Làm Lại Từ Đầu
Chương 14
Tô Hành Ngạo vì chuyến du lịch này mà an bài đến là hoàn mỹ, vừa xuống phi cơ liền trực tiếp đi về khách sạn đã sớm đặt phòng từ trước. Lúc trước chuẩn bị Tô Hành Ngạo cũng không suy tính xem nên có nên chỉ đặt một phòng hay không, nhưng suy nghĩ lại thì chuyện này đừng nên quá nóng vội mới tốt.
Tiêu Giác thấy Tô Hành Ngạo đặt trước hai gian phòng cũng có chút giật mình, kể từ khi anh xác định quan hệ với Tô Hành Ngạo, hắn ta không ít lần ám chỉ anh nên tiến hành hành vi giữa hai người yêu nhau. Tiêu Giác suy nghĩ thì bản thân thật ra không phải thực sự không hứng thú với đàn ông, cơ mà mình chắc chắn sẽ không làm 0, nhìn Tô Hành Ngạo như vậy, hắn ta khẳng định cũng chẳng phải 0, một khi đã vậy, Tiêu Giác bèn giả ngu với ám chỉ của Tô Hành Ngạo.
Thấy Tiêu Giác chẳng có dị nghị gì với dự định của mình, Tô Hành Ngạo có chút thất vọng mà thở dài, hắn đã định nếu Tiêu Giác lộ ra bất kỳ biểu tình kỳ quái nào. Cho dù là mắng hắn thì hắn cũng tìm đủ mọi cách để ở chung phòng với Tiêu Giác. Tiêu Giác về phòng một mình, tắm rửa xong rồi có bồi bàn đưa thức ăn đến, hỏi một câu, quả nhiên là Tô Hành Ngạo dặn trước. Tiêu Giác để người đi vào, sau đó vừa ăn vừa gọi điện thoại.
"Alo, Camille, tôi đã đến Pháp rồi." Tiêu Giác nói mà mặt đầy vẻ vân đạm phong khinh*, cái giọng ở đầu bên kia quả thật chói tai như thể ma âm: "Oa!! Tiêu! Anh đến thật sao! Hiện tại anh đang ở đâu? Muốn tôi đi đón anh không?" "Không, không cần, cô đừng tới tìm tôi, có cơ hội tôi sẽ đi tìm gặp cô, biết chưa?"
*Mây gió điềm nhiên - chỉ người không màng đến những chuyện xung quanh.
Nghe Tiêu Giác không muốn mình đến tìm, giọng của Camille có chút vô lực: "Được rồi, nhưng anh chớ quên phải đi gặp tôi đấy nha, bằng không, hừ hừ, sinh ý của anh trong này tôi không thèm giúp anh..." Không đợi Camille nói xong, Tiêu Giác đã cúp điện thoại, Tiêu Giác biết Camille không phải một cô nhóc bốc đồng, cô là đại tiểu thư của gia tộc Đỗ Lan, sẽ không ngay cả một chút khí độ cũng không có như vậy.
Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Giác không tệ, vừa cảm giác được là trực tiếp ngủ thẳng đến tận hừng đông, xoay người mơ màng mở mắt ra, "Á!" Tiêu Giác lập tức bị dọa, cả người lui tít về phía trong. Tiêu Giác bắt đầu nhu nhu trán, bất đắc dĩ nói: "Tô Hành Ngạo, mới sáng sớm anh đã ngồi trên đầu giường người ta làm gì, dọa chết người." Tô Hành Ngạo ngượng ngùng nở một nụ cười với Tiêu Giác, hắn vốn chỉ đơn thuần đến tìm Tiêu Giác để rủ người ta đi ăn gì đó thôi, nhưng sau đó không biết do đâu vì đâu lại đi hỏi phục vụ sinh chìa khóa để mò vào.
Lúc Tiêu Giác ngủ, toàn bộ giương mặt đều toát ra cái vẻ rất dỗi ôn hòa, Tô Hành Ngạo nhìn mà lòng mềm nhũn, nhịn không được muốn hôn mấy cái lên mặt Tiêu Giác, đáng tiếc vừa mới định thực hành thì người ta đã tỉnh mất.
Tiêu Giác cũng lười so đo với Tô Hành Ngạo, đứng lên đi vào phòng tắm, lúc đi ra bữa sáng đã được Tô Hành Ngạo chuẩn bị ổn thỏa, hai người ăn xong thì bắt đầu một ngày tham quan du lịch. Đi chơi bên ngoài, chỉ cần không đụng phải chuyện gì đặc biệt không hay ho thì tâm tình sẽ không tệ, dọc theo đường đi Tô Hành Ngạo lôi kéo Tiêu Giác chụp không ít ảnh chụp.
Chơi cả ngày nên Tiêu Giác cũng vui lắm, trạm cuối cùng hôm nay là Khải Hoàn Môn, tham quan cũng tham quan, ảnh chụp cũng chụp rồi, Tiêu Giác xem thời gian, cảm giác cũng đã chơi đủ rồi. Vừa định kêu Tô Hành Ngạo về thôi thì chợt nhớ tới có chuyện nên bèn chuyển lời nói: "Tôi hơi khát, anh đi mua giúp tôi chút đồ uống nhé." Tô Hành Ngạo cười dặn Tiêu Giác đứng im ở đây chờ hắn, lải nhải một hồi lâu rồi mới đi. Vừa thấy Tô Hành Ngạo đi mất, Tiêu Giác lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng chạy vài bước mở cửa một chiếc xe ra.
Nhìn Camille cười đến sáng lạn, Tiêu Giác hỏi: "Không phải tôi đã bảo cô đừng đến tìm tôi rồi sao? Sao cô còn tìm đến?" Camille thấy Tiêu Giác thật sự có dấu hiệu tức giận thì lập tức thu lại nét cười, dùng giọng điệu đúng tiêu chuẩn nói rằng: "Tiêu, đừng có giận. Người Trung Quốc các anh không phải đã nói phải thương hương tiếc ngọc đối với nữ sĩ hay sao, là tôi sai được chưa. Tôi không phải cũng không xuất hiện trước mặt anh hay sao, ai kêu anh mắt sắt mới phát hiện ra tôi ấy chứ, không có chuyện gì mà."
Camille có gương mặt phương Tây điển hình, hơn nữa từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế cho nên trên người cô ta có khí chất hào phòng, cố tình hiện tại trên mặt cô ta lại có cái vẻ dịu dàng điển hình của phụ nữ phương Đông, Tiêu Giác quả thực ăn không tiêu. "Được rồi, cô cũng đừng ở đây nữa, việc hôm nay còn chưa xong, giờ cô mau đi đi, tôi sẽ liên hệ với cô sau."
Nhìn Tiêu Giác xuống xe sau đó không lưu tình phất tay đuổi mình đi, Camille tức giận bĩu môi, tối tăm nói: Cái tên đàn ông kia có gì tốt cơ chứ, lớn lên cũng có đẹp giai đâu. Quay đầu, Camille lập tức nở nụ cười, bởi vì cô hiểu rồi, người đàn ông nọ dù sao cũng sắp bị Tiêu Giác vứt bỏ rồi, hiện tại cứ để Tiêu Giác chơi cho thống khoái.
Tiêu Giác vừa mới xuống xe đi được bài bước thì Tô Hành Ngạo đã vội vã chạy tới, vây quanh Tiêu Giác một vòng rồi mới thở dốc nói: "Em...Em chạy đi đâu, em không biết anh tìm không thấy em anh rất lo lắng hay không, nếu em mà xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao được đây a!?" Tô Hành Ngạo nói rất gấp, nghĩ đến vừa rồi nếu Tiêu Giác biến mất thật thì đúng là đáng sợ quá. Tiêu Giác nhìn Tô Hành Ngạo vẫn nắm trong tay đồ uống mua cho mình thì cười nói: "Đừng lo lắng, tôi không có việc gì không phải sao? Tôi có chút đói bụng rồi, chúng ta về đi."
Ngồi trên taxi, Tô Hành Ngạo vẫn có chút giận nhưng lại chẳng dám phát giận với Tiêu Giác, thế nên hắn ngồi chà đạp lon đồ uống mua cho Tiêu Giác suốt cả một đường. Lúc xuống xe, Tiêu Giác nghĩ tự nhiên lại đi giận dỗi nhau thì rất không thú vị, thế nên Tiêu Giác kéo tay Tô Hành Ngạo xuống xe, sau đó cúi người làm lễ mời đúng tiêu chuẩn, cười nói: "Không biết tôi có vận khí mời ngài đây dùng bữa tối hay không?"
Tô Hành Ngạo lập tức tay chân luống cuống, bịch một tiếng, lon đồ uống kia bị hắn bóp đến vỡ. Trong phút chốc đồ uống dây đầy người Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác bởi vì đứng gần nên cũng bị nước dính phải. Tô Hành Ngạo định xin lỗi thì lại phải đứng nhìn Tiêu Giác cười sằng sặc: "Tô...Tô Hành Ngạo, ha ha ha, anh đừng nói với tôi là anh bị câu vừa rồi của tôi làm cho khẩn trương thành vậy nhá, ha ha ha, anh...phản ứng của anh dữ dội quá." Tô Hành Ngạo bị cười chê thì có chút tạc mao, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng mà lại không dám nói nặng kêu Tiêu Giác ngừng cười.
Tiêu Giác cũng không muốn thật sự chọc giận Tô Hành Ngạo, cười một hồi rồi ngừng lại nói: "Được rồi, vào khách sạn tắm rửa thay quần áo rồi hãng đi ăn cơm." Thấy Tiêu Giác cho qua chuyện này, không hề giễu cợt hắn nữa thì Tô Hành Ngạo cũng nhẹ nhàng thở ra, trời mới biết đối mặt với Tiêu Giác làm hắn khẩn trương đến mức nào.
Tắm xong, Tiêu Giác cuốn khăn tắm ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy bữa tối đặt sẵn trên bàn cơm, Tô Hành Ngạo cũng đã ngồi vào chỗ đến là ngoan, Tiêu Giác phụt một tiếng bật cười: "Tô Hành Ngạo, anh làm cái gì vậy? Anh chuẩn bị cả đấy à? Từ từ đã, anh muốn ăn ở đây cũng được, cơ mà tôi còn đang cuốn khăn, thay quần áo trước đã."
Tô Hành Ngạo nhìn thân trên trần truồng của Tiêu Giác mà nuốt nước miếng, vừa rồi lúc hắn tắm hắn cũng đã dự trước, ăn trong phòng Tiêu Giác rất có lợi a. Đến lúc đó hắn rót cho Tiêu Giác nhiều rượu một chút, Tiêu Giác uống say thì nói không chừng chính là cơ hội của mình? Vừa nghĩ đến chuyện mình đẩy ngã Tiêu Giác lên giường thành công, Tô Hành Ngạo đã khẩn trương đến độ mồ hôi tay ứa cả ra.
Lúc Tiêu Giác thay quần áo đi ra, Tô Hành Ngạo vẫn duy trì cái bộ dạng như tượng tạc đấy của mình, Tiêu Giác không chế vẻ mặt, quyết định nhìn xem rốt cuộc là Tô Hành Ngạo muốn chơi trò gì. Ưu nhã ngồi xuống, bày ra tư thế mời, Tiêu Giác bắt đầu tự mình ăn. Nhìn Tiêu Giác cầm lấy ly rượu mà mình đã rót sẵn lên uống, Tô Hành Ngạo lại sốt ruột đến độ thiếu chút đánh rơi cả dao nĩa, trong đó hắn có thả ít thuốc mê, sợ gây hại cho Tiêu Giác nên Tô Hành Ngạo chỉ dám thả chút đỉnh, ít như vậy nên hắn cũng không dám xác định là có tác dụng hay không.
Tiêu Giác kiếp trước làm ăn đi lên từ tầng chót nên kiến thức về Tam giáo cửu lưu* của anh cũng kha khá, rượu này anh vừa uống đã phát hiện ra. Tiêu Giác buồn cười làm bộ ý thức chậm rãi mơ hồ, "Tô...Tô Hành Ngạo, tôi hình như uống hơi nhiều, đầu tự dưng choáng váng quá, anh cứ ăn trước đi, tôi đi nằm một lát đã?"
*ba tôn giáo và chính lưu phái
Tô Hành Ngạo hoảng sợ lập tức đứng phắt dậy, kích động nói: "Anh...Anh cũng ăn no rồi, anh đỡ em vào phòng." Đỡ Tiêu Giác, cảm giác được nguồn nhiệt bên người, Tô Hành Ngạo thoáng chốc cảm thấy có chút tâm viên ý mã, sự khẩn trương trong lòng cũng vơi đi phân nữa. Cảm nhận Tô Hành Ngạo đỡ cánh tay mình nhưng ngón tay lại vô ý thức ma sát cánh tay mình khiến cho Tiêu Giác hơi hơi nhíu mày.
Vào phòng, Tô Hành Ngạo bèn đỡ Tiêu Giác lên giường, Tiêu Giác đẩy Tô Hành Ngạo ra, tự mình ngồi nửa tựa xuống giường nói: "Được rồi, anh về đi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân...Ưm..." Tiêu Giác còn chưa nói xong, Tô Hành Ngạo đã nhào qua hôn. Tiêu Giác bởi vì kinh ngạc nên hé miệng ra, vừa lúc cho Tô Hành Ngạo cơ hôi, đè lên Tiêu Giác bắt đầu tiến hành hôn sâu. Lần này là lần đầu tiên bọn họ thật sự hôn nồng nhiệt, Tô Hành Ngạo thiếu chút nữa đã chết mê trong nụ hôn này.
Đột nhiên cảm nhận được một cái đẩy mạnh mẽ, Tô Hành Ngạo biết Tiêu Giác hãy còn bài xích mình, chung quy hắn vẫn không đành lòng ép buộc Tiêu Giác. Cố gắng bình ổn dục vọng của mình, vùi đầu vào cổ Tiêu Giác, giọng nói có chút khàn khàn: "Xin lỗi, anh chỉ là...không khống chế nổi." Đợi trong chốc lát cũng không thấy Tiêu Giác mắng hắn hay nói gì, Tô Hành Ngạo lo lắng nhìn về phía Tiêu Giác, kết quả vừa nhìn đã bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của cậu ta.
Tiêu Giác cắn môi, sợ hãi nhìn Tô Hành Ngạo, giọng cũng có hơi khàn khàn, bất quá người sáng suốt vừa thấy đã biết đây là do cậu ta bị sợ hãi mà thành: "Anh...Anh làm gì với tôi thế, vì sao hiện giờ tôi chẳng có tí lực nào, vừa rồi không phải anh bỏ thuốc tôi đó chứ!? Anh...Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Thấy mắt Tiêu Giác đỏ ửng lên, Tô Hành Ngạo nhất thời đau lòng ghê gớm, vội vàng nâng Tiêu Giác dậy, kết quả hắn vừa chạm vào Tiêu Giác, thân thể cậu ta đã không tự giác co quắp lại.
Tô Hành Ngạo hoảng thật sự, hắn không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy a, có chút nói năng lộn xộn: "Tiêu Giác, em đừng sợ, được không? Anh...Anh cũng không biết sẽ trở nên như vậy? Anh chỉ muốn đẩy quan hệ của chúng ta gần thêm một chút nữa thôi. A! Đúng rồi, thế là được, em chờ anh một lát, anh lập tức quay lại ngay." Sau đó hấp tấp chạy vào phòng tắm.
Sau khi xác định người tạm thời sẽ không trở về, Tiêu Giác như thể không có việc gì đứng lên từ trên giường, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, hiện tại anh còn muốn đấu với tôi nữa hay không, chưa đủ trình đâu.
Tiêu Giác thấy Tô Hành Ngạo đặt trước hai gian phòng cũng có chút giật mình, kể từ khi anh xác định quan hệ với Tô Hành Ngạo, hắn ta không ít lần ám chỉ anh nên tiến hành hành vi giữa hai người yêu nhau. Tiêu Giác suy nghĩ thì bản thân thật ra không phải thực sự không hứng thú với đàn ông, cơ mà mình chắc chắn sẽ không làm 0, nhìn Tô Hành Ngạo như vậy, hắn ta khẳng định cũng chẳng phải 0, một khi đã vậy, Tiêu Giác bèn giả ngu với ám chỉ của Tô Hành Ngạo.
Thấy Tiêu Giác chẳng có dị nghị gì với dự định của mình, Tô Hành Ngạo có chút thất vọng mà thở dài, hắn đã định nếu Tiêu Giác lộ ra bất kỳ biểu tình kỳ quái nào. Cho dù là mắng hắn thì hắn cũng tìm đủ mọi cách để ở chung phòng với Tiêu Giác. Tiêu Giác về phòng một mình, tắm rửa xong rồi có bồi bàn đưa thức ăn đến, hỏi một câu, quả nhiên là Tô Hành Ngạo dặn trước. Tiêu Giác để người đi vào, sau đó vừa ăn vừa gọi điện thoại.
"Alo, Camille, tôi đã đến Pháp rồi." Tiêu Giác nói mà mặt đầy vẻ vân đạm phong khinh*, cái giọng ở đầu bên kia quả thật chói tai như thể ma âm: "Oa!! Tiêu! Anh đến thật sao! Hiện tại anh đang ở đâu? Muốn tôi đi đón anh không?" "Không, không cần, cô đừng tới tìm tôi, có cơ hội tôi sẽ đi tìm gặp cô, biết chưa?"
*Mây gió điềm nhiên - chỉ người không màng đến những chuyện xung quanh.
Nghe Tiêu Giác không muốn mình đến tìm, giọng của Camille có chút vô lực: "Được rồi, nhưng anh chớ quên phải đi gặp tôi đấy nha, bằng không, hừ hừ, sinh ý của anh trong này tôi không thèm giúp anh..." Không đợi Camille nói xong, Tiêu Giác đã cúp điện thoại, Tiêu Giác biết Camille không phải một cô nhóc bốc đồng, cô là đại tiểu thư của gia tộc Đỗ Lan, sẽ không ngay cả một chút khí độ cũng không có như vậy.
Chất lượng giấc ngủ của Tiêu Giác không tệ, vừa cảm giác được là trực tiếp ngủ thẳng đến tận hừng đông, xoay người mơ màng mở mắt ra, "Á!" Tiêu Giác lập tức bị dọa, cả người lui tít về phía trong. Tiêu Giác bắt đầu nhu nhu trán, bất đắc dĩ nói: "Tô Hành Ngạo, mới sáng sớm anh đã ngồi trên đầu giường người ta làm gì, dọa chết người." Tô Hành Ngạo ngượng ngùng nở một nụ cười với Tiêu Giác, hắn vốn chỉ đơn thuần đến tìm Tiêu Giác để rủ người ta đi ăn gì đó thôi, nhưng sau đó không biết do đâu vì đâu lại đi hỏi phục vụ sinh chìa khóa để mò vào.
Lúc Tiêu Giác ngủ, toàn bộ giương mặt đều toát ra cái vẻ rất dỗi ôn hòa, Tô Hành Ngạo nhìn mà lòng mềm nhũn, nhịn không được muốn hôn mấy cái lên mặt Tiêu Giác, đáng tiếc vừa mới định thực hành thì người ta đã tỉnh mất.
Tiêu Giác cũng lười so đo với Tô Hành Ngạo, đứng lên đi vào phòng tắm, lúc đi ra bữa sáng đã được Tô Hành Ngạo chuẩn bị ổn thỏa, hai người ăn xong thì bắt đầu một ngày tham quan du lịch. Đi chơi bên ngoài, chỉ cần không đụng phải chuyện gì đặc biệt không hay ho thì tâm tình sẽ không tệ, dọc theo đường đi Tô Hành Ngạo lôi kéo Tiêu Giác chụp không ít ảnh chụp.
Chơi cả ngày nên Tiêu Giác cũng vui lắm, trạm cuối cùng hôm nay là Khải Hoàn Môn, tham quan cũng tham quan, ảnh chụp cũng chụp rồi, Tiêu Giác xem thời gian, cảm giác cũng đã chơi đủ rồi. Vừa định kêu Tô Hành Ngạo về thôi thì chợt nhớ tới có chuyện nên bèn chuyển lời nói: "Tôi hơi khát, anh đi mua giúp tôi chút đồ uống nhé." Tô Hành Ngạo cười dặn Tiêu Giác đứng im ở đây chờ hắn, lải nhải một hồi lâu rồi mới đi. Vừa thấy Tô Hành Ngạo đi mất, Tiêu Giác lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng chạy vài bước mở cửa một chiếc xe ra.
Nhìn Camille cười đến sáng lạn, Tiêu Giác hỏi: "Không phải tôi đã bảo cô đừng đến tìm tôi rồi sao? Sao cô còn tìm đến?" Camille thấy Tiêu Giác thật sự có dấu hiệu tức giận thì lập tức thu lại nét cười, dùng giọng điệu đúng tiêu chuẩn nói rằng: "Tiêu, đừng có giận. Người Trung Quốc các anh không phải đã nói phải thương hương tiếc ngọc đối với nữ sĩ hay sao, là tôi sai được chưa. Tôi không phải cũng không xuất hiện trước mặt anh hay sao, ai kêu anh mắt sắt mới phát hiện ra tôi ấy chứ, không có chuyện gì mà."
Camille có gương mặt phương Tây điển hình, hơn nữa từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế cho nên trên người cô ta có khí chất hào phòng, cố tình hiện tại trên mặt cô ta lại có cái vẻ dịu dàng điển hình của phụ nữ phương Đông, Tiêu Giác quả thực ăn không tiêu. "Được rồi, cô cũng đừng ở đây nữa, việc hôm nay còn chưa xong, giờ cô mau đi đi, tôi sẽ liên hệ với cô sau."
Nhìn Tiêu Giác xuống xe sau đó không lưu tình phất tay đuổi mình đi, Camille tức giận bĩu môi, tối tăm nói: Cái tên đàn ông kia có gì tốt cơ chứ, lớn lên cũng có đẹp giai đâu. Quay đầu, Camille lập tức nở nụ cười, bởi vì cô hiểu rồi, người đàn ông nọ dù sao cũng sắp bị Tiêu Giác vứt bỏ rồi, hiện tại cứ để Tiêu Giác chơi cho thống khoái.
Tiêu Giác vừa mới xuống xe đi được bài bước thì Tô Hành Ngạo đã vội vã chạy tới, vây quanh Tiêu Giác một vòng rồi mới thở dốc nói: "Em...Em chạy đi đâu, em không biết anh tìm không thấy em anh rất lo lắng hay không, nếu em mà xảy ra chuyện gì thì anh biết làm sao được đây a!?" Tô Hành Ngạo nói rất gấp, nghĩ đến vừa rồi nếu Tiêu Giác biến mất thật thì đúng là đáng sợ quá. Tiêu Giác nhìn Tô Hành Ngạo vẫn nắm trong tay đồ uống mua cho mình thì cười nói: "Đừng lo lắng, tôi không có việc gì không phải sao? Tôi có chút đói bụng rồi, chúng ta về đi."
Ngồi trên taxi, Tô Hành Ngạo vẫn có chút giận nhưng lại chẳng dám phát giận với Tiêu Giác, thế nên hắn ngồi chà đạp lon đồ uống mua cho Tiêu Giác suốt cả một đường. Lúc xuống xe, Tiêu Giác nghĩ tự nhiên lại đi giận dỗi nhau thì rất không thú vị, thế nên Tiêu Giác kéo tay Tô Hành Ngạo xuống xe, sau đó cúi người làm lễ mời đúng tiêu chuẩn, cười nói: "Không biết tôi có vận khí mời ngài đây dùng bữa tối hay không?"
Tô Hành Ngạo lập tức tay chân luống cuống, bịch một tiếng, lon đồ uống kia bị hắn bóp đến vỡ. Trong phút chốc đồ uống dây đầy người Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác bởi vì đứng gần nên cũng bị nước dính phải. Tô Hành Ngạo định xin lỗi thì lại phải đứng nhìn Tiêu Giác cười sằng sặc: "Tô...Tô Hành Ngạo, ha ha ha, anh đừng nói với tôi là anh bị câu vừa rồi của tôi làm cho khẩn trương thành vậy nhá, ha ha ha, anh...phản ứng của anh dữ dội quá." Tô Hành Ngạo bị cười chê thì có chút tạc mao, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng mà lại không dám nói nặng kêu Tiêu Giác ngừng cười.
Tiêu Giác cũng không muốn thật sự chọc giận Tô Hành Ngạo, cười một hồi rồi ngừng lại nói: "Được rồi, vào khách sạn tắm rửa thay quần áo rồi hãng đi ăn cơm." Thấy Tiêu Giác cho qua chuyện này, không hề giễu cợt hắn nữa thì Tô Hành Ngạo cũng nhẹ nhàng thở ra, trời mới biết đối mặt với Tiêu Giác làm hắn khẩn trương đến mức nào.
Tắm xong, Tiêu Giác cuốn khăn tắm ra khỏi phòng tắm thì đã nhìn thấy bữa tối đặt sẵn trên bàn cơm, Tô Hành Ngạo cũng đã ngồi vào chỗ đến là ngoan, Tiêu Giác phụt một tiếng bật cười: "Tô Hành Ngạo, anh làm cái gì vậy? Anh chuẩn bị cả đấy à? Từ từ đã, anh muốn ăn ở đây cũng được, cơ mà tôi còn đang cuốn khăn, thay quần áo trước đã."
Tô Hành Ngạo nhìn thân trên trần truồng của Tiêu Giác mà nuốt nước miếng, vừa rồi lúc hắn tắm hắn cũng đã dự trước, ăn trong phòng Tiêu Giác rất có lợi a. Đến lúc đó hắn rót cho Tiêu Giác nhiều rượu một chút, Tiêu Giác uống say thì nói không chừng chính là cơ hội của mình? Vừa nghĩ đến chuyện mình đẩy ngã Tiêu Giác lên giường thành công, Tô Hành Ngạo đã khẩn trương đến độ mồ hôi tay ứa cả ra.
Lúc Tiêu Giác thay quần áo đi ra, Tô Hành Ngạo vẫn duy trì cái bộ dạng như tượng tạc đấy của mình, Tiêu Giác không chế vẻ mặt, quyết định nhìn xem rốt cuộc là Tô Hành Ngạo muốn chơi trò gì. Ưu nhã ngồi xuống, bày ra tư thế mời, Tiêu Giác bắt đầu tự mình ăn. Nhìn Tiêu Giác cầm lấy ly rượu mà mình đã rót sẵn lên uống, Tô Hành Ngạo lại sốt ruột đến độ thiếu chút đánh rơi cả dao nĩa, trong đó hắn có thả ít thuốc mê, sợ gây hại cho Tiêu Giác nên Tô Hành Ngạo chỉ dám thả chút đỉnh, ít như vậy nên hắn cũng không dám xác định là có tác dụng hay không.
Tiêu Giác kiếp trước làm ăn đi lên từ tầng chót nên kiến thức về Tam giáo cửu lưu* của anh cũng kha khá, rượu này anh vừa uống đã phát hiện ra. Tiêu Giác buồn cười làm bộ ý thức chậm rãi mơ hồ, "Tô...Tô Hành Ngạo, tôi hình như uống hơi nhiều, đầu tự dưng choáng váng quá, anh cứ ăn trước đi, tôi đi nằm một lát đã?"
*ba tôn giáo và chính lưu phái
Tô Hành Ngạo hoảng sợ lập tức đứng phắt dậy, kích động nói: "Anh...Anh cũng ăn no rồi, anh đỡ em vào phòng." Đỡ Tiêu Giác, cảm giác được nguồn nhiệt bên người, Tô Hành Ngạo thoáng chốc cảm thấy có chút tâm viên ý mã, sự khẩn trương trong lòng cũng vơi đi phân nữa. Cảm nhận Tô Hành Ngạo đỡ cánh tay mình nhưng ngón tay lại vô ý thức ma sát cánh tay mình khiến cho Tiêu Giác hơi hơi nhíu mày.
Vào phòng, Tô Hành Ngạo bèn đỡ Tiêu Giác lên giường, Tiêu Giác đẩy Tô Hành Ngạo ra, tự mình ngồi nửa tựa xuống giường nói: "Được rồi, anh về đi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân...Ưm..." Tiêu Giác còn chưa nói xong, Tô Hành Ngạo đã nhào qua hôn. Tiêu Giác bởi vì kinh ngạc nên hé miệng ra, vừa lúc cho Tô Hành Ngạo cơ hôi, đè lên Tiêu Giác bắt đầu tiến hành hôn sâu. Lần này là lần đầu tiên bọn họ thật sự hôn nồng nhiệt, Tô Hành Ngạo thiếu chút nữa đã chết mê trong nụ hôn này.
Đột nhiên cảm nhận được một cái đẩy mạnh mẽ, Tô Hành Ngạo biết Tiêu Giác hãy còn bài xích mình, chung quy hắn vẫn không đành lòng ép buộc Tiêu Giác. Cố gắng bình ổn dục vọng của mình, vùi đầu vào cổ Tiêu Giác, giọng nói có chút khàn khàn: "Xin lỗi, anh chỉ là...không khống chế nổi." Đợi trong chốc lát cũng không thấy Tiêu Giác mắng hắn hay nói gì, Tô Hành Ngạo lo lắng nhìn về phía Tiêu Giác, kết quả vừa nhìn đã bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của cậu ta.
Tiêu Giác cắn môi, sợ hãi nhìn Tô Hành Ngạo, giọng cũng có hơi khàn khàn, bất quá người sáng suốt vừa thấy đã biết đây là do cậu ta bị sợ hãi mà thành: "Anh...Anh làm gì với tôi thế, vì sao hiện giờ tôi chẳng có tí lực nào, vừa rồi không phải anh bỏ thuốc tôi đó chứ!? Anh...Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Thấy mắt Tiêu Giác đỏ ửng lên, Tô Hành Ngạo nhất thời đau lòng ghê gớm, vội vàng nâng Tiêu Giác dậy, kết quả hắn vừa chạm vào Tiêu Giác, thân thể cậu ta đã không tự giác co quắp lại.
Tô Hành Ngạo hoảng thật sự, hắn không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy a, có chút nói năng lộn xộn: "Tiêu Giác, em đừng sợ, được không? Anh...Anh cũng không biết sẽ trở nên như vậy? Anh chỉ muốn đẩy quan hệ của chúng ta gần thêm một chút nữa thôi. A! Đúng rồi, thế là được, em chờ anh một lát, anh lập tức quay lại ngay." Sau đó hấp tấp chạy vào phòng tắm.
Sau khi xác định người tạm thời sẽ không trở về, Tiêu Giác như thể không có việc gì đứng lên từ trên giường, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, hiện tại anh còn muốn đấu với tôi nữa hay không, chưa đủ trình đâu.
Tác giả :
Diệp Du Du