Làm Lại Từ Đầu
Chương 4
Sau khi Tạ Ca rời khỏi thì nhanh chóng gãi đầu xấu hổ trở lại, những người còn lại trong ký túc xá cũng không cười nhạo cậu ta, đều cho rằng cậu ta bị vậy là đáng lắm, kéo thêm được quan hệ với Tiêu Giác chút đỉnh.
Tiêu Giác yên lặng sửa sang lại cái gì đó của mình, gian phòng đằng kia ngoài một số vật dụng sinh hoạt ra thì chẳng có gì, Tiêu Giác có không quay về cũng chẳng sao. Thừa dịp mọi người không chú ý, Tiêu Giác móc từ dưới gối đầu ra mấy tờ chi phiếu, tiền không nhiều nhặn gì, chỉ có ba ngàn, vốn là anh tích cóp cho học phí sáu tháng cuối năm.
Cầm mấy đồng tiền, Tiêu Giác lâm vào trầm tư, nhanh chóng nghĩ đến phương pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là chơi cổ phiếu, may mắn rằng kiếp trước anh vạn bất đắc dĩ đã từng thâm nhập tài chính vào lĩnh vực này rồi, tiếc rằng anh đích xác không có thiên phú trong phương diện này, mệt lần một lần hai mà vẫn không thắng, từ đó về sau anh liền dứt bỏ tâm tư với cổ phiếu.
Cơ mà đổi lại, nhờ đoạn thời gian đó nên anh cũng hiểu khá khá cách chơi thứ này, giờ có thể lợi dụng tri thức đó để kiếm tiền nuôi thân, "Tạ Ca, có thể cho tớ mượn notebook của cậu một chút được không?" Tiêu Giác xoay người nói với Tạ Ca đang ngẩn người. "A? Cậu nói cái gì? Mượn...Mượn notebook sao? Chờ một chút, tớ lấy ngay cho cậu." Tạ Ca dọn dẹp cái đống loạn thất bất tao trên bàn, sau khi đưa cho Tiêu Giác lại xấu hổ cười trừ, "Bừa quá, ha ha, cậu cần thì cứ xài đi, đừng để ý đến tớ."
Tiêu Giác gật gật đầu đặt bút viết kí bản rồi tự mình loay hoay, giữa trưa bọn Tạ Ca đều có tiết, cho nên ra ngoài hết, lúc bọn họ đi Tiêu Giác cũng không chú ý tới. Cho đến ba giờ chiều Tạ Ca trở về, cầm túi thức ăn giơ lên trước mặt Tiêu Giác nói: "Tớ nghĩ cậu ở trong này cả một ngày chắc chưa ăn gì, may mà tớ mang thức ăn về cho cậu này. Thật ra Tiêu Giác tớ phát hiện cậu làm người không tệ đâu, chỉ là có hơi lạnh lùng thôi, cơ mà không sao, chỉ cần chịu khó tìm hiểu là sẽ phát hiện cậu tốt tính."
Tiêu Giác cũng không khách khí, anh thật sự rất đói bụng, xé mở gói to rồi há mồm ăn luôn, Tạ Ca thấy Tiêu Giác không có ý nói chuyện phiếm với mình thì trở lại giường chơi di động. Đến tối Tiêu Giác trả notebook lại cho Tạ Ca, cả ngày mua ra bán vào, ba ngàn đồng ban đầu đã biến thành năm ngàn đồng, Tiêu Giác quyết định ngày mai sau khi tham gia hoạt động cùng khoa ngoại ngữ thì sẽ ra ngoài mua notebook, bằng không cứ mượn của người khác dùng mãi cũng không tiện.
Giữa trưa ngày kế, Tiêu Giác vẫn mặc quần áo như bình thường còn Chu Dương và Ngô Thủy thì liều mạng ăn diện đẹp trai, ngay cả Tạ Ca cũng cố ý loay hoay chỉnh trang hơn thường ngày. Thấy Tiêu Giác nhìn bọn họ đầy kỳ quái thì Chu Dương cười nói: "Tiêu Giác, hôm qua Tạ Ca không nói rõ với cậu ha, tuy rằng ngoài mặt là buổi trao đổi học tập giữa chúng ta và khoa ngoại ngữ, nhưng trên thực tế thì, hí hí, chúng tớ đều đi ngắm gái đẹp a." Kiếp trước Tiêu Giác chưa từng tham gia hoạt động này, huống hồ khi đó phỏng chừng anh còn đang nằm chết dí trong bệnh viện, nào có biết ý nghĩa thật sự của hoạt động này là gì đâu.
Bất quá Chu Dương cũng chẳng nói thêm gì với Tiêu Giác nữa, nếu chủ nhân đã không để ý thì Chu Dương nhiều lời làm gì. Địa điểm diễn ra hoạt động là do khoa ngoại ngữ bố trí, sau khi đến nói thì Tiêu Giác đánh giá một chút, bố trí cũng không tệ lắm, đoạn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hoạt động nhanh chóng bắt đầu, Tiêu Giác nhàm chán mở di động của mình ra chơi.
"Ê, cậu cũng ở đây à, nhớ tôi không?" Tiêu Giác ngẩng đầu nhìn người ngồi cạnh, vô ý thức nói ra một câu: "Tào Qua? Sao anh lại ở đây?" Tào Qua cười đến là vui vẻ: "Ai ui, cậu quên mất ai là người đưa cậu vào bệnh viện mấy hôm trước rồi à, sao cậu lại tự mình ra viện thế, cũng không nói với ai một tiếng." Tiêu Giác hơi hơi cúi đầu cười lạnh, đừng nhìn Tào Qua hiện giờ đang ra vẻ dễ thân dễ nói chuyện, anh ta thật ra không hề xem bạn là bạn bè thật sự đâu, có ký ức kiếp trước nên anh đương nhiên biết rõ Tào Qua là một người rất cao ngạo, người gã ta nhìn hợp mắt không nhiều, hiện giờ phỏng chừng đang muốn đùa giỡn mình.
"Nói như vậy thì người đâm phải tôi lúc đó là anh và anh cũng là người đưa tôi đến bệnh viện à?" Tiêu Giác hỏi. Tào Qua giống như chưa khiến cho Tiêu Giác giận đủ, tiếp tục trêu đùa: "Ai, đừng xa lạ vậy chứ, tôi học khoa quản lý kinh tế, còn cậu?" Trước đây Tiêu Giác quả thật không biết Tào Qua học chung trường với anh, anh bắt đầu tiếp xúc với Tào Qua là ở giai đoạn sau đó khi anh muốn tìm Tào Qua để hợp tác nên mới hiểu rõ sở thích của Tào Qua.
"Tôi tên là Tiêu Giác, học năm nhất khoa máy tính, so ra kém bạn học Tào rồi." Thấy Tiêu Giác cứ lạnh lùng, Tào Qua lại cười nói: "Nói như vậy thì cậu là học đệ của tôi rồi, tôi hơn cậu một năm đấy. Hơn nữa để tôi nói cho cậu một chuyện, Tô Hành Ngạo Tô thiếu gia, cậu ta thế nhưng lại cùng một khoa với tôi đấy, quan hệ giữa bọn tôi không kém đâu." Thật ra Tào Qua rất chướng mắt cái bộ dạng không hề sợ hãi khi gặp biến của Tiêu Giác, gã vẫn muốn tìm kiếm cái gì đó để đánh vỡ điều này, hơn nữa lần trước gã có nghe được Tiêu Giác gọi tên Tô Hành Ngạo trên giường bệnh, Tào Qua liền cảm giác có khi người này thích Tô Hành Ngạo, quả nhiên gã vừa nói xong đã phát hiện Tiêu Giác cấp tốc ngẩng đầu lên.
Tiêu Giác vẫn luôn không nghĩ tới Tô Hành Ngạo thế nhưng lại học cùng trường với anh, nhưng so ra thì hơn anh một năm, cái này thật có ý tứ. Anh vốn đang lo lắng không biết đi đâu tìm người đây, lúc này không phải ngỡ mình ngu ngốc nên tự động đưa đến cửa sao, Tiêu Giác biết Tào Qua hiểu lầm, nhưng anh chẳng nói rõ, trái lại quyết định khiến cho anh ta đâm lao phải theo lao.
“Tào...đàn anh Tào, tôi có thể gọi anh như vậy được không? Anh đừng hiểu lầm, tôi không quen Tô Hành Ngạo." Tiêu Giác giả bộ như thể trong lòng mình có chuyện, bị người nói trúng tim đen nên làm ra cái vẻ sợ hãi kích động khiến Tào Qua mừng húm, trong lòng càng thêm khẳng định cái thằng lỏi hay giả bộ thành thục này chỉ cần nhắc đến Tô Hành Ngạo là sẽ biến sắc, nói không chừng sau này mình có thể mang nó đến trước mặt Tô Hành Ngạo, cho Tô Hành Ngạo đùa vui.
Có thể là do Tiêu Giác trò chuyện với Tào Qua có hơi lâu nên Tạ Ca đứng một bên chú ý Tiêu Giác cảm thấy có hơi không thoải mái, tiếng tăm của Tào Qua ở trường không tốt lắm, bởi anh ta chơi bời rất loạn, Tạ Ca từ lần Tiêu Giác nở nụ cười với mình đã cảm thấy Tiêu Giác thật ra một người thuộc phái ngoài lạnh trong nóng, bạn nhìn mặt cậu ta lãnh tĩnh đáng sợ, nhưng thật ra cậu ta làm người rất tốt, chỉ là người bình thường nhìn không ra mà thôi.
"Tiêu Giác, thì ra cậu ở đây, mau ra đằng này, có đại mỹ nữ đi ra kia kìa." Nói xong lôi kéo Tiêu Giác đứng lên, Tào Qua cũng không ngăn lại, dù sao gã đã có biện pháp đối phó với Tiêu Giác, như kiểu nói về Tô Hành Ngạo chẳng hạn. Cái mặt Tiêu Giác vẫn lạnh lẽo chẳng có phản ứng gì như trước, Tạ Ca nhìn cái bộ dạng này của Tiêu Giác thì nhịn không được bắt đầu dặn dò: "Tiêu Giác, cậu phải cẩn thận một chút a, Tào Qua nhìn qua giống một người rất hòa đồng nhưng thật ra anh ta là một người chỉ biết đến lợi ích đấy.", "Tớ biết rồi, cảm ơn." Đối với câu cảm ơn đột ngột của Tiêu Giác, Tạ Ca lại có cảm giác mặt mình đang đỏ lên.
Tiêu Giác nhìn hướng Tạ Ca đang kéo anh đi có rất nhiều người, chỗ đông người khiến cho Tiêu Giác có hơi không thoải mái. Tạ Ca không chú ý tới, vẫn hưng phấn phừng phừng lôi kéo Tiêu Giác nói: "Tiêu Giác tớ nói cậu nghe này, sở dĩ nam sinh hôm nay hưng phấn như vậy đều là do hoa khôi khoa Tiếng Anh Bạch Tuyết mới trở về từ Mĩ đấy, cô ấy lớn lên rất xứng với cái tên Bạch Tuyết, cậu gặp rồi sẽ hiểu."
"Bạch Tuyết?" Tiêu Giác tự hỏi mình một tiếng, lại là một người anh chưa từng nghe tên, chẳng lẽ kiếp trước anh thật sự quái gở đến mức đấy hay sao. Thấy Tiêu Giác có chút đăm chiêu, Tạ Ca nói thêm: "Tiêu Giác, tớ dẫn cậu đi ngắm gãi đẹp, nhưng nếu là Bạch Tuyết thì cậu đừng có theo đuổi cổ. Cậu biết Tô Hành Ngạo chứ, anh ta thích Bạch Tuyết đấy, cho nên rất nhiều người không dám theo đuổi Bạch Tuyết, cơ mà Tô Hành Ngạo cũng xứng với Bạch Tuyết thật."
Tiêu Giác cũng không quản Tạ Ca tự nói líu ríu một mình, Tô Hành Ngạo người này lúc anh ba mươi lăm tuổi thì những người có thể sánh vai với cậu ta không nhiều lắm, mà Tiêu Giác cũng vĩnh viễn không quên được yêu cầu của Tô Hành Ngạo với mình khi cậu ta ngồi trên ghế sô pha Nhất Phẩm Các.
“Ai, cậu đụng vào tôi!" Thì ra Tiêu Giác vừa rồi chìm trong những chuyện cũ trong quá khứ nên không cận thận bị người đẩy một cái, sau đó không hiểu vì sao dụng vào người Bạch Tuyết một cái. Tiêu Giác lấy lại tinh thần nhìn Bạch Tuyết, đúng thật là một mỹ nữ, khuôn mặt trái xoan, trên người mặc một thân váy liền màu trắng, hơn nữa mái tóc còn dài óng á, thật xứng với cái danh nữ thần. Tiêu Giác cũng thích mỹ nữ, nhưng ôn nhu yếu đuối như vậy không phải gu của anh, cho nên anh mở miệng lạnh lùng nói: "Xin lỗi!" Sau đó liền muốn bỏ đi.
"Này, mày đụng vào phụ nữ của tao lại còn ăn đậu hủ phụ nữ của tao, chẳng lẽ định chỉ xin lỗi không thôi à?" Vừa nghe thấy giọng Tiêu Giác đã đứng lại, bình phục lại tâm tình rồi quay đầu dùng cái mặt than quen thuộc để đối diện với Tô Hành Ngạo. Đây là lần đầu tiên Tiêu Giác nhìn thấy Tô Hành Ngạo thủa trẻ, hiện tại Tô Hành Ngạo rất dương cương, ánh mắt thời thời khắc khắc lộ ra sự khinh miệt, dạng người này chỉ sợ tự cho mình là thông minh, thiếu niên nhiệt huyết đi, không biết sau này cậu ta bị chính anh em của mình bán đứng thì sao nhỉ, hiện tại Tiêu Giác rất chờ mong.
Tiêu Giác không đáp lại, mà Bạch Tuyết lại đột nhiên chỉ vào Tô Hành Ngạo cả giận nói: "Tô Hành Ngạo! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ không phải phụ nữ của cậu! Tớ với cậu không liên quan gì tới nhau, tớ có quyền kết bạn. Cậu hẳn là đã biết tớ không sợ cậu đâu, cậu đừng quên, cậu còn chưa kế thừa nhà Tô!" Những lời này của Bạch Tuyết khiến cho Tiêu Giác phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa, bởi vì anh có thể nhận ra cô ta đang nói thật lòng, Bạch Tuyết thật sự rất phiền chán Tô Hành Ngạo.
Tào Qua cũng đi từ bên kia qua, thấy Tô Hành Ngạo có chút không xuống đài được nên mở miệng nói đỡ: "Đây không phải là Tiêu Giác sao? Thật sự có duyên a, cậu xem, đây chính là Tô Hành Ngạo này ~ người đâm trúng cậu dạo trước chính là nó đấy, ha ha, đến đây đại gia giới thiệu bạn bè cho nào." Tô Hành Ngạo liếc nhìn Tiêu Giác đầy kỳ quái vài lần, lúc trước hắn còn tưởng người nọ ăn vạ đòi tiền, sau khi để Tào Qua đưa đến viện thì không thèm vào thăm lần nào, bất quá giờ nhìn anh ta mặt mũi lạnh băng thế này, đích xác không phải loại thích moi tiền.
Tiêu Giác đẩy Tào Qua một cái, hất cái tay đang khoát lên vai mình của anh ta xuống, sau đó nói: "Tôi có việc về trước." Nhưng lúc anh xoay người Tào Qua lại ghé lỗ tai anh nhẹ giọng trêu đùa nói: "Thẹn thùng?" Tiêu Giác cúi đầu xuống một chút, vừa vặn không để cho Tào Qua nhìn thấy nụ cười lạnh bên miệng anh.
Sau khi Tiêu Giác rời khỏi đó thì quyết định đến một cửa hàng lớn mua notebook, vừa định ngồi xe bus thì suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy ngồi taxi an toàn hơn một chút. Lúc anh vừa định đón xe, di động trong túi anh vang lên một hồi, mở ra thì phát hiện có tin nhắn gửi đến: Chúng ta kết bạn đi, còn có cẩn thận Tô Hành Ngạo đấy. Kí tên là Bạch Tuyết. Tiêu Giác suy nghĩ một hồi, vẫn đáp lại Bạch Tuyết hai chữ cảm ơn.
Tiêu Giác yên lặng sửa sang lại cái gì đó của mình, gian phòng đằng kia ngoài một số vật dụng sinh hoạt ra thì chẳng có gì, Tiêu Giác có không quay về cũng chẳng sao. Thừa dịp mọi người không chú ý, Tiêu Giác móc từ dưới gối đầu ra mấy tờ chi phiếu, tiền không nhiều nhặn gì, chỉ có ba ngàn, vốn là anh tích cóp cho học phí sáu tháng cuối năm.
Cầm mấy đồng tiền, Tiêu Giác lâm vào trầm tư, nhanh chóng nghĩ đến phương pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là chơi cổ phiếu, may mắn rằng kiếp trước anh vạn bất đắc dĩ đã từng thâm nhập tài chính vào lĩnh vực này rồi, tiếc rằng anh đích xác không có thiên phú trong phương diện này, mệt lần một lần hai mà vẫn không thắng, từ đó về sau anh liền dứt bỏ tâm tư với cổ phiếu.
Cơ mà đổi lại, nhờ đoạn thời gian đó nên anh cũng hiểu khá khá cách chơi thứ này, giờ có thể lợi dụng tri thức đó để kiếm tiền nuôi thân, "Tạ Ca, có thể cho tớ mượn notebook của cậu một chút được không?" Tiêu Giác xoay người nói với Tạ Ca đang ngẩn người. "A? Cậu nói cái gì? Mượn...Mượn notebook sao? Chờ một chút, tớ lấy ngay cho cậu." Tạ Ca dọn dẹp cái đống loạn thất bất tao trên bàn, sau khi đưa cho Tiêu Giác lại xấu hổ cười trừ, "Bừa quá, ha ha, cậu cần thì cứ xài đi, đừng để ý đến tớ."
Tiêu Giác gật gật đầu đặt bút viết kí bản rồi tự mình loay hoay, giữa trưa bọn Tạ Ca đều có tiết, cho nên ra ngoài hết, lúc bọn họ đi Tiêu Giác cũng không chú ý tới. Cho đến ba giờ chiều Tạ Ca trở về, cầm túi thức ăn giơ lên trước mặt Tiêu Giác nói: "Tớ nghĩ cậu ở trong này cả một ngày chắc chưa ăn gì, may mà tớ mang thức ăn về cho cậu này. Thật ra Tiêu Giác tớ phát hiện cậu làm người không tệ đâu, chỉ là có hơi lạnh lùng thôi, cơ mà không sao, chỉ cần chịu khó tìm hiểu là sẽ phát hiện cậu tốt tính."
Tiêu Giác cũng không khách khí, anh thật sự rất đói bụng, xé mở gói to rồi há mồm ăn luôn, Tạ Ca thấy Tiêu Giác không có ý nói chuyện phiếm với mình thì trở lại giường chơi di động. Đến tối Tiêu Giác trả notebook lại cho Tạ Ca, cả ngày mua ra bán vào, ba ngàn đồng ban đầu đã biến thành năm ngàn đồng, Tiêu Giác quyết định ngày mai sau khi tham gia hoạt động cùng khoa ngoại ngữ thì sẽ ra ngoài mua notebook, bằng không cứ mượn của người khác dùng mãi cũng không tiện.
Giữa trưa ngày kế, Tiêu Giác vẫn mặc quần áo như bình thường còn Chu Dương và Ngô Thủy thì liều mạng ăn diện đẹp trai, ngay cả Tạ Ca cũng cố ý loay hoay chỉnh trang hơn thường ngày. Thấy Tiêu Giác nhìn bọn họ đầy kỳ quái thì Chu Dương cười nói: "Tiêu Giác, hôm qua Tạ Ca không nói rõ với cậu ha, tuy rằng ngoài mặt là buổi trao đổi học tập giữa chúng ta và khoa ngoại ngữ, nhưng trên thực tế thì, hí hí, chúng tớ đều đi ngắm gái đẹp a." Kiếp trước Tiêu Giác chưa từng tham gia hoạt động này, huống hồ khi đó phỏng chừng anh còn đang nằm chết dí trong bệnh viện, nào có biết ý nghĩa thật sự của hoạt động này là gì đâu.
Bất quá Chu Dương cũng chẳng nói thêm gì với Tiêu Giác nữa, nếu chủ nhân đã không để ý thì Chu Dương nhiều lời làm gì. Địa điểm diễn ra hoạt động là do khoa ngoại ngữ bố trí, sau khi đến nói thì Tiêu Giác đánh giá một chút, bố trí cũng không tệ lắm, đoạn tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Hoạt động nhanh chóng bắt đầu, Tiêu Giác nhàm chán mở di động của mình ra chơi.
"Ê, cậu cũng ở đây à, nhớ tôi không?" Tiêu Giác ngẩng đầu nhìn người ngồi cạnh, vô ý thức nói ra một câu: "Tào Qua? Sao anh lại ở đây?" Tào Qua cười đến là vui vẻ: "Ai ui, cậu quên mất ai là người đưa cậu vào bệnh viện mấy hôm trước rồi à, sao cậu lại tự mình ra viện thế, cũng không nói với ai một tiếng." Tiêu Giác hơi hơi cúi đầu cười lạnh, đừng nhìn Tào Qua hiện giờ đang ra vẻ dễ thân dễ nói chuyện, anh ta thật ra không hề xem bạn là bạn bè thật sự đâu, có ký ức kiếp trước nên anh đương nhiên biết rõ Tào Qua là một người rất cao ngạo, người gã ta nhìn hợp mắt không nhiều, hiện giờ phỏng chừng đang muốn đùa giỡn mình.
"Nói như vậy thì người đâm phải tôi lúc đó là anh và anh cũng là người đưa tôi đến bệnh viện à?" Tiêu Giác hỏi. Tào Qua giống như chưa khiến cho Tiêu Giác giận đủ, tiếp tục trêu đùa: "Ai, đừng xa lạ vậy chứ, tôi học khoa quản lý kinh tế, còn cậu?" Trước đây Tiêu Giác quả thật không biết Tào Qua học chung trường với anh, anh bắt đầu tiếp xúc với Tào Qua là ở giai đoạn sau đó khi anh muốn tìm Tào Qua để hợp tác nên mới hiểu rõ sở thích của Tào Qua.
"Tôi tên là Tiêu Giác, học năm nhất khoa máy tính, so ra kém bạn học Tào rồi." Thấy Tiêu Giác cứ lạnh lùng, Tào Qua lại cười nói: "Nói như vậy thì cậu là học đệ của tôi rồi, tôi hơn cậu một năm đấy. Hơn nữa để tôi nói cho cậu một chuyện, Tô Hành Ngạo Tô thiếu gia, cậu ta thế nhưng lại cùng một khoa với tôi đấy, quan hệ giữa bọn tôi không kém đâu." Thật ra Tào Qua rất chướng mắt cái bộ dạng không hề sợ hãi khi gặp biến của Tiêu Giác, gã vẫn muốn tìm kiếm cái gì đó để đánh vỡ điều này, hơn nữa lần trước gã có nghe được Tiêu Giác gọi tên Tô Hành Ngạo trên giường bệnh, Tào Qua liền cảm giác có khi người này thích Tô Hành Ngạo, quả nhiên gã vừa nói xong đã phát hiện Tiêu Giác cấp tốc ngẩng đầu lên.
Tiêu Giác vẫn luôn không nghĩ tới Tô Hành Ngạo thế nhưng lại học cùng trường với anh, nhưng so ra thì hơn anh một năm, cái này thật có ý tứ. Anh vốn đang lo lắng không biết đi đâu tìm người đây, lúc này không phải ngỡ mình ngu ngốc nên tự động đưa đến cửa sao, Tiêu Giác biết Tào Qua hiểu lầm, nhưng anh chẳng nói rõ, trái lại quyết định khiến cho anh ta đâm lao phải theo lao.
“Tào...đàn anh Tào, tôi có thể gọi anh như vậy được không? Anh đừng hiểu lầm, tôi không quen Tô Hành Ngạo." Tiêu Giác giả bộ như thể trong lòng mình có chuyện, bị người nói trúng tim đen nên làm ra cái vẻ sợ hãi kích động khiến Tào Qua mừng húm, trong lòng càng thêm khẳng định cái thằng lỏi hay giả bộ thành thục này chỉ cần nhắc đến Tô Hành Ngạo là sẽ biến sắc, nói không chừng sau này mình có thể mang nó đến trước mặt Tô Hành Ngạo, cho Tô Hành Ngạo đùa vui.
Có thể là do Tiêu Giác trò chuyện với Tào Qua có hơi lâu nên Tạ Ca đứng một bên chú ý Tiêu Giác cảm thấy có hơi không thoải mái, tiếng tăm của Tào Qua ở trường không tốt lắm, bởi anh ta chơi bời rất loạn, Tạ Ca từ lần Tiêu Giác nở nụ cười với mình đã cảm thấy Tiêu Giác thật ra một người thuộc phái ngoài lạnh trong nóng, bạn nhìn mặt cậu ta lãnh tĩnh đáng sợ, nhưng thật ra cậu ta làm người rất tốt, chỉ là người bình thường nhìn không ra mà thôi.
"Tiêu Giác, thì ra cậu ở đây, mau ra đằng này, có đại mỹ nữ đi ra kia kìa." Nói xong lôi kéo Tiêu Giác đứng lên, Tào Qua cũng không ngăn lại, dù sao gã đã có biện pháp đối phó với Tiêu Giác, như kiểu nói về Tô Hành Ngạo chẳng hạn. Cái mặt Tiêu Giác vẫn lạnh lẽo chẳng có phản ứng gì như trước, Tạ Ca nhìn cái bộ dạng này của Tiêu Giác thì nhịn không được bắt đầu dặn dò: "Tiêu Giác, cậu phải cẩn thận một chút a, Tào Qua nhìn qua giống một người rất hòa đồng nhưng thật ra anh ta là một người chỉ biết đến lợi ích đấy.", "Tớ biết rồi, cảm ơn." Đối với câu cảm ơn đột ngột của Tiêu Giác, Tạ Ca lại có cảm giác mặt mình đang đỏ lên.
Tiêu Giác nhìn hướng Tạ Ca đang kéo anh đi có rất nhiều người, chỗ đông người khiến cho Tiêu Giác có hơi không thoải mái. Tạ Ca không chú ý tới, vẫn hưng phấn phừng phừng lôi kéo Tiêu Giác nói: "Tiêu Giác tớ nói cậu nghe này, sở dĩ nam sinh hôm nay hưng phấn như vậy đều là do hoa khôi khoa Tiếng Anh Bạch Tuyết mới trở về từ Mĩ đấy, cô ấy lớn lên rất xứng với cái tên Bạch Tuyết, cậu gặp rồi sẽ hiểu."
"Bạch Tuyết?" Tiêu Giác tự hỏi mình một tiếng, lại là một người anh chưa từng nghe tên, chẳng lẽ kiếp trước anh thật sự quái gở đến mức đấy hay sao. Thấy Tiêu Giác có chút đăm chiêu, Tạ Ca nói thêm: "Tiêu Giác, tớ dẫn cậu đi ngắm gãi đẹp, nhưng nếu là Bạch Tuyết thì cậu đừng có theo đuổi cổ. Cậu biết Tô Hành Ngạo chứ, anh ta thích Bạch Tuyết đấy, cho nên rất nhiều người không dám theo đuổi Bạch Tuyết, cơ mà Tô Hành Ngạo cũng xứng với Bạch Tuyết thật."
Tiêu Giác cũng không quản Tạ Ca tự nói líu ríu một mình, Tô Hành Ngạo người này lúc anh ba mươi lăm tuổi thì những người có thể sánh vai với cậu ta không nhiều lắm, mà Tiêu Giác cũng vĩnh viễn không quên được yêu cầu của Tô Hành Ngạo với mình khi cậu ta ngồi trên ghế sô pha Nhất Phẩm Các.
“Ai, cậu đụng vào tôi!" Thì ra Tiêu Giác vừa rồi chìm trong những chuyện cũ trong quá khứ nên không cận thận bị người đẩy một cái, sau đó không hiểu vì sao dụng vào người Bạch Tuyết một cái. Tiêu Giác lấy lại tinh thần nhìn Bạch Tuyết, đúng thật là một mỹ nữ, khuôn mặt trái xoan, trên người mặc một thân váy liền màu trắng, hơn nữa mái tóc còn dài óng á, thật xứng với cái danh nữ thần. Tiêu Giác cũng thích mỹ nữ, nhưng ôn nhu yếu đuối như vậy không phải gu của anh, cho nên anh mở miệng lạnh lùng nói: "Xin lỗi!" Sau đó liền muốn bỏ đi.
"Này, mày đụng vào phụ nữ của tao lại còn ăn đậu hủ phụ nữ của tao, chẳng lẽ định chỉ xin lỗi không thôi à?" Vừa nghe thấy giọng Tiêu Giác đã đứng lại, bình phục lại tâm tình rồi quay đầu dùng cái mặt than quen thuộc để đối diện với Tô Hành Ngạo. Đây là lần đầu tiên Tiêu Giác nhìn thấy Tô Hành Ngạo thủa trẻ, hiện tại Tô Hành Ngạo rất dương cương, ánh mắt thời thời khắc khắc lộ ra sự khinh miệt, dạng người này chỉ sợ tự cho mình là thông minh, thiếu niên nhiệt huyết đi, không biết sau này cậu ta bị chính anh em của mình bán đứng thì sao nhỉ, hiện tại Tiêu Giác rất chờ mong.
Tiêu Giác không đáp lại, mà Bạch Tuyết lại đột nhiên chỉ vào Tô Hành Ngạo cả giận nói: "Tô Hành Ngạo! Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ không phải phụ nữ của cậu! Tớ với cậu không liên quan gì tới nhau, tớ có quyền kết bạn. Cậu hẳn là đã biết tớ không sợ cậu đâu, cậu đừng quên, cậu còn chưa kế thừa nhà Tô!" Những lời này của Bạch Tuyết khiến cho Tiêu Giác phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa, bởi vì anh có thể nhận ra cô ta đang nói thật lòng, Bạch Tuyết thật sự rất phiền chán Tô Hành Ngạo.
Tào Qua cũng đi từ bên kia qua, thấy Tô Hành Ngạo có chút không xuống đài được nên mở miệng nói đỡ: "Đây không phải là Tiêu Giác sao? Thật sự có duyên a, cậu xem, đây chính là Tô Hành Ngạo này ~ người đâm trúng cậu dạo trước chính là nó đấy, ha ha, đến đây đại gia giới thiệu bạn bè cho nào." Tô Hành Ngạo liếc nhìn Tiêu Giác đầy kỳ quái vài lần, lúc trước hắn còn tưởng người nọ ăn vạ đòi tiền, sau khi để Tào Qua đưa đến viện thì không thèm vào thăm lần nào, bất quá giờ nhìn anh ta mặt mũi lạnh băng thế này, đích xác không phải loại thích moi tiền.
Tiêu Giác đẩy Tào Qua một cái, hất cái tay đang khoát lên vai mình của anh ta xuống, sau đó nói: "Tôi có việc về trước." Nhưng lúc anh xoay người Tào Qua lại ghé lỗ tai anh nhẹ giọng trêu đùa nói: "Thẹn thùng?" Tiêu Giác cúi đầu xuống một chút, vừa vặn không để cho Tào Qua nhìn thấy nụ cười lạnh bên miệng anh.
Sau khi Tiêu Giác rời khỏi đó thì quyết định đến một cửa hàng lớn mua notebook, vừa định ngồi xe bus thì suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy ngồi taxi an toàn hơn một chút. Lúc anh vừa định đón xe, di động trong túi anh vang lên một hồi, mở ra thì phát hiện có tin nhắn gửi đến: Chúng ta kết bạn đi, còn có cẩn thận Tô Hành Ngạo đấy. Kí tên là Bạch Tuyết. Tiêu Giác suy nghĩ một hồi, vẫn đáp lại Bạch Tuyết hai chữ cảm ơn.
Tác giả :
Diệp Du Du