Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 7 - Chương 3: Mạt thế đi ôm đùi 3

Làm Giai Cong Trong Truyện BG

Quyển 7 - Chương 3: Mạt thế đi ôm đùi 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Phàn Viễn vẫn vô cùng thấp thỏm âu lo, bởi anh đã từng trải qua nỗi kinh hãi khi phá-nát kịch bản rồi!

Làm nhiệm vụ nhập vai, điều kiện tiên quyết là không được OOC, đi hết kịch bản của nguyên chủ, cho nên giữ kịch bản ổn định không nằm trong phạm vi chức trách của anh, thế nhưng, nếu như kịch bản bị nát có liên quan tới anh, thì anh phải chịu trách nhiệm rất lớn.

Nói cách khác, hành động ôm đùi mà anh sắp làm tiếp theo đây, phải không để lại vết tích gì, để quy tắc không phát hiện ra anh bày trò, nếu không một khi kịch bản bị lệch, rất có thể anh sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Phàn Viễn vừa đi theo Khương Manh, vừa ưu thương nhìn trời, đột nhiên muốn dang tay hô to: “Trời ơi, giáng một đòn sét xuống đánh chết con đi cho rồi!!"

Xa xa một tiếng sét lớn vang lên, Phàn Viễn giật bắn mình, vội vàng chạy đi nấp phía sau Khương Manh, kết quả lại thu về cái lườm xéo đầy ghét bỏ của ả, anh hoàn toàn không để ý, trong đầu chỉ nghĩ: Đậu xanh rau má, sao lại linh thế cơ chứ! Tui chỉ đùa thui màaaaaaa!

Tiểu Ngũ đã quen với việc thỉnh thoảng anh lại lên cơn động kinh, tỉnh bơ báo cáo tình huống: “Bíp, có lẽ sét đánh kia phát ra từ đòn tấn công của dị năng giả hệ lôi."

Lúc này Phàn Viễn mới nghĩ ra, hình như trong kịch bản có đề cập tới, nguyên chủ và nữ chính nghe thấy tiếng sét đánh, bèn đi tới kiểm tra, kết quả không thấy gì, anh hỏi: “Có thể kiểm tra được thân phận của đối phương không?"

Tiểu Ngũ nói: “Bíp, vượt ngoài phạm vi 100m, hệ thống bất lực, theo như uy lực của tiếng sấm sét, ít nhất là dị năng giả cấp ba."

Phàn Viễn như có điều suy nghĩ, mới vào mạt thế một tháng, một người có thiên tư tốt như nữ chính mà cũng khó khăn lắm mới đột phá lên cấp hai, số người có thể đạt tới cấp ba thì đã ít lại càng ít hơn, ngoài nam chính và một số nam phụ quan trọng, cùng với tuyến nhân vật phản diện phía sau ra, có lẽ không còn ai khác.

Dị năng giả hệ lôi cấp ba, hệ lôi, chẳng lẽ là..

Nữ chính nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, tuy rằng cô không đoán được đẳng cấp của đối phương, nhưng vẫn có thể thấy được uy lực của đòn sét đánh kia, cô kéo Phàn Viễn chạy về hướng kia, Phàn Viễn thì ngoan ngoãn để mặc cô ả kéo lê.

Chẳng mấy chốc họ thấy thi thể tang thi nằm la liệt dưới đất, cũng không khó để đoán ra nơi đây vừa trải qua màn tranh đấu kịch liệt thế nào, gương mặt Phàn Viễn sợ sệt mà túm lấy góc áo Khương Manh, cô nàng cáu kỉnh đẩy ra, anh lại kiên nhẫn bám theo, nhưng cũng không dám bám quá gần, cứ như một con thú bị chủ nhân vứt bỏ, nhắm mắt theo đuôi.

“Haha.." Không biết từ đâu vang lên tiếng cười khẽ.

Khương Manh nhìn về phía phát ra âm thanh, đến khi thấy rõ mặt người đàn ông kia, như gặp phải đại địch mà không ngừng lui về phía sau, vẻ mặt đầy phòng bị mà nhìn về phía trước.

Phàn Viễn vẫn đứng trơ người như cũ, dường như có vẻ không hiểu gì, ngơ ngác ngước mắt lên nhìn, trông thấy một chiếc xe chất thùng hàng cao tới hai, ba mét, có một gã đàn ông râu ria xồm xoàng, vẻ mặt lưu manh đang ngồi xổm dưới đó. Trên tay gã ta là một điếu thuốc chưa châm lửa, ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía Phàn Viễn.

Phàn Viễn lặng lẽ nhìn thẳng về phía gã ta, trong đầu không ngừng chạy suy nghĩ, vẻ mặt tò mò hỏi: “Ban nãy anh có nhìn thấy sấm sét không, sét tím ánh lên màu lam nhạt, đánh to ơi là to! Ngoài trăm mét vẫn nghe thấy được luôn ấy!"

Người nọ nghe anh hỏi vậy xong, lại “phì" một tiếng, sau đó phá lên cười ha hả, tiếng cười thô lỗ nghe đến là inh tai, Phàn Viễn nghiêng đầu nhìn gã ta, dường như không hiểu gì.

Khương Manh chau mày hô: “Khương Viễn! Qua đây, chúng ta phải đi rồi."

Phàn Viễn vâng một tiếng, sau đó vẫy tay về phía anh ta: “Chị em gọi em rồi, chào anh nhé."

Anh vừa dứt lời, đã bị người nọ túm vai, Phàn Viễn cảm thấy vai mình như bị khóa cứng lại, đau đến suýt chút nữa chửi thề, anh vất vả lắm mới nhịn được, trong lòng muốn gào lên một tiếng “Cái đồ cục mịch", nhưng vẻ mặt lại đầy hoảng hốt, anh liếc nhìn thùng hàng ở đằng xa, lại liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình, không kiềm chế được mà líu lưỡi nói: “Nhanh thế…"

Người nọ lại phá lên cười ha hả, Khương Manh càng chau mày dữ hơn, sau đó lại gọi: “Khương Viễn, còn không mau qua đây đi."

Phàn Viễn muốn đi, nhưng lại không thể động đậy, nhỏ giọng phản kháng: “Chị em đang gọi em, anh buông em ra."

Người đàn ông kia lạnh lùng liếc nhìn Khương Manh, thấy mặt mũi cô ta trắng bệch, lúc này mới quay về nhìn Phàn Viễn nói: “Kia là chị cậu sao?"

Thấy anh gật đầu, gã khinh thường nhếch mép lên, “Cậu xem ả ta như chị gái, nhưng ả lại không coi cậu là em trai, ban nãy ả ta thấy nguy hiểm, chỉ vội tránh một mình, có thể thấy căn bản ả không để em trai mình vào lòng."

Vẻ mặt Phàn Viễn có chút khó coi, trong mắt anh thoáng lóe lên một tia u ám, bàn tay không tự chủ đặt lên bụng, nhưng nhanh chóng buông ra, làm như không để ý mà giương mắt cười: “Em chỉ có mỗi chị ấy là người thân, dù sao thì em cũng không thể rời xa chị ấy, anh mau buông tay ra."

Ánh mắt người đàn ông lại càng thêm bén nhọn, xốc áo sơ mi anh lên, trông thấy một mảng da tím tái, cảm thấy vô cùng shock, gã ngẩn ra, không thể tin mà nói: “Ả ngược đãi cậu?"

Phàn Viễn lập tức nói: “Không, em tự ngã." Dường như thật sự rất đau, anh dùng sức đẩy bàn tay xốc áo sơ mi của người đàn ông kia ra.

Người kia hỏi: “Sao không tránh?"

Phàn Viễn mím môi, mái tóc rối bù che đi ánh mắt, không trông rõ tâm tình, anh thấp giọng rầu rĩ nói: “Em chỉ là một đứa phế vật không có dị năng." Không phải là không trốn, mà là trốn cũng không có đường sống.

Ban đầu người nọ chỉ thấy anh thú vị, mới hiếm khi có ý tốt nhắc nhở anh một câu, không ngờ thì ra chân tướng lại như vậy, chị ruột ngược đãi em trai mình, mà cậu em này xem ra còn chưa trưởng thành, cơ thể nhỏ bé yếu ớt, không có chút bản lĩnh tự lực cánh sinh, không biết có thể gắng gượng được bao lâu nữa.

Nhưng gã không phải người lương thiện gì, huống hồ giờ lại đang ở thời mạt thế, ai có thể đảm bảo mình có thể sống đến ngày mai, gã chỉ đành mở túi ra lấy một khẩu John Browning, dúi vào tay anh, đoạn hỏi: “Có biết dùng súng không?"

Bàn tay Phàn Viễn hơi run lên, anh run giọng nói: “Trước đây từng học bắn súng nghiệp dư."

Người nọ không nói gì nữa, bỏ lại khẩu súng cho anh, sau đó xoay người sải bước đi.

Phàn Viễn nhìn bóng lưng cao lớn của gã ta, ánh mắt từ từ trở nên thâm sâu, người kia là Lôi Tư Diệp, cũng chính là cánh tay đắc lực của Hàn Lãng, anh xoay người nhìn Khương Manh đang bất an, kiếp trước gã bị ả ta hại hết, đương nhiên ả phải thấy bất an rồi.

Phàn Viễn cũng có thể hiểu được, mạt thế là thế nào, nếu ngươi không chết thì ta sẽ chết, vì mạng sống mà bán đứng một hai người có là gì đâu, thế nhưng bởi Lôi Tư Diệp là người đầu tiên bị Khương Manh hại chết, cho nên ấn tượng tương đối sâu sắc mà thôi.

“Bíp, độ hảo cảm của Lôi Tư Diệp tăng lên một điểm."

“What?!!"

“Bíp, độ hảo cảm của Lôi Tư Diệp tăng lên một điểm."

Thái dương Phàn Viễn giần giật, mới tăng có một điểm?!!! Khổ thân anh giả bộ đáng thương cả nửa ngày! Còn tưởng gã dịu dàng, dễ lấy lòng hơn Phong Trạch, kết quả lại sắt đá tới vầy!!

Anh đang hết sức bất bình, nữ chính đã đoạt lấy khẩu John Browning của anh, đút vào túi mình, khinh thường liếc mắt nhìn anh, cười nhạo nói: “Vừa thấy đàn ông đã muốn câu dẫn, mày hèn quá nhỉ?"

Phàn Viễn ngạc nhiên mở to mắt, bờ môi run rẩy nói: “Chị, sao chị lại biết.. lại biết em là…"

Khương Manh mặt không đổi sắc nói: “Không những chị biết mày là gay, còn biết mày là thằng tiện nhân thích leo lên giường giai, tốt nhất mày yên tĩnh một chút, nếu như mày làm gì mất mặt chị, đừng trách chị không khách khí với mày."

Phàn Viễn cắn môi dưới, bộ dạng hết sức oan ức, run rẩy gật đầu nói: “Em biết rồi."

Khương Manh hừ lạnh một tiếng, tự mình chạy về phía trước, có Lôi Tư Diệp ở đây, nói rõ đội của hắn đang ở phía trước, ả vội vã muốn đi gặp Hàn Lãng, Khương Viễn có chống chịu được không, căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của ả.

Phàn Viễn tỏ vẻ hết sức xoắn não, anh giả bộ đáng thương với Lôi Tư Diệp, lại chẳng tăng được mấy điểm hảo cảm, giờ chưa gì đã bị nữ chính vạch trần bí mật, đúng là không bù đắp đủ, tiếp theo phải cẩn thận hơn mới được.

“Bíp, có ba tang thi đang tới gần, xin chủ nhân mau chóng đuổi theo nữ chính, nếu không sẽ về vườn sớm."

Phàn Viễn hổn hà hổn hển chạy đuổi theo, nhưng đâu có dễ dàng như vậy, sức khỏe và năm giác quan của dị năng giả đều được thăng cấp lên, anh lại là một cậu nhóc choai choai, sao có thể đuổi kịp, mắt thấy nữ chính sắp biến mất khỏi tầm mắt, anh tê người ngã nhào xuống đất, vươn tay Nhĩ Khang ra, không tiếng động mà kêu lên: “Chị gái ơi, chị đánh rơi kẻ thù rồi!!" T_T

Anh quỳ dưới đất thở hổn hển, sau đó nằm vật xuống đất, đối mặt với bầu trời, bầu trời tận thế xám tro mờ mịt, lúc nào cũng bị mây mù che phủ, ngay cả những đám mây thi thoảng trôi qua cũng mang trên mình sắc xám tro ảm đạm.

Đợi đến khi bình tĩnh hơn nhiều, anh nói: “Tiểu Ngũ, lấy phù ẩn thân cho anh."

“Bíp, đã rõ."

Phàn Viễn chậm chạp dán phù ẩn thân lên người mình, thứ đồ cao cấp này anh không có nhiều, nhưng không còn cách nào khác, nếu chết thì nhiệm vụ sẽ thất bại, không những không được thưởng, mà còn bị phạt nữa ấy chứ.

Anh lặng lẽ bò dậy, tìm một góc để ẩn núp, đợi ba con tang thi kia đi xa rồi, phù ẩn thân trên người anh cũng dần hết tác dụng, sau khi hiện hình anh không vội đi tìm nữ chính, mà để Tiểu Ngũ quét tìm một căn nhà tạm thời an toàn để tránh vào.

Anh đổi hai thùng nước khoáng từ hệ thống thương thành vạn năng, thứ này rất tiện lợi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, anh lấy một chút để uống, phần còn dư thì để tắm gội vệ sinh thân thể.

Sau đó anh lại lấy một bộ quần áo từ trong nhà ra, dáng người nguyên chủ vốn nhỏ thó, quần áo của con trai bình thường, anh mặc vào bị lớn hơn một cỡ, phải xắn ống tay áo và ống quần lên để mặc tạm.

Tướng mạo nguyên chủ thực sự rất đẹp, bằng không đã chẳng dám đánh bạo đi quyến rũ nam chính, chỉ là cả tháng qua lo chạy nạn, cho nên mới trông bết bát như vậy, giờ chỉnh trang lại, liền từ một tên ăn mày xó chợ trở thành một công tử tao nhã.

Anh lên giường nằm an tâm ngủ, đợi nữ chính quay về.

Muốn hỏi anh lấy đâu ra tự tin ấy hả? Sáng nay Lôi Tư Diệp mới gặp hai chị em, mấy giờ sau nữ chính lại một mình xuất hiện trước bọn họ, khó tránh khỏi khiến con người ta suy đoán, không biết người chị cuồng ngược đãi sẽ xử lý cậu em cùng cha khác mẹ thế nào đây.

Mới vào mạt thế một tháng, phần lớn con người vẫn còn sót lại nhân tính, họ sẽ không chấp nhận một người con gái lạnh lùng tàn nhẫn làm đồng đội của mình, một người đồng đội đến em mình cũng vứt bỏ, nếu chính thức chiến đấu, ai dám tin tưởng làm việc cùng?

Hơn nữa, hôm nay nữ chính bỏ anh lại, chỉ e là nhất thời tức giận mà thôi, chứ ả còn muốn giày vò trả thù anh kia mà, sao có thể khinh địch bỏ anh ở bên ngoài được.

Anh ngủ một giấc tới tận đêm, cuối cùng bị Tiểu Ngũ đánh thức, anh bất mãn lầm bầm: “Chuyện gì vậy Tiểu Ngũ?"

“Bíp, nam chính đang tới gần."

Hai chữ “nam chính" khiến Phàn Viễn dần lấy lại ý thức, anh khẽ ừ một tiếng, tỏ ý đã biết rồi.

Trên hành lang âm u bốc lên thứ mùi khó ngửi không rõ tên gọi, Hàn Lãng chau mày lại, càng cảm thấy phản cảm với cái cậu nhóc tên Khương Viễn kia, không báo cho chị đã chạy loạn khắp nơi, giờ mất tích, khiến người thân duy nhất phải lo lắng, chắc chắn không phải đứa nhóc hiểu chuyện gì cho cam, dù có tìm được đưa về, cũng chỉ là lãng phí công sức mà thôi.

Hắn cứ đinh ninh như vậy, mãi cho tới khi đẩy cửa ra ——

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi nằm co ro trên chiếc giường trắng, cơ thể đơn bạc trông vô cùng gầy yếu, ánh chiều tà chiếu xuyên qua tấm rèm lụa mỏng, chiếu lên gương mặt tinh xảo của cậu bé, đây là một cậu bé rất đẹp, lại toát lên vẻ thánh khiết, cậu bé khoác trên mình bộ quần áo quá cỡ, lộ ra một đoạn chân nhỏ, ngón chân màu hồng nhạt khẽ run lên, có thể thấy ngay cả khi ngủ cậu bé cũng đang thấp thỏm bất an.

Hàn Lãng không kiềm chế được mà nín thở, từ từ bước tới gần, làn mi dày của cậu còn vương nước mắt chưa kịp khô, bờ môi anh đào hết hé ra lại khép vào, hắn ghé sát lại nghe, chỉ thấy tiếng cậu bé nức nở nỉ non.

“Chị à, đừng bỏ em lại, đợi em một chút… chị, em không phải phế vật mà…"

Chân mày hắn cau chặt lại, đột nhiên trong lòng hắn bùng lên lửa giận, hóa ra là như vậy!M:Chương trước có đoạn tác giả nói mà quên dịch, chị tác giả nói là các chế đoán xem ai là Nhan Duệ đi =)))

Tác giả : Tịch Tịch Lý
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại