Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn
Chương 2
Chín giờ tối hôm đó, trong phòng vip của hội sở tư nhân Nguyên Giang.
Sau khi nghe người con gái ngồi đối diện sử dụng các loại từ ngữ miêu tả cùng các thủ pháp khoa trương không trùng lặp để hình dung bờ ʍôиɠ cong vút của người nào đó hơn nửa giờ.
Cuối cùng người nghe Khương Di chỉ bắt được một trọng điểm duy nhất.
“Cho nên, Nguyễn An An" cô dừng một chút, tỏ vẻ không thể tưởng tượng được hỏi: “Hôm nay cậu đến trường đại học C để quyên tiền xây dựng phòng học, kết quả nhìn trúng một nam sinh ở đó?"
“……"
Chỉ một câu ngắn ngủi thế nhưng đã tổng kết được nội dung lần gặp gỡ này của Nguyễn An An một cách cực kỳ đúng trọng tâm, Nguyễn An An lập tức gật đầu nói: “Đúng!"
Ân Viện ngồi bên cạnh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên cười khúc khích “Xem chút tiền đồ của cậu kìa."
Hôm nay vốn dĩ là bữa tiệc sinh nhật bổ sung của Khương đại tiểu thư—— hôm trước sinh nhật Khương Di, Nguyễn An An bị lệch múi giờ nên chỉ ngồi một lát sau đó rời đi, mà Ân Viện phải ở nhà làm nốt bản báo cáo. Hai chị em tốt nhất của Khương đại tiểu thư sao có thể không dụng tâm như vậy được, cho nên hai bên đều quyết định chọn một ngày thích hợp xem như đền bù sinh nhật cho Khương đại tiểu thư.
Nhưng bởi vì cuộc gặp gỡ bất ngờ vào buổi chiều nên cuối cùng bữa tiệc này cũng bị đổi thành đại hội hầm hố của Nguyễn An An .
Ân Viện cười đủ rồi, hỏi: “Sau đó thì sao?"
Nguyễn An An: “Sau đó cái gì?"
“Chính là kế tiếp đó. Không lẽ cậu cứ thả anh ta rời đi như vậy? Hỏi tên chưa? Có phương thức liên lạc chưa?" Ân Viện nhìn cô từ trêи xuống dưới một lần, sau đó mỉm cười mờ ám “Hôm nay trang điểm thanh thuần như vậy, chắc không phải cậu bị người ta cự tuyệt chứ?"
Nguyễn An An lập tức lắc đầu “Là tớ không muốn hỏi."
Tiếp theo cô nhìn thấy Khương Di và Ân Viện đều mang vẻ mặt “cậu bị ngốc sao", cô giải thích: “Ai…… Hai người có thực sự nghiêm túc nghe tớ nói chuyện không đấy! Không phải tớ đã nói mình vừa mới thấy anh ấy cự tuyệt người khác sao, tớ sao có thể tiếp tục đâm đầu vào ngõ cụt?!"
“…… Nói cũng phải."
“Tuy nhiên sau đó anh ấy có hỏi tớ đường đến bệnh viện trực thuộc đại học C đi như thế nào, hình như là muốn đi thăm bạn học, tớ chỉ đường cho anh ấy nhân cơ hội tùy tiện hàn huyên hai câu, cuối cùng đã biết anh ấy học tài chính……"
Lúc ấy tinh thần quá mức phấn khởi, hormon tuyến thượng thận tăng vọt, nghĩ đến đâu nói đến đó, cũng không suy xét nhiều như vậy.
Nguyễn An An cân nhắc trong chốc lát, đột nhiên “Ấy" một tiếng.
“Ơ? Nếu anh ấy là sinh viên đại học C, vì sao lại không biết bệnh viện ở đâu ……"
“Khả năng anh ta chưa đến đó bao giờ". Ân Viện cũng từng là sinh viên đại học C, cô nói một cách đương nhiên : “Có rất ít người đến bệnh viện trực thuộc trường học, đa phần khi mọi người sinh bệnh đều đến phòng y tế gì đó, tớ cũng không nhớ đường đi đến bệnh viện, đó là chuyện bình thường."
“Những cái đó đều không phải trọng điểm, tớ thích nhất là chuyện tình của couple nữ tổng tài hoàng kim cùng nam sinh viên thanh thuần." Khương Di cười xấu xa, giọng điệu ranh mãnh: “Tớ xem trọng cậu nha bảo bối ~"
“……"
Nguyễn An An: “Nữ tổng tài cái con khỉ, vẫn còn một khoảng thời gian nữa tớ mới chính thức nhận chức, hiện tại tớ cũng chỉ là một nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp mà thôi!" Cô có chút không phục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói vậy nghe có vẻ tớ già lắm không bằng……"
Vừa dứt lời, hai người còn lại đều cười thành một đoàn, tiếng cười thanh thúy dễ nghe của các cô gái vang vọng trong phòng bao.
Tới khi cười đủ rồi, ba người cùng nâng ly rượu đế cao lên chạm ly.
Ân Viện đột nhiên “Ôi" một tiếng “Đúng rồi, hai người các cậu có nghe nói không, mấy năm nay trọng tâm kinh doanh của Cố gia vẫn luôn ở nước ngoài, gần đây hình như đang muốn quay trở lại."
Nguyễn An An không được thanh tỉnh lắm sau khi uống rượu, cô trừng mắt không rõ nguyên do.
“Cố gia! Cố gia nào!" Khương Di càng khϊế͙p͙ sợ: “Doanh nghiệp duy nhất có thể cạnh tranh cùng Lâm gia?!"
Khương Di vừa nói như vậy, Nguyễn An An bất chợt phản ứng lại.
Ở Thanh Thành, Lâm gia và Cố gia là hai doanh nghiệp khổng lồ, không chỉ riêng Thanh Thành mà còn trải rộng khắp cả nước. Lĩnh vực kinh doanh của hai nhà càng làm càng lớn, sự phát triển sự nghiệp ở nước ngoài ắt là một việc không thể thiếu, mấy năm nay Cố thị luôn cố ý đem trọng tâm kinh doanh đặt tại nước ngoài, thị trường trong nước thoáng kém hơn Lâm thị một chút, nhưng thị trường phát triển ở nước ngoài của bọn họ lại đi trước Lâm thị một bước. Hai nhà vẫn luôn cạnh tranh hừng hực khí thế cả ở trong tối và ngoài sáng.
Nguyễn An An đã từng nghe lão gia tử (*) nhà mình mắng Cố gia lão gia tử, nhưng đối với bậc con cháu Cố gia cô thật sự không hiểu biết nhiều, vì thế cô tỏ vẻ hiếu kỳ nói: “Cậu nói trở về, là ‘trở về’ bằng cách nào?"
(*) lão gia tử là cách gọi của con cháu dành cho người già, có thể là ông nội hoặc ông ngoại.
Ân Viện: “Tớ nghe nói không phải Cố gia bọn họ vẫn luôn bận rộn với công việc ở nước ngoài sao, thị trường trong nước bị ông ngoại cậu dồn ép đến mức tàn nhẫn, gần đây hình như muốn nhường nhịn một chút." Dừng một chút, Ân Viện tiếp tục nói: “Hơn nữa ——"
“Có người nói Cố Nhị thiếu về nước."
“Cố Nhị thiếu ——!" Khương Di dùng giọng điệu khoa trương nói: “Tớ nghe chị họ nói Cố Nhị là người đẹp trai nhất trong giới mà chị ấy từng gặp. Chị ấy từng duyệt qua vô số đàn ông, anh ta có thể nhận được đánh giá như vậy thật sự không dễ dàng."
“Không riêng gì chị họ cậu, những người từng gặp qua Cố Nhị đều thổi phồng anh ta lên tận trời cao."
Ân Viện cảm khái: “Hơn nữa không nói tới anh ta có một diện mạo tốt mà năng lực làm việc cũng cực kỳ lợi hại nên rất được Cố gia coi trọng, tớ nhớ không nhầm thì cô em gái thích chiếm tiện nghi kia của Nguyễn Nguyễn cũng thích cậu chủ nhỏ Cố gia ……"
Nguyễn An An khinh thường nói “Cắt" một tiếng.
“Phụt…… Nguyễn Nguyễn, cậu chưa từng nghe câu này sao?" Ân Viện cười nói: “Cố Nhị thiếu, ước mơ của hàng trăm thiếu nữ Thanh Thành."
Khương Di cười ha ha.
“Lại còn mơ mộng, đúng là thô tục……"
Nguyễn An An bĩu môi, nội tâm không hề gợn sóng: “Dù sao anh ta có đẹp trai như thế nào cũng không đẹp bằng ʍôиɠ cong."
ʍôиɠ cong một cách tự nhiên là đẹp nhất, so với mấy cậu ấm từ nhỏ đã choáng ngợp trong vàng son thì hoàn toàn không giống nhau, một trêи trời một dưới đất, không thể so sánh.
“Được rồi, ʍôиɠ cong của cậu là đẹp nhất, vậy cậu định chuẩn bị làm gì để bắt anh ta vào lòng bàn tay?" Khương Di nói giỡn: “Hay là…… Bao dưỡng?"
Nguyễn An An làm bộ muốn đánh: “Cậu đi ra đi! Đương nhiên không phải!"
……
Ngày hôm sau sau khi uống rượu cùng Khương Di và Ân Viện, đầu óc Nguyễn An An thanh tỉnh trở lại, cô nghĩ đến lời mời cuối cùng của hiệu trưởng Lê ngày hôm qua.
Ngay khi tỉnh táo hoàn toàn cô lập tức gọi điện thoại.
Trời đất chứng giám ——
Thực sự là ngay từ ánh mắt đầu tiên Nguyễn An An đã coi trọng bờ ʍôиɠ cong của đại soái ca nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới việc bao dưỡng anh.
Cô có biện pháp của riêng mình.
Từ xưa tình thâm không lưu được, chỉ có kịch bản đắc nhân tâm. (Ý của câu này là nếu chỉ dựa vào tình cảm thì khó giữ được người, chỉ có yêu theo kiểu kịch bản được viết dựa theo sở thích của số đông thì mới được lòng người)
Ngày mùng 1 tháng 9, ngày khai giảng.
Ba năm trước đây thời điểm Nguyễn An An vẫn là sinh viên hệ máy tính, cô đã từng tới khoa quản lý tham gia một buổi toạ đàm. Tuy rằng không còn nhớ nội dung cụ thể, nhưng phương hướng đại khái cô vẫn còn nhớ rõ.
Lại một lần nữa lấy thân phận sinh viên đứng trước cửa phòng học, nội tâm cô không khỏi thổn thức từng đợt.
Vì cô tới sớm nên phòng học vẫn chưa có ai, cô đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống, cô phát hiện trong nhóm chat trêи WeChat có vài tin nhắn chưa đọc.
Đây là nhóm chat duy nhất Nguyễn An An chưa chặn, cô và Khương Di Ân Viện đã ở bên nhau nhiều năm. Người ta thường nói tình bạn giữa ba người phụ nữ sẽ không có kết cục tốt, nhưng ở trêи người ba người các cô thì câu này thật sự không linh nghiệm.
Tuy nhiên không bền chặt giống như tình bạn của ba người, tên nhóm chat đã từng trải qua nhiều phen thay đổi.
Từ “Những cô gái đáng yêu" đến “Nhóm trò chuyện đêm khuya của các tiểu tiên nữ" đến “Nơi tụ tập Bibi"…… Ngay từ đầu còn ra hình ra dạng, nhưng trải qua sự thay đổi của các triều đại, cho đến ngày nay nhóm chat đã hoàn toàn thay đổi phong cách.
—— gọi là “Quân Đoàn Xú Muội Muội".
Nguyễn An An đặt ba lô của mình sang bên cạnh, click mở nhóm chat Quân đoàn Xú Muội Muội.
Lúc trước cô đã gửi định vị của mình vào trong nhóm, hơn nữa nói đơn giản ý đồ của mình.
Ân Viện không hôn nhân: 【 Nguyễn An An? Cậu đúng là ngu ngốc, lúc trước thời điểm chưa về nước cậu từng nói như thế nào? ‘Ôi, ba năm học tập cực khổ không biết ngày đêm là vì tự tạo thời gian tiêu dao sung sướиɠ cho bản thân trong tương lai’! Tại sao mẹ nó tiêu dao sung sướиɠ lại mò đến trường học ha ha ha ha ha quả thực buồn cười chết tớ! 】
Khương Di không ăn gừng: [Chia sẻ nhạc ] bài hát [ Bởi vì tình yêu ]
Nguyễn An An: “……"
Cậu đừng nói, thật đúng là vì tình yêu đấy nhé.
Nguyễn An An tưởng tượng đến cảnh mình lập tức gặp được người nọ đã nhịn không được mà có chút hưng phấn, cô không thèm để ý tới sự trêu chọc của hai người, khí định thần nhàn (bình tĩnh) gõ chữ trả lời:【 Hội chị em độc thân ghen ghét tớ tìm được chân ái của đời mình, đúng là bệnh đau mắt đỏ 】
Hai người kia đương nhiên không phục, bọn họ bắt đầu khởi xướng công kϊƈɦ cô bằng các gói biểu cảm thô tục của độc môn.
Nguyễn An An trò chuyện câu được câu không trong nhóm chat Quân Đoàn Xú Muội Muội, đôi mắt gần như cứ cách hai giây lại hướng về phía cửa phòng học liếc mắt một cái.
Tuy rằng vẫn luôn không thấy được hình bóng mà mình muốn tìm, nhưng sự kỳ vọng sắp tràn đầy trong lòng cô lại không hề rơi chậm lại.
Mãi cho đến khi phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc——
“Bạn học, chỗ này có người ngồi chưa?"
Thanh âm không lớn không nhỏ mang theo một chút giọng mũi còn chưa tỉnh ngủ hẳn, giống như dòng suối chảy qua bên tai vô cùng dễ nghe, cũng cực kỳ dễ nhận biết.
Nguyễn An An đóng băng mất một giây.
Cô nhanh chóng quay đầu lại.
Tương tự như lần đầu gặp mặt, anh vẫn mặc áo trắng quần đen vô cùng đơn giản, không có một chút hoa văn phụ kiện dư thừa.
Nguyễn An An chọn chỗ ngồi dựa lưng vào tường, phía sau anh là cửa sổ phòng học đang được rộng mở. Ánh sáng ban mai bao phủ xuống người trước mắt giống như đang mạ một vòng viền vàng trêи dáng người mảnh khảnh đĩnh đạc của anh.
Hai ngày không gặp hình như giá trị nhan sắc của đại soái ca lại được nâng cao hơn một bậc, chỉ cần anh đứng yên ở nơi này cũng chính thức thuyết minh cho bốn chữ da bạch mạo mỹ. (Da trắng, diện mạo đẹp)
Vốn dĩ Nguyễn An An bị sự xuất hiện bất ngờ của anh làm cho ngơ ngác, càng miễn bàn tới việc anh vẫn đang mỉm cười đứng đối diện cô.
Cô trừng lớn đôi mắt, từ góc độ nhìn từ dưới lên trêи cô nhìn thấy khóe môi anh hơi hơi nhếch lên, ngữ điệu cũng nâng cao hơn một chút, ra vẻ tùy ý nói: “Nếu chưa có ai thì tôi ngồi nhé?"