Làm Vợ Hà Bá

Chương 4

Mười ngày sau-----

An tường trấn là một trấn nhỏ bình thản yên tĩnh, giống như tên trấn.

Lúc xe ngựa tiến vào trong trấn, đã là ban đêm, chỉ thấy trước cửa từng nhà đều treo đèn lồng, nhưng lại tìm không thấy nơi nào để tá túc.

“Trấn nhỏ này thoạt nhìn rất lớn, nhưng sao một cái khách điếm cũng đều không có…" Minh Nguyệt ló đầu ra ngoài xe ngựa không ngừng nhìn quanh :"Vậy chúng ta đêm nay là sao ngủ đây?"

Bởi vì mấy ngày nay đều sinh hoạt trong những thông trang nhỏ, liền nghĩ muốn tá túc, nhưng những nơi đó đều không có dư phòng, bất đắc dĩ đành phải “Biến" ra một gian phòng ở, bằng không phải ăn ngủ ở vùng hoang vu dã ngoại, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, thì chuyến đi lần này đều mất đi ý nghĩa.

Hàn Tĩnh tà tứ dựa vào chỗ ngồi :"Nếu ngươi cảm thấy mệt mỏi, lúc nào cũng có thể thay đổi chủ ý, chỉ cần trong nháy mắt, ta đều có thể mang ngươi đến hoàng cung ngay."

“Ta không mệt mỏi, nhất định sẽ chống đỡ đến cùng." Vừa mới bắt đầu, Minh Nguyệt không muốn buông ta như vậy.

Lúc đầu hắn mắt nhắm mắt chợt nghe câu nói của nàng hai mắt liền mở ra :"Vì sao kiên trì như thế?"

Nàng không khỏi thấy may mắn vì mờ ám của mình không bị lộ, hắn cũng không thấy biểu cảm chột dạ của mình, bằng không chút xíu nữalà bị lộ rồi.

“Có người cùng ngươi du sơn ngoạn thuỷ không tốt sao? Ngươi cũng coi như là làm để giết thời gian đi, nếu lần tới muốn cơ hội như thế này, không biết phải đợi đến mấy trăm năm nữa." Minh Nguyệt cũng hy vọng hắn có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mà không phải luôn luôn ở trong cung điện dưới đáy sông, tiếp tục giấc mộng làm hoàng đế của hắn.

“Tuỳ ngươi!" Hắn chính là không muốn nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, người ta đã không cảm kích, thì cũng coi như cái gì cũng không cần nói.

Thấy khẩu khí hắn không vui, Minh Nguyệt thật sự không biết tại sao hắn lại tức giận như vậy.

Xe ngựa lại khách khách đi về phía trước một đoạn ngắn, xa phu ngồi ở phía trước không biết nhìn thấy gì, thình lình kéo dây cương, mà Minh Nguyệt cũng bởi vì đột nhiên “Thắng gấp", thân mình theo đó ngã trái ngã phải, bản năng nắm lấy người bên cạnh.

“Oa… Đau quá…" Cái trán không cẩn thận đụng vào cái gì đó.

Một cánh tay nam tính nhanh kéo này ôm đến :"Ngươi không thể cẩn thận một chút hay sao?"

Tiếng nói nam tử mang theo từ tính mang theo sự tức giận, ở bên tai Minh Nguyệt vang lên, chỉ cảm thấy bên tai đầu tiên là ngứa, tiếp theo là nóng lên, sau đó giống như bị truyền nhiễm, cổ nhiệt khí kia dần dần lan tràn đến cả khuôn mặt, ánh sáng hoàn hảo đủ tối, sẽ không bị người khác phát hiện.

“Ta, ta làm sao biết xe ngựa lại thắng gấp như vậy…" Giọng điệu có chút suy yếu.

Nàng không cần sờ cũng biết mặt nành rất nóng, nghĩ đến bình thường cùng nam đồng học cãi nhau ầm ĩ, cũng sẽ có chút tứ chi tiếp xúc, nhưng cho đến bây giờ chưa từng có phản ứng khác thường.

Cao Minh Nguyệt, ngươi phải tự thức tỉnh a….

Sắc tức thị không, không tức thị sắc, đừng bị nam sắc dụ dỗ a!

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Minh Nguyệt giả bộ cử động thân thể, xốc lại trạng thái tự nhiên xem xét tình hình, mơ hồ nhìn thấy trến đất có một người nằm, không khỏi chấn động :"Đụng vào người sao?"

Thấy Minh Nguyệt chuẩn bị đi xuống, Hàn Tĩnh một phen liền chế trụ cổ tay nàng :“Không có việc gì" giống như đã biết được tình huống bên ngoài.

“Không đi xuống xem xét thì làm sao biết không có?" Nàng cũng không muốn mang tội danh “Gây chuyện rồi chạy trốn", nhanh chóng chui ra ngoài mành, nhảy xuống xe ngựa nhìn.

Nàng đi đến gần, thì ra là một tiểu hài tử ngã ngồi dưới đất khoảng tám chín tuổi, bộ dáng gầy teo nho nhỏ, trên đầu tóc được vấn theo kiểu tiểu cô nương, chạy nhanh ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế đối phương.

“Tiểu muội muội, có bị đụng vào chỗ nào hay không? Làm sao lại chỉ đi một mình ở đây?" Minh Nguyệt nhẹ nhàng đụng vào đầu tiểu cô nương, còn có tay chân, không ngừng truy hỏi :"Có đau không? Bị thương nơi nào?"

Bỡi vì sắc trời đã tối, tầm nhìn không cao, thật sự nhìn không rõ lắm, Minh Nguyệt vội vàng nghiêng đầu, muốn xa phu đem đèn lồng đến.

Xa phu từ con cua rất nhanh nhấc lên một chiếc đèn lồng đi đến bên cạnh các nàng, may mắn không thấy vết máu, khiến Minh Nguyệt tạm thời thở ra nhẹ nhàng.

“Nói cho tỷ tỷ biết có bị thương nơi nào không? Hay là có nơi nào bị đau không?" Minh Nguyệt thấy nàng đều gì cũng không nói, trên mặt giống như có hai hàng nuốc mắt, giống như bị giật mình, giọng nói lại càng thêm mềm nhẹ :"Tiểu muội muội không phải sợ, nhà muội ở đâu, tỷ tỷ đưa muội về nhà…"

“Tỷ tỷ nhìn thấy ta?" Trên khuôn mặt mang nét trẻ con lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

“A!" Chẳng lẽ lại là…

“Tỷ tỷ hình như không phải người bình thường…" Tiểu cô nương có chút tò mò nhìn nàng.

“Ta quả thật không giống người thường, có thể nhìn thấy ngươi." Minh Nguyệt đem từ trên mặt đất n8ng dậy trước, hay tay vỗ vỗ váy dính bụi đất của tiểu cô nương :"Ngươi là ai?"

“Ta là thần địa chủ." Tiểu cô nương ngẩng cao đầu, thiên chân nói.

“Thần địa chủ…" Nàng cúi đầu nhìn nhìn nàng ta.

“Chính là thần thủ hộ nhà cửa!" Tiểu cô nương giải thích.

“Nguyên lai ngươi là nền chủ…" Minh Nguyệt tạm hiểu ý tiểu cô nương :"Ta trước kia cũng có nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy thần tuổi nhỏ như thế."

Cái gọi là nền chủ chính là người canh giữ nhà phàm nhân, bất hạnh sau khi sinh bất hạnh chết, lại được phụ nhân tự giữ hồn, sau đó liền trở thành thần thủ hộ, ngoại trừ người trong gia đình ra, cũng sẽ tự tích lại công đức sau đó trở thành thổ địa công.

“Tỷ tỷ cũng là người thứ nhất nhìn thấy ta." Thần địa chủ cười lộ ra má lúm đồng tiền, đã quên vừa rồi một bên chạy một bên khóc, mới có thể không nhìn thấy xe ngựa mà tong đầu vào.

Nàng xì cười :"Ta cũng nghĩ vậy." Nhưng không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể đụng vào.

“Các ngươi nói chuyện đủ chưa?" Hàn Tĩnh không kiên nhẫn nhảy xuống ngựa.

Nhìn thấy hắn xuất hiện, tiểu cô nương liền cảm nhận được một cổ lực lượng cường đại, giống như là thần lực, nhưng lại hoàn toàn không giống, lập tức trốn về phía sau Minh Nguyệt.

“Ngươi… Ngươi… không phải người?"

Đôi đồng tử lạnh như băng của Hàn Tĩnh cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn tiểu thần địa chủ.

“Ngươi nói đúng, hắn đúng là không phải người…" Nói xong những lời này Minh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, giống như nàng đang cố ý châm chọc hắn :"Hắn là thần sông!"

Nghe vậy, thần địa chủ mới sợ hãi từ phía sau nàng đi ra, cúi thân người :"Gặp qua Hà Thần đại nhân!" Thần tịch cũng có phân biệt cao thấp, nàng bất quá chỉ là thần chỉ hạ cấp, đương nhiên phải chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa.

“Miễn!" Hàn Tĩnh lạnh lùng nói :"Nếu đã không có việc gì, có thể rời đi rồi?" Những lời này tự nhiên là nói với Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cúi đầu hỏi thần địa chủ :"Chúng ta đang tìm nơi tá túc đêm nay, có thể chỉ giúp ta khách điếm trong trấn ở nơi nào không?"

“Trấn này không có khách điếm, bỡi vì rất ít người ở bên ngoài sẽ đến đây, nếu thật sự có, cũng chỉ chó thể tìm một nhà dân tá túc một đêm…" Thần địa chủ một mặt ủ rũ :"Ta không thể chiếu cố giúp tỷ tỷ ."

Nàng sờ sờ đầu thần địa chủ, mỉm cười :"Đây cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, không cần để ở trong lòng, nhưng mà ngươi cũng đừng chạy loạn bên ngoài như thế, là ở gần đây sao?" Nền chủ bình thường đều là canh giữ ở cái nhà kia, sẽ không đi quá xa.

“Không, ta ở tây giao…" Cho đến lúc này, thần địa chủ mới nhớ đến mục đích chạy đến trấn này, nước mắt lại lập tức tràn ra hốc mắt :"Ta tới chỗ này tìm đại phu… Nhưng mà… Đại phu nhìn không thấy ta, mặc kệ ta cầu xin thế nào hắn cũng không đến…"

“Ngươi muốn tìm đại phu? Ngươi bị bệnh sao?" Ngẫm một lát mới hiểu được ý của thần địa chủ.

Thần địa chủ nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nức nở một tiếng :"Không phải ta, là… Ở trong nhà kia có bé sơ sinh bị bệnh, hắn mới sinh ra hai tháng, luôn luôn phát sốt, nhưng mà… Lại không có tiền mời đại phu đến xem bệnh… Ta vội cái gì cũng không giúp được…"

“Đại phu đang ở nơi nào? Ngươi mau mang ta đến đó…" Minh Nguyệt mới nói đến đó, liền có người mở miệng ngăn lại.

Sắc mặt Hàn Tĩnh không vui nói :"Ngươi không thể không quản chuyện người khác không được sao?"

“Nếu đã đụng phải, cũng không thể liền rời đi như thế, loại chuyện như vậy ta làm không được." Nàng chính là không muốn tự có lỗi với luông tâm mình, thế là một phen dắt tay nhỏ bé của thần địa chủ :"Hiện tại mang ta đi tìm đại phu…"

Nghe vậy, thần địa chủ không khỏi nín khóc mỉm cười nói :"Đi hướng bên này!"

Thân ảnh một lớn một nhỏ liền như thế chạy vội trong bóng đêm.

“Người ở Tây giao đểu rất nghèo, ngay cả ba bữa đều ăn không đủ no, cũng không có đồ ăn dư thừa dùng để cúng tế thần địa chủ…" Nàng một mặt mang theo Minh Nguyệt chạy về phía trước, một mặt dùng cổ tay áo lau đi nước mắt :"Cho đến khi bọn họ chuyển đến ngôi nha kia, mười sáu hàng tháng đều sẽ nấu một bàn thức ăn toàn rau cải, cùng một cái bánh bao, còn có thể đốt giấy vàng bạc cho ta… Ta lại ngay cả ân huệ này đều không thể báo đáp…"

Minh Nguyệt một tay nắm lấy làn váy, một tay nắm tay nàng ta :"Đây không phải là do ngươi sai, việc ngươi phù hộ cho bọn họ mới là quan trọng nhất… Còn xa lắm không?"

“Ở chỗ rẽ phía trước…"

Khi các nàng chạy đến trước cửa hiệu thuốc, vừa vặn nhìn thấy tiểu nhị đang muốn đem cửa lớn đóng lại.

“Chờ một chút! Khoan đóng cửa đã…" Minh Nguyệt hướng vào trong cửa phân trần :"Ta muốn tìm bác sĩ… Không phải! Ta muốn tìm đại phu…" Tiểu nhị nghiêng nghiêng đầu :"Cô nương sáng mai lại đến, Ngô đại phu đã ngủ."

“Nhanh chút gọi hắn dậy, nói với đại phu là có bệnh nhân…"

Mặt hắn hiện lên vẻ lúng túng :"Khuya thế này Ngô đại phu sẽ không ra khám được."

“Một người bị bệnh sẽ không phân biệt ban ngày hay là ban đêm, làm đại phu tuỳ thời tuỳ lúc đều phải chuẩn bị sẵn sàng…" Nàng to giọng hét lớn :"Nhanh đi kêu người thức dậy, bằng không thì tự ta đi vào!"

“Cô nương ngươi đừng làm khó dễ ta, ta chẳng qua chỉ là một tiểu nhị…" Tiểu nhị chạy nhanh che lại ở trước mặt nàng, không cho Minh Nguyệt xông vào.

Minh Nguyệt cúi đầu hỏi thần địa chủ :"Trấn này chỉ có một đại phu sao?"

“Cũng chỉ có một gian hiệu thuốc cùng một vị đại phu này." Cho nên tất cả đều nhìn sắc mặt hắn.

Tiểu nhị có chút nghi hoặc hỏi :"Cô nương là đang nói chuyện với ai?"

“Ngươi giúp ta đi vào hỏi một chút xem…" Minh Nguyệt vừa tức vừa vội :"Nói không chừng đại phu sẽ nguyện ý ra chuẩn bệnh…"

“Bên ngoài sao lại ầm ĩ vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Ngô đại phu ngáp dài đi ra.

Thấy Ngô đại phu đi ra, tiểu nhị vội vàng cùng hắn giải thích, miễn cho bị hắn trách phạt vô cớ :"Là có người bị bệnh, muốn thỉnh Ngô đại phu ra chẩn bệnh."

Nàng vội vã tiến lên hỏi :"Ngươi chính là đại phu? Có đứa nhỏ bị bệnh a…"

Ngô đại phu không đem lời nghe cho xong, liền trựcc tiếp d0uổi người :"Đã khuya như thế rồi, buổi sáng lại đến."

“Nhất định phải đợi đến sáng mới đồng ý đi sao" Minh Nguyệt thật sự phát hoả :"Thân là y giả lấy chức trách cứu người làm trách nhiệm, đây là thiên chức, nếu bệnh nhân xảy ra chuyện gì, ngươi có thể gánh nổi sao?"

Bị cô nương mắng thật mất mặt, Ngô đại phu gằng giọng hỏi :"Bệnh nhân đang ở nơi nào?"

“Đang ở Tây giao."

Nghe được hai chữ “Tây giao", sắc mặt Ngô đại phu lại thay đổi :"Có bạc hay không?"

Minh Nguyệt ngẩn người :"Bạc?"

“Không có bạc thì cái gì cũng không cần nói." Hắn phất tay đuổi người.

Mắt thấy tình thế phía trước cấp bách, nàng vộ vàng kéo tay áo Ngô đại phu :"Bạc ta sẽ kiếm, trước tiên cứu người quan trọng hơn."

“Cô nương, ta cũng không phải là mở thiện đường…" Sắc mặt Ngô đại phu nhìn thấy vòng xà cừ trên cổ tay trái của Minh Nguyệt liền thay đổi, ánh mắt sáng lên, giọng nói lặp tức thay đổi.

“Này… Này xuyến phật châu là… Nếu cô nương nguyện ý dùng nó để trả, ta lập tức sẽ đi theo cô nương chẩn đoán cho bệnh nhân." Hắn đã gặp qua cao tăng trên chùa tay cầm pháp khí chính là loại vòng phật châu này, nghe nói dùng để niệm kinh tu hành, công đức có thể tăng lên gấp bội, đương nhiên phải nghĩ biện pháop để có được vật này.

“Hảo!" Minh Nguyệt chuẩn bị đem vòng xà cừ cởi ra.

Không biết Hàn Tĩnh đi đến bên cạnh khi nào, không thể tin hắn lại kiềm trụ cổ tay nàng :"Đây là pháp khí tàng vương bồ tát tặng cho ngươi, sao có thể tuỳ ý đem đưa cho hắn?"

“Mạng người so với nó quan trọng hơn." Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không muốn làm như thế, nhưng mà nàng cũng tin tàng vương bồ tát sẽ thông cảm cho nàng.

Hàn Tĩnh nhìn nàng vì người xa lạ mà lại liều mạng như vậy, quả thực ngu xuẩn cực kỳ :"Đối phương với ngươi không thân không quen, thậm chí ngay cả mặt ngươi cũng chưa từng gặp qua, không cần vì người không liên quan mà trả giá đắc như thế."

“Nếu ta không nhìn thấy thần địa chủ, đương nhiên có thể mặc kệ, nhưng đêm nay ta lại gặp được, nên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn." Ánh mắt Minh Nguyệt kiên định nhìn hắn.

Hắn bị cặp mắt nghiêm cẩn kia đánh bại, tay to lớn đang nắm cánh tay của nàng thu lại, đương sự cũng đã không nơi tay, bản thân cần gì phải thay nàng đau lòng.

Minh Nguyệt đưa vòng xà cừ nhét vào trong tay Ngô đại phu, nhưng lại lập tức lấy lại :"Nhưng ta cùng ngươi nói trước cho tốt, không chỉ là phí chẩn đoán, còn bao gồm cả tiền thuốc bên trong, nếu ngươi không đáp ứng thì xem như không tính."

Nàng cũng không ngốc, nhìn ra được đại phu căn bản chính là thấy tiền sáng mắt, cho nên muốn bàn điều kiện cho tốt trước, miễn cho đến lúc đó đối phương lại đổi ý, mắc công đó lại tức đến chết.

“Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên." Ngô đại phu gật đầu như giã tỏi, tiếp theo nhìn quanh trái phải, cũng không có nhìn thấy người bên cạnh của nàng :"Cô nương mới vừa rồilà đang nói chuyện với ai?"

“Người này ngươi không nhìn thấy!" Minh Nguyệt đem vòng xà cừ cho hắn, vội vàng thúc giục :"Nhanh chút!"

Ngô đại phu nuốt nước miếng một mặt khẩn trương tươi cười :"Đúng, đúng, đúng rồi, tình trạng bệnh nhân ra sao?"

“Là trẻ con mới sinh ra hai tháng, hai ngày nay ,luôn luôn phát sốt, còn khóc quấy không ngừng…" Nàng chiếu theo lời hình dung của thần địa chủ nói.

“Ta đi vào lấy rương thuốc, lại lấy thêm mấy dược liệu cấp cứu, phòng ngừa vạn nhất…" Ngô đại phu đem bảo bối xà cừ cất vào trong tay áo, xoay người tiến vào bên trong.

Sau một lát, Minh Nguyệt bước ra khỏi hiệu thuốc, đã thấy xe ngựa dừng ở bên ngoài.

“Ngồi vào xe ngựa đi!" Thân ảnh Minh Nguyệt xuất hiện lên cạnh, hắn cũng không phải là vì cứu người, sinh tử của người khác đều không có quan hệ gì với hắn, như vậy lại là vì cái gì, hắn cũng không nghĩ miệt mài theo đuổi nguyên nhân.

Minh Nguyệt hướng về phía hắn cười cười, tiếp đón Ngô đại phu phía sau lên xe ngựa trước.

“Ngươi tới dẫn đưởng…" Tiếp theo, nàng lại đem thần địa chủ ôm lên xe.

Đợi các nàng đều ngồi lên xe ngựa, tay áo phải Hàn Tĩnh phất lên, xa phu từ con cua biến thành liền vung dây cương lên, xe ngựa theo phương hướng Tây giao đi tới.

Hai trăm hai mươi năm nay, hắn luôn thờ ơ lạnh nhạt với sự thay đổi của thế gian, cho tới bây giờ đều bất vi sở động, lại không nghĩ tới nữ nhân dị tộc này từ đâu nhảy sổ ra, cố tình đều thích đem phiền toái rước vào thân mình, quả thực là không biết tự lượng sức mình, khiến hắn tức cũng không được, bực cũng không xong, rất muốn dùng sức rống nàng vài câu, cảm xúc dao động như vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa từng có?

Hàn Tĩnh không muốn tiếp tục truy ra ý nghĩa phía sau, thầm nghĩ mau chóng giải quyết chuyện nhàm chán, sau đó rời đi trấn nhỏ này.

Cho đến khi xe ngựa đi xa, bóng dáng cao lớn mới dần dần biến mất.

Tây giao----

Xe ngựađi đến nhà tranh bên ngoài ngoại ô liền dừng lại, Minh Nguyệt dẫn đầu nhảy xuống, đã có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng trẻ con đang khóc, ngoài đứa nhỏ đang khóc ra, còn có mọi người lớn cũng cùng khóc nức nở.

“Chính là nơi này!" Thần địa chủ sốt ruột nói.

Minh Nguyệt không cần nghĩ ngợi tiến lên gõ cửa :"Có người không? Có người ở đây không?"

“Là ai?" Một vị lão nhân gia mắt phiếm đỏ, đi ra mở cửa.

Nàng gật đầu liền hỏi đối phương :"Có phải quý phủ có đứa nhỏ bị bệnh đúng không? Ta đã mời đại phu đến đây, mau cho hắn vào nhà xem bệnh cho đứa nhỏ."

“Cô nương…" Lão nhân gia không khỏi ngây ngốc, làm sao cũng không thể tin sẽ có người giúp bọn họ mời đại phu đến.

Trong phòng vang lên giọng nói nam nhân :"Phụ thân, là ai đến đây?"

“Ngô đại phu, ngươi nhanh một chút đi vào đi!" Minh Nguyệt dứt khoát đem người đẩy vào trong nhà.

Chỉ thấy trong phòng nhỏ hẹp còn có ba người lớn cùng một đứa nhỏ, một đám khóc đến mắt sưng đỏ, tiếp theo có một nam nhân hơn ba mươi tuổi, xem ra đây chính là cha đứa nhỏ, vẻ mặt mệt mỏi tử trong phòng bước ra.

“Ngô đại phu?" Nam nhân tự nhiên cũng nhận ra đây là vị đại phu duy nhất của trấn trên, có chút kinh ngạc.

“Bệnh nhân ở nơi nào?" Ngô đại phu ôm theo hòm thuốc, nếu không phải vì xuyến phật châu kia, hắn cũng không muốn đến nhựng nơi loại này để xem bệnh.

“Ngay bên trong." Hắn lập tức phản ứng lại, dẫn Ngô đại phu đi vào sau phòng nhỏ :"Nương đứa nhỏ, Ngô đại phu đến đây…"

Phòng nhỏ lập tức truyền ra tiếng khóc của phụ nhân :"Ngôn đại phu, cầu ngươi cứu dùm con ta…"

“Được rồi, được rồi, để ta xem thử trước…"

Nghe hai bên nói chuyện, Minh Nguyệt cuối cùng cũng có thể thở ra nhẹ nhàng.

“Cô nương…" Lão nhân gia một mặt cảm động đến rơi nước mắt nhìn nàng :"Cô nương rốt cuộc là ai? Vì sao biết đứa nhỏ nhà chúng ta sinh bệnh?"

Minh Nguyệt nâng cao khoé miệng :"Là thần địa chủ nhà các ngươi nói với ta."

“Thần địa chủ nói với cô nương?" Hắn cứng họng khó khăn nói.

“Thần địa chủ nói tuy rằng các ngươi nghèo, nhưng mười sáu hàng tháng đều sẽ không quên chuẩn bị chút đồ ăn tế bái nàng…" Minh Nguyệt cúi đầu dò xét đứa nhỏ đứng bên cạnh, tiểu thần địa chủ có chút thẹn thùng nha :"Năng lực của nàng tuy rằng nhỏ thật, nhưng nàng thật sự muốn bảo hộ tất cả người trong nhà này."

Khoé mắt lão nhân gia không khỏi ướt đẫm :"Cô nương nhìn thấy được thần địa chủ?"

“Đúng, ta nhìn thấy được." Nàng gật đầu thừa nhận.

“Ta từg nghe nói người có phúc báo có thể nhìn thấy được thần phật, nói vậy chính là cũng giống cô nương có hảo tâm như vậy…" Lão nhân gia liên tục lau nước mắt :"Thật sự cảm ơn ngươi…"

Nàng lắc đầu :"Các ngươi nên đa tạ thần địa chủ, nàng thật sự rất nỗ lực, cho nên sau này các ngươi phải cung phụng nàng cho thật tốt, ta tin nàng sẽ có nhiều thêm năng lực để bảo hộ nhà này."

“Được, ta nhớ kỹ…" Lão nhân gia lau lệ đồng ý.

Sau một lúc lâu, Ngô đại phu một mặt đi ra, một mặt dặn dò.

“Đem dược ta cấp nấu cho bệnh nhân uống, bởi vì chỉ mới hai thánh tuổi, một lần không thể uống nhiều được, phân thuốc này ra thành nhiều lần để uống… Buổi sáng ngày mai lại đến hiệu thuốc của ta hốt thêm vài thang thuốc mang về nhà sắc…"

Phụ thân đứa nhỏ cẩn thận nghe :"Được, cảm ơn Ngô đại phu."

“Thế nào? Đứa nhỏ bệnh có nghiêm trọng không?" Minh Nguyệt chạy nhanh đến hỏi.

Ngô đại phu cười theo mặt :"Không nghiêm trọng, không ngiêm trọng, chỉ cần uốn hai ba thang dược thì sẽ không có chuyện gì nữa."

“Tiền dược ta đều cho ngươi, ngươi phải phụ trách bệnh nhân cho tốt."

Hắn cười cười một tiếng :"Đương nhiên, đương nhiên, ta đây về tiệm thuốc trước."

Tiễn Ngô đại phu rời đi, cha đứa nhỏ trịnh trọng nói lời cảm ớn với Minh Nguyệt :"Cô nương là ân nhân của nhà chúng ta, đời này đều sẽ không quên… Các ngươi nhanh chút đi cảm ơn ân nhân…"

Ba người lớn nhỏ thật nghe lời đi đến trước mặt Minh Nguyệt, cùng quỳ xuống trước mặt nàng dập đầu.

Tay chân Minh Nguyệt có chút luống cuống :"Các ngươi nhanh đứng lên a…"

Lão nhân gia còn lại là một mặt băn khoăn :"Đều đã muộn như thế, phòng nhà chúng ta lại thật nhỏ, cô nương nếu là không ghét bỏ, thì mời cô nương ở lại nghỉ ngơi một chút…"

“Không cần, các ngươi so với ta càng cần ngủ một giấc cho thật tốt, chỉ cần đem táo phòng* (phòng bếp) cho ta mượn thì tốt rồi." Nàng cũng không muốn lại phải làm phiền lão nhân gia hắn.

Hai phụ tử vừa nghe, không khỏi buồn bực :"Táo phòng?"

“Ân." Những nơi Minh Nguyệt thích nhất, một trong số đó là phòng bếp.

Không nhìn hai phụ tử trong lòng hoang mang, Minh Nguyện bảo bọn họ đưa cho mình một cây nến nhỏ, dựa vào ánh lửa mong manh, lần mò đi đến gian táo phòng.

“Uỷ khuất tỷ tỷ." Thần địa chủ cũng đi theo sau đó ngồi bên cạnh nàng.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nho nhỏ vào lòng :"Không có gì uỷ khuất, không uỷ khuất, ngươi không cần để ở trong lòng…" Mới nói đến đây, bụng đột nhiên “ực ực" kêu lên, không khỏi bật cười, nghĩ đến vừa rồi mới chạy tới chạy lui, quả nhiên rất dễ dàng đói bụng, nhưng mà nhịn một chút liền có thể trôi qua.

“Ngươi ở trong này bao lâu rồi?" Minh Nguyệt thuân miệng hỏi.

Thần địa chủ nghiêng nghiêng đầu, hồi tưởng một chút :"Hẳn là đã qua vài thập niên… Lúc đó ta cùng đệ đệ đều sinh bệnh, nhưng trong nhà lại rất nghèo, phụ thân cùng mẫu thân ta làm thật lâu mới có bạc, chỉ đủ mua dược cho một người, ta đã nói cứu đệ đệ trước, bởi vì đệ đệ là con…"

“Thì ra là như vậy." Nàng hơi hơi chua xót :"Ngươi thật sự rất giỏi."

“Kỳ thực trong lòng ta rất sợ hãi, nhưng lại không muốn nhìn thấy phụ thân cùng nương khó xử như vậy, chờ sau khi ta chết, phụ thân và nương rất thiơng tâm, liền mang theo đệ đệ đến nơi khác tìm việc…" Thần địa chủ cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ :"Mà ta liền luôn luôn ở tại trong này, nói không chừng sẽ có một ngày, cha mẹ sẽ về đến nơi này tìm ta."

Minh Nguyệt vuốt tóc nàng, lời nói thật luôn rất tàn nhẫn, nhưng lại phải nói ra :"Đã qua nhiều năm như thế, bọn họ có lẽ đã mất."

“Ta biết, nhưng mà…"

“Mỗi người đến trên đời này, đều có sứ mệnh của chính mình, một khi dương thọ đã tận, kia chính là sứ mệnh đã hoàn thành, mặc kệ là nương cùng phụ thân ngươi, cũng đều giống như ngươi, phải đi đến nơi cần đến, nếu có duyên, có lẽ sẽ có một ngày gặp lại…" Minh Nguyệt nhàn nhạt nở nụ cười :"Cho dù không thấy cũng quan trọng, chỉ cần trong lòng chúc phúc đối phương, hi vọng bọn họ đều có thể sống tốt, như vậy là đủ rồi."

Thần địa chủ dựa sát vào trong lòng nàng, yên lặng suy ngẫm lời nói này.

Cứ như vậy, hai người đều không nói chuyện.

Minh Nguyệt cũng cảm thấy mệt mỏi, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Giống như mới vừa nhắm mắt, trời liền sáng.

“Cô nương tỉnh…" Lão nhân gia thấy nàng tỉnh dậy, khuôn mặt băn khoăn :"Ủy khuất ngươi phải ngủ một đêm trong phòng bếp, ta có nấu chút cháo, mời ngươi dùng cùng cả nhà ta."

Minh Nguyệt nhìn ba có lớn có nhỏ lại nhìn đến một phần cháo loãng, nuốt nuốt miếng, nhưng làm sao có thể không biết xấu hổ mà ăn chứ.

“Ai, ta còn chưa đói bụng… Đứa nhỏ hạ sốt chưa?" Nàng hỏi.

Hắn tươi cười đến mặt đầy nếp nhăn :"Lui, đã lui, thật đúng là bồ tát phù hộ, còn có nhờ phú khí của cô nương, con ta mới vừa rồi đã đi đến hiệu dược lấy dược, chỉ cần uống thêm lần dược nữa, đứa nhỏ sẽ khỏi hoàn toàn."

Đúng lúc này, phụ nhân vẻ mặt tiều tuỵ, tươi cười ôm con đi ra, hai mắt đẫm lệ hướng nàng quỳ xuống :"Cô nương, cảm ơn ngươi đã cứu con ta…"

“Không càn nói như thế, ta chỉ cố hết sức mà thôi." Nàng vội vã đỡ phụ nhân đứng dậy, nhìn bé sơ sinh ngủ thật an tường, cũng mỉm cười theo :"Nếu đã không có việc gì, ta đây cũng nên đi."

Minh Nguyệt lại nhớ tới thần địa chủ đang đứng trong phòng bếp âm u.

Thần địa chủ một mặt không đàng lòng hỏi :"Tỷ tỷ phải đi sao?"

“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nếu thật không gặp lại, tỷ tỷ cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi." Nàng gắt gao ôm thân thể nho nhỏ thật chặt.

“Tỷ tỷ, ta biết sứ mệnh của ta là gì rồi…" Khuôn mặt nho nhỏ hơi quyết tâm, không tiếp tục u mê :"Chính là cố gắng hoàn thành trách nhiệm của thần địa chủ, hảo hảo bảo hộ nhà này."

Minh Nguyệt xoa xoa đầu nàng :"Ta tin tưởng ngươi sẽ làm thật tốt."

“Ta cũng sẽ không quên tỷ tỷ…" Nói xong, bóng dáng nho nhỏ dần biến mất.

Lại đổi thành một bóng dáng cao lớn khác xuất hiện đứng bên người nàng.

Minh Nguyệt bất động đứng ở tại chỗ, Hàn Tĩnh nhíu mày hỏi :"Còn lưu luyến chưa muốn đi?"

Nàng lắc đầu phủ nhận :"Không có gì luyến tiếc… Chính là suy nghĩ con người khi còn sống, lại phải đối mặt với vô số lần sum vầy cùng biệt ly, vô luận là thương tâm hay là khoái nhạc, đều là thứ tốt đẹp nhớ đến cả đời, cũng là vì có thể có được một lần, cho nên nguyện ý luân hồi chuyển thế lần nữa."

Hàn Tĩnh không khỏi có cảnh giác nhìn nàng :"Nói với ta cái này làm gì?"

“Ta chẳng qua là nói ra cảm nghĩ mà thôi, ngươi không cần mẫn cảm như thế…" Minh Nguyệt nhún vai :"Đi thôi!"

Thế là, lão nhân gia mang theo con dâu cùng ba tôn tử, tự mình đưa Minh Nguyệt ra khỏi cửa.

“Còn chưa biết cô nương xưng hô làm sao?" Lão nhân gia cuối cùng cũng nghĩ đến hỏi tôn tính đại danh của ân nhân, chờ tiểu tôn tử lớn lên, sẽ hảo hảo nói cho hắn biết.

Minh Nguyệt cười mỉm chi nói :"Ta là thê tử của thần sông."

Lời này vừa nói ra, chỉ thấy một nhà già trẻ tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng.

“Thỉnh các ngươi giúp ta nói với tất cả mọi người, thần sông đã cưới vợ, đừng đem khuê nữ nhà ai quăng xuống sông nữa, còn có Thanh Hà sở dĩ có lũ lụt, là vì hà đạo* (đường thông nước sông) bế tắc trầm tích mà sinh ra, chỉ cần nghĩ biện pháp sửa chửa liền sẽ không xảy ra chuyện gì nữa…" Nói đến đây, giống như muốn chứng minh lời nói của nàng là không giả, một chiếc xe ngựa trong không khí từ từ xuất hiện sau lưng Minh Nguyệt, mà xa phu ngồi phía trước, hai tay kéo dây cương, tuỳ thời chuẩn bị khởi hành.

Hàn Tĩnh đã ngồi bên trong rất không có tính nhẫn nại thúc giục :"Ngươi còn muốn dây dưa đến bao lâu?"

“Đến đây!" Minh Nguyệt quay đầu nhìn một nhà già trẻ :"Ta đi trước, các ngươi bảo trọng!"

Cho đến khi xe ngựa đi xa, người một nhà kia mới ý thức lại, đây không phải là nằm mơ, tất cả đều là sự thật.

“Thì ra là thê tử thần sông…"

“Là phu nhân thần sông cứu con ta…"

Lão nhân gia cùng con dâu và tôn tử hướng về phía xe ngựa rời đi liền quỳ xuống, hai tay tạo thành chữ thập quỳ lạy, thề nhất định sẽ đem lời nói của phu nhân thần sông nói cho từng người mà mình nhìn thấy.

“Ta rất đói…" Xe ngựa đi được một đoạn đường ngắn, Minh Nguyệt mới vỗ vỗ bụng than thở nói.

Hàn Tĩnh đùa cợt nói :"Ta cứ nghĩ ngươi đã thành Phật, không cần ăn cái gì chứ."

“Ta mới không muốn thành Phật…" Nàng hữu khí vô lực trả lời :"Nhưng mà lúc này nếu cái gì ta cũng không làm, sau này ta nhất định sẽ nói , khi đó hối hận đã quá muộn…"

“Ngươi cho là làm như thế có thể thay đổi vận mệnh của người khác?" Hắn không khỏi cười nhạt.

Minh Nguyệt lườm hắn một cái :"Ngươi căn bản không biết ý tứ của ta, kỳ thực ta biết rất rõ ràng trên đời này có rất nhiều việc không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể thay đổi được, nhưng còn tốt hơn là ngồi tại chỗ chờ chết, nhưng ta còn muốn nhìn thử, nếu vẫn là không cứu vãn được, cũng sẽ không để lại tiếc nuối, bởi vì ta đã cố gắng hết sức… Đều là do ngươi hại ta nói nhiều như thế, hiện tại bụng ta càng thêm đói bụng a…"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, từ óng tay áo lấy ra vật gì đó, sau đó nắm lấy tay trái của Minh Nguyệt, đeo vật đó vào :"Đừng tuỳ tiện đưa cho người khác nữa."

“Đây không phải là…" Minh Nguyệ nhìn xà cừ thủ châu trên cổ tay trái, đây là thứ nàng rất quen thuộc, nhưng mà, không thể không cảm thấy bất ngờ :"Ngươi trộm nó lấy trở về?"

“Đây vốn là vật của ngươi." Hàn Tĩnh không tiếp thu lời nói của nàng, cũng cho rằng chuyện này không có gì là không đúng.

Minh Nguyệt vuốt ve từng hoa văn trên vòng châu :"Nhưng mà ta chưa trả tiền cho hắn…"

“Trước khi lấy về, ta đã để một thỏi bạc vào tủ quần áo của hắn." Mặt Hàn Tĩnh không đỏ hơi không gấp trả lời nàng.

Nàng trừng mắt nhìn :"Dùng cái gì biến ra?"

“…Tảng đá."

Nghe vậy, Minh Nguyệt không khỏi cười ngất, nghĩ đến lúc Ngô đại phu phát hiện thủ châu biến thành bạc, sau đó bạc lại biến thành tảng đá, biểu cảm nhất định là sẽ rất phong phú nha.

“Nhưng mà sau khi Ngô đại phu phát hiện, có phải sẽ tìm đến cả nhà kia gây phiền toái, lại muồn bọn họ trả tiền dược không?" Nàng đột nhiên có chút lo lắng.

Trong mắt Hàn Tĩnh loé lên lệ khí đỏ sẫm :"Mới vừa rồi trước khi ngươi rời đi, không phải đã cùng người một nhà kia nói qua, ngươi là thê tử thần sông sao? Cái người Ngô đại phu nếu còn dám làm như vậy, ta nhất định sẽ dâng nước nhấn chìm cửa tiệm của hắn."

“Ngươi thật sự không không để ý?"

“Để ý cái gì?" Hắn hỏi.

Minh Nguyệt hỏi thử :"Chính là dùng danh nghĩa thê tử của thần sông, muốn mọi người đừng mê tín nữa, không cần đem khuê nữ quăng xuống sông, mà còn dạy cách khơi thông hà đạo để dự phòng lũ lụt phát sinh?"

“Nếu ta nói để ý, ngươi sẽ không làm thế sao?"

Nàng trả lời rất nhanh :"Đương nhiên vẫn sẽ tiếp tục làm."

Giống như rõ ràng ý tứ của hắn, Minh Nguyệt cười tươi nói :"Ninh vương, cảm ơn ngươi."

Hàn Tĩnh muốn bỏ lời nói này qua một bên đầu, nhưng không nghĩ lai bị nụ cười của nàng đá động.

“Bụng rất đói…" Nàng một mặt bắt đầu buồn ngủ, một mặt lẩm bẩm :"Rất muốn ăn nha… Còn có uống canh nói…. Toan lại canh…. Xương hầm măng canh… Vị tăng canh…" (cúi đầu lẩm bẩm :"Ta cũng la không biết mấy thứ canh đó là gì nh.")

Nghe nàng thì thào tự nói, Hàn Tĩnh cũng không có biện pháp nào tiếp tục giả bộ không quan tâm nữa.

“Nếu không thì trước hết tìm một chỗ ăn một chút gì đi." Hắn nói.

Đợi một hồi lâu, Minh Nguyệt đều không có trả lời, thân mình lay động trái phải vài cái, thân hình trong lòng liền hướng một bên ngã xuống. Theo bản năng cánh tayliền nắm lấy, giúp nàng dựa lại vào trong lòng mình.

Nàng mê man nói :"…Không cần ẩm ĩ… Để cho ta ngủ một chút…"

“Đem bản thân ép buộc mệt đến như thế, thật sự đáng giá sao?" Hàn Tĩnh cúi đầu nhìn kiều nhan đang ngủ say sưa trong lòng, luôn chọc hắn phiền lòng, nhưng hắn lại muốn đối tốt với nàng, muốn cho Minh Nguyệt trở thành nữ nhân được sủng ái nhất, khiến cho nữ nhân khác phải đố kỵ nàng.

Loại tâm tình muốn thương tiếc đau sủng này hắn cho rằng sẽ không có nhưng hiện giờ lại bắt đầu từ chỗ sâu nhất trong lòng sinh ra.

Hàn Tĩnh không khỏi tự giác đem Minh Nguyệt nhìn lây một chút, rõ ràng là một nha đầu không hiểu khúc ý thừa hoan* (từa tựa tình yêu), lại luôn luôn chọc hắn tức giận, giống như nàng càng như thế, lại khiến hắn càng thêm luyến tiếc buông nàng ra.
Tác giả : Mai Bối Nhĩ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại