Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng
Chương 34
"Mỳ trong quán kia thật sự quá khó ăn!" Lúc trở lại tiệm sách, Sơ Đông đã bình luận như thế.
"Nhưng theo tôi thấy, tô mỳ đó em đã ăn sạch đến nước cũng không chừa lại mà."
"...... Hừ! Chính là khó ăn! Sau này không bao giờ muốn ăn chỗ đó nữa!"
"Thật sự không muốn đi nữa?"
"Không bao giờ muốn đi nữa!"
"Ồ...... Thế cũng tốt, tôi có thể tiết kiệm chút tiền rồi." Cười nói.
"...... Chị lớn đầu rồi sao mà nhỏ mọn dữ vậy!" Khó chịu.
"Hở? Là Đại tiểu thư em không muốn đi mà?"
"...... Quỷ hẹp hòi! Lần sau tôi mời chị đi ăn!"
"Phốc!"
"Này này! Chị cười cái gì, không cho phép!"
"Ha ha......"
"Đã nói không cho phép rồi, chị còn cười! Cười nữa tôi sẽ không bao giờ để ý đến chị luôn!"
"Ha ha ha......"
Giữa bầu trời đầy tuyết, ngày cuối cùng của năm 2006, cứ trôi qua như vậy.
Ngày trừ tịch(*) nào đó. Tiệm sách không mở bán. Đêm trừ tịch, sau khi ăn cơm thì đã đến 9 giờ tối. Mục Thu ra khỏi nhà xem pháo hoa.
(*) Bên mình gọi là giao thừa
Tuy rằng bên ngoài có tuyết rơi nhỏ, nhưng vẫn không thể ngăn cản hứng phấn của mọi người khi xem bắn pháo hoa. Lúc sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, bên ngoài cũng đã 'đùng đùng đùng' không ngừng.
Hơn 9 giờ tối, bầu trời tối đen tràn đầy pháo hoa màu sắc sặc sỡ. Trong nhà Mục Thu cũng có pháo hoa. Nhưng là do Mục ba ba đốt, rõ ràng bây giờ còn chưa phải lúc mà.
Nhưng Mục Thu còn chưa kịp ra khỏi cửa nhà mình, thì đã bị người đứng trước cửa nhà mình hù dọa.
"Đại tiểu thư?" Mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sơ Đông đang đứng trước cửa, nàng rất muốn gõ cửa, nhưng lại không dám gõ. Nếu nàng gõ cửa, mà người đi ra mở cửa không phải Mục Thu thì nên làm cái gì bây giờ? Nếu người mở cửa không chào đón mình, muốn nàng đi thì phải làm sao? Cho dù người mở cửa là Mục Thu, nhưng nếu Mục Thu biểu hiện sắc mặt khó coi thì phải làm sao đây?
Nàng không dám gõ cửa, nhưng lại không muốn trở về. Ba ba còn đang ở nước ngoài, qua mấy ngày nữa mới có thể về. Mà những người đang ở trong nhà, nàng cũng không muốn nhìn thấy họ dù chỉ là cái chớp mắt.
Nàng đứng ở bên ngoài, đang không biết nên làm cái gì bây giờ, cửa lại tự động mở ra, đứng ở bên trong là khuôn mặt quen thuộc mang vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi.
"Đại tiểu thư?" Có ấy kêu, bộ dạng này làm Sơ Đông nhớ tới ngày Mục Thu sinh bệnh, lần đầu tiên nàng tới nơi này gặp Mục Thu.
"Hôm nay tiệm sách không có mở cửa." Sơ Đông nói, bởi vì nàng đã đợi, đợi thật lâu thật lâu, nhưng tiệm sách vẫn không mở cửa, nàng mới trở về. Trở về rồi tới buổi chiều lại đến, nhưng tiệm sách vẫn không có mở cửa.
Nàng biết hôm nay là năm mới, tiệm sách sẽ không mở cửa, còn có rất nhiều tiệm khác cũng không mở cửa. Nhưng sau khi về nhà ăn cơm xong nàng vẫn ra ngoài, không có đến nhà Kế Hoa Thanh, cũng không có đến nhà bạn học nào, mà là đến chỗ này của Mục Thu.
Bởi vì nàng cảm thấy thực ủy khuất, nàng rất muốn nói với Mục Thu, tiệm sách không có mở cửa, nhưng nàng đã đợi trước cửa, đợi thật lâu. Cho nên nàng đã chạy tới nơi này, tuy rằng chuyện ra ngoài vào buổi tối như thế này, trước kia cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng làm. Lúc nàng tới đây, thậm chí cái gì cũng chưa có nghĩ, chỉ là muốn đem tất cả ủy khuất của mình nói cho người này.
Nghe thấy lời của Sơ Đông, vẻ kinh ngạc trên mặt Mục Thu càng đậm. "Em đã đến đó đợi?"
"Ừm." Gật đầu. "Vì sao chị không mở cửa?" Nàng hỏi.
"Hôm nay là trừ tịch mà, đương nhiên sẽ không mở cửa buôn bán. Mấy ngày sau cũng sẽ không bán. Hôm nay em đã đợi thật lâu sao?" Nhướng mày, hỏi.
"Mới...... Mới không có, tôi chỉ đến xem thử, đợi có chút xíu à." Nhưng nàng thẹn thùng, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Thật có lỗi, ngày hôm qua không nói với em." Mục Thu có hơi áy náy.
"Tôi đã nói là chỉ đợi có chút xíu thôi mà, đợi một lát thôi, một lát chút xíu xiu thôi." Tiểu quỷ da mặt mỏng đỏ mặt cãi lại.
"Rồi rồi, một lát xíu xiu." TAT "Vậy sao em lại đến đây?"
"Tôi trùng hợp đến đây thôi."
"Nơi này cách nhà em rất xa nha."
╭(╯^╰)╮
"Tôi ra ngoài xem pháo hoa, lát nữa nhà tôi cũng bắn pháo, có muốn cùng nhau bắn pháo hoa không?" Cười hỏi. Cảm thấy chắc là Tiểu quỷ đều sẽ thích bán pháo hoa.
"Không cần." Mà hình như cô đã quên Tiểu quỷ này có hơi đặc biệt, cho nên bị người ta dùng 1 câu cự tuyệt luôn.
"Không cần? Sao lại không? Pháo hoa đẹp lắm nha." Đột nhiên bị người ta cự tuyệt, tâm tình khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Mục Thu tiếp tục khuyên bảo.
"Khó coi chết đi được, tiếng nổ đùng đùng cũng quá khó nghe. Lúc nổ mạnh còn có thể dọa chết người." Tiểu quỷ khinh bỉ. [Lời tác giả: thật không biết hiện tại em đây là đang khinh bỉ cái gì]
"Ồ~~" Mục Thu như bừng tỉnh đại ngộ. "Thì ra Đại tiểu thư sợ pháo hoa nha."
"Chị mới là người sợ, tôi không có sợ đâu, chỉ cảm thấy khó coi chết đi được, tiếng pháo cũng khó nghe muốn chết." Bực mình. Chẳng lẽ là chạm đến chỗ đau, cảm thấy thật mất mặt?
"Nhưng lúc này em còn nói pháo hoa nổ mạnh có thể dọa chết người." Quả nhiên Mục Thu còn không có tốt bụng như thế, trực tiếp lột bỏ "ngụy trang" của Đại tiểu thư.
"@#%......" Vì thế Đại tiểu thư liền thẹn quá thành giận.
"Lát nữa chúng ta tránh ở bên cạnh, xem ba chị đốt là được, ông ấy rất là rành nha. Hơn nữa, không chỉ có pháo hoa có tiếng 'đùng đùng', cũng có pháo hoa không có tiếng đó." Mục Thu cười, kéo tay Sơ Đông.
"Làm cái gì vậy?"
"Nhà tôi có que pháo sáng, đi vào lấy a, chơi vui lắm, nếu đã đến đây, thì vào trong ngồi thôi."
"A?! Kia, cái kia......" Tiểu quỷ không được tự nhiên đứng yên tại chỗ nhăn nhó.
"Hở? Sao thế? Cà lăm luôn rồi." Kéo kéo.
"Tôi...... Tôi không vào đâu!"
"A? Sao vậy?"
"Không đi vào, chính là không đi vào!"
"Lại tùy hứng rồi, đều đã tới cửa, tết nhất không nên cáu kỉnh." Tiếp tục dùng sức kéo.
"Tôi không cần không muốn không muốn! Tôi không muốn đi vào!" Gắt gao ôm khung cửa không muốn vào.
"Vì sao không muốn vào hả?!" Mục Thu cũng nổi giận, Sơ Đông càng không muốn vào, cô lại càng muốn kéo nàng vào.
"Tôi không muốn! Tôi không muốn gặp ba mẹ của chị!" Ôm khung cửa, chết cũng không muốn buông tay.
Thối Tiểu quỷ này, ba mẹ cô thế nào chứ? Chẳng lẽ có thể ăn nàng sao?
"Đi vào!"
"Không!"
"Đi vào!"
"Tôi không muốn đi vào!" Kêu như heo bị mổ thịt.
"......" Mục Thu quyết định dùng bạo lực cưỡng chế.
"Tiểu Thu à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà ồn thế?" Mục mụ mụ nghe thấy tiếng cãi nhau ở ngoài cửa, từ bên trong đi ra.
Sơ Đông đột nhiên buông tay. Mục Thu không dự đoán được, kéo Sơ Đông cùng nhau ngã xuống đất.
"A!" Bị đè không động đậy được, Mục Thu phát ra kêu thảm thiết.
"......" Sơ Đông nằm trên người Mục Thu vẫn không nhúc nhích.
"......"Mục mụ mụ đứng ở cửa nhìn hai người nằm trên mặt đất một câu cũng không có.
Lần đầu gặp mặt thực quỷ dị.
"Bạn nhỏ này thực đáng yêu nha, Tiểu Thu nè, con nhà ai thế?" Mục mụ mụ hồi thần lại, kinh hỉ nhìn Sơ Đông, lộ ra ánh mắt khủng bố [?].
Mục Thu bị Sơ Đông đè, thực chật vật nhìn mẹ già đang đứng trong kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha...... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vốn sẽ trở thành cháu gái của mẹ, nhưng bây giờ chắc không phải rồi. [nơi này tác giả yd như vậy một chút]" Mục Yên cùng Sơ tiên sinh đã rạn nứt, cái này thật sự không thể nói chính xác.
Mục mụ mụ tạm thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Bởi vậy im lặng hơn mười giây, sau đó, Mục mụ mụ hoa hoa lệ lệ bị dọa sợ khiếp.
"Thiên kim của Sơ tiên sinh!?"
"......" Mẹ già à, phản ứng của mẹ thật là chậm chạp. —_—|||
Vì thế Sơ Đông cứ như vậy bị Mục mụ mụ thỉnh vào trong như một pho tượng phật. Bởi vì 500 vạn kia, Mục mụ mụ xem người của Sơ gia như là Bồ Tát vậy. o(╯□╰)o
"Đông Đông, uống trà đi." Pha trà. Mục mụ mụ phát huy sở trường của mình.
"......" Sơ Đông tiếp nhận chén trà, cầm rồi, không biết nên nói cái gì. Cho nên Mục Thu khó được gặp cảnh vị Đại tiểu thư kiêu ngạo này ngại ngùng đến vậy.
"Đông Đông là tới gặp Tiểu Thu sao? Ai nha, sao lại tự mình đến vậy? Gọi điện thoại nói Tiểu Thu một tiếng, kêu Tiểu Thu tới đón con là được, buổi tối trên đường nhiều nguy hiểm lắm." Thói quen của Mục mụ mụ lúc này lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
"...... Con không biết số điện thoại." Rốt cuộc Sơ Đông cũng mở miệng.
"Số điện thoại sao, hỏi một chút là được mà, chờ một chút ta kêu Tiểu Thu cho con." Thói quen của Mục mụ mụ giờ này phát huy vô cùng khủng bố.
"Dạ......" Nhưng chẳng hiểu sao hình như Đại tiểu thư thực hưởng thụ. Là vấn đề khí thế sao?
Mục Thu rối rắm, một đầu hắc tuyến đi thẳng ra ban công lấy que pháo sáng. Đến lúc trở vào, Mục mụ mụ đã kéo Sơ Đông nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hoàn toàn không có không khí xấu hổ lần đầu tiên gặp mặt.
Quả nhiên là...... vấn đề khí thế sao?
"Có muốn cùng chơi không?" Mục Thu cầm que pháo sáng, nói với Sơ Đông đang ngồi trên sô pha bị Mục mụ mụ quấn chặt.
"......" Sơ Đông nhìn chằm chằm que pháo, vẻ mặt cảnh giác.
"Được đó, cùng nhau chơi đi, mấy đứa nhỏ đều thích chơi cái này." Thói quen quỷ dị từ trước đến nay của Mục mụ mụ đã thay Sơ Đông mở miệng.
"Không cần sợ, cái này sẽ không nổ mạnh." Mục Thu cười nói.
"Ai, ai sợ chứ." Sơ Đông đứng bật dậy, lê bước chân cứng ngắc đên bên Mục Thu. "Tôi, sẽ chơi."
"......" Cái bộ này của em, có thể nói là không sợ sao.
Hai người đi ra ngoài phòng, châm que pháo, cây que nhỏ phát ra tiếng 'ti ti', không lớn. Đầu que bị đốt bắn ra tia lửa đẹp mắt.
Sơ Đông có hơi sợ hãi những vẫn cầm, lúc đốt que thứ nhất sắc mặt còn có chút khó coi, mãi đến que thứ hai mới quen dần.
Ánh mắt mở thật to, nhìn que pháo trong tay.
"Chơi vui không?"
"Cùng thường thôi." Nàng cười, nhưng vẫn cứng miệng.
"Sau khi đốt xong, tới lượt ba tôi đốt pháo hoa, chúng ta trốn bên trong đi."
"Ừ!"
Lúc đốt pháo hai người đều trốn ở trong phòng, kỳ thật dù không nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời, nhưng Sơ Đông vẫn rất vui vẻ.
"Sơ gia không có đốt pháo sao?"
"Có, bắn rất nhiều luôn đó chứ. Nhưng mà tôi rất ghét."
"Sao mà cái gì em cũng ghét hết vậy?" o(╯□╰)o
"Lần này tôi không có ghét. Lần này tôi thích bình thường."
Cái gì gọi là 'thích bình thường'? Đây là cái từ loại gì a?
Trong tiếng pháo hoa, 2006 năm vô cùng náo nhiệt chạy tới. Sơ Đông mười hai tuổi, Mục Thu hai mươi mốt.
- -----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gặp người lớn thực thuận lợi, nha nha!
Hô...... Sơ tiên sinh thế nhưng kỳ tích sống qua hết chương này, kỳ thật quyết định chương này sẽ giải quyết hắn luôn. O(╯□╰)o
Aiz...... thiên văn này vẻ cũng bởi vì Sơ tiên sinh sống lâu mà càng ngày càng dài quá, thực quýnh. Nói thật ta nghĩ viết khoảng 20 vạn (chữ) sẽ kết thúc. Mỗ Bổn khi nào mới có thể viết xong a. O(╯□╰)o
- ------
Editor có lời muốn nói: Thật có lỗi vì đã để các bạn thành hươu cao cổ~~ OTL nhưng phải hết tháng 6 mình mới ổn định được~ OTL mong các bạn thông cảm~~
Mà, thì ra bộ này viết từ 2006 luôn, 10 năm rồi~~ woww~
Ps: như tác giả đã báo trước, dự là chương sau có biến~~ đón xem biến như thế nào nhé~~:">
'>",,^
"Nhưng theo tôi thấy, tô mỳ đó em đã ăn sạch đến nước cũng không chừa lại mà."
"...... Hừ! Chính là khó ăn! Sau này không bao giờ muốn ăn chỗ đó nữa!"
"Thật sự không muốn đi nữa?"
"Không bao giờ muốn đi nữa!"
"Ồ...... Thế cũng tốt, tôi có thể tiết kiệm chút tiền rồi." Cười nói.
"...... Chị lớn đầu rồi sao mà nhỏ mọn dữ vậy!" Khó chịu.
"Hở? Là Đại tiểu thư em không muốn đi mà?"
"...... Quỷ hẹp hòi! Lần sau tôi mời chị đi ăn!"
"Phốc!"
"Này này! Chị cười cái gì, không cho phép!"
"Ha ha......"
"Đã nói không cho phép rồi, chị còn cười! Cười nữa tôi sẽ không bao giờ để ý đến chị luôn!"
"Ha ha ha......"
Giữa bầu trời đầy tuyết, ngày cuối cùng của năm 2006, cứ trôi qua như vậy.
Ngày trừ tịch(*) nào đó. Tiệm sách không mở bán. Đêm trừ tịch, sau khi ăn cơm thì đã đến 9 giờ tối. Mục Thu ra khỏi nhà xem pháo hoa.
(*) Bên mình gọi là giao thừa
Tuy rằng bên ngoài có tuyết rơi nhỏ, nhưng vẫn không thể ngăn cản hứng phấn của mọi người khi xem bắn pháo hoa. Lúc sắc trời còn chưa hoàn toàn tối, bên ngoài cũng đã 'đùng đùng đùng' không ngừng.
Hơn 9 giờ tối, bầu trời tối đen tràn đầy pháo hoa màu sắc sặc sỡ. Trong nhà Mục Thu cũng có pháo hoa. Nhưng là do Mục ba ba đốt, rõ ràng bây giờ còn chưa phải lúc mà.
Nhưng Mục Thu còn chưa kịp ra khỏi cửa nhà mình, thì đã bị người đứng trước cửa nhà mình hù dọa.
"Đại tiểu thư?" Mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Sơ Đông đang đứng trước cửa, nàng rất muốn gõ cửa, nhưng lại không dám gõ. Nếu nàng gõ cửa, mà người đi ra mở cửa không phải Mục Thu thì nên làm cái gì bây giờ? Nếu người mở cửa không chào đón mình, muốn nàng đi thì phải làm sao? Cho dù người mở cửa là Mục Thu, nhưng nếu Mục Thu biểu hiện sắc mặt khó coi thì phải làm sao đây?
Nàng không dám gõ cửa, nhưng lại không muốn trở về. Ba ba còn đang ở nước ngoài, qua mấy ngày nữa mới có thể về. Mà những người đang ở trong nhà, nàng cũng không muốn nhìn thấy họ dù chỉ là cái chớp mắt.
Nàng đứng ở bên ngoài, đang không biết nên làm cái gì bây giờ, cửa lại tự động mở ra, đứng ở bên trong là khuôn mặt quen thuộc mang vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi.
"Đại tiểu thư?" Có ấy kêu, bộ dạng này làm Sơ Đông nhớ tới ngày Mục Thu sinh bệnh, lần đầu tiên nàng tới nơi này gặp Mục Thu.
"Hôm nay tiệm sách không có mở cửa." Sơ Đông nói, bởi vì nàng đã đợi, đợi thật lâu thật lâu, nhưng tiệm sách vẫn không mở cửa, nàng mới trở về. Trở về rồi tới buổi chiều lại đến, nhưng tiệm sách vẫn không có mở cửa.
Nàng biết hôm nay là năm mới, tiệm sách sẽ không mở cửa, còn có rất nhiều tiệm khác cũng không mở cửa. Nhưng sau khi về nhà ăn cơm xong nàng vẫn ra ngoài, không có đến nhà Kế Hoa Thanh, cũng không có đến nhà bạn học nào, mà là đến chỗ này của Mục Thu.
Bởi vì nàng cảm thấy thực ủy khuất, nàng rất muốn nói với Mục Thu, tiệm sách không có mở cửa, nhưng nàng đã đợi trước cửa, đợi thật lâu. Cho nên nàng đã chạy tới nơi này, tuy rằng chuyện ra ngoài vào buổi tối như thế này, trước kia cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng làm. Lúc nàng tới đây, thậm chí cái gì cũng chưa có nghĩ, chỉ là muốn đem tất cả ủy khuất của mình nói cho người này.
Nghe thấy lời của Sơ Đông, vẻ kinh ngạc trên mặt Mục Thu càng đậm. "Em đã đến đó đợi?"
"Ừm." Gật đầu. "Vì sao chị không mở cửa?" Nàng hỏi.
"Hôm nay là trừ tịch mà, đương nhiên sẽ không mở cửa buôn bán. Mấy ngày sau cũng sẽ không bán. Hôm nay em đã đợi thật lâu sao?" Nhướng mày, hỏi.
"Mới...... Mới không có, tôi chỉ đến xem thử, đợi có chút xíu à." Nhưng nàng thẹn thùng, không biết nên mở miệng như thế nào.
"Thật có lỗi, ngày hôm qua không nói với em." Mục Thu có hơi áy náy.
"Tôi đã nói là chỉ đợi có chút xíu thôi mà, đợi một lát thôi, một lát chút xíu xiu thôi." Tiểu quỷ da mặt mỏng đỏ mặt cãi lại.
"Rồi rồi, một lát xíu xiu." TAT "Vậy sao em lại đến đây?"
"Tôi trùng hợp đến đây thôi."
"Nơi này cách nhà em rất xa nha."
╭(╯^╰)╮
"Tôi ra ngoài xem pháo hoa, lát nữa nhà tôi cũng bắn pháo, có muốn cùng nhau bắn pháo hoa không?" Cười hỏi. Cảm thấy chắc là Tiểu quỷ đều sẽ thích bán pháo hoa.
"Không cần." Mà hình như cô đã quên Tiểu quỷ này có hơi đặc biệt, cho nên bị người ta dùng 1 câu cự tuyệt luôn.
"Không cần? Sao lại không? Pháo hoa đẹp lắm nha." Đột nhiên bị người ta cự tuyệt, tâm tình khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Mục Thu tiếp tục khuyên bảo.
"Khó coi chết đi được, tiếng nổ đùng đùng cũng quá khó nghe. Lúc nổ mạnh còn có thể dọa chết người." Tiểu quỷ khinh bỉ. [Lời tác giả: thật không biết hiện tại em đây là đang khinh bỉ cái gì]
"Ồ~~" Mục Thu như bừng tỉnh đại ngộ. "Thì ra Đại tiểu thư sợ pháo hoa nha."
"Chị mới là người sợ, tôi không có sợ đâu, chỉ cảm thấy khó coi chết đi được, tiếng pháo cũng khó nghe muốn chết." Bực mình. Chẳng lẽ là chạm đến chỗ đau, cảm thấy thật mất mặt?
"Nhưng lúc này em còn nói pháo hoa nổ mạnh có thể dọa chết người." Quả nhiên Mục Thu còn không có tốt bụng như thế, trực tiếp lột bỏ "ngụy trang" của Đại tiểu thư.
"@#%......" Vì thế Đại tiểu thư liền thẹn quá thành giận.
"Lát nữa chúng ta tránh ở bên cạnh, xem ba chị đốt là được, ông ấy rất là rành nha. Hơn nữa, không chỉ có pháo hoa có tiếng 'đùng đùng', cũng có pháo hoa không có tiếng đó." Mục Thu cười, kéo tay Sơ Đông.
"Làm cái gì vậy?"
"Nhà tôi có que pháo sáng, đi vào lấy a, chơi vui lắm, nếu đã đến đây, thì vào trong ngồi thôi."
"A?! Kia, cái kia......" Tiểu quỷ không được tự nhiên đứng yên tại chỗ nhăn nhó.
"Hở? Sao thế? Cà lăm luôn rồi." Kéo kéo.
"Tôi...... Tôi không vào đâu!"
"A? Sao vậy?"
"Không đi vào, chính là không đi vào!"
"Lại tùy hứng rồi, đều đã tới cửa, tết nhất không nên cáu kỉnh." Tiếp tục dùng sức kéo.
"Tôi không cần không muốn không muốn! Tôi không muốn đi vào!" Gắt gao ôm khung cửa không muốn vào.
"Vì sao không muốn vào hả?!" Mục Thu cũng nổi giận, Sơ Đông càng không muốn vào, cô lại càng muốn kéo nàng vào.
"Tôi không muốn! Tôi không muốn gặp ba mẹ của chị!" Ôm khung cửa, chết cũng không muốn buông tay.
Thối Tiểu quỷ này, ba mẹ cô thế nào chứ? Chẳng lẽ có thể ăn nàng sao?
"Đi vào!"
"Không!"
"Đi vào!"
"Tôi không muốn đi vào!" Kêu như heo bị mổ thịt.
"......" Mục Thu quyết định dùng bạo lực cưỡng chế.
"Tiểu Thu à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà ồn thế?" Mục mụ mụ nghe thấy tiếng cãi nhau ở ngoài cửa, từ bên trong đi ra.
Sơ Đông đột nhiên buông tay. Mục Thu không dự đoán được, kéo Sơ Đông cùng nhau ngã xuống đất.
"A!" Bị đè không động đậy được, Mục Thu phát ra kêu thảm thiết.
"......" Sơ Đông nằm trên người Mục Thu vẫn không nhúc nhích.
"......"Mục mụ mụ đứng ở cửa nhìn hai người nằm trên mặt đất một câu cũng không có.
Lần đầu gặp mặt thực quỷ dị.
"Bạn nhỏ này thực đáng yêu nha, Tiểu Thu nè, con nhà ai thế?" Mục mụ mụ hồi thần lại, kinh hỉ nhìn Sơ Đông, lộ ra ánh mắt khủng bố [?].
Mục Thu bị Sơ Đông đè, thực chật vật nhìn mẹ già đang đứng trong kia, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha...... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vốn sẽ trở thành cháu gái của mẹ, nhưng bây giờ chắc không phải rồi. [nơi này tác giả yd như vậy một chút]" Mục Yên cùng Sơ tiên sinh đã rạn nứt, cái này thật sự không thể nói chính xác.
Mục mụ mụ tạm thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Bởi vậy im lặng hơn mười giây, sau đó, Mục mụ mụ hoa hoa lệ lệ bị dọa sợ khiếp.
"Thiên kim của Sơ tiên sinh!?"
"......" Mẹ già à, phản ứng của mẹ thật là chậm chạp. —_—|||
Vì thế Sơ Đông cứ như vậy bị Mục mụ mụ thỉnh vào trong như một pho tượng phật. Bởi vì 500 vạn kia, Mục mụ mụ xem người của Sơ gia như là Bồ Tát vậy. o(╯□╰)o
"Đông Đông, uống trà đi." Pha trà. Mục mụ mụ phát huy sở trường của mình.
"......" Sơ Đông tiếp nhận chén trà, cầm rồi, không biết nên nói cái gì. Cho nên Mục Thu khó được gặp cảnh vị Đại tiểu thư kiêu ngạo này ngại ngùng đến vậy.
"Đông Đông là tới gặp Tiểu Thu sao? Ai nha, sao lại tự mình đến vậy? Gọi điện thoại nói Tiểu Thu một tiếng, kêu Tiểu Thu tới đón con là được, buổi tối trên đường nhiều nguy hiểm lắm." Thói quen của Mục mụ mụ lúc này lại phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
"...... Con không biết số điện thoại." Rốt cuộc Sơ Đông cũng mở miệng.
"Số điện thoại sao, hỏi một chút là được mà, chờ một chút ta kêu Tiểu Thu cho con." Thói quen của Mục mụ mụ giờ này phát huy vô cùng khủng bố.
"Dạ......" Nhưng chẳng hiểu sao hình như Đại tiểu thư thực hưởng thụ. Là vấn đề khí thế sao?
Mục Thu rối rắm, một đầu hắc tuyến đi thẳng ra ban công lấy que pháo sáng. Đến lúc trở vào, Mục mụ mụ đã kéo Sơ Đông nói chuyện vô cùng vui vẻ. Hoàn toàn không có không khí xấu hổ lần đầu tiên gặp mặt.
Quả nhiên là...... vấn đề khí thế sao?
"Có muốn cùng chơi không?" Mục Thu cầm que pháo sáng, nói với Sơ Đông đang ngồi trên sô pha bị Mục mụ mụ quấn chặt.
"......" Sơ Đông nhìn chằm chằm que pháo, vẻ mặt cảnh giác.
"Được đó, cùng nhau chơi đi, mấy đứa nhỏ đều thích chơi cái này." Thói quen quỷ dị từ trước đến nay của Mục mụ mụ đã thay Sơ Đông mở miệng.
"Không cần sợ, cái này sẽ không nổ mạnh." Mục Thu cười nói.
"Ai, ai sợ chứ." Sơ Đông đứng bật dậy, lê bước chân cứng ngắc đên bên Mục Thu. "Tôi, sẽ chơi."
"......" Cái bộ này của em, có thể nói là không sợ sao.
Hai người đi ra ngoài phòng, châm que pháo, cây que nhỏ phát ra tiếng 'ti ti', không lớn. Đầu que bị đốt bắn ra tia lửa đẹp mắt.
Sơ Đông có hơi sợ hãi những vẫn cầm, lúc đốt que thứ nhất sắc mặt còn có chút khó coi, mãi đến que thứ hai mới quen dần.
Ánh mắt mở thật to, nhìn que pháo trong tay.
"Chơi vui không?"
"Cùng thường thôi." Nàng cười, nhưng vẫn cứng miệng.
"Sau khi đốt xong, tới lượt ba tôi đốt pháo hoa, chúng ta trốn bên trong đi."
"Ừ!"
Lúc đốt pháo hai người đều trốn ở trong phòng, kỳ thật dù không nhìn thấy pháo hoa trên bầu trời, nhưng Sơ Đông vẫn rất vui vẻ.
"Sơ gia không có đốt pháo sao?"
"Có, bắn rất nhiều luôn đó chứ. Nhưng mà tôi rất ghét."
"Sao mà cái gì em cũng ghét hết vậy?" o(╯□╰)o
"Lần này tôi không có ghét. Lần này tôi thích bình thường."
Cái gì gọi là 'thích bình thường'? Đây là cái từ loại gì a?
Trong tiếng pháo hoa, 2006 năm vô cùng náo nhiệt chạy tới. Sơ Đông mười hai tuổi, Mục Thu hai mươi mốt.
- -----
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Gặp người lớn thực thuận lợi, nha nha!
Hô...... Sơ tiên sinh thế nhưng kỳ tích sống qua hết chương này, kỳ thật quyết định chương này sẽ giải quyết hắn luôn. O(╯□╰)o
Aiz...... thiên văn này vẻ cũng bởi vì Sơ tiên sinh sống lâu mà càng ngày càng dài quá, thực quýnh. Nói thật ta nghĩ viết khoảng 20 vạn (chữ) sẽ kết thúc. Mỗ Bổn khi nào mới có thể viết xong a. O(╯□╰)o
- ------
Editor có lời muốn nói: Thật có lỗi vì đã để các bạn thành hươu cao cổ~~ OTL nhưng phải hết tháng 6 mình mới ổn định được~ OTL mong các bạn thông cảm~~
Mà, thì ra bộ này viết từ 2006 luôn, 10 năm rồi~~ woww~
Ps: như tác giả đã báo trước, dự là chương sau có biến~~ đón xem biến như thế nào nhé~~:">
'>",,^
Tác giả :
Bổn Điểu Tiên Phi