Làm Nũng Với Lão Đại Tàn Tật
Chương 129 Ngắm boss
Edit: hanthy915
Có điều chỉ trong chớp mắt, Cố Sanh Sanh liền dời camera sang hướng khác: "Mọi người thấy rồi đó, đang ở đây."
Bình luận không ngừng kêu than, quà tặng bay lên tán loạn: "Sơ mi trắng quần tây đen, góc độ đó, tôi chết rồi!"
"Em muốn trèo lên đùi của anh trai."
"Mọi người thấy rõ khúc từ eo trở xuống không?"
"Tay của boss đại nhân giống hệt trong giấc mơ của tôi luôn."
"Trọng kim* cầu ngắm mặt boss đại nhân lần nữa! 10 xe Benz đủ chưa?"
*Trọng kim: số tiền lớn.
Cố Sanh Sanh cười giòn tan: "Đây là livestream mỹ thực, mời mọi người chú ý đồ ăn nha. Hôm nay tôi sẽ nấu món canh lá sen theo yêu cầu của Vượng Tử."
Thẩm Vọng nghe thấy hai chữ "Vượng Tử", lập tức phóng ánh mắt sắc lạnh đến.
Cố Sanh Sanh mặt không biến sắc nói tiếp: "Cho nên tôi mới cực kỳ chăm chút. Mọi người học cho nghiêm túc nhé."
"Aaaaaa Vượng Tử! Từ khi get được biệt danh này, tôi có lướt xem lại mấy video cũ, khắp nơi toàn là đường thôi!"
"Cái biệt danh Vượng Tử này với boss đối lập quá đi mất 233333*."
*233333: tương tự hahaha.
"Cho ngắm Vượng Tử đi mà, năn nỉ đó."
Mặc kệ người xem có kêu gào thế nào đi nữa, Cố Sanh Sanh vẫn chăm chú rửa tay, chuẩn bị nấu ăn.
Cố Sanh Sanh lấy hai lá sen, lá mới được hái từ hồ lên vừa tươi vừa xanh, xé nát và băm nhuyễn ra, cho nước vào để tạo nước cốt, sau đó cho thêm bột mì rồi nhào thành một khối bột màu xanh lá cây.
Cố Sanh Sanh nặn bột thành từng viên nhỏ để đó, tiếp theo lấy nồi canh gà trên bếp. Canh gà được nấu rất ngon, Cố Sanh Sanh vớt váng dầu trên bề mặt, nêm nếm gia vị, nấu sôi lên và cho mấy viên bột nhỏ vào.
"Sao nhớ rồi mà như không nhớ gì thế này."
"Miền bắc không có lá sen, thất bại ngay bước đầu tiên."
Qua nửa phút sau, Cố Sanh Sanh dùng khăn lót tay, rót canh lá sen ra bát sứ. Hàng loạt viên bột xanh biếc chìm nổi trong nước canh, trông cực kỳ vui mắt.
Thẩm Vọng thấy Cố Sanh Sanh bưng nồi đất nóng hổi liền không yên tâm bước đến.
Người xem chỉ thấy nửa bên tay Thẩm Vọng thôi cũng kêu la khắp trời: "Nhìn boss kìa! Boss tới boss tới!"
Cố Sanh Sanh cười ngọt ngào, cầm lấy hũ muối: "Nêm thêm chút muối là xong."
"Để boss nêm muối đi ạ! Bạn em muốn được xem cảnh này trước khi chết, ngàn lần cầu xin chị đó!"
"Ngắm boss đeee! Ngắm boss đeee!"
Bình luận chạy vùn vụt ngang qua màn hình.
Cô nhỏ giọng trưng cầu ý kiến của Thẩm Vọng: "Hay là thỏa mãn bọn họ một chút?"
Thẩm Vọng hờ hững: "Không thành vấn đề."
Cố Sanh Sanh liền dúi hũ muối vào tay Thẩm Vọng.
Bình luận lập tức nhảy ra một loạt "Aaaaaaaaaa".
"Aaaaaa tay trong mộng!"
"Tôi xong rồi, từ từ nằm xuống."
"Tôi liếm trước nhé! Tay boss đẹp quá, cổ tay còn có gân xanh nữa, hết nước chấm!"
Chỉ thấy ống tay áo phẳng phiu trắng phau cuốn lên một nửa, xương cổ tay rắn chắc lạnh lẽo lộ ra, đốt ngón tay thon dài mạnh mẽ, tràn ngập hơi thở uy nghiêm khó tả.
Dáng vẻ cầm cái muôi sứ cũng tao nhã hệt như chấp bút.
Hạt muối trắng phau rơi lả tả vào trong canh.
"Từ từ thôi!" Cố Sanh Sanh chậm trễ 1 giây, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Vọng tràn đầy tự tin đổ một muỗng muối lớn vào canh.
Đội hình "Aaaaaa" lập tức hỗn loạn.
"Hình như cho muối hơi nhiều thì phải?"
"Quan tâm làm gì, cứ a đã."
"Aaaaa!"
"Aaaaaaaaaaaa."
"Hôm nay livestream đến đây thôi, hẹn gặp lại!" Cố Sanh Sanh vội vã tắt livestream, cầm muỗng lên hòng cứu vớt tô canh lá sen.
Nhưng muối vào canh nóng liền tan sạch, chẳng còn gì.
Cố Sanh Sanh khuấy chén canh trong vô vọng: "Hình như... hơi nhiều muối."
Thẩm Vọng không thừa nhận quyết sách sai lầm của mình: "Không nhiều, anh ăn mặn."
Cố Sanh Sanh liếc anh, múc một muỗng canh thổi phù phù, sau đó đưa đến bên miệng Thẩm Vọng.
"... Nếm đi?"
Thẩm Vọng nhấp môi, nhìn chằm chằm muỗng canh nửa ngày, cuối cùng vẫn há miệng ra húp vào.
Cố Sanh Sanh mong đợi hỏi: "Thế nào?"
Thẩm Vọng không nói một lời, nhanh chóng quay người đi đến vòi nước súc miệng.
Cố Sanh Sanh nhịn không được cười thành tiếng. Cô múc một muỗng canh nếm thử, vị mặn mãnh liệt làm tê dại cả đầu lưỡi: "Ọe..."
Cả khuôn mặt Cố Sanh Sanh đều nhăn lại một chỗ. Canh gà vốn đã hơi mặn, Thẩm Vọng còn nêm thêm một muỗng muối đầy, cuối cùng bây giờ chỉ toàn vị mặn, vừa mặn vừa đắng.
Cố Sanh Sanh mở nắp nồi, đổ hết nửa phần canh còn lại ra, vớt váng dầu, cho canh lá sen vào, nêm gia vị lại một lần nữa.
Một bát canh lá sen ban đầu biến thành một tô lớn.
Cố Sanh Sanh khuấy vài vòng, mùi thơm thanh đạm đặc trưng của lá sen bốc lên, cô hài lòng múc một muỗng.
Thẩm Vọng súc miệng xong quay lại, thấy thế liền ngăn cản cô: "Đừng uống, đổ đi."
"Em nêm nếm lại rồi, không mặn đâu." Cố Sanh Sanh đút cho Thẩm Vọng, "Anh thử chút đi."
Thẩm Vọng vẫn còn thấy hơi đau rát nơi yết hầu, song không một ai có thể từ chối ánh mắt trông đợi của Cố Sanh Sanh.
Một ngụm canh vào cổ họng, mi tâm Thẩm Vọng giãn ra.
Cố Sanh Sanh quả nhiên có đôi bàn tay vàng, một tô canh vừa mặn vừa đắng như thế lại có thể khôi phục được hương vị tươi mát, cẩn thận nhâm nhi còn có thể thấy hương lá sen quẩn quanh đầu lưỡi.
Thẩm Vọng uống hết ngụm này đến ngụm khác trên tay Cố Sanh Sanh, canh lá sen thanh đạm thơm ngọt, nháy mắt xoa dịu hoàn toàn cảm giác nóng rực trong cổ họng.
Cố Sanh Sanh nhếch môi, ý cười từ đáy mắt bốc ra cả bên ngoài. Thấy Thẩm Vọng lặng lẽ nhìn sang mới lật đật nói: "Anh đói chưa? Bảo bọn họ vào ăn cơm đi."
Trấn Lâm An nổi tiếng nhất không chỉ có hoa sen hay kiến trúc, mà còn có mỹ thực. Bên nông trường chuẩn bị rất nhiều đồ ăn có hình thức đẹp với số lượng lớn, hương vị độc đáo, Thẩm Ngôn và Chu Vị nhận lời mời của Cố Sanh Sanh, cũng ngồi vào ăn cơm chung.
Đã qua 12 rưỡi trưa, tất cả mọi người đều đói gần chết. Canh do Cố Sanh Sanh nấu đặt chính giữa bàn, được chào đón nồng nhiệt nhất.
Chu Vị ăn canh, mặt mày hớn hở, tâng bốc lên tận mây xanh.
Còn Thẩm Ngôn thì vô cùng biết nhìn trước ngó sau, thêm cơm thêm canh chu đáo cẩn thận, bên cạnh đó cũng không quên ngầm ra hiệu cho Chu Vị ngốc đang vùi đầu ăn cơm.
Cố Sanh Sanh cao hứng nói: "Nếu Chu Vị thích ăn canh tôi làm, lần sau khi nào mang cơm cho Thẩm Vọng sẽ mang thêm cho cậu một phần."
"Tốt..." Chu Vị vừa thốt được nửa câu liền lặng lẽ bẻ hướng dưới ánh mắt của Thẩm Vọng, "...Ờm, sao tôi dám làm phiền phu nhân chứ, phúc lợi ở nhà ăn công ty chúng ta cũng tốt lắm."
Cố Sanh Sanh cười: "Thế thì thôi."
Không, phu nhân ơi, kiên trì thêm tí nữa đi! Khuyên tôi thêm một câu đi mà! Thế là bỏ cuộc rồi á?! Chu Vị thầm rơi nước mắt trong lòng.
Thẩm Vọng lạnh lùng ăn canh, chẳng thèm quan tâm đến tên cấp dưới thích làm trò cười cho thiên hạ của mình.
Sau đó, trước sự chứng kiến của anh, Chu Vị ngang nhiên đưa tay ra, múc sạch phần canh lá sen cuối cùng, đến một viên bột cũng không chừa lại.
Chu Vị vờ như không thấy ánh mắt đe dọa của Thẩm Vọng, cắm đầu liều mạng uống canh, hương vị đồ ăn do phu nhân làm ngon muốn xỉu, biết bao lâu anh mới có cơ hội được ăn lại lần nữa chứ. Hu hu hu phu nhân thật sự không muốn khuyên tôi lần cuối ư?
Cố Sanh Sanh giống như nghe được nội tâm đang gào thét của Chu Vị, cô nhìn anh nói: "Sao hôm nay không thấy Lý Cạnh thế?"
Thẩm Vọng vừa định trả lời, Chu Vị đã giành trước: "Tôi theo tiên sinh rất nhiều năm rồi, trợ lý bên cạnh của tiên sinh chỉ có mỗi mình tôi, bình thường các lịch trình cá nhân đều do tôi phụ trách."
Chu Vị đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "trợ lý bên cạnh", lúc nói còn nhìn Thẩm Vọng đầy ẩn ý.
Thẩm Vọng buông đũa xuống.
Đến chiều, Thẩm Vọng và Chu Vị trở về phòng xử lý chút công việc. Cố Sanh Sanh ngồi dưới chòi nghỉ mát lột hạt sen và tim sen, định làm một ít hạt sen ngào đường, Thẩm Ngôn ở bên cạnh phụ giúp cô.
Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm, nhắc đến Chu Vị tham ăn thì không nhịn cười nổi.
Cố Sanh Sanh hỏi: "Chu Vị đã theo Thẩm Vọng rất nhiều năm sao?"
Thẩm Ngôn có chút chần chừ, Cố Sanh Sanh nói tiếp: "Cứ nói với chị đi, sợ gì chứ?"
Thẩm Ngôn thì thầm: "Em kể cho chị, chị đừng nói lại với anh họ là em kể nhé?"
Cố Sanh Sanh không hiểu: "Trên người Chu Vị mang bí mật trọng đại nào sao? Cậu ấy là trợ lý..."
Trong ba trợ lý của Thẩm Vọng, Lý Cạnh là kiểu người khẩu Phật tâm xà, đen trắng không tha, Khúc Mi thân là phụ nữ cũng có thể đặt chân đến vị trí trợ lý của Thẩm Vọng, năng lực tất nhiên không hề kém cạnh. Chỉ có Chu Vị, đi theo Thẩm Vọng biết bao nhiêu năm mà vẫn ngờ nghệch như thế. Tuy nhiên Thẩm Vọng bình thường tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì, thích bắt bẻ bao nhiêu, thế mà lại có thể chấp nhận tha thứ cho Chu Vị.
Cố Sanh Sanh nghĩ đi nghĩ lại chỉ thấy có một khả năng: "Chị biết rồi! Cậu ấy là anh em cùng cha khác mẹ với Thẩm Vọng..."
Thấy Cố Sanh Sanh càng đi càng xa, Thẩm Ngôn vội vàng chen ngang: "Không phải không phải! Chu Vị không phải là người của Thẩm gia, anh ấy là cháu trai người làm vườn của Thẩm gia cơ."
Cố Sanh Sanh trợn tròn hai mắt: "Bác thợ làm vườn trong nhà á?"
Thẩm Ngôn: "Vâng."
Vấn đề này là điều cấm kỵ ở Thẩm gia, Thẩm Ngôn cũng là được nghe người khác nói thoáng qua, câu được câu mất.
Cố Sanh Sanh nhớ đến những chuyện ông nội đã từng kể với mình, dần dần chắp vá thành sự thật hoàn chỉnh.
Thẩm Vọng mất mẹ từ khi còn nhỏ. Mẹ kế Liễu Bình không dám công khai làm chuyện xấu với Thẩm Vọng, nhưng đối với một cậu nhóc mà nói, bị cô lập và phớt lờ mới là điều khó chấp nhận nhất.
Người trong cả khu biệt thự đều coi Thẩm Vọng là không khí, lúc trước không thèm lo cơm áo cho anh, nay đám người làm thấy ông chủ Thẩm Quốc Xương không để ý đến, Thẩm Vọng lại chẳng nói chẳng rằng, thế là dần dần trầm trọng thêm, hở một tí là nhốt anh xuống tầng hầm, không quần áo, không cơm nước.
Chỉ có bác thợ làm vườn trong nhà là không chịu được, thường xuyên lén lút mang cơm đến cho Thẩm Vọng. Cháu trai của ông là Chu Vị cũng hay chơi chung với anh, hai người còn cùng nhau nuôi một chú chó con.
Thấy Thẩm Vọng và một đứa nhóc có thân phận thấp hèn chơi chung, Liễu Bình cũng chẳng quan tâm mấy. Nhờ vậy mà Thẩm Vọng được nếm trải cuộc sống mà những đứa bé đồng trang lứa nên có.
Trong lòng Cố Sanh Sanh có cảm giác như được an ủi, lại nghe Thẩm Ngôn kể tiếp: "Sau này không biết vì sao, người ta đồn anh họ tinh thần thường, gϊếŧ chết con chó do tự tay mình nuôi lớn."
Cố Sanh Sanh kinh ngạc đứng bật dậy. Thẩm Ngôn vội nói: "Thật ra có phải anh họ làm đâu, em nghe lén Thẩm Thế Ân nói, là anh ta cùng với Thẩm Đình Sâm và một đám anh em trong lúc rảnh rỗi mang con chó ra treo đầu lên dưới dàn hoa tử đằng, sau đó dùng đá đập chết."
Thẩm Ngôn tiếp tục nói: "... Anh họ vì chó mà đánh bể đầu anh ta, bị giam dưới tầng hầm mấy ngày liền."
Cố Sanh Sanh thấp giọng bộc bạch: "Lúc đó Thẩm Vọng chưa được 10 tuổi nữa."
Thẩm Ngôn thấy vành mắt Cố Sanh Sanh đỏ bừng bèn an ủi cô: "Coi như Thẩm Thế Ân đó đã gặp báo ứng, sau này anh họ gặp anh ta ở đâu là đánh ở đó, xương cốt trên người anh ta không có chỗ nào là không có vết thương."
Cố Sanh Sanh nhẫn nhịn nuốt nước mắt trở về, cô nói: "Nhưng chuyện này không có mặt Chu Vị."
"Lần đó là nhờ Chu Vị chạy đi báo tin cho ông nội. Về sau ông giúp Chu Vị học lên đại học, từ lúc anh họ tốt nghiệp về nước đến nay, Chu Vị vẫn luôn đi theo anh."
Thẩm Ngôn thở dài, giọng nói có chút hâm mộ: "Chẳng có mấy anh em trong dòng họ nhà ta được như Chu Vị. Đến Thẩm Thế Ân gặp anh ấy cũng phải sợ ba phần, ai cũng hâm mộ anh ấy tốt số hết."
Cố Sanh Sanh lạnh lùng nói: "Trước kia trong đám bọn họ có ai đối xử tốt với Thẩm Vọng dù chỉ là một chút đâu?"
Bác thợ làm vườn già đã từng cho Thẩm Vọng chút quan tâm ấm áp, cho đến nay vẫn còn được sống an nhàn trong biệt thự của Thẩm gia. Chu Vị đã từng cứu Thẩm Vọng kia, hiện tại đã trở thành trợ lý đắc lực nhất bên cạnh anh.
Song, những người bà con thân thích cùng đồng lõa khi xưa khinh thường và xúc phạm Thẩm Vọng ấy, đến tận ngày hôm nay vẫn còn đang hút máu Thẩm thị do một tay Thẩm Vọng điều hành.
Dựa vào đâu mà Thẩm Vọng bị gọi là nhân vật phản diện đứng đầu trong nguyên tác chứ? Mà Thẩm Đình Sâm cướp đi hết thảy mọi thứ của anh lại có thể chiếm hết hào quang, cầm chắc kết cục gấm hoa rực rỡ?
Cố Sanh Sanh càng nghĩ càng tức, nước mắt từ từ chảy ra.
Thẩm Ngôn thấy dáng vẻ này của Cố Sanh Sanh liền ân hận vì đã lắm lời, bèn phải cẩn thận khuyên nhủ cô.
Cố Sanh Sanh chỉ muốn lập tức được nhìn thấy Thẩm Vọng, nên vội vã chạy về phòng ở, suýt chút nữa đụng phải Chu Vị đang đi ra.
"Cô không sao chứ phu nhân? Tôi xin lỗi tôi xin lỗi..." Chu Vị liên tục xin lỗi.
Cố Sanh Sanh nhìn Chu Vị bằng đôi mắt đỏ ửng, cô vốn có một đôi mắt ẩn tình bẩm sinh, lúc này trong đó dường như chất chứa vô vàn sự dịu dàng: "Chu Vị, sau này mỗi lần mang canh cho Thẩm Vọng, anh cũng sẽ có một phần."
Chu Vị bỗng hoảng sợ: "Phu nhân, tôi... tôi luôn một lòng trung thành với tiên sinh, cô..."
"Có chuyện gì vậy?"
Tiếng nói trầm thấp vang lên, Thẩm Vọng xuất hiện ngay trước cửa ra vào, vừa đến liền thấy Chu Vị ngốc nghếch đứng đó, mà hai mắt của Cố Sanh Sanh thì đỏ hồng.
Thẩm Vọng một tay kéo Cố Sanh Sanh vào lòng, cặp mắt sắc bén quét qua mặt Chu Vị: "Cậu chọc cô ấy giận?"
Chu Vị cạn lời thật sự.
Cửa ra vào bị đóng sầm lại trước mắt anh.
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh ngồi lên bàn để nhìn cô một chút, nhưng Cố Sanh Sanh chỉ muốn chôn chặt trong ngực anh: "Ôm em."
Lại làm nũng. Vòng tay Thẩm Vọng bao lấy cô, tiếng anh trầm thấp cuốn hút: "Ai chọc em không vui rồi?"
Cố Sanh Sanh lắc đầu: "Không có không vui."
Không phải không vui thì chính là làm nũng. Thẩm Vọng gác cằm lên đỉnh đầu cô, cảm nhận được lực ôm của Cố Sanh Sanh đang dần mạnh hơn, khóe môi khẽ giương cao lên.
Thẩm Vọng ở đoàn phim chờ Cố Sanh Sanh tròn 3 ngày.
Lúc Cố Sanh Sanh đi quay phim, Thẩm Vọng sẽ làm việc trong phòng nghỉ. Đến khi Cố Sanh Sanh xong việc trở về, hai người hoặc là lên trấn trên dạo chơi, hoặc là quấn quýt nhau trong phòng, không một ai trong bọn họ cảm thấy phiền phức.
Đám người trong đoàn phim thu hết mấy cảnh ân ân ái ái của hai người vào mắt, ngưỡng mộ ghen tị đều có đủ, song tất cả đều rất hoan nghênh vị boss lớn này tiếp tục chờ đợi ở đoàn — làm gì có ai không thích được ăn điểm tâm đồ uống và đồ ăn cao cấp miễn phí mỗi ngày đâu chứ?
Tạ Tử Khanh cũng sống trong khu nhà này, tất nhiên sẽ có rất nhiều thời điểm chạm phải Thẩm Vọng. Có điều từ xa trông thấy Thẩm Vọng là anh liền quay đầu bỏ đi, tránh cứ như tránh tà.
Lúc đến quay phim Cố Sanh Sanh cũng có hỏi anh lý do, nguyên văn của Tạ Tử Khanh là "Sợ bị bong bóng hường phấn trên người mấy người sáng mù mắt chó".
Cố Sanh Sanh cười nghiêng ngả.
Cô và Tạ Tử Khanh kết bạn, tần suất chia sẻ hình ảnh về chó tăng lên chóng mặt. Chó cưng trong nhà Tạ Tử Khanh sắp chuyển dạ, Cố Sanh Sanh cũng khẩn trương theo, ngày nào cũng phải hỏi cùng một câu: "Lỡ như bọn chúng đẻ ra một con lông vàng đuôi đen thì sao?"
Tạ Tử Khanh hết sức phẫn nộ: "Ba mẹ nó đều là lưng đen, có thể sinh được không? Ý cô nói chó nhà tôi đi vượt rào hả?"
Cố Sanh Sanh nhận được cam đoan, vui vẻ kết thúc công việc: "Tạm biệt."
Hôm nay biểu hiện của Cố Sanh Sanh rất tốt, các phân cảnh chỉ cần quay đúng một lần, mới hơn 1 giờ chiều đã hoàn thành công việc. Hôm nay có thể lên trấn chơi với Thẩm Vọng rồi!
Cố Sanh Sanh hào hứng tính toán, vừa vào cửa thì thấy Thẩm Vọng đang đứng gọi điện thoại cạnh khung cửa sổ.
Cố Sanh Sanh rón rén đi qua, bất thình lình phi lên lưng Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng thò tay ra sau giữ cô, ngữ khí lại lạnh lẽo như băng: "Lập tức liên lạc chuyên gia, cho người canh gác phòng bệnh của ông cụ, không được để đám người Thẩm gia tiếp cận."
Cố Sanh Sanh giật mình, hốt hoảng giật ống tay áo Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng trở tay nắm chặt tay cô. Anh nói mấy câu, ngữ điệu khác hẳn khi nãy: "Ông sao rồi?"
Thẩm Vọng sẽ chỉ dùng kiểu giọng điệu này đối với duy nhất một người. Cố Sanh Sanh dùng khẩu hình hỏi: "Ông nội hả anh?"
Thẩm Vọng gật đầu.
Cố Sanh Sanh không nghe được ông nội vừa nói gì, Thẩm Vọng trả lời rất ngắn gọn, cô hoàn toàn không đoán được cụ thể chuyện gì đang xảy ra, nên chỉ có thể chờ đợi Thẩm Vọng.
May mà có Chu Vị đến. Cố Sanh Sanh lập tức đến hỏi anh: "Ông nội bị thương rồi, chuyện gì xảy ra thế?"
Chu Vị nhỏ giọng giải thích đầu đuôi với Cố Sanh Sanh. Vẫn là vì cái sọt khổng lồ của Thẩm Đình Sâm.
Thẩm Vọng không vạch mặt Thẩm Đình Sâm, bản thân hắn lại không giải quyết được vấn đề, Liễu Bình liền xúi giục đám cổ đông đến tìm ông cụ.
Chu Vị nói thầm: "Ông cụ sốt ruột, không cẩn thận bị té ngã. Bác sĩ nói có thể sẽ có đột quỵ, bảo chúng ta phải chuẩn bị tâm lý trước."
Cố Sanh Sanh thốt lên: "Nghiêm trọng vậy sao? Bên đó không có ai để ý tình hình ư?"
Chu Vị: "Rõ ràng tiên sinh đã sắp xếp người, không hiểu sao bà ta vẫn lọt vào được, cuối cùng để ông cụ biết chuyện."
Chu Vị cố nói giảm nói tránh, Cố Sanh Sanh lại dứt khoát thẳng thừng: "Lợi dụng sơ hở cái gì, là ông nội không yên tâm, không nỡ mặc kệ thì có."
Chu Vị không dám bình luận thêm nữa.
Cố Sanh Sanh nghĩ đến bệnh tình của ông cụ Thẩm, trong lòng nóng như lửa đốt. Cũng may là Thẩm Vọng đưa điện thoại cho cô: "Sanh Sanh, ông nội muốn nói chuyện với em."
Cố Sanh Sanh nhanh nhẹn nhận điện thoại: "Ông nội! Ông thế nào rồi? Không sao chứ?"
Ông cụ Thẩm ôn tồn đáp lại, giọng ông có hơi suy yếu: "Sanh Sanh à. Ông nội chỉ bị té thôi, không có vấn đề gì lớn, là thằng nhóc Thẩm Vọng lo xa thôi."
Người già té ngã có thể xem là chuyện nhỏ sao. Cố Sanh Sanh nhớ lại dáng vẻ dẻo dai của ông cụ Thẩm lúc về nhà cũ ăn tết, càng lo lắng hơn: "Cháu với Thẩm Vọng về thăm ông nhé?"
Suy nghĩ của ông cụ Thẩm vẫn khá bảo thủ: "Đừng, công việc quan trọng hơn. Cháu ở đoàn phim phải biểu hiện thật tốt, đừng để người ta nói chúng ta dựa vào quan hệ mà vào, diễn tốt lên biết chưa?"
Cuối cùng bổ sung thêm: "Nếu có ai dám ăn hiếp cháu phải nói với Thẩm Vọng ngay! Thẩm Vọng không bênh thì còn có ông nội."
Mũi Cố Sanh Sanh cay cay, không nói thành lời.
Thẩm Vọng ấn sau gáy Cố Sanh Sanh đẩy cô vào lòng mình, lấy điện thoại đi: "Ông nghỉ ngơi đi, không cho phép ai vào phòng bệnh hết, chờ cháu về."
Ông cụ Thẩm nói: "Khó lắm mới có ngày nghỉ, ở đó chơi với Sanh Sanh đi, ta bên này..."
"Cháu sẽ về ngay." Thẩm Vọng dứt khoát tắt máy.
Cố Sanh Sanh phê bình anh, giọng nói pha lẫn chút nức nở: "Sao anh lại nói chuyện với ông như thế."
Ngẩng đầu lên thì thấy khóe môi mím chặt cùng chiếc cằm căng cứng của Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng chợt ôm Cố Sanh Sanh, cánh tay rắn chắc của anh siết cô đến phát đau, tựa như muốn khảm sâu cô vào trong xương cốt: "Trên đời này, người anh quan tâm chỉ có em và ông nội, cũng chỉ có hai người..."
Tim Cố Sanh Sanh bị bóp nghẹt. Bản thân cô đã lo cho ông nội đến cỡ đó, nói gì là Thẩm Vọng theo bên cạnh ông từ lớn đến nhỏ?
Cố Sanh Sanh chịu đựng đau đớn, cô nâng tay ôm Thẩm Vọng, bắt chước theo dáng vẻ trấn an thường ngày của anh mà vỗ vỗ sau lưng: "Ông nội sẽ không sao đâu, anh đừng quá lo lắng."
Dưới sự vỗ về dịu dàng của Cố Sanh Sanh, cơ bắp căng cứng của Thẩm Vọng dần thả lỏng ra. Anh buông Cố Sanh Sanh, nắm tay cô lên: "Anh siết đau em hả?"
Trên cánh tay trắng nõn có vài dấu ngón tay đỏ chót, chói mắt vô cùng.
Cố Sanh Sanh lắc đầu, vùi sâu vào lồng ngực Thẩm Vọng: "Không đau."
Hai người lẳng lặng ôm nhau.
Cửa phòng bị gõ ba tiếng, Chu Vị đứng trước cửa nói: "Tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi. Đạo diễn Trương bảo muốn đến tiễn anh đi."
Thẩm Vọng cúi đầu nhìn Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn đẩy anh ra: "Anh đi đi, em thu dọn ít đồ đạc."
Thẩm Vọng rời đi.
Cố Sanh Sanh mở tủ lạnh ra, bên trong chỉ còn sót lại một hộp bánh bông lan hai người mua ở trấn trên hôm qua. Không còn cách nào khác, Cố Sanh Sanh bèn truyền linh lực vào đó.
Không biết ông cụ Thẩm ngã bệnh có ăn được bánh bông lan không.
Cố Sanh Sanh bưng hộp bánh, vội vã xuống lầu.
Đúng lúc trông thấy đạo diễn Trương chào tạm biệt Thẩm Vọng.
Sắc mặt Thẩm Vọng vẫn như thường ngày, anh gật đầu với đạo diễn: "Hai ngày qua làm phiền đạo diễn Trương rồi."
Đạo diễn Trương được sủng liền sợ hãi, rụt rè cười nói: "Không phiền không phiền. Dự báo thời tiết nói mấy hôm nay nhiệt độ rất cao, nhờ Sanh Sanh mà chúng tôi được nghỉ xả hơi mấy ngày."
Cố Sanh Sanh không có hứng thú nghe bọn họ chào nói xã giao, bèn lười biếng đi đến cạnh Thẩm Vọng. Đạo diễn Trương nói thêm vài câu thì biết điều rời đi, nhường lại không gian cho hai người.
Cố Sanh Sanh nhét hộp bánh vào tay Thẩm Vọng: "Anh mang cái này đến cho ông nội, nói với ông là quà của em."
Thẩm Vọng: "Cái này hôm qua em mới mua trên trấn."
"... Thì ý tốt cũng như thế thôi. Anh bảo ông nội phải ăn cho hết nhé." Cố Sanh Sanh bàn giao đồ, lặp đi lặp lại mấy lần, thấy ánh mắt khó hiểu của Thẩm Vọng lại vội vàng bổ sung thêm, "Em ở đoàn, không tiện đi, anh bảo ông nội chờ em về làm óc chó ngào đường, phật nhảy tường, thích ăn gì em làm cho ông hết."
Thẩm Vọng xoa đầu cô: "Anh sẽ chuyển lời."
Chiếc xe sàn thấp màu đen từ từ chạy đến, Chu Vị xuống xe mở cửa: "Tiên sinh, lên xe đi ạ."
Thẩm Vọng nhìn Cố Sanh Sanh thật sâu một lúc rồi mới ngồi vào xe. Cố Sanh Sanh bám vào cửa, nhấn mạnh: "Bánh bông lan cho ông nội ăn! Phải báo tình huống của ông cho em đầu tiên nhé!"
Thẩm Vọng đáp ứng từng cái: "Quay phim xong, anh lập tức cho người đến đưa em về nhà."
Cố Sanh Sanh không nghĩ ra thêm được gì để dặn dò. Cô nhìn Thẩm Vọng, hai mắt dần ẩm ướt.
Thẩm Vọng quyết tâm kéo cửa xe lên.
Chiếc xe được lái đi.
Cố Sanh Sanh đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đen từ từ đi xa, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thật tủi thân vì bị bỏ lại.
Trong thời khắc bi thương đó, một tiếng nói trong trẻo vang lên từ sau lưng: "Cô đứng đây được 5 phút rồi, định diễn kịch độc thoại nội tâm hay gì mà đứng lâu vậy?"
Bầu không khí u sầu mà Cố Sanh Sanh ấp ủ bị đâm thủng, cô tức giận quay đầu lại.
Tạ Tử Khanh da ngăm đen, mặc áo choàng ngắn rách bất cần ngồi xổm trên tảng đá lớn cách đó không xa, miệng ngậm trái mận, hoàn toàn nhập vai một tên vô lại trong thôn núi nhỏ.
Từ khi hai người kết bạn với nhau, Tạ Tử Khanh dường như buông thả hơn trước mặt Cố Sanh Sanh, trình độ tự luyến và đáng ghét càng lúc càng tăng, lúc quay phim đã không ít lần cãi cọ với cô.
Cố Sanh Sanh tức giận: "Tạ Tử Khanh, anh phiền quá đi!"
Phát cáu cũng đáng yêu như thế.
Tạ Tử Khanh tiếp tục gặm mận: "Tôi không phải Thẩm Vọng, cô cáu ở đây không ai dỗ đâu."
Nghe thấy tên Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh chợt bĩu môi, chớp mắt mấy cái.
Chuông cảnh báo của Tạ Tử Khanh lập tức reo lên. Sống giữa một đám chị em từ nhỏ đến lớn, anh biết đây là một tín hiệu tương đối nguy hiểm: "Này này cho cô ăn này, đừng khóc, tôi có nói gì đâu..."
Cố Sanh Sanh quay lưng, dùng sức chà sát hai mắt: "Tôi không khóc, đang chê anh phiền mà thôi!"
"Khóc thật hả?" Tạ Tử Khanh bị dọa đến đánh rơi cả mận. Đám chị em gái nhà anh ai cũng đanh đá chua ngoa, chỉ có chọc anh tức khóc chứ chẳng bao giờ bị anh chọc đến khóc.
Tạ Tử Khanh vò đầu bứt tai, đột nhiên hai mắt lóe lên: "Tôi tìm cô để cho cô xem chó con. Chó nhà tôi sinh rồi!"
Cố Sanh Sanh vểnh tai lên.
Tạ Tử Khanh nhảy xuống đất, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra: "Trong nhà mới gửi video với hình đến, cô xem có phải là loại cô muốn không."
Cố Sanh Sanh nín khóc mỉm cười: "Mau cho tôi xem đi!"
Trong hình là một chút chó màu đen to lớn nằm nghiêng trong ổ, vài chú chó con nhỏ xíu nằm trước ngực nó.
Tạ Tử Khanh phóng to hình ảnh, chỉ vào một con trong đó: "Con này có màu lông giống màu cô muốn, có điều hơi bé, phải nuôi thật tốt mới được."
Cố Sanh Sanh nhìn chăm chú một lúc, thất vọng nói: "Giống chuột quá."
"Đó là mới sinh thôi, lớn chút nữa đáng yêu lắm." Tạ Tử Khanh không vui, "Chó nhà tôi rất đẹp, cô nhìn chó mẹ là biết."
Chú chó kia đúng là đẹp thật, da lông bóng loáng không thấm nước, Cố Sanh Sanh có thể nhìn thấy khí chất cao quý của nó.
Cố Sanh Sanh lại nhìn con chó con ú na ú nần, cuối cùng cũng có chút thích thú: "Chẳng trách tất cả mọi người đều nói nhà họ Tạ toàn là mỹ nhân, đến chó mèo nhà anh cũng cực kỳ xinh đẹp."
Tạ Tử Khanh không chút khiêm tốn đáp lại: "Con sớm nhất của nhà tôi là giống lưng đen, vừa oai phong vừa thông minh, mấy con này là đời sau rồi, mặc dù đã qua nhiều đời nhưng vẻ ngoài vẫn không thể chê vào đâu được. Con chó này cho cô tôi đã dùng hết khí lực để giành lại từ tay anh họ, cô không định cảm ơn tôi sao?"
Cố Sanh Sanh không hề do dự, nói: "Tôi chắc chắn sẽ cảm ơn thật hậu hĩnh."
Tạ Tử Khanh kinh ngạc: "Hào phóng vậy luôn?"
Cố Sanh Sanh vui vẻ nhìn chằm chằm chú chó con trong hình: "Con chó con này khá giống với con Thẩm Vọng nuôi ngày trước, tất nhiên tôi phải cảm ơn anh rồi. À, anh biết huấn luyện chó ngậm cành cây không?"
Tạ Tử Khanh cất giọng: "Cô muốn tặng cho Thẩm Vọng?"
"Không được hả?" Cố Sanh Sanh nói, "Cho Thẩm Vọng không giống cho tôi à?"
Tạ Tử Khanh cau có: "Thẩm Vọng dữ dằn thế, khéo lại dọa chó con nhà tôi. Với lại, chó mèo nhà tôi tuy là thú nuôi nhưng rất quý giá, nghĩ gì mà cho nó ngậm cành cây chứ."
Cố Sanh Sanh dựng hai ngón tay lên: "Canh rong biển với canh sườn tôi nấu lần trước..."
Tạ Tử Khanh đổi giọng trong một giây: "Ngậm cây là thiên tính của chó, có ngốc mấy cũng biết ngậm, cô đừng lo."
...
Hơn 1 giờ đêm, Cố Sanh Sanh mới nhận được tin nhắn của Thẩm Vọng: "Em ngủ chưa?"
Cố Sanh Sanh lập tức gọi điện cho anh: "Em chưa ngủ. Ông nội sao rồi anh?"
Giọng Thẩm Vọng hơi khàn, pha lẫn chút mệt mỏi chưa từng thấy trên người anh từ trước đến giờ: "Không sao rồi. Chỉ là sau này phải cực kỳ chú ý, có dấu hiệu đột quỵ."
Cố Sanh Sanh trách móc: "Tất cả đều tại Thẩm Đình Sâm! Sức khỏe ông nội trước giờ rất tốt."
Thẩm Vọng dỗ cô: "Em không cần quan tâm đâu, ở đây có anh rồi. Không phải sáng mai còn phải đi quay phim sao? Đi ngủ sớm một chút."
Cố Sanh Sanh lại nói: "Anh cho ông ăn bánh chưa?"
Thẩm Vọng: "Sau khi ông cụ tỉnh có ăn một miếng, ông khen em hiếu thảo, tinh thần tốt hơn nhiều rồi."
Cố Sanh Sanh đã yên tâm hơn nhưng vẫn không nỡ cúp máy: "Đêm nay anh về nghỉ hả?"
Thẩm Vọng: "Anh tự lo được, em đừng lo lắng lắng cho anh."
Cố Sanh Sanh biết anh sẽ ở lại phòng bệnh canh cho ông cụ. Cô đau lòng nói: "Cổ họng anh khàn hết rồi kìa, bảo Chu Vị pha chút trà nhài uống cho mát người nhé."
Thẩm Vọng đồng ý với cô: "Lo cho anh thế thì quay phim nhanh nhanh để trở về đi."
Cố Sanh Sanh tủi thân nói: "Sau này không đi quay nữa, em không muốn xa anh quá lâu đâu."
Hơi thở Thẩm Vọng xuống: "Thật à?"
Cố Sanh Sanh ra sức cam đoan: "Thật."
Thẩm Vọng nặng nề thở hắt một hơi, tiếng nói thấm đượm ý cười: "Có câu này của em là đủ."