Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng
Chương 2: Sư phụ trở lại
Edit: ღ Linh Nhiღ
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
Tô Nhược Tuyết login lại lần nữa đã là chuyện của một tuần sau.
Buổi tối tan học thứ sáu tuần trước, trên đường trở về phòng, cô bị một người say rượu ôm lấy chân, đã thế lại còn bị nôn ra khắp người, lúc ấy cũng không thấy có chuyện gì, kết quả sau khi tắm rửa chân lại vô cùng đau đớn, ngày hôm sau chân bị sưng phù lên, sau đó lại bị cảm rồi phát sốt, lần bệnh này đã giày vò cô đến chết đi sống lại, nằm suốt một tuần ở bệnh viện.
Vừa mới đăng nhập vào trò chơi, trò chuyện mật của cô nhảy ra tin nhắn.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Đồ đệ login?
Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, sư phụ đã trở lại!
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ sư phụ!!! Sư phụ thực sự đã trở lại? Sư phụ còn chơi không? Hay là chỉ về ngắm phong cảnh thôi?
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Ngắm phong cảnh cái gì, sư phụ trở lại vì đồ nhi.
Nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nhược Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cô liền nhìn thấy ở gốc cây trước mặt xuất hiện một bóng người chậm rãi đi ra, đúng rồi, sư phụ và cô đều là thích khách, có kỹ năng ẩn thân, cho nên cô mới không phát hiện sư phụ ở bên cạnh mình.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Nhìn xem vi sư có đủ soái không?
Hôm nay sư phụ mặc một bộ đồ trắng, áo trắng bay bay tựa như tiên nhân, kết hợp với khí chất hắc ám của thích khách thực sự không hợp.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Rất trắng, không phù hợp với thích khách.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: (trừng mắt) Không cho đồ nhi xem nữa.
Tô Nhược Tuyết vừa nhìn thấy icon trừng mắt của sư phụ, thì sư phụ liền biến mất.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bang chủ nói sư phụ không chơi nữa.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Bọn họ không chơi, nhưng chẳng phải vi sư còn có một đồ đệ chưa học thành nghề đây sao, dù sao bọn họ cũng không chơi, tiền đều cho vi sư, trang bị cũng cho hết, xem trang bị hiện tại của vi sư đi, hiện giờ vi sư là thích khách trâu bò nhất rồi, ha ha ha.
Lấy đồ của bạn bè, sư phụ, sư phụ thực đáng khinh, hạ lưu, còn tự cho mình là siêu phàm…
Tô Nhược Tuyết oán thầm nói.
[Hệ thống] Phong Lăng Vân muốn giao dịch với bạn.
Tô Nhược Tuyết xác nhận giao dịch, liền phát hiện sư phụ để vào mấy bộ trang bị và đá sửa đồ, giá mấy thứ kia ít cũng phải mấy ngàn nhân dân tệ, cô không thể nhận. Tô Nhược Tuyết quyết đoán ấn hủy giao dịch, Phong Lăng Vân ở bên kia liền tiến hành spam.
Đồ đệ, nhận.
Vi sư muốn đồ nhi nhanh chóng trưởng thành, một mình có thể đảm đương được một phía!
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Cho dù hiện tại vi sư đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng thích khách, vi sư cũng không đánh lại khi bị vây công.
Được rồi, lời này cũng không sai, cô kỳ thật là người chơi bị giết suốt ngày, ba tháng trước tử vong vô số lần, đếm không xuể, các bạn cùng phòng đều đã quen với âm thanh người chơi của cô tử vong, không bị giết, bạn cùng phòng còn thấy ngạc nhiên.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Tại sao mấy ngày gần đây không login, vi sư còn tưởng đồ nhi không chơi nữa.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bi kịch, hôm đó đồ nhi tan học đang trên đường về phòng ngủ, thì bị một người say rượu ôm lấy chân, sau đó lại bị bệnh nên nằm viện, thiếu chút nữa thì đồ nhi quy tiên.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Thảm như vậy?
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Còn thảm hơn nữa kìa, bị người ta nôn ra khắp người.
Mãi cho đến khi trước mặt xuất hiện một kiếm khách, đối phương cũng không có trả lời.
Theo thói quen, Tô Nhược Tuyết định chạy trốn, nhưng kiếm khách Mai Thái Bạch kia đang cưỡi ngựa vọt lại đây, cô liền sụp vai, mắt thấy mình sắp bỏ mạng trong tay địch, liền thấy sư phụ sử dụng kỹ năng song đao, cột máu của Mai Nhất Bạch hết sạch, một chiêu cũng không kịp phản ứng, nằm ngay xuống đất.
[Thế Giới] Mai Thái Bạch: Mẹ nó! Đánh nén!
Hừ, khẳng định người này cho rằng ở đây chỉ có mình cô, cho nên liền vọt tới, mà không ngờ được sư phụ cô đang ở đây, thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo…
Lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thù phơi thân dưới chân, tâm tình Tô Nhược Tuyết không tồi, đúng lúc này, một tin nhắn mật nhảy ra.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Đồ nhi, về sau đồ nhi làm mồi dụ, vi sư sẽ giết tất cả những kẻ trước đây từng giết đồ nhi.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: (icon chống hông cười to) Được, sư phụ!
Dừng một chút, Tô Nhược Tuyết lại bắt đầu gõ chữ.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ đột nhiên tốt với đồ nhi như vậy, đồ nhi thực sự không quen.
Tuy rằng cô thích sư phụ, nhưng trước đây sư phụ không có tốt tính như vậy. Bình thường sư phụ cũng nhiệt tình dẫn cô đi thăng cấp, nhưng mà sư phụ là phần tử hiếu chiến, đặc biệt thích đánh nhau, bởi vì muốn giết người mà thường quăng cô sang một bên, cuối cùng thì bồi thường cho cô một chút kim tệ hoặc trang bị thôi.
Hiện tại sư phụ lại không tìm người đánh nhau, còn muốn mỗi ngày mang theo cô đi báo thù? Tô Nhược Tuyết nhíu mày, cô cảm thấy sư phụ thật đáng khinh, những câu nói của sư phụ độ tin cậy thường rất thấp. Trước kia nhiều lần sư phụ nói sẽ đem cô đi luyện qua cấp bảy mươi đấy!
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: (gõ mõ) Chẳng lẽ trước đây vi sư đối với đồ nhi không tốt?
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Làm gì có chuyện đó, sư phụ đối với con tốt nhất, là sư phụ tốt nhất trong trò chơi này.
Tô Nhược Tuyết chân chó nịnh nọt.
Đối phương tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong lòng của cô, trả lời cô bằng một icon lé mắt nhìn.
T_T…
Sự thật chứng minh, Tô Nhược Tuyết lo lắng nhiều, sư phụ thật sự đã thay đổi triệt để, chỉ cần sư phụ online, liền ẩn thân như hình với bóng đi theo cô.
Việc này làm cho cuộc sống trong game của Tô Nhược Tuyết biến hóa nghiêng trời nở đất.
Trước kia cô chơi chỉ đi đào khoáng thạch kiếm mấy đồ linh tinh, sau đó bất cứ lúc nào cũng phải trốn kẻ địch đuổi giết.
Hiện tại thì …
Gặp phải kẻ thù, cô có thể kiêu ngạo đi lên chạm mặt, lúc mới bắt đầu đều bị đối phương áp chế, sau đó đến khi cô gần chết, sư phụ vẫn ẩn thân bên cạnh liền hành động, vung hai chiêu là có thể giải quyết, ở phía kia kẻ thù đang cực kỳ phấn khích, nghĩ đến sắp giết được cô liền chuẩn bị mắng chửi, kết quả …
Sư phụ nói, cái này là phá hủy tinh thần kẻ địch.
Sau đó, sư phụ lai giúp cô nâng kỹ năng trang bị, lại dạy cô các thao tác PK một chọi một, ngoại trừ là nghề nghiệp tương khắc, trang bị chênh lệch quá lớn, thì Tô Nhược Tuyết tức Tuyết Lý Hương đã có thể tự tay giết địch mà không cần đến sư phụ giúp đỡ.
Mỗi ngày cô cùng sư phụ đi Thảo Nguyên chặn giết những người làm nhiệm vụ mật thám, hại bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sẽ có người nói bọn họ.
[Thế Giới] Mai Nhất Bạch: Tuyết Lý Hương, Phong Lăng Vân, một đôi cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ!
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, chúng ta chặn người khác làm nhiệm vụ, hình như không được tốt lắm?
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy thế nào?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Trước kia đồ nhi làm nhiệm vụ còn bị một đám người đuổi giết kìa…
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ngoan, những ngày đau khổ đã qua.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, bọn họ mắng chúng ta là gian phu dâm phụ!
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy sao?
Cảm thấy như thế nào là như thế nào, Tô Nhược Tuyết thấy má bắt đầu nóng lên, cô cầm cốc nước, sau đó nhìn màn hình cười ngây ngô, liền bị lão đại trong phòng ngủ cười nhạo.
“Không phải cậu muốn võng luyến (yêu người chơi trong game online) đấy chứ?" Lão đại nói.
“Sao có thể được chứ?" Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích, chỉ là chính cô cũng không biết, lúc cô nhìn màn hình, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười.
Chờ cho đến khi lão đại bĩu môi đi vào toilet, cô lấy tay ôm má, nhìn lên màn hình nhân vật thích khách đeo song đao của sư phụ vẫn đang đứng nhìn cô, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ, làm cho đầu cô ngứa ngứa. Giọng nói của sư phụ réo rắt, như là tiếng đàn sư dương uyển chuyển.
Trước kia cô vẫn cảm thấy sư phụ nhà mình thuộc loại lưu manh cà lơ phất phơ, không ngờ rằng giọng nói lại ôn nhu từ tính như vậy, điều này làm cho cô có chút không chịu nổi!
Trong lúc Tô Nhược Tuyết còn đang si ngốc, trên màn hình lại nhảy ra tin nhắn của sư phụ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ thật là đáng khinh, đồ nhi cảm thấy không có ai mặt dày hơn ngài, thỉnh ngài tiếp tục cố gắng, nó sẽ giúp ngài nổi danh.
Cởi quần áo lừa người ta xuống nước, mua loa lên thế giới trào phúng mười tám đời tổ tông nhà kẻ địch, độ vô sỉ của sư phụ mỗi ngày lại đạt thêm một tầng cao mới, không có giới hạn. Tô Nhược Tuyết nắm chặt tay, cô còn cần phải phấn đấu nhiều, tranh thủ cố gắng để có thể đứng bên cạnh sư phụ, mà không phải là kẻ chân chó nịnh bợ…
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, đồ nhi cảm thấy hai chúng ta đều là thích khách, lúc giết địch không phải là đội hình mạnh nhất, hay là đồ nhi đi luyện một nick Y Tiên? Sư phụ công kích cao giết người, đồ nhi thì thêm máu cho sư phụ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Luyện Y Tiên làm gì, không phải có nick Phần Cầm Chữ Hạc rồi sao?
Phốc ——
Nhân vật của Bang chủ đại nhân, sư phụ cô cũng dám lấy. Dù gì thì lúc trước Bang chủ đại nhân cũng là người đứng đầu Y Tiên, bí hiểm, lạnh lùng, vô tình, được rất nhiều người chơi nữ hâm mộ!
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Nhân vật của Bang chủ đại nhân đồ nhi sao dám cầm, sẽ làm mất mặt Bang chủ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ai bảo đồ nhi chơi nhân vật đó, con chơi thích khách, vi sư chơi Y Tiên. (lé mắt, nhíu mày)
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi giết người, vi sư thêm máu, thật đúng với câu phu xướng phụ tùy.
Này, sư phụ hình như nói ngược rồi? Nhà khác đều là tướng công giết người, nương tử thêm máu mà! Tô Nhược Tuyết liền vỗ hai má, nghĩ lung tung cái gì vậy?
Không thể không nói, có một Y Tiên trâu bò thêm máu ở đằng sau, Tô Nhược Tuyết cảm thấy hết lo lắng, hiện giờ thao tác của cô cũng không tồi, trang bị hoàn hảo cô cũng đã có bảy tám cái, ngẫu nhiên biến thành một tiểu thần thích khách, giờ lại có Y Tiên mạnh nhất làm hậu thuẫn, gặp phải đội ngũ có năm người cũng không lo, cho dù có gặp đối thủ mạnh đến đâu, cũng có thể kéo theo mấy người làm đệm lưng.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, không ngờ rằng sư phụ chơi nhân vật Y Tiên cũng tốt như vậy.
[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Ừ.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, sư phụ chơi nhân vật của Bang chủ thì trở thành người thâm trầm rồi.
[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Nhân vật thay đổi quá nhanh, sẽ làm mất mặt Bang chủ. Không quen?
May… Cũng may. Tô Nhược Tuyết nghĩ rằng, độ sùng bái của cô với sư phụ lại tăng lên rồi.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Tuyết Tuyết, chúng ta gặp mặt đi. (icon lăn lộn).
Trước kia Bang chủ sẽ không lăn lộn như vậy, Tô Nhược Tuyết nở nụ cười, sau đó mới phản ứng lại. Cái gì? Sư phụ vừa nói gì? Gặp mặt?
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy
Tô Nhược Tuyết login lại lần nữa đã là chuyện của một tuần sau.
Buổi tối tan học thứ sáu tuần trước, trên đường trở về phòng, cô bị một người say rượu ôm lấy chân, đã thế lại còn bị nôn ra khắp người, lúc ấy cũng không thấy có chuyện gì, kết quả sau khi tắm rửa chân lại vô cùng đau đớn, ngày hôm sau chân bị sưng phù lên, sau đó lại bị cảm rồi phát sốt, lần bệnh này đã giày vò cô đến chết đi sống lại, nằm suốt một tuần ở bệnh viện.
Vừa mới đăng nhập vào trò chơi, trò chuyện mật của cô nhảy ra tin nhắn.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Đồ đệ login?
Tô Nhược Tuyết sợ ngây người, sư phụ đã trở lại!
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ sư phụ!!! Sư phụ thực sự đã trở lại? Sư phụ còn chơi không? Hay là chỉ về ngắm phong cảnh thôi?
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Ngắm phong cảnh cái gì, sư phụ trở lại vì đồ nhi.
Nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nhược Tuyết hơi sửng sốt, sau đó cô liền nhìn thấy ở gốc cây trước mặt xuất hiện một bóng người chậm rãi đi ra, đúng rồi, sư phụ và cô đều là thích khách, có kỹ năng ẩn thân, cho nên cô mới không phát hiện sư phụ ở bên cạnh mình.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: Nhìn xem vi sư có đủ soái không?
Hôm nay sư phụ mặc một bộ đồ trắng, áo trắng bay bay tựa như tiên nhân, kết hợp với khí chất hắc ám của thích khách thực sự không hợp.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Rất trắng, không phù hợp với thích khách.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân → bạn]: (trừng mắt) Không cho đồ nhi xem nữa.
Tô Nhược Tuyết vừa nhìn thấy icon trừng mắt của sư phụ, thì sư phụ liền biến mất.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bang chủ nói sư phụ không chơi nữa.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Bọn họ không chơi, nhưng chẳng phải vi sư còn có một đồ đệ chưa học thành nghề đây sao, dù sao bọn họ cũng không chơi, tiền đều cho vi sư, trang bị cũng cho hết, xem trang bị hiện tại của vi sư đi, hiện giờ vi sư là thích khách trâu bò nhất rồi, ha ha ha.
Lấy đồ của bạn bè, sư phụ, sư phụ thực đáng khinh, hạ lưu, còn tự cho mình là siêu phàm…
Tô Nhược Tuyết oán thầm nói.
[Hệ thống] Phong Lăng Vân muốn giao dịch với bạn.
Tô Nhược Tuyết xác nhận giao dịch, liền phát hiện sư phụ để vào mấy bộ trang bị và đá sửa đồ, giá mấy thứ kia ít cũng phải mấy ngàn nhân dân tệ, cô không thể nhận. Tô Nhược Tuyết quyết đoán ấn hủy giao dịch, Phong Lăng Vân ở bên kia liền tiến hành spam.
Đồ đệ, nhận.
Vi sư muốn đồ nhi nhanh chóng trưởng thành, một mình có thể đảm đương được một phía!
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Cho dù hiện tại vi sư đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng thích khách, vi sư cũng không đánh lại khi bị vây công.
Được rồi, lời này cũng không sai, cô kỳ thật là người chơi bị giết suốt ngày, ba tháng trước tử vong vô số lần, đếm không xuể, các bạn cùng phòng đều đã quen với âm thanh người chơi của cô tử vong, không bị giết, bạn cùng phòng còn thấy ngạc nhiên.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Tại sao mấy ngày gần đây không login, vi sư còn tưởng đồ nhi không chơi nữa.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Bi kịch, hôm đó đồ nhi tan học đang trên đường về phòng ngủ, thì bị một người say rượu ôm lấy chân, sau đó lại bị bệnh nên nằm viện, thiếu chút nữa thì đồ nhi quy tiên.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Thảm như vậy?
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Còn thảm hơn nữa kìa, bị người ta nôn ra khắp người.
Mãi cho đến khi trước mặt xuất hiện một kiếm khách, đối phương cũng không có trả lời.
Theo thói quen, Tô Nhược Tuyết định chạy trốn, nhưng kiếm khách Mai Thái Bạch kia đang cưỡi ngựa vọt lại đây, cô liền sụp vai, mắt thấy mình sắp bỏ mạng trong tay địch, liền thấy sư phụ sử dụng kỹ năng song đao, cột máu của Mai Nhất Bạch hết sạch, một chiêu cũng không kịp phản ứng, nằm ngay xuống đất.
[Thế Giới] Mai Thái Bạch: Mẹ nó! Đánh nén!
Hừ, khẳng định người này cho rằng ở đây chỉ có mình cô, cho nên liền vọt tới, mà không ngờ được sư phụ cô đang ở đây, thành ra trộm gà không được còn mất nắm gạo…
Lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thù phơi thân dưới chân, tâm tình Tô Nhược Tuyết không tồi, đúng lúc này, một tin nhắn mật nhảy ra.
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: Đồ nhi, về sau đồ nhi làm mồi dụ, vi sư sẽ giết tất cả những kẻ trước đây từng giết đồ nhi.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: (icon chống hông cười to) Được, sư phụ!
Dừng một chút, Tô Nhược Tuyết lại bắt đầu gõ chữ.
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Sư phụ đột nhiên tốt với đồ nhi như vậy, đồ nhi thực sự không quen.
Tuy rằng cô thích sư phụ, nhưng trước đây sư phụ không có tốt tính như vậy. Bình thường sư phụ cũng nhiệt tình dẫn cô đi thăng cấp, nhưng mà sư phụ là phần tử hiếu chiến, đặc biệt thích đánh nhau, bởi vì muốn giết người mà thường quăng cô sang một bên, cuối cùng thì bồi thường cho cô một chút kim tệ hoặc trang bị thôi.
Hiện tại sư phụ lại không tìm người đánh nhau, còn muốn mỗi ngày mang theo cô đi báo thù? Tô Nhược Tuyết nhíu mày, cô cảm thấy sư phụ thật đáng khinh, những câu nói của sư phụ độ tin cậy thường rất thấp. Trước kia nhiều lần sư phụ nói sẽ đem cô đi luyện qua cấp bảy mươi đấy!
[Mật ngữ] [Phong Lăng Vân →bạn]: (gõ mõ) Chẳng lẽ trước đây vi sư đối với đồ nhi không tốt?
[Mật ngữ] [Bạn → Phong Lăng Vân]: Làm gì có chuyện đó, sư phụ đối với con tốt nhất, là sư phụ tốt nhất trong trò chơi này.
Tô Nhược Tuyết chân chó nịnh nọt.
Đối phương tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong lòng của cô, trả lời cô bằng một icon lé mắt nhìn.
T_T…
Sự thật chứng minh, Tô Nhược Tuyết lo lắng nhiều, sư phụ thật sự đã thay đổi triệt để, chỉ cần sư phụ online, liền ẩn thân như hình với bóng đi theo cô.
Việc này làm cho cuộc sống trong game của Tô Nhược Tuyết biến hóa nghiêng trời nở đất.
Trước kia cô chơi chỉ đi đào khoáng thạch kiếm mấy đồ linh tinh, sau đó bất cứ lúc nào cũng phải trốn kẻ địch đuổi giết.
Hiện tại thì …
Gặp phải kẻ thù, cô có thể kiêu ngạo đi lên chạm mặt, lúc mới bắt đầu đều bị đối phương áp chế, sau đó đến khi cô gần chết, sư phụ vẫn ẩn thân bên cạnh liền hành động, vung hai chiêu là có thể giải quyết, ở phía kia kẻ thù đang cực kỳ phấn khích, nghĩ đến sắp giết được cô liền chuẩn bị mắng chửi, kết quả …
Sư phụ nói, cái này là phá hủy tinh thần kẻ địch.
Sau đó, sư phụ lai giúp cô nâng kỹ năng trang bị, lại dạy cô các thao tác PK một chọi một, ngoại trừ là nghề nghiệp tương khắc, trang bị chênh lệch quá lớn, thì Tô Nhược Tuyết tức Tuyết Lý Hương đã có thể tự tay giết địch mà không cần đến sư phụ giúp đỡ.
Mỗi ngày cô cùng sư phụ đi Thảo Nguyên chặn giết những người làm nhiệm vụ mật thám, hại bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, sau đó sẽ có người nói bọn họ.
[Thế Giới] Mai Nhất Bạch: Tuyết Lý Hương, Phong Lăng Vân, một đôi cẩu nam nữ, gian phu dâm phụ!
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, chúng ta chặn người khác làm nhiệm vụ, hình như không được tốt lắm?
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy thế nào?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Trước kia đồ nhi làm nhiệm vụ còn bị một đám người đuổi giết kìa…
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ngoan, những ngày đau khổ đã qua.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, bọn họ mắng chúng ta là gian phu dâm phụ!
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy sao?
Cảm thấy như thế nào là như thế nào, Tô Nhược Tuyết thấy má bắt đầu nóng lên, cô cầm cốc nước, sau đó nhìn màn hình cười ngây ngô, liền bị lão đại trong phòng ngủ cười nhạo.
“Không phải cậu muốn võng luyến (yêu người chơi trong game online) đấy chứ?" Lão đại nói.
“Sao có thể được chứ?" Tô Nhược Tuyết vội vàng giải thích, chỉ là chính cô cũng không biết, lúc cô nhìn màn hình, đuôi mày khóe mắt đều mang ý cười.
Chờ cho đến khi lão đại bĩu môi đi vào toilet, cô lấy tay ôm má, nhìn lên màn hình nhân vật thích khách đeo song đao của sư phụ vẫn đang đứng nhìn cô, bên tai vang lên giọng nói của sư phụ, làm cho đầu cô ngứa ngứa. Giọng nói của sư phụ réo rắt, như là tiếng đàn sư dương uyển chuyển.
Trước kia cô vẫn cảm thấy sư phụ nhà mình thuộc loại lưu manh cà lơ phất phơ, không ngờ rằng giọng nói lại ôn nhu từ tính như vậy, điều này làm cho cô có chút không chịu nổi!
Trong lúc Tô Nhược Tuyết còn đang si ngốc, trên màn hình lại nhảy ra tin nhắn của sư phụ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào? Đồ nhi cảm thấy như thế nào?
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ thật là đáng khinh, đồ nhi cảm thấy không có ai mặt dày hơn ngài, thỉnh ngài tiếp tục cố gắng, nó sẽ giúp ngài nổi danh.
Cởi quần áo lừa người ta xuống nước, mua loa lên thế giới trào phúng mười tám đời tổ tông nhà kẻ địch, độ vô sỉ của sư phụ mỗi ngày lại đạt thêm một tầng cao mới, không có giới hạn. Tô Nhược Tuyết nắm chặt tay, cô còn cần phải phấn đấu nhiều, tranh thủ cố gắng để có thể đứng bên cạnh sư phụ, mà không phải là kẻ chân chó nịnh bợ…
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, đồ nhi cảm thấy hai chúng ta đều là thích khách, lúc giết địch không phải là đội hình mạnh nhất, hay là đồ nhi đi luyện một nick Y Tiên? Sư phụ công kích cao giết người, đồ nhi thì thêm máu cho sư phụ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Luyện Y Tiên làm gì, không phải có nick Phần Cầm Chữ Hạc rồi sao?
Phốc ——
Nhân vật của Bang chủ đại nhân, sư phụ cô cũng dám lấy. Dù gì thì lúc trước Bang chủ đại nhân cũng là người đứng đầu Y Tiên, bí hiểm, lạnh lùng, vô tình, được rất nhiều người chơi nữ hâm mộ!
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Nhân vật của Bang chủ đại nhân đồ nhi sao dám cầm, sẽ làm mất mặt Bang chủ.
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Ai bảo đồ nhi chơi nhân vật đó, con chơi thích khách, vi sư chơi Y Tiên. (lé mắt, nhíu mày)
[Tổ đội] Phong Lăng Vân: Đồ nhi giết người, vi sư thêm máu, thật đúng với câu phu xướng phụ tùy.
Này, sư phụ hình như nói ngược rồi? Nhà khác đều là tướng công giết người, nương tử thêm máu mà! Tô Nhược Tuyết liền vỗ hai má, nghĩ lung tung cái gì vậy?
Không thể không nói, có một Y Tiên trâu bò thêm máu ở đằng sau, Tô Nhược Tuyết cảm thấy hết lo lắng, hiện giờ thao tác của cô cũng không tồi, trang bị hoàn hảo cô cũng đã có bảy tám cái, ngẫu nhiên biến thành một tiểu thần thích khách, giờ lại có Y Tiên mạnh nhất làm hậu thuẫn, gặp phải đội ngũ có năm người cũng không lo, cho dù có gặp đối thủ mạnh đến đâu, cũng có thể kéo theo mấy người làm đệm lưng.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, không ngờ rằng sư phụ chơi nhân vật Y Tiên cũng tốt như vậy.
[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Ừ.
[Tổ đội] Tuyết Lý Hương: Sư phụ, sư phụ chơi nhân vật của Bang chủ thì trở thành người thâm trầm rồi.
[Tổ đội]Phần Cầm Chử Hạc: Nhân vật thay đổi quá nhanh, sẽ làm mất mặt Bang chủ. Không quen?
May… Cũng may. Tô Nhược Tuyết nghĩ rằng, độ sùng bái của cô với sư phụ lại tăng lên rồi.
[Tổ đội] Phần Cầm Chử Hạc: Tuyết Tuyết, chúng ta gặp mặt đi. (icon lăn lộn).
Trước kia Bang chủ sẽ không lăn lộn như vậy, Tô Nhược Tuyết nở nụ cười, sau đó mới phản ứng lại. Cái gì? Sư phụ vừa nói gì? Gặp mặt?
Tác giả :
Lão nương không đặt nổi tên