Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
Chương 8
Cuối cùng Mục Thu vẫn mời Tô Thiến vì một câu ~A à, chuyện kết hôn lớn như vậy chẳng lẽ cậu không nên mời khách chúc mừng?~ của đối phương.
Mục Thu lập tức nhào đến.
“Cậu biết?"
“Dĩ nhiên mình biết, mấy ngày trước trong TV cũng đưa tin kìa." người đang ăn trả lời như chuyện hiển nhiên.
“Khụ….là em gái mình lấy chồng."
“Nhưng người mặc áo cưới tham dự hôn lệ, còn chẳng phải là tiểu Thu cậu sao?" cười hề hề, lộ ra một hàm răng đều nhau.
Đột nhiên Mục Thu cảm thấy bản thân thật thất bại.
“Sao cậu phát hiện thế?"
“Chẳng phải người trong TV luôn là câu sao?" rõ ràng là cố tình không nên trọng điểm.
“……..nhưng mà lúc đó luôn mang khăn che mặt!"
“Không phải chứ? Mình và cậu biết nhau nhiều năm như vậy, trên người cậu có chỗ nào mình chưa đùa giỡn qua? Mang thêm cái khăn che là mình sẽ không nhận ra à?" mặt khinh bỉ..
“…." mình, quả nhiên thất bại mà. “Này, còn có bao nhiêu người nhận ra?"
“Ừm….Thôi, cơm trưa ngày mai cậu mời mình luôn đi mình sẽ nói cho cậu biết."
“—_—|||"
“Sao?"
“Ừ."
“Theo mình biết, ngoại trừ mình, vẫn không ai biết. Bọn họ sao có thể so với mình, cậu nói đúng không?"
“Cũng may, cũng may…." may quá.
“Nhưng mà mình không xác định được sau đó có người biết hay không."
“o(╯□╰)o"
Cuối cùng Mục Thu vẫn thỏa hiệp, lo bữa trưa ngày mai của Tô Thiến. Sau đó, không có gì bất ngờ lắm, bị người ép hỏi chuyện đã trải qua.
“Mình có thể lựa chọn không nói không?"
“Vậy mình cũng có thể chọn ‘chiếu cáo thiên hạ’, chuyện cậu thay thế em gái cậu không?"
“…." tiểu nhân đê tiện!
Vì thế Mục Thu rưng rưng, lải nhải lảm nhảm nói hết mọi chuyện đã trải qua với Tô Thiến.
“Không tệ nha! Gả cho người đàn ông có tiền như vậy, còn có cả con rồi." Tô Thiến cười trêu chọc.
“Cậu đùa thật đó à."
“Đùa gì, mình là nghiêm túc đó. Cậu xem, phụ nữ sinh em bé đau khổ như vậy, bây giờ cậu có thể trực tiếp bỏ qua bước này, quá tốt rồi." kéo cằm Mục Thu, tiếp tục đùa giỡn.
“Mình không để ý đâu."
“Mình cũng không để ý, chỉ cần Sơ Đỉnh Văn kia đồng ý."
“…." Cô thế mà có một người bạn như vậy, ông trời quả nhiên là không mở mắt mà?
“Vậy bây giờ cậu và tiểu tổ tông kia đang ‘chiến tranh lạnh’?"
“Sai! Là không xâm phạm lẫn nhau." sửa chữa
“Sao mình cảm thấy, tiểu tổ tông kia không giống như kẻ sẽ dễ dàng buông tha cho người ta?"
“Mình cũng cảm thấy như vậy…."
“......" —_—|||||
“. ....." —_—||||| hai người lâm vào phức tạp.
Yên tĩnh trước cơn giông….
…..
Lúc Mục Thu từ trường học trở về mới chỉ hơn ba giờ, bởi vì là năm hai, tương đối mà nói, cuộc sống học tập của Mục Thu vẫn khá thanh thản.
Sau khi Mục Thu trở về không bao lâu, Sơ Đông cũng tan học trở về. Nữ sinh còn đang suy nghĩ vấn đề mình thảo luận với Tô Thiến lúc trưa hôm nay, cảm thấy dựa vào hành vi của Sơ Đông mấy ngày trước nhìn thấy, con bé hẳn là tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ. Cô đang nghĩ đến, đề phòng. Chỉ thấy Sơ Đông vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, đi đến bên cạnh mình.
“Dì, dì tên gì?" cô bé hỏi, trong giọng nói mang theo nụ cười, cô bé hỏi rất nghiêm túc, không có nửa phần vui đùa.
Mục Thu cảm thấy không phải đầu óc mình xảy ra vấn đề, mà là đầu óc của tiểu tổ tông trước mặt này xảy ra vấn đề. Nếu không thì sao có thể xuất hiện loại tình cảnh này? Hon nữa chữ ‘dì’ này, cũng đã đủ để khiến Mục Thu trọng thương rồi.
Mình, quả nhiên là già rồi sao……..cũng đã đến tuổi bị tiểu quỷ gọi là dì rồi sao?
“Mục….Mục Yên…." suýt nữa trả lời sai, nói ra tên của mình. Đả kích quá lớn mà….
Tuy rằng hoài nghi đầu óc mình hay là Sơ Đông có lẽ thật sự xảy ra chút vấn đề, nhưng Mục Thu vẫn chậm rãi trả lời đàng hoàng câu hỏi của Sơ Đông.
“Dì Mục Yên." vì thế trong lúc Mục Thu đang hóa đá, Sơ Đông liền đến trước mặt Mục Thu, vẻ mặt hồn nhiên, không chút sát thương nào, có thể nói là vẻ mặt hoàn toàn khiến kẻ thù mất đi cảnh giác, đến gần Mục Thu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, cười nói: “Chúng ta làm hòa đi, sau này làm đôi bạn tốt."
“…." Mục Thu trợn mắt nhìn trời. Cô xuyên không lúc nào mà sao cả bản thân cô cũng không biết? Lối ra, lối ra đâu? Lối ra ở chỗ nào? Mau để cô ra ngoài! ~~~~(>_<)~~~~
“Dì…." tiểu tổ tông điềm đạm đáng yêu, nhẹ nhàng sát thương hỏi: “Chẳng lẽ dì không muốn sao?"
Âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu! Tiểu quỷ, mỹ nhân kế của bé dùng sai chỗ rồi!
“Được." mỉm cười, chía tay mình ra.
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau, giờ phút này rất có khí thế anh hùng hăng hái biến chiến tranh thành tơ lụa. Đáng tiếc…
Sơ Đông: hừ, hừ hừ hừ…
Mục Thu: hừ hừ…hừ hừ hừ hừ….
Mấy tiếng ‘hừ hừ’ này chính là không nói ra….
……….
Sau đó ba ngày yên bình trôi qua, ba ngày nay tiểu tổ tông kia thật sự ngoan ngoãn nghe lời, còn thường tìm Mục Thu tâm sự trò chuyện, nói đến Mục Thu ‘kinh hồn bạt vía’ á…..thời thời khắc khắc đều đề phòng, nhưng mà kẻ địch lại không có động tĩnh gì, thật sự là không dễ chịu. Cầu xin bé dù có muốn ra chiêu gì, thì cũng nhanh ra một chút đi.
Cuối cùng đến ngày thứ tư, Sơ Đông mang một đống quần ào tìm Mục Thu.
“Dì….từ rất nhỏ Đông Đông đã không có mẹ, mấy ngày nay ở chung với dì, dì lại khiến Đông Đông cảm nhận được một loại ấm ấp, cho nên…." Đoán chừng tạm dừng là vì quá mắc ói với lời nói mới đây của chính mình đi? “Đông Đông nghe bạn cùng lớp nói, mẹ bọn họ đều giúp bọn họ giặc quần áo, dì có thể giúp Đông Đông giặt quần áo không?" mắt to chớp rồi chớp, một thiên sứ chân chính.
“…." Mục Thu mỉm cười: “……..Đương nhiên…..có thể." nhiều quần áo như vậy bé muốn tôi giặt đến chết sao? Bé #$#@#$#…..tiểu quỷ thối!
Vì thế hai người nâng đống quần áo cười……..từng cơn gió lạnh.
Cô đã nói đây là âm mưu! Quả nhiên mình không có rơi vào Dị Giới (hình như ý nghĩ này khiến cô thật vui vẻ, không biết vui vẻ gì),
Đến đêm, Mục Thu đều luôn cầu xin Sơ Đỉnh Văn mau trờ nhanh chút, để giải cứu cô khỏi tình cảnh ‘dầu sôi lửa bỏng’ này. Nhưng mà thật đáng tiếc, không biết là vì nguyên do gì, người vồn luôn về đúng 5:00 giờ chiều mỗi ngày,không biết vì sao hôm nay, lại ở lại công ty tăng ca. Hoàng tử không đến, công chúa bị ức hiếp.
Trời ạ, ông quả nhiên không mở mắt mà? Lại giúp đỡ tiểu quỹ kia mà không giúp cô! Mục Thu ‘chịu khó’ giặc số quần áo không đếm được, trong lòng mang hết người trong gia phả nhà Sơ Đông ra nguyền rủa một lần.
Sáng hôm sau, Sơ Đông nhìn quấn áo sạch sẽ trong sân sau vô cùng vui vẻ, tiếp đó thấy mắt Mục Thu thâm quầng, thì càng thêm vui vẻ. Nụ cười trên mặt là ngọt chưa từng có.
“Dì, chào buổi sáng.." O(∩_∩)O~
“Ha ha…..chào buổi sáng."
“Đêm qua dì ngủ không ngon sao?"
“À….có chút mất ngủ." @!##$……đây là bị cắt xén.
“Dì….Đông Đông thấy dì giúp Đông Đông giặc quần áo, Đông Đông rất vui vẻ." thật rất vui vẻ. Mục Thu như vậy, cô bé đương nhiên càng vui vẻ rồi.
“Bé vui là được rồi." người ngáp trả lời.
“Vậy dì…..sau này quần áo của Đông Đông đều có thể cho dì giặt không?"
“…." kinh sợ. Bé còn muốn tới?!
Giả yếu ớt, cúi mi mắt, nhỏ giọng: “Chẳng lẽ….dì không chịu sao?"
Làm bộ! Tuyệt đối là làm bộ! Tiểu quỷ mười một tuổi này thế nhưng đả có thể giả vờ như vậy rồi! Xem ra không phải phái thần tượng, tuyệt đối là phái sức mạnh! Đây đây đây….đây đó là ai dạy?
“Làm sao có thể chứ…." nữ sinh mắt thâm quần nở nụ cười hiền lành: “Yên tâm, sau này quần áo của Đông Đông, dì đều giặt giúp bé."
“Thật vậy sao?" vui mừng.
“Đương nhiên." dịu dàng.
Hình ảnh thật hòa thuận mà….hình ảnh thật có tình mà…..
Vì thế đại học Anh. Truyện Lịch Sử
“Mình nói này tiểu Thu, cậu thăng chức lúc nào cư nhiên cũng không nói với mình, ừm." một tay Tô Thiến ôm học muội, nhìn ánh mắt Mục Thu, cười cực kỳ đáng đánh đòn.
“Vừa thăng chức đêm qua." không có hơi sức tán gẫu với người ta.
“À ~~~ phần mềm gì nhanh vậy? Trực tiếp thăng thành bảo vật quốc gia rồi. Giới thiệu cho mình nhìn xem."
Đầu rũ xuống đất: “Phần mềm có giới tính có tuổi có tên, nữ, 11, Sơ Đông, đoán chừng Baidu(giống google của mình) là có thể tìm ra." Chậm rề rề lê thân đến phòng học.
“Ha ha….." Thả mặt tiểu học muội trong lòng mình: “À ~~ đàn chị có chính sự, sau này chúng ta lại trò chuyện thế nào?"
“Ai, đàn chị phải đi nhanh vậy rồi sao?" giọng ai oán.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi…." cười đuổi theo người phía trước: “Sao, tiểu tổ tông nhà các người lại không yên phận à?"
“Lần này là gì? Đâp chén? Ném quần áo? Hay là đánh đập tàn nhẫn?"
“Không có….lần này là chiến thuật giặt quần áo. Người ta cũng thăng cấp rồi."
“À…..phần mềm cũng thăng cấp!"
“Ừ ừ….bọn mình thăng cùng nhau."
“Tình cảm không tệ nha."
Mục Thu liếc xéo: “Ánh mắt cậu, cũng quá kém rồi…."
“…."
Mục Thu lập tức nhào đến.
“Cậu biết?"
“Dĩ nhiên mình biết, mấy ngày trước trong TV cũng đưa tin kìa." người đang ăn trả lời như chuyện hiển nhiên.
“Khụ….là em gái mình lấy chồng."
“Nhưng người mặc áo cưới tham dự hôn lệ, còn chẳng phải là tiểu Thu cậu sao?" cười hề hề, lộ ra một hàm răng đều nhau.
Đột nhiên Mục Thu cảm thấy bản thân thật thất bại.
“Sao cậu phát hiện thế?"
“Chẳng phải người trong TV luôn là câu sao?" rõ ràng là cố tình không nên trọng điểm.
“……..nhưng mà lúc đó luôn mang khăn che mặt!"
“Không phải chứ? Mình và cậu biết nhau nhiều năm như vậy, trên người cậu có chỗ nào mình chưa đùa giỡn qua? Mang thêm cái khăn che là mình sẽ không nhận ra à?" mặt khinh bỉ..
“…." mình, quả nhiên thất bại mà. “Này, còn có bao nhiêu người nhận ra?"
“Ừm….Thôi, cơm trưa ngày mai cậu mời mình luôn đi mình sẽ nói cho cậu biết."
“—_—|||"
“Sao?"
“Ừ."
“Theo mình biết, ngoại trừ mình, vẫn không ai biết. Bọn họ sao có thể so với mình, cậu nói đúng không?"
“Cũng may, cũng may…." may quá.
“Nhưng mà mình không xác định được sau đó có người biết hay không."
“o(╯□╰)o"
Cuối cùng Mục Thu vẫn thỏa hiệp, lo bữa trưa ngày mai của Tô Thiến. Sau đó, không có gì bất ngờ lắm, bị người ép hỏi chuyện đã trải qua.
“Mình có thể lựa chọn không nói không?"
“Vậy mình cũng có thể chọn ‘chiếu cáo thiên hạ’, chuyện cậu thay thế em gái cậu không?"
“…." tiểu nhân đê tiện!
Vì thế Mục Thu rưng rưng, lải nhải lảm nhảm nói hết mọi chuyện đã trải qua với Tô Thiến.
“Không tệ nha! Gả cho người đàn ông có tiền như vậy, còn có cả con rồi." Tô Thiến cười trêu chọc.
“Cậu đùa thật đó à."
“Đùa gì, mình là nghiêm túc đó. Cậu xem, phụ nữ sinh em bé đau khổ như vậy, bây giờ cậu có thể trực tiếp bỏ qua bước này, quá tốt rồi." kéo cằm Mục Thu, tiếp tục đùa giỡn.
“Mình không để ý đâu."
“Mình cũng không để ý, chỉ cần Sơ Đỉnh Văn kia đồng ý."
“…." Cô thế mà có một người bạn như vậy, ông trời quả nhiên là không mở mắt mà?
“Vậy bây giờ cậu và tiểu tổ tông kia đang ‘chiến tranh lạnh’?"
“Sai! Là không xâm phạm lẫn nhau." sửa chữa
“Sao mình cảm thấy, tiểu tổ tông kia không giống như kẻ sẽ dễ dàng buông tha cho người ta?"
“Mình cũng cảm thấy như vậy…."
“......" —_—|||||
“. ....." —_—||||| hai người lâm vào phức tạp.
Yên tĩnh trước cơn giông….
…..
Lúc Mục Thu từ trường học trở về mới chỉ hơn ba giờ, bởi vì là năm hai, tương đối mà nói, cuộc sống học tập của Mục Thu vẫn khá thanh thản.
Sau khi Mục Thu trở về không bao lâu, Sơ Đông cũng tan học trở về. Nữ sinh còn đang suy nghĩ vấn đề mình thảo luận với Tô Thiến lúc trưa hôm nay, cảm thấy dựa vào hành vi của Sơ Đông mấy ngày trước nhìn thấy, con bé hẳn là tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ. Cô đang nghĩ đến, đề phòng. Chỉ thấy Sơ Đông vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, đi đến bên cạnh mình.
“Dì, dì tên gì?" cô bé hỏi, trong giọng nói mang theo nụ cười, cô bé hỏi rất nghiêm túc, không có nửa phần vui đùa.
Mục Thu cảm thấy không phải đầu óc mình xảy ra vấn đề, mà là đầu óc của tiểu tổ tông trước mặt này xảy ra vấn đề. Nếu không thì sao có thể xuất hiện loại tình cảnh này? Hon nữa chữ ‘dì’ này, cũng đã đủ để khiến Mục Thu trọng thương rồi.
Mình, quả nhiên là già rồi sao……..cũng đã đến tuổi bị tiểu quỷ gọi là dì rồi sao?
“Mục….Mục Yên…." suýt nữa trả lời sai, nói ra tên của mình. Đả kích quá lớn mà….
Tuy rằng hoài nghi đầu óc mình hay là Sơ Đông có lẽ thật sự xảy ra chút vấn đề, nhưng Mục Thu vẫn chậm rãi trả lời đàng hoàng câu hỏi của Sơ Đông.
“Dì Mục Yên." vì thế trong lúc Mục Thu đang hóa đá, Sơ Đông liền đến trước mặt Mục Thu, vẻ mặt hồn nhiên, không chút sát thương nào, có thể nói là vẻ mặt hoàn toàn khiến kẻ thù mất đi cảnh giác, đến gần Mục Thu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, cười nói: “Chúng ta làm hòa đi, sau này làm đôi bạn tốt."
“…." Mục Thu trợn mắt nhìn trời. Cô xuyên không lúc nào mà sao cả bản thân cô cũng không biết? Lối ra, lối ra đâu? Lối ra ở chỗ nào? Mau để cô ra ngoài! ~~~~(>_<)~~~~
“Dì…." tiểu tổ tông điềm đạm đáng yêu, nhẹ nhàng sát thương hỏi: “Chẳng lẽ dì không muốn sao?"
Âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu! Tiểu quỷ, mỹ nhân kế của bé dùng sai chỗ rồi!
“Được." mỉm cười, chía tay mình ra.
Một lớn một nhỏ nắm tay nhau, giờ phút này rất có khí thế anh hùng hăng hái biến chiến tranh thành tơ lụa. Đáng tiếc…
Sơ Đông: hừ, hừ hừ hừ…
Mục Thu: hừ hừ…hừ hừ hừ hừ….
Mấy tiếng ‘hừ hừ’ này chính là không nói ra….
……….
Sau đó ba ngày yên bình trôi qua, ba ngày nay tiểu tổ tông kia thật sự ngoan ngoãn nghe lời, còn thường tìm Mục Thu tâm sự trò chuyện, nói đến Mục Thu ‘kinh hồn bạt vía’ á…..thời thời khắc khắc đều đề phòng, nhưng mà kẻ địch lại không có động tĩnh gì, thật sự là không dễ chịu. Cầu xin bé dù có muốn ra chiêu gì, thì cũng nhanh ra một chút đi.
Cuối cùng đến ngày thứ tư, Sơ Đông mang một đống quần ào tìm Mục Thu.
“Dì….từ rất nhỏ Đông Đông đã không có mẹ, mấy ngày nay ở chung với dì, dì lại khiến Đông Đông cảm nhận được một loại ấm ấp, cho nên…." Đoán chừng tạm dừng là vì quá mắc ói với lời nói mới đây của chính mình đi? “Đông Đông nghe bạn cùng lớp nói, mẹ bọn họ đều giúp bọn họ giặc quần áo, dì có thể giúp Đông Đông giặt quần áo không?" mắt to chớp rồi chớp, một thiên sứ chân chính.
“…." Mục Thu mỉm cười: “……..Đương nhiên…..có thể." nhiều quần áo như vậy bé muốn tôi giặt đến chết sao? Bé #$#@#$#…..tiểu quỷ thối!
Vì thế hai người nâng đống quần áo cười……..từng cơn gió lạnh.
Cô đã nói đây là âm mưu! Quả nhiên mình không có rơi vào Dị Giới (hình như ý nghĩ này khiến cô thật vui vẻ, không biết vui vẻ gì),
Đến đêm, Mục Thu đều luôn cầu xin Sơ Đỉnh Văn mau trờ nhanh chút, để giải cứu cô khỏi tình cảnh ‘dầu sôi lửa bỏng’ này. Nhưng mà thật đáng tiếc, không biết là vì nguyên do gì, người vồn luôn về đúng 5:00 giờ chiều mỗi ngày,không biết vì sao hôm nay, lại ở lại công ty tăng ca. Hoàng tử không đến, công chúa bị ức hiếp.
Trời ạ, ông quả nhiên không mở mắt mà? Lại giúp đỡ tiểu quỹ kia mà không giúp cô! Mục Thu ‘chịu khó’ giặc số quần áo không đếm được, trong lòng mang hết người trong gia phả nhà Sơ Đông ra nguyền rủa một lần.
Sáng hôm sau, Sơ Đông nhìn quấn áo sạch sẽ trong sân sau vô cùng vui vẻ, tiếp đó thấy mắt Mục Thu thâm quầng, thì càng thêm vui vẻ. Nụ cười trên mặt là ngọt chưa từng có.
“Dì, chào buổi sáng.." O(∩_∩)O~
“Ha ha…..chào buổi sáng."
“Đêm qua dì ngủ không ngon sao?"
“À….có chút mất ngủ." @!##$……đây là bị cắt xén.
“Dì….Đông Đông thấy dì giúp Đông Đông giặc quần áo, Đông Đông rất vui vẻ." thật rất vui vẻ. Mục Thu như vậy, cô bé đương nhiên càng vui vẻ rồi.
“Bé vui là được rồi." người ngáp trả lời.
“Vậy dì…..sau này quần áo của Đông Đông đều có thể cho dì giặt không?"
“…." kinh sợ. Bé còn muốn tới?!
Giả yếu ớt, cúi mi mắt, nhỏ giọng: “Chẳng lẽ….dì không chịu sao?"
Làm bộ! Tuyệt đối là làm bộ! Tiểu quỷ mười một tuổi này thế nhưng đả có thể giả vờ như vậy rồi! Xem ra không phải phái thần tượng, tuyệt đối là phái sức mạnh! Đây đây đây….đây đó là ai dạy?
“Làm sao có thể chứ…." nữ sinh mắt thâm quần nở nụ cười hiền lành: “Yên tâm, sau này quần áo của Đông Đông, dì đều giặt giúp bé."
“Thật vậy sao?" vui mừng.
“Đương nhiên." dịu dàng.
Hình ảnh thật hòa thuận mà….hình ảnh thật có tình mà…..
Vì thế đại học Anh. Truyện Lịch Sử
“Mình nói này tiểu Thu, cậu thăng chức lúc nào cư nhiên cũng không nói với mình, ừm." một tay Tô Thiến ôm học muội, nhìn ánh mắt Mục Thu, cười cực kỳ đáng đánh đòn.
“Vừa thăng chức đêm qua." không có hơi sức tán gẫu với người ta.
“À ~~~ phần mềm gì nhanh vậy? Trực tiếp thăng thành bảo vật quốc gia rồi. Giới thiệu cho mình nhìn xem."
Đầu rũ xuống đất: “Phần mềm có giới tính có tuổi có tên, nữ, 11, Sơ Đông, đoán chừng Baidu(giống google của mình) là có thể tìm ra." Chậm rề rề lê thân đến phòng học.
“Ha ha….." Thả mặt tiểu học muội trong lòng mình: “À ~~ đàn chị có chính sự, sau này chúng ta lại trò chuyện thế nào?"
“Ai, đàn chị phải đi nhanh vậy rồi sao?" giọng ai oán.
“Thật xin lỗi thật xin lỗi…." cười đuổi theo người phía trước: “Sao, tiểu tổ tông nhà các người lại không yên phận à?"
“Lần này là gì? Đâp chén? Ném quần áo? Hay là đánh đập tàn nhẫn?"
“Không có….lần này là chiến thuật giặt quần áo. Người ta cũng thăng cấp rồi."
“À…..phần mềm cũng thăng cấp!"
“Ừ ừ….bọn mình thăng cùng nhau."
“Tình cảm không tệ nha."
Mục Thu liếc xéo: “Ánh mắt cậu, cũng quá kém rồi…."
“…."
Tác giả :
Bổn Điểu Tiên Phi