Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 13: Trực diện tranh đấu
Nếu nói tại hậu cung A Uyển được chọn thị tẩm đầu tiên gây ra sóng gió không nhỏ, như vậy liên tiếp bảy ngày Hoàng thượng đều lật bài tử của A Uyển quả thực là đem hậu cung bùng nổ lật trời. Danh hào Uyển quý nhân tại trong hậu cung xem như là không ai không biết không ai không hiểu.
Nói đên hậu cung ai không biết Hoàng thượng đại nhân của chúng ta rất không kiên nhẫn bước vào hậu cung, mặc dù là sau khi lật bài tử cũng không nhất định sẽ đi, chớ nói chi là liên tiếp sủng hạnh phi tần mấy ngày, mà còn là cùng một người.
Trong hậu cung độ chú ý đối với A Uyển cao chưa từng có, mặc dù lúc trước nhóm phi tần mới tấn vị không đem A Uyển để ở trong lòng giờ phút này cũng có biểu hiện muốn do thám cực cao, nhưng lúc thỉnh an mỗi ngày, bất luận nhóm phi tần minh trào ám phúng như thế nào, A Uyển cứ treo lên bộ dáng thiên chân vô tà nghe không hiểu, các nhóm cung phi cũng không làm gì được.
Mà hoàng hậu cũng càng không hiểu hành động lần này của Hoàng thượng là ý gì, nếu nói là ban thưởng ở Kinh Hồng điện, trong lời nói tỏ vẻ yêu thích Uyển quý nhân người đầu tiên thị tẩm, như vậy liên tiếp bảy ngày lật bài tử rõ ràng là một viên đá kích động nghìn tầng sóng, vừa vào cung liền làm cho Uyển quý nhân có phần được thánh sủng cũng không biết là Hoàng thượng nghĩ thế nào, chẳng lẽ không sợ Uyển quý nhân tại nơi tranh đấu gay gắt bị giày vò đến không còn?
Dù sao mặc kệ Uyển quý nhân được sủng ái hay không đều không phải là trở ngại đối với hậu vị của mình, hơn nữa người muốn động thủ còn nhiều, hoàng hậu tất nhiên sẽ không xen vào, tự mình lộ ra vẻ rộng lượng còn chưa đủ ấy chứ, thay vì tìm cách giày vò Uyển quý nhân không thành mà tức giận, không bằng suy nghĩ làm thế nào để muội muội Châu tần của mình mau chóng được thị tẩm mới phải.
Hoàng hậu tuy cảm thấy A Uyển vẫn không có gì đáng để tức giận, nhưng mặt khác nhóm phi tần mới vào hậu cung chưa được thị tẩm lại không nghĩ như vậy, mọi người vào cung cùng lúc, lại cứ khư khư một mình Uyển quý nhân chiếm lấy Hoàng thượng không tha, chẳng qua chỉ là nữ nhi của một tiểu quan ngũ phẩm thôi mà lại không hiểu chuyện như thế, ở chuyện đối xử với A Uyển, nhóm phi tần có thể nói là trước nay chưa từng có đoàn kết lại.
Mà A Uyển cũng rất đau đầu, chỉ việc sau đó Hoàng thượng liên tục lật bài tử của nàng, cuộc sống của A Uyển liền bắt đầu lu bù lên. trước tiên nói về việc mỗi ngày thỉnh an đi, A Uyển không chỉ phải hướng nhóm phi tần phân vị cao hành lễ vấn an mà trong lòng còn phải chịu giáp thương đái bổng (trong lời nói ẩn giấu châm biếm mỉa mai, nguồn: Đông Châu các) ân cần thăm hỏi, thật sự là ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác khỏe mạnh, thân thể trưởng thành a.
Điều thứ hai chính là bất luận A Uyển ra khỏi cửa đến chỗ nào đều có thể tình cờ gặp nữ nhân hậu cung, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến nỗi có thể đem A Uyển xuyên thủng, dường như không nhìn ra A Uyển có chỗ nào khác lạ mới chịu bỏ qua. Thật sự là chịu không nổi những phiền phức này, A Uyển dứt khoát ngoại trừ xuất môn ra ngoài thỉnh an thì chính là đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cổng chính không ra cổng phụ không bước), mà còn phải đóng cửa từ chối tiếp khách lúc này mới thanh tịnh đi nhiều.
Nhưng Thanh Sam vẫn như cũ cảm thấy A Uyển ngoại trừ ra khỏi cổng thỉnh an ra hoàn toàn ngồi buồn ở trong phòng thực sự không ổn, vả lại mấy ngày nay Thanh Sam cũng hiểu tiểu chủ tử của mình thân thể vốn không tốt, cả ngày ngồi buồn bực chính là đối với việc tĩnh dưỡng thân thể không hề có lợi.
Thanh Sam một lòng một dạ muốn lôi kéo A Uyển ra ngoài tản bộ, tất nhiên là tự động xem nhẹ bộ dáng tự đắc kỳ nhạc* của chủ tử mình ở trong tẩm điện, còn lôi ra rừng mai ngon miệng dụ dỗ A Uyển ra khỏi cửa.
*Tự đắc kỳ nhạc: Thành ngữ này ý bảo người ta vui thì bản thân mình cũng nhận niềm vui đó.
"Cái gì? Cây mơ kia không phải đã ngắt lấy xong rồi sao? Chỉ còn thừa lại lá cây không đẹp mắt, không đi." Thần sắc A Uyển tỏ vẻ không hứng thú lắm, thay đổi tư thế nằm trên giường, lại xoa xoa phần hông của mình, gần đây lượng công việc thực sự quá lớn, chỉ riêng thắt lưng thật sự là đau xót không thôi a.
Cung nữ Bạch Lộ một bên tỉ mỉ sửa sang lại giá sách lúc này cũng thả tay xuống khuyên nhủ: "Chủ tử ngài không bằng ra ngoài đi loanh quanh giải sầu một chút cũng tốt, cả ngày ngây ngốc ở trong phòng chẳng phải là muốn buồn bực đến chết sao?"
Những cuốn sách này đều là A Uyển khi nhàm chán lật tới lật lui loạn xạ, có thể thấy được chung quy chủ tử mấy ngày nay ở trong cung ngây ngô thật đúng là không thú vị.
"Không đi, gặp những nhóm phi tần thực sự rất đau đầu, quá phiền toái." A Uyển tất nhiên là chẳng muốn đi ứng phó những người này.
Chỉ là Bạch Lộ cũng rất nghiêm túc nói: "Chủ tử, ngài hiện nay đang ở trong cung, tranh đấu luôn tránh không khỏi. Người một mặt nếu chỉ vì tránh phiền toái liền ở trong điện không ra khỏi cửa, chẳng lẽ phiền toái sẽ không có sao? Chủ tử ngài nếu cả ngày không ra khỏi cửa điện, những chủ tử khác trong cung chẳng lẽ còn không biết cách tìm tới cửa ư?"
A Uyển nghe vậy cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, bản thân kiếp trước tính tình lười biếng không thích ứng phó người khác, mặc dù là xuyên tới đây cũng không bỏ được, lúc nhỏ có xung đột với Ôn Dư A Uyển cũng không so đo với nàng ta. Dù là hiểu rõ những minh tranh ám đấu trong nhà, lúc ở khuê phòng cùng người khác qua lại cũng không dùng những hư tình giả ý với người kia vì muốn mưu cầu cái gì gọi là thanh tĩnh.
Nhưng tình huống bây giờ không hề giống nhau, tại trong cung này làm sao có thể có cái gì thanh tĩnh đáng nói chứ? Nếu đã dự định cuốn vào vòng xoáy mạch nước ngầm hậu cung này, không cùng người khác qua lại làm sao có thể được đâu? Bạch Lộ có thể xem như là một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.
Trong lòng A Uyển bắt đầu kiểm điểm lại, trước khi tiến cung liền thề son sắt sẽ để cho mẫu thân ca ca yên tâm, tự mình xác định là có năng lực vượt qua thật tốt, nhưng bây giờ chính mình một mặt lại muốn mưu cầu yên tĩnh mà tránh không đi trực tiếp giao chiến với những người này, vùi mình ở trong điện với mỹ danh tránh nắng, kỳ thật đây chẳng phải là một kiểu trốn tránh sao?
Ở trong cung phiền toái từ trước đến giờ không phải ít, hiện giờ cái người bị bên ngoài xem là thân phận thấp kém lại có phần rất được thánh sủng, tình huống này càng là lửa nóng sôi dầu, chỉ ở lỳ trong tẩm điện không đi cùng những phi tần khác qua lại chẳng lẽ phiền toái sẽ không tìm tới của sao? Đáp án thật rõ ràng.
Mặc dù người khác tạm thời không có người tới gây phiền phức cho mình, tự mình cũng không thể có thái độ tiêu cực được! Co dù có người tìm tới cửa gây rắc rối, chẳng lẽ tự mình không có biện pháp ứng đối sao? Nếu đã vào cung, còn nói sợ phiền toái gì đâu a.
Suy nghĩ đến đây, A Uyển liền từ trên giường đứng dậy: "Thanh Sam Bạch Lộ, chủ tử ta nghỉ ngơi một lát, chờ ta thức dậy chúng ta liền ra ngoài đi dạo đi." Đã vào cung nên giác ngộ bất cứ lúc nào cung phải đối mặt với tranh đấu, A Uyển lần này rốt cuộc thật sự hiểu.
***
Mặc dù đã chuẩn bị xong trực diện tranh đấu, A Uyển cung không có ý định vào tiết trời tháng tám phơi người dưới ánh mặt trời, đây cũng không phải là thưởng hoa gì đâu a? Ánh mặt trời có thể đem mình phơi nắng đâu.
Cho nên A Uyển vẫn thích nhất khi mặt trời lặn là lúc ra ngoài, lúc này thời tiết không chỉ khá mát mẻ, mà cảnh sắc lúc ấy dường như được mạ lên từng lớp vàng rực, mặc dù không bằng ánh sáng mặt trời lóa mắt nhưng lại có một phen phong vị khác.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi A Uyển ở ngự hoa viên liền gặp vài vị phi tần cũng không biết là đến ngắm hoa hay là đến ngắm người. May mà mình vẫn nhận thức được, Hoàng thượng liên tiếp bảy ngày lật bài tử của mình, A Uyển tuy là dáng vẻ đại môn đóng chặt nhưng cũng hiểu rằng những phi tần này cũng không phải không có hơi quá mức. Vả lại hậu cung này còn có những người mới chưa được thị tẩm, tình hình A Uyển lúc này huống hồ chẳng phải là chướng ngại vật ngăn trở chúng tân phi tần sao?
"Tỳ thiếp cấp Lâm quý tần nương nương thỉnh an, nương nương vạn phúc kim an." Mặc dù tự biết tình huống này e rằng không quá kỳ diệu, nhưng A Uyển vẫn lễ nghi chu toàn hướng vài vị trong nhóm phi tần phân vị cao hành lễ vẫn an: "Tỳ thiếp gặp qua Tả tiệp dư, Trương vinh hoa, Hà vinh hoa."
Vài vị Lâm quý tần này là những người lúc trước khi còn là tú nữ cùng A Uyển ở cùng một viện, chỉ là vị Hà vinh hoa kia thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, A Uyển cũng không quá quen thuộc, chỉ có thể gọi ra danh hào mà thôi.
Mấy vị phi tần này đều tự dẫn theo thiếp thân cung nữ đến, thêm thị nữ Bạch Lộ Thanh Sam của A Uyển, trùng trùng điệp điệp một đám người đứng trong ngự hoa viên.
Lâm quý tần phân vị cao nhất liền mở miệng: "Uyển quý nhân không cần đa lễ, nghĩ đến khi tuyển tú bổn cung còn cùng người ở cùng một viện đấy. Nơi này cũng không phải nơi tốt để ôn chuyện, không bằng chúng ta liền cùng nhau đi tới trong đình ngồi một lát."
Lâm quý tần này không hổ là trưởng nữ Đại học sĩ, nói tới nói lui cũng là Ôn Uyển tốt, trong lời nói tuy là đang hỏi dáng vẻ của A Uyển, nhưng giọng nói kia lại không cho cự tuyệt.
A Uyển cũng không định tránh đi, mấy vị này trông mong ở ngự hoa viên mưu tính đối mặt ngăn chặn nàng, không đạt được mục đích há lại bằng lòng chịu bỏ qua? Liền cũng cười nói: "Nếu như quý tần nương nương đã nói thế, tỳ thiếp tất nhiên là tuân theo." Dứt lời, liền cùng mỉm cười với mấy người Tả tiệp dư.
Tùy là vài vị này cảm thấy A Uyển hôm nay có hơi không giống với mấy ngày trước, đối với mấy nhóm phi tần đến đây thăm dò đều chống đỡ cười một tiếng. Tuy là kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ sâu thêm, chỉ mình Hà vinh hoa nhìn A Uyển có thâm ý khác.
Nói đên hậu cung ai không biết Hoàng thượng đại nhân của chúng ta rất không kiên nhẫn bước vào hậu cung, mặc dù là sau khi lật bài tử cũng không nhất định sẽ đi, chớ nói chi là liên tiếp sủng hạnh phi tần mấy ngày, mà còn là cùng một người.
Trong hậu cung độ chú ý đối với A Uyển cao chưa từng có, mặc dù lúc trước nhóm phi tần mới tấn vị không đem A Uyển để ở trong lòng giờ phút này cũng có biểu hiện muốn do thám cực cao, nhưng lúc thỉnh an mỗi ngày, bất luận nhóm phi tần minh trào ám phúng như thế nào, A Uyển cứ treo lên bộ dáng thiên chân vô tà nghe không hiểu, các nhóm cung phi cũng không làm gì được.
Mà hoàng hậu cũng càng không hiểu hành động lần này của Hoàng thượng là ý gì, nếu nói là ban thưởng ở Kinh Hồng điện, trong lời nói tỏ vẻ yêu thích Uyển quý nhân người đầu tiên thị tẩm, như vậy liên tiếp bảy ngày lật bài tử rõ ràng là một viên đá kích động nghìn tầng sóng, vừa vào cung liền làm cho Uyển quý nhân có phần được thánh sủng cũng không biết là Hoàng thượng nghĩ thế nào, chẳng lẽ không sợ Uyển quý nhân tại nơi tranh đấu gay gắt bị giày vò đến không còn?
Dù sao mặc kệ Uyển quý nhân được sủng ái hay không đều không phải là trở ngại đối với hậu vị của mình, hơn nữa người muốn động thủ còn nhiều, hoàng hậu tất nhiên sẽ không xen vào, tự mình lộ ra vẻ rộng lượng còn chưa đủ ấy chứ, thay vì tìm cách giày vò Uyển quý nhân không thành mà tức giận, không bằng suy nghĩ làm thế nào để muội muội Châu tần của mình mau chóng được thị tẩm mới phải.
Hoàng hậu tuy cảm thấy A Uyển vẫn không có gì đáng để tức giận, nhưng mặt khác nhóm phi tần mới vào hậu cung chưa được thị tẩm lại không nghĩ như vậy, mọi người vào cung cùng lúc, lại cứ khư khư một mình Uyển quý nhân chiếm lấy Hoàng thượng không tha, chẳng qua chỉ là nữ nhi của một tiểu quan ngũ phẩm thôi mà lại không hiểu chuyện như thế, ở chuyện đối xử với A Uyển, nhóm phi tần có thể nói là trước nay chưa từng có đoàn kết lại.
Mà A Uyển cũng rất đau đầu, chỉ việc sau đó Hoàng thượng liên tục lật bài tử của nàng, cuộc sống của A Uyển liền bắt đầu lu bù lên. trước tiên nói về việc mỗi ngày thỉnh an đi, A Uyển không chỉ phải hướng nhóm phi tần phân vị cao hành lễ vấn an mà trong lòng còn phải chịu giáp thương đái bổng (trong lời nói ẩn giấu châm biếm mỉa mai, nguồn: Đông Châu các) ân cần thăm hỏi, thật sự là ảnh hưởng đến tinh thần và thể xác khỏe mạnh, thân thể trưởng thành a.
Điều thứ hai chính là bất luận A Uyển ra khỏi cửa đến chỗ nào đều có thể tình cờ gặp nữ nhân hậu cung, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đến nỗi có thể đem A Uyển xuyên thủng, dường như không nhìn ra A Uyển có chỗ nào khác lạ mới chịu bỏ qua. Thật sự là chịu không nổi những phiền phức này, A Uyển dứt khoát ngoại trừ xuất môn ra ngoài thỉnh an thì chính là đại môn bất xuất nhị môn bất mại (cổng chính không ra cổng phụ không bước), mà còn phải đóng cửa từ chối tiếp khách lúc này mới thanh tịnh đi nhiều.
Nhưng Thanh Sam vẫn như cũ cảm thấy A Uyển ngoại trừ ra khỏi cổng thỉnh an ra hoàn toàn ngồi buồn ở trong phòng thực sự không ổn, vả lại mấy ngày nay Thanh Sam cũng hiểu tiểu chủ tử của mình thân thể vốn không tốt, cả ngày ngồi buồn bực chính là đối với việc tĩnh dưỡng thân thể không hề có lợi.
Thanh Sam một lòng một dạ muốn lôi kéo A Uyển ra ngoài tản bộ, tất nhiên là tự động xem nhẹ bộ dáng tự đắc kỳ nhạc* của chủ tử mình ở trong tẩm điện, còn lôi ra rừng mai ngon miệng dụ dỗ A Uyển ra khỏi cửa.
*Tự đắc kỳ nhạc: Thành ngữ này ý bảo người ta vui thì bản thân mình cũng nhận niềm vui đó.
"Cái gì? Cây mơ kia không phải đã ngắt lấy xong rồi sao? Chỉ còn thừa lại lá cây không đẹp mắt, không đi." Thần sắc A Uyển tỏ vẻ không hứng thú lắm, thay đổi tư thế nằm trên giường, lại xoa xoa phần hông của mình, gần đây lượng công việc thực sự quá lớn, chỉ riêng thắt lưng thật sự là đau xót không thôi a.
Cung nữ Bạch Lộ một bên tỉ mỉ sửa sang lại giá sách lúc này cũng thả tay xuống khuyên nhủ: "Chủ tử ngài không bằng ra ngoài đi loanh quanh giải sầu một chút cũng tốt, cả ngày ngây ngốc ở trong phòng chẳng phải là muốn buồn bực đến chết sao?"
Những cuốn sách này đều là A Uyển khi nhàm chán lật tới lật lui loạn xạ, có thể thấy được chung quy chủ tử mấy ngày nay ở trong cung ngây ngô thật đúng là không thú vị.
"Không đi, gặp những nhóm phi tần thực sự rất đau đầu, quá phiền toái." A Uyển tất nhiên là chẳng muốn đi ứng phó những người này.
Chỉ là Bạch Lộ cũng rất nghiêm túc nói: "Chủ tử, ngài hiện nay đang ở trong cung, tranh đấu luôn tránh không khỏi. Người một mặt nếu chỉ vì tránh phiền toái liền ở trong điện không ra khỏi cửa, chẳng lẽ phiền toái sẽ không có sao? Chủ tử ngài nếu cả ngày không ra khỏi cửa điện, những chủ tử khác trong cung chẳng lẽ còn không biết cách tìm tới cửa ư?"
A Uyển nghe vậy cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, bản thân kiếp trước tính tình lười biếng không thích ứng phó người khác, mặc dù là xuyên tới đây cũng không bỏ được, lúc nhỏ có xung đột với Ôn Dư A Uyển cũng không so đo với nàng ta. Dù là hiểu rõ những minh tranh ám đấu trong nhà, lúc ở khuê phòng cùng người khác qua lại cũng không dùng những hư tình giả ý với người kia vì muốn mưu cầu cái gì gọi là thanh tĩnh.
Nhưng tình huống bây giờ không hề giống nhau, tại trong cung này làm sao có thể có cái gì thanh tĩnh đáng nói chứ? Nếu đã dự định cuốn vào vòng xoáy mạch nước ngầm hậu cung này, không cùng người khác qua lại làm sao có thể được đâu? Bạch Lộ có thể xem như là một lời làm bừng tỉnh người trong mộng.
Trong lòng A Uyển bắt đầu kiểm điểm lại, trước khi tiến cung liền thề son sắt sẽ để cho mẫu thân ca ca yên tâm, tự mình xác định là có năng lực vượt qua thật tốt, nhưng bây giờ chính mình một mặt lại muốn mưu cầu yên tĩnh mà tránh không đi trực tiếp giao chiến với những người này, vùi mình ở trong điện với mỹ danh tránh nắng, kỳ thật đây chẳng phải là một kiểu trốn tránh sao?
Ở trong cung phiền toái từ trước đến giờ không phải ít, hiện giờ cái người bị bên ngoài xem là thân phận thấp kém lại có phần rất được thánh sủng, tình huống này càng là lửa nóng sôi dầu, chỉ ở lỳ trong tẩm điện không đi cùng những phi tần khác qua lại chẳng lẽ phiền toái sẽ không tìm tới của sao? Đáp án thật rõ ràng.
Mặc dù người khác tạm thời không có người tới gây phiền phức cho mình, tự mình cũng không thể có thái độ tiêu cực được! Co dù có người tìm tới cửa gây rắc rối, chẳng lẽ tự mình không có biện pháp ứng đối sao? Nếu đã vào cung, còn nói sợ phiền toái gì đâu a.
Suy nghĩ đến đây, A Uyển liền từ trên giường đứng dậy: "Thanh Sam Bạch Lộ, chủ tử ta nghỉ ngơi một lát, chờ ta thức dậy chúng ta liền ra ngoài đi dạo đi." Đã vào cung nên giác ngộ bất cứ lúc nào cung phải đối mặt với tranh đấu, A Uyển lần này rốt cuộc thật sự hiểu.
***
Mặc dù đã chuẩn bị xong trực diện tranh đấu, A Uyển cung không có ý định vào tiết trời tháng tám phơi người dưới ánh mặt trời, đây cũng không phải là thưởng hoa gì đâu a? Ánh mặt trời có thể đem mình phơi nắng đâu.
Cho nên A Uyển vẫn thích nhất khi mặt trời lặn là lúc ra ngoài, lúc này thời tiết không chỉ khá mát mẻ, mà cảnh sắc lúc ấy dường như được mạ lên từng lớp vàng rực, mặc dù không bằng ánh sáng mặt trời lóa mắt nhưng lại có một phen phong vị khác.
Không có gì bất ngờ xảy ra khi A Uyển ở ngự hoa viên liền gặp vài vị phi tần cũng không biết là đến ngắm hoa hay là đến ngắm người. May mà mình vẫn nhận thức được, Hoàng thượng liên tiếp bảy ngày lật bài tử của mình, A Uyển tuy là dáng vẻ đại môn đóng chặt nhưng cũng hiểu rằng những phi tần này cũng không phải không có hơi quá mức. Vả lại hậu cung này còn có những người mới chưa được thị tẩm, tình hình A Uyển lúc này huống hồ chẳng phải là chướng ngại vật ngăn trở chúng tân phi tần sao?
"Tỳ thiếp cấp Lâm quý tần nương nương thỉnh an, nương nương vạn phúc kim an." Mặc dù tự biết tình huống này e rằng không quá kỳ diệu, nhưng A Uyển vẫn lễ nghi chu toàn hướng vài vị trong nhóm phi tần phân vị cao hành lễ vẫn an: "Tỳ thiếp gặp qua Tả tiệp dư, Trương vinh hoa, Hà vinh hoa."
Vài vị Lâm quý tần này là những người lúc trước khi còn là tú nữ cùng A Uyển ở cùng một viện, chỉ là vị Hà vinh hoa kia thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, A Uyển cũng không quá quen thuộc, chỉ có thể gọi ra danh hào mà thôi.
Mấy vị phi tần này đều tự dẫn theo thiếp thân cung nữ đến, thêm thị nữ Bạch Lộ Thanh Sam của A Uyển, trùng trùng điệp điệp một đám người đứng trong ngự hoa viên.
Lâm quý tần phân vị cao nhất liền mở miệng: "Uyển quý nhân không cần đa lễ, nghĩ đến khi tuyển tú bổn cung còn cùng người ở cùng một viện đấy. Nơi này cũng không phải nơi tốt để ôn chuyện, không bằng chúng ta liền cùng nhau đi tới trong đình ngồi một lát."
Lâm quý tần này không hổ là trưởng nữ Đại học sĩ, nói tới nói lui cũng là Ôn Uyển tốt, trong lời nói tuy là đang hỏi dáng vẻ của A Uyển, nhưng giọng nói kia lại không cho cự tuyệt.
A Uyển cũng không định tránh đi, mấy vị này trông mong ở ngự hoa viên mưu tính đối mặt ngăn chặn nàng, không đạt được mục đích há lại bằng lòng chịu bỏ qua? Liền cũng cười nói: "Nếu như quý tần nương nương đã nói thế, tỳ thiếp tất nhiên là tuân theo." Dứt lời, liền cùng mỉm cười với mấy người Tả tiệp dư.
Tùy là vài vị này cảm thấy A Uyển hôm nay có hơi không giống với mấy ngày trước, đối với mấy nhóm phi tần đến đây thăm dò đều chống đỡ cười một tiếng. Tuy là kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ sâu thêm, chỉ mình Hà vinh hoa nhìn A Uyển có thâm ý khác.
Tác giả :
Nhu Mễ Hôi Hôi