Lam Y Nữ Hiệp
Chương 20: Thiên bất dung gian, Xích Hoa viện bị hỏa thiêu Đến Mã Thạch cương, Hán Thọ Đình Hầu báo mộng

Lam Y Nữ Hiệp

Chương 20: Thiên bất dung gian, Xích Hoa viện bị hỏa thiêu Đến Mã Thạch cương, Hán Thọ Đình Hầu báo mộng

Màn đêm dày đặc, gió lạnh âm u rít lên từng đợt như tiếng ma hờn quỷ khóc...

Chu Đức Kiệt và Lam Y nữ hiệp phi hành như biến trong đêm tối, không mấy chốc đã tới gần Xích Hoa viện, Lam Y trở ra phía sau, Chu Đức Kiệt hiểu ý, cả hai cùng chạy vòng ra phía sau trang viện, phi thân lên cây cao dòm vào quan sát. Qua tường là vườn cây rộng lớn, ở giữa và quanh vườn có mấy khu nhà nhỏ bằng gạch lợp bằng lá. Chu Đức Kiệt nói nhỏ :

- Thế này thì có đường gạt chúng rồi!

Lam Y chưa kịp trả lời thì có tiếng chó sủa vọng tới.

- Chắc bọn này nuôi chó canh phòng! Thính hơi lắm.

- Ta cứ vào sẽ liệu sau. Hiền muội đáp xuống mặt tường trước đi!

Hai bóng đen nhảy theo nhau xuống mặt tường hoa lẹ làng không một tiếng động. Nhưng có hai bóng trắng từ xa chạy tới...

Đó là hai con chó trắng thiệt lớn, chạy gần tới chân tường thì dừng ngay lại, gầm gừ tìm tòi. Anh em Chu gia nằm dài trên mặt tường như hai pho tượng không nhúc nhắc. Đánh được hơi người, hai con chó tiến tới gần hơn, chưa kịp sủa báo hiệu thì Lam Y đã lẹ như chớp vung luôn hai mũi phi đao theo lối liên châu trúng yết hầu hai con vật. Cùng hộc lên được một tiếng, hai con chó lăn ra giãy giụa vài cái chết liền.

Sở dĩ hạ sát ngay được hai con vật tinh quái ấy vì Lam Y có hai thứ phi đao. Một thứ thường, một thứ có tẩm thuốc độc rất mạnh do Đức Võ Thượng Nhân chế hóa và truyền cho hai đồ đệ. Thứ thuốc đó ngấm vào máu thì kẻ bị trúng đao táng mạng ngay trong khoảnh khắc. Thuốc độc ngấm thẳng vào tim, lưỡi rụt lại, da mặt xám ngắt, chân tay co quắp. Bởi vậy, hai con chó lớn vừa rồi chỉ kịp hộc lên một tiếng lăn ra giãy chết liền.

Anh em Chu gia chưa đứng dậy vội, đưa mắt nhìn tứ phía. Bỗng có tiếng nói léo nhéo, rồi hai người từ gian nhà gạch ở giữa vườn cầm đèn bước ra. Chúng huýt gió gọi chó ba bốn lần.

Một tên nói :

- Lạ nhỉ! Rõ ràng nghe hai con chạy ra phía này, vừa chạy vừa gầm gừ, thế mà mất biến.

Tên khác nói :

- Ta cũng nghe thấy đúng như vậy. Mọi khi chỉ huýt gió nhẹ một tiếng là chúng tới ngay... Hừ! kỳ thiệt! Hay là ta thẳng lối kia xem sao?

- Ờ phải đó, nếu có động ta đánh phèng la báo hiệu ngay.

Hai tên cùng cầm đèn, xách đao, chuệnh choạng đi ra lối hai con chó vừa trúng thương.

- Hai bữa nay trời lạnh quá! Mất cả giấc ngủ. Nếu bắt được bọn tặc đạo ở tửu điếm đem qua, tôi quyết bằm chúng ra thành trăm mới hả giận.

Không mấy chốc, hai tên gia đinh ra tới chỗ hai con vật chết lăn trên mặt đất.

- Ủa! Mấy con quái phải gió hay sao thế này.

Một tên để đèn xuống bên sờ vào bụng chó :

- Mình nó hãy còn ấm, vừa mới bị chết xong.

Lật xác chó lại, y trông thấy giải phi đao màu lam lòng thòng ngay chỗ yết hầu con vật, máu ri rỉ chảy. Xem xác con chó kia cũng vậy.

- Có động rồi mày ơi, đánh phèng la, mau!

Nhưng, mau cũng chẳng kịp, cả hai tên cùng rợn tóc gáy vì từ phía sau lưng, có vật gì lạnh giá áp vào gáy chúng.

- Biết điều câm miệng ngay kẻo về chầu tổ bây giờ!.

Hai tên sợ toát mồ hôi, cứng cả lưỡi, đứng đờ người ra, buông khí giới rớt xuống đất.

Lam Y thâu hai chiếc đèn để lấp vào cây.

Chu Đức Kiệt hỏi một tên :

- Thằng Đới tặc ở đâu?

- Dạ... ở trên... nhà lớn ạ.

- Có ai nữa không?

- Dạ có... có hai ngườị. nữa ạ.

- Mấy gian nhà trong vườn này là nhà chi?

- Nhà... lợp ngói là... tầu... ngựa, còn thì... là... là nhà để rơm và... và thóc gạo ạ...

Không cần biết thêm, anh em Chu gia lấy thắt lưng của chúng trói chặt lại, cắt miếng vạt áo nhét đầy miệng chúng.

Đoạn Lam Y lấy lại hai ngọn phi đao chùi sạch vết máu lên áo tên gia đinh.

- Bỏ xác hai con chó và hai tên này ra ngoài tường, hiền huynh ạ.

- Khỏi cần! Đằng nào cũng nhốn nháo ngay bây giờ. Ta phóng hỏa đốt nhà lá khiến chúng cứu hỏa hoang mang rồi đánh thẳng lên nhà trên.

Anh em Chu gia cầm đèn giấu ra phía sau lưng chạy ra chỗ mấy căn nhà lá phi thân lên nóc dốc dầu xuống mái lá. Dầu lửa gặp mái lá bốc cháy ngay, không mấy chốc ngọn lửa đã bốc lớn ngùn ngụt. Bọn gia đinh thấy cháy hò nhau kẻ lấy thang, người lấy nước chạy ra vườn cứu hỏa ầm ầm. Các tên khác có phận sự canh phòng phía trước trang viện, trông thấy ngọn lửa bốc cao ở vườn sau và tiếng reo hò ầm ĩ bèn chạy vào đại sảnh cấp báo.

Đới Vĩnh Khang đang ngồi uống rượu, đàm đạo với Tần thị và Lã Ứng Đăng, chờ động tĩnh. Họ Đới nói :

- Giờ này mà bọn Lam Y chưa tới, chắc chúng có ý kéo dài đòn cân não, làm ta chờ đợi mệt mỏi rồi mới tới đánh. Vậy, từ mai trở đi ta thay phiên nhau thức canh phòng cho khỏi mất sức.

Tần thị lắc đầu :

- Dự đoán như vậy sai lạc cả rồi. Hẵng hỏi trang viện này có thể ví được với Kim Cương tự không? Có kiên cố và nhiều người bằng ngôi chùa ghê gớm của Phi Không chăng? Chắc không? Vậy, nếu chúng không tới thì chắc là đi thẳng nơi khác rồi. Việc đề phòng cứ đề phòng, lúc phải đánh cứ đánh, chớ chẳng nên quá tin ở lực lượng của ta. Căn cứ vào trận Kim Cương tự, ta đủ biết bọn Lam Y bản lãnh hẳn không vừa!

Đới Vĩnh Khang tỉnh ngộ đâm ra lo lắng :

- Làm thế nào được bây giờ?

Tần thị quắc thước nói :

- Bây giờ mới hỏi làm gì được thì ta trả lời sao nổi? Cắt đặt đề phòng đã chu đáo lắm rồi, không có chi đáng trách. Ta chỉ so sánh lực lượng của ta và của địch đó thôi. Không nên tự phụ nguy hiểm tới tánh mạng. Trái lại, nên ra công đánh và phải biết tiến thoái tùy theo trường hợp. Câu nệ, háo thắng khinh thường kẻ địch là nguyên nhân thất trận. Hai người nên cố tâm nghe lời lão phu này mới được!

Giữa khi đang bàn luận, tên gia đinh hớt hơ hớt hải chạy vào.

Ba người tưởng có động, đứng phắt dậy.

- Bẩm chủ nhân, mấy căn nhà để thóc và rơm ở sau vườn bốc cháy. Cho chúng con ra chữa lửa?

Đới Vĩnh Khang ngần ngừ chưa quyết định ra sao thì Tần thì nói ngay :

- Mấy gian nhà sau vườn tự dưng bốc lửa, đáng ngờ lắm! Chắc địch thủ gây rối để đột nhập nơi đây. Được! Để hai tên bộ hạ ở lại phía trước với ta, còn hai người liệu đốc thúc tất cả ra chữa lửa ngay kẻo muộn.

Thấy Tần thị sáng suốt, cắt đặt đâu vào đấy, Đới Vĩnh Khang cả mừng, để lại hai gia đinh cho Tân thị sai bảo, còn thì cùng Lã Ứng Đăng đốc thúc nội bọn ra cả phía vườn sau.

Đới Vĩnh Khang vừa chạy vừa hút gió gọi chó.

- Quái! Hai con vật này đâu mà gọi cũng không tới.

Lã Ứng Đăng nói :

- Có lẽ nó ra chỗ đám cháy.

Một tên gia đinh thưa :

- Hồi nãy, hai con chó còn lảng vảng ở quanh đại viện, không lẽ chúng ta ra chỗ cháy thấy lửa bốc, bóng người nhấp nhô mà im lìm không sủa.

Nói về anh em Chu gia phóng hỏa xong, bèn phi thân ra ngoài tường chạy vòng ra mặt tiền, thoáng thấy bóng người canh phòng trên vọng lầu, hai người phi thân lên cây lớn gần đó. Chu Đức Kiệt bắt chước tiếng chuột.

Tên gia đinh trên vọng lầu vội ghé đầu ra ngoài ngó ngàng, nhìn dọc, lẩm bẩm :

- Chuột chi kêu ở đâu mà như ở trên cây vậy?

Vừa nói hết câu, bỗng một bàn tay sắt túm tóc y giật ngửa đầu ra phía sau rắc một tiếng. Tên đó bị gãy cổ chết không kịp ngáp. Lam Y vẫn túm tóc để xác chết nằm xoài ra đó. Thì ra, trong khi tên kia ngơ ngác, nàng đã phi thân từ cây sang vọng lâu, như một vệt đen mà tên gia đinh không trông thấy nên bỏ mạng. Thấy Lam Y hành động đã xong. Chu Đức Kiệt phi thân sang vọng lâu nhìn vào trang viên. Giây lát, thấy gia đinh chạy tới tấp theo Đới Vĩnh Khang và Lã Ứng Đăng đi cứu hỏa.

- Trúng kế rồi!

Lam Y nói :

- Chưa chắc hiền huynh ạ, nếu A Hoành nói đúng thì còn một nhân vật thứ ba nữa, Vừa rồi mới thấy có hai người cùng bọn gia nhân đi ra phía vườn sau thôi.

- Phải! Còn thiếu lão phụ!

Chờ cho bọn Đới Vĩnh Khang đi khuất, anh em Chu gia liền tuốt khí giới, đáp xuống đất lần theo bóng tối chạy băng qua sân gạch lớn đứng sát lưng vào tường trang viện. Ngó qua, các cửa mặt tiền đóng kín, Chu Đức Kiệt cầm tay Lam Y đi lẹ ra lối cửa giữa. Nhìn kỹ thấy hai cánh cửa chỉ khép lại chớ không đóng kín.

Lam Y nói nhỏ :

- Cửa chính không đóng chặt, vô lý quá!

Nhận xét trên tường cẩn thận, hai người đứng nép lưng vào tường ở hai bên cửa, đoạn Lam Y lấy mũi Thái Dương kiếm đẩy bật cánh cửa vào phía trong... "soạt!" một tiếng, ngay ở trong ngưỡng cửa, một miệng hầm tối om mở rộng ra bằng chiếc chiếu lớn. Cũng may, nếu không thận trọng thì hai anh em đã trúng cơ quan đối phương rơi cả xuống hầm rồi. Nhìn vào, phía trong khá rộng rãi, bày biện đơn sơ, không có thắp đèn, nhưng ánh sáng lọt từ phòng trong qua các khuôn kính ra ngoài. Chu Đức Kiệt ra hiệu cho Lam Y rồi phóng mình nhảy vụt vào trong nhà. Lam Y nhảy theo. Trong cuối căn này có hai cửa ở hai bên đi vào phòng trong. Trong khi Chu Đức Kiệt đứng canh chừng, Lam Y nhảy lên xà ngang phía dưới mái nhìn qua các khuôn kính quan sát bên trong. Căn này hình như là đại sảnh nên bày biện gọn gàng, trang hoàng đẹp đẽ. Vắng ngắt không có một bóng người. Lam Y nhảy xuống bảo cho Chu Đức Kiệt biết tình hình gian trong.

Hai người tiến đến gần cửa nhận xét, thấy không có then cũng chẳng có khóa nên có ý nghi ngờ, Lam Y nhìn lên bức tường thấy có một vật bằng đồng thau lồi ra khỏi mặt tường như chiếc ly nước lớn. Nàng bèn lấy mũi kiếm ấn mạnh vào miếng đồng đó, thì ở ngay kế bên mở rộng ra một khuôn cửa lớn khác thông vào gian trong. Ánh sáng đèn theo khuôn cửa tràn ra ngoài.

Thì ra, đó mới là cửa thật còn hai khuôn ngờ là cửa ở hai bên, có lẽ lại là một cơ quan lừa kẻ lạ.

Anh em Chu gia theo nhau nhảy vọt vào phòng trong, chân vừa tới đất thì từ miệng con sư tử lớn bày ở giữa nhà vọt ra một mớ đến bảy, tám chiếc nhắm thẳng chỗ hai người đứng bay tới. Không ai bảo ai, hai người vội nhảy sang hai bên tránh khỏi luồng tên. Mớ tên đó phát vụt ra ngoài cửa giữa, Lam Y nhảy tới bên con sư tử chém mạnh một lát kiếm.

Sư tử bằng cây sơn đỏ đứt đầu rớt cộc xuống gạch. Thân rỗng chưa mấy thứ cơ quan phát tên.

Lam Y nói :

- Chắc con sư tử này có cơ quan liên lạc với cánh cửa giữa, nên khi mở cửa thì tên phát xuất ngay một cách bất ngờ.

Giữa lúc ấy thì có tiếng lanh lảnh quát :

- Giỏi thay cho hai tên này, đang đêm dám đột nhập nhà người, phi dâm tắc đạo! Con nào là Lam Y hãy ra đây nếm mùi trượng của bà!.

Anh em Chu gia nhận ra chủ thứ tiếng lanh lảnh vừa rồi là một bà lão tóc bạc như cước, thân hình gầy guộc, đôi mắt sáng quắc như tia ra lửa, vận áo dài tới đầu gối, quần bị ống, tay cầm một cây thiết trượng có đốt, coi hùng dũng lạ thường, đang đứng chắn ở cửa giữa.

Lam Y bấm tay Chu Đức Kiệt rồi đáp lại :

- Lam Y chính là ta đây, ngươi là ai trọng tuổi rồi sao không biết ngồi một nơi niệm Phật may ra sau này được siêu sinh tịnh độ, còn vác gậy ra đây tranh tài đua sức nữa sao! Nơi trang viện này là nhà của người hiền lương hay sào huyệt của tên tặc đạo Xích Hoa Xà họ Đới và đồng bọn?

Lão phụ trợn mắt hét :

- Khỏi nhiều lời! Hãy coi trượng của Bạch Mẫu Ngô Công. Rán mà đỡ con ạ!

Tần thị nói dứt lời, hoa trượng vùn vụt bật lên những tiếng gió ghê hồn, nhắm Lam Y đánh tới tấp. Lam Y cũng múa kiếm gạt đỡ, trả đòn. Đỡ thử mấy ngọn đầu, nàng khen thầm lão phụ quả có sức mạnh, bản lãnh đáng liệt vào hạng cao siêu. Lam Y dùng sức, tận tâm đánh lại mở trận đấu bằng những ngọn kiếm tối độc khiến Tần thị phải kinh ngạc về tài nghệ siêu đẳng của người thiếu nữ xinh đẹp nhường kia, mà bản lãnh chẳng vừa.

Tần thì vừa đánh vừa nghĩ thầm :

- Thảo nào con này dám đương đầu với Kim Cương tự và Đổng thị. Đường kiếm này trông quen thuộc lắm, không biết đã gặp ở đâu rồi!

Hai người, một già một trẻ đánh nhau kịch liệt. Luồng trượng, luồng kiếm phát ra lạnh cả tứ phía. Khí giới va vào nhau chan chát nảy lửa rùng rợn.

Chu Đức Kiệt tiếc cho lão phụ bản lãnh cao cường mà đứng về bên hắc đạo.

Tần thị biết gặp phải cây kiếm khách nguy hiểm nên cố tránh chớ không đỡ e hao tổn cây trượng sắt.

Nhận thấy vậy, Lam Y tấn công ráo riết, đánh lối liên hoàn kiếm khiến Tần thị chưa kịp tránh đòn này thì thế kia đã áp tới vùn vụt. Dù tài nghệ siêu việt và hữu dũng, nhưng Tần thị gặp phải tay võ nghệ chân truyền điêu luyện, lực năng cử đỉnh, thế khả bạt sơn, hơn nữa lại có những thành tích giang hồ như mới tới Giang Nam mà đã tàn sát bọn đầu đà Kim Cương tự, gây nhiều nỗi hoang mang cho gian vương nên không dám khinh thường. Còn sự kiện nữa là Lam Y đang thời sung sức, trăm trận đánh, trăm trận được, tinh thần vững chãi hăng hái. Tài nghệ ấy, dũng lực ấy lại thêm cây trường kiếm Thái Dương là một bảo vật thì dù Tần thị có ghê gớm tới đâu mà vấp phải nhà nữ kiếm khách hữu hạng ấy, với thời khắc ngọn trượng oanh liệt cũng bị lưỡi kiếm áp đảo tơi bời.

Tần thị vừa đánh vừa mong bọn Lã Ứng Đăng và Đới Vĩnh Khang trở về tiếp cứu.

Quả nhiên, hai người này đang đốc thúc gia đinh cứu hỏa ở vườn sau, thì hai tên bộ hạ chạy ra cấp báo có thích khách đột nhập trang viện đang hỗn chiến với Bạch Mẫu Ngô Công. Tuy lửa bốc vào rơm thóc bốc cháy ngùn ngụt hết gian nhà nọ truyền sang gian nhà kia, bao nhiêu nước đổ cũng không vừa, nghe cấp báo, Đới Vĩnh Khang cũng phân đôi nội bọn.

Một phần để cứu hỏa, một phần theo họ Đới và Lã Ứng Đăng rầm rộ kéo ra phía trước nhập chiến. Nghe nói tới Lam Y, kẻ thù sát thê đả tử, Đới Vĩnh Khang nổi giận xung thiên, chỉ muốn bắt ngay được Lam Y xé vụn xác ra mới hả dạ căm hờn.

Hai người đi trước, lục bộ hạ vác khí giới theo sau, kéo thẳng vào sảnh đường, nơi Tần thị cùng Lam Y đan hỗn chiến. Chưa vào tới nơi Đới, Lã hai người đã nghe thấy tiếng trượng bay, kiếm rít thì đoán biết ngay là đối phương chẳng phải tay vừa.

Từ lúc khởi chiến tới giờ, Chu Đức Kiệt vẫn đứng rảnh tay áp trận phòng vệ những sự bất ngờ.

Từ ngay hai anh em Chu gia cất bước giang hồ đem tài lực và lưỡi gươm thiêng ra hành hiệp cứu khốn phò nguy, thì tiếng là hai người nhưng hành động rất hạp khớp như một. Trong khi hành động trí óc hai anh em như có một hệ thống liên lạc vô hình nhất cử, nhất động đều theo một khuôn khổ hạp với tình thế, lúc tiến khi thoái răm rắp. Cây Thất Tinh đao, ngọn Thái Dương kiếm liên kết hạp pháp như hình với bóng, chưa bao giờ gạt bậy một đòn hay đánh thừa một thế. Không những hai người có tình cốt nhục mà còn đồng môn đồng đạo, ngang tài bằng sức. Hai khối võ lực siêu diệt ấy hạp nhau lại thì trên trường chinh chiến dù có vào giữa đám quân trăm vạn cũng chẳng khác chi nơi không người vậy. Cho nên, khi bọn Đới Vĩnh Khang vào tới nơi, Chu Đức Kiệt đã sẵn sàng ra tay đánh cản, và Lam Y cũng không cần phải tiểu tâm phòng bị đối phương tấn công bất ngờ.

Vừa vào tới ngưỡng cửa, Đới Vĩnh Khang nhận ngay ra Lam Y là một thiếu nữ nhan sắc tuyệt trần giữa làn kiếm trắng sáng ngời. Tên tặc đạo hiếu sắc đổi ngay mối hận thù ra tình thèm muốn, ao ước bắt được nàng, áp bức vui vầy cho thỏa mãn.

Áp trận đấu là một chàng mãnh hán kiêu hùng, tóc búi ngược, khuôn mặt đầy đặn, mũi cao, mắt xếch, dáng dấp oai dũng chẳng khác chi Triệu Tử Long thời Hậu Hán. Chàng đó đứng thẳng người, hai tay chống nạnh lên hai bên sườn, vẻ mặt thản nhiên nhưng thách thức lẫn đôi chút khinh thường.

Phần Chu Đức Kiệt nhận thấy họ Đới có nét mặt lưu manh đặc biệt của một tên tặc đạo coi mạng người như mạng ngóe. Mắt dài mà nhỏ, lông mày chổi xuể giao nhau, quai hàm bạnh ra như mang rắn. Cổ lớn, vai rộng, bắp vai u lên, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn dưới làn áo. Tuy người thấp lùn nhưng với bề ngang ấy, họ Đới phải có sức mạnh đáng kể dù tuổi đã ngoài năm mươi. Tay cầm cây đoản đao to bản. Người đi kế bên Đới Vĩnh Khang, chít khăn mỏ, râu ba chồm ngắn, áo cào vát, chân quấn xà cạp hướng mã, dận giày vải mỏng gót. Tay cầm cây xiên bằng sắt. Theo sau, lũ bộ hạ tên nào cũng đai nịt gọn ghẽ cầm võ khí trường hay đoản. Một tên, có lẽ là trưởng đoàn bộ hạ, trông thấy Chu Đức Kiệt, vội tiến lên mấy bước tay chỉ miệng nói :

- A há! Thưa chủ nhân, chính tôi đã gặp hai người này bữa nọ ở trên đường và hướng dẫn chúng về Sơn Phu tửu quán đó.

Vừa dứt lời thì tên đó đã bị Chu Đức Kiệt phóng cho một cước trúng bụng bật ngửa vào Đới Vĩnh Khang, hộc máu tươi chết ngay.

Họ Đới thấy địch thủ đang đứng thản nhiên như người chờ chịu trận, mà chỉ trong chớp mắt đã lẹ như con báo, chồm tới phóng cước hạ sát luôn tên trưởng đoàn bộ hạ một cách rất dễ dàng, thì giật mình gạt xác nạn nhân sang một bên quát lớn.

- Hạ sát tên bộ hạ có chi đáng kể, coi đao ta đây!

Chẳng nói chẳng rằng, Chu Đức Kiệt đứng chắn ngang cốt ý không cho bọn mới tới nhập trận đánh giúp Bạch Mẫu Ngô Công.

Đới Vĩnh Khang múa đao xô vào đánh Chu Đức Kiệt, Lã Ứng Đăng cũng hoa cây dùi sắt nhảy vào đánh giúp. Bọn bộ hạ kẻ giáo người đao đổ xô vào hãm họ Chu. Thanh Thất Tinh đao loang loáng, chỉ đông đánh tây, tả xung hữu đột, cặp chân linh động lúc đá, đạt khi chèn, gạt khiến bọn bộ hạ trúng đòn, gãy chân, dập tay, bể ngực, vỡ mặt... Hai bên mới giáp chiến được vài hiệp mà có tới bảy tên bị tử thương rồi. Đới Vĩnh Khang tức giận vừa đánh vừa hét như sấm động.

Nói về Tần thị đấu cùng Lam Y đã ngót trăm hiệp biết khó bề thua thắng. Cũng vậy, Lam Y đánh đỡ như thường xem bản lãnh đối phương đi tới mức nào. Tới lúc thấy bọn Đới Vĩnh Khang kéo đến đông, nàng bèn đổi kiếm pháp tấn công ráo riết khiến Tần thị phải liên tiếp hồi hộ luôn sáu bảy bước. Tần thị giận lắm, tiến trở lại một bước đánh gần thúc mạnh đầu trượng sắt vào mặt địch thủ theo thế Quải Sơn Trượng. Hai người thủ sát nhau quá, Lam Y lẹ như cắt, né đầu tránh đòn độc, vòng tay lên bắt lấy cây trượng cặp vào nách, đồng thời tay hữu thúc đốc kiếm vào mặt Tần thị. Đòn gần, đánh vừa mạnh vừa lẹ khiến Tần thị dù bản lãnh biết mấy cũng không tránh nổi thế Cầm Long Phục Hổ của Lam Y.

Tần thị hoảng sợ kêu lên một tiếng vội buông rời cây trượng sắt ra ngã người ra phía sau lộn đi hai vòng, trước là để tránh cái đốc kiếm kinh khủng ấy, sau là cây trượng vừa bị đoạt rồi tránh xa đối phương được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Lam Y đang định tiến tới kết quả luôn tánh mạng lão nữ tặc, thì chợt thấy Tần thị vung tay luôn hai cái... Hai viên thiết đạn nhằm Lam Y bay tới. Nàng vội né đầu tránh đạn bay vụt ra ngoài trúng ngay chiếc độc bình Giang Tây lớn bày trên chiếc kỷ trạm thấp trong góc sảnh, vỡ tan tành. Thừa dịp, Tần thị liệng luôn hai thiết đạn nữa, Lam Y tay tả cầm trượng gạt rớt xuống gạch.

Lã Ứng Đăng biết Lam Y là tay lợi hại, sợ mẹ bị nàng rượt theo hạ sát, vội vàng bỏ Chu Đức Kiệt cho Đới Vĩnh Khang đối phó, tự mình nhảy tới cản đường Lam Y. Hét lên một tiếng lớn, Lam Y lao cây trượng sắt vào giữa ngực Lã Ứng Đăng. Họ Lã giơ đùi sắt gạt trượng rớt sang bên xoảng một tiếng, nhưng Lam Y đã lao người tới hớt lưỡi kiếm trúng đầu, cổ Lã Ứng Đăng lăn lông lốc trên gạch như chiếc sọ dừa. Tử thi đổ xuống, huyết vọt ra như tưới.

Rảnh tay, Lam Y quay lại tìm Tân thị, lão phụ biến đi nẻo nào mất rồi.

Nàng nhìn qua trận thế, thấy vỏn vẹn Đới tặc còn có hai tên bộ hạ đánh vùi cùng Chu Đức Kiệt, thì tủm tỉm cười.

Cánh cửa ở phía tường bên tả đại sảnh còn mỡ hé, Lam Y dự đoán Tần thị trốn qua lối đó vào hậu đường.

Nghi ngờ có cơ quan, nàng tới tay chiếc ghế liệng thẳng vào đó, cánh cửa bật tung ra, Lam Y nhảy ùa vào theo, tầm ngang trường kiếm nhìn quanh :

- Đó là căn phòng lớn rất trang nhã. Có hai chiếc giường, một buông mùng và một vén mùng. Lam Y đến gần giường có mùng dùng mũi kiếm vén cửa mùng lên... Bỗng nàng giựt mình lùi lại một bước, nhưng mỉm cười, nói một mình :

- Tử thi Mẫu Dạ Xoa mà cứ tưởng ai! Ta nhát qua!

Ngờ có kẻ núp sau mùng, nàng chém đứt cột giường cho mùng ụp xuống, nhưng không có ai cả. Nhìn đó đây, Lam Y tiến sang giường bên kia, nhìn cách thức đoán ngay là giường của Hoa cô nương Đới Ngọc Hoàn. Chăn đệm hãy còn in dấu người, vậy người đi đâu? Trong góc phòng, cánh tủ nhỏ mở rộng, quần áo trong đó bị đảo lộn vỡ tung như có người nào đã vội vàng tìm kiếm lấy vật gì.

Lam Y đi luôn vào căn phòng kế bên, Căn này rộng lớn hơn phòng ngoài. Cách trang hoàng bày trí tỏ ra đây là căn phòng của phụ nữ. Phải rồi! Đây mới là phòng của Hoa cô nương. Hai chữ Ngọc Hoàn thêu trên gối còn kia. Nhưng Bạch Mẫu Ngô Công vừa mới chạy vào đây đã biến đâu mất cùng Đới Ngọc Hoàn?

Chợt một cơn gió lạnh thổi tung màn cửa sổ xây cuốn lùa vào phòng... Lam Y dùng kiếm gạt tấm màn cửa sang bên. Cánh cửa mở ra phía ngoài che lấp bởi tấm màn cửa, nên Lam Y mới không nhận ra là cửa mở. Nàng lẩm bẩm :

- Có lẽ lão phụ đem Hoa cô nương trốn ra lối này. Nếu vậy, chắc nó đi xa rồi, chẳng cần tìm kiếm mất thì giờ.

Lam Y bèn quay trở ra đại sảnh. Tuy Đới Vĩnh Khang võ nghệ cao cường và có sức mạnh, nhưng không phải là đối thủ của Chu Đức Kiệt.

Tần thị thua chạy, Lã Ứng Đăng tử trận, bộ hạ còn vỏn vẹn có hai người, các sự kiện ấy khiến Đới Vĩnh Khang đã kém địch thủ lại còn hoang mang hơn, thành thử đao pháp rối loạn trước những thế đánh vô cùng biến ảo của Chu gia. Biết tình hình nguy hiểm trầm trọng, suy đi tính lại không liều không được, Đới Vĩnh Khang dồn toàn sức vào hai tay lăn xả vào liều mạng đánh, gầm thét dữ dội như lão hổ. Chu Đức Kiệt Mỉm cười chống trả lại. Họ Đới lao thẳng người đâm mũi đao vào bụng Chu Đức Kiệt. Lẹ làng né sang bên, họ Chu dùng dọng đao gạt mạnh. Bị cái gạt nặng nề ấy, Đới Vĩnh Khang tê buốt cả cánh tay, cây đoản đao rời khỏi tay y văng ra đánh xoảng một tiếng gần chiếc cột nhà.

Họ Đới vội vàng chạy tới định nhặt đao lên, nhưng Chu Đức Kiệt đã phóng tới trước giẫm chân lên lưỡi đao :

- Đới tặc! Chết đến nơi rồi không biết quỳ xuống xin hàng sao!

Căm hờn lộ ra trên nét mặt sần sùi, Đới Vĩnh Khang chạy ngược lại phía sau lượn hai mũi giáo của mấy tên bộ hạ đã bị tử thương, hầm hè :

- Chết thì thôi, không khi nào chịu hàng cái thứ mi. Chết bây giờ, chỉ hai mươi năm sau ta sẽ thành hảo hán để moi ruột mi ra báo mối tử thù! Coi đây!

Dứt lời, Đới Vĩnh Khang nhằm ngực địch thủ phóng một ngọn đáo thiệt mạnh, nếu trúng thì đối phương bị ngọn giáo xiên qua ngực gài luôn vào chiếc cột lớn ở ngay sau lưng. Nhưng đâu có dễ dàng thế!

Chu Đức Kiệt khẽ né sang bên nhường cho ngọn giáo lướt qua bên cho ngọn giáo cắm phập vào chiếc cột cây.

- Chà! Phương pháp phóng giáo của nhà ngươi hay quá! Thiếu chút nữa thì trúng!

Nói đoạn cười vang. Tức giận đùng đùng, Đới Vĩnh Khang muốn bắt ngay được địch thủ mỗ bụng phanh thây moi gan nhắm rượu mới hả giận. Nghiến răng kèn kẹt, y nhắm thắp xuống chút nữa phóng luôn ngọn thứ hai, mạnh hơn.

Ngọn giáo lướt qua khoảng trống nhắm ức Chu Đức Kiệt lao tới. Điềm nhiên, họ Chu chờ ngọn giáo gần tới đưa Thất Tinh đao gạt phắt văng ra một chỗ.

Đoạn lẹ như chớp, chàng lượm cây đoản đao đang dẫm ở chân, nhằm ngực Đới Vĩnh Khang phóng mạnh. Cây đao bay xẹt như làn chớp...

Họ Đới chưa kịp nhận xét tình hình khi Chu Đức Kiệt cúi xuống lượm cây đao lên, thì đã bị trúng thương, lưỡi đao xuyên qua ngực suốt ra phía sau lưng. Rú lên một tiếng lớn, Đới Vĩnh Khang trào máu miệng, lảo đảo quay té úp mặt xuống đất, thành thử đè chặt cán đao đâm sâu thêm lút tới cán... Hai chân co vào duỗi ra mấy cái, rồi nằm thẳng đờ...

Từ lúc chủ nhân bị đối phương gạt mất đao, hai tên bộ hạ còn sống sót lại kinh sợ đứng nép cả vào góc tường run bần bật. Nay lại thấy họ Đới đã táng mạng, chúng tưởng sẽ bị hạ sát luôn thể nên vội vàng buông khí giới quỳ xuống van xin không ngớt miệng. Giữa lúc ấy, Lam Y từ nhà trong bước ra. Đồng thời, tám tên gia đinh chữa hỏa ở vườn sau chạy về cấp báo với chủ nhân, nhưng khi tới đại sảnh thấy cảnh máu đổ đầu rơi thì chúng đứng sững cả lại, biến sắc kinh sợ định quay ra chạy.

Chu Đức Kiệt quát lớn :

- Đứng cả lại! Tên nào định chạy, ta lấy thủ cấp tức thì! Vào cả trong này. Mau!

Tám tên gia đinh líu ríu kéo nhau vào đại sảnh quỳ xuống gần hai đồng bọn.

Chu Đức Kiệt hỏi :

- Bây đang cứu hỏa vào đây làm chi?

Một tên nói :

- Không chữa được, lửa thiêu hẳn cả mấy căn nhà lá nên chúng con chạy về báo cho Đới chủ nhân hay.

Chỉ xác họ Đới, Chu Đức Kiệt nói :

- Chủ nhân các ngươi đây này, để ta cho các người theo nhau xuống suối vàng mà báo cáo cho y biết.

Dứt lời, Chu Đức Kiệt túm tóc một tên lôi ra cạnh tử thi Đới Vĩnh Khang, giơ đao... định chém.

Tên đó sợ quá, tái mét, chắp tay lại kêu van :

- Chúng con... nghèo... nghèo nàn... nên phải theo rồi... chủ... chủ nhân con bắt... bắt hành động như... như vậy...

- Chà! Các ngươi ngụy biện! Bao năm theo Đới tặc làm thịt người không biết ghê tay, nay còn viện lẽ nọ kia van xin cái chi!

Chu Đức Kiệt cốt ý dọa nạt cho chúng sợ thôi, nên chàng tra đao vào vỏ, buông tóc tên kia cho nó chạy quỳ chỗ đồng bọn.

Lam Y chạy vào nhà trong, giây lát trở ra với một cuộn dây thừng lớn.

Chu Đức Kiệt hỏi :

- Tên nào thuộc hết đường trong trang viện này?

Một tên có tuổi hơn cả giơ tay :

- Thưa, con ạ.

Hai anh em Chu gia trói giật cánh khuỷu chín đứa kia lại để đó.

Lam Y bảo tên nọ :

- Có bao nhiêu người bị giam cầm trong trang viện này.

- Dạ, hiện có bốn người, mới giam được mấy bữa nay.

- Họ ở đâu?

- Ở dưới hầm ạ.

Chỉ tử thi Lã Ứng Đăng, Lam Y nói :

- Trừ tên kia và mụ Bạch Mẫu Ngô Công, còn ai khác ở đây không?

- Bẩm không, Tần thị và Lã Ứng Đăng đây là mẹ con. Cả hai cũng mới tới chơi nơi trang viện được vài ngày nay.

- Có bao nhiêu cơ quan tại đây?

Tên nọ chỉ con sư tử gỗ bị chém đứt đầu và hai cánh cửa giả ở hai bên đại sảnh :

- Có nơi phát tên ở con sư tử này. Còn hai cửa kia mở ra được thì có hai lưỡi dao lớn cài trong tường rớt thẳng xuống khiến kẻ gian tế đột nhập đại sảnh có thể bị xả dọc suốt từ đầu tới chân được.

- Làm thử ta coi. Từ trước tới nay đã có ai táng mạng vì cơ quan đó chưa? Nói thiệt!

- Làm để phòng bị thôi, chớ chưa từng có ai vô đây.

Nói đoạn, tên ấy đi đến góc tường cầm cái giá để đèn đóng trên tường lắc mấy cái. Cánh cửa giả vẫn y nguyên không nhúc nhích.

- Quái! Con thấy chủ nhân đã có lần vặn cái giá đèn này thì cửa mở, dao bập xuống mà bây giờ thì...

Không chờ tên đó nói nốt, Lam Y tiến đến cầm giá đèn kéo dọc xuống. Quả nhiên cánh cửa mở bông ra, đồng thời lưỡi dao to bỗng choán hết bề ngang cửa rơi phập xuống ngưỡng cửa.

Lam Y gạt ngang cái giá đèn. Lần này vận chuyển được. Lưỡi dao rút hẳn lên vào trong tường, hai cánh cửa tự đóng lại như cũ.

- Tụi tặc đạo này khéo bày ra thứ máy chém này kể cũng tân kỳ!

Tên nọ dẫn anh em Chu gia đi ra phòng ngoài chỉ miệng hầm vẫn mở từ lúc hai người nhập đại sảnh :

- Miệng hầm này không có lối xuống. Ở dưới là chiếc địa võng có móc sắt. Ai vô tình nhập chánh môn mà không bấm nút đồng ở kế bên khung cửa thì sẽ sà xuống hầm ngay. Lúc người sa xuống địa võng, chuông sẽ rung động vào đại sảnh và tư phòng của họ Đới ngay.

Dứt lời, tên đó bước tới gần bức tượng bằng đồng đúc hình Hồng Hài Nhi kê ở bên tường xoay đi xoay lại mấy cái. Tự nhiên miệng hầm đóng sập lại như cũ. Anh em Chu gia bước tới gần, nhìn kỹ lắm mới nhận ra vết khác thường quanh miệng hầm.

Lam Y nói :

- Xưa kia, Gia Cát Lượng chế ra mộc nhân mộc mã kể đã ghê gớm, như những cơ quan này thiết lập còn tinh xảo hơn nhiều. Hiền huynh có đồng ý không?

Chu Đức Kiệt gật đầu :

- Hiền muội xét đoán trúng. Không hiểu thứ mộc nhân mộc mã trên Thiếu Lâm tự chế ra để khảo sát môn đồ trước khi hạ sơn thế nào? Có dịp, chúng ta sẽ qua yết kiến Sư trưởng Chiêu Đức, vãng cảnh Tung Sơn luôn thể.

- Dạ, ngu muội cũng mong được tới đó lắm. Họ Âu Dương vốn xuất thân từ Thiếu Lâm tự. Để rồi ngu muội nhờ Âu Dương Bích Nữ dẫn đường đi Phúc Kiến có lẽ hay hơn?

Nói đoạn, Lam Y ý tứ nhìn anh, miệng tủm tỉm cười, Chu Đức Kiệt cũng cười theo im lặng.

Để tránh cặp mắt ranh mãnh của Lam Y vẫn nhận xét chàng, Chu Đức Kiệt nói lảng bảo tên gia đinh :

- Còn cơ quan nào nữa không?

- Chỉ có vậy thôi ạ. Còn lối xuống hầm ở phía sau, nơi kế bên cửa sau.

Lam Y nói qua Chu Đức Kiệt biết tình hình các phòng trong.

Chu Đức Kiệt nói :

- Chắc chắn mụ Bạch Mẫu Ngô Công đem Hoa cô nương chạy trốn xa rồi. Tiếc thay hiền muội không ra tay ngay từ lúc khởi trận, thành thử mụ ấy mới có dịp trốn thoát...

Dùng tiếng lóng giang hồ riêng biệt của vùng Sơn Đông, Trực Lệ, Chu Đức Kiệt nói tiếp :

- Trong khi ngu huynh xuống xem xét dưới hầm, hiền muội nên lục soát trong các phòng tìm của cải nhà họ Đới bọc lại cẩn thận đem đi. Để của đó ở đây cũng không được việc gì.

Lam Y gật đầu quay vào, còn Chu Đức Kiệt theo tên gia đinh ra lối sau. Tên gia đinh lấy bó đuốc đốt lên đi trước dẫn đường theo dãy hành lang bên hữu vòng ra mặt sau trang viện.

Chỉ vào chiếc khóa đồng lớn vài ngang cửa, tên gia đinh nói :

- Cửa này khóa ngoài mất rồi, phải vào tìm chìa khóa mới mở được.

Chu Đức Kiệt nói :

- Không cần, ta đã có cách mở.

Chàng tiến tới gần cầm chiếc khóa đồng nhìn kỹ, thấy chốt khóa lớn bằng ngón tay cái lay đi lay lại mấy cái rồi vặn mạnh.

Chiếc khóa bị vặn cong bung hẳn ra lôi theo một mảnh gỗ cánh cửa.

Tên gia đinh giật mình lắc đầu thè lưỡi nghĩ thầm :

- "Nếu ta kiếm cách trốn bây giờ mà bị bắt thì bàn tay thép kia chỉ khẽ vặn cũng đủ gãy cổ chết tốt rồi!"

Liếc nhìn thấy tên nọ thần mặt ra, Chu Đức Kiệt nghi ngờ :

- Nghĩ chi mà thộn mặt ra vậy? Định lừa ta hả? Coi chiếc khóa đồng vừa rồi thì nên liệu cái thủ cấp của nhà ngươi, nghe?

Tên gia đinh nhăn mặt gãi gáy :

- Dạ. Con đâu dám nghĩ hỗn, nhưng giật mình trước bàn tay thần lực của đại vương... à hiệp khách.

- Các ngươi là bè đảng của tặc đạo nên quen dùng danh từ Đại Vương hả!

Tên gia đinh không dám nói nữa, mở hai cánh cửa nặng nề, bước vào phía trong, chỉ pho tượng Phật lớn bằng người thật đặt trên bục gạch sát tường :

- Họ Đới vẫn vận dụng pho tượng này mở cửa xuống hầm, con không thuộc cách sử dụng ra sao cả.

Nghi ngờ, Chu Đức Kiệt đi quanh pho tượng nhìn nhận thấy chỗ pho tượng ngồi không được khép kín với bục gạch nên kết luận rằng có thể xê di dịch lại được.

Chàng bèn đứng bên hữu đẩy ngang thấy cứng ngắc. Vòng sang bên tả. Chu Đức Kiệt đẩy nữa. quả nhiên, pho tượng hơi chuyển độ nửa tấc, đồng thời bức tranh Bạch hổ ở phía trước mặt pho tượng mở hẳn vào phía trong tường, lộ ra một cái cửa lớn hai người chui lọt. Tên gia đinh cầm đuốc theo bực thang xây gạch xuống hầm trước. Chu Đức Kiệt theo sau. Trong hầm không tối lắm nhờ ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu mà tối nào Đới Vĩnh Khang cũng cho bộ hạ thắp sẵn, treo trên cột chống các xà ngang trên trần hầm. Nhận xét kỹ, Chu Đức Kiệt thấy hầm sâu tới gần hai đầu người và dài theo chiều dọc của trang viện nhưng có phần hẹp ngang hơn. Mặt hầm và khắp chung quanh đều lát gạch và đắp đá tổ ong. Trong góc bên tả, bốn người nằm trên tổ rơm đều nhỏm cả dậy: vợ chồng người hành khách thanh niên và cha con xa phu.

Thấy có vẻ lo sợ, Chu Đức Kiệt nói :

- Chớ có sợ! Các người thoát nạn rồi. Tôi xuống cứu đây, vậy sửa soạn theo tôi ngay.

Nói đoạn, họ Chu đi khắp quanh hầm xem xét. Có tới vài trăm chiếc khí giới như thương giáo, đao, chỉa hai, chỉa ba... bôi mở cẩn thận cho khỏi han, dựng la liệt trên mặt tường... gần mấy chiếc quan tài. Bỗng một luồng gió lạnh từ đâu thổi tạt vào quanh hầm. Thì ra, góc trong cùng còn có một cửa nhỏ nữa.

Chu Đức Kiệt hỏi tên gia đinh :

- Cửa kia ăn thông đi đâu?

- Ăn thông ra phía tả trang viện lên tới mặt đất là sườn núi rồi ạ.

- Hừ! Đới tặc dự bị lối thoát đó! Trữ nhiều khí giới thế này, chắc y còn định bành trướng nơi trang viện này, chiêu tập binh mã lên... ngôi Đại vương đây!

Tên gia đinh nín thinh, cúi mặt nhìn xuống. Thấy bốn người kia đã thu xếp xong rồi, Chu Đức Kiệt bảo tên gia đinh đi trước rồi cùng mọi người theo sau.

Không đóng cửa hầm nữa, đoàn người đi ra phía trước trang viện. Bảo bốn người vào đại sảnh trước, Chu Đức Kiệt hỏi tên gia đinh :

- Chiếc xe và ngựa của cha con tên xa phu để đâu?

- Dạ, ở trong tầu ngựa, phía hữu trang viện gần đây thôi ạ.

- Trang viện này có bao nhiêu ngựa?

- Tổng cộng mười bốn con tất cả.

Chu Đức Kiệt gọi hai cha con xa phu ra bảo đi theo. Ra tới tàu ngựa, Chu Đức Kiệt bảo họ sửa soạn, lựa con nào tốt thắng vào xe. Đoạn chàng lựa hai con khỏe mạnh bảo tên gia đinh đóng yên cương lại, rồi dắt ra cửa trang viện. Cha con phu xa cũng đánh theo sau.

Nói về lam Y vào nhà trong khám xét các phòng, cạy các rương tủ ra coi lấy được vô số đồ châu báu, vàng thoi, bạc nén. Trong một chiếc hộp bằng vàng chạm trổ tinh vi, Lam Y mở ra xem thấy để hai viên ngọc một xanh lè màu lục, một đỏ như lửa, ở trong tối mà sáng lòe như có đèn chiếu. Nhấc lên xem, viên ngọc nào cũng lòng dây xích bằng vàng đeo được. Một miếng giấy đỏ đặt trong đáy hộp để sáu chữ: Tỵ Thủy châu, Tỵ Hỏa châu, Lam Y đoán viên ngọc màu xanh là Tỵ Thủy châu, còn Tỵ Hỏa châu là viên đỏ. Nhìn quanh có thùng nước trong gần đó, nàng bèn cầm dây vàng, thả từ từ viên Tỵ Thủy châu xuống nước. Lạ thay, tự nhiên nước rẽ sang hai bên như kỵ với viên ngọc.

Nàng cầm hẳn viên ngọc vào trong tay rồi nhúng tay xuống nước. Cũng vậy, nước rẽ hẳn ra khiến tay Lam Y tuy để xuống qua mặt nước hẳn hoi mà không ướt chút nào cả. Mừng qua, Lam Y bỏ ngọc vào hộp rồi cất hộp vào túi áo cẩn thận. Nàng kiếm một chiếc thùng bỏ tất cả vàng bạc châu báo vào đó, cắp ra đại sảnh, thì vừa vặn Chu Đức Kiệt cũng về tới nơi. Hai vợ chồng thiếu niên và cha con xa phu được cứu thoát khỏi miệng hùm, quỳ lạy anh em Chu gia tạ ơn.

Hai người đỡ họ dậy :

- Cứu khốn phò nguy là thiên chức của chúng tôi, hà tất phải lạy tạ như vậy. Các vị từ đâu qua đây?

Thanh niên nói :

- Thưa ân nhân, vợ chồng tôi từ Bằng Lang phủ định đi Dương Châu, không ngờ lầm đường đi vào ngã này nên gặp nạn, nếu không gặp được ân nhân thì mất mạng rồi. Tiền bạc bị chúng lấy mất cả, chỉ có quần áo là nguyên vẹn thôi.

Lam Y hỏi :

- Mất bao nhiêu?

- Dạ, mười một lượng bạc ạ.

Người xa phu cũng khai mất hơn hai lượng bạc.

Lam Y bèn lấy trong rương ra hai nén bạc đưa cho vợ chồng thanh niên và một nén cho xa phu. Ngoài ra Lam Y còn chọn một chiếc vòng thiệt đẹp đưa tặng vợ thanh niên.

Bốn người mừng rỡ tạ ơn không ngớt miệng.

Chu Đức Kiệt hỏi tên gia đinh :

- Ở hắc điếm còn mấy tên coi ngoài đó?

- Dạ, còn bốn người.

Chu Đức Kiệt kéo Lam Y ra một chỗ nói nhỏ :

- Bọn bộ hạ của Đới tặc kể ra cũng có tội, hiền muội có ý kiến chi hay định đoạt số phận chúng không?

Lam Y suy nghĩ giây lát :

- Hiện giờ chúng đã bị trói chặt rồi. Chi bằng đem bọn chúng ra cả ngoài tầu ngựa rồi phóng hỏa trang viện này. Hiền huynh biên giấy dán lên tầu ngựa, kể tội họ Đới và đồng bọn, mặc cho viên chức sở tại giải chúng lên huyện điều tra...

Chu Đức Kiệt tiếp lời :

- Số vàng bạc lấy ở trang viện này cũng khá nhiều, ta nên trích ra một phần lớn sớm mai phát tặng cho những gia đình nghèo làng Sơn Phu. Còn thì chôn giấu đi biết đâu sau này có ngày cần tới. Nếu trao cho bọn quan lại, kim ngân hắc thế nhân tâm, chắc chi họ đã hành động đứng đắn, hay là lại chia nhau cười thầm anh em ta xuẩn ngốc. Phải không?

- Hiền huynh dạy chí phải.

Vì bọn bộ hạ bị trói ghì cả chân tay lại, nên anh em Chu gia xách từng cặp một bỏ ra tàu ngựa. Trong khi Chu Đức Kiệt viết tờ cáo trạng dán lên xà ngang tàu ngựa. Lam Y đốc thúc tên gia đinh chỉ đường xuống hầm hồi nãy lấy các vật phóng hỏa ra chất đầy trang viện gần những nơi dễ bắt hỏa nhất. Cha con người xa phu và chàng thanh niên cũng giúp một tay. Họ còn kiếm trong kho thực vật lấy một ít lương khô để phòng bị ăn đi đường.

Lam Y nói :

- Vì lầm đường nên mới xảy ra tai nạn này, quý vị chẳng nên tiếp tục đi nốt quãng đường còn dài. Chi bằng trở lại, tìm ra khúc đường chánh rồi hãy chỉ nẻo Dương Châu. Bây giờ nên ra khỏi khu vực Xích Hoa viện nghĩ lại bên đường, chừng nào sáng bạch hãy đi. Thôi, chúc quý vị hảo hành.

Bốn người cám ơn và từ tạ anh em Chu gia ra ngựa.

Lam Y cầm tay thiếu phụ :

- Đường xa dặm thẳng giặc cướp như rươi, hiền tỉ nên hóa trang thành xấu xí để tránh mọi con mắt dòm ngó của bọn lưu manh. Ai lại xinh đẹp dường này đi đường trường mà không có bảo vệ bao giờ không?

Thiếu phụ rớt nước mắt theo chồng đi xa.

Chờ cho bốn người ra khỏi cổng trang, Chu Đức Kiệt bảo tên gia đinh :

- Đồng lõa đạo tặc tức là chống lại triều thần, tội nặng lắm. Đáng lẽ ta cũng trói ngươi lại như những tên kia mặc nhà chức trách địa phương phân xử. Nhưng ta tha cho ngươi, vậy ngươi có liệu đường cải tà quy chánh hay là rồi lại cướp sẽ thành giặc?

Tên nọ quỳ xuống lạy, nước mắt ròng ròng :

- Hiệp khách rộng lòng thương, thanh phước giải thoát cuộc đời tăm tối cho con, lẽ nào con dám tái phạm? Con xin chưa trở về quê nhà tìm cách làm ăn lương thiện để khỏi phụ lòng ưu ái của nhị vị ân nhân.

Nói đoạn, y quỳ mọp dưới đất.

- Quỳ thế có ích lợi chi cho việc ăn năn tội lỗi của ngươi! Ngựa còn dư nhiều ở ngoài tầu, cho ngươi thắng lấy một con dắt ra trước sân này, lẹ lên!

Tên kia vâng dạ chạy thẳng ra tầu ngựa, giây lát dắt một con ngựa khỏe mạnh vào trước thềm nhà.

Chu Đức Kiệt lấy mấy lượng bạc đưa cho y :

- Cầm tiền này ăn đường. Ta phóng hỏa trang viện rồi cùng đi ngay. Cho ngươi đi trước.

Tên kia mừng rỡ, líu ríu vái chào anh em Chu gia rồi mới lên ngựa đi thẳng.

Chu Đức Kiệt, Lam Y liệng đèn, đuốc vào các đồ bắt hỏa, không bao lâu, ngọn lửa cháy bùng bùng bắt lên nhà mỗi lúc một lớn... Lam Y bỏ riêng một phần vàng bạc bọc lại đeo lên vai để phát chẩn cho dân nghèo làng Sơn Phu, đoạn cột chiếc rương nhỏ lên mình ngựa lấy một cái cuốc gài vào bên chiếc rương.

- Bây giờ hiền muội theo đường cũ tìm nơi kín đáo chôn chiếc rương này đi rồi về thẳng nhà Củng lão. Ngu huynh còn qua hắc điếm bắt nốt mấy tên kia để hoàn tất vụ này.

Lam Y lên ngựa đi trước. Lửa gặp gió bắt cháy mau lẹ. Ngọn lửa lem lém qua các khuôn cửa lớn cửa sổ, tiếng nổ răng rắc, sáng rực cả một góc trời. Chu Đức Kiệt lên ngựa, vòng ra phía sau căn nhà đồ sộ đó, nhìn qua rồi thúc ngựa băng qua cổng trang nhắm phía hắc điếm tiến thẳng. Được độ hai dặm đường, Chu Đức Kiệt bỗng rẽ vào khe núi, nhảy xuống cột ngựa vào gốc cây cẩn thận.

Chàng trở ra phi thân vùn vụt trở về lối ánh lửa đang bốc ngập trời, vòng sang phía hông trang viện, vượt tường vào trong lầu theo bóng tối bủa các bụm cây, tiến về phía tàu ngựa. Thấy lửa cháy lớn, mấy con ngựa còn lại khó chịu vì mùi khói đứng không yên, đập móng xuống gạch cầm cộp, mồm thở phì phào. Chu Đức Kiệt nhảy lên nóc tầu ngựa nằm ép bụng xuống nhìn qua kẻ ngói.

Bọn người bị trói rên siết, chửi rủa luôn miệng. Chu Đức Kiệt cười thầm :

- Mình sanh phước không giết chúng mà chúng còn oán thù... là mình đã cản phá không để chúng tiếp tục nghề phi nghĩa đạo tặc! Hừ, không biết cư xử thế nào cho vừa lòng đủ mọi người được!

Nghĩ vậy, họ Chu vẫn nằm ép mình trên mái, đưa mắt nhìn khắp nơi như có ý chờ một sự gì... Giây lát, quả nhiên có tiếng vó ngựa phi từ cổng trang vọng vào... Chu Đức Kiệt mỉm cười đắc ý nhìn ra phía trước... Lồng trong ánh lửa cháy sáng rực, một người phi ngựa qua cổng trang chạy thẳng tới tàu ngựa... Người đó không phải ai xa lạ, chính là tên gia đinh mà anh em Chu gia đã tha cho đi lúc trước khi phóng hỏa trang viện. Tên đó nhảy xuống ngựa, chạy vội vào trong tầu, rút con dao trong đống cỏ, tiến về phía đồng bọn bị trói còng queo nằm trong góc tầu.

Một tên kêu lớn :

- A, anh em ơi, Lương Cửu đã trở lại, chúng ta thoát rồi.

Lương Cửu, tên gia đinh, vôi suỵt miệng :

- Nói nhỏ chứ! Chúng ta phải mau thoát khỏi nơi đây về Kim Lăng thuật lại mọi sự thì sẽ được Vương gia trọng dụng...

Chu Đức Kiệt nghe rõ mồn một, đắc ý là đã lượng đúng tâm lý tên đạo tặc Lương Cửu. Bởi vậy chàng giả vờ ra đi rồi mới trở lại sau để bắt quả tang tên phản phúc. Quả như vậy, Lương Cửu manh tâm nhờ dịp không bị kiểm soát trong khi y được phép xuống tàu thắng ngựa, bảo với đồng bọn là y sẽ trở lại đánh tháo cho mọi người. Lương Cửu núp sau hốc đá đâu đó, chờ anh em Chu gia đi khỏi mới trở vào trang thi hành ý định... Tay cầm dao, tay lựa chỗ, Lương Cửu sắp sửa cắt dây, thì bỗng giật nẩy mình, đờ người ra, trời lạnh mà mồ hôi toát ra như tắm. Một bàn tay vô hình vừa đặt lên vai y... Bỗng Lương Cửu quay lẹ người lại đâm ngược lại một dao... nhưng cổ tay y đã bị một gọng kềm thép khép chặt lại vặn nhẹ. Lưỡi dao rớt xuống gạch nghe cộp một tiếng.

Lúc bấy giờ y mới nhận ra người có bàn tay thép kia không phải ai xa lạ, mà chính là người hiệp khách đã đại phá Xích Hoa viện hồi nãy...

Lương Cửu vội quỳ xuống nhãn nhó :

- Trăm ngàn lạy hiệp khách, con trót dại phạm...

Nổi giận đùng đùng khi thấy tên phản phúc còn dám leo lẻo van xin, ngụy biện :

- Mi chỉ là một con độc xà chuyên hãm hại người, không bao giờ cải nổi tánh tình. Để ngươi sống thêm làm chi cho nhơ bẩn cái xã hội cũng đã đảo điên này!

Dứt lời, Chu Đức Kiệt xách bổng Lương Cửu lên khỏi đầu lao mạnh vào cột gạch gần đó. Bốp!. Đầu Lương Cửu va trúng cột nát như trứng óp, óc lẫn máu phun ra tung tóe... Thế là hết đời tên phản phúc.

Chỉ xác Lương Cửu, Chu Đức Kiệt nói :

- Các người coi đó làm gương, nếu muốn theo thằng này thì cứ việc tìm cách trốn về Kim Lăng...

Chưa nói dứt lời, bỗng lẹ như cắt Chu Đức Kiệt tuốt đơn đao quay vụt lại thủ thế.

Chàng vừa thoáng nghe thấy tiếng bước nhẹ trên nóc tàu ngựa.

Một bóng đen từ trên cao nhảy xuống trước cửa tàu ngựa, tiếp theo một chuỗi cười ròn rã.

- Hiền muội trở về đây làm chi? Ngu huynh đã tưởng là mụ Bạch Mẫu Ngô Công trở lại.

Lam Y người vừa nhảy xuống cười dòn :

- Thế hiền huynh cũng đã đi khỏi nơi này rồi mà còn trở lại làm chi? À! Chúng ta đồng ý thiệt đó!

Chu Đức Kiệt tra đao vào vỏ bước ra khỏi tàu ngựa, chỉ xác tên Lương Cửu :

- Ngu huynh trở lại vì tên phản phúc kia kìa!

Trông mặt y không thật, ngu muội cũng nghi ngờ nên sau khi làm xong... việc kia, ngu muội thắc mắc trở về đây coi động tĩnh thế nào.

- Hiền muội để ngựa ở đâu?

Cách đây một dặm đường.

- Thôi, ta cùng ra chỗ hắc điếm xem sao.

Hai anh em dùng thuật phi hành, chạy ra lối cổng trang. Tới chỗ buộc ngựa, Lam Y rẽ vào. Chu Đức Kiệt vẫn phi hành như biến đến chỗ sau phiến đá lớn, dắt ngựa ra ngoài mặt đường, thì Lam Y cũng vừa vặn phi ngựa tới.

Chỉ tay về phía Xích Hoa viên, Chu Đức Kiệt bảo Lam Y :

- Hiền muội coi kìa, ngọn lửa gặp gió bốc cao quá, Có lẽ ở hắc điếm và dân làng Sơn Phu mọi người phải ngạc nhiên về vụ hỏa thiêu này. Đi mau mới kịp!

Lam Y ngoái đầu lại nhìn qua, rồi cùng Chu Đức Kiệt cho ngựa phi nước đại. Không bao lâu, tới gần hắc điếm.

Lam Y nói :

- Để ngựa lại đây kẻo chúng nghe thấy tiếng ngựa phi, chạy trốn mất.

Cột ngựa lại bên đường, anh em Chu gia chạy lén tới hắc điếm nghe ngóng. Quả nhiên, bốn tên bộ hạ của họ Đới đang đứng ở giữa sân bàn tán. Hai người chạy vòng ra lối sau vượt tường lên nóc nhà lần ra phía trước nhìn xuống sân.

Một tên nói :

- Quái sao lại có đám cháy lớn thế này! Đúng phía trang viện rồi.

- Anh nói như là trang viện bị hỏa thiêu vậy? Cháy rừng hay sao đó!

Một giọng khàn khàn cất lên :

- Tôi nhập bọn ở đây bảy năm rồi, chưa từng thấy cháy rừng vào mùa này!

- Không phải cháy rừng, chắc có chuyện chi, thú thực tôi thấy nóng ruột lắm ngay từ lúc mới chặp tối.

- Chao ơi! Hay tin nhảm. Muốn đột nhập trang viện không phải là việc dễ dàng. Ngoài Đới chủ nhân còn có Bạch Mẫu Ngô Công bản lãnh vô địch và Hắc Sát Thần Ngư cũng là tay kiệt liệt. Người đông hơn, phòng thủ cẩn mật, lại thêm hai con chó săn lớn. Cặp trai gái hôm qua có đột nhập cũng còn mệt chớ đừng nói tới việc phóng hỏa trang viện!

- Thôi, để tôi trèo lên cây ở sân nhìn rõ hơn xem sao.

Tên đó thăn thoắt bò lên cây ở sân, giây lâu, nói vọng xuống :

- Đúng cháy ở trang viện anh em ạ. Không còn ngờ nữa! Một người phải về trang viện do thám xem sao.

Tên đó tụt xuống đất nói tiếp :

- Bây giờ, Lý Ngũ phi ngựa về trang xem sao. Nếu sự thực bị cháy nên mau lẹ trở về đây báo cho anh em còn liệu đường rút lui...

Bỗng có tiếng từ trên nóc nhà vọng xuống khiến bốn tên nọ giật mình đứng đờ ra như phỗng đá :

- Trang viện sào huyệt của bọn tặc đạo các ngươi bị phá rồi, định chạy đâu cho thoát? Biết điều trói tay nạp mình thì còn có cơ sống sót.

Hai bóng đen từ nóc nhà nhảy xuống sân nhẹ nhàng không một tiếng động nhỏ.

Lam Y cười khanh khách vang trong đêm tối :

- Thế nào! Định chiến hay hàng mà còn đứng sững như vậy?

Như mới sực tỉnh, bốn tên run rẩy quỳ xuống lạy xin tha tội. Nghĩ tới trận đánh hắc điếm đêm qua, chúng hãy còn ớn cả xương sống?

- Lạy lục chi! Vào cả trong nhà, mau!

Bốn tên riu rít đi vào. Anh em Chu gia theo sau.

Chu Đức Kiệt kiếm dây trói gò tất cả lại, đoạn kiếm bút mực viết lên tường, dưới ký Lam Y nữ hiệp.

Bốn tên lo sợ bị hạ sát, cho tới khi anh em Chu gia ra khỏi cửa hồi lâu không thấy động tĩnh mới đỡ sợ, nhưng không hiểu họ sẽ hành động thế nào.

Hai người ra khỏi điếm, lấy ngựa phi theo đường cũ về rừng Đại Lâm. Khi còn cách nhà sàn của họ Củng độ trên một dặm đường, Lam Y rẽ ngựa vào sau một phiến đá lớn.

- Hiền huynh để ngựa ở đây, lên coi chỗ chôn thùng vàng bạc.

Chu Đức Kiệt theo Lam Y chuyền lên sườn núi, đi tới một chỗ khuất có nhiều cây dương cổ thụ cao lớn.

Lam Y chỉ gốc cây lớn nhất nói :

- Chôn ngay dưới gốc cây kia, dưới phiến đá lớn.

- Hiền muội mới đặt phiến đá vào đó phải không?

- Dạ, đánh dấu cho dễ nhớ. Thôi, ta về nhà Củng lão đi. Thấy anh em ta đi lâu, họ mong lắm.

Về tới nhà sàn, Cha con Củng lão và Trần Nhị còn thức. Nghe chó sủa, ba người chạy ra đón. Chu Đức Kiệt nói :

- Xong việc rồi. Tiếc rằng ở đây khuất không trông thấy ngọn lửa thiêu trọn Xích Hoa viện.

Trần Nhị đỡ dây cương dắt ngựa đi ra phía nhà sau. Lam Y chỉ hai con ngựa nói :

- Tôi lấy đỡ dây cương dắt ngựa đi ra phía nhà sau. Lam y chỉ hai con ngựa nói :

- Tôi lấy về hai con tuấn mã này tặng Củng lão và A Hoành. Nếu ai hỏi chi, cứ nói do Lam Y nữ hiệp tặng.

Củng Thuận nói mấy lời cám ơn. A Hoành nhanh nhẩu :

- Kê cháo nấu sẵn rồi, mời nhị vị thay y phục rồi uống chút rượu cho ấm.

A Hoành và Trần Nhị, hầu hạ rất chu đáo. Thứ gì cũng sẵn sàng...

Trước khi thay áo, anh em Chu gia nhìn kỹ y phục không thấy vết máu nào cả.

Nói đến vấy máu, trong bộ Võ thuật Tùng thư có ghi một đoạn như sau đây :

- "Trong trận chiến đấu, một đấu một hay một đấu với nhiều người, người có bản lãnh không phải là chỉ cần có trổ tài võ dũng đâm chém bừa bãi tàn sát đối phương mà thôi. Khi hạ xuống một lát đao, phóng ra một mũi kiếm, ta phải dự liệu trước việc địch thủ khi lãnh đòn ấy, máu sẽ phun vọt về hướng nào để liệu đường tránh. Kẻ chiến thắng đứng giữa các thây xác địch thủ vừa hạ xong, quần áo, mặt mũi, chân tay vấy đầy máu, tất không phải là đã có bản lãnh siêu đẳng.

Trong trận loạn chiến chém văng thủ cấp địch thủ, nhưng xác không đầu ấy ngả ngay vào hướng mình, máu từ cổ xác chết phun ra như tưới đầy mặt, đầy ngực mình ta rất có thể bị một hay nhiều địch thủ khác nhân cơ hội ấy nhào tới giết chết ngay mà không kịp trở tay. Không những thế mà thôi, ra khỏi một trận đấu, máu me bê bết đầy người, hẳn cũng kém về vấn đề mỹ quan. Không lẽ mỗi lần, sau khi lâm trận là mỗi lần phải thay y phục, tắm rửa sạch các vấy máu trên người?

Bởi vậy, khi còn theo học, môn đồ cần phải chăm chú nhận xét học hỏi cho tinh vi những phương pháp lánh né, dùng tay gạt hoặc dùng chân đạp xác địch thủ bị tử thương.

Trên đây nói về bộ chiến.

Về mã chiến thì khác.

Hổ tướng trên yên ngựa, giáp trụ nặng nề, xông xáo giữa đám quân trăm vạn, muôn tên ngàn giáo, đâm chém luôn tay, máu nhuộm ướt chiến bào từ bắp đùi trở xuống là một sự thông thường. Hơn nữa, viên hổ tướng chỉ có từ mặt trận trở về doanh trại, vấn đề mỹ quan, tiện hay không tiện đều gác bỏ ra ngoài. Chỉ cốt sao sát, sát thật nhiều đem lại phần thắng cho quân nhà.

Nói tóm lại, cùng một chữ "Sát", mà một Giang hồ Kiếm khách sát để bảo vệ công lý vẫn không được xao lãng vấn đề mỹ quan về thực tế cũng như về tinh thần, khác hẳn viên tướng lâm trận sát theo tư cách nhà nghề.

Sau trận lưu huyết, người Kiếm khách đắc thắng, không mang một vấy máu nhỏ nào trong người, chắc chắn người ấy đã có công phu tập luyện cao siêu".

Bởi vậy, anh em Chu gia rất thận trọng về phương diện này.

Ngoài trời lạnh, trong nhà lửa ấm, rượu nồng, cháo gà thơm ngon khói bốc nghi ngút, năm người xúm vào ăn uống thiệt ngon lành. Anh em Chu gia kể chuyện chiến đấu ở Xích Hoa viện cho mọi người nghe, ai nấy cũng làm thích thú.

Củng lão nói :

- Thế là từ nay làn Sơn Phu tránh được cái ách tai ương họ Đới. Như vậy, dân lành mới có cơ làm ăn hàn gắn, gây cho khu vực này một nếp sống trong thái bình thịnh vượng.

Chu Đức Kiệt hỏi :

- Các hương chức ở đây là ai có khá không?

- Đứng đầu Sơn Phu có Tô Tử Kiện năm nay đã ngoài lục tuần.

- Họ Tô có đức độ, mọi người trong làng ai cũng kính mến.

- Tuy vậy trước đây cũng chẳng quyền hành chi cả vì sự hiện diện đàn áp của Đới Vĩnh Khang từ mấy năm nay. Từ nay trở đi, có lẽ làng này mới được cải tổ sống theo nếp thường được.

- Nhà Tô Tử Kiện
Tác giả : Tề Phong Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại