Làm Vợ Thầy Em Nhé

Chương 34: Vững

Và bây giờ hắn ở đây. Ở nới mà đứa con của hắn và nó nằm xuống..

Nỗi đau càng tăng khi hắn thấy nó đi cùng Yoshi. ĐÚng là hắn yêu nó. Rất yêu. Tình yêu lớn tới mức hắn có thể chết trước mặt nó. Nhưng bây giờ hắn phải làm sao. Phải làm như thế nào đây. Người con gái hắn yêu đang đi với 1 người đàn ông #.

- Em hãy cho tôi lời giải thích đc k Kiri. Hắn cúi mặt nói. Nụ cười phảng phất trên đôi môi. bây giờ thì hắn k khóc nữa. Hắn phải cố cứg rắn. Phải như thế....

Nó đứng lặng in... K nói zì. K có bất cứ hành độg zì. Như 1 bức tượng. Não lòng đến ghê sợ....Còn Yoshi... Cậu ta cũng k biết nói zì hơn. Và cũng lặng im. Cái không khí bây giờ. Đã lạnh lẽo vì ở ngay bãi tha ma. Và càng thêm oi bức khó chịu hơn khi 3 bóng người vấn đứng lạng chờ người kia lên tiếng.

- Con k cần chờ nó nói zì đâu con trai của ta. Mụ đàn bà kia k xứng với con... Nó k còn là con người nữa con trai à.

Không khí đã đc giải thoát bởi ông bố của Hirosi. 1 giọng nói đầy ám ảnh đối với nó. Quyền uy đối với Hirosi. Và đanh ghét đối với Yoshi.

Cả 3 con người ấy đều hướng về nơi phát ra giọng nói đó. Thật là khó chịu. Ông ta đang ngồi trên chiếc xe lăn. Cùng với lão quản gia đang đẩy xe.

Bóng mặt trời đang dần xuống núi. Nhưng tiếng quạ kêu làm thêm sự lạnh lẽo. Đó là suy nghĩ của người ngoài. Còn những người ở trong cuộc. Người họ nhưng nóng lên. Hirosi hắn sẽ có câu trả lời cho việc con hắn chết và tại sao vợ hắn bỏ đi... Còn đứng với người đànông # nữa chứ...

- Nào hãy tới viếng cháu nội của ta.

- ÔNG K XỨNG ĐỂ NÓ KÊU ÔNG LÀ ÔNG NỘI. Nó hét lên. 2 Dòng lệ tuôn ra.... Ông là zì cơ chứ. Ông đã khi nào coi mẹ nó là con dâu chưa. Ông xem thường những người nghèo khó như tôi. ÔNG.... Đồ QUỶ DỮ......

Yoshi. Hắn đã dần hiểu ra tất cả. Hắn thầy thương cho người con gái hắn yêu ngay từ khi nhìn mặt... Cô ấy quá khổ sở. Cuộc đời cô ấy... Hắn muốn biết. Muốn được hiểu. Muốn đc quan tâm. Muốn đc chở che cho cô ấy....

- Em nói zì vậy Kiri.... Sao ở nhà... Anh thấy..... Hirosi vô cùng ngạc nhiên. Hắn cũng k hiểu đc. Ở nhà hắn thấy nó và Bố hắn rất bình thường Nào có biết đâu bố hắn k coi nó là vợ hắn. Là con dâu của ông.... Nhưng hắn vẫn chưa biết đc lí do tại sao con hắn chết. Mà bố hắn. Mẹ hắn nói là nó diết....

- Chồng à..... Nó bỗng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới bất ngờ... Đây là lân cuối em đc gọi thầy là chồng. Cuộc sống của em và khác nhau quá lớn. Em nghèo lắm. K xứng với anh đâu. Anh hãy quên em đi. Còn cái chết của con chúng ta. Đó là tai nạn. CÓ thể là do em... Em k thể nào ngờ đc sự thể.... XIn lỗi anh...Chúng ta đường ai nấy đi anh nhé. Và đây.....

Hirosi k còn can đảm để nghe tiếp lời nó nói. Hắn chạy lại ôm nó thậy chặt vào lòng... Nước mắt chảy nhẹ. Tình yêu của hắn. Đã là của hắn thì k để vụt mất... NHưng....

- Anh hãy buông ra đi...

- K, anh k thể... Đừng rời xa anh.

- Tình yêu của chúng ta. Ông trời k cho ở bên anh à.

- Kiri. Vợ bé nhỏ. Con vẹt của anh. A xin em...

- Em muốn nói với anh... Chàng trai ở cạnh em đó... Anh thấy được k? Là người em chọn đó... SAu anh..

- Này Kiri. Em xem tôi là zì vậy... Yoshi lên tiếng. Hắn nãy h đã nghe. Hắn cũng đủ biết câu nói của nó có í zì. Nhưng hắn cũng có lòng tự ái của mình, hắn sẽ lấy trái tim của nó bằng chính đôi tay của mình. Chứ hắn sẽ k là người thay thê.( Ảo quá các bạn nhỉ. Sau Chính cái tên đó cũng k ngờ.... Nó là..... HEhe bí mật tí hen )

- Anh.... Nó k nói đc zì nữa. Có lẽ đau khổ quá rồi....

- Cô diễn vở kịch này hay đó. Con dâu à...

- Nó quác mắt sang con sói đó... Ông k xứng để nói chuyện...

Ông ta cũng k ngờ đc bây jo nó lại mạnh mẽ như thế,,, Nhưng ông cũng k lép vế. Ông đớp trả ngay.

- Cô mới là k xứng. Đừng để ta bực. KẾt thúc câu nói là điệu cười khả ố....

Bỗng nó cầm tay Yoshi và bước vào trong bãi tha ma ( Bây giờ là 5h30p.... Sợ quá... )

* * *

Cuộc sống k như ta tưởng. Nhiều cái ta phải tự vươn lên khỏi cái gò bó. Một khi ta đã vượt lên được. Phải chang ta sẽ trưởng thành hơn ư.

Và nó cũng thế. Khi nó k còn ở trong cái vỏ bọng yếu đuối. Để lớn hơn. Thì nó sẽ thay đổi để k ai coi thường nó.

Và bây giờ ở nơi mà đứa con của nó nằm xuống đây. Nó đang bước với 1 người # k phải chồng nó. Trong đầu nó bây giờ. Nó k suy nghĩ đc bất cứ điều zì hết. Nó đang bước lại nơi con nó đang nằm. Ngôi mộ nhỏ bé. Với các vòng hoa xung quanh ( Mới chết đc 5 ngày mà)

Thắp một nén nhang. Màu đỏ của hoàng hôn. Màu đỏ của ngang đang cháy. Màu đỏ của cuộc sống đầy đau khổ của nó. Màu đỏ k phải là hạnh phúc như người ta tưởng.

- Anh à. Thắp hương cho con của em đi. Nó nói với Yoshi.

- À ừm, nhưng…… Yoshi ấp úng. Hắn cần lời giải thích của Kiri. Tuy là hắn cũng lờ mờ biết đc câu chuyện rồi.

- Anh thấy đó. Hihi. Nó cười. "abc@#$a3@45^". Sau 1 hồi kể.

- Hừ hừ… mệt quá. Thở k được. Nó kể nhanh như gió mà. Lèo lèo. Rồi còn giả bộ muốt ngực nữa chứ, rồi thở gấp. nói chung độg tác nó dễ thương lắm luôn.

Trong lúc như thế này nó còn bày trò đc nữa. Thật k hỉu được cô bé đó luôn.

Bây giờ k khí như vui hơn hẳn. k khó chịu như mới nãy nữa. Và Yoshi hắn đã gần hiểu được cuộc sống khó khăn và đầy đau khổ của nó. HẮn như thương nó hơn. Cuộc sống của hắn tuy rất sung túc. Giàu có nhưng gia đình hắn cũng k được như bao gia đình khác. Mẹ hắn thì tham gia vào thương trường và công ty của bà thì ngày càng phát. Còn ba hắn. Thằng đàn ông k làm zì. CHỉ ở nhà thôi. Để vợ đi làm kiếm tiền. Đâm ra ông ta ngày càng tray lì. Tình cảm vợ chồng k còn. Nhưng còn có nó. Nên mẹ hắn k li dị với ông ta. TÌnh cảm gia đình đã k có trong hắn từ lâu rồi. Tuy mẹ hắn thương hắn nhưng bà còn cty. Với nhưng hợp đồng. Bà k thể bỏ đc.( Mẹ của hắn làm về ngành vải vóc và trang sức.) Nên tình thương đó đã k được hăn biết đến.

2 con người ngồi ở nơi đây. 2 suy nghĩ. Nhưng đều về cuộc sống, gia đình….

Còn chồng nó. Hirosi đang làm zì. Bỗng có 1 dòng suy nghĩ về chồng hiện lên. Khi nó và Yoshi đi vô trong thì k thấy chồng nó đâu. (Nó cứ nghĩ chồng nó sẽ theo nó đi vào cùng)

Hắn thấy ngẹn đắng ở cổ họng. Hắn lại khóc rồi. Người phụ nữ này lại làm hắn khóc. Nhưng biết sao đây. Cô ấy đã chịu quá nhiều đau khổ. Hắn đang địn,h chạy theo thì bố hắn lên tiếng.

- Con Trai. Đứng lại đó. Lời nói ra lệnh được cất lên.

- Bố. Đừng cản con được k? Sao bố lại làm điều đó. Sao bên ngoài bố đồng í cho cô ấy về làm dâu. Còn bên trong thì 1 mực ngăn cản con.

- Con trai. Sao con lại vì 1 đứa con gái, lại nghèo hèn để chấm dứt đường vinh quang sau này vậy. Con k có í cầu tiến ư.?

- HAHA. Cầu tiến. Bố nói sao. K có cô ấy. Tất cả đều k có í nghĩ nữa…. Hắn k còn bình tĩnh. NGồi sệp xuống. Và khóc.

- Mày k xứng làm con tao… Vì 1 người con gái mà khóc. Mày có là con trai nữa k? nó đi cùng con trai của Lozzi. Mày còn muốn zì nữa hả….!!!

- HAHA. Hắn lại cười… Cười sạc sụa. Như muốn trêu chọc lời nói của lão ta… K xứng Ông nói đúng rồi. Tôi k xứng đâu…. LOzzi…. Nói xong. Hắn bỏ chạy. . . Chạy và chạy…

Còn lão ta k biết nói zì hơn. Nhìn thằng con bất hiếu chạy. Lão cũn đau lắm. Nhưng lão biết làm zì hơn. Chi muốn tốt cho nó thôi mà. Và tất cả là do đứa con gái kia. Lão k cho phép nó vào gia đình của Lão. K xứng với gia đình quyền quý này. Lão phải cho nó biết Lão là ai. Mưu kế được sắp đạt trong đầu lão rồi " Con ch.ó. Mày sẽ phải trả giá ".

Hắn bỏ chạy. K phải chấp nhận để mất nó. Mà hắn sẽ lấy lại nó. Hắn sẽ k cho phép ai cướp mất đi người con gái hắn yêu 1 lần nữa. 2 vợ chồng hắn sẽ quay lại như cũ. " Chờ a nhé vợ yêu, Cố lên nhé vợ. A k bỏ vợ đâu. Vợ sẽ về bên chồng đúng k?".

*********************.

- Anh có kinh thường em k? nó hỏi Yoshi.

- Em đừng nghĩ a như vậy. HiHi. Hắn cười. Cầm tay nó…. Bóp nhẹ… Và ôm nó…

- Hoàng hôn đẹp em nhỉ.

2 người đang ở bãi tha ma. Nhưng Có lẽ nó k là zì hết. Chỉ cần nó ở bên hắn là hắn vui và hạnh phúc rồi.

- Ừm đẹp. Nó ngước lên trời và hét lên. CON À… CON THẤY MẸ K? MẸ YÊU CON LẮM. AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.

- Nó đang nhìn em đó. Em hãy cố lên. Đừng để ở nơi chin suối bố mẹ em, con em thất vọng nha.

- Dạ!!!! Em biết rồi thầy….. Nó bưng miệng. Nó lại nghĩ đến thầy rồi.

- Em… tôi k biết nói zì với em nữa. Em phải quên đi a ta. Để sống cuộc sống hạnh phúc hơn.

Nó k nói zì. Thực sự nó k thể quên đi thầy của nó. Nhưng nó phải cố. để k ai được kinh thường nó.

- Ta về nhé a.

- À ừm , thôi đi về.

Bỗng hắn nghĩ tới chuyện lúc nãy nó nói với Hirosi

- Còn chuyện em nói. Phải chăng…..

- Em…..

- Thôi bỏ đi. Hắn nói nhanh. Nụ cười như thiên thần trên môi. Làm nó thấy bình yên.

Nó cũng cười. thì bây giờ nó nói được zì nữa đâu. Lúc nãy mất bình tĩnh nó mới nói như thế.( Lạ nhỉ, nãy mình có thấy nó nói zì đâu.) À mà lúc nãy nó chỉ nghĩ thôi mà. Chứ đã nói zì đâu. Sao…..

Cả 2 người cùng nhìn nhau. "Sao a ta lại biết mình định nói vậy "nó nhìn hắn như muốn nói. "Sao tôi lại k biết đc chứ". Hắn lại nhìn nó…. Thay cho lời đáp.

THế là nó và hắn đi về. Ra ngoài cổng cũng k thấy Hirosi đâu. Thoang 1 chút thất vọng. " A ta về rồi." nó thoang nghĩ. " Phải chang k cần mình nữa."

Từ đó cho tới khi về, nó k thể dứt đi dòng suy nghĩ. " Thầy bỏ nó". Hắn cũng có thể nhận ra được, Nhưng Yoshi k muốn nói zì hết. Cõ lẽ nói trong lúc này là thừa thải… "bây Giờ hắn đưa nó về nhà hắn. Mẹ hắn cũng đi công tác rồi. Cõ lẽ k có ở nhà trong vài ngày. Khi nào mẹ về hắn sẽ giới thiệu cô ấy cho me. Nhưng phải chang là nhanh quá. Thôi tới đâu hay tới đó. Hắn nghĩ….."
Tác giả : Vô Danh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại