Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 4: Xuất cung
Cuộc sống hiện tại 10 tháng qua của nàng phải nói là vô cùng nhàn nhã: ăn, ngủ, tối đến có thể xem xuân cung đồ thư miễn phí, thi thoảng còn được ôm đi dự tiệc này kia.
Phượng Họa Lan lúc này đang nghịch lọn tóc của Phượng Tường, rất vô ý vểnh tai lên nghe đám đại thần bên dưới dâng tấu. Nha không hiểu sao cái hoàng cữu này sủng nàng đến cực điểm, đến cả thượng triều cũng đem nàng theo, ngày nào cũng bày trò chơi với nàng. Mẫu thân Phượng Vũ An ngồi trên ghế phượng cao hơn hắn một bậc cũng không có ý kiến, lạ là đại thần cũng không ngăn cản, theo thời phong kiến làm gì có chuyện dễ dãi thế này, đã vậy các đại thần bây giờ cũng hành lễ cái gì tiểu Trấn Quốc công chúa với nàng a.
Nàng vốn dĩ sống qua một kiếp, thân thể này được chăm sóc cực kì chu đáo nên hiện nay đã có thể bò được, cũng sắp nói được rồi, tập đi vẫn còn chút khó khăn, nhưng mà không sao, thời gian còn dài.
Sau mấy tháng cuối cùng nàng cũng biết mình xuyên qua nơi nào rồi. Đây là Hỏa Phượng Quốc, một quốc gia nói lớn cũng không lớn, nói bé cũng không bé, không có bốn mùa, khí hậu ấm áp quanh năm, cực kì nổi tiếng vì giống ngựa khỏe. Mẫu thân là Trấn Quốc công chúa đời thứ 7 năm thứ 8. Phụ thân giáo chủ Ma giáo, giang hồ xưng danh Tà Y, đáng tiếc nàng còn nhỏ không thể điều tra nhiều thêm, chỉ biết võ công của phụ thân Lâm Đại Bảo cực giỏi, nàng từng thấy qua phụ thân múa kiếm, nội lực cường hãn mà võ công ở thời hiện đại không thể có.
Mỗi khi nhắc đến tên phụ thân, nàng đều không thể không nghĩ đến Lâm Đại Ngọc a ( Hồng Lâu Mộng) không biết một người cường hãn như ngài lại mang cái tên tiểu bạch kiểm như thế có cảm nghĩ như thế nào.
“ Bãi triều." Thanh âm của Lý công công éo éo vang khắp điện, trực tiếp lôi tâm tư đang ở chín tầng mây của nàng về.
Phượng Tường ôm lấy Phượng Họa Lan đứng dậy bước ra khỏi điện, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng: “Lan nhi nghịch tóc hoàng cữu vui không?"
Phượng Họa Lan ngây thơ nhìn hắn cười toe toét phun nước bọt phì phì, chọc cho hắn cười ha hả.
Sau khi thiết triều, điểm đến tiếp theo sẽ là về phủ Trấn Quốc công chúa. Thế nhưng Phượng Tường không hề có ý định muốn trả lại cho Phượng Vũ An mà nhắm thẳng Dưỡng Tâm điện của hoàng đế. Mắt thấy Dưỡng Tâm điện trước mặt, Phượng Vũ An lạnh lùng đoạt nữ nhi từ tay hoàng đệ, đem siết chặt trong ngực cảnh cáo: “Hừ, Lan nhi là của tỷ, đệ muốn mang đi đâu? “
“Tỷ thật là, nghe nói bên ngoài vừa khai trương trà lâu mới, đệ chỉ muốn đem Lan nhi dạo chơi thôi." Phượng Tường cao hứng
Phượng Vũ An trừng mắt, gân xanh trên trán giật giật liên tục, nói cái gì thế này, Lan nhi mới hơn 10 tháng tuổi, làm sao biết thưởng thức trà mà đi trà lâu, hắn cho nàng là con nít chắc.
“Không được, bên ngoài rất nguy hiểm, Lan nhi còn nhỏ. “
“Vậy trẫm đem Cấm vệ quân theo, thêm ảnh vệ trong tối nữa, đã đủ an toàn chưa? “"Vẫn không được." Phượng Vũ An quả quyết lắc đầu
Phượng Họa Lan ở trong ngực mẫu thân hai mắt sáng lấp lánh, nàng tò mò thế giới bên ngoài muốn chết rồi, có cơ hội tốt như thế, tội gì mà không thử? Nghĩ vậy liền bô bô đạp chân vung tay, miệng nhỏ không ngừng phi phi nước bọt về phía hoàng cữu Phượng Tường.
Phượng Tường tất nhiên thấy được, mắt thoáng một tia tính kế vội nói:
“Tỷ mau xem, Lan nhi thật sự muốn đi kìa."
Phượng Vũ An nhìn lại, quả thật nữ nhi của nàng đang biểu thị rõ cao hứng muốn đi chơi a.
“Thôi được, nhưng tỷ phải đi theo."
Phượng Tường thoáng trầm mặt, sau đó cũng gật đầu.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy Dưỡng Tâm điện to lớn của hoàng cữu. Trong căn phòng đầy mùi long tiên hương, từng cây cột khắc long mạ vàng oai hùng, sàn trải một tấm thảm gấm thượng đẳng họa tiết cũng là rồng, đến từng cái bàn gỗ hoàng lê, ghế, bình phong, tủ, long sàn đều độc một họa tiết là rồng.
Bên trong điện, thái tử Phượng Lăng Phong đã chờ sẵn, đang nghịch mấy viên ngọc to bằng quả trứng. Thấy phụ hoàng trở về, hắn cao hứng đứng bật dậy, nhưng nhìn thấy cô cô Phượng Vũ An sau lưng liền xìu xuống, vẻ mặt cứng đơ. Phượng Họa Lan thu hết biểu tình ấy vào mắt, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái sung sướng.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến cô cô." Phượng Lăng Phong bĩu môi hành lễ.
“Các ngươi lui ra, Lý công công, ngươi tìm thêm cho trẫm một bộ y phục nữ." Phượng Tường làm như không thấy vẻ mặt oán hận của Phượng Lăng Phong, âm trầm hạ lệnh
Lý công công cúi đầu, sau đó biến mất trong tầm mắt. Phượng Vũ An bế nữ nhi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt hoài nghi hỏi:
“Phụ tử đệ có âm mưu gì, thành thật khai báo!"
“Nga, cô cô nghĩ oan quá, là phụ hoàng đáp ứng Phong nhi nếu một đêm thuộc được một quyển kinh thi thì sẽ dẫn Phong nhi cùng tiểu tỷ tỷ xuất cung." Phượng Lăng Phong trả lời, thật ra là không dẫn cô cô theo nữa.
Phải biết rằng Phượng Lăng Phong tuy thông minh nhưng rất lười, bắt hắn bỏ công ra học một quyển kinh thi trong một đêm đúng là muốn giết chết hắn, phụ hoàng nghĩ hắn căn bản không làm được nên mới vậy đáp ứng điều kiện dẫn hắn và tiểu tỷ tỷ ra ngoài chơi, ha hả, hắn sớm đã học được gần xong, khích tướng phụ hoàng, sớm đã có chuẩn bị, chỉ là vạn tính ngàn tính, không ngờ cô cô cũng theo, xong rồi, hắn không chơi được thoải mái là cái chắc.
“ Phụ tử đệ hứa với nhau thì liên quan gì đến nữ nhi của tỷ vào nữa?" Phượng Vũ An cau mày, đi chơi thì quả thật nàng cũng rất thích, chỉ là tướng công mà phát hiện...ay da, nàng rất rất sợ bị hắn trừng phạt a, thậm chí ba ngày không thể xuống giường được luôn đó!!!!!"Tỷ thật là, Lan nhi cũng muốn đi mà, chúng ta vẫn là nhanh chuẩn bị một chút, tỷ phu hiện đang bận phá án đệ giao, nếu tỷ phu phát hiện... “Phượng Tường cố ý kéo dài thanh âm
Phượng Vũ An rụt cổ, hai má phiếm hồng, gật đầu liên tục.
Phượng Họa Lan cũng không phải hài tử thật sự, liếc mắt liền biết mẫu thân đang nghĩ tới cái gì, vả lại đã nhìn thấy sự “dũng mãnh" của phụ thân, nàng cũng thật quan tâm không biết cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối của mẫu thân chịu được bao lâu a.
Ở ngoài không ai phát hiện, bóng dáng một cung nữ từ sau cửa đột nhiên biến mất.
※※※※※※ PHÂN CÁCH TUYẾN ※※※※※
Kinh thành Lạc Diệp ở trung tâm của Hỏa Phượng Quốc, tựa lưng vào dãy núi Hoàng Vân hùng vĩ, bao quanh còn có dòng sông Thủy Hoa êm ả hiền dịu, nước quanh năm trong vắt, một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, quả là thành trì dưới chân thiên tử có khác.
Trước của trà lâu Bảo Châu vừa khai trương là một cỗ xe ngựa to, tuy không xa hoa nhưng lại toát lên khí thế cao quý. Cửa xe mở ra, một tiểu nam hài cực kì đáng yêu nhanh nhẹn nhảy xuống, thân vận cẩm bào đắt tiền, bộ dáng rất hào hứng. Theo sau hắn còn có một nam tử cao lớn trường bào bạch kim nổi bật, dung mạo sắc bén như đao gọt dũa kĩ lưỡng, vẻ lạnh lùng vương giả bẩm sinh. Hắn xoay người, đỡ lấy một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, trong ngực ôm một bao lụa tím. Đoàn người vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Chưởng quầy nhìn cách ăn vận liền biết bọn người này có lai lịch bất phàm trực tiếp ra đón: “Hoan nghênh đến Bảo Châu trà lâu, mời các vị khách quan vào, ta lập tức cho người chuẩn bị nhã gian, các vị đợi một lát."
“Con mắt nhìn của ngươi không tệ." Phượng Tường gật đầu dẫn đầu bước vào.
Phượng Họa Lan cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài, trà lâu này rất to, biển tên được viết cực kì uy lực hùng mạnh, từ bên ngoài cũng đã ngửi được mùi trà thoảng qua dễ chịu. Nàng được bế xuyên qua khán phòng rộng, lên lầu, bước vào một nhã gian yên tĩnh khác hẳn phía dưới, bài trí trong phòng tuy đơn giản nhưng cũng không hề thô sơ, trái lại là cảm giác tự nhiên như ở nhà, cũng toát lên vẻ trang trọng.
“Các vị dùng món gì?" Chưởng quầy hỏi xong liền thao thao bất tuyệt, tận dụng triệt để ba tấc lưỡi của hắn giới thiệu
Bất quá mấy thứ này nàng không để ý, bởi vì kinh nghiệm mấy mươi năm làm sát thủ, đột nhiên nàng cảm nhận, có ai đó đang theo dõi nàng a. Đáng tiếc thân thể còn nhỏ không xác định được người ở đâu. Nàng thầm tức giận, càng quyết tâm sau này học võ công tuyệt thế.
Bên này Phượng Họa Lan trầm tư, thì Phượng Lăng Phong đã gọi món xong, thức ăn cũng vừa dọn lên. Trong phòng còn có bốn gã hộ vệ canh gác.
Phượng Tường vừa cầm đôi đũa lên, một hắc y từ nơi nào cư nhiên xuất hiện, ghé sát tai hắn nói vài câu rồi biến mất. Vẻ mặt của Phượng Vũ An cũng nghiêm túc hẳn:
“Đã xảy ra chuyện gì?"
“Tỷ đừng lo, tỷ cùng Phong nhi cứ dùng, đệ nhất định trở lại sớm" Hắn quét mắt nhìn đám hộ vệ âm trầm ra lệnh- “ Các ngươi ở lại bảo vệ Trấn quốc công chúa cho tốt, trẫm đi một lát sẽ trở lại."
Phượng Tường mỉm cười nhìn Phượng Vũ An, sau đó vô thanh vô tức đi mất.
Tận mắt nhìn thấy võ công của người cổ đại khiến Phượng Họa Lan càng hâm mộ, hận không được trực tiếp bắt tay vào luyện tập.
Phượng Vũ An khẽ nhíu mày, sau đó cười xinh đẹp hướng Phượng Lăng Phong nói:“Đừng lo, hẳn là không có chuyện gì đâu, hiếm khi mới được ra ngoài, Phong nhi mau ăn đi."
“Ân cô cô, Phong nhi đã rõ. “Phượng Lăng Phong không phải chưa từng gặp trường hợp này, lập tức trấn định dùng bữa.
Phượng Họa Lan lúc này đang nghịch lọn tóc của Phượng Tường, rất vô ý vểnh tai lên nghe đám đại thần bên dưới dâng tấu. Nha không hiểu sao cái hoàng cữu này sủng nàng đến cực điểm, đến cả thượng triều cũng đem nàng theo, ngày nào cũng bày trò chơi với nàng. Mẫu thân Phượng Vũ An ngồi trên ghế phượng cao hơn hắn một bậc cũng không có ý kiến, lạ là đại thần cũng không ngăn cản, theo thời phong kiến làm gì có chuyện dễ dãi thế này, đã vậy các đại thần bây giờ cũng hành lễ cái gì tiểu Trấn Quốc công chúa với nàng a.
Nàng vốn dĩ sống qua một kiếp, thân thể này được chăm sóc cực kì chu đáo nên hiện nay đã có thể bò được, cũng sắp nói được rồi, tập đi vẫn còn chút khó khăn, nhưng mà không sao, thời gian còn dài.
Sau mấy tháng cuối cùng nàng cũng biết mình xuyên qua nơi nào rồi. Đây là Hỏa Phượng Quốc, một quốc gia nói lớn cũng không lớn, nói bé cũng không bé, không có bốn mùa, khí hậu ấm áp quanh năm, cực kì nổi tiếng vì giống ngựa khỏe. Mẫu thân là Trấn Quốc công chúa đời thứ 7 năm thứ 8. Phụ thân giáo chủ Ma giáo, giang hồ xưng danh Tà Y, đáng tiếc nàng còn nhỏ không thể điều tra nhiều thêm, chỉ biết võ công của phụ thân Lâm Đại Bảo cực giỏi, nàng từng thấy qua phụ thân múa kiếm, nội lực cường hãn mà võ công ở thời hiện đại không thể có.
Mỗi khi nhắc đến tên phụ thân, nàng đều không thể không nghĩ đến Lâm Đại Ngọc a ( Hồng Lâu Mộng) không biết một người cường hãn như ngài lại mang cái tên tiểu bạch kiểm như thế có cảm nghĩ như thế nào.
“ Bãi triều." Thanh âm của Lý công công éo éo vang khắp điện, trực tiếp lôi tâm tư đang ở chín tầng mây của nàng về.
Phượng Tường ôm lấy Phượng Họa Lan đứng dậy bước ra khỏi điện, ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng: “Lan nhi nghịch tóc hoàng cữu vui không?"
Phượng Họa Lan ngây thơ nhìn hắn cười toe toét phun nước bọt phì phì, chọc cho hắn cười ha hả.
Sau khi thiết triều, điểm đến tiếp theo sẽ là về phủ Trấn Quốc công chúa. Thế nhưng Phượng Tường không hề có ý định muốn trả lại cho Phượng Vũ An mà nhắm thẳng Dưỡng Tâm điện của hoàng đế. Mắt thấy Dưỡng Tâm điện trước mặt, Phượng Vũ An lạnh lùng đoạt nữ nhi từ tay hoàng đệ, đem siết chặt trong ngực cảnh cáo: “Hừ, Lan nhi là của tỷ, đệ muốn mang đi đâu? “
“Tỷ thật là, nghe nói bên ngoài vừa khai trương trà lâu mới, đệ chỉ muốn đem Lan nhi dạo chơi thôi." Phượng Tường cao hứng
Phượng Vũ An trừng mắt, gân xanh trên trán giật giật liên tục, nói cái gì thế này, Lan nhi mới hơn 10 tháng tuổi, làm sao biết thưởng thức trà mà đi trà lâu, hắn cho nàng là con nít chắc.
“Không được, bên ngoài rất nguy hiểm, Lan nhi còn nhỏ. “
“Vậy trẫm đem Cấm vệ quân theo, thêm ảnh vệ trong tối nữa, đã đủ an toàn chưa? “"Vẫn không được." Phượng Vũ An quả quyết lắc đầu
Phượng Họa Lan ở trong ngực mẫu thân hai mắt sáng lấp lánh, nàng tò mò thế giới bên ngoài muốn chết rồi, có cơ hội tốt như thế, tội gì mà không thử? Nghĩ vậy liền bô bô đạp chân vung tay, miệng nhỏ không ngừng phi phi nước bọt về phía hoàng cữu Phượng Tường.
Phượng Tường tất nhiên thấy được, mắt thoáng một tia tính kế vội nói:
“Tỷ mau xem, Lan nhi thật sự muốn đi kìa."
Phượng Vũ An nhìn lại, quả thật nữ nhi của nàng đang biểu thị rõ cao hứng muốn đi chơi a.
“Thôi được, nhưng tỷ phải đi theo."
Phượng Tường thoáng trầm mặt, sau đó cũng gật đầu.
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy Dưỡng Tâm điện to lớn của hoàng cữu. Trong căn phòng đầy mùi long tiên hương, từng cây cột khắc long mạ vàng oai hùng, sàn trải một tấm thảm gấm thượng đẳng họa tiết cũng là rồng, đến từng cái bàn gỗ hoàng lê, ghế, bình phong, tủ, long sàn đều độc một họa tiết là rồng.
Bên trong điện, thái tử Phượng Lăng Phong đã chờ sẵn, đang nghịch mấy viên ngọc to bằng quả trứng. Thấy phụ hoàng trở về, hắn cao hứng đứng bật dậy, nhưng nhìn thấy cô cô Phượng Vũ An sau lưng liền xìu xuống, vẻ mặt cứng đơ. Phượng Họa Lan thu hết biểu tình ấy vào mắt, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái sung sướng.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, tham kiến cô cô." Phượng Lăng Phong bĩu môi hành lễ.
“Các ngươi lui ra, Lý công công, ngươi tìm thêm cho trẫm một bộ y phục nữ." Phượng Tường làm như không thấy vẻ mặt oán hận của Phượng Lăng Phong, âm trầm hạ lệnh
Lý công công cúi đầu, sau đó biến mất trong tầm mắt. Phượng Vũ An bế nữ nhi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt hoài nghi hỏi:
“Phụ tử đệ có âm mưu gì, thành thật khai báo!"
“Nga, cô cô nghĩ oan quá, là phụ hoàng đáp ứng Phong nhi nếu một đêm thuộc được một quyển kinh thi thì sẽ dẫn Phong nhi cùng tiểu tỷ tỷ xuất cung." Phượng Lăng Phong trả lời, thật ra là không dẫn cô cô theo nữa.
Phải biết rằng Phượng Lăng Phong tuy thông minh nhưng rất lười, bắt hắn bỏ công ra học một quyển kinh thi trong một đêm đúng là muốn giết chết hắn, phụ hoàng nghĩ hắn căn bản không làm được nên mới vậy đáp ứng điều kiện dẫn hắn và tiểu tỷ tỷ ra ngoài chơi, ha hả, hắn sớm đã học được gần xong, khích tướng phụ hoàng, sớm đã có chuẩn bị, chỉ là vạn tính ngàn tính, không ngờ cô cô cũng theo, xong rồi, hắn không chơi được thoải mái là cái chắc.
“ Phụ tử đệ hứa với nhau thì liên quan gì đến nữ nhi của tỷ vào nữa?" Phượng Vũ An cau mày, đi chơi thì quả thật nàng cũng rất thích, chỉ là tướng công mà phát hiện...ay da, nàng rất rất sợ bị hắn trừng phạt a, thậm chí ba ngày không thể xuống giường được luôn đó!!!!!"Tỷ thật là, Lan nhi cũng muốn đi mà, chúng ta vẫn là nhanh chuẩn bị một chút, tỷ phu hiện đang bận phá án đệ giao, nếu tỷ phu phát hiện... “Phượng Tường cố ý kéo dài thanh âm
Phượng Vũ An rụt cổ, hai má phiếm hồng, gật đầu liên tục.
Phượng Họa Lan cũng không phải hài tử thật sự, liếc mắt liền biết mẫu thân đang nghĩ tới cái gì, vả lại đã nhìn thấy sự “dũng mãnh" của phụ thân, nàng cũng thật quan tâm không biết cơ thể nhỏ nhắn yếu đuối của mẫu thân chịu được bao lâu a.
Ở ngoài không ai phát hiện, bóng dáng một cung nữ từ sau cửa đột nhiên biến mất.
※※※※※※ PHÂN CÁCH TUYẾN ※※※※※
Kinh thành Lạc Diệp ở trung tâm của Hỏa Phượng Quốc, tựa lưng vào dãy núi Hoàng Vân hùng vĩ, bao quanh còn có dòng sông Thủy Hoa êm ả hiền dịu, nước quanh năm trong vắt, một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, quả là thành trì dưới chân thiên tử có khác.
Trước của trà lâu Bảo Châu vừa khai trương là một cỗ xe ngựa to, tuy không xa hoa nhưng lại toát lên khí thế cao quý. Cửa xe mở ra, một tiểu nam hài cực kì đáng yêu nhanh nhẹn nhảy xuống, thân vận cẩm bào đắt tiền, bộ dáng rất hào hứng. Theo sau hắn còn có một nam tử cao lớn trường bào bạch kim nổi bật, dung mạo sắc bén như đao gọt dũa kĩ lưỡng, vẻ lạnh lùng vương giả bẩm sinh. Hắn xoay người, đỡ lấy một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, trong ngực ôm một bao lụa tím. Đoàn người vừa xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Chưởng quầy nhìn cách ăn vận liền biết bọn người này có lai lịch bất phàm trực tiếp ra đón: “Hoan nghênh đến Bảo Châu trà lâu, mời các vị khách quan vào, ta lập tức cho người chuẩn bị nhã gian, các vị đợi một lát."
“Con mắt nhìn của ngươi không tệ." Phượng Tường gật đầu dẫn đầu bước vào.
Phượng Họa Lan cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh sắc bên ngoài, trà lâu này rất to, biển tên được viết cực kì uy lực hùng mạnh, từ bên ngoài cũng đã ngửi được mùi trà thoảng qua dễ chịu. Nàng được bế xuyên qua khán phòng rộng, lên lầu, bước vào một nhã gian yên tĩnh khác hẳn phía dưới, bài trí trong phòng tuy đơn giản nhưng cũng không hề thô sơ, trái lại là cảm giác tự nhiên như ở nhà, cũng toát lên vẻ trang trọng.
“Các vị dùng món gì?" Chưởng quầy hỏi xong liền thao thao bất tuyệt, tận dụng triệt để ba tấc lưỡi của hắn giới thiệu
Bất quá mấy thứ này nàng không để ý, bởi vì kinh nghiệm mấy mươi năm làm sát thủ, đột nhiên nàng cảm nhận, có ai đó đang theo dõi nàng a. Đáng tiếc thân thể còn nhỏ không xác định được người ở đâu. Nàng thầm tức giận, càng quyết tâm sau này học võ công tuyệt thế.
Bên này Phượng Họa Lan trầm tư, thì Phượng Lăng Phong đã gọi món xong, thức ăn cũng vừa dọn lên. Trong phòng còn có bốn gã hộ vệ canh gác.
Phượng Tường vừa cầm đôi đũa lên, một hắc y từ nơi nào cư nhiên xuất hiện, ghé sát tai hắn nói vài câu rồi biến mất. Vẻ mặt của Phượng Vũ An cũng nghiêm túc hẳn:
“Đã xảy ra chuyện gì?"
“Tỷ đừng lo, tỷ cùng Phong nhi cứ dùng, đệ nhất định trở lại sớm" Hắn quét mắt nhìn đám hộ vệ âm trầm ra lệnh- “ Các ngươi ở lại bảo vệ Trấn quốc công chúa cho tốt, trẫm đi một lát sẽ trở lại."
Phượng Tường mỉm cười nhìn Phượng Vũ An, sau đó vô thanh vô tức đi mất.
Tận mắt nhìn thấy võ công của người cổ đại khiến Phượng Họa Lan càng hâm mộ, hận không được trực tiếp bắt tay vào luyện tập.
Phượng Vũ An khẽ nhíu mày, sau đó cười xinh đẹp hướng Phượng Lăng Phong nói:“Đừng lo, hẳn là không có chuyện gì đâu, hiếm khi mới được ra ngoài, Phong nhi mau ăn đi."
“Ân cô cô, Phong nhi đã rõ. “Phượng Lăng Phong không phải chưa từng gặp trường hợp này, lập tức trấn định dùng bữa.
Tác giả :
Đới Xuân Trúc