Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 91 Thời niên thiếu của Thẩm Vọng
Edit: hanthy915
Trong thư phòng, hai ông cháu đang đánh cờ, quân đen của Thẩm Vọng đang bao vây quân trắng của ông cụ Thẩm.
Cố Sanh Sanh thò cái đầu nhỏ vào: "Thẩm Vọng ơi! Ông nội ơi!"
Thẩm Vọng quay đầu, ông cụ Thẩm lập tức xoa bàn cờ lung tung lên: "Sanh Sanh đến rồi à!"
Cố Sanh Sanh bưng một mâm bánh đến, điềm nhiên nói: "Ông nội, cháu làm ít bánh đậu xanh này."
Ông cụ Thẩm cười vui vẻ: "Mau vào đây! Thẩm Vọng, dắt Sanh Sanh đi dạo chợ hoa đi! Ở lỳ với ông già này làm gì?"
Thẩm Vọng mặt mày vô cảm nhìn ông, ông cụ Thẩm thật là không biết xấu hổ chút nào.
Ngược lại Cố Sanh Sanh rất cao hứng: "Đi thôi!"
Tất nhiên Thẩm Vọng không có gì để bàn cãi. Anh thả cờ xuống, xoay người rời đi cùng Cố Sanh Sanh.
Ông cụ Thẩm nói vọng đến từ phía sau: "Nhớ dẫn Sanh Sanh đi ăn bánh bò nhé!"
Nhìn hai người vui vẻ ra ngoài, ông cụ Thẩm cười đến mức không khép được mồm. Ông nhấp hớp trà tiêu thực, rốt cuộc nhịn không nổi phải ăn một miếng bánh đậu xanh.
Đúng lúc đó quản gia đẩy cửa vào, ông cụ Thẩm lật đật nhét hết cái bánh vào miệng rồi giả vờ như đang uống trà.
Quản gia cũng không truy vấn chuyện ông cụ ăn vụng, chỉ có biểu cảm muốn nói rồi lại thôi. Chần chừ một lúc, vẫn là quyết định cúi người nói nhỏ với ông cụ Thẩm vài câu.
"Khụ khụ khụ..." Ông cụ Thẩm ho sặc sụa, "Lúc trước bác sĩ đã xác nhận Thẩm Vọng chỉ bị thương ở chân thôi mà!"
Quản gia giúp ông cụ vỗ lưng: "Ngài cẩn thận một chút!"
Ông cụ Thẩm khó khăn điều hòa hơi thở: "Không sao. Tối qua tiếng động lớn như thế... Hai vợ chồng trẻ này bình thường dính nhau như sam, không lẽ chúng ta nhìn nhầm sao?"
Vẻ mặt quản gia đầy khó xử: "Tôi thấy chuyện này chắc không quá nghiêm trọng đâu. Chân của thiếu gia Thẩm Vọng vẫn chưa khá lắm..."
Chung quy cũng là vấn đề riêng tư của con cháu. Ông cụ Thẩm không nói thêm nữa, im lặng suy nghĩ nửa ngày, sau đó dặn dò quản gia vài câu.
***
Không khí lễ tết tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong thành phố cổ. Hàng loạt cửa hàng có mặt tiền theo phong cách xưa cũ, trước cửa dán chữ hỉ và câu đối xuân đỏ chót, bên trong bày bán các loại bánh đặc sản và pháo hoa. Mảnh pháo vụn đỏ tươi theo gió cuốn bay đầy đường, trong gió còn có mùi lưu huỳnh thoáng qua.
Tổ hợp Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng ra đường thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác, hai người đành phải chọn một con ngõ nhỏ vắng người để đi dạo, vệ sĩ đi theo cách đó không xa. Thời gian tựa như ngưng đọng lại trong con ngõ cổ kính, ven đường có mấy cụ già ngồi phơi nắng tán gẫu, trông thấy một cặp đôi trẻ trung xinh đẹp đi đến cũng chỉ hơi nhấc mắt nhìn một chút rồi thôi.
Thẩm Vọng chỉ đường: "Rẽ phải. Đi thẳng về phía trước."
Đường đi chằng chịt như mạng nhện, hẻm này giao ngõ kia, Cố Sanh Sanh đã sớm bị choáng váng, nhìn không ra chỗ nào khác nhau, chỉ biết nhắm mắt đi theo lời của Thẩm Vọng.
Men theo lối đi của con hẻm nhỏ, tiếng người dần rõ ràng hơn, mắt Cố Sanh Sanh tỏa sáng lấp lánh. Chợ hoa náo nhiệt ở ngay phía trước, mùi bánh ngọt thơm phức theo làn khói mờ bay vào trong chóp mũi.
Cố Sanh Sanh nhảy cẫng lên: "Giỏi quá đi. Sao anh biết đầu này gần đường hơn?"
Thẩm Vọng nắm tay Cố Sanh Sanh, ra hiệu cho cô cúi đầu xuống rồi mang khẩu trang cho cô: "Hồi anh học sơ trung, tan học hay đến đây ăn."
Khẩu trang có hơi quá cỡ, chỉ còn thấy hai con mắt trong veo của Cố Sanh Sanh, cô mềm giọng chọc anh: "Đại thiếu gia như anh mà cũng ăn quán lề đường à?"
Thẩm Vọng kéo khẩu trang lên, cả khuôn mặt của Cố Sanh Sanh đều bị che khuất.
Cố Sanh Sanh gạt khẩu trang xuống, tức giận la lên, chợt trước mắt xuất hiện một cục bông màu hồng: "Woa, đây là gì thế! Đẹp quá đi..."
Cố Sanh Sanh định chọc tay vào, Thẩm Vọng liền nhấc đi, nói: "Đồ để ăn, không được chọc vào."
Cố Sanh Sanh nhìn anh đầy trông mong: "Cái này ăn thế nào?"
Thẩm Vọng đưa kẹo bông đến trước miệng cô: "Há miệng."
Cố Sanh Sanh kéo khẩu trang xuống, đưa đầu ra phía trước. Cả khuôn mặt đều vùi vào đám bông mềm nhũn, toàn là hương thơm ngọt lịm của đường. Cô thè lưỡi ra, kẹo bông liền bị lõm xuống: "Ngọt quá."
Đầu mũi của Cố Sanh Sanh bị dính chút bông màu hồng, cô cười cong cả hai mắt, không giống như đang giả vờ.
Thẩm Vọng hơi cong khóe môi lên: "Đồ hai lúa."
Hôm nay là ngày tết, Cố Sanh Sanh không muốn so đo với thói xấu thích tùy tiện đặt biệt danh cho cô của Thẩm Vọng. Cô giữ tay anh, mạnh mẽ cướp đoạt kẹo bông.
Cố Sanh Sanh thích thú giơ cao kẹo bông to phồng trong tay, nhìn lướt một vòng hàng quán trước mặt, có đám trẻ con đang vây quanh một cửa tiệm bán đồ ăn nóng, chính là bánh bò mà Cố Sanh Sanh hằng ao ước.
Cửa tiệm này bán loại bánh bò lên men kiểu cũ. Đổ bột gạo đã ủ men vào chén gốm nhỏ, sau khi hấp xong dùng thanh trúc rạch chính giữa cho tơi ra. Bánh bò vừa chín tới nở rất to, ấn xuống sẽ búng lên lại, hương vị thơm ngon không chê vào đâu được.
Trong đám đông xếp hàng xem có con nít, người lớn cũng có. Bánh được bọc bằng giấy thấm dầu bán cho người mua, vừa thổi vừa ăn là đúng vị nhất.
Thẩm Vọng hỏi: "Muốn ăn không?"
Cố Sanh Sanh gật đầu thật mạnh.
Thẩm Vọng liếc mắt, vệ sĩ nhận lệnh lập tức tiến lên xếp hàng.
Thẩm Vọng ngoái đầu nhìn lại thấy biểu cảm thất vọng của Cố Sanh Sanh, mặt anh thoáng chốc ngưng tụ: "Em muốn đi xem à?"
Cố Sanh Sanh lắc đầu: "Không đi nữa, đông người quá."
Chợ hoa có phần đông đúc hơn Cố Sanh Sanh tưởng tượng. Thẩm Vọng ngồi xe lăn, mặc dù đã có vệ sĩ mở đường nhưng vẫn hết sức bất tiện. Huống hồ ánh mắt của mọi người luôn vô tình hoặc cố ý mà rơi vào chân Thẩm Vọng, đôi khi còn lộ ra ý tứ tiếc nuối.
Thẩm Vọng nhẹ nhàng nắm tay Cố Sanh Sanh: "Em thích đông vui mà..."
"Tôi thích ở với anh hơn." Cố Sanh Sanh lặp lại lần nữa, "Tôi muốn ở chung với anh cơ."
Cặp mắt thâm thúy của Thẩm Vọng sáng rực như sao trời.
Cố Sanh Sanh thấy anh không nói gì liền giả vờ vung tay: "Đừng nắm tay tôi chặt thế. Giờ tôi hot lắm nha, bị phóng viên chụp lại không được đâu."
Thẩm Vọng thấp giọng cười: "Dẫn em đi ăn canh thịt bò."
Cố Sanh Sanh vui vẻ trả lời: "Được!"
Tiến vào trong chợ hoa đến một quán ăn nhỏ, biển hiệu cũ kỹ đề "Canh thịt bò Trần Ký", trước cửa quán là hai nồi canh thịt bò lớn, mùi vị bốc ra thơm lừng, bên trong chỉ bày bốn bàn ăn. Chủ quán là một ông chú đầu tóc hoa râm, nhân lúc quán vắng khách nhàn rỗi đứng cắt thịt bò.
Cố Sanh Sanh đẩy Thẩm Vọng, cô nhìn biển hiệu: "Quán nhỏ thế này, sao anh phát hiện ra được hay vậy? Lúc sơ trung thường xuyên đến sao?"
Thẩm Vọng "ừ" một tiếng.
Chủ quán thấy hai người đến, nhìn vẻ ngoài liền biết không giàu sang cũng cao quý, vội vàng cầm khăn lau mặt bàn, niềm nở chào đón: "Hai vị muốn ăn gì? Có thể xem menu trên tường."
Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, trên bức tường cách đó không xa treo mấy tấm gỗ viết "canh thịt bò", "thịt bò viên" các loại. Cô chưa quyết định được nên ăn món nào, Thẩm Vọng đã đọc lên một loạt món ăn.
"Hai bát canh thịt bò, thịt bò viên gân bò viên mỗi thứ một phần, với miến nữa. À, thêm năm xiên gân bò."
Chú chủ quán có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn kỹ vị khách anh tuấn này một chút, sau đó thốt lên: "Là cậu à!"
Cố Sanh Sanh cười nói: "Chú chủ quán biết anh ấy sao?"
Chủ quán hơi kích động, đáp: "Tất nhiên là biết rồi. Chàng trai này đẹp trai như vậy, sao mà quên nổi! Có phải cậu mười mấy năm trước chiều nào tự học buổi tối xong cũng tới quán tôi ăn không? Lần nào cũng ăn những ba chén. Lúc ấy tôi còn nói nhỏ với vợ, cậu nhóc trông anh tuấn thư sinh thế mà sức ăn lớn thật."
Cố Sanh Sanh cười phì thành tiếng.
Hình tượng Thẩm Vọng cao lãnh sụp đổ hoàn toàn, Thẩm Vọng bèn quay xe: "Anh đi toilet chút."
Vệ sĩ tiến lên đẩy Thẩm Vọng đi.
Chủ quán hoảng hốt nhìn lén Thẩm Vọng, bất an nói: "Có phải tôi nói nhiều quá không?"
"Không nhiều không nhiều!" Cố Sanh Sanh ngọt ngào đáp, "Chú kể cháu nghe nhiều một chút, trước kia anh ấy như thế nào ạ?"
Chú chủ quán đúng là có ấn tượng rất sâu sắc về Thẩm Vọng. Theo miêu tả của ông, dáng vẻ ngày xưa của anh dần dần hiện ra sinh động trước mắt Cố Sanh Sanh.
Thiếu niên Thẩm Vọng một năm bốn mùa đều mặc áo sơ mi trắng thẳng thớm, ngoại hình điển trai đến nỗi người qua đường cũng không thể nào quên được. Chiều chiều sau giờ tự học, anh cưỡi xe đạp đến quán ăn nhỏ ăn canh thịt bò, ăn xong sẽ lấy sách vở ra ôn bài, mãi cho đến lúc quán đóng cửa mới chịu về nhà.
Ngày đó vợ của chủ quán vẫn còn sống, có chút để ý cậu nhóc đẹp trai lạnh lùng này. Lần nào cũng sẽ cho anh nhiều thêm hai viên thịt bò, thấy anh đọc sách chăm chú còn khuyên anh chú ý bảo vệ đôi mắt.
Chủ quá hồi tưởng lại: "Lúc đó vợ tôi nói, đứa nhỏ này không giàu thì sang, chẳng hiểu sao lại không chịu về nhà, mà cũng không thấy người nhà đến tìm."
Cố Sanh Sanh nghe đến đó, sống mũi liền cay cay. Thẩm Vọng chán ghét đám người Thẩm gia, tất nhiên không muốn về nhà đối mặt với bọn họ. Thường xuyên đến đây, có lẽ là vì anh lưu luyến chút tình người ấm áp của vợ chồng chủ quán.
Chủ quán hỏi nhỏ: "Vừa rồi tôi thấy chân cậu ấy... Đã có chuyện gì vậy?"
Cố Sanh Sanh cười nói: "Bị thương ạ, sẽ khá lên thôi."
Chủ quán nghe vậy liền phấn chấn lên: "Được vậy thì tốt, được vậy thì tốt! Tôi đã nói rồi, còn trẻ mà phải ngồi xe lăn, tiếc lắm! À quên, tôi đi làm canh cho hai cô cậu đây."
Chủ quán vừa đi, Thẩm Vọng trở về, trên chân còn có một túi giấy nhỏ: "Bánh của em."
Cố Sanh Sanh cười tủm tỉm cầm lên mở ra. Ba chiếc bánh bò nóng hổi mập mạp được bọc bằng giấy thấm dầu loại thường, bên trên có một chấm màu đỏ: "Nóng quá nóng quá!"
"Ngốc." Thẩm Vọng kéo tay Cố Sanh Sanh lại, đầu ngón tay có hơi đỏ lên: "Chờ nguội rồi ăn."
"Nguội ăn không ngon." Cố Sanh Sanh mếu máo.
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh chép miệng.
Thẩm Vọng cầm bánh bò, đưa đến trước miệng Cố Sanh Sanh. Cố Sanh Sanh thổi hai ba hơi rồi dè dặt cắn một miếng: "Nóng... Ngon quá à."
Đôi môi màu hồng bị sức nóng làm cho đậm màu, hai bên má phúng phính phồng lên xẹp xuống, trông hết sức đáng yêu.
Muốn nhéo quá.
Ngón tay Thẩm Vọng khẽ động, nhét phần còn lại của chiếc bánh vào miệng Cố Sanh Sanh, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhéo má cô một cái.
"Aaaa!" Cố Sanh Sanh la lối kháng nghị.
Chủ quán mang canh thịt bò và đồ ăn lên, cười nói: "Cẩn thận nóng nhé."
Thẩm Vọng lãnh đạm cảm ơn ông, anh lấy đũa và thìa ra đưa cho Cố Sanh Sanh: "Nếm thử đi."
Canh thịt bò trong vắt đựng trong tô đá lớn, thịt bò đỏ hồng, váng dầu nổi trên mặt nước cực kỳ hấp dẫn. Lần đầu tiên Cố Sanh Sanh được ăn canh này, cô múc một muỗng lên thổi rồi húp vào.
Lập tức hai mắt cô sáng rực: "Ngon quá vậy! Thịt bò tươi, nấu rất vừa, nước dùng có thể thanh như thế, chắc chắn phải có tay nghề lâu năm mới được cỡ này."
"Cô cũng là người trong nghề à?" Chủ quán sau quầy gặp được tri âm, kích động không thôi.
Cố Sanh Sanh ngượng ngùng mỉm cười.
Thẩm Vọng cầm một xiên gân bò đưa cho Cố Sanh Sanh: "Món này mùi vị không tệ."
Vị của gân bò rất ngon, giòn giòn sực sực nhai rất vui miệng. Cố Sanh Sanh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, bỗng nhiên nở một nụ cười.
Thẩm Vọng đang uống canh, liếc cô một cái: "Cười ngốc gì đó?"
"Không tưởng tượng ra Thẩm Vọng anh còn biết gỡ xiên nướng nha." Cố Sanh Sanh chống cằm, vẻ mặt giống như đang nằm mơ, "Bình thường anh ăn món gì cũng dùng dao nĩa, chỉ đi nhà hàng Michelin..."
Thẩm Vọng nhàn nhã ăn gân bò: "Anh còn biết gỡ thứ khác nữa."
=====
Hàn: đáng lẽ hôm nay không lên chương mới đâu quý dị, nma tui vừa thấy truyện tui được bạn kia pr giùm trên gr Ngôn tình, vui quá nên up chương :>>