguyên văn, ta hem hỉu lắm.)
Lúc trước, hắn đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, nói là phí dạy kèm tai nhà, vậy còn bây giờ? Nụ hôn vừa mới trên xe lại là cái gì? Không lẽ là tiền xe chở nàng về sao?
Thù mới hận cũ cùng nhau nảy lên trong lòng, nàng nắm chặt oa sạn, kích động muốn lao ra đi hành hung, đem Hướng Cương đánh cho đầu rơi máu chảy, tốt nhất là có thể đem hắn đánh cho hôn mê bất tỉnh, để sau này hắn khỏi đến làm phiền nàng --
Chỉ là khi nghĩ đến tên đáng giận kia la bạn làm ăn hợp tác với đại ca ăn ý nhất, nàng nhất thời hai vai đều suy sụp, cả người giống như bong bóng cao su bị xì hơi, từ sát ý dạt dào trở nên uể oải vạn phần.
Giống như chơi bóng rổ lúc còn ở trung học vậy, Hướng Cương phụ trách tiến công, Lăng Vân phụ trách phòng thủ, bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý. Đối với việc kinh doanh công ty cũng thế, hai người đều là nhân vật trọng yếu, thiếu một thứ cũng không được, nàng cho dù đang tức giận, cũng phải bận tâm đến sự nghiệp của anh mình, không thể động chạm đến một cọng lông tơ của tên họ Hướng kia, chứ đừng nói lấy cái oa sạn đi đánh chết hắn.
Nàng mặt nhăn mày nhó, khó chịu nhanh chóng nấu thức ăn cho xong.
“Là Hướng Cương chở em về." Nàng đem thức ăn đến phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc tuyên bố.
Lăng Vân chỉ là nhíu mày, không có hé răng.
Mạt nhăn nhó bước đến một cái ghế dựa vài, bức xúc đến trước mặt hắn: “Lãn ca, anh không phải đã nói, anh ấy phải ở Đài Bắc xử lý sự tình, tạm thời sẽ không trở về sao?" Nàng chất vấn, trong lòng có điểm khó chịu.
“Chuyên ở Đài Bắc đã xử lý thỏa đáng." Lăng Vân bình tĩnh trả lời, ngón tay thon dài lấy chiếc đũa, săn sóc đưa đến trước mặt thê tử, chiếu cố cẩn thận.
Lăng Lung trừng lớn ánh mắt.
“Vậy là anh biết anh ấy trở về?"
“Biết."
“Vậy tai sao anh không nói cho em biết?" Nàng tức giận oa oa kêu to.
“Tại sao phải nói cho em biết?" Lăng Vân hỏi lại.
“Như thế em mới có thể đào tẩu trước."
Ô ô, không phải nói huynh muội là đồng lòng sao? Vì sao rõ ràng là cùng chung cha mẹ chung một dòng máu, Lăng Vân lại một chút cũng không hiểu ý nàng?
Oa Oa đang cúi đầu ăn mỳ, tao nhã hạ chiếc đũa xuống, trên mắt thoáng hiện lên ý cười. “Đúng rồi, chị có nghe mẹ đề cập qua, Hướng Cương lần này trở về, là vì tham gia cuộc xem mắt tuần này."
“Xem mắt?" Nàng hơi hơi sửng sốt, nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ, tiếp theo lại mãnh liệt lắc đầu. “Tên đó ở Đài Bắc khẳng định có nhiều nữ nhân đến độ đếm không hết, làm sao còn cần đi xem mắt?"
Hướng Cương tuy rằng đáng giận, nhưng là mị lực nam tính xác thực chân thật đáng tin. Chỉ bằng khuôn mặt tuấn suất của hắn, khí lực cao lớn rắn chắc, hơn nữa nói về tài khoản trong ngân hàng, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân dùng trăm mưu ngàn kế, tranh giành lấy hắn.
Nói không chừng hắn đã chán ăn nhưng cô gái lòe loẹt ở Đài Bắc, muốn thay đổi khẩu vị, mới dời đi sự chú ý, chuẩn bị trở về lừa gạt những cô gái ngây thơ ở trấn nhỏ này.
“Anh không có cô gái nào ở bên cạnh." Tiếng nói thuần hậu, đột nhiên vang lên ở phía trên đầu nàng.
Nàng kinh hồn hoảng vía, nuốt xuống tiếng thét chói tai vọt tới bên miệng, vội vàng xoay người sang chỗ khác, mắt kinh hoàng nhì thấy một bức tường to lớn, không biết là từ lúc nào đã đến bên cạnh thân thể của nàng đứng vững, dựa vào thật gần thật gần.
Ách, không đúng, không phải tường -- nàng hơi chút thối lui về phía sau một chút, mắt ngước lên trên ngắm, mới xác định thân phận chân chính của quái vật lớn này --
Quả nhiên là Hướng Cương.
“Anh luôn thích làm tôi sợ sao?!" Lăng Lung tức giận chất vấn, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau, không muốn cùng hắn ở gần sát như vậy.
khiêu khai, không nghĩ cùng hắn đứng ở cùng khối chuyên thượng.
Nếu có thể, nàng thậm chí không muốn cùng hít thở chung một bầu không khí với hắn!
“Không" Hướng Cương lộ ra mỉm cười sâu xa khó hiểu. “Anh thích làm chuyện khác hơn." Tầm mắt u ám, nhìn từ gương mặt đang tức giận chuyển sang đỏ hồng, sau đó kéo xuống, một đường quét qua những đường cong dưới bộ quần áo, không bỏ sót chi tiết nào.
Vẻ mặt của hắn làm cho trái tim của nàng nhảy dựng, bản năng biết, tốt nhất đừng nên tiếp tịc hỏi, hắn thích làm rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mà, suy nghĩ kĩ lại, hắn thích làm chuyện gì với nàng cơ chứ?
“Không phải anh đã trở về nhà rồi sao?’ Nàng không khách khí hỏi.
“Anh bỏ xe ở nhà, sau đó đi đến đây."
Hướng Cương thoải mái ngồi xuống, trả lời đương nhiên, giống như nơi này mới là nhà của hắn, mà Hướng gia chỉ là nơi hắn dùng để đổ xe.
Đáng chết, lúc nãy nàng nên khóa chặt cửa mới đúng.
Không khí dày đặc mùi thức ăn thơm ngát hấp dẫn Hướng Cương chú ý, hắn quay đầu đi, thấy bát nấm chưng tương kia, lập tức hai mắt sáng ngời.
“Nhìn thấy hình như rất ngon."
Hắn khát vọng nói, không chút nào giấu diếm mơ ước đối với thức ăn.
Oa Oa nở nụ cười ngọt ngào nhìn hắn, nhìn vừa vô tội vừa nhu nhược.
“Không phải anh muốn tranh thức ăn với tôi chứ?"
“Tôi làm sao dám?" Hai tay hắn giơ cao, đem ánh mắt chờ mong chuyển hướng Lăng Lung.
“Tôi chỉ nấu một chén." Vẻ mặt nàng vô tội.
Hướng Cương lộ ra mỉm cười mê người.
“Không quan hệ, anh có chuyện muốn cùng Lăng Vân thương lượng, nghỉ ngơi vài giờ, bữa tối phải làm phiền em rồi." 」 Nói lễ phép, kỳ thật là bỏ qua bữa tiệc tối này, hắn nhất định phải ăn.
Tên da mặt dày!
Ngay cả xuyến mắng thiếu chút nữa phun ra cánh môi, nhưng ngại anh trai đang có mặt ở đây, hơn nữa chị dâu đang mang thai, không thể nghe những câu quá mức ‘kích động’ như thế, chỉ có thể xiết chặt nắm tay, miễn cưỡng đem những lời này đều nuốt trở lại trong bụng.
Đuổi không đi khách không mời mà đến này, nàng đơn giản tự tìm đường đi cho mình, xoay người bước đi đến túi tiểu thuyết ở góc tường kia, không thèm lên tiếng, tiêu sái trở vào phòng bếp, cự tuyệt cùng hắn sống chung một phòng.
Bữa tối ăn lẩu cá viên, thịt viên.
Thức ăn mà nàng làm hôm nay, thứ nhất là vì Oa Oa thích ăn, thứ hai là vì động tác trong lúc băm nhuyển cá làm chả, vừa lúc có thể phát tiết khó chịu trong lòng nàng. Chính là, không nghĩ tới khi thức ăn vừa đem lên mặt bàn, ngược lại tiện nghi cho tên nam nhân từ trước đến nay không mời này.
Thấy vẻ mặt thỏa mãn khi ăn của Hướng Cương, bộ dáng vui sướng đầm đìa, Lăng Lung ở trong lòng thầm mắng bản thân tính sai, cư nhiên quên hắn rất thích thức ăn như thế này, mỗi lần đều đã ăn bát để hướng lên trời.
Hắn an vị ở một chỗ khác của bàn ăn, cuốn cao tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, mỗi một cái động tác, đều tác động quần áo dính sát vào người, một lọn tóc đen nghịch ngợm, rủ xuống vầng trán no đủ của hắn, làm cho hắn tăng thêm vài phần quyến rũ không kiềm chế được.
Nàng vẫn không quên cảnh tượng đáng nhớ này.
Một trận nhiệt năng không hiểu, lặng lẽ dâng lên mặt nàng, nàng vội vàng dời đi ánh mắt, khắc chế chình mình không nhìn Hướng Cương nữa.
Cũng may, những người khác cũng không phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn lại vùi vào trong bát đỏ ửng hẳn lên, bọn họ đang thảo luận tin tức quan trọng ở trấn trên.
Trước đó không lâu, Dương Hân Hân sống cách đây vài con phố, vào ngày lễ đính hôn, làm phần đông tân khách bị vị hôn phu cho leo cây. Về sau nghe tin tức xác thực lại, nam nhân kia cùng một quả phụ bỏ trốn, Dương Hân Hân còn chưa kịp cưới vào cửa dã trở thành người bị chồng ruồng bỏ.
Thị trấn nhỏ này vốn thật sự bình yên, không có tin tức gì lớn lắm, thỉnh thoảng chỉ một chú cún con hay méo con vô tình đi lạc, lại có thể làm cho mọi người náo nhiệt bàn tán xôn xao. Lúc này xảy ra một chuyện lớn đến như vậy, tin tức bát quái đã sớm truyền khắp phạm vi trăm dặm, trình độ phấn khích, chỉ sợ đủ làm cho dân cúng ơt trấn này bàn luận đến mấy năm sau.
“Ôi, mọi người nói thử xem, chuyện Hân Hân gặp phải, có phải làm cho người ta đau lòng hay không?" Lăng Lương Nguyệt Nga nhìn quanh người nhà.
“Bà mai như ta, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy được, thế nào cũng phải tìm một đối tượng tốt để giúp con bé ấy mới được." Bà nói rất thật lòng, bởi vì cảm thấy sứ mệnh quan trong của bà mối mà hai mắt sáng lên.
“Cho nên, mẹ liền chọn đến Hướng Cương?" Lăng Lung nhịn không được mở miệng.
Người kia, thật sự muốn đi xem mắt sao?
Dương Hân Hân là đồng học thời trung học của nàng, đơn thuần mà thiện lương, vẫn là một tiểu mỹ nhân thanh lệ, cùng Hướng Nhu cũng là thân thiết như chị em ruột. Xét tất cả mọi điều kiện, xem ra, Dương Hân Hân xác thực cùng Hướng Cương thực xứng đôi, nếu có thể tác hợp hai người, thật sự là một nhân duyên đẹp.
Không biết vì sao,trong thức ăn rõ ràng nàng không có nên nếm giấm chua, Lăng Lung lại đột nhiên cảm thấy ở yết hầu ghen tuông ứa ra, giống như năm ấy nàng uống nguyên hủ giấm chua, làm cho ngực nàng khó chịu.
“Ôi, nào có thuận lợi như vậy?" Lăng Lương Nguyệt Nga buông hạ chiếc đũa, bắt đầu kể lể quá trình tuyển chọn người khó khăn gian khổ cho mọi người nghe, chỉ sợ cô con gái yêu bỏ sót chi tiết nào. “Mẹ dù sao cũng mang danh chiêu bài ‘đệ nhất bà mối’, đem tất cả những tư liệu nam nhân tốt nhất trong vòng phạm vi trăm dặm quanh trấn mang đến Dương gia, nhiều người tả chọn hữu chọn, lại vẫn không tìm ra.
“Hân Hân không đồng ý sao?’ Oa Oa nhẹ trong đó, chính là biết thời biết thế, làm cho bà bà tiếp tục đề tài. Giọng đặt câu hỏi, cũng không phải thật sự muốn biết chi tiết.
Cử chỉ săn sóc này, đổi lấy Lăng Lương Nguyệt Nga sủng ái mỉm cười, còn riêng biệt gắp một cái chân gà cho đứa con dâu bảo bối.
“Hân Hân không lên tiếng, không hài lòng là Hướng Cương." Bà khoa trương thở dài một hơi. “bất tuyển ra người nào, Hướng Cương đều thấy khuyết điểm của người ta, so với mẹ của Hân Hân còn nghiêm khắc hơn."
Trưởng tử Hướng gia là một người yên lặng ít lời, nam nhân giản dị cao lớn, vài năm trước kế thừa gia nghiệp, đem sự nghiệp tròng hoa Lan của Hướng gia kinh doanh thuận lợi ngày càng phát triển, ở thị trấn trên rất nổi danh được mọi người tôn trọng. Nên câu nói của hăn, ở thị trấn này đều rất có trọng lượng.
Một chút ý cười hiện lên trong mắt Hướng Cương, hắn không có hé răng, chỉ lẳng lặng húp chén canh nóng trong chén.
“Suốt một ngày, ta rốt cuộc nghĩ đến Hướng Cương, Hướng Cương thế này mới gật đầu đồng ý." Lăng Lương Nguyệt Nga cười meo meo nói, may mắn còn có người để tuyển. “Không hổ là huynh đệ nhà mình, Hướng Cương khẳng định cũng biết, Hướng Cương tuyệt đối là 『 cực phẩm trung cực phẩm 』, căn bản không thể thấy một khuyết điểm nào để chê bai."
Cực phẩm trung cực phẩm?
Lăng Lung cắn nhẹ cánh môi, soi mói đánh giá nam nhân trước mặt.
Hừ, còn cực phẩm đâu! Ở trong mắt nàng, người kia căn bản là 「 vô lại trong vô lại 」! Tốt nghiệp trung học năm ấy, liền nổi lên sắc tâm đoạt nụ hôn đầu tiên của nàng, trời mới biết những năm gần đây, đôi môi đẹp kia đã từng hôn qua biết bao nhiêu nữ nhân rồi.
Chính là, trên bàn cơm, tựa hồ chỉ có nàng hiểu được, Hướng Cương kỳ thật có bao nhiêu ác liệt, những người còn lại vẫn tin tưởng vững chắc, hắn là một nam nhân tốt có thể mang đến hạnh phúc cho Dương Hân Hân.
“Đúng rồi, Lăng Lung, tối thứ ba này con không được đi đâu nha, mẹ có việc cần nhờ." Lão mẹ mở miệng chỉ thị.
“Vì sao? Ngày đó có chuyện gì sao?" Nàng mờ mịt hỏi, cái miệng nhỏ nhắn tựa vào bên bát, nuốt mỹ vị canh nóng.
“Con cùng Hướng Cương đi xem mắt!"
Một tiếng sặc khụ kịch liệt vang lên.
“Ặc, khụ khụ khụ khụ --“
Lăng Lung dùng khăn ăn che kín cái miệng nhỏ nhắn, liều mình ho khan, đôi mắt to tròn kia vì ho sặc sụa mà đong đầy nước mắt. Nàng bắt đầu hoài nghi, chính mình sớm hay muộn có một ngày, sẽ bị lão mẹ dọa cho sợ tới mức sặc chết ở trên bàn cơm.
Sau một lúc lâu sau, nàng mới có biện pháp mở miệng."Tại sao con phải đi với anh ấy?"
“Bởi vì con là người rảnh rỗi nhất!" Lăng Lương Nguyệt Nga nói như đó là chuyện đương nhiên.
“Mẹ, mẹ đi với anh ấy là được rồi –“
“Con nghĩ rằng mẹ và con không muốn?" Bà trợn trừng liếc nữ nhi một cái. “Tam cữu công của con đã qua đời, mẹ phải đi hỗ trợ, hai ngày tới đúng lúc lại không thể ở nhà."
Các loại hôn tang vui mừng, là trường hợp liên lạc cảm tình thân thích trọng yếu nhất, tuyệt đối không thể có lí do vắng mặt. Bởi vì như thế, Lăng Lương Nguyệt Nga mới nhịn đau bỏ đi trách nhiệm giám sát việc xem mắt, đồng thời đem trách nhiệm trọng đại này giao cho cô con gái.
“Trong lúc xem mắt, khó tránh khỏi có vài chuyện bất ngờ phát sinh, con nên nhớ mang theo di động của Lăng Vân, nếu có cái gì ứng phó không được, liền gọi điện thoại cho mẹ hay." Bà cẩn thận dặn.
“Ưm -- con không cần –"Lăng Lung thanh âm thật nhỏ thật nhỏ.
“Không cần cái gì?"
“Không cần đi xem mắt với anh ấy."
Lăng Lương Nguyệt Nga sắc mặt lập tức đen một nửa.
“Vì sao không cần?" Bà lấy chiếc đũa chỉ chỉ nữ nhi, không thể tin được.
Phải biết rằng, lần xem mắt này được sự quan tâm khắp cả thị trấn này, bao nhiêu người muốn đi theo, làm người đầu tiên biết được, Hân Hân cùng Hướng Cương vào đêm đó có bật lên ngọn lửa tình nào hay không? trở thành một đôi giai ngẫu. Ai cũng muốn trở thành ‘vị khách đầu tiên’, nay cơ hội may mắn này rơi xuống trên đầu Lăng Lung không nghĩ tới nàng không những không biết quý trọng,, ngược lại còn nhăn mặt nhăn mày, than thở nói không đi!
“Con -- con -- dù sao -- ưm, chính là không cần –"Nàng hàm hồ nói.
Lão mẹ điểm điểm chiếc đũa giận dữ thiếu chút nữa đã điểm chút mặt của Lăng Lung.
“Hân Hân tốt xấu gì cũng là đồng học của con thời trung học, con không quan tâm đến của bạn bè sao?" Vì muốn cho nữ nhi tình nguyện
Nó chiếc đũa thiếu chút hôn nhân đại sự nữa không trạc đến trên mặt đến. nghe được mới nhất tin tức, Lăng Lương Nguyệt Nga nhẫn nại tính tình,, triển khai đạo đức khuyên bảo.
Lăng Lung không lên tiếng gục mắt xuống, mắt xem mũi, lỗ mũi xem tâm, yên lặng xới thức ăn trong bát, bất vi sở động. Nàng sớm biết tính cách của lão mẹ, biết giám sát chính là cái lý do, muốn nàng chú ý đến tin tức bát quái phát triển mới là thật.
“Này, con lên tiếng đi chứ."
“Không cần chính là không cần." Nàng kiên trì nói, chỉ là đa số những ký do nàng đều giấu ở trong lòng, không nói ra miệng thôi.
Không chịu đảm đương 「 người giám hộ 」 Nguyên nhân đầu tiên, là nàng đã sớm quyết định, muốn cùng Hướng Cương phân rõ giới hạn, những chuyện gì liên quan đến hắn, nàng cũng không muốn dính vào, thậm chí hy vọng, nếu có thể nên cách hắn càng xa càng tốt, cùng hắn hoàn toàn bảo trì khoảng cách.
Đều quan trọng hơn là, nàng từ đầu đến cuối vẫn không thể nuốt xuống cảm giác ghen tuông đang ứ nghẹn ngay ở yết hầu kia, chỉ mỗi khi tưởng tượng đến hắn cũng Hân Hân đi xem mắt, nàng liền cảm thấy không được thoải mái --
Lão mẹ còn không buông tha cho.
“Được rồi, Hân Hân với con không có giao tình gì, vậy còn Hướng Cương? Dù sao thằng bé trước kia cũng có lòng tôt đến kèm con môn toán, tiêu tốn không ít thời gian với con, giúp con đạt được điểm cao."
Nhắc tới chuyện phụ đạo toán học năm đó, nàng đã muốn đứng dậy lật bàn, vung tay đấm vào mặt Hướng Cương.
Lăng Lung ngước mắt lên, nhìn trừng trừng vào một góc khác của bàn ăn hắn lại duy trì tính cách ác liệt không biết xấu hổ, nhìn nàng nhướng mày mỉm cười, thậm chí lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng điểm điểm môi hắn --
Vô lại!
Nàng thở hốc vì kinh ngạc, tức giận đến toàn thân phát run, hai tay xiết chặt cạnh bàn, thật lòng muốn đem tất cả thức ăn ném vào mặt Hướng Cương!
Không nên không nên, có thai phụ ở đây, cho dù nóng giận cũng nên nói bằng miệng tuyệt đôi phải giúp đỡ anh trai và chị dâu bảo toàn sự nghiệp an thai dưỡng nhi, cho dù lại phẫn nộ, cũng không nên để cho sóng gió nổi lên trở thành tấm gương xấu cho thai nhi.
Chính là, cục tức này nàng thật sự nuốt không trôi, cho dù không thể lật bàn đá ghế, cũng phải lén trừng phạt tên xấu xa đáng giận kia, để cho nàng vơi bớt cơn tức của mình.
Nàng lặng lẽ nâng chân lên, hướng về Hướng Cương một đá thật mạnh.
Bàn ăn có chút lay động, bát canh trước mặt Oa Oa kia suýt nữa đánh nghiêng, tay chân Lăng Vân nhanh chóng, một tay cầm bát canh, mới không để cho canh nóng làm phỏng thê tử.
“Em gái" Hắn nhíu mày.
Lăng Lung không để ý đến, đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào Hướng Cương, lại phát hiện hắn vẫn bình thản tự nhiên không kêu than một tiếng, không nhảy dựng than đau, thậm chí ngay cả lông mi cũng không thèm nhướng lên.
Quái, người này da thịt thực sự dày đến thế sao, chịu nổi một đá như vậy?
Chưa từ bỏ ý định, nàng ngưng tụ tất cả mọi khí lực, không ngừng cố gắng đá thêm một cước, kiên trì muốn đá đến hắn phản ứng mới thôi
Cái bàn lại rung lên, mặt Hướng Cương vẫn là không đổi sắc, nhưng thật ra Lăng Vân ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng.
“Em gái, em đang đá anh đó." Hắn bình thản nói, đứng dậy thay đổi vị trí, cự tuyệt không làm con sơn dương gánh tội thay.
Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tức giận nhanh chóng cảm giác có lỗi thay thế. Nàng ôm hận trừng mắt nhìn Hướng Cương liếc mắt một cái, nhưng cũng không dám làm càn nữa. Chân của nàng không dài lại không có mắt, nếu swo ý đá nhầm chân của chị dâu, nàng cũng thật liền ăn không xong đâu, thế nào cũng phải quỳ gối trước bài vị của tổ tông sám hối ba ngày ba đêm mới được.
Lăng Lương Nguyệt Nga không phát hiện động tĩnh bên dưới cái bàn biến hoá kỳ lạ, còn đang cằn nhằn nói liên miên, không đem nữ nhi khuyên đến gật đầu đồng ý, bà tuyệt đối sẽ không cam tâm.
“Hướng Cương lúc trước chiếu cố con như vậy, con tại sao lại không hiểu được câu có ân phải báo đáp, cũng nghĩ giùm cho thằng bé? Bên cạnh Hướng Cương hoàn toàn không có một người bạn, công việc nhiều đến như vậy, nếu ngày nào đó thân mình mệt mỏi, làm sao có ai đến chăm sóc thằng bé tội nghiệp này?" Bà vận dụng tất cả mọi lý do, muốn lấy tình cảm lung lay Lăng Lung.
Hướng Cương mỉm cười, trong mắt lóe ra tia chế nhạo quang mang.
“Lăng Lung dù sao cũng đang thất nghiệp, nếu con thật sự ngã bệnh, thật ra có thể nhờ cô ấy đến chăm sốc đặc biệt là được."
“Đừng tìm tôi, tôi không đảm đương nổi trọng trách này đâu."
Nàng hoả tốc cự tuyệt.
Lão mẹ còn nói.
“Cho dù không sinh bệnh, chuyện ăn uống của thằng bé cũng thiếu người quan tâm, thức ăn bên ngoài nêu không phải rất nhiều bột ngọt thì cũng nhiều dầu mỡ, thỉnh thoảng ăn thì không sao, ăn lâu ngày chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề."
“Đừng lo lắng, con vẫn có thể giống như trước đây, đến đây hưởng thụ thức ăn ngon tuyệt mà Lăng Lung nấu." Hắn tươi cười khả cúc nói.
Nàng sống lưng chợt lạnh, toàn thân nổi lên da gà.
“Công ty của anh ở Đài Bắc nha!" nàng gằn giọng nhắc nhở.
“Anh có thể vì thức ăn của em nấu, đem toàn bộ việc khinh doanh chuyển về thịtrấn. Dù sao, công ty có rất nhiều sản phẩm, đều là chế tác ở thị trấn này, đồng thời dể khống chế hiệu quả sản xuất hơn." Hắn thực sự còn quay đầu hỏi ý kiến Lăng Vân. “Anh cảm thấy đề nghị của tôi được không?"
Lời nói này đúng là chiêu trí mạng!
Này lời nói, bằng là trí mạng nhất kích!
Hướng Cương định trở về thị trấn?
Thì phải nói là, nàng đi mua đồ ăn rất có khả năng sẽ gặp được hắn, dẫn chó đi dạo cũng có khả năng gặp được hắn…
Hơn nữa, nhìn thái độ vừa rồi của hắn, như là quyết tâm muốn lần nữa thu hồi vị trí trên bàn cơm của Lăng Gia, Nếu hắn thật sự trở về, da mặt của hắn sẽ giống như một khối da trâu, khắp nơi làm phiền nàng, ánh mắt của mọi người bên ngoài sẽ tập trung vào nàng lần nữa, bởi vậy, nàng chẳng phải là trở về cuộc sống khó khăn khổ sở như trước kia sao?
Dĩ vãng bị nắm đi 「 thân thiết 」này, bị ánh mắt ghen tị nhìn trừng trừng khắp nơi, nháy mắt chen chúc mà đến, như là đèn kéo quân chuyển động trong đầu nàng.
Chuyện đã cách nhiều năm, nguy cơ lại có thể dấy lên một lần nữa, nhất định nàng phải nhanh chóng đem của khoai lang nướng nóng bỏng tay mang tên Hướng Cương này đem giao cho người khác.
Sợ hãi bao phủ lấy sự ghen tuông của nàng, Lăng Lung giống như bị kim châm từ trên ghế nhảy dựng lên, không còn chần chò do dự nữa, lập tức quyết định ‘ném thật xa’
“Mẹ, chuyện này giao cho con, con nhất định tìm một cô gái cho hắn!"
Tác giả :
Điển Tâm