Làm Quả Phụ Thật Khó
Chương 26: Câu cá
Editor: Linh.
Tần Yến Sơn vừa nghe lời này, buột miệng nói ra: "Ngươi đang trốn Tống Tử Kiều?"
Quế Thanh Thanh gật gật đầu, Tần Yến Sơn vội la lên: "Phu thê các ngươi thật đúng là, sao không nói sớm? Để ta nói chuyện cùng Mã Huyện lệnh."
Quế Thanh Thanh nói: "Đại lang nói, Tống gia tại huyện Thanh Phổ rất có uy tín, nếu Tần công Tử cùng Mã Huyện lệnh nhắc đến, đến lúc đó chỉ sợ Mã Huyện lệnh cũng khó xử....."
Tần Hoài Đức vội hỏi: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Yến Sơn nhìn hai muội muội chưa lấy chồng, liền không muốn nói, Lão thái thái đã sớm không kìm nén được, ngoại tôn nữ thân ái của bà, không thể nhận nhau thì thôi, sao còn có thể tùy ý cho người khi dễ? Bà vội hỏi Trần Lan.
Trần Lan cười nói: "Chuyện này ta biết! Lúc Thanh tỷ tỷ cùng Lý Đại lang thành thân, Tống Tử Kiều đưa tới một ngàn lượng vàng, hắn nghĩ muốn....." Tuy nàng tính tình thẳng thắn, cũng không phải không có tâm nhãn, nghĩ tới lời nói kế tiếp của mình đối với một cô nương gia quả thật khó mà nói, lập tức liền ngừng miệng.
Lão thái thái cùng Tần Hoài Đức lõi đời, vừa nghe đưa một ngàn lượng vàng, đều đã cảm thấy chuyện không đơn giản, nhưng mà mẫu tử hai người đối với loại tài đại khí thô* này rất phản cảm, nhưng lúc này dễ nhận thấy là không thích hợp để hỏi lại.....
(*) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Vừa vặn một nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Lão thái thái, thái thái, cơm chiều đã chuẩn bị tốt, bây giờ liền bày, hay là....."
Lão thái thái cười nói: "Bày cơm, bây giờ liền bày, Lan nhi, mang Thanh tỷ tỷ của ngươi đi rửa mặt một phen, chúng ta lập tức dùng cơm, các ngươi đi đường mệt mỏi, ăn sớm rồi đi nghỉ ngơi."
Quế Thanh Thanh thấy bọn họ không có hỏi tới, hơi có chút tiếc nuối, nhưng mà còn nhiều thời gian, về sau cũng sẽ có cơ hội.
Rửa mặt xong, Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan đi tới đại sảnh, người Tần gia đã ngồi vào chỗ của mình, đang chờ các nàng đến, Quế Thanh Thanh nhận lỗi, liền bị Lão thái thái kéo đến ngồi xuống bên cạnh bà, đồ ăn trên bàn cực kỳ phong phú, không biết có phải vì khách nhân là nàng mà thêm đồ ăn, có ti gà ngân nhĩ, thỏ đinh bát bảo, ngọc măng quyết, thanh tạc am thuần, thịt kho tàu, tương gà ngũ vị hương, sườn muối, hồng du áp tử, ma lạt khẩu điều, thịt om nấm rơm, cùng tiêu dầu ngân nhĩ. [thứ lỗi cho em bê cả mấy từ convert vào đây nhé.]
Gia đình phú quý dùng cơm đều có quy củ khác nhau, Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan dùng cơm đã không phải một hai lần, trước kia nàng đã chú ý học, lúc này ngược lại cũng không có mất mặt, thê tử Mạch thị của Tần Yến Sơn cùng thê tử Ngô thị của Tần Cảnh Sơn thỉnh thoảng cũng giúp Quế Thanh Thanh gắp thức ăn, còn có hai di nương của Tần Hoài Đức, không có tư cách ngồi trên bàn dùng cơm, đều ở một bên hầu hạ.
Thấy các nàng, Quế Thanh Thanh không khỏi nhớ tới chính mình trước kia, liền không có khẩu vị, nàng cảm thấy vẫn là nhà nhỏ của mình cùng Lý Tùng tốt, không có nhiều quy củ nhiều như vậy, ấm áp lại ngọt ngào, cho dù mỗi ngày cơm rau dưa, cũng vẫn vui vẻ, vừa đến Tần gia, vậy mà nàng lại nghĩ về nhà rồi.....
Lão thái thái vội hỏi: "Làm sao vậy Thanh Thanh? Những món ăn này không đúng khẩu vị?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Món ăn này đương nhiên là ngon, chỉ là trên đường đã dùng điểm tâm, bây giờ không thấy đói."
Lão thái thái chú trọng dưỡng sinh, biết cơm chiều phải ăn ít, bởi vậy cũng không có cưỡng cầu, trong chốc lát liền dừng dùng cơm, nói chuyện, Lão thái thái cho tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Trần Lan cùng Quế Thanh Thanh, lúc này mới lôi kéo Quế Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: Lúc trước chúng ta còn chưa có nói chuyện xong, ngươi tỉ mỉ nói một chút, họ Tống kia là xảy ra chuyện gì?"
Được cơ hội như vậy, đương nhiên là Quế Thanh Thanh không thể bỏ qua, liền đem những chuyện Tống Tử Kiều đã làm từ đầu đến cuối nói ra, Lão thái thái không khỏi tức giận "Trượng phu của ngươi đâu? Hắn không thể bảo vệ ngươi cho toàn, nam nhân như vậy có ích lợi gì?"
Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Lão thái thái hiểu nhầm, trượng phu của ta đương nhiên là hận hắn thấu xương, nhưng mà Tống Tử Kiều kia là cường hào một phương, trượng phu ta cũng không dám làm gì hắn, nhưng hắn là nha môn bộ đầu, hắn nói điều tra ra một số chứng cứ phạm tội của Tống Tử Kiều....."
Lão thái thái nói: "Cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn....."
Quế Thanh Thanh chợt hỏi: "Lão thái thái, vãn bối có một việc muốn hướng người xin chỉ bảo."
"A.....? Chuyện gì? Ngươi cứ việc hỏi."
"Lão thái thái, ta chỉ muốn hỏi một câu.... Tín vương là ai?"
Lão thái thái vừa nghe danh hiệu Tín vương, lập tức biến sắc "Ngươi hỏi thăm hắn làm gì?"
"Là..... Là trượng phu của ta có một lần nói mớ nhắc đến Tống Tử Kiều, còn nói hắn cùng Tín vương như thế nào..... Ngày hôm sau ta hỏi hắn, hắn nói nhất định là ta nghe nhầm rồi..... Ta ở quê kiến thức hạn hẹp, cũng chưa có nghe nói người nào bàn tán về Tín vương, hôm nay cùng Lão thái thái nhắc đến Tống Tử Kiều, liền nhớ đến chuyện này, cho nên muốn hỏi một câu."
Lão thái thái vội nói: "Tục danh của Tín vương không được nhắc tới. Đi đường một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Quế Thanh Thanh gật đầu, nàng biết đạo lý tốt quá hóa dở, bởi vậy chỉ nói ra một câu như vậy, nhưng thật ra lúc Quế Thanh Thanh lui ra ngoài, sắc mặt Lão thái thái vẫn biến đổi thất thường như cũ.
Lại nói Lý Tùng, hắn mấy ngày nay một lát cũng không được thoải mái, lấy được tàng bảo đồ, hắn liền trở về huyện Thanh phổ, lúc đi nha môn trả phép, đúng lúc nghe thấy bọn nha dịch ồn ào nghị luận, đều đang bàn tán chuyện Vương Lão Thực bị đánh chết, Lý Tùng không khỏi nhíu mày, trước khi hắn chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh Phổ, cố ý theo lời dặn của thê tử đi tìm Vương Lão Thực, đưa ra chuyện đào được quặng ngọc thạch cũng không phải là chuyện tốt gì, một người nghèo đột nhiên có được của báu, liền giống như một đứa nhỏ ôm vàng đi trên đường cực kỳ nguy hiểm, đáng tiếc Vương Lão Thực nghe không vào, còn nghĩ rằng hắn không có lòng tốt, kết quả hắn nói chưa xong mấy câu, Vương Lão Thực liền đem hắn đuổi ra ngoài cửa, nếu lúc ấy hắn kiên nhẫn một chút, có lẽ.....
Lý Tùng thở dài, Vương Lão Thực chết, lại một lần nữa chứng nghiệm lời thê tử nói, Lý Tùng lại càng không dám buông lỏng.
Đêm đó màn đêm buông xuống, Lý Tùng đi tới tửu lâu Long Vân, Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông đã sớm ở trong này, ba người vừa gặp, Đỗ Tiểu Bộ liền cười nói: "Lý bộ đầu, ngươi ra ngoài vài ngày có phải là phát tài rồi hay không? Sao lại mời khách đến nơi này? Nơi này giá cũng không rẻ!"
Lý Tùng cười nói: "Dù không phải phát tài, nhưng mời ngươi cùng Trần huynh đệ một bữa, cũng không thành vấn đề."
Trần Thông ở một bên cười nói: "Bộ đầu cứ thích khách sáo, nhưng mà ta thích....."
Lý Tùng cười mắng một câu, Trần Thông thấp giọng nói: "Bộ đầu ngài yên tâm, ngài giao cho chúng ta làm chuyện này, tất cả đều thỏa đáng rồi."
Lý Tùng gật đầu, ba người đi vào phòng, Đỗ Tiểu Bộ liền đem vật mà Lý Tùng muốn đưa cho hắn. Rượu và thức ăn được mang lên, quá ba tuần rượu, Đỗ Tiểu Bộ mới cười nói: "Không tra không biết, vị kia đúng là lòng dạ độc ác, bộ đầu, ngươi định làm như thế nào? Khi nào thì bắt đầu? Nhà bọn họ nhưng là cực kỳ có tiền, nếu như thời gian dài không cẩn thận để bọn hắn trở mình, chúng ta....."
Lý Tùng ngắt lời của hắn, nói: "Làm sao có thể? Mấy ngày trước không phải ngươi thấy Đại công tử nhà Tri Phủ hay sao?" Hắn cố ý nói chuyện mập mờ, Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông vẫn nghĩ là Tống Tử Kiều đắc tội Tần Yến Sơn.
Trần Thông cười ha ha nói: "Cũng không biết tiểu tử này làm sao không dài mắt như vậy, ai cũng dám đắc tội! Đúng rồi bộ đầu, ta nghe nói Đại tẩu đi phủ Thanh Châu rồi? Có phải sự thật hay không?"
Lý Tùng nhớ tới hàng xóm nhà mình, đoán chừng chính là Vương Chân kia nói ra, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức nói: "Đúng vậy, biểu muội của Tần công tử, muốn cùng tiện nội* kết nghĩa kim lan....."
(*) Tiện nội: vợ
Trần Thông nghe vậy cười ha ha nói: "Bộ đầu, kết nghĩa kim lan chính là chuyện giữa nam nhân với nhau, nào có nữ nhân kết nghĩa kim lan?"
Lý Tùng liếc trắng mắt: "Nàng ta còn không phải là nam nhân tính tình! Lần đầu tiên ta thấy nàng, vẫn còn mặc nam trang a! Tiến lên liền kéo tiện nội, nếu không phải Tần Yến Sơn ngăn cản, thiếu chút nữa bị ta đánh rồi!"
Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông nghe xong, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, Lý Tùng vì trấn an hai người bọn họ, cười nói: "Tống gia chính là một con cá lớn, người ta ăn thịt, đến lúc đó thế nào chúng ta cũng phải uống chút canh....."
Trần Thông cười nói: "Lời này của bộ đầu ta tán thành, chỉ dựa vào chút tiền lương hàng tháng của chúng ta, cũng không thể ăn không khí đi? Mã Huyện lệnh là quan mới nhậm chức, không cho phép chúng ta câu cá, mấy ngày thật sự là khổ chúng ta rồi."
Lý Tùng kinh ngạc "Câu cá? Câu cá là cái gì?"
Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông uống không ít rượu, thấy bộ đầu đại nhân hỏi, cũng không che giấu, hai người ngươi một câu ta một câu liền đem chuyện câu cá nói ra.
Trần Thông cười hì hì nói: "Câu cá có vài loại phương pháp, trước tiên ta nói về câu sống, chính là tìm cái tên vô lại ở nơi khác, sau đó giả vờ như hắn là đào phạm, tiếp tục chọn một gia đình nhát gan thành thật, để cho cái tên vô lại này giả dạng làm người chạy nạn, hi vọng được giúp đỡ. Chỉ cần gia đình này giữ lại, cho dù không trả bạc cũng được, chỉ cần đối tượng bị câu có lòng tốt hoặc có lòng tham, đem người giữ lại, sau đó chúng ta đến, một cái tội danh chứa chấp đào phạm, đương nhiên là không chạy được rồi."
Lý Tùng nghe xong, trong lòng tương đối không có cảm thụ, lần này xem như, gia đình kia có thể bị phá sản rồi. "Nghe ý này của ngươi, chẳng lẽ còn có câu chết?"
"Đương nhiên rồi." Đỗ Tiểu Bộ nấc một cái cười nói: "Câu chết càng đơn giản, chỉ cần tìm một khối thi thể vô danh, bị bệnh hoặc đói mà chết là tốt nhất. Thừa dịp lúc trời tối đen, đem thi thể cửa nhà người bị câu kia, ngày hôm sau nhà hắn chưa mở cửa, chúng ta liền đến nha môn, trực tiếp gán cho một cái án mạng trên đầu nhà bọn họ, lúc này có thi thể ở đây, bọn họ có mười miệng cũng không thể nói rõ, bạc tự nhiên sẽ đến tay, đến lúc đó bọn họ còn phải thiên ân vạn tạ..... Chỉ là đầu năm nay thi thể cũng không dễ tìm."
Lý Tùng hỏi: "Nói như vậy, trừ bỏ câu sống, câu chết, còn có phương pháp khác."
"Có, đương nhiên là có, bộ đầu ngài nên biết, người đi đường xa ở bên ngoài, đại khái trên người đều phải mang theo chút tiền bạc, mà có không có người thân ở bên người, khó tránh khỏi ham mê nữ sắc, chúng ta tìm một kỹ nữ, giả làm nữ tử đàng hoàng vờ trốn đi hoặc là lạc đường, nếu như có người ham mê nữ sắc nhân cơ hội chiếm tiện nghi của kỹ nữ, tự nhiên sẽ có đội ngũ của chúng ta đánh lên cửa làm một màn bắt được, nói hắn lừa gạt con gái nhà lành, đến lúc đó liền đe dọa lừa gạt, ha ha, thế nào cũng phải đem tất cả lộ phí trên người hắn vét sạch..... Cái này gọi là câu bồ câu."
Loại chuyện này, lúc Lý Tùng xông xáo bên ngoài quả thực đã nghe nói qua, không nghĩ tới bây giờ thủ hạ của hắn lại làm chuyện này, trong lòng hắn lúc này rất để ý, loại hành vi này, cùng Tống Tử Kiều kia có gì khác nhau? Chính là hắn lại không thể nổi giận, trong lòng không vui, bất tri bất giác uống nhiều thêm mấy chén, suy nghĩ nếu không thì khi nào đánh ngã Tống Tử Kiều, dẫn theo Thanh Thanh về nhà làm ruộng thôi.
Tần Yến Sơn vừa nghe lời này, buột miệng nói ra: "Ngươi đang trốn Tống Tử Kiều?"
Quế Thanh Thanh gật gật đầu, Tần Yến Sơn vội la lên: "Phu thê các ngươi thật đúng là, sao không nói sớm? Để ta nói chuyện cùng Mã Huyện lệnh."
Quế Thanh Thanh nói: "Đại lang nói, Tống gia tại huyện Thanh Phổ rất có uy tín, nếu Tần công Tử cùng Mã Huyện lệnh nhắc đến, đến lúc đó chỉ sợ Mã Huyện lệnh cũng khó xử....."
Tần Hoài Đức vội hỏi: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Yến Sơn nhìn hai muội muội chưa lấy chồng, liền không muốn nói, Lão thái thái đã sớm không kìm nén được, ngoại tôn nữ thân ái của bà, không thể nhận nhau thì thôi, sao còn có thể tùy ý cho người khi dễ? Bà vội hỏi Trần Lan.
Trần Lan cười nói: "Chuyện này ta biết! Lúc Thanh tỷ tỷ cùng Lý Đại lang thành thân, Tống Tử Kiều đưa tới một ngàn lượng vàng, hắn nghĩ muốn....." Tuy nàng tính tình thẳng thắn, cũng không phải không có tâm nhãn, nghĩ tới lời nói kế tiếp của mình đối với một cô nương gia quả thật khó mà nói, lập tức liền ngừng miệng.
Lão thái thái cùng Tần Hoài Đức lõi đời, vừa nghe đưa một ngàn lượng vàng, đều đã cảm thấy chuyện không đơn giản, nhưng mà mẫu tử hai người đối với loại tài đại khí thô* này rất phản cảm, nhưng lúc này dễ nhận thấy là không thích hợp để hỏi lại.....
(*) Tài đại khí thô: Có tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.
Vừa vặn một nha hoàn tiến vào bẩm báo: "Lão thái thái, thái thái, cơm chiều đã chuẩn bị tốt, bây giờ liền bày, hay là....."
Lão thái thái cười nói: "Bày cơm, bây giờ liền bày, Lan nhi, mang Thanh tỷ tỷ của ngươi đi rửa mặt một phen, chúng ta lập tức dùng cơm, các ngươi đi đường mệt mỏi, ăn sớm rồi đi nghỉ ngơi."
Quế Thanh Thanh thấy bọn họ không có hỏi tới, hơi có chút tiếc nuối, nhưng mà còn nhiều thời gian, về sau cũng sẽ có cơ hội.
Rửa mặt xong, Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan đi tới đại sảnh, người Tần gia đã ngồi vào chỗ của mình, đang chờ các nàng đến, Quế Thanh Thanh nhận lỗi, liền bị Lão thái thái kéo đến ngồi xuống bên cạnh bà, đồ ăn trên bàn cực kỳ phong phú, không biết có phải vì khách nhân là nàng mà thêm đồ ăn, có ti gà ngân nhĩ, thỏ đinh bát bảo, ngọc măng quyết, thanh tạc am thuần, thịt kho tàu, tương gà ngũ vị hương, sườn muối, hồng du áp tử, ma lạt khẩu điều, thịt om nấm rơm, cùng tiêu dầu ngân nhĩ. [thứ lỗi cho em bê cả mấy từ convert vào đây nhé.]
Gia đình phú quý dùng cơm đều có quy củ khác nhau, Quế Thanh Thanh cùng Trần Lan dùng cơm đã không phải một hai lần, trước kia nàng đã chú ý học, lúc này ngược lại cũng không có mất mặt, thê tử Mạch thị của Tần Yến Sơn cùng thê tử Ngô thị của Tần Cảnh Sơn thỉnh thoảng cũng giúp Quế Thanh Thanh gắp thức ăn, còn có hai di nương của Tần Hoài Đức, không có tư cách ngồi trên bàn dùng cơm, đều ở một bên hầu hạ.
Thấy các nàng, Quế Thanh Thanh không khỏi nhớ tới chính mình trước kia, liền không có khẩu vị, nàng cảm thấy vẫn là nhà nhỏ của mình cùng Lý Tùng tốt, không có nhiều quy củ nhiều như vậy, ấm áp lại ngọt ngào, cho dù mỗi ngày cơm rau dưa, cũng vẫn vui vẻ, vừa đến Tần gia, vậy mà nàng lại nghĩ về nhà rồi.....
Lão thái thái vội hỏi: "Làm sao vậy Thanh Thanh? Những món ăn này không đúng khẩu vị?"
Quế Thanh Thanh cười nói: "Món ăn này đương nhiên là ngon, chỉ là trên đường đã dùng điểm tâm, bây giờ không thấy đói."
Lão thái thái chú trọng dưỡng sinh, biết cơm chiều phải ăn ít, bởi vậy cũng không có cưỡng cầu, trong chốc lát liền dừng dùng cơm, nói chuyện, Lão thái thái cho tất cả mọi người lui ra, chỉ để lại Trần Lan cùng Quế Thanh Thanh, lúc này mới lôi kéo Quế Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: Lúc trước chúng ta còn chưa có nói chuyện xong, ngươi tỉ mỉ nói một chút, họ Tống kia là xảy ra chuyện gì?"
Được cơ hội như vậy, đương nhiên là Quế Thanh Thanh không thể bỏ qua, liền đem những chuyện Tống Tử Kiều đã làm từ đầu đến cuối nói ra, Lão thái thái không khỏi tức giận "Trượng phu của ngươi đâu? Hắn không thể bảo vệ ngươi cho toàn, nam nhân như vậy có ích lợi gì?"
Quế Thanh Thanh vội vàng nói: "Lão thái thái hiểu nhầm, trượng phu của ta đương nhiên là hận hắn thấu xương, nhưng mà Tống Tử Kiều kia là cường hào một phương, trượng phu ta cũng không dám làm gì hắn, nhưng hắn là nha môn bộ đầu, hắn nói điều tra ra một số chứng cứ phạm tội của Tống Tử Kiều....."
Lão thái thái nói: "Cũng không đến nỗi quá ngu xuẩn....."
Quế Thanh Thanh chợt hỏi: "Lão thái thái, vãn bối có một việc muốn hướng người xin chỉ bảo."
"A.....? Chuyện gì? Ngươi cứ việc hỏi."
"Lão thái thái, ta chỉ muốn hỏi một câu.... Tín vương là ai?"
Lão thái thái vừa nghe danh hiệu Tín vương, lập tức biến sắc "Ngươi hỏi thăm hắn làm gì?"
"Là..... Là trượng phu của ta có một lần nói mớ nhắc đến Tống Tử Kiều, còn nói hắn cùng Tín vương như thế nào..... Ngày hôm sau ta hỏi hắn, hắn nói nhất định là ta nghe nhầm rồi..... Ta ở quê kiến thức hạn hẹp, cũng chưa có nghe nói người nào bàn tán về Tín vương, hôm nay cùng Lão thái thái nhắc đến Tống Tử Kiều, liền nhớ đến chuyện này, cho nên muốn hỏi một câu."
Lão thái thái vội nói: "Tục danh của Tín vương không được nhắc tới. Đi đường một ngày, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Quế Thanh Thanh gật đầu, nàng biết đạo lý tốt quá hóa dở, bởi vậy chỉ nói ra một câu như vậy, nhưng thật ra lúc Quế Thanh Thanh lui ra ngoài, sắc mặt Lão thái thái vẫn biến đổi thất thường như cũ.
Lại nói Lý Tùng, hắn mấy ngày nay một lát cũng không được thoải mái, lấy được tàng bảo đồ, hắn liền trở về huyện Thanh phổ, lúc đi nha môn trả phép, đúng lúc nghe thấy bọn nha dịch ồn ào nghị luận, đều đang bàn tán chuyện Vương Lão Thực bị đánh chết, Lý Tùng không khỏi nhíu mày, trước khi hắn chuẩn bị rời khỏi huyện Thanh Phổ, cố ý theo lời dặn của thê tử đi tìm Vương Lão Thực, đưa ra chuyện đào được quặng ngọc thạch cũng không phải là chuyện tốt gì, một người nghèo đột nhiên có được của báu, liền giống như một đứa nhỏ ôm vàng đi trên đường cực kỳ nguy hiểm, đáng tiếc Vương Lão Thực nghe không vào, còn nghĩ rằng hắn không có lòng tốt, kết quả hắn nói chưa xong mấy câu, Vương Lão Thực liền đem hắn đuổi ra ngoài cửa, nếu lúc ấy hắn kiên nhẫn một chút, có lẽ.....
Lý Tùng thở dài, Vương Lão Thực chết, lại một lần nữa chứng nghiệm lời thê tử nói, Lý Tùng lại càng không dám buông lỏng.
Đêm đó màn đêm buông xuống, Lý Tùng đi tới tửu lâu Long Vân, Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông đã sớm ở trong này, ba người vừa gặp, Đỗ Tiểu Bộ liền cười nói: "Lý bộ đầu, ngươi ra ngoài vài ngày có phải là phát tài rồi hay không? Sao lại mời khách đến nơi này? Nơi này giá cũng không rẻ!"
Lý Tùng cười nói: "Dù không phải phát tài, nhưng mời ngươi cùng Trần huynh đệ một bữa, cũng không thành vấn đề."
Trần Thông ở một bên cười nói: "Bộ đầu cứ thích khách sáo, nhưng mà ta thích....."
Lý Tùng cười mắng một câu, Trần Thông thấp giọng nói: "Bộ đầu ngài yên tâm, ngài giao cho chúng ta làm chuyện này, tất cả đều thỏa đáng rồi."
Lý Tùng gật đầu, ba người đi vào phòng, Đỗ Tiểu Bộ liền đem vật mà Lý Tùng muốn đưa cho hắn. Rượu và thức ăn được mang lên, quá ba tuần rượu, Đỗ Tiểu Bộ mới cười nói: "Không tra không biết, vị kia đúng là lòng dạ độc ác, bộ đầu, ngươi định làm như thế nào? Khi nào thì bắt đầu? Nhà bọn họ nhưng là cực kỳ có tiền, nếu như thời gian dài không cẩn thận để bọn hắn trở mình, chúng ta....."
Lý Tùng ngắt lời của hắn, nói: "Làm sao có thể? Mấy ngày trước không phải ngươi thấy Đại công tử nhà Tri Phủ hay sao?" Hắn cố ý nói chuyện mập mờ, Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông vẫn nghĩ là Tống Tử Kiều đắc tội Tần Yến Sơn.
Trần Thông cười ha ha nói: "Cũng không biết tiểu tử này làm sao không dài mắt như vậy, ai cũng dám đắc tội! Đúng rồi bộ đầu, ta nghe nói Đại tẩu đi phủ Thanh Châu rồi? Có phải sự thật hay không?"
Lý Tùng nhớ tới hàng xóm nhà mình, đoán chừng chính là Vương Chân kia nói ra, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức nói: "Đúng vậy, biểu muội của Tần công tử, muốn cùng tiện nội* kết nghĩa kim lan....."
(*) Tiện nội: vợ
Trần Thông nghe vậy cười ha ha nói: "Bộ đầu, kết nghĩa kim lan chính là chuyện giữa nam nhân với nhau, nào có nữ nhân kết nghĩa kim lan?"
Lý Tùng liếc trắng mắt: "Nàng ta còn không phải là nam nhân tính tình! Lần đầu tiên ta thấy nàng, vẫn còn mặc nam trang a! Tiến lên liền kéo tiện nội, nếu không phải Tần Yến Sơn ngăn cản, thiếu chút nữa bị ta đánh rồi!"
Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông nghe xong, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, Lý Tùng vì trấn an hai người bọn họ, cười nói: "Tống gia chính là một con cá lớn, người ta ăn thịt, đến lúc đó thế nào chúng ta cũng phải uống chút canh....."
Trần Thông cười nói: "Lời này của bộ đầu ta tán thành, chỉ dựa vào chút tiền lương hàng tháng của chúng ta, cũng không thể ăn không khí đi? Mã Huyện lệnh là quan mới nhậm chức, không cho phép chúng ta câu cá, mấy ngày thật sự là khổ chúng ta rồi."
Lý Tùng kinh ngạc "Câu cá? Câu cá là cái gì?"
Đỗ Tiểu Bộ cùng Trần Thông uống không ít rượu, thấy bộ đầu đại nhân hỏi, cũng không che giấu, hai người ngươi một câu ta một câu liền đem chuyện câu cá nói ra.
Trần Thông cười hì hì nói: "Câu cá có vài loại phương pháp, trước tiên ta nói về câu sống, chính là tìm cái tên vô lại ở nơi khác, sau đó giả vờ như hắn là đào phạm, tiếp tục chọn một gia đình nhát gan thành thật, để cho cái tên vô lại này giả dạng làm người chạy nạn, hi vọng được giúp đỡ. Chỉ cần gia đình này giữ lại, cho dù không trả bạc cũng được, chỉ cần đối tượng bị câu có lòng tốt hoặc có lòng tham, đem người giữ lại, sau đó chúng ta đến, một cái tội danh chứa chấp đào phạm, đương nhiên là không chạy được rồi."
Lý Tùng nghe xong, trong lòng tương đối không có cảm thụ, lần này xem như, gia đình kia có thể bị phá sản rồi. "Nghe ý này của ngươi, chẳng lẽ còn có câu chết?"
"Đương nhiên rồi." Đỗ Tiểu Bộ nấc một cái cười nói: "Câu chết càng đơn giản, chỉ cần tìm một khối thi thể vô danh, bị bệnh hoặc đói mà chết là tốt nhất. Thừa dịp lúc trời tối đen, đem thi thể cửa nhà người bị câu kia, ngày hôm sau nhà hắn chưa mở cửa, chúng ta liền đến nha môn, trực tiếp gán cho một cái án mạng trên đầu nhà bọn họ, lúc này có thi thể ở đây, bọn họ có mười miệng cũng không thể nói rõ, bạc tự nhiên sẽ đến tay, đến lúc đó bọn họ còn phải thiên ân vạn tạ..... Chỉ là đầu năm nay thi thể cũng không dễ tìm."
Lý Tùng hỏi: "Nói như vậy, trừ bỏ câu sống, câu chết, còn có phương pháp khác."
"Có, đương nhiên là có, bộ đầu ngài nên biết, người đi đường xa ở bên ngoài, đại khái trên người đều phải mang theo chút tiền bạc, mà có không có người thân ở bên người, khó tránh khỏi ham mê nữ sắc, chúng ta tìm một kỹ nữ, giả làm nữ tử đàng hoàng vờ trốn đi hoặc là lạc đường, nếu như có người ham mê nữ sắc nhân cơ hội chiếm tiện nghi của kỹ nữ, tự nhiên sẽ có đội ngũ của chúng ta đánh lên cửa làm một màn bắt được, nói hắn lừa gạt con gái nhà lành, đến lúc đó liền đe dọa lừa gạt, ha ha, thế nào cũng phải đem tất cả lộ phí trên người hắn vét sạch..... Cái này gọi là câu bồ câu."
Loại chuyện này, lúc Lý Tùng xông xáo bên ngoài quả thực đã nghe nói qua, không nghĩ tới bây giờ thủ hạ của hắn lại làm chuyện này, trong lòng hắn lúc này rất để ý, loại hành vi này, cùng Tống Tử Kiều kia có gì khác nhau? Chính là hắn lại không thể nổi giận, trong lòng không vui, bất tri bất giác uống nhiều thêm mấy chén, suy nghĩ nếu không thì khi nào đánh ngã Tống Tử Kiều, dẫn theo Thanh Thanh về nhà làm ruộng thôi.
Tác giả :
Thanh Phong Noãn