Lam Y Nữ Hiệp
Chương 33: Gặp người bị nạn, trưởng lão tìm ra Tiêu Nhục Diệp Về kinh cấp báo, Mạnh Thường quyết hành động một phen

Lam Y Nữ Hiệp

Chương 33: Gặp người bị nạn, trưởng lão tìm ra Tiêu Nhục Diệp Về kinh cấp báo, Mạnh Thường quyết hành động một phen

Thứ bột kỳ khôi này phát xuất do một sự tình cờ và người chế ra bột tất là Huyền Vân trưởng lão, sư phụ của Đức Võ Thượng Nhân.

Trong dãy Cửu Huyền sơn, ngoài cửa quan, trên con đường dẫn vào địa phận Mông Cổ, rừng rậm núi cao hóc hiểm, ít người lẻ tẻ qua lại, chỉ trừ những đoàn khách thương người Mông chở hàng trên lạc đà vào giao dịch với người Hán ở Trương Gia Khẩu.

Thuở ấy, Huyền trưởng lão vẫn còn ít tuổi, sư phụ vừa tịch viên xong, một mình tu đạo trên Bạch Sơn am.

Một hôm trong dãy Cửu Huyền, cha con tiều phu người Mông Cổ là Đắc Lạc và Đắc Thông từ ấp Vàm Linh Công thuộc bộ lạc Chấn Ma vào rừng kiếm củi.

Trưa hôm ấy, sau khi đã chặt xong mấy bó củi và măng trúc, cha con Đắc Lạc dỡ lương khô ra ăn rồi vun lá khô nằm dưới gốc cây ngủ say một mạch, định bụng gần chiều mời về. Trong lúc đang ngủ say, bỗng có tiếng động mạnh, khiến Đắc Lạc chợt tỉnh dậy. Nhìn quanh, Đắc Lạc giật mình sợ hãi vì cách đấy không bao xa, một con mãng xà màu xám vừa sà xuống. Đắc Lạc vội đánh thức Đắc Thông rồi hai cha con cầm dao quắm kéo nhau vào núp sau bụi rậm.

Định thần nhìn kỹ, Đắc Lạc thấy mãng xà ngóc đầu lên, lưỡi thè ra lia lịa, mắt sáng quắc nhìn trừng trừng về một phía. Lấy làm lạ, Đắc Lạc nhìn theo ra phía đó, thì cách đấy đôi mươi sải tay, một con nai lớn đang trơ trơ dại dột nhìn lại mãng xà như bị thôi miên, bởi luồng mắt sáng như sao của ác thú. Hai con thú nhìn nhau như vậy hồi lâu.

Đắc Lạc nhận thấy con mãng xà vẫn ngóc đầu nhưng thật ra nó đang trườn mình tiến rất thong thả tới phía con nai. Quả nhiên con nai rúm cả bốn cẳng lại không nổi nữa. Lúc hai con vật còn cách nhau độ năm sải, mãng xà bất chợt quăng khúc đuôi đập trúng đầu con nai quỵ xuống, rồi há miệng lấy mỏm nai ngập gần tới mắt.

Lúc đó con nai mới giãy nhưng lần lần suốt mình nó bị mãng xà quấn siết chặt, khi mãng xà giãn khúc ra thì nó hết thở.

Ác thú duỗi mình ra, mang bụng lớn từ từ nuốt ngập đầu con nai. Con nai lúc đó hoàn toàn bị ngộp thở không giãy giụa nữa. Nằm dài trên mặt cỏ, đuôi ve vẩy, mãng xà vừa nuốt vừa nghỉ.

Đắc Lạc chưa bao giờ được trông thấy cảnh lạ lùng đó nên hầu như quên hết sợ hãi, núp sau bụi rậm xem kỳ cùng.

Con mãng xà tuy lớn nhưng nuốt hết cả một con nai là chuyện bất ngờ.

Khi ác thú nuốt hết cổ con nai, Đắc Lạc yên trí thế nó cũng phải nhả mồi con nai lớn quá. Nhưng không, ác thú nhoài đầu trên cỏ nghỉ rồi tiếp tục nuốt như thường.

Đắc Lạc nhận thấy mang ác thú có bạnh ra khác thường thật, tuy vậy không thể nào lớn bằng thân con nai, ấy thế mà thân nai cứ bị lấn lần lần phần bị nuốt co rúm lại, phần còn ở ngoài thì lớn như thường.

Tới xế chiều, mãng xà hoàn toàn nuốt hết con nai, bụng nó phình lớn như thể bị độn ở khúc giữa. Nuốt xong mồi lớn, mãng xà quẩy khúc bò thẳng vào đám cỏ cách nơi no chụp được độ một hai chục sải tay. Tại đó, mãng xà ngẩng đầu lên, vục đầu xuống ngoạm nhiều mớ lá nuốt. Chừng đã thỏa thuê, ác thú trở lại chỗ cũ quấn mình vào gốc cây lớn rít mạnh như cuốn ép nát mồi lớn nuốt ra từng mảnh một. Độ một khắc xong, mãng xà duỗi mình khúc luôn lên cây quấn đuôi vào cành lớn, xà đầu xuống đu đi đu lại, đoạn há miệng đỏ như máu phun lần lần ra một đống xương nai trắng hếu.

Đắc Lạc nhận thấy chỗ bụng mãng xà phình ra hồi nãy vì mồi to quá, lúc ấy đã bình thường, con nai bị tiêu hóa đi rất nhanh chóng.

Phun hết xương nai rồi, mãng xà thè lưỡi thở phì phò, cất đầu vắt lên cây luồn qua cây khác đi thẳng.

Lúc đó, Đắc Lạc mới cùng con là Đắc Thông bỏ chỗ núp, chạy ra nhìn đống xương nai.

Đắc Lạc dùng dao bơi coi thấy đủ các đốt xương khúc, khúc nào cũng trắng tinh không vấy chút thịt nào cả, sạch sẽ như con nai đã bị luộc nát rồi mới bỏ hết gân thịt chì còn lại có đống xương.

Đắc Lạc bảo con :

- Ta vào chỗ mãng xà ăn cỏ xem sao.

Hai cha con lần vào đó, quả nhiên có một chỗ lạ bị mãng xà ăn, dấu tích hãy còn rõ ràng.

Đắc Thông nói :

- Phụ thân à, chưa bao giờ nghe nói mãng xà ăn cỏ, mà nó đã ăn rành rành đây này.

Đắc Lạc nhìn kỹ nhận thấy trong đám cỏ có một thứ lá tựa như lá liễu mọc lần, mà chính thứ đó còn để lại cuống chớ không phải cỏ.

Đắc Lạc lắc đầu bảo con :

- Mãng xà không ăn cỏ, chính nó đã nuốt thứ Tiêu Nhục Diệp này. Có lẽ tạo vật sanh ra thứ lá "tiêu" này mà riêng chỉ có giống mãng xà biết dùng.

Bằng chứng rất rõ ràng, ác thú nuốt hết con nai lớn thở không được bèn tìm cách nuốt thứ Tiêu Nhục Diệp, lát sau mồi đã bị tiêu hết và chỉ còn đống xương nhả ra kia kìa.

Tìm được thứ lá quý này quả là một điều may mắn, không thể ngờ được. Về làng, chớ có nói cho ai biết nhé.

Nghe cha nói vậy Đắc Thông chỉ biết có vâng lời.

Đắc Lạc khoái chí tìm nhổ một đống lá bó lại đem về nhà, phơi khô, bọc lại cẩn thận cất lên gác bếp để dành.

Hơn một năm sau, một ngày kia, Đắc Lạc thấy óc ách không tiêu, bần thần khó chịu.

Đắc Thông nói :

- Để con vào trong làng nói với lang y bốc thuốc phụ thân uống thang tiêu nhé.

Chợt nghe thấy tiếng "tiêu", Đắc Lạc mới nhớ ra nắm lá tiêu nhục đã phơi khô còn gác để dành trên mái bếp, y liền bảo Đắc Thông :

- Không cần, hốt thuốc thêm tốn tiền. Còn nhớ mớ lá tiêu không? Con khá lấy một dúm nhỏ sắc lên uống, chỉ chốc lát là khỏe ngay như con mãng xà hồi năm ngoái.

Đắc Thông vâng lời lấy lá tiêu sắc, gạn một chén đưa cho Đắc Lạc uống.

Uống xong, Đắc Lạc lên giường đi nằm :

- Trong khi ta nghỉ ngơi, con liệu vào rừng kiếm chút ít măng về nấu ăn đi.

Đắc Thông yên trí vác dao quắm đi đến quá trưa mới trở về.

Đặt gánh củi và bó măng lớn xuồng thềm nhà, Đắc Thông vui vẻ vào phòng :

- Phụ thân ơi! Bữa nay có măng trúc tuyệt non, chắc ngon lắm.

Không thấy Đắc Lạc trả lời, tuy vẫn nằm yên đắp mền lên đến cổ, quay mặt vào tường, Đắc Thông liền bước tới cầm vai gọi.

- Phụ thân! Quá trưa rồi, có dễ chịu không.

Nhưng y hoảng quá vội giựt tay lại, lẩm bẩm :

- Kỳ quá! Sao lại nát nhủn thế này? Bầy nhầy, ướt sượt.

Cùng lúc ấy, y nhận ra có nước chảy lủng bủng dưới gầm giường.

Đắc Thông bèn mở cửa ra thêm sáng, nhìn mặt cha, thì thấy không còn nét rõ ràng như trước nữa. Da thịt đã chảy ra như bùn. Đắc Thông kéo mền xuống chân giường. Áo quần Đắc Lạc thấm ướt hết.

Chỗ thịt vai mà Đắc Thông cầm phải lúc mới về, bẹp hẳn xuống cánh tay rã sang một bên... Ôi, kinh khủng! Đắc Lạc đang đi tiêu! Tiêu bởi uống Tiêu Nhục diệp.

Thời gian từ lúc Đắc Lạc vô tình uống thứ thuốc lá "tiêu" ấy cho đến khi Đắc Thông về cũng khá lâu mà thi thể không bị tiêu hẳn thành nước uống chỉ vì y uống rất ít, vả lại thuốc không hẳn vào máu, phải chờ lâu mới ngấm, cho nên thi thể y tiêu lần lần...

Hoảng quá, Đắc Thông ôm mặt khóc vang, tức bực chạy vùng ra khỏi cổng tre, chẳng ngờ trong lúc vô ý húc ngay phải vai một vị thanh niên đạo nhân vừa đi tới.

Đạo nhân vươn tay nắm tay vai áo Đắc Thông, giữ lại cứng ngắt, khiến y không nhúc nhích được nữa.

- Này chú, chạy đi đâu vội vàng đến nỗi đâm vào người ta như vậy.

Đắc Thông nhìn vẻ mặt quắc thước, chân phương của thanh niên đạo nhân rồi van nài :

- Xin người sanh phúc buông tôi ra để vào làng nhờ bạn bè phụ thân tôi đang chết chảy nước ra kia kìa.

Thấy lạ, đạo nhân nhìn vẻ mặt thật thà hoảng hốt của Đắc Thông :

- Đi đâu mà vội? Hãy vào trong nhà kể rõ chuyện cho bần đạo nghe, nếu giúp được bần đạo xin hết sức không nề hà chi cả.

Nghe bần đạo nói phải, Đắc Thông liền mời vào nhà quỳ lạy xưng danh, yêu cầu giúp đỡ. Đạo nhân nói :

- Bần đạo là Huyền Vân tu trên Bạch Sơn am trong dãy Cửu Huyền sơn. Hãy dẫn bần đạo vào coi lệnh phụ ra sao đã.

Đắc Thông liền dẫn Huyền Vân vào phòng quan sát thi thể Đắc Lạc.

Huyền Vân nói :

- Nào bây giờ kể cho bần đạo nghe đầu đuôi câu chuyện thế nào.

Đắc Thông kể rành mạch lại chuyện gặp mãng xà và Đắc Lạc uống nước lá tiêu.

Nghe đoạn, Huyền Vân nói :

- Khu rừng ấy thường ngày có người qua lại chớ?

- Thưa không.

- Thế tại sao đại ca lại cùng lệnh phụ vào đó lấy măng củi.

- Khu rừng đó có tiếng là nhiều ác xà lớn, nhỏ nên không ai dám vào đó. Hôm ấy, cha con đệ tử đi qua cửa rừng ngó vào thấy măng ngon liền bảo nhau vào lấy, cho rằng không vào sâu thì cũng chẳng sao, ngờ đâu lại gặp ngay cảnh mãng xà bắt nai nên mới xảy ra cơ sự không may này.

Huyền Vân ôn tồn bảo Đắc Thông :

- Việc lệnh phụ ngộ nạn, nếu cần phải trình báo với tù trưởng thì cứ nói là uống nhầm phải lá đốc, còn tuyệt nhiên giấu vụ vào rừng gặp mãng xà là lấy nhầm phải lá độc, nghe? Như vậy, cốt tránh bọn lưu manh gian tà dùng lá ấy mưu hại người hiền lương hiểu chưa?

- Dạ, đạo trưởng dạy chí phải.

Huyền Vân lấy ở túi ra mươi lượng bạc đưa cho Đắc Thông mà rằng :

- Cầm lấy tiền này lo việc ma chay cho lệnh phụ và nhớ kín chuyện nhé. Đưa gọi lá độc cho bần đạo bỏ đi.

Đắc Thông nhận bạc cảm tạ đạo nhân và đưa gói lá khô.

Huyền Vân mở ra xem nhận xét kỹ lưỡng rồi mới ra đi. Lúc đó, trời đã xế chiều, Đạo nhân vào trọ trong làng Vàm Linh Công.

Sáng hôm sau, Huyền Vân ra đi nhận rõ vị trí khu rừng độc, vào tìm hái thêm một bọc lớn lá tiêu đem về Cửu Huyền sơn nghiên cứu.

Sau khi thành công, Huyền Vân ghi thêm các chi tiết vào sau bộ Thiết Đả pha "Tiêu Nhị Phấn" do Tiêu nhục diệp hay mãng xã diệp chỉ ra thành bột truyền lại cho môn đồ để thủ tiêu nhân vật nào trong khi hành hiệp.

Nguyên thứ Tiêu nhục diệp chỉ mọc trong rừng có nhiều mãng xà. Đó là thứ là mà tạo vật sanh ra chỉ dành riêng cho giống mãng xà sẵn chất giải độc trong máu nên không bị tiêu nhục. Ngoài ra, bất cứ giống động vật nào nhiễm phải chất độc của mãng xã diệp thì đều hết phương cứu chữa.

Huyền Vân quen thân với Trí Dũng sư trưởng Thiếu Lâm tự. Hai nhân vật ấy mỗi khi chế hóa ra được thứ gì lạ thường gặp nhau tham khảo, bởi vậy phái Thiếu Lâm tự biết dùng Tiêu Nhục Phấn là do Huyền Vân trưởng lão truyền bá lại. Các sư trưởng giao kết với nhau, chỉ truyền men độc dược ấy cho những môn đồ đáng tin cậy, cho nên sau này cũng không mấy người dùng.

Anh em Chu gia được Đức Võ Thượng Nhân truyền lại cho cách luyện và dùng Tiêu nhục phấn là việc dĩ nhiên, nhưng Âu Dương Bích Nữ biết cách sử dụng thứ độc dược ấy cũng không có gì lạ. Anh em họ Âu há không phải là cao đồ chân truyền phái Thiếu Lâm tự đó sao?

Nói về Tam hiệp sau khi hạ sát xong gian vương liền về thẳng quán trọ nghỉ ngơi, mãi trưa hôm sau mới trở dậy. Ba người định dùng bữa xong thì vào thành nghe động tĩnh về vụ đêm qua. Nhưng Kỳ Tường Bảo đã lần đến hỏi thăm. Trông nét mặt phần ngơ ngác, phần hớt hơ hớt lãi của họ Ky, Tam hiệp nhìn nhau cố nhịn cười.

Lam Y hỏi :

- Chắc Kỳ Đại ca ngọc thể bất an?

Tương Bảo nhìn ba người rồi hỏi nhỏ :

- Có thể lên lầu nói chuyện được không?

Đức Kiệt phì cười :

- Có chớ, sao lại không? Đại ca ở lại đây uống rượu với anh em tôi nhé!

Nói đoạn, chàng dắt tay họ Kỳ lên lầu. Lam Y và Âu Dương Bích Nữ bảo tiểu nhị sửa soạn thồi rượu rồi lên sau.

An tọa xong, Kỳ Tường Bảo trịnh trọng nói đủ nghe :

- Có một chuyện ghê gớm lắm! Ba vị tôn huynh ạ! Ghê gớm lắm! Khắp trong trấn đều đồn đãi xôn xao...

Âu Dương Bích Nữ mỉm cười :

- Có điều gì quan trọng vậy?

- Quan quân chia nhau ra đứng ở khắp mọi ngả đường có ý nhận xét gian ngay chi đó. Ngoài ra người ta đông rằng quan Đề đốc bị ám sát đêm qua bởi một bọn đông người.

- Ồ, ghê qua nhỉ!...

- Dạ, còn một điều nữa ghê gớm là khi quan quân trong dinh Đề đốc phát giác ra vụ ám sát ấy thì tử thi Đề đốc chỉ còn là một bộ xương trong y phục thôi, da thịt tiêu tan hết. Hình như bị chém mất đầu vì chiếc sọ bị tách riêng ra một nơi với mớ tóc.

Lam Y gật gù kinh ngạc :

- Ghê gớm quá nhỉ! Vào nổi trong dinh Đề đốc đâu phải là chuyện chơi, như hôm nọ chúng ta vào cứu Liễu thị trong tòa lâu đài vắng vẻ!

- Thế ra tại Hàng Châu cũng có lắm nhân tài hiệp khách qua lại nhỉ?

Kỳ Tường Bảo nói nhỏ :

- Ồ, thế mà tiểu đệ cứ tưởng là ba vị tôn huynh đại hiệp đã trừ hại cho dân trấn này đấy!

- Đâu có! Vào dinh Đề đốc canh phòng cẩn mật hạ sát vị đại quan chắc là việc anh em tôi không làm nổi. Giả thử có hành động đi nữa thì việc gì giấu giếm đại ca phải không? Như đêm bắt ba tên gian đạo vào nhà họ Trần đó nề hà chi đâu?

Kỳ Tường Bảo gật đầu :

- Dạ nhưng thấy tình hình nghiêm trọng, quan quân có thể đi tới chỗ khám xét từng nhà một nên tiểu đệ cần phải báo trước cho ba vị tôn huynh liệu chừng. Nhân viên trong quán này không nói chuyện gì sao?

Lam Y lắc đầu :

- Không. Có lẽ họ không biết tin ấy hoặc giả biết mà không nói cũng vậy.

Nói chuyện đến đây tiểu nhị bê các món ăn lên bày lên thồi rót rượu.

Đức Kiệt nhìn qua thấy mọi thứ đều đã đầy đủ bèn bảo tiểu nhị :

- Cho người xuống nhà cần dùng thứ gì ta sẽ gọi sau.

Chờ tiểu nhị đi khỏi bốn người lại bàn tán như trước. Đức Kiệt nói :

- Dù sao ba anh em tôi cũng không nên vào thành, vậy nếu có việc gì lạ đại ca thông báo cho chúng tôi biết ngay nhé.

- Dạ, đó là bổn phận của tiểu đệ.

Vụ Đề đốc Hàng Châu bị ám sát chiều hôm ấy mới lọt ra tới ngoại thành, trong tửu quán ai nấy đều bàn tán xôn xao.

Hai hôm sau, Kỳ Tường Bảo trở lại Trần gia tửu quán cho Tam hiệp biết rằng trong thành cuộc khám xét không đến gắt gao lắm và quan quân đã phát giác ra xác ba tên gian đạo ở Hải Hoa Đài.

Tường Bảo nói tiếp :

- Người đàn bà mập béo đích danh là Chiêu má má đã bị giữ lại để điều tra cùng các nhân viên trong tòa lâu đài ấy. Hình như vị chủ nhân gian ác Hải Hoa Đài chính là quan Đề đốc.

Chu Đức Kiệt hỏi :

- Kỳ đại ca lượm các tin tức ấy ở đâu vậy?

- Tiểu đệ sở dĩ biết rõ như vậy là vì quen biết với một người làm trong dinh Đề đốc.

- Nhà họ Trần an vui chớ?

- Dạ. Đã có lúc tiểu đệ lo cho Trần gia sau khi vụ Hai Hoa Đài phát giác. Cũng may là ngoài ba tên gian đạo bị táng mạng, không còn một ai biết việc bắt cóc họ Liễu, nếu không thì thế nào Trần gia cũng bị dính líu phải ra vào chốn công môn.

Lam Y nói :

- Chúng tôi cũng lo như đại ca nên còn ở lại đây nghe ngóng. Từ nay Trần gia có thể sống an vui được nồi miễn là mọi người trong nhà đều kín chuyện. Sáng mai, anh em tôi lên đường, nhờ đại ca chuyển lời chào.

- Ba vị tôn huynh là ân nhân, Trần gia không được lưu tiếp cho đàng hoàng, chắc thế nào cũng ân hận lắm.

- Chà! Thiếu chi lúc gặp nhau!

Tam hiệp giữ Kỳ Tường Bảo ở lại thù tạc đến xế chiều mới về.

Sáng hôm sau, ba người dong ruổi lên đường. Về tới Tô Châu thì đã qua rằm tháng chạp. Tam hiệp về thẳng Âu Dương trang.

Lúc qua cổng trang trại, Âu Dương Bích Nữ hỏi mấy tên trang đinh coi cổng :

- Trang chủ có nhà không?

- Dạ, mọi người đều ở nhà. Hiện có đại khách mới tới.

- Ai vậy?

- Thưa, Thượng nhân và Sư trưởng đến được một ngày rồi.

Ba người vui vẻ vào đại sảnh xuống ngựa liệng cương cho trong đinh. Âu Dương Tòng Cát và Tòng Đức cùng ra đón ở thềm nhà.

Trông Lam Y và Âu Dương Bích Nữ còn trong phục giả trai, Tòng Cát mỉm cười vái dài :

- Mừng ba vị hiền đệ đã thành công!

Lam Y ngạc nhiên :

- Ủa! Đại huynh biết việc đó rồi sao?

- Sao lại không? Ba người về trễ, mà ngày nào chẳng có khách thương qua lại giữa hai thị trấn Tô, Hàng?

Tòng Đức nói :

- Nói chuyện sau, Sư trưởng, Thượng nhân và phụ thân đang chờ trong sảnh đường.

Tam hiệp vội vào lạy chảo. Chiêu Đức thiền sư nói :

- Đường xa mới về, các con hãy vào hậu đường thay trang phục, sau sẽ nói chuyện.

Ba người từ tạ vào hậu phòng chào Âu Dương phu nhân và Phương thái thái Tú Kiều rồi mới về tư phòng.

Lần đầu tiên, anh em Chu gia mới được giáp mặt vị Sư trưởng Thiếu Lâm tự. Tuy vóc người nhỏ bé nhưng đôi mắt sáng như sao mai, nét mặt thật cương quyết, mỗi khi nhìn tia mắt long lanh như rọi hẳn vào óc người nhìn, tỏ ra có một sức mạnh tiềm tàng ghê gớm về tinh thần cũng như thể chất.

Trông Đức Võ Thượng Nhân, cao lớn dáng điệu cực kỳ nhàn nhã thần tiên, ngồi bên Chiêu Đức thiền sư trưởng giới thiền môn, đứng đầu cả một võ phái lớn nhất thời bấy giờ, quắc thước nhưng từ bi, và Trại Mạnh Thường Âu Dương Tòng Thiện phì nộn hiên ngang, mỗi người một vẻ phi thường đáng kính.

Thay thường phục xong, Tam hiệp trở ra đại sảnh kể việc Hàng Châu cho ba vị tiền bối nghe.

Chiêu Đức thiền sư nói :

- Nhạc Lan Anh hay tin này sẽ tiếc không được đích thân báo thù cho cha nàng. Còn Thuận Vương ở Kim Lăng tất lo sợ phòng bị ráo riết.

Đức Võ Thượng Nhân nói :

- Ngay cả Vĩnh Lạc hoàng đế cũng xao xuyến vì gian vương là biểu đệ của Người.

Trại Mạnh Thường nói :

- Nhân nói tới Hoàng đế, tôi có một điều muốn bàn cùng đạo huynh Đức Võ và lão đệ Sư trưởng.

Đức Võ Thượng Nhân hỏi :

- Điều chỉ cần bàn mà liên can cả tới Hoàng đế?

- Xem tình hình này, Thuận Dương tất thế nào cũng dãy loạn mà nhà Vua không hề biết việc chi cả. Gian vương thông đồng với Thái sư Trần Chí Hòa, giấu nhẹm mọi việc đi chăng? Có lẽ!

Động tới can qua, dân chúng Giang Nam tất không tránh được nổi lầm than. Cho nên tôi tính phải hành động thế nào trình bày cho nhà Vua rõ tình binh hiện tại của Kim Lăng trấn và dự mưu kiếm ngôi, tranh thiên hạ của Thuận Vương.

Chẳng hay đạo huynh và sư đệ có ý kiến gì dạy bảo không? Hành hiệp cứu dân Giang Nam khỏi phái lầm than cũng là công đức lớn!

Chiêu Đức thiền sư nói :

- Không có gì hơn là lên Yên Kinh, nhập hoàng cung bí mật trình bày cùng Hoàng đế các hành động phiến loạn của Thuận Vương, Đức Võ đạo huynh có đồng quan điểm không?

Đức Võ Thượng Nhân gật đầu :

- Hiền đệ dạy chí phải, nhưng ai sẽ đảm nhiệm vụ này?

Trại Mạnh Tường nói :

- Ba chúng ta, Nếu nhị vị chấp thuận, ta sẽ cùng đi Yên Kinh một phen.

- Chừng nào đi?

- Sang Giêng. Chắc Đức Võ đạo huynh không có gì cản trở, nhưng Chiêu Đức sư đệ liệu có rảnh không?

Chiêu Đức thiền sư nói :

- Rảnh lắm chớ! Được tin hồng thiệp hiền điệt Tòng Cát lập gia đình, Bích Nữ hứa hôn cùng Chu hiệp, nhân gặp lúc tam sư đệ Ngũ Chấn qua Thiếu Lâm tự, tôi giữ y ở lại chùa tạm thay thế để đi Tô Châu ngay, chẳng dè nửa đường gặp Đức Võ đạo huynh ở Lĩnh Nam trở về nên cùng kéo thẳng đây. Vậy việc nhà chùa đã có Ngũ Chấn lo liệu giúp rồi.

- Nếu vậy thì hay lắm. Chẳng còn bao ngày nữa tới Nguyên đán rồi, sang thượng tuần tháng Giêng ta sẽ lên đường.

Chiêu Đức hỏi :

- Có ai đi theo nữa không?

- Tùy ý, trong năm anh em ai đi cũng được nhưng phải một người ở nhà điều khiển trang trại.

Nói đoạn, Trại Mạnh Thường quay lại hỏi :

- Các con, ai muốn cùng ta lên Bắc?

Năm người nhìn nhau có ý nhường nhịn. Thấy vậy, Lam Y nói ngay :

- Nhường nhịn nhau mãi, tiểu muội xin bàn thế này...

Tòng Cát hỏi :

- Lam Y muội bàn thế nào?

- Dễ tính lắm! Gia huynh và tiểu muội là người đất Bắc, vậy vấn đề du hành lên Bắc không qua tâm. Bích Nữ tẩu tẩu đây sẽ có dịp về Bắc. Ngoại trừ ba người vừa nói ra, chỉ còn có huynh trưởng Tòng Cát và nhị huynh Tòng Đức đáng theo đại sư lên Yên Kinh chuyến này hơn cả. Tính vậy được không?

Trại Mạnh Thường cười hà hả :

- Lam Y tính gọn lắm rồi. Tòng Cát và Tòng Đức sẽ cùng đi ưng ý không?

Tòng Cát thưa :

- Lam Y đã có ý nhường, lẽ nào chúng con từ chối. Mùa Xuân được viễn hành thăm đế kinh, thích thú nhất bực rồi. Hẳn là nhị đệ cũng nghĩ như ngu huynh?

Tòng Đức gật đầu :

- Nhất định rồi.

Âu Dương Bích Nữ hỏi Tòng Đức :

- Thiết Hoàn Tử Hồng Trường Hải đi rồi sao, hả nhị huynh?

- Chưa, Hồng thúc phụ gặp Địch trại chủ ở đây mời vào Tam Môn cốc chơi mấy ngày, mới đi hôm qua xong. Tiếc rằng không có Thiết Xích Tử tại đây để hai ông ma men ấy túy lúy càn khôn với nhau cho xứng đôi!

Nghe nói Thiết Xích Tử, Chiêu Đức Kiệt và Lam Y ngước nhìn Thượng nhân có ý hỏi thăm tin tức.

Đức Võ biết ý nói ngay :

- Trương Tam Sơn (tục danh của Thiết Xích Tử) hồi ở Kim Lăng cùng đi với bần đạo xuống Lĩnh Nam. Bần đạo vào La Phù sơn còn y thì chia tay cả miền duyên hải. Bởi vậy nên không cũng trở về đây. Nữa đường gặp Chiêu Đức hiền hữu mới hay việc các con đính hôn, bần đạo mừng rỡ tạm gác cuộc du hành vào Côn Luân Sơn, cùng Thiếu Lâm sư trưởng về Âu Dương trang.

Phần Âu Dương Bích Nữ nàng cũng kể chuyện họ Tề từ Lư Cầu kiều xuống Nam tặng Trảm Lư hùng kiếm cho Lam Y, nhưng Lam Y nhường lại, cho Chiêu Đức thiền sư nghe.

Thiền sư nói :

- A! Thảo nào hồi nãy ta thấy con đeo kiếm nên lấy làm lạ, thế ra cây chuyện như vậy đó? Lấy kiếm ta coi.

Âu Dương Bích Nữ vâng lời về phòng lấy trường kiếm đưa cho Sư trưởng xem.

Chiêu Đức thiền sư rút kiếm nhận xét kỹ, khen ngợi vô cùng :

- Ta mới tìm ra mấy đường kiếm rất lạ nhân dịp trước Tết rỗi rãi ta sẽ cùng các con và Chu gia song hiệp tham khảo.

Nghe Sư trưởng nói vậy, Âu Dương Bích Nữ, anh em Chu gia và Tòng Cát, Tòng Đức rất vui mừng.

Ba hôm sau, Thiết Hoàn Tử Hồng Trường Hải từ Tam Môn cốc trở về thấy mọi người đông đủ cả, bèn nói rằng :

- Hôm mỗ này qua lại đây nhiều lần mà chưa lưu chút kỷ niệm nào cả, nhân đây xin trổ tài mọn hiến Âu Dương lão huynh bức Cổ Tòng Ân Thái Dương treo ở sảnh đường chơi.

Trại Mạnh Thường khen :

- Hảo ý đó! Đã nhiều lần tôi muốn yêu cầu lão đệ cho xin bức họa đặc biệt đó nhưng sợ lão đệ không khởi hứng nên đành bỏ qua. Cần dùng dụng cụ gì?

Thiết Hoàn Tử nói :

- Một phiến lụa dày thiệt tốt, chiều ngang bằng chiếc chiếu, dài gấp rưỡi, năm chữ trang am ngay từ hôm nay, lọc kỹ. Một chậu mực cũng màu ngay từ bây giờ mới kịp. Và sau cùng là sáu hồ hảo tửu thứ thượng hạng.

Ngạc nhiên, Trại Mạnh Thường hỏi :

- Còn thiếu bút vẽ dùng những cỡ nào? Ngu huynh tò mò muốn biết lão đệ dùng rượu làm việc gì cho bức họa ấy?

- Hứ! Không cần bút họa nhưng cần rượu! Tôi cần đó, không có rượu thì bức họa sẽ chẳng ra gì đâu, lão huynh đừng có trách nhé! Chừng nào sắp xong mọi thứ, xin cho biết trước một ngày để còn dự bị.

Nghe Thiết Hoàn Tử nói đến rượu một cách thiết tha, mọi người nhìn nhau mỉm cười về cáo tật rượu của ông ma men.

- Lão đệ định vẽ ở đâu?

- Ở võ sảnh sàn gạch bông láng mịn như gương và rộng rãi.

- Mời mọi người đến xem cho vui, chẳng mấy khi ngu đệ cao hứng!

Trước hôm vẽ, Thiết Hoàn Tử nhịn ăn hẳn một ngày, chỉ thỉnh thoảng nhấp chút nước mưa và ngủ suốt ngày.

Hôm sau, ra võ sảnh, Thiết Hoàn Tử kiểm soát lại nào chu sa, nào mực, nào rượu hết thảy đều vừa ý.

Tấm lụa lớn đã được căng ra giữa sảnh.

Thiết Hoàn Tử nói với Trại Mạnh Thường :

- Giờ Tỵ mời mọi người lại xem, bây giờ xin phép cho tiểu đệ được ở một mình trong sảnh.

Biết Thiết Hoàn Tử là một dị nhân nhưng võ nghệ siêu quần, công phu luyện tập nội công đề khí đã đạt tới mức nhập điệu cao siêu,.

Thiết Hoàn Tử khép các cửa lớn nhỏ lại, lựa lấy ở giá khí giới, hay cây mộc ôn đều nhau, dễ ở bên tấm lụa, Đoạn ngồi xếp tròn trên mặt gạch bông. Thiết Hoàn Tử mở hồ rượu ra ngửi, mùi thơm ngào ngạt khiến ai không thích cũng phải thèm nhỏ dãi. Nốc thẳng một hơi, Thiết Hoàn Tử liệng hồ không đi, mở hồ thứ nhì nốc ừng ực như trâu uống nước.

- Tặc lưỡi khoan khoái, Thiết Hoàn Tử lẩm bẩm :

- Chà! Rượu ngon qua! Một ngày một đêm không uống, khát chết mất!...

Thế rồi cứ tì tì hết hồ nọ đến hồ kia, Thiết Hoàn Tử uống luôn một chặp hết nhẵn cả sáu hồ rượu tuyệt ngon thơm, đoạn loạng choạng lăn ngay ra đó ngủ khò khò.

Đúng giờ hẹn, Trại Mạnh Thường, Đức Võ Thượng Nhân, Chiêu Đức thiền sư, Tam hiệp, anh em Âu Dương cùng các thực khách và nhân viên trong trang tụ hợp cả ngoài sân trước võ sảnh, chờ xem Thiết Hoàn Tử trổ tài hội họa!

Đến giờ rồi Trại Mạnh Thường nóng ruột bèn tiến lên trước mở cửa ra xem. Mọi người theo sau, kéo cả vào trong sảnh mở các cửa ra cho sáng.

... Nhưng ai nấy đều ngạc nhiên vì nhà hội họa đang ngáy khò khò trên mặt gạch, hồ rượu không bị liệng lung tung mỗi nơi một cái.

Mọi người phát tức cười nhìn nhau, nghi ngờ.

Trại Mạnh Thường nhìn Thượng nhân và Thiền sư :

- Say khướt thế kia thì Trời Đất cũng không biết chớ đừng nói gì họa nữa.

Âu Dương Tòng Cát nói :

- Con đinh ninh là Hồng thúc thúc lấy rượu để pha chi đó vào chu sa hay mực họa, ngờ đâu là để... uống bí tỉ.

Ai nấy đều ồ lên cười. Vừa khi ấy Thiết Hoàn Tử trở mình nằm ngửa ra vươn vai, duỗi chân chuyển lắc.

Từ nãy giờ, mọi người chú ý đến kẻ say rượu nên không nhận ra chậu chu sa cũng bị vơi hẳn đi hai phần ba.

Lam Y chỉ tay bảo Đức Kiệt :

- Kìa chậu chu sa bị vơi gần hết!

Đức Kiệt gật đầu :

- Ờ, ngu huynh nhận thấy rồi. Dị nhân này có lẽ để hơi dùng thần khí chi đây chớ không họa như người thường đâu.

Âu Dương Bích Nữ đứng kề bên cũng nói :

- Mà đã vị tất là say, vươn vai, cất chân thế kia không có vẻ say li bì!

Lúc đó, Thiết Hoàn Tử mắt nhắm nghiền, hô hấp đều hòa.

Lát sau, bỗng quẩy mình đứng phắt hẳn dậy. Thiết Hoàn Tử xỏ chân vào đôi giày cỏ mới nguyên, vươn tay hô hấp mạnh, mắt đăm đăm nhìn vào quãng không như không hề để ý đến mọi người xúm quanh dãn rộng ra.

Tiến đến bên phiến lụa dày căng thẳng, Thiết Hoàn Tử dang tay, hít không khí, nhảy vào giữa phiến lụa, há miệng thổ ra toàn nước đỏ như huyết, khiến các thực khách và nhân viên trong trang đều giật mình. Ngoài trừ ba vị tiền bối về võ thuật và năm thanh niên nam nữ tuấn kiệt lúc đó đã nhận định thấy giá trị của Thiết Hoàn Tử.

Dị nhân thổ rất quy củ và có phương pháp. Nước đỏ vọt ra trên mặt lụa tròn như vừng Thái Dương đỏ ối. Thiết Hoàn Tử cúi xuống dùng tay hữu thoa cho vừng đỏ được tròn hoàn toàn hơn theo ý muốn, đoạn phun phì phì nước đỏ khắp xung quanh, gần thẩm, xa lợt thiệt khéo. Xong xuôi, Thiết Hoàn Tử nhảy ra ngoài gạch, cởi áo ngoài chùi tay lau miệng.

Chu sa có lẫn rượu, khô rất lẹ. Chờ một lát, Thiết Hoàn Tử nịt ống quần lên tới đầu gối, cầm hai cây mộc côn đi đến bên chậu mực thiệt xanh, chống côn xuống đất thành hai cái nạng, nhúng cả hai bàn chân vào mực ngập đến nửa cặp thảo hài...

Tay sẵn chống mộc côn thăng bằng cứng nhắc, Thiết Hoàn Tử co chân gợt nhẹ vào miệng chậu cho khỏi rớt mực rồi nhảy thẳng vào phiến lụa, co chân hoặc tả, hoặc hữu thành Hạc tấn, nhảy đi nhảy lại một hồi. Hai chân đập lẹ làng trên mặt lụa y hệt ngọn bút lông của nhà hội họa đại tài phóng họa cây tòng, thân và cành lá uốn éo khúc khuỷu, nét đậm, nét lợt cực kỳ mỹ thuật. Chừng nào hết mực ở thảo hài, Thiết Hoàn Tử lại chống hai cây côn đến nhúng thêm mực và tiếp tục họa xong cây lão tòng.

Xong nét chấm sau cùng, Thiết Hoàn Tử chống côn nhảy phắt ra sàn gạch, tụt bỏ đôi thảo hài thấm mực.

Gia đinh đã lấy sẵn nước rửa chân và giày mới.

Thiết Hoàn Tử sửa soạn xong, lúc trở vào thì đã thấy lão anh hùng Trại Mạnh Thường cho căng bức họa lên tường để mọi người thưởng thức.

Tác phẩm ấy cực kỳ linh động. Vừng Thái Dương đỏ lừ tỏa ra muôn vạn tia sáng lấp lánh hào quang, càng nhìn lâu, người xem có cảm tưởng như đang đứng trước cảnh thật, ánh thái dương chói lọi linh động dị thường.

Còn cây lão tùng thì vươn mình uốn éo án hẳn một gốc vừng thái dương, nét họa đơn sơ già dặn.

Nếu là một người lạ không được trông thấy Thiết Hoàn Tử thở chu sa và dùng chân đi thảo hài tạo ra bức họa hiếm có ấy, thì phải tưởng rằng đó là nét bút của nhà hội họa trứ danh.

Thiết Hoàn Tử nhúng ngón tay vào mực viết mấy chữ thảo vào góc bức họa Hán Dương, "Thiết Hoàn Tử, Hồng gia thân tặng".

Nét chữ cự kỳ bay bướm.

Trại Mạnh Thường vái Thiết Hoàn Tử :

- Không ngờ tài hội họa của lão đệ lại phát xuất do công phu luyện tập, tôi xin đa tạ và thay mặt cử tọa đây chúc mừng tài độc nhất vô nhị đó.

Thiết Hoàn Tử cười khà :

- Chà! Đi lại Âu Dương trang bao lâu nay, bây giờ mới được tặng lão huynh một bức họa kỷ niệm nhỏ mọn này có đáng giá gì mà chú trọng?

- Uống sáu hồ rượu lúc nãy ngon quá nhưng trả lại cả trên bức họa rồi. Nếu lão huynh thương tình, xin cho phép dùng rượu ngay kẻo trùng rượu đang đục thủng bao tử đây! Chà khát quá.

Mọi người nghe tửu vương nói đều khúc khích cười.

Trại Mạnh Thường vỗ vai Thiết Hoàn Tử :

- Tưởng gì khó chớ rượu thì đã bày sẵn trên sảnh đường rồi. Nào ta về uống thì vừa.

Thiết Hoàn Tử về tư phòng rửa mặt thay áo, trong khi Trại Mạnh Thường cùng Thượng nhân và Sư trưởng kéo cả về đại sảnh.

Lão anh hùng truyền lệnh cho thợ mộc trong trang đo kích thước bức họa làm hai cây trục để treo ngay trên sảnh.

Hôm ấy Đức Võ Thượng Nhân và Chiêu Đức thiền sư ngồi chung một thồi tiệc chay. Trại Mạnh Thường, Thiết Hoàn Tử cùng năm vị nam nữ anh kiệt ngồi chung thồi tiệc mặn kế bên.

Cuộc vui kéo dài đến quá giờ Mùi mới tan. Thiết Hoàn Tử say túy lúy càn khôn, Tòng Đức phải bế về phòng an nghỉ.

Mấy hôm sau hai cây trục bằng gỗ trầm hương tuyệt đẹp và nhẹ đã hoàn thành.

Bức họa quý của Thiết Hoàn Tử được treo ngay trên bức tường lớn trong cùng đại sảnh, dưới bức hoành phi bằng gỗ mun đen láy nạm thạch ngọc thành bốn chữ Quần Anh Tụ Hội".

(Bức họa Lão Tòng Án Thái Dương có nguyên chữ đề tặng của Thiết Hoàn Tử, đến thời Dân Quốc còn được để trong Bảo Tàng Viện Tống, Nguyên, Minh. Khi Nhựt gây hấn ở Lư Cầu kiều và đột nhập Bắc Kinh thì một phần lớn đồ quý trong Bảo Tàng Viện không kịp được dời về Nam Kinh nên rơi vào tay Nhựt quân, trong đó có cả bức cổ họa nói trên. Không hiểu bức họa đó phải là bức do Thiết Hoàn Tử tặng họ Âu Dương hay là bức khác mà cùng một tác giả).

Trong hạ tuần tháng chạp, thừa dịp nhàn rỗi, Chiêu Đức thiền sư đem mấy thế kiếm mới ra cùng Tam hiệp và Tòng Cát, Tòng Đức tham khảo cho thật hoàn bị. Nhờ vậy, năm anh em lại càng như rồng thêm cánh hổ thêm nanh, lợi hại vô cùng.

Trong trang, việc sửa soạn đón Xuân thiệt là nhộn nhịp. Lập đông từ hôm mười hai, trời lạnh căm căm. Trong huệ viên các thứ cây đều trổ nụ tươi tắn chờ Xuân tiết khai nhụy. Đó đây, những gốc đào, gốc mai xanh tốt rung rinh trước gió làm rụng mấy cánh bông trổ sớm lác đác trên mặt cỏ mượt tựa thảm nhung êm dịu.

Ngày ngày, ba vị lão bối cùng Thiết Hoàn Tử ngồi uống rượu ngoài Mẫu Đơn Đình đàm luận cổ kim và tính việc ngoài giêng đi Yên Kinh.

Thiết Hoàn Tử nói :

- Chừng nào các vị lên Bắc, tiểu đệ cũng vào Tứ Xuyên chơi, thăm bạn Nếu chuyến vừa rồi không ở Yên Kinh xuống đây thì tiểu đệ sẽ cùng đi, vui bao nhiêu. Tiếc quá!

Trại Mạnh Thường nói :

- Lão đệ nay đó mai đây, tiêu dao ngày tháng, vấn đề thời gian không có gì đáng kể, chi bằng cùng bọn tôi đi Yên Kinh, lúc về sẽ hay. Mấy khi gặp dịp được cùng nhau đồng hành?

Nghe Trại Mạnh Thường nói có lý, Thiết Hoàn Tử ưng thuận cùng lên Bắc ngay :

- Lão huynh đã dạy như vậy, tiểu đệ xin tuân theo, Khi ở Yên Kinh trở về, sẽ vào Tứ Xuyên cũng được.

Trại Mạnh Thường nói :

- Ngu huynh lên Yên Kinh có việc chớ không nhàn hành đâu. Hiền đệ ở kinh đô nhiều hơn may ra giúp ít được phần nào chăng?

- Việc chi vậy.

Trại Mạnh Thường đem ý định của mình nói cho Thiết Hoàn Tử nghe.

Thiết Hoàn Tử gật đầu :

- Lão huynh nghĩ như thế cũng chu đáo lắm, nhưng chốn Hoàng Cung lầu nọ các kia rộng lớn vô cùng, biết nhà Vua ở đâu mà tìm?

Suy nghĩ giây lát, Thiết Hoàn Tử nói :

- Tiểu đệ có quen gia đình một người làm thái giám trong Hoàng cung, chừng nào tới Yên Kinh, ta sẽ thăm dò xem sao.

- Được như vậy hay lắm!

Muôn hoa đua nở đón xuân về trong cảnh sắc tưng bừng náo nhiệt. Toàn thể Âu Dương trang như cả một bó bông khổng lồ. Trà đỏ, đóa hồng, mai trắng, cúc vàng lung linh trước gió Xuân, Ngoài Mẫu Đơn Đình, những chặng mẫu đơn Giang Nam, bách, hồng đua nhau nở bông, hương thơ, ngào ngạt chen lẫn với những giàn hồng muôn sắc.

Âu Dương phu nhân có tài đặc biệt về môn tỉa thủy tiên, bà dạy cho mấy tên a hoàn hầu cận, nên năm nào trong nhà cũng đầy thủy tiên nào là màu hồng, lá xanh bông trắng bày trong các bát cổ hoặc chậu xứ. Thứ hương hồng cao quý ấy tỏa lẫn với khói trầm nhẹ bó trên bàn thờ. Gia tiên đèn nến sáng rực.

Trước sau pháo màu hồng nổ đầu sân. Người lớn trẻ con xúng sính trong y phục mới muôn màu muôn sắc, chúc nhau những câu tốt lành.

Từ hôm mồng Một, còn từ mồng Hai trở đi, khách Tô Châu và các nơi lân cận đến thăm hỏi chúc tụng rất đông.

Một mình Trại Mạnh Thường đi đáp lễ không xuể nên Tam hiệp và Tòng Cát, Tòng Đức phải chia nhau đi mọi nơi chúc Tết.

Cúng rằm xong, qua hôm mười tám tốt ngày, Trại Mạnh Thường, Đức Võ Thượng Nhân, Chiêu Đức thiền sư, Thiết Hoàn Tử và Tòng Cát, Tòng Đức lên ngựa đi Yên Kinh.

Tam hiệp tiễn ra tới Tô Châu mới chia tay.

Lúc trở về chưa quá Ngọ, ba người rủ nhau vào Tô Châu chơi. Trừ các tửu lầu, chỉ mới có vài tiệm buôn khai trương, toàn thể thị trấn hãy còn đầy hương vị Tết. Trên khắp mọi nẻo đường, nào khách bộ hành, nào ngựa xa tải giai nhân dập dìu đi chơi Xuân trong cánh sắc tưng bừng của thị trấn danh phong nhã hoa hào.

Tuy vậy, cũng không thoát được lệ thường là có những bậc vương tôn công tử con đại phú gia nhân dịp đầu Xuân nhiều giai nhân ra phố phường, kiếm đường đón yến tìm oanh.

Từ các tửu lầu, ca viện vọng ra muôn điệu đờn ca khoan nhặt, nhịp nhàng.

Lầu nào cũng đầy thực khách, ai đến trễ khó kiếm được một thồi trống, tửu lầu lớn nhỏ mọc lên như nấm không kể siết.

Chu Đức Kiệt rủ Lam Y và Âu Dương Bích Nữ :

- Anh em ta đến Lăng Vân các uống rượu đi.

Âu Dương Bích Nữ nói :

- Đông lắm, chắc gì còn chỗ!

- Ta cứ tới xem sao, nếu không sẽ kiếm nơi khác vậy.

Ba người liền rẽ xe ngựa vào Kim Ân lộ tìm nơi đỗ xe.

Người coi xe quen mặt thấy người nhà Âu Dương trang tới vội chậu đến chào :

- Kính chào Thiếu gia và nhị vị tiểu thư du Xuân.

Đức Kiệt phong bao cho người ấy :

- Ta để xe đây nhé, chừng nào về sẽ đến lấy.

Tam hiệp đến thẳng tòa tửu lầu ba từng cao vời vợi choán hai mặt đường.

Viên quản lý đứng ngay ngoài cửa lầu đón khách.

Thấy Tam hiệp tới, y trịnh trọng chức mừng và hỏi :

- Hôm nay đệ nhất và đệ nhị thiếu gia không cùng đi.

Đức Kiệt đáp :

- Hai vị đó du hành lên Bắc rồi. Còn chỗ tốt không, tiên sinh.

- Dạ, trên lầu ba còn đúng một thồi, khách mới đi, xin mời ba vị lên cho.

Tam hiệp qua hai từng đợi, từng nào cũng đầy thực khách sang trọng cả nam lẫn nữ xiêm y lộng lẫy. Trái lại với Lam Y và Âu Dương Bích Nữ, hại nữ hiệp vận võ phục bằng gấm lam và gấm đỏ sẫm, ngoài mặc đại bào, chân dận hài thêu kim tuyến vừa gọn ghẽ vừa lộng lẫy mà không bớt vẻ anh thư hùng dũng. Hai sắc áo tuyệt đẹp ấy, Lam Y, Âu Dương Bích Nữ vẫn ưa dùng làm tôn nước da trắng hồng như bột gà bóc với khuôn mặt trái xoan của hai người.

Bữa đó Chu Đức Kiệt vận bộ võ phục và đại bào đồng màu lục vân trắng, tóc búi trần chân vận cặp ủng nhung đen, uy võ như Lử Bố tái sanh.

Các thực khách ai nấy đều chăm chú nhìn ba người đi vào, sự khen thầm và thèm muốn ước ao hiện trên mắt họ.

Bọn vương tôn công tử đàng điếm không biết Tam hiệp là người họ Âu Dương, thấy Lam Y Âu Dương Bích Nữ kiều diễm thì thầm nói với nhau những câu khinh bạc, nhưng lúc bất chợt gặp phải luồng mắt như điện quang của ba người chúng lại tự thấy yếu đuối, bẽn lẽn cúi đầu chớp mắt nhìn đi nơi khác để che đậy những ý nghĩ xấu của chúng.

Lên tới lầu ba, viên phụ trách ân cần mời Tam hiệp đến chỗ ngồi. Đức Kiệt gọi rượu thượng hảo và mấy món ăn.

Chờ tửu bảo đi khỏi, chàng nói :

- Cũng may hôm nay nhị vị hiền muội vân vệ phục làm nổi bật vẻ cân quắc anh thư, chớ nếu vận xiêm y tha thướt, tất thế nào cũng không tránh khỏi bị bọn công tôn khinh bạc đón đường trêu cợt, và có lẽ đến xảy ra ẩu đả mất!

Âu Dương Bích Nữ âu yếm nhìn Đức Kiệt :

- Thế còn hiền huynh oai hùng như Triệu Tử Long kế bên hộ tống thế này thì bỏ đi sao?

Lam Y ranh mãnh mỉm cười nhìn hai người :

- Tiểu muội để ý thấy mỗi chuyến có cậu công tử nào nhìn trộm hiền tẩu thì Chu huynh quắc mắt như thiên lôi nhìn lại khiến người ấy chi còn thiếu... đui mắt thôi đó!

Âu Dương Bích Nữ cười dòn dã :

- Bởi vậy nên không bao giờ tôi dám đi xa Chu huynh, e bị bắt nạt đó!

Đức Kiệt nhìn Âu Dương Bích Nữ, nửa đùa nửa thật.

- Ai dám trêu vào Thiết Phiến Cô, dữ như sư tử cái vậy! Ngu huynh còn nhớ hôm mới gặp hiền muội trên Thanh Dương hồ một mình đánh bọn Mộng Hoa Vương, Điệp Thoại Tân bên Dương Châu, trông thiệt dữ dội nhưng đáng mến quá. Ngu huynh không ưa thứ phụ nữ yếu đuối trang điểm kiều diễm thỏa mãn mỹ quan, nhưng chẳng qua chỉ làm bia cho bọn vương tôn khinh bạc trêu cợt mỗi khi họ ra khỏi nhà.

Lam Y khẽ nguýt Đức Kiệt :

- Hiền huynh hãy đến xem trong thiên hạ được mấy người như cô gái Thiếu Lâm?

Đức Kiệt phản đối :

- Hiền muội chớ cười ngu huynh chủ quan. Nói sơ sơ thôi, hiện tại bên mình ngu huynh cũng có hai vị nữ trung hào kiệt, khách mày râu đã mấy người theo kịp? Trong tỉnh Sơn Đông tính trung bình cứ mười phụ nữ thì có tới chín người biết côn quyền dù không đạt tới mực cao siêu, nhưng cũng đủ sức tự vệ chống lại bọn côn đồ lưu manh, bảo toàn danh tiết. Ngoài ra trên bước đường giang hồ, chúng ta đã chẳng từng gặp khoa nhiều bạn quần thoa tinh thông võ nghệ đáng kính phục đó ư? Ngu huynh không nói rằng bạn thoa quần nào cũng phải tinh thông võ nghệ mới đáng yêu quý nhưng theo ý thích cá nhân ngu huynh thiên về phía phụ nữ có công phu luyện tập hơn.

Lam, Y nhìn Âu Dương Bích Nữ :

- Đó tẩu tẩu coi! Thảo nào kén cá chọn canh mãi, ai Chu huynh cũng chê, đến ngay gặp hiền tẩu là một trong mấy cao đồ của Sư Trưởng và cũng là đệ nhất nữ môn đồ Thiếu Lâm tự, tài sắc vẹn toàn nên Chu huynh mới thấy con tim rung động cùng tẩu tẩu gá nghĩa trăm năm đó.

Âu Dương Bích Nữ đôi má ửng hồng, kín đáo nhìn vị hôn phu yêu mến đáng kính.

Chu Đức Kiệt cảm thấy nóng lòng dào dạt, hồi hộp, rung động trước cặp mắt long lanh tình tứ của co gái Thiếu Lâm diễm kiều.

Chàng biết Lam Y có công rất nhiều trong việc xây dựng cuộc hôn nhân của mình. Có tài sắc như Lam Y, không thiếu gì người mê luyến ao ước được đóng vai khách đông sàng. Đành rằng có nhiều người không lọt mắt xanh, nhưng, như gần đây, anh em họ Âu Dương há không phải là người đầy đủ tài ba xứng đáng với nàng sao? Chính vì để xây dựng cuộc hôn nhân giữa mình và Âu Dương Bích Nữ, nên nàng đã cố tâm hờ hững gần như vô tình với Tòng Cát, Tòng Đức. Vì chàng, Lam Y đã quên hẳn mình. Nàng đã quên hẳn mình và hầu như muốn gác bỏ hẳn việc lập gia đình để được luôn luôn ở bên người anh thân yêu độc nhất của nàng.

Mồ côi mẹ từ khi còn tấm bé, lớn lên lúc thành tài trở về thì cha cũng quy tiên không được gặp mặt. Gia đình chỉ còn vẻn vẹn có hai anh em chung sống trong trang trại rộng lớn ở Bình Dương huyện. Biết vậy, chàng hết sức chiều chuộng Lam Y, luôn luôn săn sóc nàng như cha săn sóc con, những mong bù đắp được phần nào tình phụ mẫu với cô em duy nhất thân yêu.

Giờ đây, mối lương duyên của chàng đã được định đoạt, nhưng tính sao cho Lam Y khỏi cảnh phòng không chiếc bóng!

Chu Đức Kiệt mãi nghĩ đến nỗi quên cả tửu bảo vừa bày xong tiệc rượu và đang chờ chàng cho phép rót rượu vào Lam Y lớn hay ly nhỏ.

Âu Dương Bích Nữ nhắc :

- Kìa, Chu huynh, tửu bảo chờ lệnh rót rượu.

Giựt mình, Đức Kiệt bảo tửu bảo :

- Cho ngươi tự tiện, ta rót rượu lấy. Cần gì sẽ gọi thêm, nghe?

Tên tửu bảo sang thồi khác. Đức Kiệt rót rượu vào ba ly nhỏ. Lam Y đăm chiêu nhìn anh :

- Vừa rồi hiền huynh nghĩ gì vậy?

Đức Kiệt cảm thấy như Lam Y đã đoán được chàng nghĩ những gì, toan nói lảng thì nàng đã nói tiếp :

- Tiểu muội biết hiền huynh vừa nghĩ gì rồi. Đành rằng tình anh em phải lo cho nhau nhưng trông thấy hiền huynh và tẩu tẩu đề huề, tiểu muội rất lấy làm mãn nguyện. Gia đình của tiểu muội trước có mình hiền huynh, nay thêm tẩu tẩu và ít nữa sẽ có cháu nhỏ. Song thân mất sớm, tiểu muội cầu mong được sum họp với nhau mãi mãi... Nào, mời hiền huynh và tẩu tẩu uống đi chớ?

Nàng nâng ly mời hai người. Đức Kiệt nâng ly âu yếm nhìn em.

Âu Dương Bích Nữ biết ý vui vẻ cụng ly :

- Xin mừng sự sum họp mãi mãi của gia đình chúng ta.

Tam hiệp cùng uống một hơi cạn chén.

Ba người vui vẻ chuyện trò, nhìn xuống đường xem người ta tấp nập đi qua lại nhàn du buổi đầu Xuân.

Âu Dương Bích Nữ hỏi Lam Y :

- Những đại trấn miền Bắc cũng nhộn nhịp lắm phải không?

- Lớn chớ, nhưng trạng thái khác nhau. Chúng ta đều qua chơi Tô Hàng và Dương Châu là ba thị thành nổi tiếng đất Giang Nam. Người nhiều, đất rộng, thương mại phồn thịnh, lầu các nguy nga, duy dân chúng qua lại trên đường có vẻ văn hiến nho nhã từ cử chỉ đến y phục. Trái lại, dân Bắc phần đông vóc người vạm vỡ cao lớn, dù biết võ hay không họ thường trang phục gọn gàng nên bề ngoài có vẽ hiền hơn.

Nói riêng về Sơn Đông là sanh quán của Chu huynh và tiểu muội, dân chúng hoàn toàn võ biền hơn các nơi khác từ người lớn đến trẻ nhỏ. Họ thích võ trang. Ra khỏi nhà là mang đoản khí khiến người xứ khác tới có thể tưởng tượng được rằng võ khí thuộc phần kiểu cách trang phục của người ta.

Thiệt ra không phải vậy. Không nhiều thì ít, họ đều biết võ nghệ. Mỗi khi ra khỏi nhà mà không võ trang thì họ cảm thấy thiếu, một thứ gì. Bởi vậy giàu cũng như nghèo, người ta chú ý nhiều đến cái đẹp và tốt của võ khí.

- Tỉ dụ như một người ưa dùng kiếm hay đao, họ thận trọng đến cả màu sắc của chiếc bao vải và dây. Đao là chưa nói về hình thức và phần chạm trổ, dát đồng bạc vàng hay ngọc. Cầu kỳ lắm!

Cứ trông võ khí ta có thể ước đoán chủ nó giàu có, trung lưu hay nghèo nàn. Nhưng cũng nhiều khi lầm vì có những kẻ nghèo mà đeo một thanh đao hay kiếm tốt và sang trọng.

Ít nữa trở về Sơn Đông, hiền tẩu sẽ mục khích sự kiện này ở bất cứ phủ huyện nào.

Âu Dương Bích Nữ lấy làm thích thú :

- Như vậy cũng đặc biệt đấy chớ. Người xứ lạ không biết võ nghệ tới đó tất phải hết hồn.

Lam Y cười :

- Nhưng người ấy sẽ có tinh thần thượng võ ngay sau một thời gian chung sống.

Chu Đức Kiệt nói :

- Uống đi chớ, hai chị em mãi chuyện trò nguội cả rồi.

Giữa lúc ấy, ở dưới đường có hai người đi xe ngựa tới.

Âu Dương Bích Nữ trông thấy trước vội nói :

- Kìa, Địch trại chủ và Phượng Tiên. Có lẽ hai cha con lên lầu.

Đức Kiệt nói :

- Vào đây chắc hết chỗ rồi, nếu nhị vị hiền muội đồng ý, ngu huynh sẽ mời họ ngồi chung.

Lam Y đáp :

- Càng vui. Để tiểu muội đứng ra lan can cho họ trông thấy.

Âu Dương Bích Nữ cũng đẩy ghế đứng lên cùng Lam Y bước ra khẽ lầu.

Gởi xe xong cha con Địch gia chợt nhìn lên lầu Làng Các thấy Tam hiệp đang vẫy tay gọi.

Phượng Tiên mừng quá, hai cha con lên lầu ba cùng Tam hiệp thi lễ.

Tửu bảo lấy thêm ghế, dẹp các món ăn cũ đi để bày tiệc mới.

Địch Lân hỏi :

- Quý vị ra Tô Châu chưa?

Đức Kiệt đáp :

- Thưa lão bá, hôm nay tiễn nhạc gia lên Yên Kinh nên tôi ra Tô Châu sớm.

- Hôm mồng bốn Tết gặp nhau, lệnh nhạc phụ có nói chuyện với tôi về vụ du hành này, nếu không bận việc nhà thì tôi đã cùng đi rồi. Đáng tiếc!

Trong khi Địch Lân và Chu Đức Kiệt chuyện trò, Địch Phượng Tiên cùng Lam Y và Âu Dương Bích Nữ tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau ríu rít.

Âu Dương Bích Nữ nói :

- Tú Kiều tẩu tẩu nhắc đến hiền tỉ luôn, chừng nào rỗi rãi xin cứ tùy tiện nhé.

Phượng Tiên đáp :

- Dạ, độ này không được rảnh lắm, ít khi ra khỏi trại chớ không phải vì ngại ngùng mà không đến hỏi thăm quý vị cùng Tú Kiều đâu.

Lam Y bảo Phượng Tiên :

- Tòng Cát đại huynh theo lão anh hùng đi Yên Kinh. Tú Kiều ở nhà một mình buồn, hiền tỉ nhân dịp này đến thăm chắc chắn chị ấy vui mừng lắm.

Địch Lân nghe vậy liền nói :

- Sáng mai con sang thăm Tú Kiều sớm, rồi mời quý vị đây cùng đi coi Giang Tả Cầu Hôn ở Tô Châu hí viện cho vui, toàn đào kép trứ danh thủ vở hay lắm.

Nghe phụ thân dạy như vậy, Phượng Tiên hỏi :

- Quý vị có đồng ý mai mời Tú Kiều đi coi hát không?

Âu Dương Bích Nữ đáp :

- Có chứ, gia mẫu dễ dàng lắm. Hiềm vì nỗi Tú Kiều tẩu tẩu hông võ biền như chúng ta nên chỉ gần nhau tùy từng lúc thôi.

Để ba thiếu nữ chuyện với nhau, Đức Kiệt hỏi Định Lân :

- Lão bá có được tin gì về Dương Hoa Ngọc không?

- Đầu tháng Chạp năm rồi tôi có nhận được thơ y hỏi thăm. Theo lời lẽ trong chợ, y có lẽ đang cửa võ đường ở Nghĩa Hưng và đi du lịch mấy nơi, thành thử tôi đánh gác bỏ ý định xuống Nghĩa Hưng để gặp y. Tôi vẫn Tiếc vụ y bất chợt bỏ đi. Sau này lỡ có gặp Hoài Ngọc, tôi cũng nói là lão bá mong chờ y nhé?

Địch Lân gật đầu :

- Tôi cũng đang định yêu cầu đại hiệp việc ấy.

Năm người ăn uống đã qua giờ Mùi, Tam hiệp trả tiền hàng từ giã cha con Địch gia về Âu Dương trang trước. Âu Dương Bích Nữ đem việc gặp Địch Phượng Tiên nói lại cho Tú Kiều nghe Nàng mừng rỡ được tin bạn vì đã hai ba tháng nay, Phượng Tiên không lại thăm.

Âu Dương Bích Nữ rủ Tú Kiều vào nói với Âu Dương phu nhân xin phép đi coi hát.

Phu nhân đang ngồi nói chuyện với Phượng thái thái ưng thuận mà rằng :

- Mẹ không ngăn cấm, nhưng Tú Kiều vốn chân yếu tay mềm, các con phải bảo vệ nó, đừng để xảy ra chuyện gì đáng tiếc, chồng nó về lại trách cứ mẹ nghe?

Âu Dương Bích Nữ nói :

- Tẩu tẩu đi với con có cả Lam Y và Chu lang cùng đi, còn xảy ra chuyện gì đáng tiếc được nữa, thưa mẫu thân?

- Ấy là mẹ cẩn thận căn dặn con như vậy, có giữ có lành.

Hôm sau. Địch Phượng Tiên đi ngựa một mình đến sớm vào lạy Âu Dương phu nhân và Phương thái thái rồi ra đại sảnh họp mặt cùng mọi người.

Tú Kiều gặp Phượng Tiên như bắt được vàng :

- Từ ngày ở riêng đến nay, tôi mới gặp hiền tỉ được hai chuyến. Quên nhau rồi hả?

Phượng Tiên niềm nở cầm tay bạn thiết :

- Đâu có! Cũng như thường niên, trước Tết súc vật về nhiều, các lái qua lại mua bán rất đông nên bận rộn không bỏ thì giờ sang đây thăm hiền muội được. Hôm qua đã gởi lời nhờ Âu Dương muội và Lam Y nữ hiệp nói lại rồi mà? Ra Giêng rỗi rãi, chị em ta sẽ gặp nhau luôn. Thật nhé!

Phượng Tiên phì cười :

- Không thật thì nói dối ư?...

Mọi người cùng cười vui vẻ.

Âu Dương phu nhân sai a hoàn dọn cơm, rượu cho năm người ăn sớm để ra Tô Châu xem hát.

Âu Dương Bích Nữ nói :

- Phượng Tiên hiền tỉ ngồi xe với chúng tôi, nhường ngựa cho Chu huynh cỡi. Khi trở về, chúng tôi sẽ qua Tam Môn cốc rồi mới về nhà.

Suốt từ hôm đầu năm đến nay, rạp Tô Châu Hí Viện trình diễn toàn ngừng vở tuồng rất đặc sắc vui hay, mà các vai chánh đảm nhiệm bởi đào Hoàng Phi Giao và kép Tiểu Mộng Lân là hai tài tử hữu danh Nam Bắc thời bấy giờ, nên rạp hát lúc nào cũng đông nghẹt.

Giàu có, nghèo có ai ai cũng đi coi hát vui để đón lấy cái hên cho toàn niên. Các vị thiên kim tiểu thơ thường ngày kín cổng cao tường biết mấy, cũng nhân dịp này được theo hoặc cha mẹ, hoặc huynh đệ, điểm trang lộng lẫy, xiêm y là lụa gấm vóc cực kỳ sang trọng đi coi hát.

Bởi vậy các vương tôn công tử thứ chính hiệu cũng có rủ nhau đi coi hát thì ít, nhưng để ngắm người đẹp cho sướng mắt thì nhiều. Vì thế nên hay xảy ra những vụ áp bức kéo bè đảng trêu cợt các thiếu nữ không được bảo vệ chắc chắn. Gia dĩ có cả những trận xung đột ẩu đả do hai phe công tử vương tôn chỉ vì tranh nhau người đẹp...

Trước cửa Tô Châu Hí Viện là một công trường đất nền, trồng cây cối xanh tươi bóng mát. Các quán giải khát tạm thời nhân dịp tân niên mọc ra như nấm.

Khán giả trung lưu và hạ lưu trước khi vào rạp hay sau kho ở rạp hát ra đều kéo nhau ngồi ăn uống chuyện trò ba hoa, bình phẩm vở hát và tài năng của các tài tử thủ vở, kẻ khen người chê vô cùng sôi nổi. Ngoài ra còn những người không đi xem, nhưng cũng kéo nhau ra đấy nhậu nhẹt tranh luận về đủ mọi vấn đề. Không những vậy, bọn lưu manh vô lại được dịp trưng bày áo quần ra trước cửa rạp nghênh ngang đón nhìn các thiếu nữ hoặc thiếu phụ, lấm lét nhìn như quạ vào chuồng heo, tùy theo trường hợp thả lời bỡn cợt khả ố. Bên tả công trường là nơi các kiệu phu, xa phu tụ họp khá đông đảo, chờ khách khi tan rạp.

Ngay tại công trường, còn có những cuộc vui khác biểu diễn ngay ngoài trời. Số người xúm quanh xem cũng không ót. Đó là những trò múa roi, leo dây và mãi võ. Họ thường từ xa lưu động qua thị trấn, thấy nơi đông đảo thì ngừng lại trình diễn.

Bởi vậy, ở xóm công trường ấy có một bọn côn đồ cậy có sức khỏe và biết dăm ba miếng võ hoành hành, ngang nhiên bắt những người làm trò lưu động diễn ở công trường phải nộp bách phần tùy theo số tiền thưởng thâu được nhiều hay ít. Nếu không nộp, chúng sẽ áp bức khiến bọn làm trò phải dời đi nơi khác hoặc đánh cho một trận tơi bời rồi mới đuổi đi.

Đầu đảng vốn là tên vô lại họ Phùng tên Mậu Cảnh.

Mậu Cảnh trạc ngoại tam tuần, lực lưỡng diện mạo hung ác, lông mi chổi xuể, mắt ốc nhồi, mặt lúc nào cũng đỏ gay như người say rượu.

Y vốn là người Quảng Đông lưu lạc lên Tô Châu nhập bọn côn đồ, thấy làm ăn "được nên ở hẳn lại đó.

Trước còn đóng vai côn đồ phụ thuộc theo tên Hắc Lão Chủy, về sau họ Hắc bị binh thiên thời chết, Mậu Cảnh nhờ có sức
Tác giả : Tề Phong Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại