Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 167: Tiến Nhập Bảo Tàng
Tiểu Vũ có thể khẳng định, cho dù bọn họ đoạt được bảo tàng tới tay, sau đó "thả" mình đi thì Mạc Vong Trần cũng sẽ phái người đi tập sát hắn!
- Các ngươi tính toán cũng tốt đấy, bất quá ta muốn xem cái kia có phải là cơ duyên của ta không!
Chuyện bị người khác khinh thường đơn nhiên hắn sẽ không quan tâm tới, đến lúc thấy được bảo tàng gì đó thì trở mặt hẳn không muộn, với thực lực hiện tại hắn chắc chắn không sợ người nào.
Cũng như Vân Kinh Hồng nói bảo tàng này chính là gia tộc họ tình cơ phát hiện, nên có thể nói cái này cũng không phải là của bọn họ hoàn toàn, ai chiếm được thì là của người đó, nên hắn cũng muốn một phần bên trong bảo tàng này.
Phía bên kia, mọi người đào bới liên tục, tuy lực lượng võ giả cường đại, nhưng không có công cụ tiện tay, đào đất chưa hẳn có thể nhanh hơn với người bình thường bao nhiêu.
Gần nửa ngày đào xuống phía dưới, cả đám mới đào ra một cái hố to sâu bảy xích, rộng một trượng, nhưng phía dưới ngoại trừ đất thì còn lại chính là cát, căn bản không có bóng dáng bảo tàng gì.
Tiểu Vũ nhàm chán ngáp dài một cái, ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ một bên nhìn mọi người đào đất.
- Đào... đào được rồi!
Đúng lúc này, mọi người còn đang phân trần dò xét địa đồ thì đột nhiên có người quát to một tiếng, tràn đầy kinh hỉ.
Vân Đông Hành cùng Mạc Trọng Khoan lập tức ngừng tranh cải, đều hướng về phía cái hố vừa đào mà nhìn xuống, cái hố đã đào được hiện tại sâu hơn một trượng, hiện ra một cái cửa kim loại hình tròn!
Tất cả mọi người vô cùng kinh hỉ, đều nhảy vào trong hầm, ngay cả hai lão đầu Vân Đông Hành cùng Mạc Trọng Khoan cũng không ngoại lệ, Vân Đông Hành phất tay một cái chân khí liền đánh bay hết đám cát đá bám trên cánh cửa, hai cánh cửa cự đại bằng kim loại liền xuất hiện rõ ràng ở trước mặt tất cả mọi người.
Mỗi một phiến đại môn đều chí ít cao tới ba trượng, rộng hai trượng, nhìn về phía trên cực kỳ hùng vĩ!
- Tìm được rồi! Rốt cuộc cũng tìm được rồi!
- Tổ tiên à, chúng ta rốt cuộc tìm được bảo tàng rồi, các ngươi có thể ở dưới cửu tuyền mà yên tâm nghỉ ngơi rồi!
- Trời thương tộc của ta!
Người hai nhà Vân, Mạc đều là khóc thiên đập đất, bọn họ vì cái bảo tàng này mà không biết đã có bao nhiêu tộc nhân trong quá trình tầm bảo bị chết trong sa mạc vô tình, làm cho thực lực gia tộc một đời không bằng một đời, hiện tại trong gia tộc cũng cầm không ra cao thủ Binh Khí Cảnh, quẫn cảnh có thể thấy được lốm đốm!
- Ha ha ha, đa tạ cố gắng của các ngươi, bất quá, hiện tại các ngươi chứng kiến được bảo tàng, cũng có thể an tâm lên đường!
Một hồi tiếng cười kiêu ngạo vang lên, từ đằng xa đi tới một đội nhân mã hùng hồ chạy lại.
Những người này xem xét chính là loại cùng hung cực ác, mỗi người diện mục dữ tợn, đằng đằng sát khí màu đỏ quấn lên người. Cái này cũng không phải có thể giả vờ, mà chính là giết chóc vô số mới có thể hình thành sát khí bức người như thế!
Mạc Trọng Khoan cùng Vân Đông Hành đồng thời biến sắc, thốt lên:
- Sa đạo!
(*sa đạo: đạo tặc ở sa mạc)
- Các ngươi một mực đi theo chúng ta?
Trong sa mạc Nam Hoang, nguy hiểm nhất cũng không phải là bảo cát hoặc là mãnh thú hay yêu thú, mà là những đạo tặc sa mạc giết người cướp của này, cả đám đều là dân liều mạng, đều là từ nhiều địa phương tụ hợp đến.
Nhóm sa đạo này có mười lăm người, Bạo Khí Cảnh hai người, Ngưng Khí Cảnh có ba người, mười người còn lại đều là Tụ Khí Cảnh, chiến lực tương đối cường hãn.
Mạc Trọng Khoan ôm quyền nói:
- Lão hủ Thổ Điện Triều Thanh Hoa Trấn Mạc Trọng Khoan, không biết các vị xưng hô như thế nào?
- Như thế nào, còn muốn cùng chúng ta mốc nối quan hệ, lôi kéo làm quen? Các ngươi suy nghĩ thật tốt!
Cầm đầu sa đạo là một người trung niên, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, là độc nhãn long, dung sắc kiêu căng, bất quá tu vi của hắn đạt đến Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, đã một chân bước vào Binh Khí Cảnh, cũng xác thực có tư cách kiêu ngạo.
Hắn nhìn qua một lượt trên thân thể mềm mại của Vân Kinh Hồng, trong ánh mắt hiện lên một đạo lửa nóng rực, nói:
- Lão tử gọi là Chu Đại Quân, nếu các ngươi muốn mạng sống thì tự mình một cước chặt đứt một tay một chân, nữ nhân này lưu lại, lão tử để các ngươi một con đường sống!
Lời vừa nói ra, chín người Mạc Trọng Khoan đều là lộ ra vẻ giận dữ, ở loại hiểm địa này tự đoạn một tay một chân, chuyện này căn bản chính là tự mình muốn chết!
Vân Kinh Hồng ngược lại thập phần tỉnh táo, đi về phía trước nửa bước, nói:
- Chúng ta tuy ít người, nhưng các ngươi muốn giết chết chúng ta cũng phải trả một cái giá lớn, chắc hẳn các ngươi cũng không có cường giả Binh Khí Cảnh đi?
Nàng không đợi Chu Đại Quân mở miệng, lập tức lại nói:
- Ta lại có đề nghị này! Hiện tại tuy cửa vào của bảo tàng đã phát hiện, nhưng trong đó cũng không biết có nguy hiểm gì, không bằng mọi người liên thủ, trước khai quật bảo tàng ra rồi nói sau! Nếu trong đó không có vật gì, chẳng phải là tất cả mọi người uổng mạng sao?
- Tiểu cô nương ngược lại là miệng lưỡi bén nhọn! Nhưng ta thích!
Chu Đại Quân lộ ra vẻ trầm tư, rất nhanh nhẹ gật đầu.
- Hảo, lão tử đồng ý liên thủ cùng các ngươi, ta muốn nhìn xem bên trong bảo tàng đến tột cùng có đồ vật gì!
Hai phương diện đạt thành hiệp nghị, một hồi đại chiến tạm thời không có bộc phát, về phần kẻ thứ ba duy nhất đó là Tiểu Vũ, hoàn toàn không ai đếm xỉa tới hắn.
Bọn người Vân Kinh Hồng xem Tiểu Vũ là tù nhân, mà phương diện sa đạo lại cho rằng Tiểu Vũ là người bên Vân Kinh Hồng, làm cho hắn không có nửa điểm đáng chú ý đến.
P/s: Tối nay 6h30 dịch và đăng Chương 118: Thiết Long Môn
- Các ngươi tính toán cũng tốt đấy, bất quá ta muốn xem cái kia có phải là cơ duyên của ta không!
Chuyện bị người khác khinh thường đơn nhiên hắn sẽ không quan tâm tới, đến lúc thấy được bảo tàng gì đó thì trở mặt hẳn không muộn, với thực lực hiện tại hắn chắc chắn không sợ người nào.
Cũng như Vân Kinh Hồng nói bảo tàng này chính là gia tộc họ tình cơ phát hiện, nên có thể nói cái này cũng không phải là của bọn họ hoàn toàn, ai chiếm được thì là của người đó, nên hắn cũng muốn một phần bên trong bảo tàng này.
Phía bên kia, mọi người đào bới liên tục, tuy lực lượng võ giả cường đại, nhưng không có công cụ tiện tay, đào đất chưa hẳn có thể nhanh hơn với người bình thường bao nhiêu.
Gần nửa ngày đào xuống phía dưới, cả đám mới đào ra một cái hố to sâu bảy xích, rộng một trượng, nhưng phía dưới ngoại trừ đất thì còn lại chính là cát, căn bản không có bóng dáng bảo tàng gì.
Tiểu Vũ nhàm chán ngáp dài một cái, ngồi dựa vào gốc cây cổ thụ một bên nhìn mọi người đào đất.
- Đào... đào được rồi!
Đúng lúc này, mọi người còn đang phân trần dò xét địa đồ thì đột nhiên có người quát to một tiếng, tràn đầy kinh hỉ.
Vân Đông Hành cùng Mạc Trọng Khoan lập tức ngừng tranh cải, đều hướng về phía cái hố vừa đào mà nhìn xuống, cái hố đã đào được hiện tại sâu hơn một trượng, hiện ra một cái cửa kim loại hình tròn!
Tất cả mọi người vô cùng kinh hỉ, đều nhảy vào trong hầm, ngay cả hai lão đầu Vân Đông Hành cùng Mạc Trọng Khoan cũng không ngoại lệ, Vân Đông Hành phất tay một cái chân khí liền đánh bay hết đám cát đá bám trên cánh cửa, hai cánh cửa cự đại bằng kim loại liền xuất hiện rõ ràng ở trước mặt tất cả mọi người.
Mỗi một phiến đại môn đều chí ít cao tới ba trượng, rộng hai trượng, nhìn về phía trên cực kỳ hùng vĩ!
- Tìm được rồi! Rốt cuộc cũng tìm được rồi!
- Tổ tiên à, chúng ta rốt cuộc tìm được bảo tàng rồi, các ngươi có thể ở dưới cửu tuyền mà yên tâm nghỉ ngơi rồi!
- Trời thương tộc của ta!
Người hai nhà Vân, Mạc đều là khóc thiên đập đất, bọn họ vì cái bảo tàng này mà không biết đã có bao nhiêu tộc nhân trong quá trình tầm bảo bị chết trong sa mạc vô tình, làm cho thực lực gia tộc một đời không bằng một đời, hiện tại trong gia tộc cũng cầm không ra cao thủ Binh Khí Cảnh, quẫn cảnh có thể thấy được lốm đốm!
- Ha ha ha, đa tạ cố gắng của các ngươi, bất quá, hiện tại các ngươi chứng kiến được bảo tàng, cũng có thể an tâm lên đường!
Một hồi tiếng cười kiêu ngạo vang lên, từ đằng xa đi tới một đội nhân mã hùng hồ chạy lại.
Những người này xem xét chính là loại cùng hung cực ác, mỗi người diện mục dữ tợn, đằng đằng sát khí màu đỏ quấn lên người. Cái này cũng không phải có thể giả vờ, mà chính là giết chóc vô số mới có thể hình thành sát khí bức người như thế!
Mạc Trọng Khoan cùng Vân Đông Hành đồng thời biến sắc, thốt lên:
- Sa đạo!
(*sa đạo: đạo tặc ở sa mạc)
- Các ngươi một mực đi theo chúng ta?
Trong sa mạc Nam Hoang, nguy hiểm nhất cũng không phải là bảo cát hoặc là mãnh thú hay yêu thú, mà là những đạo tặc sa mạc giết người cướp của này, cả đám đều là dân liều mạng, đều là từ nhiều địa phương tụ hợp đến.
Nhóm sa đạo này có mười lăm người, Bạo Khí Cảnh hai người, Ngưng Khí Cảnh có ba người, mười người còn lại đều là Tụ Khí Cảnh, chiến lực tương đối cường hãn.
Mạc Trọng Khoan ôm quyền nói:
- Lão hủ Thổ Điện Triều Thanh Hoa Trấn Mạc Trọng Khoan, không biết các vị xưng hô như thế nào?
- Như thế nào, còn muốn cùng chúng ta mốc nối quan hệ, lôi kéo làm quen? Các ngươi suy nghĩ thật tốt!
Cầm đầu sa đạo là một người trung niên, đại khái khoảng bốn mươi tuổi, là độc nhãn long, dung sắc kiêu căng, bất quá tu vi của hắn đạt đến Bạo Khí Cảnh đỉnh phong, đã một chân bước vào Binh Khí Cảnh, cũng xác thực có tư cách kiêu ngạo.
Hắn nhìn qua một lượt trên thân thể mềm mại của Vân Kinh Hồng, trong ánh mắt hiện lên một đạo lửa nóng rực, nói:
- Lão tử gọi là Chu Đại Quân, nếu các ngươi muốn mạng sống thì tự mình một cước chặt đứt một tay một chân, nữ nhân này lưu lại, lão tử để các ngươi một con đường sống!
Lời vừa nói ra, chín người Mạc Trọng Khoan đều là lộ ra vẻ giận dữ, ở loại hiểm địa này tự đoạn một tay một chân, chuyện này căn bản chính là tự mình muốn chết!
Vân Kinh Hồng ngược lại thập phần tỉnh táo, đi về phía trước nửa bước, nói:
- Chúng ta tuy ít người, nhưng các ngươi muốn giết chết chúng ta cũng phải trả một cái giá lớn, chắc hẳn các ngươi cũng không có cường giả Binh Khí Cảnh đi?
Nàng không đợi Chu Đại Quân mở miệng, lập tức lại nói:
- Ta lại có đề nghị này! Hiện tại tuy cửa vào của bảo tàng đã phát hiện, nhưng trong đó cũng không biết có nguy hiểm gì, không bằng mọi người liên thủ, trước khai quật bảo tàng ra rồi nói sau! Nếu trong đó không có vật gì, chẳng phải là tất cả mọi người uổng mạng sao?
- Tiểu cô nương ngược lại là miệng lưỡi bén nhọn! Nhưng ta thích!
Chu Đại Quân lộ ra vẻ trầm tư, rất nhanh nhẹ gật đầu.
- Hảo, lão tử đồng ý liên thủ cùng các ngươi, ta muốn nhìn xem bên trong bảo tàng đến tột cùng có đồ vật gì!
Hai phương diện đạt thành hiệp nghị, một hồi đại chiến tạm thời không có bộc phát, về phần kẻ thứ ba duy nhất đó là Tiểu Vũ, hoàn toàn không ai đếm xỉa tới hắn.
Bọn người Vân Kinh Hồng xem Tiểu Vũ là tù nhân, mà phương diện sa đạo lại cho rằng Tiểu Vũ là người bên Vân Kinh Hồng, làm cho hắn không có nửa điểm đáng chú ý đến.
P/s: Tối nay 6h30 dịch và đăng Chương 118: Thiết Long Môn
Tác giả :
Ngạo Thiên