Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 29: Hiền phi nương nương
A Uyển cho rằng cuộc sống của nàng cũng xem như trôi qua rất phong phú, hoạt động chủ yếu là thỉnh thoảng bồi thái hậu tụng kinh niệm Phật, ngày ngày đem bản thân trở thành vật hy sinh hy sinh làm mục tiêu-thỉnh an hoàng hậu nương nương, luôn luôn sẵn sàng lên sân khấu để phát huy tác dụng của một quân cờ.
Hoàng thượng không chút động tĩnh, làm tâm tình A Uyển bất ổn lên tinh thần chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bị đem ra làm vật hy sinh.
Vừa đến thời gian nghỉ trưa, A Uyển lười biếng lăn qua lộn lại trên giường, áo ngủ bằng gấm cơ hồ cũng bị nàng vò đến không thành hình dạng, vậy mà nàng vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
Bạch Lộ cầm quạt đứng bên cạnh thấy thế thắc mắc: “Chủ tử thấy quá nóng nên không ngủ được sao?"
A Uyển lắc lắc đầu, đã sắp đến Trung thu, khí trời cũng không tính là quá oi bức như lúc trước, chỉ là không rõ nguyên do gì mà bản thân tự dưng phiền muộn.
“Hay là để nô tỳ lấy cho người quyển sách, đọc sách chắc sẽ dễ ngủ hơn"
Bạch Lộ hiểu rõ chủ từ nhà mình, không có hứng thú đối với sách vở nên chỉ cần liếc qua liền buồn ngủ rất nhanh.
A Uyển vẫn lắc đầu, hai tay buồn chán đem sa trướng trong tay quấn thành nhiều lọn như một cách tự mua vui cho chính mình. Bạch Lộ thấy thế nên cũng chỉ im lặng tiếp tục phẩy quạt.
A Uyển nhiều lần lo lắng nên mở miệng: “Không biết lúc này ca ca thi đình thế nào rồi?!" Đặc điểm của khoa cử ở Đại Tề là hoàng đế tự mình ở điện đình chủ trì lượt thi cuối sau đó quyết định thứ tự và danh sách trúng tuyển. Sau khi cuộc thi kết thúc, hoàng đế sẽ trực tiếp tuyên bố thứ tự các tiến sĩ đăng khoa, ba ngày sau trong cung sẽ thiết yến mừng các tiến sĩ.
Chế độ khoa cử Đại Tề thật ra so với các triều đại trước cũng không khác biệt gì mấy, thứ tự lần lượt là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa.
A Uyển đối với tính tình trầm ổn và tài năng của đại ca vốn là rất có lòng tin, chỉ là dù sao khoa cử cũng là chuyện đại sự, nàng lo lắng cũng là lẽ thường.
Bạch Lộ lập tức có phản ứng: “Chủ tử đừng lo lắng, đại thiếu gia học vấn hơn người, không bằng để Tiểu Đường Tử đi thăm dò một chút tin tức?"
Tai mắt trong cung của A Uyển mặc dù không nhiều, nhưng nàng có bạc, vẫn có thể dùng để thám thính tin tức. Chỉ là thám thính tin tức ở chính điện lại có chút quá mức mạo hiểm đi.
A Uyển trầm ngâm một hồi, tiện thể nói: “Mà thôi, chúng ta cứ chờ đợi là được, hiện tại đi tìm hiểu cũng không phải là dễ dàng".
Không phải là nàng không có đủ ngân lượng, mà trước nay chuyện phi tần tìm hiểu tin tức chính sự đã luôn là cấm kỵ, nếu không bị phát hiện thì tốt, bất qua không may bị người khác biết được thì nhất định là chuyện lớn, liên lụy đến ca ca thì nàng không đền tội nổi.
Nghĩ như vậy nên A Uyển cũng chỉ có thể tiếp tục ở trên giường lăn lộn tự tìm niềm vui.
Khoảng một lát sau, Thanh Sam đến thông báo Hiền phi nương nương phái người đến thỉnh chủ tử đến Kiến Chương cung tụ họp một chút.
Hiền phi? A Uyển từ trước đến nay rất ít khi cùng các phi tần tới lui, luôn bảo trì khoảng cách nhất định, mặc dù là Hiền phi nương nương cao cao tại thượng cũng chỉ thỉnh thoảng cùng A Uyển nói vài câu khách sáo mà thôi, lúc này lại gọi đến Kiến Chương cung, thật là ngạc nhiên nha.
Nhớ tới buổi tiệc sinh nhật hoàng hậu, biểu hiện của Hiền phi nương nương cho thấy nàng ta không phải là người tầm thường, A Uyển đoán Hiền phi yêu cầu nàng đến Kiến Chương cung chắc cũng không có chuyện gì tốt, chỉ là nếu tự đại một chút mà nói, Hiền phi không phải muốn mượn sức nàng chứ?
Bất quá nếu Hiền phi nương nương đã phái người đến cửa, lâm trận bỏ chạy cũng không phải là tác phong của A Uyển, mặc dù biết Hiền phi không phải là người dễ trêu vào, nàng vẫn là quyết định đi Kiến Chương cung gặp Hiền phi một chuyến.
Tốt hơn vẫn là đi một lần để biết được mục đích của Hiền phi, cũng không uổng phí chính mình một lần mạo hiểm xuất môn.
Phi tần khi thường không thể tự mình trang hoàng tẩm cung bằng phục sức yêu thích, Kiến Chương cung lại không giống Khôn Ninh cung uy nghiêm mà sang trọng, đẹp đẽ của hoàng hậu. Tiết trời lúc này đã vào thu, rừng trúc bên ngoài Kiến Chương cung vẫn thủy chung tốt tươi như trước, trúc là biểu tượng của sự hiên ngang bất khuất, nhưng kết hợp với khí chất thanh cao thoát tục vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài của Hiền phi lại tạo nên một sức hút kỳ lạ, chẳng qua là bên trong có thực sự như thế hay không thì vẫn cần phải xác minh lại.
Bài trí bên trong cung điện vẫn thanh nhã tươi mát như trước, khắp nơi đều biểu thị tâm ý của chủ nhân. Chỉ là thanh thuần như vậy mặc dù rất có tiên khí nhưng cũng khó tránh khỏi quá mức đơn điệu, vả lại màu sắc cũng thập phần mộc mạc. Làm cho A Uyển cảm thấy không thoải mái, nàng có cảm giác như đang đi vào Phật đường thanh tịnh.
Lúc A Uyển tiến vào chính điện lại nhận ra trong điện không chỉ có một mình Hiền phi, không nghĩ rằng Diệp quý tần cũng đang ngồi bên dưới.
A Uyển suy nghĩ một chút cảm thấy thật sự cũng không có điểm nào kỳ quái, ban đầu khi mới nhập cung nàng đã nhận ra Diệp quý tần và Hiền phi là cùng một dạng người nên Diệp quý tần đến đây không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi vấn an, A Uyển trực tiếp đến ngồi bên cạnh Diệp quý tần. Mặc dù mỗi ngày tại thời điểm thỉnh an đều có thể nhìn thấy Diệp quý tần, nhưng lúc này nàng mới có cơ hội quan sát kỹ Diệp quý tần một phen.
Năm đó Diệp quý tần bất quá cũng chỉ là một thị thiếp ở phủ hoàng tử, tuy rằng xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng quan chức không cao, sau khi Hoàng thượng đăng cơ mới sắc phong quý tần.
Dựa vào tin tức của Tiểu Đường Tử, Diệp quý tần ở trong cung cũng không tính là được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng chỉ ghé qua nhìn một chút mà thôi.
Diệp quý tần đã từng hầu hạ lão hoàng đế, nay vẫn có thể hầu hạ hoàng tử thì có lẽ nhan sắc không phải dạng tầm thường, bất quá khi nhìn gần A Uyển mới phát hiện, mặc dù trên mặt Diệp quý tần đã thoa một lớp phấn dày cộp để che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí sắc không mấy tốt.
Sau khi A Uyển ngồi xuống, liền có cung nữ tiến lên dâng trà, đây là Bích Loa Xuân, một loại trà thượng hạng của núi Động Đình, lá non được hái trực tiếp nên có màu rất xanh sáng, thập phần tươi mát.
“Từ lâu đã muốn mời Uyển tần muội muội đến đây một chút, chỉ là e ngại trước đó vài ngày muội muội vẫn còn bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?". Hiền phi thấy A Uyển yên lặng uống trà, mở miệng nói trước.
Buông chén trà trong tay xuống, A Uyển nghiêng đầu nhìn Hiền phi: “Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp từ nhỏ thân thể yếu đuối, bây giờ bệnh cũ tái phát nên cũng không có gì đáng ngại".
Tuy rằng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng A Uyển thầm nghĩ, từ lúc nàng ngã bệnh đến nay cũng đã hơn hai tháng, bây giờ lại mượn cớ việc nàng sinh bệnh, xem ra bình thường cũng không để nàng vào mắt, bây giờ tìm đến nàng không biết là có việc gì nữa.
Nếu là để lôi kéo, phải chăng cũng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi?
Đúng như A Uyển suy đoán, lần này Hiền phi mời A Uyển đến đích thật là có ý muốn chiêu dụ nàng, chỉ là từ trước tới nay Hiền phi không quen lôi kéo người khác nên có chút gượng gạo.
Hàn huyên vài câu sáo rỗng một lúc, hiền phi ra hiệu cho Diệp quý tần ý bảo đẫ đến lúc nàng ta lên tiếng.
“Uyển tần muội muội xem hoa này có tươi không?" theo hướng ngón tay của Diệp quý tần, trên giàn gỗ bằng lim cao vút được bày biện trong điện có để một bình hoa thấp, trong bình có cắm vài nhành hoa màu sắc còn rất tươi.
A Uyển ngước mắt, cũng chỉ trả lời: “Quả nhiên là rất tươi!".
Hoa trưng bày ở trong cung, đều là do cung nữ hái sớm từ lúc sáng sớm, mỗi ngày đều được thay đổi một lần, mà lúc này còn chưa tới giờ Thân, những nhành hoa này còn tươi cũng là lẽ đương nhiên.
“Cũng vì muội muội còn nhỏ nên suy nghĩ quá đơn giản, đối vớ hoa mà nói, có tươi đi chăng nữa thì bất quá chỉ có thể duy trì đến hết sáng mai mà thôi, đợi đến khi bị thay thế bằng hoa mới tươi hơn, hoa này sẽ không còn nước mà trở nên héo rũ".
Diệp quý tần chậm rãi nói ra những lời này, ngữ khí rõ ràng là muốn ám chỉ điều gì đó .
Thật ra A Uyển hiểu rất rõ, phi tần trong thường hay nói lời vòng vo, nếu đem lời nói của Diệp quý tần mà giải thích thì đó là: không ai là trẻ mãi, tuổi xuân trôi qua rất nhanh.
Nói trắng ra là: tuy bây giờ Uyển tần rất được sủng ái, nhưng một khi nhan sắc không còn, tự khắc sẽ có người mới thay thế, đến lúc đó Hoàng thượng cũng sẽ không coi nàng ra gì.
Giả hồ đồ là sở trường của A Uyển, nàng vẻ mặt nghiêm túc mỉm cười mà nói: “Trừ phi cung nữ lười biếng, nếu không hoa được thay đổi mỗi ngày là lẽ tất nhiên, Diệp tỷ tỷ cảm thấy có phải không?"
Diệp quý tần ngược lại cũng không chắc A Uyển thật ra có hiểu được ý mình hay không, tuy rằng vẫn nghi ngờ nàng là đang giả hồ đồ, nhưng thấy Uyển tần tuổi còn nhỏ, cho rằng bản thân nên nói thẳng ra mới phải.
“Đó là tất nhiên, chỉ là muội muội có nghĩ tới hay không, những bông hoa tươi này nếu được trồng xuống đất một cách tự nhiên thì có lẽ sẽ tươi lâu hơn so với những bông hoa bị cắt xuống cắm trong bình, chúng ta là nữ nhân mà, chẳng phải cũng như vậy sao, muội muội nói xem có đúng không?".
Lời này nếu nói trắng ra là muốn hỏi A Uyển xem có đồng ý cùng Hiền phi nương nương đúng về một phe.
Chỉ là A Uyển tất nhiên không muốn liên quan đến việc kết bè kết phái, bị kiềm chế không nói làm gì, chỉ bằng địa vị của nàng không bằng các nàng ta thì chẳng phải nàng sẽ trở thành quân cờ hay sao.
Nếu làm một quân cờ hy sinh của Hoàng thượng thì A Uyển cũng nên chấp nhận, nhưng dựa vào cái gì bảo nàng phải trở thành quân cờ hy sinh cho Hiền phi các nàng? Lúc này vờ như đồng ý có thật là sẽ tốt hơn không?
“Ý của tỷ tỷ rất hay, chỉ là muội muội cảm thấy hoa cắm ở trong bình thật ra cũng có điểm tốt, chẳng phải sẽ không bị gió mưa tàn phá sao?"
Vật hy sinh cũng có cái quyền lựa chọn nên đứng về bên nào mà? Cũng không phải muốn nàng trở thành vật hy sinh thì nàng nhất định phải làm chứ?
Lời này của A Uyển rất tự nhiên đã cự tuyệt ý của Diệp quý tần, chuyện nàng không muốn đứng về một phía cùng với Hiền phi ngược lại cũng không làm Diệp quý tần mất vui, bên trên còn có một Hiền phi nương nương, nàng ta bất quá cũng chỉ là một thuyết khách mà thôi.
Tuy nhiên thuyết khách có trách nhiệm của thuyết khách, cho nên Diệp quý tần vẫn muốn xác định: “Muội muội thật sự suy nghĩ vậy? Có thể nhất thời chưa nghĩ kỹ, sau này trả lời vẫn chưa muộn".
Vô tình cung Hiền phi tạo nên khúc mắc, A Uyển liền trực tiếp cự tuyệt: “Muội muội thật sự là đã suy nghĩ thấu đáo, mặc dù là hoa được cắm trong bình, nhưng nhất thời cũng có thể tránh được gió mưa, bất luận là được trồng ở chỗ nào, chỉ cần là hoa đẹp thì người ngắm hoa cũng sẽ không vì nguồn gốc của hoa mà không thích nữa".
Diệp quý tần cũng không nói gì nữa, Uyển tần đã có ý cự tuyệt rõ ràng như thế, nếu vẫn cứ cố lôi kéo, há chẳng phải là tự hạ thấp địa vị chính mình hay sao?
Hiền phi nương nương từ đầu đến cuối vẫn yên lặng lúc này cũng đã mở lời: “Uyển tần muội muội thật là đã nghĩ thông suốt?" Giọng nói trầm tĩnh mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo.
Nếu đã không thể trở thành đồng minh, vậy tương lai cũng chỉ có thể làm đối thủ, ở trong cung này, ‘bo bo giữ mình’ thực ra cũng chỉ là nếu đã không có năng lực tự bảo hộ thì hãy tìm chỗ dựa vững chắc thật thỏa đáng.
A Uyển chớp chớp mắt, tự hỏi mình cự tuyệt còn chưa đủ rõ ràng sao? “Tần thiếp quả thật đã suy nghĩ rất kỹ, đa tạ Hiền phi đã xem trọng".
Nàng thật sự quan trọng đến nỗi cả Hiền phi lẫn Diệp quý tần phí công nhiều lần thuyết phục? Mặc kệ là vì lý do gì mà Hiền phi một mực muốn lôi kéo nàng, Ôn Uyển nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn trở thành một phi tần có địa vị cao trong hậu cung.
“Ngươi đã biết là ta xem trọng ngươi, vậy mà ngươi còn không biết tốt xấu?"
Hiền phi từ trước tới nay luôn khinh thường chuyện lôi kéo các phi tần, khó có được một người để xem trọng lại không chịu nể mặt, nàng ta muốn lôi kéo Uyển tần về phía mình, vốn đã là xem trọng Uyển tần, Hiền phi cho răng A Uyển nên cảm động đến rơi nước mắt, không nghĩ đến nàng lại dám cả gan cự tuyệt chính mình.
Ngữ khí Hiền phi đã không còn thân thiện như lúc ban đầu, A Uyển cũng không lấy làm ngạc nhiên, từ trước đến nay nàng ta luôn cao cao tại thượng, đã quen làm người đứng ở vị trí cao nên một khi bị người khác cự tuyệt trở nên thẹn quá hóa giận cũng không lạ.
Huống hồ Hiền phi là người tính tình cao ngạo, sợ trong lòng bây giờ đã muốn bóp chết A Uyển nàng rồi cũng nên.
Cũng không đợi A Uyển lên tiếng, khóe miệng Hiền phi khẽ nhếch tạo nên ý cười trào phúng. Biểu cảm giống như A Uyển chỉ là một con kiến để nói chuyện: “Bổn cung khuyên ngươi tốt nhất là nên biết thức thời một chút, vào đêm sinh nhật hoàng hậu, Hoàng thượng cũng không đến Khôn Ninh cung, về phần Hoàng thượng ở đâu e là chỉ có duy nhất bổn cung biết rõ".
Thuyết phục không được liền chuyển sang uy hiếp? Nếu A Uyển thực sự là một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu có lẽ sẽ bị ngạo khí của Hiền phi dọa đến hoảng sợ, lấy việc khác ra uy hiếp, may ra A Uyển còn có thể có vài phần lo lắng, đem hoàng hậu ra uy hiếp nàng thì thật sự không còn đường để quay lại nữa rối.
Không biết nàng đây chính là quân cờ mà Hoàng thượng đại nhân dùng để đói phó với hoàng hậu nương nương hay sao! Dùng hoàng hậu nương nương để uy hiếp nàng chẳng phải đang làm trò hề sao!
“Chỉ mình nương nương biết là được rồi, nếu còn không có chuyện gì khác, thần thiếp xin cáo lui, có thể lúc này Hoàng thượng đã bắt đầu đi tìm thần thiếp rồi cũng nên". A Uyển không kiêu ngạo, không xiểm nịnh. Hoàng hậu biết được thì đã thế nào chứ? Tệ nhất bất quá chỉ là Hoàng thượng biết được Hiền phi dám cả gan theo dõi hành trình của hoàng đế thôi sao?
A Uyển sẽ chờ xem đến cuối cùng người phải lo lắng là ai.
Hoàng thượng không chút động tĩnh, làm tâm tình A Uyển bất ổn lên tinh thần chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể bị đem ra làm vật hy sinh.
Vừa đến thời gian nghỉ trưa, A Uyển lười biếng lăn qua lộn lại trên giường, áo ngủ bằng gấm cơ hồ cũng bị nàng vò đến không thành hình dạng, vậy mà nàng vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
Bạch Lộ cầm quạt đứng bên cạnh thấy thế thắc mắc: “Chủ tử thấy quá nóng nên không ngủ được sao?"
A Uyển lắc lắc đầu, đã sắp đến Trung thu, khí trời cũng không tính là quá oi bức như lúc trước, chỉ là không rõ nguyên do gì mà bản thân tự dưng phiền muộn.
“Hay là để nô tỳ lấy cho người quyển sách, đọc sách chắc sẽ dễ ngủ hơn"
Bạch Lộ hiểu rõ chủ từ nhà mình, không có hứng thú đối với sách vở nên chỉ cần liếc qua liền buồn ngủ rất nhanh.
A Uyển vẫn lắc đầu, hai tay buồn chán đem sa trướng trong tay quấn thành nhiều lọn như một cách tự mua vui cho chính mình. Bạch Lộ thấy thế nên cũng chỉ im lặng tiếp tục phẩy quạt.
A Uyển nhiều lần lo lắng nên mở miệng: “Không biết lúc này ca ca thi đình thế nào rồi?!" Đặc điểm của khoa cử ở Đại Tề là hoàng đế tự mình ở điện đình chủ trì lượt thi cuối sau đó quyết định thứ tự và danh sách trúng tuyển. Sau khi cuộc thi kết thúc, hoàng đế sẽ trực tiếp tuyên bố thứ tự các tiến sĩ đăng khoa, ba ngày sau trong cung sẽ thiết yến mừng các tiến sĩ.
Chế độ khoa cử Đại Tề thật ra so với các triều đại trước cũng không khác biệt gì mấy, thứ tự lần lượt là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa.
A Uyển đối với tính tình trầm ổn và tài năng của đại ca vốn là rất có lòng tin, chỉ là dù sao khoa cử cũng là chuyện đại sự, nàng lo lắng cũng là lẽ thường.
Bạch Lộ lập tức có phản ứng: “Chủ tử đừng lo lắng, đại thiếu gia học vấn hơn người, không bằng để Tiểu Đường Tử đi thăm dò một chút tin tức?"
Tai mắt trong cung của A Uyển mặc dù không nhiều, nhưng nàng có bạc, vẫn có thể dùng để thám thính tin tức. Chỉ là thám thính tin tức ở chính điện lại có chút quá mức mạo hiểm đi.
A Uyển trầm ngâm một hồi, tiện thể nói: “Mà thôi, chúng ta cứ chờ đợi là được, hiện tại đi tìm hiểu cũng không phải là dễ dàng".
Không phải là nàng không có đủ ngân lượng, mà trước nay chuyện phi tần tìm hiểu tin tức chính sự đã luôn là cấm kỵ, nếu không bị phát hiện thì tốt, bất qua không may bị người khác biết được thì nhất định là chuyện lớn, liên lụy đến ca ca thì nàng không đền tội nổi.
Nghĩ như vậy nên A Uyển cũng chỉ có thể tiếp tục ở trên giường lăn lộn tự tìm niềm vui.
Khoảng một lát sau, Thanh Sam đến thông báo Hiền phi nương nương phái người đến thỉnh chủ tử đến Kiến Chương cung tụ họp một chút.
Hiền phi? A Uyển từ trước đến nay rất ít khi cùng các phi tần tới lui, luôn bảo trì khoảng cách nhất định, mặc dù là Hiền phi nương nương cao cao tại thượng cũng chỉ thỉnh thoảng cùng A Uyển nói vài câu khách sáo mà thôi, lúc này lại gọi đến Kiến Chương cung, thật là ngạc nhiên nha.
Nhớ tới buổi tiệc sinh nhật hoàng hậu, biểu hiện của Hiền phi nương nương cho thấy nàng ta không phải là người tầm thường, A Uyển đoán Hiền phi yêu cầu nàng đến Kiến Chương cung chắc cũng không có chuyện gì tốt, chỉ là nếu tự đại một chút mà nói, Hiền phi không phải muốn mượn sức nàng chứ?
Bất quá nếu Hiền phi nương nương đã phái người đến cửa, lâm trận bỏ chạy cũng không phải là tác phong của A Uyển, mặc dù biết Hiền phi không phải là người dễ trêu vào, nàng vẫn là quyết định đi Kiến Chương cung gặp Hiền phi một chuyến.
Tốt hơn vẫn là đi một lần để biết được mục đích của Hiền phi, cũng không uổng phí chính mình một lần mạo hiểm xuất môn.
Phi tần khi thường không thể tự mình trang hoàng tẩm cung bằng phục sức yêu thích, Kiến Chương cung lại không giống Khôn Ninh cung uy nghiêm mà sang trọng, đẹp đẽ của hoàng hậu. Tiết trời lúc này đã vào thu, rừng trúc bên ngoài Kiến Chương cung vẫn thủy chung tốt tươi như trước, trúc là biểu tượng của sự hiên ngang bất khuất, nhưng kết hợp với khí chất thanh cao thoát tục vẫn luôn biểu hiện ra bên ngoài của Hiền phi lại tạo nên một sức hút kỳ lạ, chẳng qua là bên trong có thực sự như thế hay không thì vẫn cần phải xác minh lại.
Bài trí bên trong cung điện vẫn thanh nhã tươi mát như trước, khắp nơi đều biểu thị tâm ý của chủ nhân. Chỉ là thanh thuần như vậy mặc dù rất có tiên khí nhưng cũng khó tránh khỏi quá mức đơn điệu, vả lại màu sắc cũng thập phần mộc mạc. Làm cho A Uyển cảm thấy không thoải mái, nàng có cảm giác như đang đi vào Phật đường thanh tịnh.
Lúc A Uyển tiến vào chính điện lại nhận ra trong điện không chỉ có một mình Hiền phi, không nghĩ rằng Diệp quý tần cũng đang ngồi bên dưới.
A Uyển suy nghĩ một chút cảm thấy thật sự cũng không có điểm nào kỳ quái, ban đầu khi mới nhập cung nàng đã nhận ra Diệp quý tần và Hiền phi là cùng một dạng người nên Diệp quý tần đến đây không có gì đáng ngạc nhiên.
Sau khi vấn an, A Uyển trực tiếp đến ngồi bên cạnh Diệp quý tần. Mặc dù mỗi ngày tại thời điểm thỉnh an đều có thể nhìn thấy Diệp quý tần, nhưng lúc này nàng mới có cơ hội quan sát kỹ Diệp quý tần một phen.
Năm đó Diệp quý tần bất quá cũng chỉ là một thị thiếp ở phủ hoàng tử, tuy rằng xuất thân từ gia đình quan lại, nhưng quan chức không cao, sau khi Hoàng thượng đăng cơ mới sắc phong quý tần.
Dựa vào tin tức của Tiểu Đường Tử, Diệp quý tần ở trong cung cũng không tính là được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng cũng chỉ ghé qua nhìn một chút mà thôi.
Diệp quý tần đã từng hầu hạ lão hoàng đế, nay vẫn có thể hầu hạ hoàng tử thì có lẽ nhan sắc không phải dạng tầm thường, bất quá khi nhìn gần A Uyển mới phát hiện, mặc dù trên mặt Diệp quý tần đã thoa một lớp phấn dày cộp để che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn ra khí sắc không mấy tốt.
Sau khi A Uyển ngồi xuống, liền có cung nữ tiến lên dâng trà, đây là Bích Loa Xuân, một loại trà thượng hạng của núi Động Đình, lá non được hái trực tiếp nên có màu rất xanh sáng, thập phần tươi mát.
“Từ lâu đã muốn mời Uyển tần muội muội đến đây một chút, chỉ là e ngại trước đó vài ngày muội muội vẫn còn bệnh, bây giờ đã khá hơn chưa?". Hiền phi thấy A Uyển yên lặng uống trà, mở miệng nói trước.
Buông chén trà trong tay xuống, A Uyển nghiêng đầu nhìn Hiền phi: “Đa tạ nương nương quan tâm, thần thiếp từ nhỏ thân thể yếu đuối, bây giờ bệnh cũ tái phát nên cũng không có gì đáng ngại".
Tuy rằng ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng A Uyển thầm nghĩ, từ lúc nàng ngã bệnh đến nay cũng đã hơn hai tháng, bây giờ lại mượn cớ việc nàng sinh bệnh, xem ra bình thường cũng không để nàng vào mắt, bây giờ tìm đến nàng không biết là có việc gì nữa.
Nếu là để lôi kéo, phải chăng cũng đã có chuẩn bị kỹ lưỡng rồi?
Đúng như A Uyển suy đoán, lần này Hiền phi mời A Uyển đến đích thật là có ý muốn chiêu dụ nàng, chỉ là từ trước tới nay Hiền phi không quen lôi kéo người khác nên có chút gượng gạo.
Hàn huyên vài câu sáo rỗng một lúc, hiền phi ra hiệu cho Diệp quý tần ý bảo đẫ đến lúc nàng ta lên tiếng.
“Uyển tần muội muội xem hoa này có tươi không?" theo hướng ngón tay của Diệp quý tần, trên giàn gỗ bằng lim cao vút được bày biện trong điện có để một bình hoa thấp, trong bình có cắm vài nhành hoa màu sắc còn rất tươi.
A Uyển ngước mắt, cũng chỉ trả lời: “Quả nhiên là rất tươi!".
Hoa trưng bày ở trong cung, đều là do cung nữ hái sớm từ lúc sáng sớm, mỗi ngày đều được thay đổi một lần, mà lúc này còn chưa tới giờ Thân, những nhành hoa này còn tươi cũng là lẽ đương nhiên.
“Cũng vì muội muội còn nhỏ nên suy nghĩ quá đơn giản, đối vớ hoa mà nói, có tươi đi chăng nữa thì bất quá chỉ có thể duy trì đến hết sáng mai mà thôi, đợi đến khi bị thay thế bằng hoa mới tươi hơn, hoa này sẽ không còn nước mà trở nên héo rũ".
Diệp quý tần chậm rãi nói ra những lời này, ngữ khí rõ ràng là muốn ám chỉ điều gì đó .
Thật ra A Uyển hiểu rất rõ, phi tần trong thường hay nói lời vòng vo, nếu đem lời nói của Diệp quý tần mà giải thích thì đó là: không ai là trẻ mãi, tuổi xuân trôi qua rất nhanh.
Nói trắng ra là: tuy bây giờ Uyển tần rất được sủng ái, nhưng một khi nhan sắc không còn, tự khắc sẽ có người mới thay thế, đến lúc đó Hoàng thượng cũng sẽ không coi nàng ra gì.
Giả hồ đồ là sở trường của A Uyển, nàng vẻ mặt nghiêm túc mỉm cười mà nói: “Trừ phi cung nữ lười biếng, nếu không hoa được thay đổi mỗi ngày là lẽ tất nhiên, Diệp tỷ tỷ cảm thấy có phải không?"
Diệp quý tần ngược lại cũng không chắc A Uyển thật ra có hiểu được ý mình hay không, tuy rằng vẫn nghi ngờ nàng là đang giả hồ đồ, nhưng thấy Uyển tần tuổi còn nhỏ, cho rằng bản thân nên nói thẳng ra mới phải.
“Đó là tất nhiên, chỉ là muội muội có nghĩ tới hay không, những bông hoa tươi này nếu được trồng xuống đất một cách tự nhiên thì có lẽ sẽ tươi lâu hơn so với những bông hoa bị cắt xuống cắm trong bình, chúng ta là nữ nhân mà, chẳng phải cũng như vậy sao, muội muội nói xem có đúng không?".
Lời này nếu nói trắng ra là muốn hỏi A Uyển xem có đồng ý cùng Hiền phi nương nương đúng về một phe.
Chỉ là A Uyển tất nhiên không muốn liên quan đến việc kết bè kết phái, bị kiềm chế không nói làm gì, chỉ bằng địa vị của nàng không bằng các nàng ta thì chẳng phải nàng sẽ trở thành quân cờ hay sao.
Nếu làm một quân cờ hy sinh của Hoàng thượng thì A Uyển cũng nên chấp nhận, nhưng dựa vào cái gì bảo nàng phải trở thành quân cờ hy sinh cho Hiền phi các nàng? Lúc này vờ như đồng ý có thật là sẽ tốt hơn không?
“Ý của tỷ tỷ rất hay, chỉ là muội muội cảm thấy hoa cắm ở trong bình thật ra cũng có điểm tốt, chẳng phải sẽ không bị gió mưa tàn phá sao?"
Vật hy sinh cũng có cái quyền lựa chọn nên đứng về bên nào mà? Cũng không phải muốn nàng trở thành vật hy sinh thì nàng nhất định phải làm chứ?
Lời này của A Uyển rất tự nhiên đã cự tuyệt ý của Diệp quý tần, chuyện nàng không muốn đứng về một phía cùng với Hiền phi ngược lại cũng không làm Diệp quý tần mất vui, bên trên còn có một Hiền phi nương nương, nàng ta bất quá cũng chỉ là một thuyết khách mà thôi.
Tuy nhiên thuyết khách có trách nhiệm của thuyết khách, cho nên Diệp quý tần vẫn muốn xác định: “Muội muội thật sự suy nghĩ vậy? Có thể nhất thời chưa nghĩ kỹ, sau này trả lời vẫn chưa muộn".
Vô tình cung Hiền phi tạo nên khúc mắc, A Uyển liền trực tiếp cự tuyệt: “Muội muội thật sự là đã suy nghĩ thấu đáo, mặc dù là hoa được cắm trong bình, nhưng nhất thời cũng có thể tránh được gió mưa, bất luận là được trồng ở chỗ nào, chỉ cần là hoa đẹp thì người ngắm hoa cũng sẽ không vì nguồn gốc của hoa mà không thích nữa".
Diệp quý tần cũng không nói gì nữa, Uyển tần đã có ý cự tuyệt rõ ràng như thế, nếu vẫn cứ cố lôi kéo, há chẳng phải là tự hạ thấp địa vị chính mình hay sao?
Hiền phi nương nương từ đầu đến cuối vẫn yên lặng lúc này cũng đã mở lời: “Uyển tần muội muội thật là đã nghĩ thông suốt?" Giọng nói trầm tĩnh mang theo vài phần ý tứ cảnh cáo.
Nếu đã không thể trở thành đồng minh, vậy tương lai cũng chỉ có thể làm đối thủ, ở trong cung này, ‘bo bo giữ mình’ thực ra cũng chỉ là nếu đã không có năng lực tự bảo hộ thì hãy tìm chỗ dựa vững chắc thật thỏa đáng.
A Uyển chớp chớp mắt, tự hỏi mình cự tuyệt còn chưa đủ rõ ràng sao? “Tần thiếp quả thật đã suy nghĩ rất kỹ, đa tạ Hiền phi đã xem trọng".
Nàng thật sự quan trọng đến nỗi cả Hiền phi lẫn Diệp quý tần phí công nhiều lần thuyết phục? Mặc kệ là vì lý do gì mà Hiền phi một mực muốn lôi kéo nàng, Ôn Uyển nàng cho tới bây giờ chưa bao giờ muốn trở thành một phi tần có địa vị cao trong hậu cung.
“Ngươi đã biết là ta xem trọng ngươi, vậy mà ngươi còn không biết tốt xấu?"
Hiền phi từ trước tới nay luôn khinh thường chuyện lôi kéo các phi tần, khó có được một người để xem trọng lại không chịu nể mặt, nàng ta muốn lôi kéo Uyển tần về phía mình, vốn đã là xem trọng Uyển tần, Hiền phi cho răng A Uyển nên cảm động đến rơi nước mắt, không nghĩ đến nàng lại dám cả gan cự tuyệt chính mình.
Ngữ khí Hiền phi đã không còn thân thiện như lúc ban đầu, A Uyển cũng không lấy làm ngạc nhiên, từ trước đến nay nàng ta luôn cao cao tại thượng, đã quen làm người đứng ở vị trí cao nên một khi bị người khác cự tuyệt trở nên thẹn quá hóa giận cũng không lạ.
Huống hồ Hiền phi là người tính tình cao ngạo, sợ trong lòng bây giờ đã muốn bóp chết A Uyển nàng rồi cũng nên.
Cũng không đợi A Uyển lên tiếng, khóe miệng Hiền phi khẽ nhếch tạo nên ý cười trào phúng. Biểu cảm giống như A Uyển chỉ là một con kiến để nói chuyện: “Bổn cung khuyên ngươi tốt nhất là nên biết thức thời một chút, vào đêm sinh nhật hoàng hậu, Hoàng thượng cũng không đến Khôn Ninh cung, về phần Hoàng thượng ở đâu e là chỉ có duy nhất bổn cung biết rõ".
Thuyết phục không được liền chuyển sang uy hiếp? Nếu A Uyển thực sự là một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu có lẽ sẽ bị ngạo khí của Hiền phi dọa đến hoảng sợ, lấy việc khác ra uy hiếp, may ra A Uyển còn có thể có vài phần lo lắng, đem hoàng hậu ra uy hiếp nàng thì thật sự không còn đường để quay lại nữa rối.
Không biết nàng đây chính là quân cờ mà Hoàng thượng đại nhân dùng để đói phó với hoàng hậu nương nương hay sao! Dùng hoàng hậu nương nương để uy hiếp nàng chẳng phải đang làm trò hề sao!
“Chỉ mình nương nương biết là được rồi, nếu còn không có chuyện gì khác, thần thiếp xin cáo lui, có thể lúc này Hoàng thượng đã bắt đầu đi tìm thần thiếp rồi cũng nên". A Uyển không kiêu ngạo, không xiểm nịnh. Hoàng hậu biết được thì đã thế nào chứ? Tệ nhất bất quá chỉ là Hoàng thượng biết được Hiền phi dám cả gan theo dõi hành trình của hoàng đế thôi sao?
A Uyển sẽ chờ xem đến cuối cùng người phải lo lắng là ai.
Tác giả :
Nhu Mễ Hôi Hôi