Làm Nũng Với Anh Trai Rất Có Tác Dụng
Chương 2
Edit: Lily_Carlos
Vừa học đại học Ninh Gia Hàng đã thuê một căn phòng ở cạnh trường nói là bản thân muốn được yên tĩnh, nhưng cũng không cho anh trai ở ký túc xá nên kéo anh trai cùng ở nhà trọ.
Vừa vào cửa Giang Vụ thấy nửa người của Ninh Gia Hàng cũng đã ướt nhẹp, làm lộ ra cánh tay cơ bắp đầy đủ đường cong xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi.
"Ô lớn như vậy mà em vẫn bị ướt à, biết vậy anh mang hai cái ô nhỏ đến."
Giang Vụ cầm khăn lông giúp cậu lau tóc, tầm mắt của Ninh Gia Hàng bị che khuất nhưng cậu vẫn nói bằng giọng không cảm xúc: "Lần sau anh đừng có đi, em sẽ tự nghĩ cách về."
"Em đấy." Giang Vụ hết cách với cậu, anh bất đắc dĩ véo tai cậu qua chiếc khăn lông: "Thân thể anh đâu yếu ớt như vậy."
Ninh Gia Hàng cũng không để anh lau nữa, cậu nghiêng người rồi ôm lấy cổ anh: "Ừ, anh sẽ sống thật khỏe mạnh."
Từ nhỏ thân thể của Giang Vụ đã không được tốt, lúc tốt lúc xấu, dù anh thấp hơn Ninh Gia Hàng có hai cm nhưng nhìn qua anh lại nhỏ hơn cậu một chút, dễ dàng bị Ninh Gia Hàng ôm trọn vào trong ngực.
Mặc kệ là bao nhiêu tuổi thì anh vẫn cảm thấy đứa em trai thỉnh thoảng bám người này đáng yêu chết mất.
Giang Vụ rất thích chạm vào cánh tay cậu nhưng lại có chút luyến tiếc đẩy cậu ra vì sợ cậu bị bệnh.
"Anh đi bưng canh ra rồi làm các món khác nữa, em đi tắm rửa đi nếu không sẽ bị cảm đó, em mà bị cảm thì anh cũng gặp rắc rối."
"Được rồi, nếu anh mệt thì đừng có làm, chỗ còn lại em làm nốt là được."
Giang Vụ cười đẩy cậu vào trong nhà tắm: "Nhanh đi."
Cánh cửa kính ngăn cách hai người, Ninh Gia Hàng nhìn chỗ đang cứng nhắc dưới quần jeans thì mỉm cười nói: "Anh đúng là rất nuông chiều em."
Sau khi tắm đủ lâu cậu nhanh chóng đến gần Giang Vụ trong phòng bếp.
Đây là lần đầu tiên Ninh Gia Hàng nhìn thấy anh đeo tạp dề như vậy, áo T-shirt rộng rãi không để lộ phần thắt lưng nhưng lại được dây của tạp dề thắt chặt lại, hai chân đứng thẳng tắp, chiếc tạp dề màu hồng nhạt giống như một thứ gì đó khủng khiếp đối với cậu, Ninh Gia Hàng lại quay lại phòng tắm làm lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
"Gia Hàng, ăn cơm." Căn hộ có hai phòng một sảnh cũng không lớn, Giang Vụ đã sớm nghe thấy động tĩnh khi cậu bước ra ngoài.
Ninh Gia Hàng xoa xoa tóc đến bên cạnh anh giúp dọn bàn: "Anh học ai đó?"
"Trông rất xấu à." Giang Vụ cởi tạp dề rồi ngồi xuống, anh ngoan ngoãn nhận bát cơm Ninh Gia Hàng lấy cho.
Anh rất ngại nói ra chuyện hơn nửa tháng nay anh vẫn trộn đến siêu thi mua đồ ăn sau đó về nhà làm thử, mà Ninh Gia Hàng vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt của anh cũng biết nhưng không hề vạch trần.
"Ăn ngon, nhưng sau này em làm cho anh ăn là được rồi nên anh không cần vất vả làm những thứ này." Ninh Gia Hàng trông như không vui vẻ nhưng động tác lại giống như đang cổ vũ anh vậy.
"Nhưng hôm nay anh rất muốn làm cho em ăn." Giang vụ gắp thức ăn vào trong bát cậu: "Hơn nữa, nếu chuyện gì cũng là em làm mà bản thân anh không giúp được cái gì hết thì anh cảm thấy rất khó chịu."
Ninh Gia Hàng không hiểu ngày hôm nay đặc biệt ở chỗ nào, nhưng đồ ăn cũng có vài phần hương vị khi bản thân tự làm thì cũng vui vẻ nói: "Vậy anh làm bài tập giúp em đi, toán nâng cao có thật nhiều đề."
"..." Giang Vụ tức giận nhét vào miệng cậu hai miếng cà tím: "Tha cho anh đi."
Từ khi sinh ra thần thể anh đã không được tốt nhưng đầu óc lại linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều, khi đi học hay đi thi đều là học thần nhưng thân thể không được tốt lại dễ dàng bị bệnh nên anh ghét nhất là làm bài tập.
Giang Vụ thấy cậu đã nuốt xuống mới bổ xung: "Anh không nói đùa đâu, anh vẫn nên chia sẻ công việc với em cho nên anh mới học nấu cơm và làm việc nhà. Huống hồ em cũng nên quen bạn gái đi, mỗi ngày anh đến tìm em ăn trực em lại vui đến vậy à?"
Sắc mặt Ninh Gia Hàng khẽ biến đổi, sau đó lại buông đũa xuống lấy canh cho anh: "Anh à, khi em nói với ba ba là em không muốn ở kỳ túc xá ông ấy từng nói muốn thuê bảo mẫu đến nấu cơm cho em nhưng anh lại không muốn, dì Dương cũng muốn đến để chăm sóc anh nhưng em nói không cần, em nói sẽ chăm sóc anh sao còn muốn anh đi làm việc chứ? Mà anh lại còn bảo em đi tìm bạn gái hả?"
Giang Vụ nghe cậu nói thế thì lại có chút lơ mơ, trong lòng có vài đáp án nhưng anh lại nhanh chóng phủ định nó, cuối cùng đành khô khan nói: "Em còn nhỏ."
Sau khi nói xong Giang Vụ cũng im lặng một hồi lâu, anh nghĩ đến hai người bọn họ đều đã học năm thứ ba đại học nên cũng không nhỏ, anh xấu hổ ăn hai miếng cơm rồi mới chuyển đề tài: "Sao em lại ngốc như vậy, giặt quần áo nấu cơm hay làm việc nhà đều tự mình làm..."
"Anh chê em làm không tốt sao?" Ninh Gia Hàng bình tĩnh nhìn anh.
"Làm sao có thể." Giang Vụ hơi sốt ruột, khi Ninh Gia Hàng không cười thì có cảm giác cậu có chút lạnh lùng chỉ mình Giang Vụ biết cậu tri kỷ như thế nào.
Ninh Gia Hàng cũng không thực sự tức giận: "Mỗi tháng anh đều phải uống thuốc, anh mà chạm vào những việc đó em sẽ lo lắng."
"Hả," Giang Vụ ngơ ngác nhìn cậu rút khăn giấy ra lau miệng sau đó đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đĩa để đi rửa bát: "Này, đừng dọn vội."
Giang Vụ kéo tay cậu đi đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó anh cầm thấy tay cậu rồi tự che lên mắt của cậu: "Tự che cho tốt nhé."
Ninh Gia Hàng nở nụ cười: "Anh trai, anh lại có hứng thú chơi trốn tìm à."
Giang Vụ xoa nhẹ lên tóc cậu sau đó mới lấy đồ vật đã chuẩn bị ra đặt trước mặt cậu.
"Gia Hàng, sinh nhật vui vẻ."
Ninh Gia Hàng nhìn anh cảm giác không thể nói lên lời.
Giang Vụ bưng một cái bánh ngọt màu lam ra, trên mặt anh vẫn là nụ cười dịu dàng đó, ánh mắt đầy sự yêu thương đối với người em trai này.
Ninh Gia Hàng nhận lấy bánh ngọt sau đó đặt lên bàn, cậu nghĩ đến việc lúc nãy mình dùng ngữ điệu không tốt để nói chuyện với anh thì có hơi tự trách: "Anh trai, vừa rồi em quên mất hôm nay là sinh nhật em. Vừa rồi... Thực xin lỗi."
"Nói xin lỗi gì chứ," Giang Vụ cười rộ lên: "anh có thể đoán được là em đã quên mất, sau này anh sẽ giúp em nhớ."
Giang Vụ thắp ngọn nến lên sau đó giục cậu ước nguyện, Ninh Gia Hàng dùng đầu ngón tay lấy một ít socola trên chiếc thuyền buồn trên bánh ngọt, cậu khẽ lắc đầu thổi một hơi thổi tắt ngọn lửa đang bùng cháy.
"Hả?" Giang Vụ ngơ ngác ngồi trên thảm trải sàn ngẩng mặt lên nhìn cậu.
"Ước nguyện của em giống hệt ước nguyện của những năm trước cho nên không cần ước nữa." Ninh Gia Hàng nhìn chằm chằm bánh ngọt, trong mắt cậu như có một tia tăm tối không rõ ràng.
Giang Vụ cảm thấy rất đau lòng, tuy anh không biết là chuyện gì nhưng anh có thể đoán được một phần có lẽ ước nguyện này liên quan đến tuổi thơ của Ninh Gia Hàng. Ninh ba ba để cậu đến trường sớm một năm so với các bạn cùng lứa vậy nên cậu nhóc không hề cảm nhận được tình cảm bạn bè cùng tuổi.
Mà sau khi anh chín tuổi thì mới đi theo mẹ đến Ninh gia, anh có thể thông cảm với cả tình của mẹ mình nên anh nhanh chóng chấp nhận Ninh ba ba, nhưng Ninh Gia Hàng nhỏ hơn anh nửa tuổi vẫn luôn đắm chìn trong nỗi đau mất mẹ nên dần dấn biến thành một núi băng nhỏ.
Bản thân Giang Vụ cũng không quá nhiệt tình cho nên rất ít bạn chơi cùng, và anh cũng không chủ động đi làm thân với người khác cho nên anh và Ninh Gia Hàng dù có gặp nhau nhưng vẫn không hề nói với nhau câu nào, nhưng mà bây giờ anh cảm thấy may mắn vì Gia Hàng đồng ý chấp nhận người anh trai này.
"Gia Hàng, em mới hai mươi tuổi thôi, những gì bây giờ em chưa đạt được thì sau này nhất định em có thể thực hiện được, đừng thất vọng có được không," Giang Vụ đẩy món quà mình đã cẩn thận chuẩn bị đến cạnh Ninh Gia Hàng nói: "Vui vẻ một chút có được không?"
Giang Vụ lấy đôi giày chơi bóng mới ra đo lên chân cậu, Ninh Gia Hàng hơi sửng sốt rồi lại chợt thấy chữ ký của Curry ở bê phải đôi giày.
"Thích không?" Giang Vụ cười đập lên đầu gối cậu một cái: "Ai..."
Đại cậu bỗng nhiên cự động làm anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Hai tay Ninh Gia Hàng ôm cổ Giang Vụ sau đó ấn người trên thảm trải sàn: "Thích." Thích anh trai.
Giang Vụ đẩy ra hai lần thì thấy mệt mỏi, từ khi em trai ghé lên người anh mái tóc mới khô một nửa của cậu cũng cọ vào cổ anh, mùi hương ngọt ngào sau khi tắm của Ninh Gia Hàng quanh quẩn trong mũi anh.
"Bánh ngọt là do anh cố ý đến tiệm bánh ngọt để làm, còn đặc biệt chọn màu xanh lam nữa, Gia Hàng cuộc đời em còn rất dài nhất định sẽ luôn suôn sẻ. Nhất định em phải ăn đó," Giang Vụ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Hạn chế số lượng không khó mua, chữ ký cũng không khó cầu, thật khó để biết em thích hay không thích cái gì, nên em muốn cái gì thì cứ nói cho anh trai biết, anh sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nó."
Hai tay Ninh Gia Hàng động đậy, cậu cúi đầu nhìn anh hỏi: "Cái gì cũng được sao?"
"Chỉ cần anh có, hoặc anh có thể lấy được," Giang Vụ ngồi dậy theo cậu chuẩn bị cắt bánh ngọt: "Có thể gặp được em, nhìn em lớn lên từng ngày, anh trai rất vui."
Ninh Gia Hàng há miệng rồi lại nghĩ thật lâu cuối cùng mới nói.
"Em cũng vậy."
Cậu cẩn thận cất đôi giày vào trong phòng mình, câu nhớ đến năm cậu mười một tuổi thì Giang Vụ cũng tặng cho cậu một đôi giày như vậy.
Ngay từ đầu, anh trai dịu dàng của cậu luôn đối xử với cậu rất tốt.
Cậu không nên phá vỡ quan hệ anh em tốt đẹp này và cũng không nên làm cả hai phải xấu hổ.
Vừa học đại học Ninh Gia Hàng đã thuê một căn phòng ở cạnh trường nói là bản thân muốn được yên tĩnh, nhưng cũng không cho anh trai ở ký túc xá nên kéo anh trai cùng ở nhà trọ.
Vừa vào cửa Giang Vụ thấy nửa người của Ninh Gia Hàng cũng đã ướt nhẹp, làm lộ ra cánh tay cơ bắp đầy đủ đường cong xinh đẹp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi.
"Ô lớn như vậy mà em vẫn bị ướt à, biết vậy anh mang hai cái ô nhỏ đến."
Giang Vụ cầm khăn lông giúp cậu lau tóc, tầm mắt của Ninh Gia Hàng bị che khuất nhưng cậu vẫn nói bằng giọng không cảm xúc: "Lần sau anh đừng có đi, em sẽ tự nghĩ cách về."
"Em đấy." Giang Vụ hết cách với cậu, anh bất đắc dĩ véo tai cậu qua chiếc khăn lông: "Thân thể anh đâu yếu ớt như vậy."
Ninh Gia Hàng cũng không để anh lau nữa, cậu nghiêng người rồi ôm lấy cổ anh: "Ừ, anh sẽ sống thật khỏe mạnh."
Từ nhỏ thân thể của Giang Vụ đã không được tốt, lúc tốt lúc xấu, dù anh thấp hơn Ninh Gia Hàng có hai cm nhưng nhìn qua anh lại nhỏ hơn cậu một chút, dễ dàng bị Ninh Gia Hàng ôm trọn vào trong ngực.
Mặc kệ là bao nhiêu tuổi thì anh vẫn cảm thấy đứa em trai thỉnh thoảng bám người này đáng yêu chết mất.
Giang Vụ rất thích chạm vào cánh tay cậu nhưng lại có chút luyến tiếc đẩy cậu ra vì sợ cậu bị bệnh.
"Anh đi bưng canh ra rồi làm các món khác nữa, em đi tắm rửa đi nếu không sẽ bị cảm đó, em mà bị cảm thì anh cũng gặp rắc rối."
"Được rồi, nếu anh mệt thì đừng có làm, chỗ còn lại em làm nốt là được."
Giang Vụ cười đẩy cậu vào trong nhà tắm: "Nhanh đi."
Cánh cửa kính ngăn cách hai người, Ninh Gia Hàng nhìn chỗ đang cứng nhắc dưới quần jeans thì mỉm cười nói: "Anh đúng là rất nuông chiều em."
Sau khi tắm đủ lâu cậu nhanh chóng đến gần Giang Vụ trong phòng bếp.
Đây là lần đầu tiên Ninh Gia Hàng nhìn thấy anh đeo tạp dề như vậy, áo T-shirt rộng rãi không để lộ phần thắt lưng nhưng lại được dây của tạp dề thắt chặt lại, hai chân đứng thẳng tắp, chiếc tạp dề màu hồng nhạt giống như một thứ gì đó khủng khiếp đối với cậu, Ninh Gia Hàng lại quay lại phòng tắm làm lại chuyện vừa rồi một lần nữa.
"Gia Hàng, ăn cơm." Căn hộ có hai phòng một sảnh cũng không lớn, Giang Vụ đã sớm nghe thấy động tĩnh khi cậu bước ra ngoài.
Ninh Gia Hàng xoa xoa tóc đến bên cạnh anh giúp dọn bàn: "Anh học ai đó?"
"Trông rất xấu à." Giang Vụ cởi tạp dề rồi ngồi xuống, anh ngoan ngoãn nhận bát cơm Ninh Gia Hàng lấy cho.
Anh rất ngại nói ra chuyện hơn nửa tháng nay anh vẫn trộn đến siêu thi mua đồ ăn sau đó về nhà làm thử, mà Ninh Gia Hàng vẫn luôn chăm sóc sinh hoạt của anh cũng biết nhưng không hề vạch trần.
"Ăn ngon, nhưng sau này em làm cho anh ăn là được rồi nên anh không cần vất vả làm những thứ này." Ninh Gia Hàng trông như không vui vẻ nhưng động tác lại giống như đang cổ vũ anh vậy.
"Nhưng hôm nay anh rất muốn làm cho em ăn." Giang vụ gắp thức ăn vào trong bát cậu: "Hơn nữa, nếu chuyện gì cũng là em làm mà bản thân anh không giúp được cái gì hết thì anh cảm thấy rất khó chịu."
Ninh Gia Hàng không hiểu ngày hôm nay đặc biệt ở chỗ nào, nhưng đồ ăn cũng có vài phần hương vị khi bản thân tự làm thì cũng vui vẻ nói: "Vậy anh làm bài tập giúp em đi, toán nâng cao có thật nhiều đề."
"..." Giang Vụ tức giận nhét vào miệng cậu hai miếng cà tím: "Tha cho anh đi."
Từ khi sinh ra thần thể anh đã không được tốt nhưng đầu óc lại linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều, khi đi học hay đi thi đều là học thần nhưng thân thể không được tốt lại dễ dàng bị bệnh nên anh ghét nhất là làm bài tập.
Giang Vụ thấy cậu đã nuốt xuống mới bổ xung: "Anh không nói đùa đâu, anh vẫn nên chia sẻ công việc với em cho nên anh mới học nấu cơm và làm việc nhà. Huống hồ em cũng nên quen bạn gái đi, mỗi ngày anh đến tìm em ăn trực em lại vui đến vậy à?"
Sắc mặt Ninh Gia Hàng khẽ biến đổi, sau đó lại buông đũa xuống lấy canh cho anh: "Anh à, khi em nói với ba ba là em không muốn ở kỳ túc xá ông ấy từng nói muốn thuê bảo mẫu đến nấu cơm cho em nhưng anh lại không muốn, dì Dương cũng muốn đến để chăm sóc anh nhưng em nói không cần, em nói sẽ chăm sóc anh sao còn muốn anh đi làm việc chứ? Mà anh lại còn bảo em đi tìm bạn gái hả?"
Giang Vụ nghe cậu nói thế thì lại có chút lơ mơ, trong lòng có vài đáp án nhưng anh lại nhanh chóng phủ định nó, cuối cùng đành khô khan nói: "Em còn nhỏ."
Sau khi nói xong Giang Vụ cũng im lặng một hồi lâu, anh nghĩ đến hai người bọn họ đều đã học năm thứ ba đại học nên cũng không nhỏ, anh xấu hổ ăn hai miếng cơm rồi mới chuyển đề tài: "Sao em lại ngốc như vậy, giặt quần áo nấu cơm hay làm việc nhà đều tự mình làm..."
"Anh chê em làm không tốt sao?" Ninh Gia Hàng bình tĩnh nhìn anh.
"Làm sao có thể." Giang Vụ hơi sốt ruột, khi Ninh Gia Hàng không cười thì có cảm giác cậu có chút lạnh lùng chỉ mình Giang Vụ biết cậu tri kỷ như thế nào.
Ninh Gia Hàng cũng không thực sự tức giận: "Mỗi tháng anh đều phải uống thuốc, anh mà chạm vào những việc đó em sẽ lo lắng."
"Hả," Giang Vụ ngơ ngác nhìn cậu rút khăn giấy ra lau miệng sau đó đứng dậy chuẩn bị thu dọn bát đĩa để đi rửa bát: "Này, đừng dọn vội."
Giang Vụ kéo tay cậu đi đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó anh cầm thấy tay cậu rồi tự che lên mắt của cậu: "Tự che cho tốt nhé."
Ninh Gia Hàng nở nụ cười: "Anh trai, anh lại có hứng thú chơi trốn tìm à."
Giang Vụ xoa nhẹ lên tóc cậu sau đó mới lấy đồ vật đã chuẩn bị ra đặt trước mặt cậu.
"Gia Hàng, sinh nhật vui vẻ."
Ninh Gia Hàng nhìn anh cảm giác không thể nói lên lời.
Giang Vụ bưng một cái bánh ngọt màu lam ra, trên mặt anh vẫn là nụ cười dịu dàng đó, ánh mắt đầy sự yêu thương đối với người em trai này.
Ninh Gia Hàng nhận lấy bánh ngọt sau đó đặt lên bàn, cậu nghĩ đến việc lúc nãy mình dùng ngữ điệu không tốt để nói chuyện với anh thì có hơi tự trách: "Anh trai, vừa rồi em quên mất hôm nay là sinh nhật em. Vừa rồi... Thực xin lỗi."
"Nói xin lỗi gì chứ," Giang Vụ cười rộ lên: "anh có thể đoán được là em đã quên mất, sau này anh sẽ giúp em nhớ."
Giang Vụ thắp ngọn nến lên sau đó giục cậu ước nguyện, Ninh Gia Hàng dùng đầu ngón tay lấy một ít socola trên chiếc thuyền buồn trên bánh ngọt, cậu khẽ lắc đầu thổi một hơi thổi tắt ngọn lửa đang bùng cháy.
"Hả?" Giang Vụ ngơ ngác ngồi trên thảm trải sàn ngẩng mặt lên nhìn cậu.
"Ước nguyện của em giống hệt ước nguyện của những năm trước cho nên không cần ước nữa." Ninh Gia Hàng nhìn chằm chằm bánh ngọt, trong mắt cậu như có một tia tăm tối không rõ ràng.
Giang Vụ cảm thấy rất đau lòng, tuy anh không biết là chuyện gì nhưng anh có thể đoán được một phần có lẽ ước nguyện này liên quan đến tuổi thơ của Ninh Gia Hàng. Ninh ba ba để cậu đến trường sớm một năm so với các bạn cùng lứa vậy nên cậu nhóc không hề cảm nhận được tình cảm bạn bè cùng tuổi.
Mà sau khi anh chín tuổi thì mới đi theo mẹ đến Ninh gia, anh có thể thông cảm với cả tình của mẹ mình nên anh nhanh chóng chấp nhận Ninh ba ba, nhưng Ninh Gia Hàng nhỏ hơn anh nửa tuổi vẫn luôn đắm chìn trong nỗi đau mất mẹ nên dần dấn biến thành một núi băng nhỏ.
Bản thân Giang Vụ cũng không quá nhiệt tình cho nên rất ít bạn chơi cùng, và anh cũng không chủ động đi làm thân với người khác cho nên anh và Ninh Gia Hàng dù có gặp nhau nhưng vẫn không hề nói với nhau câu nào, nhưng mà bây giờ anh cảm thấy may mắn vì Gia Hàng đồng ý chấp nhận người anh trai này.
"Gia Hàng, em mới hai mươi tuổi thôi, những gì bây giờ em chưa đạt được thì sau này nhất định em có thể thực hiện được, đừng thất vọng có được không," Giang Vụ đẩy món quà mình đã cẩn thận chuẩn bị đến cạnh Ninh Gia Hàng nói: "Vui vẻ một chút có được không?"
Giang Vụ lấy đôi giày chơi bóng mới ra đo lên chân cậu, Ninh Gia Hàng hơi sửng sốt rồi lại chợt thấy chữ ký của Curry ở bê phải đôi giày.
"Thích không?" Giang Vụ cười đập lên đầu gối cậu một cái: "Ai..."
Đại cậu bỗng nhiên cự động làm anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Hai tay Ninh Gia Hàng ôm cổ Giang Vụ sau đó ấn người trên thảm trải sàn: "Thích." Thích anh trai.
Giang Vụ đẩy ra hai lần thì thấy mệt mỏi, từ khi em trai ghé lên người anh mái tóc mới khô một nửa của cậu cũng cọ vào cổ anh, mùi hương ngọt ngào sau khi tắm của Ninh Gia Hàng quanh quẩn trong mũi anh.
"Bánh ngọt là do anh cố ý đến tiệm bánh ngọt để làm, còn đặc biệt chọn màu xanh lam nữa, Gia Hàng cuộc đời em còn rất dài nhất định sẽ luôn suôn sẻ. Nhất định em phải ăn đó," Giang Vụ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Hạn chế số lượng không khó mua, chữ ký cũng không khó cầu, thật khó để biết em thích hay không thích cái gì, nên em muốn cái gì thì cứ nói cho anh trai biết, anh sẽ cố gắng hết sức để thực hiện nó."
Hai tay Ninh Gia Hàng động đậy, cậu cúi đầu nhìn anh hỏi: "Cái gì cũng được sao?"
"Chỉ cần anh có, hoặc anh có thể lấy được," Giang Vụ ngồi dậy theo cậu chuẩn bị cắt bánh ngọt: "Có thể gặp được em, nhìn em lớn lên từng ngày, anh trai rất vui."
Ninh Gia Hàng há miệng rồi lại nghĩ thật lâu cuối cùng mới nói.
"Em cũng vậy."
Cậu cẩn thận cất đôi giày vào trong phòng mình, câu nhớ đến năm cậu mười một tuổi thì Giang Vụ cũng tặng cho cậu một đôi giày như vậy.
Ngay từ đầu, anh trai dịu dàng của cậu luôn đối xử với cậu rất tốt.
Cậu không nên phá vỡ quan hệ anh em tốt đẹp này và cũng không nên làm cả hai phải xấu hổ.
Tác giả :
Nhân Hình Tịnh Lưu Li