Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 37
Au: Hoa Sơn Trà
Be: rinnina
Mặt trời đã khuất bóng sau tàng cây, chỉ để lại một vùng đỏ nhạt trên bầu trời báo hiệu đêm sắp đến. Mọi người nhanh chóng thu dọn công cụ, đồ đạc của mình để chuẩn bị về nhà, kết thúc một ngày lao động chăm chỉ.
Dừng trước quán trọ tên Duyệt Lai, Hoàng Dược Sư phóng xuống ngựa trước, sau đó đưa tay bế Phùng Hành xuống, không để tâm đến cái nhìn kì lạ của những người xung quanh.
Cũng phải, ở một thời đại trọng nam khinh nữ như thế này, một nam nhân cho dù có là trượng phu đi chăng nữa, cũng rất ít có những hành động như thế.
Tiểu nhị nhanh chóng bước ra, đón lấy dây cương trên tay Hoàng Dược Sư, nhanh nhảu bày ra sự phục vụ chuyên nghiệp của mình:
-“ Khách quan muốn dùng bữa, ở trọ hay là cả hai ạ?"
Hoàng Dược Sư nắm tay Phùng Hành, lạnh lùng trả lời: “Cả hai!"
Vừa nghe đến là ở trọ lẫn dùng bữa, nụ cười trên mặt tên tiểu nhị lại nhiệt tình thêm mấy lần, liền lập tức í ới gọi vào trong:
-“Lão bản, hai vị khách này muốn ở trọ!"
Sau đó lại quay sang hai người, nói: “Khách quan mời vào trong, tiểu nhân sẽ chăm sóc ngựa của người chu đáo!"
Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ trực tiếp dẫn Phùng Hành vào trong.
Có lẽ tên tiểu nhị cũng đã từng gặp những vị khách kì lạ như vậy rồi, cho nên không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ tươi cười dắt ngựa đi.
Đặt một phòng thượng hạng, hai người đi theo chỉ dẫn của một tên tiểu nhị khác, đi lên phòng.
Vừa quăng hành lí xuống, Phùng Hành lập tức ngả ra giường, cả ngày cưỡi ngựabôn ba, nàng thật sự mệt chết rồi.
Hoàng Dược Sư quay lại, nhìn thấy hành động của nàng thì nhíu mày, tiến đến bên giường, dịu dàng đỡ nàng dậy:
-“Tắm rửa xong lại dùng bữa rồi hãy nghỉ ngơi!"
Phùng Hành thuận thế dựa vào lòng hắn, lèm bèm nói: “Nhưng ta mệt quá!"
-“Ngoan, nghe lời!"
Hoàng Dược Sư cũng cảm thấy không đành lòng, thế nhưng vì sức khỏe của nàng, hắn không thể để nàng không ăn gì mà ngủ luôn được.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng tên tiểu nhị báo là đã mang nước nóng tới, Hoàng Dược Sư đành buông Phùng Hành ra, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó đi mở cửa.
Sau khi đã chỉ đạo tiểu nhị để nước nóng xong quay lại, thì thê tử của hắn đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Hoàng Dược Sư không dấu vết thở dài một cái, sau đó đi đến bên giường, bế nàng dậy, tự tay thoát y phục nàng, hắn tính sẽ tắm cho nàng, để nàng tranh thủ ngủ một chút, đến lúc dùng bữa, thì sẽ đánh thức nàng.
Vì vậy, trong lúc Phùng Hành mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người rất thoải mái, ấm áp như được tắm suối nước nóng vậy, trên cơ thể như có một đôi tay, mát xa nhẹ nhàng những chỗ trên cơ thể nàng.
Phùng Hành thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng đang tắm suối nước nóng tại Nhật Bản, thật thoải mái.
Cho đến khi Hoàng Dược Sư đánh thức nàng dùng bữa, Phùng Hành mới tỉnh dậy.
Cả người vẫn còn chưa tỉnh hẳn, thế nhưng nghe thấy mùi thức ăn, nàng cố gắng đánh thức bản thân, mùi vị hảo hạng như vậy, chỉ có thể là sản phẩm làm ra từ tay Hoàng Dược Sư.
Chậm chạp đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, đón lấy bát cơm Hoàng Dược Sư đưa tới, Phùng Hành hít một cái, thật là thơm quá.
Nhìn thấy hành động của nàng, Hoàng Dược Sư khẽ cười, lấy đũa gắp một miếng thịt gà để vào bát nàng, nói:
-“Ăn đi!"
Phùng Hành nhìn hắn cười, sau đó cũng gắp một miếng thịt gà cho hắn: “Chàng cũng ăn!"
Rồi không đợi Hoàng Dược Sư nói gì, vùi đầu vào ăn cơm.
Tuy Phùng Hành ăn nhanh nhưng động tác lại không hề khó coi. Chỉ là sau khi ăn một hồi, nàng chợt cảm thấy là lạ, vì sao cả người nàng lại cảm thấy sảng khoái như vậy, không hề có cảm giác rít rít như lúc nãy.
Lại cúi xuống nhìn nhìn, quần áo của nàng cũng thay đổi luôn rồi, hiện tại nàng chỉ khoát một bộ trung y màu trắng đơn giản mà thôi.
Như là đoán được cái gì, nàng dừng động tác, cắn cắn đũa nhìn Hoàng Dược Sư.
Người kia vẫn bình tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp món ăn cho nàng như thể không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng càng nhìn càng đỏ mặt.
-“Dược Sư!" – Phùng Hành khẽ gọi.
-“A!"
-“Quần áo của ta…" – Phùng Hành thật không dám thốt ra những từ còn lại.
Thế nhưng ai đó lại không cảm thấy như thế nào cả, bình tĩnh nói: “Là ta thay cho nàng!"
-“À!" - Phùng Hành ngượng ngùng cắn cắn miếng thịt trong miệng.
-“Ta lúc nãy đã tắm cho nàng!"
-“Phụt!" – Miếng thịt anh dũng hy sinh.
Hoàng Dược Sư vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng chùi lau khóe miệng cho nàng, khiến Phùng Hành đã đỏ mặt, nay càng đỏ hơn, chỉ muốn chạy vụt đi, tìm cái lỗ mà chui xuống.
Rối rắm một hồi, Phùng Hành cũng khẽ nói: “Vất vả…cho chàng quá!" - Thế nhưng lần sau thật sự không cần vậy đâu, người ta ngượng quá.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng, lại nói: “Không sao, ta cũng tiện thể tắm luôn mà!"
Be: rinnina
Mặt trời đã khuất bóng sau tàng cây, chỉ để lại một vùng đỏ nhạt trên bầu trời báo hiệu đêm sắp đến. Mọi người nhanh chóng thu dọn công cụ, đồ đạc của mình để chuẩn bị về nhà, kết thúc một ngày lao động chăm chỉ.
Dừng trước quán trọ tên Duyệt Lai, Hoàng Dược Sư phóng xuống ngựa trước, sau đó đưa tay bế Phùng Hành xuống, không để tâm đến cái nhìn kì lạ của những người xung quanh.
Cũng phải, ở một thời đại trọng nam khinh nữ như thế này, một nam nhân cho dù có là trượng phu đi chăng nữa, cũng rất ít có những hành động như thế.
Tiểu nhị nhanh chóng bước ra, đón lấy dây cương trên tay Hoàng Dược Sư, nhanh nhảu bày ra sự phục vụ chuyên nghiệp của mình:
-“ Khách quan muốn dùng bữa, ở trọ hay là cả hai ạ?"
Hoàng Dược Sư nắm tay Phùng Hành, lạnh lùng trả lời: “Cả hai!"
Vừa nghe đến là ở trọ lẫn dùng bữa, nụ cười trên mặt tên tiểu nhị lại nhiệt tình thêm mấy lần, liền lập tức í ới gọi vào trong:
-“Lão bản, hai vị khách này muốn ở trọ!"
Sau đó lại quay sang hai người, nói: “Khách quan mời vào trong, tiểu nhân sẽ chăm sóc ngựa của người chu đáo!"
Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ trực tiếp dẫn Phùng Hành vào trong.
Có lẽ tên tiểu nhị cũng đã từng gặp những vị khách kì lạ như vậy rồi, cho nên không hề cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ tươi cười dắt ngựa đi.
Đặt một phòng thượng hạng, hai người đi theo chỉ dẫn của một tên tiểu nhị khác, đi lên phòng.
Vừa quăng hành lí xuống, Phùng Hành lập tức ngả ra giường, cả ngày cưỡi ngựabôn ba, nàng thật sự mệt chết rồi.
Hoàng Dược Sư quay lại, nhìn thấy hành động của nàng thì nhíu mày, tiến đến bên giường, dịu dàng đỡ nàng dậy:
-“Tắm rửa xong lại dùng bữa rồi hãy nghỉ ngơi!"
Phùng Hành thuận thế dựa vào lòng hắn, lèm bèm nói: “Nhưng ta mệt quá!"
-“Ngoan, nghe lời!"
Hoàng Dược Sư cũng cảm thấy không đành lòng, thế nhưng vì sức khỏe của nàng, hắn không thể để nàng không ăn gì mà ngủ luôn được.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng tên tiểu nhị báo là đã mang nước nóng tới, Hoàng Dược Sư đành buông Phùng Hành ra, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, sau đó đi mở cửa.
Sau khi đã chỉ đạo tiểu nhị để nước nóng xong quay lại, thì thê tử của hắn đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Hoàng Dược Sư không dấu vết thở dài một cái, sau đó đi đến bên giường, bế nàng dậy, tự tay thoát y phục nàng, hắn tính sẽ tắm cho nàng, để nàng tranh thủ ngủ một chút, đến lúc dùng bữa, thì sẽ đánh thức nàng.
Vì vậy, trong lúc Phùng Hành mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy cả người rất thoải mái, ấm áp như được tắm suối nước nóng vậy, trên cơ thể như có một đôi tay, mát xa nhẹ nhàng những chỗ trên cơ thể nàng.
Phùng Hành thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng đang tắm suối nước nóng tại Nhật Bản, thật thoải mái.
Cho đến khi Hoàng Dược Sư đánh thức nàng dùng bữa, Phùng Hành mới tỉnh dậy.
Cả người vẫn còn chưa tỉnh hẳn, thế nhưng nghe thấy mùi thức ăn, nàng cố gắng đánh thức bản thân, mùi vị hảo hạng như vậy, chỉ có thể là sản phẩm làm ra từ tay Hoàng Dược Sư.
Chậm chạp đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống, đón lấy bát cơm Hoàng Dược Sư đưa tới, Phùng Hành hít một cái, thật là thơm quá.
Nhìn thấy hành động của nàng, Hoàng Dược Sư khẽ cười, lấy đũa gắp một miếng thịt gà để vào bát nàng, nói:
-“Ăn đi!"
Phùng Hành nhìn hắn cười, sau đó cũng gắp một miếng thịt gà cho hắn: “Chàng cũng ăn!"
Rồi không đợi Hoàng Dược Sư nói gì, vùi đầu vào ăn cơm.
Tuy Phùng Hành ăn nhanh nhưng động tác lại không hề khó coi. Chỉ là sau khi ăn một hồi, nàng chợt cảm thấy là lạ, vì sao cả người nàng lại cảm thấy sảng khoái như vậy, không hề có cảm giác rít rít như lúc nãy.
Lại cúi xuống nhìn nhìn, quần áo của nàng cũng thay đổi luôn rồi, hiện tại nàng chỉ khoát một bộ trung y màu trắng đơn giản mà thôi.
Như là đoán được cái gì, nàng dừng động tác, cắn cắn đũa nhìn Hoàng Dược Sư.
Người kia vẫn bình tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp món ăn cho nàng như thể không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng càng nhìn càng đỏ mặt.
-“Dược Sư!" – Phùng Hành khẽ gọi.
-“A!"
-“Quần áo của ta…" – Phùng Hành thật không dám thốt ra những từ còn lại.
Thế nhưng ai đó lại không cảm thấy như thế nào cả, bình tĩnh nói: “Là ta thay cho nàng!"
-“À!" - Phùng Hành ngượng ngùng cắn cắn miếng thịt trong miệng.
-“Ta lúc nãy đã tắm cho nàng!"
-“Phụt!" – Miếng thịt anh dũng hy sinh.
Hoàng Dược Sư vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, lấy khăn tay ra nhẹ nhàng chùi lau khóe miệng cho nàng, khiến Phùng Hành đã đỏ mặt, nay càng đỏ hơn, chỉ muốn chạy vụt đi, tìm cái lỗ mà chui xuống.
Rối rắm một hồi, Phùng Hành cũng khẽ nói: “Vất vả…cho chàng quá!" - Thế nhưng lần sau thật sự không cần vậy đâu, người ta ngượng quá.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng, lại nói: “Không sao, ta cũng tiện thể tắm luôn mà!"
Tác giả :
Hoa Sơn Trà