Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
Chương 8: Làm khách ăn cần xem đầu bếp
Cuối cùng Hill đồng ý đề nghị của Hannibal, trên thực tế bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian quyết định. Hannibal đóng cửa lại, trở lại nhà bếp nấu ăn ( xử lý nguyên liệu nấu ăn thì có), còn Hill vòng ra phục ở cửa sau, Hannibal đưa chìa khoá cho hắn, không cần phải cậy cửa.
Chỗ không có ánh đèn chiếu tới rất tối tăm, nhà của Hannibal thì lớn, có tới ba tầng, tầng trệt là phòng khách, nhà ăn với nhà bếp, lầu hai phòng ngủ và phòng tắm, trên cùng là phòng làm việc và phòng đọc sách.
Chỗ duy nhất sáng đèn là nhà bếp tầng trệt, nhà ăn chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, trên bàn đốt một cây nến tạo bầu không khí lãng mạn— Well, bạn biết đó, đàn ông cung xử nữ… có điểm gì đó… perfect.
Cho tới bây giờ, Hill vẫn không thích ăn uống ở mấy nơi tối tăm, không sợ nhét nĩa vào lỗ mũi sao. Đối với hắn, săn bắn trong bóng đêm đã đủ đau đầu rồi, còn muốn ăn ở chỗ tối như mực nữa, đang ngồi tù hay sao hả?
Từ phía sau nhìn, có thể nhìn thấy ánh đèn, Hannibal đang xử lý khối nội tạng đặt trên thớt gỗ, y mang chiếc tạp dề đầu bếp, để lộ ra đôi vai dày rộng, vóc người y đúng chuẩn người Bắc Âu, cao to, cơ bắp trên cánh tay cũng càng thêm rõ ràng, ai nhìn thấy cảnh này sẽ không còn cho rằng y là một bác sĩ tâm lý tay trói gà không chặt nữa.
Những thứ này không phải cơ bắp dựa vào tập thể dục trong các phòng tập hay thuốc kích thích mà ra, cái loại cơ bắp ấy chỉ để làm màu mà thôi, nhìn thì mạnh mẽ đẹp đẽ nhưng thực chất yếu ớt vô cùng. Cơ bắp trên tay Hannibal không quá rõ ràng, mềm mại mà có đường nét, cất dấu sức mạnh như ngủ đông, hòa quyện với máu huyết, khi dùng sức thì mới căng ra.
Thuộc về cánh tay và đôi vai của kẻ săn người.
Hill cầm súng trong tay, trốn ở một góc bí mật, kiên trì chờ đợi thời khắc Strangler nhảy ra từ bóng tối tập kích Hannibal. Gã sớm muộn gì cũng không nhịn nữa, đặc biệt là sau khi Hill bấm chuông cửa, hai người ở trước cửa nói chuyện không ít thời gian, điều này sẽ làm cho Strangler cảm thấy bất an và kinh hoảng, điều đó đủ để gã làm ra chuyện ngu xuẩn.
Tập kích cũng không mới mẻ gì.
Mọi người bao giờ cũng nói khó lòng phòng bị người khác tập kích, quả thực, đột nhiên bị người tập kích từ phía sau là một việc rất đáng sợ. Cho nên bao giờ mọi người cũng nghĩ người tập kích hẳn có tài nghệ siêu quần, bọn họ ẩn hiện như tà, vọt ra nhanh như báo săn… Thế nhưng trên thực tế, chỉ cần quyết tâm muốn giết người, ra tay không do dự thì ai cũng có thể tấn công bất ngờ, lại luyện tập thêm vài lần, sau đó ai cũng có thể thành tài. Nhưng không có ai thật sự động tác mau lẹ mà yên lặng như báo săn cả.
Ngay cả đội viên đội đội đột kích báo biển (1) cũng phải mất một giây để tập kích từ chỗ tối, mà nòng súng Hill từ lúc nhắm đến lúc bắn ra cũng chỉ một giây là cùng.
Huống chi, người gã xui xẻo kia phục kích lại là Hannibal…
Ít nhất từ gốc độ của Hill mà xem, tuy rằng Hannibal ngăn chặn ý muốn phản kích thế nhưng vẫn có thể né được công kích trí mạng. Đạn nhanh chóng bay ra không chút do dự, không nhắm trúng chỗ hiểm, chỉ bắn vào cánh tay Strangler.
Gã thét lên đau đớn sau đó té lăn ra đất. Gã bưng tay, không cam lòng muốn phản kích hoặc là bỏ chạy, lại bị Hannibal một cước đá văng ra vũ khí. Hill cầm súng đi tới trực tiếp chỉ vào đầu đối phương.
Strangler khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, người da trắng, đôi mắt màu xanh lóe lên sự oán độc và lãnh khốc, gã có một đôi mắt sáng đẹp như bảo thạch. Hill nghĩ thầm, tuy rằng hắn cũng không phải biến thái thích sưu tập mắt người, thế nhưng nhìn thấy một ánh mắt có màu sắc đẹp như vậy đều nhịn không được ý muốn giấu vào một cái chai nào đó.
Đường nhìn ác độc của Strangler hoàn toàn vô ích đối với Hill và Hannibal, tiếng xe cảnh sát gào rú chạy đến, Hill nhìn Strangler, khẽ đảo mắt lại thấy Hannibal lơ đãng đem chút thịt vụn cuối cùng trên thớt hất vào thùng rác, nếu không phải điều kiện không cho phép, y đại khái còn muốn đem tất cả đồ dùng ra tẩy rửa một lần nữa.
Người của Crawford bắt Strangler, đám người lấy chứng cứ nhìn nhà bếp chỉnh tề sạch bóng — căn bản không có bắt đầu đã kết thúc. Hill nói với đồng nghiệp một tiếng, để mấy đặc vụ lấy chứng cứ không cần phí công.
“Đi nhà gã Strangler thử xem, nơi đó hẳn là chứng cứ phạm tội của gã. Gã thu thập chiến lợi phẩm, chắc sẽ có tóc và da người bị hại … hay các loại huy hiệu, huy chương của họ." Hill nói.
Bọn họ không động vào nhà bếp của Hannibal mà chỉ lấy vài vết chân, vân tây, và hung khí mà Strangler mang đến. Có lời khai của đặc vụ lẫn Lecter, gã Strangler trốn không thoát tội danh sát nhân không thành, huống chi trong nhà gã chắc hẳn có vật chứng đủ để bắt gã phải chịu trách nhiệm với những vụ giết người trước đây.
“Tôi nghĩ anh chắc không muốn họ làm rối loạn nhà anh." Hill nói với Hannibal đang đứng ở cửa nà nhìn mọi người bận rộn.
“Tôi cảm ơn cậu về việc này." Hannibal vẫn bình tĩnh thong dong như trước, kỳ thực chẳng mấy ai có thể dựa vào nhìn để biết một miếng thịt tươi có phải là thịt người hay không, mà đợi đến khi báo cáo giám định đi ra thì bắt y đã muộn.
Cho dù phát lệnh truy nã cũng chỉ là đổi cách chơi khác, một người thợ săn ưu tú sẽ không vì quy tắc khu vực săn bắn thay đổi mà bị ràng buộc.
Cửa hiên vẫn còn một ngọn đèn, từ phía Hannibal mà nhìn, Hill như được bao phủ bởi một vầng sáng nhu hòa, nhìn thấy không rõ gương mặt. Người đặc vụ lễ phép khách sáo mà mỉm cười thoạt nhìn giống như những đặc vụ đang bận rộn trong phòng như đúc, chẳng hề sai biệt. Cho dù có một khuôn mặt dễ nhìn cũng chẳng thay đổi được nội tâm tầm thường và không thú vị.
Tất cả các đặc vụ nhiệt huyết đều tự nhận mình đang làm một công việc cao thượng, nếu như không phải một con sâu làm rầu nồi canh tham ô nhận hối lộ, thì cũng là một con chó chăn cừu suốt ngày chạy đi đuổi sói. Hannibal là sói, cho nên y ghét cái đám chó điên luôn quanh quẩn bên bầy cừu, họ đoàn kết đến không nói lý lẽ, nếu có một con nào bị thương, tiếng tru của nó làm đồng loại tụ tập lại, đuổi theo báo thù, đến tận khi cắn được con mồi mới thôi.
Hill Noras là một con trong số đó mà thôi, đây là điều lý trí nói cho Hannibal. Thế nhưng ở một mặt khác, bản năng của y đã trước một bước xác nhận trên người đối phương có một dạng hơi thở không bình thường. Khôn khéo nhạy cảm như Hannibal cũng chẳng dễ lừa, Hill giỏi về che giấu thì vẫn khiến y hoài nghi.
Thế nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, có thể Hannibal sẽ mượn cơ hội dò xét, nhưng nếu Hill không cho y cơ hội này thì sao. Một bác sĩ tâm lý và một đặc vụ FBI có thể có bao nhiêu liên hệ với nhau? Phải biết rằng trong tình huống chưa rõ ràng mà đã ra tay với một đặc vụ FBI không phải phong cách của Hannibal, y không phải sợ FBI, mà là không muốn trò chơi kết thúc quá sớm.
“Tôi không biết nên thế nào cảm ơn cậu đây, Hill." Hannibal gọi tên hắn, trong giọng nói tràn ngập lòng biết ơn chân thành.
“Tôi là đặc vụ, tuy lời này nói có vẻ nhàm nhưng đây là trách nhiệm của tôi." Hill không ngại y gọi tên mình, tên chỉ là một ký hiệu, dùng nó để biểu thị thân hay không thân là một trò cười trong ý nghĩa xã hội học.
“Nếu như có thể, tôi muốn mời cậu lần sau tới nhà tôi dùng bữa tối?"
“Là anh tự mình xuống bếp à, bác sĩ?" Hill cười nhìn về phía người đàn ông có mái tóc vàng nhạt.
Hannibal gật đầu: “Đó là sự hiếu khách của tôi, huống chi tôi rất cẩn thận với đồ ăn thức uống, tự mình làm là lựa chọn duy nhất, không phải sao?"
“Chỉ cần nhìn nhà bếp của anh thì đã biết bữa tối đó mùi vị sẽ không thua món ăn của bất kỳ đầu bếp chính nhà hàng gắn sao Michelin (2) nào, nhưng gần đây tôi không có thời gian, bắt được hung thủ là một chuyện, để gã nhận tội lại là chuyện khác. Tin tôi đi, sau khi bắt được gã, phiền phức chỉ mới bắt đầu." Hill nhún vai, tự nhiên từ chối.
Tới gần Hannibal là một việc làm vô cùng nguy hiểm, nhất là sau khi biết thân phận thật của y rồi mà còn muốn tới gần thì chắc hẳn muốn tự sát. Mặc dù Hill không sợ đối phương nhưng cũng không muốn đi trêu chọc một người như vậy.
“Vậy thật đáng tiếc." Hannibal nhìn vẻ mặt áy náy của Hill, thong thả đánh giá, trong giọng nói vẫn mang theo một chút tiếc nuối, “Hy vọng lần sau có cơ hội."
Các đặc vụ lấy dấu vết, thu thập vật chứng xong xuôi, bọn họ bắt đầu rời khỏi nhà Hannibal, Hill nhìn một chút xe cảnh sát cách đó không xa: “Ngày mai phiền anh tới cục ghi lời khai, còn bây giờ, anh nên nghỉ ngơi rồi."
Lễ phép mà khách sáo tạm biệt, Hill theo xe của cục suốt đêm chạy về văn phòng. Tham dự cuộc thẩm vấn Strangler, rồi ghi lời khai, viết báo cáo. Đương nhiên, hắn không phải người bận rộn nhất, những vật chứng tìm được trong nhà Strangler đủ để khiến người khác líu lưỡi làm toàn bộ phòng thí nghiệm đều vội vàng bận rộn, lấy mẫu, phân tích, cất giữ, rồi lại lấy mẫu… tuần hoàn mấy vòng, bận đến chết lặng.
Mọi kết quả báo cáo phân tích thực nghiệm trong đêm tuôn như suối vào phòng thẩm vấn, các đặc vụ luân phiên ra trận cầm chứng cứ, báo cáo đưa ra trước mặt nghi phạm, sau đó chỉ nhận lại ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng của Strangler.
“Son of bitch!" Crawford căm giận. “Gã không trốn thoát nổi, chứng cứ nhiều như vậy, chúng ta còn bắt ngay tại hiện trường, toàn bộ bồi thẩm đoàn chắc chắc không nghĩ gã vô tội nổi!"
Đúng vậy đúng vậy, chúng ta biết gã trốn không thoát.
Các đặc vụ oán thầm, thế nhưng gã nhận tội hay không nhận tội lại thể hiện rất nhiều chuyện, nếu không nhận tội, bọn họ còn hàng tỷ công việc khác phải làm, tỷ nhưng mấy đặc vụ thẩm vấn phải chuẩn bị tốt tâm lý để trường kỳ tác chiến.
Hill cắn miếng sandwich mềm mại, bên máy tính để một ly cà phê, hai tay lướt qua bàn phím gõ chữ, một bên nghe Crawford rống lên trong văn phòng, một bên làm việc.
Với lại, FBI tuyệt đối phải cho hắn tiền tăng ca, phải biết rằng, một đêm mà đối phó với hai sát thủ giết người hàng loạt, lại còn viết báo cáo, người bình thường nào chịu cho thấu.
Tư liệu của Strangler rất nhanh được tra ra, tên của gã là Charlie Nice, cha mẹ vốn là người thành đạt, từ nhỏ được giáo dục tốt, thế nhưng mọi chuyện tan vỡ khi gã mới 16 tuổi. Công ty cha gã phá sản, mẹ bệnh nặng hai năm thì chết, nhà họ từ khu người giàu chuyển sang xóm nghèo.
Trong công việc, gã tự nhận mình có tài nhưng không gặp thời, mỗi công việc đều làm không dài, nguyên nhân đa số do bị khách hàng phản ảnh hoặc cãi nhau với cấp trên. Ngay cả công việc nhân viên văn phòng bây giờ cũng vì thường hay sơ sót mà tràn ngập nguy cơ. Thế nhưng vận xui của Charlie còn chưa hết, nửa năm trước, vị hôn thê thanh mai trúc mã của gã bỏ đi với người khác, đối tượng là một luật sư thành đạt, hai người kết hôn xong liền đi tới một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương hưởng tuần trăng mật, bởi vậy Charlie không tìm được đầu sỏ mà xả giận nên đem mục tiêu chuyển lên đám người thành đạt trong khu nhà giàu.
Nếu như cuộc đời của gã được Hannibal biết, y chắc chắc sẽ cảm thấy vô vị.
Gã không phải thợ săn, gã chỉ là một con lợn rừng tức giận bất bình, nghĩ mình không được đối xử công bằng. Đấu đá lung tung, chà đạp nhỏ yếu trong đàn cừu non, cuối cùng bị bọn chó chăn cừu tức giận mà xông lên, cắn chết tha ra ngoài.
Không hơn, quả thực buồn chán.
Hết chương 08
(1) Đội đột kích báo biển: tên chính thức United States Naval Special Warfare Development Group hay gọn hơn, Navy SEAL là tên của đội đột kích bậc nhất lịch sử thế giới hiện nay, nổi tiếng nhất với vụ tiêu diệt thành công trùm khủng bố Osama Bin Laden. Với việc được huấn luyện đặc biệt, gian nan và đầy huyền thoại, đây chính là đơn vị đột kích tinh nhuệ trong đội quân tinh nhuệ. Dù rằng không hiện hữu trên giấy tờ, nhưng tên gọi chính thức của đội là Nhóm triển khai chiến tranh đặc biệt của Hải quân Mỹ.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%B3m_Tri%E1%BB%83n_khai_Chi%E1%BA%BFn_tranh_%C4%90%E1%BA%B7c_bi%E1%BB%87t_H%E1%BA%A3i_qu%C3%A2n_Hoa_K%E1%BB%B3
(2) Sao Michelin: Sao Michelin là một thuật ngữ chỉ chất lượng của một nhà hàng được đánh giá bởi các chuyên gia ẩm thực theo mức từ 1 – 3 sao: 1 sao là nhà hàng rất tốt trong các nhà hàng cùng loại, 2 sao là nhà hàng nấu ăn xuất sắc, đẳng cấp hàng đầu trong các nhà hàng cùng loại và ba sao biểu thị nhà hàng có nghệ thuật ẩm thực đặc biệt, thường thì khá đắt với danh sách rượu vang.
Chỗ không có ánh đèn chiếu tới rất tối tăm, nhà của Hannibal thì lớn, có tới ba tầng, tầng trệt là phòng khách, nhà ăn với nhà bếp, lầu hai phòng ngủ và phòng tắm, trên cùng là phòng làm việc và phòng đọc sách.
Chỗ duy nhất sáng đèn là nhà bếp tầng trệt, nhà ăn chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, trên bàn đốt một cây nến tạo bầu không khí lãng mạn— Well, bạn biết đó, đàn ông cung xử nữ… có điểm gì đó… perfect.
Cho tới bây giờ, Hill vẫn không thích ăn uống ở mấy nơi tối tăm, không sợ nhét nĩa vào lỗ mũi sao. Đối với hắn, săn bắn trong bóng đêm đã đủ đau đầu rồi, còn muốn ăn ở chỗ tối như mực nữa, đang ngồi tù hay sao hả?
Từ phía sau nhìn, có thể nhìn thấy ánh đèn, Hannibal đang xử lý khối nội tạng đặt trên thớt gỗ, y mang chiếc tạp dề đầu bếp, để lộ ra đôi vai dày rộng, vóc người y đúng chuẩn người Bắc Âu, cao to, cơ bắp trên cánh tay cũng càng thêm rõ ràng, ai nhìn thấy cảnh này sẽ không còn cho rằng y là một bác sĩ tâm lý tay trói gà không chặt nữa.
Những thứ này không phải cơ bắp dựa vào tập thể dục trong các phòng tập hay thuốc kích thích mà ra, cái loại cơ bắp ấy chỉ để làm màu mà thôi, nhìn thì mạnh mẽ đẹp đẽ nhưng thực chất yếu ớt vô cùng. Cơ bắp trên tay Hannibal không quá rõ ràng, mềm mại mà có đường nét, cất dấu sức mạnh như ngủ đông, hòa quyện với máu huyết, khi dùng sức thì mới căng ra.
Thuộc về cánh tay và đôi vai của kẻ săn người.
Hill cầm súng trong tay, trốn ở một góc bí mật, kiên trì chờ đợi thời khắc Strangler nhảy ra từ bóng tối tập kích Hannibal. Gã sớm muộn gì cũng không nhịn nữa, đặc biệt là sau khi Hill bấm chuông cửa, hai người ở trước cửa nói chuyện không ít thời gian, điều này sẽ làm cho Strangler cảm thấy bất an và kinh hoảng, điều đó đủ để gã làm ra chuyện ngu xuẩn.
Tập kích cũng không mới mẻ gì.
Mọi người bao giờ cũng nói khó lòng phòng bị người khác tập kích, quả thực, đột nhiên bị người tập kích từ phía sau là một việc rất đáng sợ. Cho nên bao giờ mọi người cũng nghĩ người tập kích hẳn có tài nghệ siêu quần, bọn họ ẩn hiện như tà, vọt ra nhanh như báo săn… Thế nhưng trên thực tế, chỉ cần quyết tâm muốn giết người, ra tay không do dự thì ai cũng có thể tấn công bất ngờ, lại luyện tập thêm vài lần, sau đó ai cũng có thể thành tài. Nhưng không có ai thật sự động tác mau lẹ mà yên lặng như báo săn cả.
Ngay cả đội viên đội đội đột kích báo biển (1) cũng phải mất một giây để tập kích từ chỗ tối, mà nòng súng Hill từ lúc nhắm đến lúc bắn ra cũng chỉ một giây là cùng.
Huống chi, người gã xui xẻo kia phục kích lại là Hannibal…
Ít nhất từ gốc độ của Hill mà xem, tuy rằng Hannibal ngăn chặn ý muốn phản kích thế nhưng vẫn có thể né được công kích trí mạng. Đạn nhanh chóng bay ra không chút do dự, không nhắm trúng chỗ hiểm, chỉ bắn vào cánh tay Strangler.
Gã thét lên đau đớn sau đó té lăn ra đất. Gã bưng tay, không cam lòng muốn phản kích hoặc là bỏ chạy, lại bị Hannibal một cước đá văng ra vũ khí. Hill cầm súng đi tới trực tiếp chỉ vào đầu đối phương.
Strangler khoảng chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, người da trắng, đôi mắt màu xanh lóe lên sự oán độc và lãnh khốc, gã có một đôi mắt sáng đẹp như bảo thạch. Hill nghĩ thầm, tuy rằng hắn cũng không phải biến thái thích sưu tập mắt người, thế nhưng nhìn thấy một ánh mắt có màu sắc đẹp như vậy đều nhịn không được ý muốn giấu vào một cái chai nào đó.
Đường nhìn ác độc của Strangler hoàn toàn vô ích đối với Hill và Hannibal, tiếng xe cảnh sát gào rú chạy đến, Hill nhìn Strangler, khẽ đảo mắt lại thấy Hannibal lơ đãng đem chút thịt vụn cuối cùng trên thớt hất vào thùng rác, nếu không phải điều kiện không cho phép, y đại khái còn muốn đem tất cả đồ dùng ra tẩy rửa một lần nữa.
Người của Crawford bắt Strangler, đám người lấy chứng cứ nhìn nhà bếp chỉnh tề sạch bóng — căn bản không có bắt đầu đã kết thúc. Hill nói với đồng nghiệp một tiếng, để mấy đặc vụ lấy chứng cứ không cần phí công.
“Đi nhà gã Strangler thử xem, nơi đó hẳn là chứng cứ phạm tội của gã. Gã thu thập chiến lợi phẩm, chắc sẽ có tóc và da người bị hại … hay các loại huy hiệu, huy chương của họ." Hill nói.
Bọn họ không động vào nhà bếp của Hannibal mà chỉ lấy vài vết chân, vân tây, và hung khí mà Strangler mang đến. Có lời khai của đặc vụ lẫn Lecter, gã Strangler trốn không thoát tội danh sát nhân không thành, huống chi trong nhà gã chắc hẳn có vật chứng đủ để bắt gã phải chịu trách nhiệm với những vụ giết người trước đây.
“Tôi nghĩ anh chắc không muốn họ làm rối loạn nhà anh." Hill nói với Hannibal đang đứng ở cửa nà nhìn mọi người bận rộn.
“Tôi cảm ơn cậu về việc này." Hannibal vẫn bình tĩnh thong dong như trước, kỳ thực chẳng mấy ai có thể dựa vào nhìn để biết một miếng thịt tươi có phải là thịt người hay không, mà đợi đến khi báo cáo giám định đi ra thì bắt y đã muộn.
Cho dù phát lệnh truy nã cũng chỉ là đổi cách chơi khác, một người thợ săn ưu tú sẽ không vì quy tắc khu vực săn bắn thay đổi mà bị ràng buộc.
Cửa hiên vẫn còn một ngọn đèn, từ phía Hannibal mà nhìn, Hill như được bao phủ bởi một vầng sáng nhu hòa, nhìn thấy không rõ gương mặt. Người đặc vụ lễ phép khách sáo mà mỉm cười thoạt nhìn giống như những đặc vụ đang bận rộn trong phòng như đúc, chẳng hề sai biệt. Cho dù có một khuôn mặt dễ nhìn cũng chẳng thay đổi được nội tâm tầm thường và không thú vị.
Tất cả các đặc vụ nhiệt huyết đều tự nhận mình đang làm một công việc cao thượng, nếu như không phải một con sâu làm rầu nồi canh tham ô nhận hối lộ, thì cũng là một con chó chăn cừu suốt ngày chạy đi đuổi sói. Hannibal là sói, cho nên y ghét cái đám chó điên luôn quanh quẩn bên bầy cừu, họ đoàn kết đến không nói lý lẽ, nếu có một con nào bị thương, tiếng tru của nó làm đồng loại tụ tập lại, đuổi theo báo thù, đến tận khi cắn được con mồi mới thôi.
Hill Noras là một con trong số đó mà thôi, đây là điều lý trí nói cho Hannibal. Thế nhưng ở một mặt khác, bản năng của y đã trước một bước xác nhận trên người đối phương có một dạng hơi thở không bình thường. Khôn khéo nhạy cảm như Hannibal cũng chẳng dễ lừa, Hill giỏi về che giấu thì vẫn khiến y hoài nghi.
Thế nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, có thể Hannibal sẽ mượn cơ hội dò xét, nhưng nếu Hill không cho y cơ hội này thì sao. Một bác sĩ tâm lý và một đặc vụ FBI có thể có bao nhiêu liên hệ với nhau? Phải biết rằng trong tình huống chưa rõ ràng mà đã ra tay với một đặc vụ FBI không phải phong cách của Hannibal, y không phải sợ FBI, mà là không muốn trò chơi kết thúc quá sớm.
“Tôi không biết nên thế nào cảm ơn cậu đây, Hill." Hannibal gọi tên hắn, trong giọng nói tràn ngập lòng biết ơn chân thành.
“Tôi là đặc vụ, tuy lời này nói có vẻ nhàm nhưng đây là trách nhiệm của tôi." Hill không ngại y gọi tên mình, tên chỉ là một ký hiệu, dùng nó để biểu thị thân hay không thân là một trò cười trong ý nghĩa xã hội học.
“Nếu như có thể, tôi muốn mời cậu lần sau tới nhà tôi dùng bữa tối?"
“Là anh tự mình xuống bếp à, bác sĩ?" Hill cười nhìn về phía người đàn ông có mái tóc vàng nhạt.
Hannibal gật đầu: “Đó là sự hiếu khách của tôi, huống chi tôi rất cẩn thận với đồ ăn thức uống, tự mình làm là lựa chọn duy nhất, không phải sao?"
“Chỉ cần nhìn nhà bếp của anh thì đã biết bữa tối đó mùi vị sẽ không thua món ăn của bất kỳ đầu bếp chính nhà hàng gắn sao Michelin (2) nào, nhưng gần đây tôi không có thời gian, bắt được hung thủ là một chuyện, để gã nhận tội lại là chuyện khác. Tin tôi đi, sau khi bắt được gã, phiền phức chỉ mới bắt đầu." Hill nhún vai, tự nhiên từ chối.
Tới gần Hannibal là một việc làm vô cùng nguy hiểm, nhất là sau khi biết thân phận thật của y rồi mà còn muốn tới gần thì chắc hẳn muốn tự sát. Mặc dù Hill không sợ đối phương nhưng cũng không muốn đi trêu chọc một người như vậy.
“Vậy thật đáng tiếc." Hannibal nhìn vẻ mặt áy náy của Hill, thong thả đánh giá, trong giọng nói vẫn mang theo một chút tiếc nuối, “Hy vọng lần sau có cơ hội."
Các đặc vụ lấy dấu vết, thu thập vật chứng xong xuôi, bọn họ bắt đầu rời khỏi nhà Hannibal, Hill nhìn một chút xe cảnh sát cách đó không xa: “Ngày mai phiền anh tới cục ghi lời khai, còn bây giờ, anh nên nghỉ ngơi rồi."
Lễ phép mà khách sáo tạm biệt, Hill theo xe của cục suốt đêm chạy về văn phòng. Tham dự cuộc thẩm vấn Strangler, rồi ghi lời khai, viết báo cáo. Đương nhiên, hắn không phải người bận rộn nhất, những vật chứng tìm được trong nhà Strangler đủ để khiến người khác líu lưỡi làm toàn bộ phòng thí nghiệm đều vội vàng bận rộn, lấy mẫu, phân tích, cất giữ, rồi lại lấy mẫu… tuần hoàn mấy vòng, bận đến chết lặng.
Mọi kết quả báo cáo phân tích thực nghiệm trong đêm tuôn như suối vào phòng thẩm vấn, các đặc vụ luân phiên ra trận cầm chứng cứ, báo cáo đưa ra trước mặt nghi phạm, sau đó chỉ nhận lại ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng của Strangler.
“Son of bitch!" Crawford căm giận. “Gã không trốn thoát nổi, chứng cứ nhiều như vậy, chúng ta còn bắt ngay tại hiện trường, toàn bộ bồi thẩm đoàn chắc chắc không nghĩ gã vô tội nổi!"
Đúng vậy đúng vậy, chúng ta biết gã trốn không thoát.
Các đặc vụ oán thầm, thế nhưng gã nhận tội hay không nhận tội lại thể hiện rất nhiều chuyện, nếu không nhận tội, bọn họ còn hàng tỷ công việc khác phải làm, tỷ nhưng mấy đặc vụ thẩm vấn phải chuẩn bị tốt tâm lý để trường kỳ tác chiến.
Hill cắn miếng sandwich mềm mại, bên máy tính để một ly cà phê, hai tay lướt qua bàn phím gõ chữ, một bên nghe Crawford rống lên trong văn phòng, một bên làm việc.
Với lại, FBI tuyệt đối phải cho hắn tiền tăng ca, phải biết rằng, một đêm mà đối phó với hai sát thủ giết người hàng loạt, lại còn viết báo cáo, người bình thường nào chịu cho thấu.
Tư liệu của Strangler rất nhanh được tra ra, tên của gã là Charlie Nice, cha mẹ vốn là người thành đạt, từ nhỏ được giáo dục tốt, thế nhưng mọi chuyện tan vỡ khi gã mới 16 tuổi. Công ty cha gã phá sản, mẹ bệnh nặng hai năm thì chết, nhà họ từ khu người giàu chuyển sang xóm nghèo.
Trong công việc, gã tự nhận mình có tài nhưng không gặp thời, mỗi công việc đều làm không dài, nguyên nhân đa số do bị khách hàng phản ảnh hoặc cãi nhau với cấp trên. Ngay cả công việc nhân viên văn phòng bây giờ cũng vì thường hay sơ sót mà tràn ngập nguy cơ. Thế nhưng vận xui của Charlie còn chưa hết, nửa năm trước, vị hôn thê thanh mai trúc mã của gã bỏ đi với người khác, đối tượng là một luật sư thành đạt, hai người kết hôn xong liền đi tới một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương hưởng tuần trăng mật, bởi vậy Charlie không tìm được đầu sỏ mà xả giận nên đem mục tiêu chuyển lên đám người thành đạt trong khu nhà giàu.
Nếu như cuộc đời của gã được Hannibal biết, y chắc chắc sẽ cảm thấy vô vị.
Gã không phải thợ săn, gã chỉ là một con lợn rừng tức giận bất bình, nghĩ mình không được đối xử công bằng. Đấu đá lung tung, chà đạp nhỏ yếu trong đàn cừu non, cuối cùng bị bọn chó chăn cừu tức giận mà xông lên, cắn chết tha ra ngoài.
Không hơn, quả thực buồn chán.
Hết chương 08
(1) Đội đột kích báo biển: tên chính thức United States Naval Special Warfare Development Group hay gọn hơn, Navy SEAL là tên của đội đột kích bậc nhất lịch sử thế giới hiện nay, nổi tiếng nhất với vụ tiêu diệt thành công trùm khủng bố Osama Bin Laden. Với việc được huấn luyện đặc biệt, gian nan và đầy huyền thoại, đây chính là đơn vị đột kích tinh nhuệ trong đội quân tinh nhuệ. Dù rằng không hiện hữu trên giấy tờ, nhưng tên gọi chính thức của đội là Nhóm triển khai chiến tranh đặc biệt của Hải quân Mỹ.
Nguồn: https://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%C3%B3m_Tri%E1%BB%83n_khai_Chi%E1%BA%BFn_tranh_%C4%90%E1%BA%B7c_bi%E1%BB%87t_H%E1%BA%A3i_qu%C3%A2n_Hoa_K%E1%BB%B3
(2) Sao Michelin: Sao Michelin là một thuật ngữ chỉ chất lượng của một nhà hàng được đánh giá bởi các chuyên gia ẩm thực theo mức từ 1 – 3 sao: 1 sao là nhà hàng rất tốt trong các nhà hàng cùng loại, 2 sao là nhà hàng nấu ăn xuất sắc, đẳng cấp hàng đầu trong các nhà hàng cùng loại và ba sao biểu thị nhà hàng có nghệ thuật ẩm thực đặc biệt, thường thì khá đắt với danh sách rượu vang.
Tác giả :
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật