Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 32
Nói ra câu nói ấy, cả người Phùng Hành cũng trở nên không còn sức lực, nhắm hai mắt lại, nàng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn lúc này.
Hoàng Dược Sư nghe thấy câu nói của nàng, cũng lăng một chút. Đợi một hồi lâu, mới khó khăn mở miệng:
-“ Không hề mất trí nhớ, nghĩa là sao?"
Phùng Hành hít sâu một cái, nói ra bí mật mà nàng đã chon6 giấu bấy lâu nay: “ Ta vốn không hề mất trí nhớ, ta nhớ hết thảy về mình, tên của ta là Phùng Tường Hy, một cô gái bình thường, sống một cuộc sống bình thường, vẫn đi học và sinh hoạt như bao người khác, đến năm 23 tuổi thì bị tai nạn xe, khi tỉnh dậy, ta đã thấy mình ở trong thân xác này rồi!"
Nàng nước mặt lên, cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, quả nhiên, trên gương mặt của hắn đầy vẻ không thể tin nổi, nói tiếp:
-“Vì vậy, vốn không có cái gì là mất trí nhớ hết, chỉ là bởi vì ta không phải là Phùng Hành, cho nên ta không thể nhớ được những gì đã từng xảy ra giữa hai người mà thôi!"
Sauk hi nói xong, nàng liền cúi mặt xuống, như một phạm nhân chờ đợi tử hình. Nói ra sự thật, nghĩa là từ nay về sau, nàng không cần phải lo sợ hắn nhận ra nữa, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc, những yêu thương, săn sóc của hắn cũng sẽ không còn nữa.
Có lẽ sau này, chỉ còn sự lạnh lùng, tàn nhẫn, chán ghét mà thôi. Mà có khi, nàng không còn sống để nhận được sự lạnh lùng đó nữa chứ.
Hoàng Dược Sư im lặng, như thể đang suy tư cái gì đó, cúi đầu xuống nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn được đỉnh đầu của nàng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang nắm chặt nhau, các ngón tay còn hơi trắng bệch, run rẩy.
Sự kì lạ của nàng, từ khi còn ở đảo, hắn đã nhận ra, nàng đang cố gắng biến mình thành một ai khác, có đôi khi lại nhìn hắn đầy chột dạ và hoảng sợ. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, có lẽ là do nàng không còn nhớ gì cả, cho nên hơi mẫn cảm mà thôi.
Từ khi rời xa nàng, những hình ảnh ấy lại càng thường xuyên hiện lên trong đầu, càng khiến cho hắn không vui.
Nàng không nên sợ hắn, không nên đề phòng hắn như thế. Hắn là phu quân của nàng, là người thân thiết nhất của nàng, cho đến khi nàng mất trí nhớ, hắn càng là người duy nhất nàng có thể dựa vào.
Thế nhưng, hành động sợ sệt, tránh xa hắn càng khiến cho hắn nổi cơn thịnh nộ.
Cho đến khi tìm thấy nàng ở Tương Dương, nghe thấy Dung Nhi nói rằng nàng đã nói dối thân phận của mình thì hắn đã không kiềm chế được cơn giận của mình.
Vì sao nàng lại nói dối. Hay là, trong lòng nàng vốn không hề thừa nhận hắn là phu quân, thừa nhận việc bọn họ là thân nhân của nàng.
Hắn đã nghĩ, phải hỏi cho rõ, thế nhưng, không ngờ đáp án nhận được lại là như vầy.
Nhìn người đang ngồi im lặng trước mặt, một cỗ nghẹn khuất dâng lên trong lòng, Hoàng Dược Sư nheo mắt lại, thâm ý hỏi nàng:
-“Ở bên ta lâu như vậy, nàng cảm thấy, tình cảm của ta và thê tử như thế nào?"
Phùng Hành chợt nghe hắn hỏi, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đụng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, lại cúi xuống. Suy nghĩ một chút, sau đó khó khăn nói ra:
-“ Ngươi rất yêu nàng ấy, đến nỗi, ta nghĩ rằng, ngoại trừ nàng ấy, ngươi sẽ không còn chứa được hình bóng của bất cứ ai ở trong lòng.’" – Kể cả nàng đi chăng nữa, Phùng Hành đau khổ nghĩ.
Hoàng Dược Sư lấy tay nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng đối mặt với mình, lạnh lùng nói: “Không sai, ngoại trừ nàng, ta không còn muốn ai khác."
Đoán là một chuyện, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, lòng của nàng vẫn như bị giày xéo nặng nề.
Hoàng Dược Sư quan sát biểu tình của nàng, chợt, hắn kề gương mặt lại gần nàng, khiến nàng có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi dài rậm rạp trên mắt hắn, đôi mắt đen thăm thẳm nhuốm đầy nguy hiểm, gằn từng tiếng:
-“Vì vậy, ta không thể nào ngay cả thê tử của mình cũng không nhận ra được. Cho nên A Hành, câu chuyện vừa rồi của nàng, không cần biết có thật hay không, ta không muốn nghe nàng nhắc lại thêm một lần nào nữa."
Nói xong, hắn liền đưa tay ôm lấy nàng, như muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Phùng Hành thấy hắn cố chấp như vậy, liền lấy can đảm vùng ra khỏi vòng tay hắn, thành công khiến Hoàng Dược Sư tức giận một lần nữa, nói:
-“Thế nhưng, những ta nhớ được về cuộc sống trước thì sao. Dù sao, đây cũng là cơ thể của Phùng Hành, có lẽ, do vậy cho nên ngươi cảm thấy quen thuộc.’
Hoàng Dược Sư thật sự không muốn tiếp tục vấn đề nảy nữa, nhưng thấy nàng vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình, liền nói:
-“ Cho dù có phải là thân thể này hay không, ta vẫn có thể nhận ra nàng. Từng ánh mắt , hành động, cử chỉ của nàng, những sở thích, chán ghét của nàng, ta đều nhớ rất rõ.
Ngay từ khi nàng 8 tuổi, khi cả hai nhà chúng ta bị khép tội mưu phản mà tru di cửu tộc, ta đã chăm sóc cho nàng. Ta nhìn nàng lớn lên, quen thuộc hết thảy của nàng, cũng yêu tất cả những thứ đó. Thì làm sao, ta có thể chỉ vì thân xác này mà nhận sai nàng được chứ.
Cảm giác khi ở bên nàng là khác với mọi người, cho nên, ta không thể nào nhận lầm. Nàng là Phùng Tường Hy cũng được, Phùng Hành cũng được, nhưng, nàng chính là thê tử mà ta đã yêu thương, đó là sự thật không gì có thể thay đổi. Và bây giờ, nàng đã về bên cạnh ta rồi!"
Nói đến đây, Hoàng Dược Sư không kiềm được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Phùng Hành nghe xong những lời nói của hắn, trong lòng đã hơi dao động, nhưng nàng vẫn không khống chế được, hỏi ra vấn đề lớn nhất của mình:
-“Vậy những kí ức về kiếp trước của ta thì sao? Ta sống 23 năm đó thì sao?"
Hoàng Dược Sư ôm lấy Phùng Hành đang đầy hoang mang vào lòng, trấn an: “Trên thế gian vẫn luôn có biết bao điều kì diệu, việc nàng có thể tỉnh dậy là một điều kì diệu, có lẽ việc đó cũng vậy. Bây giờ nàng đã về bên cạnh ta, vậy thì được rồi."
Phùng Hành dựa vào trong ngực Hoàng Dược Sư, cảm nhận tiếng tim đập có quy luật của hắn, cảm nhận bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng của hắn, im lặng một hồi, nàng hỏi:
-“Ngươi thật sự cảm thấy, ta… ta là Phùng Hành ư?"
Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên, đầy kiên định: “Nàng chính là thê tử của ta!"
Sau đó, Phùng Hành không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng như mọi lần, trong đầu không ngừng nói: nàng thật sự là Phùng Hành ư, thật là thê tử của hắn ư, nếu như đây là sự thật, thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
Nếu như vậy, những hành động, những yêu thương trước kia, là thật sự dành cho nàng, mà không phải ai khác. Cho dù nàng có phải là Phùng Hành hay không, việc nàng yêu Hoàng Dược Sư là sự thật. Nay hắn đã không chán ghét nàng, còn nói nàng chính là thê tử của hắn, là Phùng Hành thật sự, vậy thì, lần này nàng sẽ không cần cố kị gì nữa, sẽ hết lòng ở bên hắn.
Còn việc trí nhớ của nàng, nàng nghĩ, cho đến khi toàn bộ trí nhớ của nàng có thể hoàn chỉnh, thì nàng sẽ tìm ra câu trả lời. Còn hiện tại, nàng chỉ muốn ôm lấy hắn, chìm vào mộng đẹp.
Hoàng Dược Sư nghe thấy câu nói của nàng, cũng lăng một chút. Đợi một hồi lâu, mới khó khăn mở miệng:
-“ Không hề mất trí nhớ, nghĩa là sao?"
Phùng Hành hít sâu một cái, nói ra bí mật mà nàng đã chon6 giấu bấy lâu nay: “ Ta vốn không hề mất trí nhớ, ta nhớ hết thảy về mình, tên của ta là Phùng Tường Hy, một cô gái bình thường, sống một cuộc sống bình thường, vẫn đi học và sinh hoạt như bao người khác, đến năm 23 tuổi thì bị tai nạn xe, khi tỉnh dậy, ta đã thấy mình ở trong thân xác này rồi!"
Nàng nước mặt lên, cố gắng nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, quả nhiên, trên gương mặt của hắn đầy vẻ không thể tin nổi, nói tiếp:
-“Vì vậy, vốn không có cái gì là mất trí nhớ hết, chỉ là bởi vì ta không phải là Phùng Hành, cho nên ta không thể nhớ được những gì đã từng xảy ra giữa hai người mà thôi!"
Sauk hi nói xong, nàng liền cúi mặt xuống, như một phạm nhân chờ đợi tử hình. Nói ra sự thật, nghĩa là từ nay về sau, nàng không cần phải lo sợ hắn nhận ra nữa, nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc, những yêu thương, săn sóc của hắn cũng sẽ không còn nữa.
Có lẽ sau này, chỉ còn sự lạnh lùng, tàn nhẫn, chán ghét mà thôi. Mà có khi, nàng không còn sống để nhận được sự lạnh lùng đó nữa chứ.
Hoàng Dược Sư im lặng, như thể đang suy tư cái gì đó, cúi đầu xuống nhìn nàng, nhưng chỉ nhìn được đỉnh đầu của nàng, bàn tay nhỏ nhắn của nàng đang nắm chặt nhau, các ngón tay còn hơi trắng bệch, run rẩy.
Sự kì lạ của nàng, từ khi còn ở đảo, hắn đã nhận ra, nàng đang cố gắng biến mình thành một ai khác, có đôi khi lại nhìn hắn đầy chột dạ và hoảng sợ. Lúc đó hắn chỉ nghĩ, có lẽ là do nàng không còn nhớ gì cả, cho nên hơi mẫn cảm mà thôi.
Từ khi rời xa nàng, những hình ảnh ấy lại càng thường xuyên hiện lên trong đầu, càng khiến cho hắn không vui.
Nàng không nên sợ hắn, không nên đề phòng hắn như thế. Hắn là phu quân của nàng, là người thân thiết nhất của nàng, cho đến khi nàng mất trí nhớ, hắn càng là người duy nhất nàng có thể dựa vào.
Thế nhưng, hành động sợ sệt, tránh xa hắn càng khiến cho hắn nổi cơn thịnh nộ.
Cho đến khi tìm thấy nàng ở Tương Dương, nghe thấy Dung Nhi nói rằng nàng đã nói dối thân phận của mình thì hắn đã không kiềm chế được cơn giận của mình.
Vì sao nàng lại nói dối. Hay là, trong lòng nàng vốn không hề thừa nhận hắn là phu quân, thừa nhận việc bọn họ là thân nhân của nàng.
Hắn đã nghĩ, phải hỏi cho rõ, thế nhưng, không ngờ đáp án nhận được lại là như vầy.
Nhìn người đang ngồi im lặng trước mặt, một cỗ nghẹn khuất dâng lên trong lòng, Hoàng Dược Sư nheo mắt lại, thâm ý hỏi nàng:
-“Ở bên ta lâu như vậy, nàng cảm thấy, tình cảm của ta và thê tử như thế nào?"
Phùng Hành chợt nghe hắn hỏi, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên, đụng vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, lại cúi xuống. Suy nghĩ một chút, sau đó khó khăn nói ra:
-“ Ngươi rất yêu nàng ấy, đến nỗi, ta nghĩ rằng, ngoại trừ nàng ấy, ngươi sẽ không còn chứa được hình bóng của bất cứ ai ở trong lòng.’" – Kể cả nàng đi chăng nữa, Phùng Hành đau khổ nghĩ.
Hoàng Dược Sư lấy tay nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng đối mặt với mình, lạnh lùng nói: “Không sai, ngoại trừ nàng, ta không còn muốn ai khác."
Đoán là một chuyện, nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận, lòng của nàng vẫn như bị giày xéo nặng nề.
Hoàng Dược Sư quan sát biểu tình của nàng, chợt, hắn kề gương mặt lại gần nàng, khiến nàng có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi dài rậm rạp trên mắt hắn, đôi mắt đen thăm thẳm nhuốm đầy nguy hiểm, gằn từng tiếng:
-“Vì vậy, ta không thể nào ngay cả thê tử của mình cũng không nhận ra được. Cho nên A Hành, câu chuyện vừa rồi của nàng, không cần biết có thật hay không, ta không muốn nghe nàng nhắc lại thêm một lần nào nữa."
Nói xong, hắn liền đưa tay ôm lấy nàng, như muốn nằm xuống nghỉ ngơi. Phùng Hành thấy hắn cố chấp như vậy, liền lấy can đảm vùng ra khỏi vòng tay hắn, thành công khiến Hoàng Dược Sư tức giận một lần nữa, nói:
-“Thế nhưng, những ta nhớ được về cuộc sống trước thì sao. Dù sao, đây cũng là cơ thể của Phùng Hành, có lẽ, do vậy cho nên ngươi cảm thấy quen thuộc.’
Hoàng Dược Sư thật sự không muốn tiếp tục vấn đề nảy nữa, nhưng thấy nàng vẫn không chịu thừa nhận thân phận của mình, liền nói:
-“ Cho dù có phải là thân thể này hay không, ta vẫn có thể nhận ra nàng. Từng ánh mắt , hành động, cử chỉ của nàng, những sở thích, chán ghét của nàng, ta đều nhớ rất rõ.
Ngay từ khi nàng 8 tuổi, khi cả hai nhà chúng ta bị khép tội mưu phản mà tru di cửu tộc, ta đã chăm sóc cho nàng. Ta nhìn nàng lớn lên, quen thuộc hết thảy của nàng, cũng yêu tất cả những thứ đó. Thì làm sao, ta có thể chỉ vì thân xác này mà nhận sai nàng được chứ.
Cảm giác khi ở bên nàng là khác với mọi người, cho nên, ta không thể nào nhận lầm. Nàng là Phùng Tường Hy cũng được, Phùng Hành cũng được, nhưng, nàng chính là thê tử mà ta đã yêu thương, đó là sự thật không gì có thể thay đổi. Và bây giờ, nàng đã về bên cạnh ta rồi!"
Nói đến đây, Hoàng Dược Sư không kiềm được, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng.
Phùng Hành nghe xong những lời nói của hắn, trong lòng đã hơi dao động, nhưng nàng vẫn không khống chế được, hỏi ra vấn đề lớn nhất của mình:
-“Vậy những kí ức về kiếp trước của ta thì sao? Ta sống 23 năm đó thì sao?"
Hoàng Dược Sư ôm lấy Phùng Hành đang đầy hoang mang vào lòng, trấn an: “Trên thế gian vẫn luôn có biết bao điều kì diệu, việc nàng có thể tỉnh dậy là một điều kì diệu, có lẽ việc đó cũng vậy. Bây giờ nàng đã về bên cạnh ta, vậy thì được rồi."
Phùng Hành dựa vào trong ngực Hoàng Dược Sư, cảm nhận tiếng tim đập có quy luật của hắn, cảm nhận bàn tay đang vuốt ve mái tóc nàng của hắn, im lặng một hồi, nàng hỏi:
-“Ngươi thật sự cảm thấy, ta… ta là Phùng Hành ư?"
Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên, đầy kiên định: “Nàng chính là thê tử của ta!"
Sau đó, Phùng Hành không nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng như mọi lần, trong đầu không ngừng nói: nàng thật sự là Phùng Hành ư, thật là thê tử của hắn ư, nếu như đây là sự thật, thì đó chính là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
Nếu như vậy, những hành động, những yêu thương trước kia, là thật sự dành cho nàng, mà không phải ai khác. Cho dù nàng có phải là Phùng Hành hay không, việc nàng yêu Hoàng Dược Sư là sự thật. Nay hắn đã không chán ghét nàng, còn nói nàng chính là thê tử của hắn, là Phùng Hành thật sự, vậy thì, lần này nàng sẽ không cần cố kị gì nữa, sẽ hết lòng ở bên hắn.
Còn việc trí nhớ của nàng, nàng nghĩ, cho đến khi toàn bộ trí nhớ của nàng có thể hoàn chỉnh, thì nàng sẽ tìm ra câu trả lời. Còn hiện tại, nàng chỉ muốn ôm lấy hắn, chìm vào mộng đẹp.
Tác giả :
Hoa Sơn Trà