Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 32: Thuấn Sát!
Thân hình đột nhiên lướt ngang một bước sang bên trái, hoàn toàn tránh khỏi một dao kia, tập luyện Vân Tinh Bộ khiến bản năng né tránh của hắn được tăng lên rất nhiều, đồng thời nhanh chóng kéo ra một khoảng cách, Trần Vũ lạnh lùng nhìn Dương Tuấn, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Tuấn đối với Trần Vũ lại có thể tránh khỏi một dao kia không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền nhe răng cười nói:
- Muốn làm gì? Đương nhiên là tiễn ngươi đi chết rồi! Dù sao ngươi như ngươi vậy mà dám một mình xâm nhập U Minh Sơn Cốc, sớm muộn gì cũng phải chết, thay vì tiện nghi những yêu thú kia, không bằng lưu túi trữ vật này cho ta đi!
- Lúc ngươi nguy cơ ta đã cho ngươi lương thực, ngươi lại muốn giết ta sao.
Trên mặt Trần Vũ nổi lên một tia trào phúng, kỳ thật hắn đối với Dương Tuấn này vẫn một mực đề phòng nhưng không ngờ là thú đội lốt người thật.
- Ha ha, muốn trách thì trách bản thân ngươi quá ngu xuẩn, vậy mà ở trước mặt một người xa lạ lộ ra túi trữ vật! Đây chính là độ vật giá trị ngàn kim tệ, có nó ta có thể có đủ tài nguyên để tu luyện!
Dương Tuấn nhìn túi trữ vật trong tay Trần Vũ, tham lam mà hưng phấn.
- Ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể từ trong tay ta lấy đi cái túi trữ vật này sao?
Trần Vũ xem thường liếc Dương Tuấn, lạnh lùng nói.
- Ha ha, không sợ nói cho ngươi biết, ta đã là võ giả Tụ Khí Cảnh tầng sáu rồi, đối phó một võ giả Tụ Khí Cảnh tầng năm miệng còn hôi sữa như ngươi đã dư xài rồi! Chết đi ha ha! Kiếp sau học khôn khéo một chút, dùng mắt nhìn người cho chuẩn vào!
Dương Tuấn dữ tợn cười to nói, sau đó thân hình liền xông vội về phía Trần Vũ, chân khí màu vàng quấn quanh trên dao găm màu đen, thoạt nhìn cũng có chút lăng lệ ác liệt.
- Đúng vậy, ta chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, cho nên vừa vặn cần máu tươi để ma luyện, cám ơn ngươi!
Trần Vũ lạnh giọng nói.
- Ta xem lần này ngươi làm sao thoát được! Man Man Chưởng!
Dương Tuấn lập tức cười lạnh, cầm thanh dao găm, bay lên trên không, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.
Khi thân hình Dương Tuấn một chưởng đến gần, Trần Vũ vận khởi Vân Tinh Bộ, thân hình quỷ dị biến mất tại chỗ khiến một chưởng của Dương Tuấn đánh thục vào không khí.
- Tuyệt đối không có khả năng, một Tụ Khí Cảnh tầng năm nho nhỏ làm sao có thể né kịp một chưởng của ta?
Dương Tuấn cả kinh, nhanh như thiểm điện lập tức xoay người lại đã thấy Trần Vũ đứng bối hai tay sau lưng lẳng lặng nhìn hắn.
Tê!
Dương Tuấn lạnh người, tay hơi run run đây là lần đầu tiên hắn thấy một thiết niên thua mình một tiểu cảnh giới mà có thể dể dàng né tránh chưởng pháp của hắn.
- Đã vậy, ngươi đừng trách ta vô tình.
Dương Tuấn gầm lớn không ngừng đánh liên tục ra mười quyền về Trần Vũ.
Trần Vũ khóe miệng nhếch lên một cái, đứng yên tại chỗ không di chuyển, tuy nhiên quyền của Dương Tuấn đã đến Trần Vũ chỉ lách nhẹ sang một bên, hắn cứ đứng chỗ đó mặc cho Dương Tuấn đánh.
Hắn đang muốn mượn Dương Tuấn để tôi luyện, trong mắt hắn Dương Tuấn chỉ là bao cát cho hắn tập luyện mà thôi!
Đánh một hồi, trên trán Dương Tuấn đã đầy mồ hôi, mà vẫn chưa đánh trúng Trần Vũ được cái nào!
- Ta thua hắn một tiểu cảnh giới nhưng lại nhẹ nhàng né chiêu như vậy, không ngờ sự cường đại của vũ kỹ lại tới như vậy!
Trần Vũ thầm nói.
- Toái Thạch Chưởng!
Trần Vũ vận dụng Vân Tinh Bộ quỹ đạo quỹ dị lập tức biến mất tại chỗ, liền hiện ngay trước mặt Dương Tuấn, chân khí quấn quanh trên nắm tay, toàn lực đánh một chưởng về phía ngực Dương Tuấn!
Bành!
Dương Tuấn trợn mắt há hốc mồm bị một quyền đánh bay, trùng trùng điệp điệp ngã xuống trên mặt đất, dao găm thì rơi ngay tại chỗ.
- Đúng vậy, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, kiếp sau học khôn khéo một chút, dùng mắt nhìn người!
Trần Vũ nhàn nhạt nói y câu nãy mà Dương Tuấn nói, một cước đá dao găm cắm trên mặt đất, hóa thành một vòng hàn quang cắm thẳng vào cổ Dương Tuấn.
Dương Tuấn mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt.
Trần Vũ thản nhiên nhìn thi thể Dương Tuấn trên mặt đất, trong đôi mắt vậy mà không có quá nhiều biến hóa, chỉ nói:
- Người như vậy, có chết cũng không tiếc. Ở thế giới này, nương tay với người khác chính là độc ác với chính mình.
Từ nay về sau, hắn đã hiểu rõ nương tay với địch nhân chính là không chịu trách nhiệm với tính mạng mình, cho nên vừa rồi hắn ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho Dương Tuấn! Một người thấy tài vong nghĩa như vậy, giết cũng không đáng tiếc.
- Lần sau đầu thai làm người lại thì nhớ đừng lấy oán báo ân, hôm nay ta phải đến U Minh Trấn rồi!
Trần Vũ nhàn nhạt nói, tùy tiện xuất ra Dị Hỏa đốt cỗ thi thể kia thành tro trong nháy mắt.
...
Khi trời chiều dần ngã về tây, trong tầm mắt Trần Vũ rốt cục cũng xuất hiện một mảnh kiến trúc, hắn phỏng đoán, đây chính là U Minh Trấn rồi!
Đi vào một chút, phát hiện đường lớn do đất vàng trải thành bắt đầu đổi thành mảng lớ đá xanh, mà những phòng ốc kiến trúc kia đều là dùng đá xanh cứng rắn xây thành, nhìn rất chắc chắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Dương Tuấn đối với Trần Vũ lại có thể tránh khỏi một dao kia không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền nhe răng cười nói:
- Muốn làm gì? Đương nhiên là tiễn ngươi đi chết rồi! Dù sao ngươi như ngươi vậy mà dám một mình xâm nhập U Minh Sơn Cốc, sớm muộn gì cũng phải chết, thay vì tiện nghi những yêu thú kia, không bằng lưu túi trữ vật này cho ta đi!
- Lúc ngươi nguy cơ ta đã cho ngươi lương thực, ngươi lại muốn giết ta sao.
Trên mặt Trần Vũ nổi lên một tia trào phúng, kỳ thật hắn đối với Dương Tuấn này vẫn một mực đề phòng nhưng không ngờ là thú đội lốt người thật.
- Ha ha, muốn trách thì trách bản thân ngươi quá ngu xuẩn, vậy mà ở trước mặt một người xa lạ lộ ra túi trữ vật! Đây chính là độ vật giá trị ngàn kim tệ, có nó ta có thể có đủ tài nguyên để tu luyện!
Dương Tuấn nhìn túi trữ vật trong tay Trần Vũ, tham lam mà hưng phấn.
- Ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể từ trong tay ta lấy đi cái túi trữ vật này sao?
Trần Vũ xem thường liếc Dương Tuấn, lạnh lùng nói.
- Ha ha, không sợ nói cho ngươi biết, ta đã là võ giả Tụ Khí Cảnh tầng sáu rồi, đối phó một võ giả Tụ Khí Cảnh tầng năm miệng còn hôi sữa như ngươi đã dư xài rồi! Chết đi ha ha! Kiếp sau học khôn khéo một chút, dùng mắt nhìn người cho chuẩn vào!
Dương Tuấn dữ tợn cười to nói, sau đó thân hình liền xông vội về phía Trần Vũ, chân khí màu vàng quấn quanh trên dao găm màu đen, thoạt nhìn cũng có chút lăng lệ ác liệt.
- Đúng vậy, ta chỉ là tiểu tử miệng còn hôi sữa, cho nên vừa vặn cần máu tươi để ma luyện, cám ơn ngươi!
Trần Vũ lạnh giọng nói.
- Ta xem lần này ngươi làm sao thoát được! Man Man Chưởng!
Dương Tuấn lập tức cười lạnh, cầm thanh dao găm, bay lên trên không, đánh một chưởng về phía Trần Vũ.
Khi thân hình Dương Tuấn một chưởng đến gần, Trần Vũ vận khởi Vân Tinh Bộ, thân hình quỷ dị biến mất tại chỗ khiến một chưởng của Dương Tuấn đánh thục vào không khí.
- Tuyệt đối không có khả năng, một Tụ Khí Cảnh tầng năm nho nhỏ làm sao có thể né kịp một chưởng của ta?
Dương Tuấn cả kinh, nhanh như thiểm điện lập tức xoay người lại đã thấy Trần Vũ đứng bối hai tay sau lưng lẳng lặng nhìn hắn.
Tê!
Dương Tuấn lạnh người, tay hơi run run đây là lần đầu tiên hắn thấy một thiết niên thua mình một tiểu cảnh giới mà có thể dể dàng né tránh chưởng pháp của hắn.
- Đã vậy, ngươi đừng trách ta vô tình.
Dương Tuấn gầm lớn không ngừng đánh liên tục ra mười quyền về Trần Vũ.
Trần Vũ khóe miệng nhếch lên một cái, đứng yên tại chỗ không di chuyển, tuy nhiên quyền của Dương Tuấn đã đến Trần Vũ chỉ lách nhẹ sang một bên, hắn cứ đứng chỗ đó mặc cho Dương Tuấn đánh.
Hắn đang muốn mượn Dương Tuấn để tôi luyện, trong mắt hắn Dương Tuấn chỉ là bao cát cho hắn tập luyện mà thôi!
Đánh một hồi, trên trán Dương Tuấn đã đầy mồ hôi, mà vẫn chưa đánh trúng Trần Vũ được cái nào!
- Ta thua hắn một tiểu cảnh giới nhưng lại nhẹ nhàng né chiêu như vậy, không ngờ sự cường đại của vũ kỹ lại tới như vậy!
Trần Vũ thầm nói.
- Toái Thạch Chưởng!
Trần Vũ vận dụng Vân Tinh Bộ quỹ đạo quỹ dị lập tức biến mất tại chỗ, liền hiện ngay trước mặt Dương Tuấn, chân khí quấn quanh trên nắm tay, toàn lực đánh một chưởng về phía ngực Dương Tuấn!
Bành!
Dương Tuấn trợn mắt há hốc mồm bị một quyền đánh bay, trùng trùng điệp điệp ngã xuống trên mặt đất, dao găm thì rơi ngay tại chỗ.
- Đúng vậy, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, kiếp sau học khôn khéo một chút, dùng mắt nhìn người!
Trần Vũ nhàn nhạt nói y câu nãy mà Dương Tuấn nói, một cước đá dao găm cắm trên mặt đất, hóa thành một vòng hàn quang cắm thẳng vào cổ Dương Tuấn.
Dương Tuấn mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt.
Trần Vũ thản nhiên nhìn thi thể Dương Tuấn trên mặt đất, trong đôi mắt vậy mà không có quá nhiều biến hóa, chỉ nói:
- Người như vậy, có chết cũng không tiếc. Ở thế giới này, nương tay với người khác chính là độc ác với chính mình.
Từ nay về sau, hắn đã hiểu rõ nương tay với địch nhân chính là không chịu trách nhiệm với tính mạng mình, cho nên vừa rồi hắn ngay cả cơ hội cầu xin tha thứ cũng không cho Dương Tuấn! Một người thấy tài vong nghĩa như vậy, giết cũng không đáng tiếc.
- Lần sau đầu thai làm người lại thì nhớ đừng lấy oán báo ân, hôm nay ta phải đến U Minh Trấn rồi!
Trần Vũ nhàn nhạt nói, tùy tiện xuất ra Dị Hỏa đốt cỗ thi thể kia thành tro trong nháy mắt.
...
Khi trời chiều dần ngã về tây, trong tầm mắt Trần Vũ rốt cục cũng xuất hiện một mảnh kiến trúc, hắn phỏng đoán, đây chính là U Minh Trấn rồi!
Đi vào một chút, phát hiện đường lớn do đất vàng trải thành bắt đầu đổi thành mảng lớ đá xanh, mà những phòng ốc kiến trúc kia đều là dùng đá xanh cứng rắn xây thành, nhìn rất chắc chắn.
Tác giả :
Ngạo Thiên