Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)
Chương 76: Nóng
Buổi chiều, Tịch Bạch nhận được tin nhắn của Tạ Tùy: ‘Tối đi xem phim không?’
Tịch Bạch đưa văn bản trong tay cho trợ lý, trả lời: ‘Ok.’
‘Ở trường hay công ty? Anh tới đón em.’
‘Ở công ty, có điều sắp họp rồi. Anh tới thì vào văn phòng chờ em nha, có thể vào phòng nghỉ nghỉ ngơi trên giường một chút, có khả năng em hơi mất thời gian.’
‘Anh chờ em ở vườn hoa dưới công ty.’
Ngón tay Tịch Bạch dừng trước màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn nói: ‘Ok, em sẽ xuống sớm.’
Nếu không phải bắt buộc, Tạ Tùy sẽ rất ít khi lộ diện ở tập đoàn, cũng cố hết sức không đi cùng với cô, tránh cho người ta nghị luận.
Tịch Bạch là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong tập đoàn, phía sau có nhiều ánh mắt chú ý tới cô từng giờ từng phút, nếu như cô có bất kỳ chuyện gì, sẽ lập tức bị người ta lấy ra làm đề tài bàn tán.
Chuyện tám nhảm mọi người cảm thấy hứng thú nhất đương nhiên là người bạn trai đẹp trai lại lạnh lùng của Tịch Bạch, cái gì cũng có, từ xuất thân đến tính cách lạnh lùng của Tạ Tùy, bất luận đi đến đâu cũng đều tạo chủ đề hot.
Tạ Tùy rất không thích bởi vì mình mà khiến cô trở thành đề tài câu chuyện của người khác, cho nên anh sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đồng thời, Tịch Bạch cũng biết, thực chất bên trong Tạ Tùy vẫn còn tự ti, từ những lúc huấn luyện như bỏ cả mạng hàng ngày có thể cảm nhận được anh muốn trở nên mạnh mẽ nhanh thế nào, khiến mình đủ để trở thành sự tự hào của cô.
Tịch Bạch hiểu Tạ Tùy, tuyệt sẽ không miễn cưỡng anh. Hai người cẩn thận giữ gìn lòng tự trọng cho đối phương, thông cảm cho nhau mới có thể lâu dài.
Lúc họp, trợ lý vào phòng họp, thấp giọng nói với cô: “Cha mẹ của cô tới rồi, đang ở phòng tài vụ."
Tịch Bạch dùng đầu ngón chân cũng đoán được bọn họ tới đây chắc chắn là vì tiền. Công ty kinh doanh trên danh nghĩa của bọn họ sớm đã thu không đủ chi, mấy tháng gần đây càng thâm hụt nghiêm trọng, nếu như không phải nhờ tổng công ty hỗ trợ, khả năng bây giờ đã phá sản rồi.
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi không có đầu óc kinh doanh, tâm lý tiểu thương rất nặng, một công ty bất động sản đang tốt lành bị bọn họ biến thành như vậy.
Tịch Bạch không thể để cho bọn họ cứ tiếp tục làm bừa như thế, cô thấp giọng nói: “Nói phòng tài vụ, tôi không duyệt, để bọn họ tự tìm cách đi."
Trợ lý âm trầm gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Nửa tiếng sau cuộc họp kết thúc, trợ lý đứng ở cửa lo lắng chờ Tịch Bạch.
Thấy cô ra tới, trợ lý lập tức đi qua, thấp giọng nói vào tai cô: “Cha mẹ cô còn ở phòng tài vụ, nói là phải đợi cô họp xong, đích thân nói với cô."
Sắc mặt Tịch Bạch lạnh lùng, đi thẳng về phía phòng tài vụ.
Vừa tới cửa cô đã nghe được giọng Đào Gia Chi truyền từ hành lang: “Tôi là mẹ ruột của chủ tịch mấy người, dựa vào đâu mà không chuyển tiền cho tôi."
Giám đốc phòng tài vụ giải thích: “Nếu không có chỉ thị phê duyệt của chủ tịch, chúng tôi không có quyền chuyển tiền cho chị."
“Mấy người mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ chút, chủ tịch tiền nhiệm của mấy người là mẹ tôi, chủ tịch đương nhiệm là con gái tôi, chỉ có mấy triệu tệ, mấy người cứ kiểm soát như vậy có cần không. Giờ tôi không muốn nói nhảm với mấy người nữa, nhanh chuyển khoản đi." Tịch Minh Chí nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn: “Tôi còn phải đi gặp khách hàng, mấy người nhanh đưa tiền ra đây."
Mấy quản lý phòng tài vụ nhìn nhau, rất khó xử.
Tịch Bạch đi tới, giám đốc như được đại xá, vội vàng nói: “Chủ tịch, cô tới rồi, cha cô…"
Tịch Bạch liếc mắt nhìn cô trấn an: “Tôi biết rồi, không có gì đâu."
Tịch Minh Chí nhìn thấy Tịch Bạch, trách móc la lên: “Bạch Bạch, cuối cùng con cũng tới rồi, mấy người này không có mắt, cứ nói không được ký duyệt thì không thể chi tiền. Con nói một tiếng xem, ba với mẹ con còn cần phải phê duyệt sao, chẳng phải chỉ cần con nói một câu là xong à."
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: “Ông nên gọi tôi một tiếng chủ tịch."
Tịch Minh Chí quay đầu nhìn Đào Gia Chi, cười nói: “Được lắm, con gái lại còn lên mặt với chúng ta này."
Thấy Tịch Bạch không có ý đùa giỡn, ông lúng túng ho một tiếng, nói: “Được rồi, chủ tịch, nếu con đã đích thân tới, có thể giúp ba ký tên phê duyệt không?"
“Công ty hai người kinh doanh lỗ bao nhiêu năm nay tôi không cần nói chi tiết nữa, ông muốn lấy tài chính tổng công ty ra bù lại thâm hụt tài chính cho các người, trước đây bà nội làm gì tôi không quan tâm, nhưng bây giờ tôi ngồi ở vị trí này, không thể để xảy ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của tập đoàn."
Tịch Bạch nhìn Tịch Minh Chí, lãnh đạm nói: “Cho nên, khoản tiền này tôi sẽ không đồng ý."
Tịch Minh Chí biến sắc, “Con con nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
“Nói bao nhiêu lần vẫn là câu này, tôi không đồng ý."
Vừa rồi Đào Gia Chi vênh mặt hất hàm sai khiến nhân viên, hiện tại Tịch Bạch không mảy may nể mặt bà, bà cảm thấy không nhịn được, chỉ trích Tịch Bạch nói: “Bây giờ con coi mình là chủ tịch à. Đừng quên, cho dù con có ngồi lên cái địa vị cao đó thì vẫn là con của chúng ta! Xóa không nổi đâu."
Tịch Bạch không muốn cùng bà ta diễn kịch gia đình chém giết nhau, rất mất mặt, cô nói với trợ lý: “Bây giờ tôi còn có chuyện, xử lý bên này giúp tôi chút."
Cuối cùng cô liếc mắt nhìn Đào Gia Chi: “Không cần khách sáo, nếu như bọn họ không đi, cứ gọi bảo vệ."
“Chủ tịch Tịch, cô thật kiêu ngạo đấy." Đào Gia Chi kích động nói với nhân viên xung quanh, “Haiz, mấy người tới phân xử cho tôi đi, chủ tịch của các người từ khi làm chủ tịch liền không thèm nhận mặt cha mẹ, không quan tâm sống chết của chị gái, trên đời này có người nào mất lương tâm như vậy chứ!"
Nhân viên xung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai đáp lời bà, cúi đầu làm chuyện của mình.
Ánh mắt Tịch Bạch lạnh như băng quét qua Đào Gia Chi, “Vậy là Tịch Phi Phi chết rồi à?"
“Mày nói gì vậy, mày trù chị gái mình chết sao!"
Tịch Bạch trầm giọng nói: “Nếu chị ta còn chưa chết thì mấy người nên tích chút đức cho chị ta đi."
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi nghe thấy câu này, càng lúc càng giận không kiềm được, chửi ầm lên.
—————
Ánh chiều lặn xuống phía tây, Tạ Tùy ngồi một mình trên ghế trong vườn hoa công ty, cúi đầu xem video.
Anh vô thức sờ tay tìm thuốc, giật mình mới nhớ mình phải cai thuốc. Sau khi chia tay Tịch Bạch một khoảng thời gian sau, Tạ Tùy mới hút thuốc lại, hiện tại đã làm lành, anh bất đắc dĩ phải cai lại thuốc từ đầu.
Tịch Bạch nói con trai hút thuốc nhiều về sau sẽ hôi.
Vì câu nói này của cô, Tạ Tùy hạ quyết tâm cai thuốc! Nhất định phải cai được, anh cũng không muốn biến thành đàn ông hôi, làm Tiểu Bạch ghét bỏ.
Đái Tinh Dã gọi điện cho Tạ Tùy hẹn anh đi bar chơi, “Tao có nhiều bạn là fan của mày lắm, nghe nói tao quen mày, bình thường gọi nhau là anh em giờ tụi nó gọi tao là ông nội rồi! Tạ Tùy, mày nhất định phải cho tao mặt mũi đấy! Qua đây cho tao ra vẻ cái nào!"
“Không rảnh."
Tạ Tùy mặc kệ anh, dứt khoát cự tuyệt. “Cúp máy đây."
“Đừng mà, Tùy ca, giúp tao một chút đi, tao chém gió quá rồi, nói mày chắc chắn tới."
“Ai bảo mày không hỏi tao mà tự quyết."
“Tùy ca, xin mày đấy."
“Hôm nay hẹn Tiểu Bạch đi xem phim, lần sau tính."
“Aiz, không sao, tao nói lại với tụi nó, lần sau mày nhất định phải tới đó!"
“Ừ, cúp đây."
Kỳ thật Tạ Tùy không thích tham gia mấy chuyện xã giao này, nhưng vẫn đồng ý với Đái Tinh Dã.
Đái Tinh Dã ngày thường đều kiểu à ơi không đứng đắn, nhìn chính là kiểu cậu ấm thích diễn, nhưng lần đó anh cùng anh bôn ba lên núi Bình Lương một chuyến, bất chấp dư chấn cùng anh tìm người trong đống phế tích.
Tạ Tùy nhớ kỹ phần tình cảm này.
Tuy ngoài mặt đối xử không tốt, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn rất kiên nhẫn với anh.
Trên thế giới này người có thể khiến Tạ Tùy kiên nhẫn thật sự là rất ít.
Tạ Tùy cúp điện thoại, nhìn giờ, lúc này Tịch Bạch hẳn là tan làm rồi.
Anh đứng dậy đi tới gần cửa tập đoàn Tịch thị, ngó vào trong nhìn, nghe thấy giọng nhân viên nữ nức nở: “Chưa bao giờ thấy Bạch tổng bị người khác mắng như vậy."
“Đúng vậy, tuy là Bạch tổng nhìn có chút lạnh lùng vô tình, nhưng là mẹ cũng không nên mắng cô ấy như thế, ngay cả người lạ còn không mắng vậy, đây quả thực là mắng chửi kẻ thù mình."
Tạ Tùy nhíu mày, bước nhanh về phía văn phòng.
Trong công ty có người gọi Tịch Bạch là chủ tịch, nhưng bởi vì tuổi cô còn rất nhỏ, nên nhiều nhân viên thích gọi cô là lão đại hay Bạch tổng, cảm thấy vậy thân thiết hơn.
Tạ Tùy tiến vào văn phòng, lập tức có tiếp tân trước quầy lịch sự quét thẻ cho anh, để anh vào.
Bạn trai yêu thương của Bạch tổng, trong công ty hẳn là không ai không biết Tạ Tùy.
Bọn họ không biết nên xưng hô thế nào với người hiển nhiên nhỏ tuổi hơn bọn họ thế này, lại không thể không đối đãi lịch sự với thiếu niên, cho nên chỉ có thể kêu anh một tiếng ‘anh.’
‘Anh’ nghe ra thì thân mật hơn so với ‘ngài Tùy’, cũng khác với cách xưng hô với các vị khách nam khác tới công ty.
“Thưa anh, tôi đưa anh đến phòng nghỉ riêng của Bạch tổng, bây giờ cô ấy còn đang làm việc, dặn dò tôi để ý tới anh."
Không đợi lễ tân nói xong, Tạ Tùy sải bước đến bên cạnh thang máy, ấn nút.
“Thưa anh, tôi đưa anh lên." Nhân viên lễ tân vội vã đuổi theo. “Anh không tìm được chỗ đâu."
“Tịch Bạch ở đâu?" Tạ Tùy trầm giọng hỏi.
“Bây giờ Bạch tổng đang ở phòng tài vụ lầu 13."
Thang máy xuống tới, Tạ Tùy đi vào thang. Thang mở ra ở lầu 13, từ xa Tạ Tùy đã nhìn thấy một người đàn ông đang giơ tay lên với Tịch Bạch.
Hôm nay ở tổng công ty, Tịch Minh Chí xem như đã quá mất mặt rồi, lại bị con gái mình đối xử lạnh lùng như vậy, sau này làm sao ông ngóc đầu lên ở nhà họ Tịch được nữa.
“Tao không dạy dỗ mày đàng hoàng, mày ngược lại muốn leo lên đầu tao rồi."
Tịch Minh Chí nhất định phải lấy lại uy nghiêm của mình, nâng tay lên định tát Tịch Bạch một cái.
Có điều cái tát này còn chưa xuống thì tay Tịch Minh Chí đã bị một bàn tay khác mạnh hơn ngăn lại.
Ông ra sức giãy tay ra nhưng không tránh được, quay đầu nhìn ánh mắt hung dữ lạnh lẽo của thiếu niên, cánh tay ông liền mất đi hơn nửa sức lực, không hiểu sao có chút nhát gan.
Tịch Minh Chí nhận ra người con trai này, là bạn trai lưu manh trung học của Tịch Bạch.
“Cậu, cậu dám ra tay với trưởng bối sao?" Tịch Minh Chí ra vẻ quát Tạ Tùy.
Tạ Tùy mặt không chút biểu tình hất tay ông ra, đẩy ông lảo đảo về sau mấy bước mới đứng vững được.
“Tạ Tùy, anh không cần phải để ý mấy chuyện này."
Lời Tịch Bạch còn chưa dứt, Tạ Tùy đã kéo cô ra sau lưng che chắn. Đây là động tác bản năng của anh, bất kể là đối mặt với người nhà hay kẻ địch, chỉ cần anh nhận ra được uy hiếp, nhất định sẽ che chở cho cô.
“Đừng để tôi nhìn thấy ông lần thứ hai." Tạ Tùy nhìn Tịch Minh Chí, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo: “Bằng không, tôi sẽ không quản ông là ai."
Lấy bạo chế bạo đối với kẻ vô lại luôn luôn là phương thức hữu hiệu nhất.
Tịch Minh Chí lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Tạ Tùy.
Có điều lá gan của Đào Gia Chi to hơn Tịch Minh Chí một chút, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại dám hung hăng, dám động thủ với trưởng bối sao!
“Tôi nói Bạch Bạch nhà chúng tôi làm sao lại dám ngỗ nghịch với người lớn, trở nên không nghe lời như vậy, hóa ra là bị tiểu tử lưu manh nhà cậu làm hư mà!"
Giọng nói bà the thé, hét lên: “Chắc mấy người không biết, tên này cũng không phải thứ tốt lành gì, lúc học trung học thì làm mưa làm gió ở trường, lại còn không học được đại học. À đúng rồi, ba nó còn là tội phạm giết người đấy!"
Nhân viên xung quanh hận không thể bịt lỗ tai lại, bọn họ đều câm như hến, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Tịch Bạch.
“Bảo vệ! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!"
Gương mặt Tịch Bạch đỏ lên, giận không kiềm được, tay chỉ vào Đào Gia Chi run rẩy: “Lập tức đuổi bọn họ ra ngoài, từ nay về sau không cho bọn họ bước vào trụ sở tập đoàn Tịch thị một bước!"
Mấy người bảo vệ lập tức xông tới mang Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí rời đi.
Đào Gia Chi hét lớn: “Tịch Bạch, mày muốn vì tên lưu manh như vậy mà bỏ cái nhà này sao!"
“Tôi sớm đã không còn nhà rồi."
Sắc mặt Tịch Bạch tối sầm khó coi, cô lạnh lùng quay đầu, khàn giọng nói: “Từ nay về sau, công ty của hai người tách khỏi tập đoàn Tịch thị, đừng mơ lấy được một xu nào từ tập đoàn nữa."
Tịch Minh Chí mở to hai mắt, khó tin nhìn Tịch Bạch. Nếu quả thật tách khỏi công ty mẹ, công ty bọn họ nhất định sẽ phá sản!
“Bạch Bạch, con tuyệt tình tới mức vậy sao!"
“Đúng vậy! Chúng ta là cha mẹ con, con làm như vậy là đại nghịch bất đạo!"
Thậm chí trợ lý Tần chạy vội tới cũng không nhịn được muốn khuyên Tịch Bạch đừng làm căng chuyện, không thể cứu vãn được.
Dù sao, Tịch Minh Chí cũng là người con thứ hai của bà Tịch.
Tịch Bạch quay đầu nhìn trợ lý Tần, trầm giọng nói: “Bây giờ con mới là chủ tịch."
Toàn bộ ban giám đốc tập đoàn đều giữ một phiếu có quyền phủ quyết, nhưng quyết định của cô chính là quyết định cuối cùng.
Trợ lý Tần nhìn cô, thấy trong đôi mắt cô là sự lạnh lẽo làm ông không rét mà run.
Khoảnh khắc này, ông rốt cuộc đã biết, vị tiểu thư này đã trưởng thành rồi, đã biến thành dáng vẻ bà Tịch kỳ vọng.
Quyết đoán sát phạt, không chút dây dưa, nhưng cô lại không phải kiểu lạnh lùng vô tình như Tịch Tĩnh, ngược lại lại tương phản.
Con người chỉ có lúc bảo vệ người mình yêu mới có thể phát triển, trở nên mạnh mẽ, sức mạnh vô địch.
————–
Hai vợ chồng Tịch Minh Chí bị bảo vệ đuổi ra ngoài, phòng tiếp khách của phòng tài vụ yên tĩnh lại trong khoảnh khắc.
Nhân viên xung quanh hiểu ý tìm kế rời đi, chỉ để lại hai người Tịch Bạch và Tạ Tùy trong phòng tiếp khách.
Tay Tịch Bạch nắm chật thành nắm đấm, ngọn lửa tức giận đang thiêu trọn trái tim cô.
Mặc kệ bọn họ dùng ngôn từ ô uế gì nói cô, cô đều vẫn sẽ nhịn trong lòng. Nhưng cô không cách nào dễ dàng tha thứ cho bọn họ khi vũ nhục Tạ Tùy cho dù chỉ một chữ. Bọn họ đã chạm tới ranh giới cuối cùng của cô.
Tạ Tùy im lặng trong chốc lát, vẫn đi đến phía sau cô, luồn bàn tay mình vào bàn tay cô, mở đầu ngón tay cô ra.
“Trợ lý Tần nói đúng, không nhất thiết phải làm như vậy." Tiếng anh thấp thuần mạnh mẽ: “Không nhất thiết phải vì anh mà cùng người nhà…"
Không đợi anh nói xong, Tịch Bạch bỗng xoay người, nhón chân lên, ra sức hôn lấy môi anh.
Tạ Tùy thấy khóe mắt cô gái chảy nước mắt.
Cô ôm lấy cằm anh, chăm chú hôn anh, hô hấp càng lúc càng gấp rút, trong cổ họng nghẹn tiếng khóc.
Cô không chịu được người khác nói anh không tốt dù chỉ một chữ, cô thương anh, đau đến mức ruột gan đều run rẩy.
Trái tim Tạ Tùy bị cơn chua xót bóp nghẹn, anh ôm lấy cô, đặt cô lên bàn, bắt đầu hôn điên cuồng, hết mút lại liếm, mút sạch nước mắt đắng chát trên gương mặt cô gái.
“Không cho khóc."
Anh thở gấp, kề vào tai cô, dùng hơi thở ấm áp dỗ dành cô: “Lớn thế rồi, còn khóc nữa."
“Tạ Tùy, anh cũng đừng buồn, anh buồn em sẽ rất đau lòng."
Khóe miệng Tạ Tùy giương lên, cọ cọ vào cái mũi nhỏ của cô: “Trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến anh khổ sở, ngoại trừ em."
Tịch Bạch ôm cả cổ anh, nghe lời gật đầu liên tục, chùi cả nước mắt vào áo trên vai anh: “Ai dám khi dễ anh, em sẽ đối phó với bọn họ!"
Tạ Tùy lấy ngón tay vén một lọn tóc của cô, cười khẽ: “Cô nhóc ngốc này."
—————-
Buổi tối, hai người đi xem phim, trong rạp phim Tịch Bạch luôn nắm tay anh thật chặt.
Tạ Tùy thậm chí còn cảm nhận được tầng mồ hôi mỏng ướt át trong lòng bàn tay mềm của cô.
Anh nghiêng người sang, sờ lên trán cô, khẽ giọng hỏi: “Nóng lắm hả?"
Tịch Bạch không trả lời, chỉ lắc đầu, càng nắm chặt tay anh.
Tạ Tùy cảm thấy thân thể run rẩy của cô, anh nhíu mày hỏi cô: “Có phải không được khỏe không?"
Cô gái vẫn lắc đầu, rất lâu sau, cô xích lại gần tai anh, dùng giọng nói rất thấp rất thấp nói:
“Tạ Tùy, đêm nay em muốn ở bên anh."
Tịch Bạch đưa văn bản trong tay cho trợ lý, trả lời: ‘Ok.’
‘Ở trường hay công ty? Anh tới đón em.’
‘Ở công ty, có điều sắp họp rồi. Anh tới thì vào văn phòng chờ em nha, có thể vào phòng nghỉ nghỉ ngơi trên giường một chút, có khả năng em hơi mất thời gian.’
‘Anh chờ em ở vườn hoa dưới công ty.’
Ngón tay Tịch Bạch dừng trước màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn nói: ‘Ok, em sẽ xuống sớm.’
Nếu không phải bắt buộc, Tạ Tùy sẽ rất ít khi lộ diện ở tập đoàn, cũng cố hết sức không đi cùng với cô, tránh cho người ta nghị luận.
Tịch Bạch là chủ tịch trẻ tuổi nhất trong tập đoàn, phía sau có nhiều ánh mắt chú ý tới cô từng giờ từng phút, nếu như cô có bất kỳ chuyện gì, sẽ lập tức bị người ta lấy ra làm đề tài bàn tán.
Chuyện tám nhảm mọi người cảm thấy hứng thú nhất đương nhiên là người bạn trai đẹp trai lại lạnh lùng của Tịch Bạch, cái gì cũng có, từ xuất thân đến tính cách lạnh lùng của Tạ Tùy, bất luận đi đến đâu cũng đều tạo chủ đề hot.
Tạ Tùy rất không thích bởi vì mình mà khiến cô trở thành đề tài câu chuyện của người khác, cho nên anh sẽ cố gắng hết sức không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Đồng thời, Tịch Bạch cũng biết, thực chất bên trong Tạ Tùy vẫn còn tự ti, từ những lúc huấn luyện như bỏ cả mạng hàng ngày có thể cảm nhận được anh muốn trở nên mạnh mẽ nhanh thế nào, khiến mình đủ để trở thành sự tự hào của cô.
Tịch Bạch hiểu Tạ Tùy, tuyệt sẽ không miễn cưỡng anh. Hai người cẩn thận giữ gìn lòng tự trọng cho đối phương, thông cảm cho nhau mới có thể lâu dài.
Lúc họp, trợ lý vào phòng họp, thấp giọng nói với cô: “Cha mẹ của cô tới rồi, đang ở phòng tài vụ."
Tịch Bạch dùng đầu ngón chân cũng đoán được bọn họ tới đây chắc chắn là vì tiền. Công ty kinh doanh trên danh nghĩa của bọn họ sớm đã thu không đủ chi, mấy tháng gần đây càng thâm hụt nghiêm trọng, nếu như không phải nhờ tổng công ty hỗ trợ, khả năng bây giờ đã phá sản rồi.
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi không có đầu óc kinh doanh, tâm lý tiểu thương rất nặng, một công ty bất động sản đang tốt lành bị bọn họ biến thành như vậy.
Tịch Bạch không thể để cho bọn họ cứ tiếp tục làm bừa như thế, cô thấp giọng nói: “Nói phòng tài vụ, tôi không duyệt, để bọn họ tự tìm cách đi."
Trợ lý âm trầm gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng họp.
Nửa tiếng sau cuộc họp kết thúc, trợ lý đứng ở cửa lo lắng chờ Tịch Bạch.
Thấy cô ra tới, trợ lý lập tức đi qua, thấp giọng nói vào tai cô: “Cha mẹ cô còn ở phòng tài vụ, nói là phải đợi cô họp xong, đích thân nói với cô."
Sắc mặt Tịch Bạch lạnh lùng, đi thẳng về phía phòng tài vụ.
Vừa tới cửa cô đã nghe được giọng Đào Gia Chi truyền từ hành lang: “Tôi là mẹ ruột của chủ tịch mấy người, dựa vào đâu mà không chuyển tiền cho tôi."
Giám đốc phòng tài vụ giải thích: “Nếu không có chỉ thị phê duyệt của chủ tịch, chúng tôi không có quyền chuyển tiền cho chị."
“Mấy người mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ chút, chủ tịch tiền nhiệm của mấy người là mẹ tôi, chủ tịch đương nhiệm là con gái tôi, chỉ có mấy triệu tệ, mấy người cứ kiểm soát như vậy có cần không. Giờ tôi không muốn nói nhảm với mấy người nữa, nhanh chuyển khoản đi." Tịch Minh Chí nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn: “Tôi còn phải đi gặp khách hàng, mấy người nhanh đưa tiền ra đây."
Mấy quản lý phòng tài vụ nhìn nhau, rất khó xử.
Tịch Bạch đi tới, giám đốc như được đại xá, vội vàng nói: “Chủ tịch, cô tới rồi, cha cô…"
Tịch Bạch liếc mắt nhìn cô trấn an: “Tôi biết rồi, không có gì đâu."
Tịch Minh Chí nhìn thấy Tịch Bạch, trách móc la lên: “Bạch Bạch, cuối cùng con cũng tới rồi, mấy người này không có mắt, cứ nói không được ký duyệt thì không thể chi tiền. Con nói một tiếng xem, ba với mẹ con còn cần phải phê duyệt sao, chẳng phải chỉ cần con nói một câu là xong à."
Tịch Bạch mặt không chút thay đổi nói: “Ông nên gọi tôi một tiếng chủ tịch."
Tịch Minh Chí quay đầu nhìn Đào Gia Chi, cười nói: “Được lắm, con gái lại còn lên mặt với chúng ta này."
Thấy Tịch Bạch không có ý đùa giỡn, ông lúng túng ho một tiếng, nói: “Được rồi, chủ tịch, nếu con đã đích thân tới, có thể giúp ba ký tên phê duyệt không?"
“Công ty hai người kinh doanh lỗ bao nhiêu năm nay tôi không cần nói chi tiết nữa, ông muốn lấy tài chính tổng công ty ra bù lại thâm hụt tài chính cho các người, trước đây bà nội làm gì tôi không quan tâm, nhưng bây giờ tôi ngồi ở vị trí này, không thể để xảy ra chuyện gì tổn hại đến lợi ích của tập đoàn."
Tịch Bạch nhìn Tịch Minh Chí, lãnh đạm nói: “Cho nên, khoản tiền này tôi sẽ không đồng ý."
Tịch Minh Chí biến sắc, “Con con nói cái gì, lặp lại lần nữa!"
“Nói bao nhiêu lần vẫn là câu này, tôi không đồng ý."
Vừa rồi Đào Gia Chi vênh mặt hất hàm sai khiến nhân viên, hiện tại Tịch Bạch không mảy may nể mặt bà, bà cảm thấy không nhịn được, chỉ trích Tịch Bạch nói: “Bây giờ con coi mình là chủ tịch à. Đừng quên, cho dù con có ngồi lên cái địa vị cao đó thì vẫn là con của chúng ta! Xóa không nổi đâu."
Tịch Bạch không muốn cùng bà ta diễn kịch gia đình chém giết nhau, rất mất mặt, cô nói với trợ lý: “Bây giờ tôi còn có chuyện, xử lý bên này giúp tôi chút."
Cuối cùng cô liếc mắt nhìn Đào Gia Chi: “Không cần khách sáo, nếu như bọn họ không đi, cứ gọi bảo vệ."
“Chủ tịch Tịch, cô thật kiêu ngạo đấy." Đào Gia Chi kích động nói với nhân viên xung quanh, “Haiz, mấy người tới phân xử cho tôi đi, chủ tịch của các người từ khi làm chủ tịch liền không thèm nhận mặt cha mẹ, không quan tâm sống chết của chị gái, trên đời này có người nào mất lương tâm như vậy chứ!"
Nhân viên xung quanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai đáp lời bà, cúi đầu làm chuyện của mình.
Ánh mắt Tịch Bạch lạnh như băng quét qua Đào Gia Chi, “Vậy là Tịch Phi Phi chết rồi à?"
“Mày nói gì vậy, mày trù chị gái mình chết sao!"
Tịch Bạch trầm giọng nói: “Nếu chị ta còn chưa chết thì mấy người nên tích chút đức cho chị ta đi."
Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi nghe thấy câu này, càng lúc càng giận không kiềm được, chửi ầm lên.
—————
Ánh chiều lặn xuống phía tây, Tạ Tùy ngồi một mình trên ghế trong vườn hoa công ty, cúi đầu xem video.
Anh vô thức sờ tay tìm thuốc, giật mình mới nhớ mình phải cai thuốc. Sau khi chia tay Tịch Bạch một khoảng thời gian sau, Tạ Tùy mới hút thuốc lại, hiện tại đã làm lành, anh bất đắc dĩ phải cai lại thuốc từ đầu.
Tịch Bạch nói con trai hút thuốc nhiều về sau sẽ hôi.
Vì câu nói này của cô, Tạ Tùy hạ quyết tâm cai thuốc! Nhất định phải cai được, anh cũng không muốn biến thành đàn ông hôi, làm Tiểu Bạch ghét bỏ.
Đái Tinh Dã gọi điện cho Tạ Tùy hẹn anh đi bar chơi, “Tao có nhiều bạn là fan của mày lắm, nghe nói tao quen mày, bình thường gọi nhau là anh em giờ tụi nó gọi tao là ông nội rồi! Tạ Tùy, mày nhất định phải cho tao mặt mũi đấy! Qua đây cho tao ra vẻ cái nào!"
“Không rảnh."
Tạ Tùy mặc kệ anh, dứt khoát cự tuyệt. “Cúp máy đây."
“Đừng mà, Tùy ca, giúp tao một chút đi, tao chém gió quá rồi, nói mày chắc chắn tới."
“Ai bảo mày không hỏi tao mà tự quyết."
“Tùy ca, xin mày đấy."
“Hôm nay hẹn Tiểu Bạch đi xem phim, lần sau tính."
“Aiz, không sao, tao nói lại với tụi nó, lần sau mày nhất định phải tới đó!"
“Ừ, cúp đây."
Kỳ thật Tạ Tùy không thích tham gia mấy chuyện xã giao này, nhưng vẫn đồng ý với Đái Tinh Dã.
Đái Tinh Dã ngày thường đều kiểu à ơi không đứng đắn, nhìn chính là kiểu cậu ấm thích diễn, nhưng lần đó anh cùng anh bôn ba lên núi Bình Lương một chuyến, bất chấp dư chấn cùng anh tìm người trong đống phế tích.
Tạ Tùy nhớ kỹ phần tình cảm này.
Tuy ngoài mặt đối xử không tốt, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn rất kiên nhẫn với anh.
Trên thế giới này người có thể khiến Tạ Tùy kiên nhẫn thật sự là rất ít.
Tạ Tùy cúp điện thoại, nhìn giờ, lúc này Tịch Bạch hẳn là tan làm rồi.
Anh đứng dậy đi tới gần cửa tập đoàn Tịch thị, ngó vào trong nhìn, nghe thấy giọng nhân viên nữ nức nở: “Chưa bao giờ thấy Bạch tổng bị người khác mắng như vậy."
“Đúng vậy, tuy là Bạch tổng nhìn có chút lạnh lùng vô tình, nhưng là mẹ cũng không nên mắng cô ấy như thế, ngay cả người lạ còn không mắng vậy, đây quả thực là mắng chửi kẻ thù mình."
Tạ Tùy nhíu mày, bước nhanh về phía văn phòng.
Trong công ty có người gọi Tịch Bạch là chủ tịch, nhưng bởi vì tuổi cô còn rất nhỏ, nên nhiều nhân viên thích gọi cô là lão đại hay Bạch tổng, cảm thấy vậy thân thiết hơn.
Tạ Tùy tiến vào văn phòng, lập tức có tiếp tân trước quầy lịch sự quét thẻ cho anh, để anh vào.
Bạn trai yêu thương của Bạch tổng, trong công ty hẳn là không ai không biết Tạ Tùy.
Bọn họ không biết nên xưng hô thế nào với người hiển nhiên nhỏ tuổi hơn bọn họ thế này, lại không thể không đối đãi lịch sự với thiếu niên, cho nên chỉ có thể kêu anh một tiếng ‘anh.’
‘Anh’ nghe ra thì thân mật hơn so với ‘ngài Tùy’, cũng khác với cách xưng hô với các vị khách nam khác tới công ty.
“Thưa anh, tôi đưa anh đến phòng nghỉ riêng của Bạch tổng, bây giờ cô ấy còn đang làm việc, dặn dò tôi để ý tới anh."
Không đợi lễ tân nói xong, Tạ Tùy sải bước đến bên cạnh thang máy, ấn nút.
“Thưa anh, tôi đưa anh lên." Nhân viên lễ tân vội vã đuổi theo. “Anh không tìm được chỗ đâu."
“Tịch Bạch ở đâu?" Tạ Tùy trầm giọng hỏi.
“Bây giờ Bạch tổng đang ở phòng tài vụ lầu 13."
Thang máy xuống tới, Tạ Tùy đi vào thang. Thang mở ra ở lầu 13, từ xa Tạ Tùy đã nhìn thấy một người đàn ông đang giơ tay lên với Tịch Bạch.
Hôm nay ở tổng công ty, Tịch Minh Chí xem như đã quá mất mặt rồi, lại bị con gái mình đối xử lạnh lùng như vậy, sau này làm sao ông ngóc đầu lên ở nhà họ Tịch được nữa.
“Tao không dạy dỗ mày đàng hoàng, mày ngược lại muốn leo lên đầu tao rồi."
Tịch Minh Chí nhất định phải lấy lại uy nghiêm của mình, nâng tay lên định tát Tịch Bạch một cái.
Có điều cái tát này còn chưa xuống thì tay Tịch Minh Chí đã bị một bàn tay khác mạnh hơn ngăn lại.
Ông ra sức giãy tay ra nhưng không tránh được, quay đầu nhìn ánh mắt hung dữ lạnh lẽo của thiếu niên, cánh tay ông liền mất đi hơn nửa sức lực, không hiểu sao có chút nhát gan.
Tịch Minh Chí nhận ra người con trai này, là bạn trai lưu manh trung học của Tịch Bạch.
“Cậu, cậu dám ra tay với trưởng bối sao?" Tịch Minh Chí ra vẻ quát Tạ Tùy.
Tạ Tùy mặt không chút biểu tình hất tay ông ra, đẩy ông lảo đảo về sau mấy bước mới đứng vững được.
“Tạ Tùy, anh không cần phải để ý mấy chuyện này."
Lời Tịch Bạch còn chưa dứt, Tạ Tùy đã kéo cô ra sau lưng che chắn. Đây là động tác bản năng của anh, bất kể là đối mặt với người nhà hay kẻ địch, chỉ cần anh nhận ra được uy hiếp, nhất định sẽ che chở cho cô.
“Đừng để tôi nhìn thấy ông lần thứ hai." Tạ Tùy nhìn Tịch Minh Chí, đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo: “Bằng không, tôi sẽ không quản ông là ai."
Lấy bạo chế bạo đối với kẻ vô lại luôn luôn là phương thức hữu hiệu nhất.
Tịch Minh Chí lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn Tạ Tùy.
Có điều lá gan của Đào Gia Chi to hơn Tịch Minh Chí một chút, trước mặt nhiều người như vậy, anh lại dám hung hăng, dám động thủ với trưởng bối sao!
“Tôi nói Bạch Bạch nhà chúng tôi làm sao lại dám ngỗ nghịch với người lớn, trở nên không nghe lời như vậy, hóa ra là bị tiểu tử lưu manh nhà cậu làm hư mà!"
Giọng nói bà the thé, hét lên: “Chắc mấy người không biết, tên này cũng không phải thứ tốt lành gì, lúc học trung học thì làm mưa làm gió ở trường, lại còn không học được đại học. À đúng rồi, ba nó còn là tội phạm giết người đấy!"
Nhân viên xung quanh hận không thể bịt lỗ tai lại, bọn họ đều câm như hến, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Tịch Bạch.
“Bảo vệ! Đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!"
Gương mặt Tịch Bạch đỏ lên, giận không kiềm được, tay chỉ vào Đào Gia Chi run rẩy: “Lập tức đuổi bọn họ ra ngoài, từ nay về sau không cho bọn họ bước vào trụ sở tập đoàn Tịch thị một bước!"
Mấy người bảo vệ lập tức xông tới mang Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí rời đi.
Đào Gia Chi hét lớn: “Tịch Bạch, mày muốn vì tên lưu manh như vậy mà bỏ cái nhà này sao!"
“Tôi sớm đã không còn nhà rồi."
Sắc mặt Tịch Bạch tối sầm khó coi, cô lạnh lùng quay đầu, khàn giọng nói: “Từ nay về sau, công ty của hai người tách khỏi tập đoàn Tịch thị, đừng mơ lấy được một xu nào từ tập đoàn nữa."
Tịch Minh Chí mở to hai mắt, khó tin nhìn Tịch Bạch. Nếu quả thật tách khỏi công ty mẹ, công ty bọn họ nhất định sẽ phá sản!
“Bạch Bạch, con tuyệt tình tới mức vậy sao!"
“Đúng vậy! Chúng ta là cha mẹ con, con làm như vậy là đại nghịch bất đạo!"
Thậm chí trợ lý Tần chạy vội tới cũng không nhịn được muốn khuyên Tịch Bạch đừng làm căng chuyện, không thể cứu vãn được.
Dù sao, Tịch Minh Chí cũng là người con thứ hai của bà Tịch.
Tịch Bạch quay đầu nhìn trợ lý Tần, trầm giọng nói: “Bây giờ con mới là chủ tịch."
Toàn bộ ban giám đốc tập đoàn đều giữ một phiếu có quyền phủ quyết, nhưng quyết định của cô chính là quyết định cuối cùng.
Trợ lý Tần nhìn cô, thấy trong đôi mắt cô là sự lạnh lẽo làm ông không rét mà run.
Khoảnh khắc này, ông rốt cuộc đã biết, vị tiểu thư này đã trưởng thành rồi, đã biến thành dáng vẻ bà Tịch kỳ vọng.
Quyết đoán sát phạt, không chút dây dưa, nhưng cô lại không phải kiểu lạnh lùng vô tình như Tịch Tĩnh, ngược lại lại tương phản.
Con người chỉ có lúc bảo vệ người mình yêu mới có thể phát triển, trở nên mạnh mẽ, sức mạnh vô địch.
————–
Hai vợ chồng Tịch Minh Chí bị bảo vệ đuổi ra ngoài, phòng tiếp khách của phòng tài vụ yên tĩnh lại trong khoảnh khắc.
Nhân viên xung quanh hiểu ý tìm kế rời đi, chỉ để lại hai người Tịch Bạch và Tạ Tùy trong phòng tiếp khách.
Tay Tịch Bạch nắm chật thành nắm đấm, ngọn lửa tức giận đang thiêu trọn trái tim cô.
Mặc kệ bọn họ dùng ngôn từ ô uế gì nói cô, cô đều vẫn sẽ nhịn trong lòng. Nhưng cô không cách nào dễ dàng tha thứ cho bọn họ khi vũ nhục Tạ Tùy cho dù chỉ một chữ. Bọn họ đã chạm tới ranh giới cuối cùng của cô.
Tạ Tùy im lặng trong chốc lát, vẫn đi đến phía sau cô, luồn bàn tay mình vào bàn tay cô, mở đầu ngón tay cô ra.
“Trợ lý Tần nói đúng, không nhất thiết phải làm như vậy." Tiếng anh thấp thuần mạnh mẽ: “Không nhất thiết phải vì anh mà cùng người nhà…"
Không đợi anh nói xong, Tịch Bạch bỗng xoay người, nhón chân lên, ra sức hôn lấy môi anh.
Tạ Tùy thấy khóe mắt cô gái chảy nước mắt.
Cô ôm lấy cằm anh, chăm chú hôn anh, hô hấp càng lúc càng gấp rút, trong cổ họng nghẹn tiếng khóc.
Cô không chịu được người khác nói anh không tốt dù chỉ một chữ, cô thương anh, đau đến mức ruột gan đều run rẩy.
Trái tim Tạ Tùy bị cơn chua xót bóp nghẹn, anh ôm lấy cô, đặt cô lên bàn, bắt đầu hôn điên cuồng, hết mút lại liếm, mút sạch nước mắt đắng chát trên gương mặt cô gái.
“Không cho khóc."
Anh thở gấp, kề vào tai cô, dùng hơi thở ấm áp dỗ dành cô: “Lớn thế rồi, còn khóc nữa."
“Tạ Tùy, anh cũng đừng buồn, anh buồn em sẽ rất đau lòng."
Khóe miệng Tạ Tùy giương lên, cọ cọ vào cái mũi nhỏ của cô: “Trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến anh khổ sở, ngoại trừ em."
Tịch Bạch ôm cả cổ anh, nghe lời gật đầu liên tục, chùi cả nước mắt vào áo trên vai anh: “Ai dám khi dễ anh, em sẽ đối phó với bọn họ!"
Tạ Tùy lấy ngón tay vén một lọn tóc của cô, cười khẽ: “Cô nhóc ngốc này."
—————-
Buổi tối, hai người đi xem phim, trong rạp phim Tịch Bạch luôn nắm tay anh thật chặt.
Tạ Tùy thậm chí còn cảm nhận được tầng mồ hôi mỏng ướt át trong lòng bàn tay mềm của cô.
Anh nghiêng người sang, sờ lên trán cô, khẽ giọng hỏi: “Nóng lắm hả?"
Tịch Bạch không trả lời, chỉ lắc đầu, càng nắm chặt tay anh.
Tạ Tùy cảm thấy thân thể run rẩy của cô, anh nhíu mày hỏi cô: “Có phải không được khỏe không?"
Cô gái vẫn lắc đầu, rất lâu sau, cô xích lại gần tai anh, dùng giọng nói rất thấp rất thấp nói:
“Tạ Tùy, đêm nay em muốn ở bên anh."
Tác giả :
Xuân Phong Lựu Hỏa