Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 28: Sai lầm năm xưa (2)
Lúc Vu Lệ Châu xuất hiện, nụ cười trên mặt nam tử lập tức biến mất.
Vu Lệ Châu giật lấy cây lược, ôm chầm lấy nam tử: “Thiếp đồng ý, chúng ta cùng nhau trở thành uyên ương mãi mãi không chia lìa"
Y lúng túng đẩy mụ ra, áy náy: “Xin lỗi cô nương, cung này là của cô?"
Vu Lệ Châu mờ mịt vẫn chưa hiểu, gật đầu.
Nam tử ho khan, cào cào mái tóc trả lời: “Xin lỗi cô nương, ta....lầm người rồi. Cô nương có biết cung của Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An nằm ở đâu không?"
Mụ không dám tin nhìn y. Không nhìn thì thôi, nhìn y thêm một lần, khiến mụ càng hãm sâu thêm.
Ánh trăng rọi thẳng vào người y, toàn bộ dung mạo mụ đều nhìn rõ từng chút, ôi, đẹp đến không từ nào diễn tả nổi.
Thấy mụ không trả lời mà ngây ngô nhìn y, lông mày y có chút nhíu lại, y không vui mở miệng:
“Cô nương, ta hỏi cô biết cung của Trấn Quốc công chúa ở đâu không?"
Nghe thanh âm lạnh lẽo thấu xương, mang theo chút giận dữ, Vu Lệ Châu khẽ run rẩy thân thể, ngón tay chỉ về hướng Hoa Ương cung.
Y dứt khoát rời đi, tầm mắt y, một cái cũng không nhìn mụ.
Sau này, khi có cơ hội nhìn thấy Phượng Vũ An, mụ mới hiểu được vì sao y lại tỏ tình với mụ. Trong bóng tối lờ mờ, bóng dáng mụ và Phượng Vũ An thập phần giống nhau, chỉ khi nhìn rõ dung mạo mới phân biệt được.
Năm đó, Phượng Vũ An vẫn còn ở trong cung, chưa có thành thân.
Một lần mụ đi dạo để quên đi người nam nhân ấy. Ngang qua Ngự hoa viên, mụ nhìn thấy hai người ôm nhau tình ý dạt dào.
Cảm xúc của mụ thật khó tả, mụ chỉ muốn xông đến, lột mặt nạ của Phượng Vũ An xuống.
Ánh mắt mụ đảo quanh, lại vô tình nhìn thấy một bóng người khác.
Nam tử long bào vàng óng, vẻ mặt đau thương đứng nép ở một góc, ánh mắt thủy chung nhìn Phượng Vũ An.
Kể từ đó, mụ thăm dò tính cách Trấn Quốc công chúa, thành công câu dẫn Hỏa Phượng đế, trở thành sủng phi nhất lục cung.
Mà y, y nay đã trở thành phò mã Trấn Quốc công chúa. Tên y là Lâm Đại Bảo.
Vu Lệ Châu sau màn hồi tưởng, sắc mặt trắng bệch vì tức, móng tay bấm vào da thịt rỉ máu.
Bị đau thức tỉnh mụ. Vu Lệ Châu nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm, thay một bộ thường phục sẫm màu, khoác áo trùm kín mặt, vô thanh vô tức đi mất.
Vu Lệ Châu giật lấy cây lược, ôm chầm lấy nam tử: “Thiếp đồng ý, chúng ta cùng nhau trở thành uyên ương mãi mãi không chia lìa"
Y lúng túng đẩy mụ ra, áy náy: “Xin lỗi cô nương, cung này là của cô?"
Vu Lệ Châu mờ mịt vẫn chưa hiểu, gật đầu.
Nam tử ho khan, cào cào mái tóc trả lời: “Xin lỗi cô nương, ta....lầm người rồi. Cô nương có biết cung của Trấn Quốc công chúa Phượng Vũ An nằm ở đâu không?"
Mụ không dám tin nhìn y. Không nhìn thì thôi, nhìn y thêm một lần, khiến mụ càng hãm sâu thêm.
Ánh trăng rọi thẳng vào người y, toàn bộ dung mạo mụ đều nhìn rõ từng chút, ôi, đẹp đến không từ nào diễn tả nổi.
Thấy mụ không trả lời mà ngây ngô nhìn y, lông mày y có chút nhíu lại, y không vui mở miệng:
“Cô nương, ta hỏi cô biết cung của Trấn Quốc công chúa ở đâu không?"
Nghe thanh âm lạnh lẽo thấu xương, mang theo chút giận dữ, Vu Lệ Châu khẽ run rẩy thân thể, ngón tay chỉ về hướng Hoa Ương cung.
Y dứt khoát rời đi, tầm mắt y, một cái cũng không nhìn mụ.
Sau này, khi có cơ hội nhìn thấy Phượng Vũ An, mụ mới hiểu được vì sao y lại tỏ tình với mụ. Trong bóng tối lờ mờ, bóng dáng mụ và Phượng Vũ An thập phần giống nhau, chỉ khi nhìn rõ dung mạo mới phân biệt được.
Năm đó, Phượng Vũ An vẫn còn ở trong cung, chưa có thành thân.
Một lần mụ đi dạo để quên đi người nam nhân ấy. Ngang qua Ngự hoa viên, mụ nhìn thấy hai người ôm nhau tình ý dạt dào.
Cảm xúc của mụ thật khó tả, mụ chỉ muốn xông đến, lột mặt nạ của Phượng Vũ An xuống.
Ánh mắt mụ đảo quanh, lại vô tình nhìn thấy một bóng người khác.
Nam tử long bào vàng óng, vẻ mặt đau thương đứng nép ở một góc, ánh mắt thủy chung nhìn Phượng Vũ An.
Kể từ đó, mụ thăm dò tính cách Trấn Quốc công chúa, thành công câu dẫn Hỏa Phượng đế, trở thành sủng phi nhất lục cung.
Mà y, y nay đã trở thành phò mã Trấn Quốc công chúa. Tên y là Lâm Đại Bảo.
Vu Lệ Châu sau màn hồi tưởng, sắc mặt trắng bệch vì tức, móng tay bấm vào da thịt rỉ máu.
Bị đau thức tỉnh mụ. Vu Lệ Châu nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm, thay một bộ thường phục sẫm màu, khoác áo trùm kín mặt, vô thanh vô tức đi mất.
Tác giả :
Đới Xuân Trúc