Lần Nữa Lên Đỉnh Cao
Chương 41: Phỏng vấn
‘Tinh Quang Dạ Thoại’ là một chương trình phỏng vấn lấy hình thức một đối một, diễn ra trong một căn phòng sử dụng bối cảnh là một tấm màn màu đen, được trang trí thêm mặt trăng và các vì sao, tạo thành một bầu không khí đầy sao an bình, người dẫn chương trình là Phương Phương, tuy rằng cô đã có nhiều năm kinh nghiệm phỏng vấn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô phỏng vấn Tần Dục, đặc điểm dẫn chương trình của cô là dịu dàng phiến tình, sau khi đọc xong tư liệu về Tần Dục, Phương Phương quyết định nhất định phải khiến cho Tần Dục cảm động bộc bạch ra tất cả, và nhất định phải khiến cho các fan của Tần Dục đều bật khóc sau khi xem xong chương trình kỳ này!
Nhưng một Phương Phương tràn đầy tự tin sau khi bắt đầu ghi hình đã bị Tần Dục đùa giỡn đến nhân sinh quan đảo lộn.
Phương Phương thấy mấy chiêu của mình đều khiến cho Tần Dục thờ ơ không động đậy, liền sử dụng đòn sát thủ, công kích vào điểm yếu của Tần Dục: “Thời gian gần đây cậu đã phải trải qua những chuyện gì tôi nghĩ mọi người đều đã biết, xin hỏi vào thời kỳ tối tăm đó, cậu đã cố gắng vượt qua như thế nào?"
Tần Dục lười biếng ngồi trên ghế sô pha, cho dù chỉ tùy ý ngồi, nhưng trên người hắn vẫn tản ra một loại phong tình mê người như cũ, chỉ thấy Tần Dục đối với lời kích động của Phương Phương vẫn thờ ơ đáp: “Sống phóng túng".
“..." Phương Phương cố gắng mỉm cười đối với ống kính nói: “Khó khăn đau khổ là những việc cậu ấy nhất định đã trãi qua, nhưng từ trên người Tần Dục, tôi nhìn thấy sự cảm động và cổ vũ lòng người, cậu ấy đã kiên cường nói cho chúng ta biết, khó khăn cũng có thể trở thành cơ hội. Vô luận chúng ra gặp phải khó khăn gì cũng không được từ bỏ, bằng không bạn có thể sẽ bỏ qua ngày mai tươi đẹp! Vì Tần Dục đã cố gắng vượt qua, cho nên hiện tại sự nghiệp của cậu ấy so với lúc trước càng tốt đẹp hơn".
Tần Dục: “..." Đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra sống phúng túng lại có ý nghĩa to lớn đến như thế.
Phương Phương nỗ lực dào dạt tình cảm một phen, sau đó lại hỏi: “Tôi tin tưởng cậu có thể đi đến bây giờ, chắc chắn không thể không kể đến sự ủng hộ của những người hâm mộ, tôi lên mạng có thấy những lời bình luận do fan của cậu nhắn lại, một người ngoài như tôi còn cảm thấy rất cảm động, không biết cậu có lời gì muốn nói với những người đã hâm mộ mình hay không?"
“Không cần phải nhiều lời, các cô ấy đều hiểu".
Gân xanh trên trán của Phương Phương giật giật, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “Sự hiểu ngầm giữa Tần Dục và fan thật khiến cho người ta cảm động, nhóm chuồn chuồn đang ở trước tivi, các bạn có cảm nhận được tình yêu mà Tần Dục dành cho mình hay không? Yêu có lúc không cần phải nhiều lời, mà cần phải dùng trái tim để cảm nhận".
Tần Dục: “..." Công lực nói mò của Phương Phương thật khiến hắn phải bội phục.
Sau khi Phương Phương biểu đạt xong, cố nở nụ cười hỏi: “Từng trải qua nhiều scandal như vậy, xin hỏi cậu có lời nào muốn nói với những người đã cố ý hắc bẩn làm tổn thương mình hay không?"
Khóe mắt đuôi lông mày của Tần Dục đều lộ ra vẻ lạnh lùng: “Đối với bọn họ tôi càng không có lời nào để nói".
Phương Phương xiết chặt bản thảo trong tay, dùng ánh mắt hòa ái hiền hòa nhìn chằm chằm Tần Dục: Cầu xin cậu để tôi hảo hảo làm xong tiết mục phỏng vấn có được hay không!
Tần Dục tiếp nhận thông tin ẩn giấu đằng sau ánh mắt của Phương Phương nhún nhún vai, Phương Phương thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu Tần Dục nói tiếp.
“Có thể nói tục không?"
“... Không được, chương trình của chúng ta là một chương trình văn minh".
Tần Dục hướng về phía ống kính bật cười một tiếng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chế giễu, sau đó hắn nhướng mày với Phương Phương, ý là cô không bịa nữa à.
Phương Phương đầu đầy hắc tuyến, nhắm mắt nói: “Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Tần Dục đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho những người từng xem thường mình thấy".
Tần Dục cười không nói nghe Phương Phương nói vớ vẩn, đợi sau khi nói xong, Phương Phương đại khái đã phát hiện mấy chiêu phiến tình này nọ của mình thật sự không có tác dụng đối với Tần Dục, liền chuyển sang đề tài khác: “Vậy chúng ta hãy nói về việc cậu tham gia chương trình thực tế đi, sau khi xem ‘Mật Thất Đào Sinh’, mọi người đều biết tình cảm giữa cậu và Lục Giác vô cùng tốt, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ muốn biết thời khắc cuối cùng cậu đã nói gì?"
“Bí mật".
“..." Phương Phương nhìn Tần Dục, phát hiện hắn xác thực không có gì muốn nói, cũng chỉ có thể bán manh với ống kính: “Thật đáng tiếc, xem ra tôi không thể giúp mọi người giải đáp bí mật này rồi, các vị fan không được mắng tôi đâu nha".
“Bởi vì chuyện này mà trên mạng có rất nhiều suy đoán, thậm chí có người còn nói cậu chỉ là đang lợi dụng Lục Giác, bởi vì hành động của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nên đề tài được mọi người quan tâm nhiều nhất không phải là người thắng cuối cùng là ai, mà là Tần Dục đã nói gì, những suy đoán này sẽ không ảnh hưởng đến hữu tình giữa các cậu đó chứ?"
“Xem ra tôi đã thành người xấu mất rồi, còn có phải là lợi dụng Lục Giác hay không, e rằng phải do chính cậu ấy trả lời mới tương đối có sức thuyết phục".
Phương Phương dừng một chút, thấy Tần Dục thật sự lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại gọi cho Lục Giác. Phương Phương hít sâu một hơi, nỗ lực để giữ mình trấn định, sao Tần Dục lại không theo lẽ thường như vậy! Này thì muốn nàng làm sao theo a! Cô hiện tại cuối cùng đã hiểu tại sao lúc mình hỏi thăm về Tần Dục, Hải Đạt Đạt lại có biểu tình một lời khó nói hết như thế, cũng may cô có nhiều năm kinh nghiệm dẫn chương trình, coi như Tần Dục có muốn chơi cô, thì cô cũng có thể cố gắng theo đến cùng!
Khoảng mấy chục giây sau, Lục Giác nhận điện thoại, đối với nghi vấn của Phương Phương, Lục Giác trả lời rất thành thật: “Tần Dục cũng không cần thiết phải lợi dụng tôi, anh ấy nổi tiếng hơn tôi rất nhiều".
Phương Phương đã từng tiếp xúc qua với Lục Giác, so với Tần Dục khó chơi, Lục Giác phối hợp hơn rất nhiều, trong đầu của cô hiện lên bộ dáng ôn hòa, thành thành thật thật của Lục Giác, liền định tìm kiếm chỗ đột phá từ Lục Giác, lần thứ hai đặt câu hỏi về đoạn đối thoại bí mật khi quay ‘Mật Thất Đào Sinh’, nếu như có thể đào ra bí mật này, ít nhất lần phỏng vấn ngày hôm nay cũng không uổng phí.
“Anh ấy không nói..." Lục Giác kéo dài âm điệu, khẽ cười nói: “Xin lỗi, vậy tôi cũng không thể nói".
Phương Phương nâng mắt, nhìn Tần Dục cười như một con hồ ly, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hình ảnh trước mắt này của Tần Dục lại trùng lên bộ dáng của Lục Giác trong điện thoại, ngay cả bộ dáng luôn ôn nhu đường hoàng của Lục Giác trong trí nhớ cũng toát ra biểu tình giảo hoạt.
Sau khi phỏng vấn của Tinh Quang Dạ Thoại kết thúc, ra khỏi phòng thu, Tần Dục liền nói với Thẩm Diệu Dương: “Lần sau anh có thể sắp xếp cho em mấy chương trình phỏng vấn bình thường hay không? Em cũng không muốn làm cho tất cả mọi người phải cảm động".
Giọng điệu của Tần Dục có chút nặng, khiến cho Thẩm Diệu Dương dừng nửa giây, mới bình tĩnh nói: “Anh biết rồi".
Tần Dục liếc Thẩm Diệu Dương một cái, rõ ràng khoảng cách giữa hai người gần như thế, hắn lại không thể nào nhìn rõ cảm xúc chân chính sau lớp kính kia, hai người bọn họ quả thật như cách cả thiên sơn vạn thủy.
Tần Dục cũng nhận ra biến hóa của Thẩm Diệu Dương, loại biến hóa này rất khó để diễn tả, chỉ là một loại trực giác, ngón tay thon dài của hắn như có như không vuốt nhẹ đốt ngón tay, đôi mắt hơi híp lại, toát ra ý tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm Diệu Dương cúi đầu, cầm quyển lịch trình, mặt không đổi sắc dặn dò: “2h30 có buổi phỏng vấn độc quyền của trang web Đa Đa, 10h sáng ngày mai có buổi ghi hình trực tiếp show âm nhạc, buổi chiều em có thể nghỉ ngơi, anh đã chọn giúp em 3 bộ kịch bản, em tranh thủ lúc rảnh thì xem để anh sớm trả lời cho người ta".
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương một lúc lâu mới chậm rãi nói “Được", nhưng Thẩm Diệu Dương vẫn như cũ, không lộ ra một chút biểu tình, hắn đi trước Tần Dục một bước, Tần Dục đi theo phía sau, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thẩm Diệu Dương, cuối cùng tầm mắt rơi xuống bàn tay đang buông lỏng của hắn.
Nếu như là trước đây, Tần Dục nhất định đã sớm nhào tới nắm chặt lấy tay Thẩm Diệu Dương, dính như kẹo cao su có quăng cũng quăng không ra, nhưng bây giờ sau khi nhìn một lúc lâu, Tần Dục chỉ đi theo, cùng sóng vai với Thẩm Diệu Dương, cho dù chỉ là đóng kịch, nhưng bây giờ hắn đã không còn cách nào có thể thoải mái thân mật với Thẩm Diệu Dương như trước.
Không phải là kỹ năng diễn xuất của hắn không tốt, cũng không phải hắn không bỏ xuống được, mà chỉ là trong đầu của hắn lúc này chỉ còn có Lục Giác.
Buổi chiều, ghi hình phỏng vấn độc quyền của web Đa Đa rất nhanh liền kết thúc, bởi vì các câu hỏi đều tương đôi giống với Tinh Quang Dạ Thoại, các cô hỏi không mệt, nhưng Tần Dục hắn lại cảm thấy mệt khi trả lời.
Nhưng bất ngờ là, cái cách trả lời vừa khốc vừa thẳng của Tần Dục lại được rất nhiều khán giả yêu thích, các cô chính là thích hắn chân thật, thích hắn không sợ gì như vậy. Lượng fan trên weibo của Tần Dục không những không giảm mà còn tăng đáng kể, ngay cả Lục Giác chỉ xuất hiện thông qua một cú điện thoại, cũng được hưởng ké, nhân khí dần tăng hơn trước rất nhiều.
Kết thúc một ngày làm việc, Tần Dục nằm ở trên giường lớn mềm mại, bên người thiếu mất một người làm cho hắn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Tình yêu của minh tinh so với người thường thì gian nan hơn rất nhiều, một năm 365 ngày, thời gian có thể gặp mặt đều vô cùng ít ỏi, còn phải thường xuyên đề phòng bị theo dõi, cùng với tình yêu không thể công khai cũng không sai biệt lắm.
“Tinh". Tiếng nhắc nhở có tin nhắn vang lên khiến cho Tần Dục đang nằm liệt trên giường trở nên tràn ngập sức sống.
Lục Giác: Mới vừa kết thúc công việc, đã ngủ chưa.
Tần Dục: Đang chờ em.
Qua mấy phút sau, Lục Giác mới trả lời lại, Tần Dục biết nhất định là em ấy lại xấu hổ rồi.
Lục Giác: Cú điện thoại trong chương trình phỏng vấn ngày hôm nay đến quá đột ngột, sau này nhất định anh phải báo trước với em một tiếng, lỡ em không biết anh đang quay chương trình, nói lời gì không nên nói thì sao?
Tần Dục thấy Lục Giác oán giận, liền cảm thấy rất thú vị, hắn trêu ghẹo nói: Em sẽ không phải vừa mở miệng liền muốn gọi thân ái bảo bối ông xã gì đó chứ!
Kỳ thực sỡ dĩ Tần Dục gọi điện cho Lục Giác, chỉ là vì muốn tăng thêm nhân khí cho Lục Giác mà thôi, vì sao có nhiều công ty muốn tung ra các tin vợ chồng, người yêu của ngôi sao mình như vậy, chính là vì muốn tăng cường độ chú ý cho cả hai, biết bao nhiêu người muốn cọ nhân khí của Tần Dục, có điều khẳng định Tần Dục chỉ muốn một mình Lục Giác cọ mà thôi, hơn nữa cho dù Lục Giác không cọ, hắn cũng cường ép Lục Giác phải cọ.
Sau mấy phút, Lục Giác lại trả lời: Nói chung anh phải đáp ứng em đi.
Tần Dục: Kêu một tiếng thân ái, anh liền đáp ứng em.
Hai người đều là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, trò chuyện một chút, đề tài liền nhanh chóng trở nên không thích hợp với thiếu nhi, dùng lời nói của Tần Dục, chính là tâm sự để trợ giúp giấc ngủ.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc ghi hình show âm nhạc, Thẩm Diệu Dương trở về công ty, Tần Dục có Triệu Tân đi theo, Triệu Tân ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cùng tài xế không nói tiếng nào, bảo trì sự yên tĩnh tuyệt đối.
Tần Dục cau mày, ngắm nhìn cảnh sắc không ngừng biến đổi bên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên câu nói mà Thẩm Diệu Dương vừa nói với mình.
“Công việc của em đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, đây đều là thành quả nổ lực của em".
Lời nói của Thẩm Diệu Dương nghe như hắn đã phát giác, nhưng hắn chưa làm rõ, cho nên Tần Dục cũng không manh động.
Giữa hai người bọn họ đều là diễn và chỉ có diễn, biết rõ đối phương có vấn đề, nhưng ai cũng không muốn bước ra xé tầng giấy mỏng kia. Tần Dục không động, là bởi vì hắn phòng ngừa chu đáo, còn chưa tới thời cơ, nhưng hắn không biết Thẩm Diệu Dương thì đang chờ cái gì.
Bất quá hiện nay, Tần Dục ít nhất đã xác định Thẩm Diệu Dương xác xác thực thực là đang thực hiện chức trách của một người đại diện.
“Tần ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
“Cảng số 18".
Triệu Tân ngẩn người, cảng số 18 là bến cảng bỏ hoang, vị trí xa xôi hẻo lánh, hôm nay sao Tần ca lại đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi tới nơi đó, bây giờ hắn thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu Tần ca.
Bờ biển thành phố Kinh Cảng tối tắm, bầu trời u ám nước biển ảm đạm, hoàn toàn bất đồng với bầu trời xanh thẳm nước biển trong suốt ở Ba Hải, Tần Dục nhìn về phía đường chân trời cuồn cuộn sóng nước ở xa xa, một tia sáng lạnh xẹt qua trong đôi ngươi đen thẫm của hắn.
Nhưng một Phương Phương tràn đầy tự tin sau khi bắt đầu ghi hình đã bị Tần Dục đùa giỡn đến nhân sinh quan đảo lộn.
Phương Phương thấy mấy chiêu của mình đều khiến cho Tần Dục thờ ơ không động đậy, liền sử dụng đòn sát thủ, công kích vào điểm yếu của Tần Dục: “Thời gian gần đây cậu đã phải trải qua những chuyện gì tôi nghĩ mọi người đều đã biết, xin hỏi vào thời kỳ tối tăm đó, cậu đã cố gắng vượt qua như thế nào?"
Tần Dục lười biếng ngồi trên ghế sô pha, cho dù chỉ tùy ý ngồi, nhưng trên người hắn vẫn tản ra một loại phong tình mê người như cũ, chỉ thấy Tần Dục đối với lời kích động của Phương Phương vẫn thờ ơ đáp: “Sống phóng túng".
“..." Phương Phương cố gắng mỉm cười đối với ống kính nói: “Khó khăn đau khổ là những việc cậu ấy nhất định đã trãi qua, nhưng từ trên người Tần Dục, tôi nhìn thấy sự cảm động và cổ vũ lòng người, cậu ấy đã kiên cường nói cho chúng ta biết, khó khăn cũng có thể trở thành cơ hội. Vô luận chúng ra gặp phải khó khăn gì cũng không được từ bỏ, bằng không bạn có thể sẽ bỏ qua ngày mai tươi đẹp! Vì Tần Dục đã cố gắng vượt qua, cho nên hiện tại sự nghiệp của cậu ấy so với lúc trước càng tốt đẹp hơn".
Tần Dục: “..." Đây là lần đầu tiên hắn biết thì ra sống phúng túng lại có ý nghĩa to lớn đến như thế.
Phương Phương nỗ lực dào dạt tình cảm một phen, sau đó lại hỏi: “Tôi tin tưởng cậu có thể đi đến bây giờ, chắc chắn không thể không kể đến sự ủng hộ của những người hâm mộ, tôi lên mạng có thấy những lời bình luận do fan của cậu nhắn lại, một người ngoài như tôi còn cảm thấy rất cảm động, không biết cậu có lời gì muốn nói với những người đã hâm mộ mình hay không?"
“Không cần phải nhiều lời, các cô ấy đều hiểu".
Gân xanh trên trán của Phương Phương giật giật, khóe miệng miễn cưỡng cong lên, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: “Sự hiểu ngầm giữa Tần Dục và fan thật khiến cho người ta cảm động, nhóm chuồn chuồn đang ở trước tivi, các bạn có cảm nhận được tình yêu mà Tần Dục dành cho mình hay không? Yêu có lúc không cần phải nhiều lời, mà cần phải dùng trái tim để cảm nhận".
Tần Dục: “..." Công lực nói mò của Phương Phương thật khiến hắn phải bội phục.
Sau khi Phương Phương biểu đạt xong, cố nở nụ cười hỏi: “Từng trải qua nhiều scandal như vậy, xin hỏi cậu có lời nào muốn nói với những người đã cố ý hắc bẩn làm tổn thương mình hay không?"
Khóe mắt đuôi lông mày của Tần Dục đều lộ ra vẻ lạnh lùng: “Đối với bọn họ tôi càng không có lời nào để nói".
Phương Phương xiết chặt bản thảo trong tay, dùng ánh mắt hòa ái hiền hòa nhìn chằm chằm Tần Dục: Cầu xin cậu để tôi hảo hảo làm xong tiết mục phỏng vấn có được hay không!
Tần Dục tiếp nhận thông tin ẩn giấu đằng sau ánh mắt của Phương Phương nhún nhún vai, Phương Phương thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu Tần Dục nói tiếp.
“Có thể nói tục không?"
“... Không được, chương trình của chúng ta là một chương trình văn minh".
Tần Dục hướng về phía ống kính bật cười một tiếng, đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ chế giễu, sau đó hắn nhướng mày với Phương Phương, ý là cô không bịa nữa à.
Phương Phương đầu đầy hắc tuyến, nhắm mắt nói: “Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, Tần Dục đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho những người từng xem thường mình thấy".
Tần Dục cười không nói nghe Phương Phương nói vớ vẩn, đợi sau khi nói xong, Phương Phương đại khái đã phát hiện mấy chiêu phiến tình này nọ của mình thật sự không có tác dụng đối với Tần Dục, liền chuyển sang đề tài khác: “Vậy chúng ta hãy nói về việc cậu tham gia chương trình thực tế đi, sau khi xem ‘Mật Thất Đào Sinh’, mọi người đều biết tình cảm giữa cậu và Lục Giác vô cùng tốt, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ muốn biết thời khắc cuối cùng cậu đã nói gì?"
“Bí mật".
“..." Phương Phương nhìn Tần Dục, phát hiện hắn xác thực không có gì muốn nói, cũng chỉ có thể bán manh với ống kính: “Thật đáng tiếc, xem ra tôi không thể giúp mọi người giải đáp bí mật này rồi, các vị fan không được mắng tôi đâu nha".
“Bởi vì chuyện này mà trên mạng có rất nhiều suy đoán, thậm chí có người còn nói cậu chỉ là đang lợi dụng Lục Giác, bởi vì hành động của cậu đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nên đề tài được mọi người quan tâm nhiều nhất không phải là người thắng cuối cùng là ai, mà là Tần Dục đã nói gì, những suy đoán này sẽ không ảnh hưởng đến hữu tình giữa các cậu đó chứ?"
“Xem ra tôi đã thành người xấu mất rồi, còn có phải là lợi dụng Lục Giác hay không, e rằng phải do chính cậu ấy trả lời mới tương đối có sức thuyết phục".
Phương Phương dừng một chút, thấy Tần Dục thật sự lấy điện thoại di động ra, bấm điện thoại gọi cho Lục Giác. Phương Phương hít sâu một hơi, nỗ lực để giữ mình trấn định, sao Tần Dục lại không theo lẽ thường như vậy! Này thì muốn nàng làm sao theo a! Cô hiện tại cuối cùng đã hiểu tại sao lúc mình hỏi thăm về Tần Dục, Hải Đạt Đạt lại có biểu tình một lời khó nói hết như thế, cũng may cô có nhiều năm kinh nghiệm dẫn chương trình, coi như Tần Dục có muốn chơi cô, thì cô cũng có thể cố gắng theo đến cùng!
Khoảng mấy chục giây sau, Lục Giác nhận điện thoại, đối với nghi vấn của Phương Phương, Lục Giác trả lời rất thành thật: “Tần Dục cũng không cần thiết phải lợi dụng tôi, anh ấy nổi tiếng hơn tôi rất nhiều".
Phương Phương đã từng tiếp xúc qua với Lục Giác, so với Tần Dục khó chơi, Lục Giác phối hợp hơn rất nhiều, trong đầu của cô hiện lên bộ dáng ôn hòa, thành thành thật thật của Lục Giác, liền định tìm kiếm chỗ đột phá từ Lục Giác, lần thứ hai đặt câu hỏi về đoạn đối thoại bí mật khi quay ‘Mật Thất Đào Sinh’, nếu như có thể đào ra bí mật này, ít nhất lần phỏng vấn ngày hôm nay cũng không uổng phí.
“Anh ấy không nói..." Lục Giác kéo dài âm điệu, khẽ cười nói: “Xin lỗi, vậy tôi cũng không thể nói".
Phương Phương nâng mắt, nhìn Tần Dục cười như một con hồ ly, không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hình ảnh trước mắt này của Tần Dục lại trùng lên bộ dáng của Lục Giác trong điện thoại, ngay cả bộ dáng luôn ôn nhu đường hoàng của Lục Giác trong trí nhớ cũng toát ra biểu tình giảo hoạt.
Sau khi phỏng vấn của Tinh Quang Dạ Thoại kết thúc, ra khỏi phòng thu, Tần Dục liền nói với Thẩm Diệu Dương: “Lần sau anh có thể sắp xếp cho em mấy chương trình phỏng vấn bình thường hay không? Em cũng không muốn làm cho tất cả mọi người phải cảm động".
Giọng điệu của Tần Dục có chút nặng, khiến cho Thẩm Diệu Dương dừng nửa giây, mới bình tĩnh nói: “Anh biết rồi".
Tần Dục liếc Thẩm Diệu Dương một cái, rõ ràng khoảng cách giữa hai người gần như thế, hắn lại không thể nào nhìn rõ cảm xúc chân chính sau lớp kính kia, hai người bọn họ quả thật như cách cả thiên sơn vạn thủy.
Tần Dục cũng nhận ra biến hóa của Thẩm Diệu Dương, loại biến hóa này rất khó để diễn tả, chỉ là một loại trực giác, ngón tay thon dài của hắn như có như không vuốt nhẹ đốt ngón tay, đôi mắt hơi híp lại, toát ra ý tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm Diệu Dương cúi đầu, cầm quyển lịch trình, mặt không đổi sắc dặn dò: “2h30 có buổi phỏng vấn độc quyền của trang web Đa Đa, 10h sáng ngày mai có buổi ghi hình trực tiếp show âm nhạc, buổi chiều em có thể nghỉ ngơi, anh đã chọn giúp em 3 bộ kịch bản, em tranh thủ lúc rảnh thì xem để anh sớm trả lời cho người ta".
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương một lúc lâu mới chậm rãi nói “Được", nhưng Thẩm Diệu Dương vẫn như cũ, không lộ ra một chút biểu tình, hắn đi trước Tần Dục một bước, Tần Dục đi theo phía sau, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Thẩm Diệu Dương, cuối cùng tầm mắt rơi xuống bàn tay đang buông lỏng của hắn.
Nếu như là trước đây, Tần Dục nhất định đã sớm nhào tới nắm chặt lấy tay Thẩm Diệu Dương, dính như kẹo cao su có quăng cũng quăng không ra, nhưng bây giờ sau khi nhìn một lúc lâu, Tần Dục chỉ đi theo, cùng sóng vai với Thẩm Diệu Dương, cho dù chỉ là đóng kịch, nhưng bây giờ hắn đã không còn cách nào có thể thoải mái thân mật với Thẩm Diệu Dương như trước.
Không phải là kỹ năng diễn xuất của hắn không tốt, cũng không phải hắn không bỏ xuống được, mà chỉ là trong đầu của hắn lúc này chỉ còn có Lục Giác.
Buổi chiều, ghi hình phỏng vấn độc quyền của web Đa Đa rất nhanh liền kết thúc, bởi vì các câu hỏi đều tương đôi giống với Tinh Quang Dạ Thoại, các cô hỏi không mệt, nhưng Tần Dục hắn lại cảm thấy mệt khi trả lời.
Nhưng bất ngờ là, cái cách trả lời vừa khốc vừa thẳng của Tần Dục lại được rất nhiều khán giả yêu thích, các cô chính là thích hắn chân thật, thích hắn không sợ gì như vậy. Lượng fan trên weibo của Tần Dục không những không giảm mà còn tăng đáng kể, ngay cả Lục Giác chỉ xuất hiện thông qua một cú điện thoại, cũng được hưởng ké, nhân khí dần tăng hơn trước rất nhiều.
Kết thúc một ngày làm việc, Tần Dục nằm ở trên giường lớn mềm mại, bên người thiếu mất một người làm cho hắn cảm thấy trong lòng rất không thoải mái.
Tình yêu của minh tinh so với người thường thì gian nan hơn rất nhiều, một năm 365 ngày, thời gian có thể gặp mặt đều vô cùng ít ỏi, còn phải thường xuyên đề phòng bị theo dõi, cùng với tình yêu không thể công khai cũng không sai biệt lắm.
“Tinh". Tiếng nhắc nhở có tin nhắn vang lên khiến cho Tần Dục đang nằm liệt trên giường trở nên tràn ngập sức sống.
Lục Giác: Mới vừa kết thúc công việc, đã ngủ chưa.
Tần Dục: Đang chờ em.
Qua mấy phút sau, Lục Giác mới trả lời lại, Tần Dục biết nhất định là em ấy lại xấu hổ rồi.
Lục Giác: Cú điện thoại trong chương trình phỏng vấn ngày hôm nay đến quá đột ngột, sau này nhất định anh phải báo trước với em một tiếng, lỡ em không biết anh đang quay chương trình, nói lời gì không nên nói thì sao?
Tần Dục thấy Lục Giác oán giận, liền cảm thấy rất thú vị, hắn trêu ghẹo nói: Em sẽ không phải vừa mở miệng liền muốn gọi thân ái bảo bối ông xã gì đó chứ!
Kỳ thực sỡ dĩ Tần Dục gọi điện cho Lục Giác, chỉ là vì muốn tăng thêm nhân khí cho Lục Giác mà thôi, vì sao có nhiều công ty muốn tung ra các tin vợ chồng, người yêu của ngôi sao mình như vậy, chính là vì muốn tăng cường độ chú ý cho cả hai, biết bao nhiêu người muốn cọ nhân khí của Tần Dục, có điều khẳng định Tần Dục chỉ muốn một mình Lục Giác cọ mà thôi, hơn nữa cho dù Lục Giác không cọ, hắn cũng cường ép Lục Giác phải cọ.
Sau mấy phút, Lục Giác lại trả lời: Nói chung anh phải đáp ứng em đi.
Tần Dục: Kêu một tiếng thân ái, anh liền đáp ứng em.
Hai người đều là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, trò chuyện một chút, đề tài liền nhanh chóng trở nên không thích hợp với thiếu nhi, dùng lời nói của Tần Dục, chính là tâm sự để trợ giúp giấc ngủ.
Ngày thứ hai sau khi kết thúc ghi hình show âm nhạc, Thẩm Diệu Dương trở về công ty, Tần Dục có Triệu Tân đi theo, Triệu Tân ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, cùng tài xế không nói tiếng nào, bảo trì sự yên tĩnh tuyệt đối.
Tần Dục cau mày, ngắm nhìn cảnh sắc không ngừng biến đổi bên ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên câu nói mà Thẩm Diệu Dương vừa nói với mình.
“Công việc của em đã chậm rãi đi vào quỹ đạo, đây đều là thành quả nổ lực của em".
Lời nói của Thẩm Diệu Dương nghe như hắn đã phát giác, nhưng hắn chưa làm rõ, cho nên Tần Dục cũng không manh động.
Giữa hai người bọn họ đều là diễn và chỉ có diễn, biết rõ đối phương có vấn đề, nhưng ai cũng không muốn bước ra xé tầng giấy mỏng kia. Tần Dục không động, là bởi vì hắn phòng ngừa chu đáo, còn chưa tới thời cơ, nhưng hắn không biết Thẩm Diệu Dương thì đang chờ cái gì.
Bất quá hiện nay, Tần Dục ít nhất đã xác định Thẩm Diệu Dương xác xác thực thực là đang thực hiện chức trách của một người đại diện.
“Tần ca, bây giờ chúng ta đi đâu?"
“Cảng số 18".
Triệu Tân ngẩn người, cảng số 18 là bến cảng bỏ hoang, vị trí xa xôi hẻo lánh, hôm nay sao Tần ca lại đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đi tới nơi đó, bây giờ hắn thật sự càng ngày càng không thể nhìn thấu Tần ca.
Bờ biển thành phố Kinh Cảng tối tắm, bầu trời u ám nước biển ảm đạm, hoàn toàn bất đồng với bầu trời xanh thẳm nước biển trong suốt ở Ba Hải, Tần Dục nhìn về phía đường chân trời cuồn cuộn sóng nước ở xa xa, một tia sáng lạnh xẹt qua trong đôi ngươi đen thẫm của hắn.
Tác giả :
Mạn Tung Vô Ảnh