Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 43: Đều có thể nhận ra xoắn tim đến thế nào
Phát triển lần này lại vô cùng nằm ngoài dự kiến của Hách Lôi, hắn thấy Chu Hoằng đã đi ra ngoài được một khoảng cách, ánh mắt kinh ngạc dần dần chuyển biến thành chán ghét và phẫn nộ đậm đặc, đầu tiên là hắn không có biểu hiện gì, nhưng thấy Chu Hoằng đã đi tới cửa, vươn tay định đẩy cửa, rốt cục vẫn đứng lên, không để ý ánh mắt người ngoài lớn tiếng nói: "Muốn nghe về chuyện của Tuyết Bạch Sinh và Trương Cảnh Minh không?"
Nếu không phải là nghe thấy tên Tuyết Bạch Sinh, Chu Hoằng đã đẩy cửa đi ra rồi.
Lúc đầu hắn lừa Trương Cảnh Minh đến chỗ hẹn, cũng là vì dự cảm rằng sẽ nghe được chuyện có liên quan đến Tuyết Bạch Sinh, cơ mà Hách đại gia nói nhảm nhiều quá, khiến cho hắn nghẹn lời còn bị kích thích không chịu được.
Căng gương mặt xanh mét nhìn Chu Hoằng lại quay về, Hách Lôi trong lòng ủy khuất muốn chết, nếu không phải vì... hắn còn khoan dungcho tên nhà quê này bày sắc mặt với hắn?
Trở lại chỗ ngồi, Chu Hoằng dẫn đầu bày ra bộ dạng ngông cuồng, dùng thái độ thờ ơ có nghe hay không đều chẳng sao mở miệng nói: "Nói đi."
Hách Lôi gần như sắp bùng cháy vì bị chọc giận rồi, lồng ngực kịch liệt phập phồng hai cái, sau đó bỗng nhiên cười, là nụ cười dự kiến tương lai khiến người ta nhìn mà tức ngực vô cùng, Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày.
"Xem ra cậu đã biết Tuyết Bạch Sinh là ai," Hách Lôi hơi im lặng, tựa hồ đang tìm từ, "Mặc dù y không phải phát tiểu của Trương Cảnh Minh, nhưng cũng có tình cảm hơn mười năm với cậu ta, họ cùng nhau học cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học cũng cùng nhau, cậu cảm thấy thời gian ngắn ngủi không đến một năm này của cậu có thể so bì sao?"
Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, bắt đầu từ khi hắn nghe chữ đầu tiên, cũng đã có chút bực bội rồi, "Có thể so bì hay không, không do anh định đoạt."
Hách Lôi cười lạnh một tiếng, cảm thấy đang từ từ nắm giữ chủ đạo, "Có thể hay không thì tâm lý cậu nắm chắc, họ bên nhau hơn mười năm..."
"Là hai năm rưỡi!" Chu Hoằng bỗng nhiên cướp lời, âm điệu cũng có chút cao.
Hách Lôi hơi sững sờ, lập tức cười càng thêm đắc ý, "Thì ra đều thẳng thắn với cậu nha, nhưng nhất định chỉ vài câu thôi nhỉ, chỗ tôi lại là phiên bản không cắt giảm, có muốn nghe hay không?"
Chu Hoằng vô cùng chịu không nổi giọng điệu quái gỡ của Hách Lôi, hắn nhéo nhéo ngón tay, nhịn xuống, không nói chuyện.
"Có biết tại sao lại có người nhiều biết chuyện Trương Cảnh Minh thích đàn ông không?"
Chu Hoằng không tự chủ trợn to mắt, nhớ tới cái lần họp lớp đầy người đó.
Hách Lôi hé miệng cười, "Hồi đại học, Trương Cảnh Minh là lớp trưởng, Tuyết Bạch Sinh là bí thư chi đoàn, hai người kề vai đi cạnh nhau, đến đâu đều là tiêu điểm, cậu có thể tưởng tượng không?"
Ánh mắt Chu Hoằng cố định trên một chỗ, mím môi, mặt không chút biểu cảm, kỳ thực trong đầu đều nhanh chóng chuyển hóa những gì nghe được thành hình ảnh chân thực không gì sánh được đồng thời cũng muôn màu muôn vẻ, đồng thời trái tim trở nên chua xót khó nhịn.
"Cứ như thế này còn không đến mức bị người hoài nghi," Hách Lôi cố ý kéo dài giọng, khi nhìn thấy chân mày nhíu chặt của Chu Hoằng mới hài lòng tiếp tục nói, "Khi đó họ đã yêu nhau, đồng thời ở chung, à, chính là chỗ cậu đang ở đó, ngủ chung một phòng, làm việc tương tự, chuyện này tôi tin tưởng cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được."
Càng về sau, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lộ ra loại khoái cảm xét nát kẻ địch.
Mà Chu Hoằng quả thực cứ như bị người xét nát, hắn run lên một cái, có chút không tiêu hóa nổi tin tức này, nhưng thật ra là không dám đối mặt với, nhưng Hách Lôi vô cùng thân thiết cho hắn đầy đủ thời gian phản ứng, thế cho nên làm cho hắn nhớ tới hũ kem bôi trơn dùng trên người hắn, vào lần đầu hoan hảo với Trương Cảnh Minh.
Số lượng dùng đi hơn phân nửa rốt cục vào hôm nay đã tìm được chủ.
Trong lòng Chu Hoằng có một âm thanh vẫn đang nóng nảy khuyên hắn không nên kích động không nên kích động, nhưng hoàn toàn vô ích, hắn dùng tốc độ và tần suất khó có thể chịu đựng lặp lại câu, "Cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự", trong đầu còn có hai nam nhân trần truồng đang quấn lấy nhau, một người là Trương Cảnh Minh người còn lại không thấy rõ mặt.
Trùng kích này gần như muốn ném đi lý trí của Chu Hoằng, lồng ngực của hắn phồng lên từng hồi cực nhanh, cũng phồng lên khiến nó đau dữ dội.
Hắn còn cực kỳ rõ ràng trên mặt mình có biểu tình gì, như bị người ta tạt một chậu cứt, hắn con mẹ nó muốn biểu hiện ra hình dáng không để bụng hoặc là rất nhìn thoáng, nhưng hắn không khống chế được, hơn nữa cho dù làm cũng chỉ khiến chính mình càng thêm đáng buồn, làm cho người đối diện càng thêm hài lòng mà thôi.
"Lúc mới bắt đầu họ rất hạnh phúc, nhưng tiệc vui chóng tàn, không lâu sau chuyện phiền toái tới, người nhà Trương Cảnh Minh không biết từ đâu mà có được tin tức, tìm tới cửa chặn lấy người, ầm ĩ..." Hách Lôi vuốt mũi cười hai tiếng.
Chu Hoằng cũng thấy cổ họng ngòn ngọt, đều có thể nhận ra xoắn tim đến thế nào.
"Cậu không biết cảnh tượng ngay lúc đó hỗn loạn bao nhiêu đâu, người Trương gia đều sắp điên rồi, mất mặt, phẫn nộ, tuyệt vọng, nhưng người Trương gia trước giờ đều không bình thường, rất nhanh liền bình tĩnh, phong tỏa tất cả tin tức, kiên trì trao đổi lý giải suy nghĩ của hai người, nhưng biết thì thế nào, đến cuối cùng chẳng phải đều muốn cưỡng ép hai người xa nhau sao?"
Lúc này ngay cả tâm tình của chính mình Chu Hoằng đều không khống chế được, càng không nói đến chuyện để ý cảm xúc của Hách Lôi, nhưng một tiếng cảm khái sau đó khiến hắn lập tức tập trung tinh thần.
"Trương Cảnh Minh trả giá vì Tuyết Bạch Sinh nhiều lắm!"
Lông mi Chu Hoằng run lên, hắn nhìn về phía Hách Lôi, thấy hắn khẽ cong khóe môi, trên mặt là một loại tự tin ngay sau đó có thể phá vỡ hắn, điều này làm cho Chu Hoằng khó hiểu có một loại tâm tình sợ hãi, không muốn biết lại chết cũng phải biết.
"Vậy mà cậu ta lại công khai thừa nhận tính hướng của mình, a ha, đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn không nhịn được kích động, bội phục dũng khí của cậu ta, không hề nghi ngờ, dư luận ầm ĩ, tuy là Trương gia đã phong tỏa tin tức ngay từ đầu, nhưng vẫn là có không ít người biết, mà người biết rõ nhất tất nhiên chính là bạn học cùng lớp rồi."
"Trương gia có tính khiết phích, không cho phép có chuyện dơ bẩn dù chỉ một chút, cho nên kết quả chính là, Trương Cảnh Minh bị đuổi ra khỏi nhà, đáng tiếc chính là cậu ta lại không có biểu hiện chút hối hận nào."
Chu Hoằng cảm thấy hắn bỗng nhiên run lên, cũng không biết là tinh thần hay là thân thể, tựa như say tàu kịch liệt, muốn ói.
Trương Cảnh Minh vì Tuyết Bạch Sinh thẳng thắn công khai tính hướng, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà mà không có câu oán hận nào...
Đây chính là nguyên nhân anh luôn một mình, cho dù lễ tết cũng không trở về nhà sao?
Chu Hoằng cảm thấy ngứa cổ họng, chua chua chát chát.
"Cậu ta lại vì cậu mà trả giá điều gì, cậu có thể tưởng tượng được tình yêu của cậu ta dành cho Tuyết Bạch Sinh sâu đậm thế nào không, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ba năm ngắn ngủi, thì cậu ta có thể quên y sao?"
Hách Lôi ngôn từ kịch liệt, mà Chu Hoằng đã bị thương không ít rồi, nhưng ngoài mặt cũng chỉ run rẩy lông mi mà thôi.
"Anh ta phản bội Trương Cảnh Minh, chạy sang Canada kết hôn sinh con, mọi thứ đều đã kết thúc, anh lại nói với tôi mấy câu này thì có tác dụng gì?" Từ ngông cuồng kiêu ngạo ban đầu đến ngoan ngoãn không tiếng động hiện tại, tâm lý chênh lệch không thể chịu được làm cho Chu Hoằng vô cùng muốn cho mình một bạt tai.
Hách Lôi không trả lời thẳng, chỉ cười cười, hắn từ trong túi móc điện thoại di động ra lay một cái, "Muốn xem hình Tuyết Bạch Sinh không?" Hỏi một câu chỉ là vì muốn Chu Hoằng thêm phần buồn nôn, kỳ thực căn bản không chờ hắn trả lời liền tìm hình ra.
Hình của Tuyết Bạch Sinh?
Sao hắn lại phải xem hình của Tuyết Bạch Sinh?
Chu Hoằng nhìn Hách Lôi đưa điện thoại di động qua, trong mắt đều là ý cười cổ vũ làm người ta ngán tận cổ, nhất thời liền chán ghét, sao hắn có thể nhận lấy rồi dễ dàng tha thứ cho sự vũ nhục này chứ?
Hắn há mồm muốn cự tuyệt, câu "Không có hứng thú" đó đã ở trên đầu lưỡi rồi, nhưng, bộ dạng Tuyết Bạch Sinh ra sao, hắn chung quy cũng dị thường khát vọng muốn nhìn một cái, muốn nhìn xem người tình cũ này đến cùng là có gương mặt mị lực cỡ nào, có thể khiến phát tiểu của Trương Cảnh Minh lộ vẻ thất vọng rõ ràng như vậy khi gặp hắn.
Thì ra hắn vẫn rất để ý chuyện này.
Nếu không phải là nghe thấy tên Tuyết Bạch Sinh, Chu Hoằng đã đẩy cửa đi ra rồi.
Lúc đầu hắn lừa Trương Cảnh Minh đến chỗ hẹn, cũng là vì dự cảm rằng sẽ nghe được chuyện có liên quan đến Tuyết Bạch Sinh, cơ mà Hách đại gia nói nhảm nhiều quá, khiến cho hắn nghẹn lời còn bị kích thích không chịu được.
Căng gương mặt xanh mét nhìn Chu Hoằng lại quay về, Hách Lôi trong lòng ủy khuất muốn chết, nếu không phải vì... hắn còn khoan dungcho tên nhà quê này bày sắc mặt với hắn?
Trở lại chỗ ngồi, Chu Hoằng dẫn đầu bày ra bộ dạng ngông cuồng, dùng thái độ thờ ơ có nghe hay không đều chẳng sao mở miệng nói: "Nói đi."
Hách Lôi gần như sắp bùng cháy vì bị chọc giận rồi, lồng ngực kịch liệt phập phồng hai cái, sau đó bỗng nhiên cười, là nụ cười dự kiến tương lai khiến người ta nhìn mà tức ngực vô cùng, Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày.
"Xem ra cậu đã biết Tuyết Bạch Sinh là ai," Hách Lôi hơi im lặng, tựa hồ đang tìm từ, "Mặc dù y không phải phát tiểu của Trương Cảnh Minh, nhưng cũng có tình cảm hơn mười năm với cậu ta, họ cùng nhau học cấp hai, cấp ba, thậm chí đại học cũng cùng nhau, cậu cảm thấy thời gian ngắn ngủi không đến một năm này của cậu có thể so bì sao?"
Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, bắt đầu từ khi hắn nghe chữ đầu tiên, cũng đã có chút bực bội rồi, "Có thể so bì hay không, không do anh định đoạt."
Hách Lôi cười lạnh một tiếng, cảm thấy đang từ từ nắm giữ chủ đạo, "Có thể hay không thì tâm lý cậu nắm chắc, họ bên nhau hơn mười năm..."
"Là hai năm rưỡi!" Chu Hoằng bỗng nhiên cướp lời, âm điệu cũng có chút cao.
Hách Lôi hơi sững sờ, lập tức cười càng thêm đắc ý, "Thì ra đều thẳng thắn với cậu nha, nhưng nhất định chỉ vài câu thôi nhỉ, chỗ tôi lại là phiên bản không cắt giảm, có muốn nghe hay không?"
Chu Hoằng vô cùng chịu không nổi giọng điệu quái gỡ của Hách Lôi, hắn nhéo nhéo ngón tay, nhịn xuống, không nói chuyện.
"Có biết tại sao lại có người nhiều biết chuyện Trương Cảnh Minh thích đàn ông không?"
Chu Hoằng không tự chủ trợn to mắt, nhớ tới cái lần họp lớp đầy người đó.
Hách Lôi hé miệng cười, "Hồi đại học, Trương Cảnh Minh là lớp trưởng, Tuyết Bạch Sinh là bí thư chi đoàn, hai người kề vai đi cạnh nhau, đến đâu đều là tiêu điểm, cậu có thể tưởng tượng không?"
Ánh mắt Chu Hoằng cố định trên một chỗ, mím môi, mặt không chút biểu cảm, kỳ thực trong đầu đều nhanh chóng chuyển hóa những gì nghe được thành hình ảnh chân thực không gì sánh được đồng thời cũng muôn màu muôn vẻ, đồng thời trái tim trở nên chua xót khó nhịn.
"Cứ như thế này còn không đến mức bị người hoài nghi," Hách Lôi cố ý kéo dài giọng, khi nhìn thấy chân mày nhíu chặt của Chu Hoằng mới hài lòng tiếp tục nói, "Khi đó họ đã yêu nhau, đồng thời ở chung, à, chính là chỗ cậu đang ở đó, ngủ chung một phòng, làm việc tương tự, chuyện này tôi tin tưởng cậu hoàn toàn có thể tưởng tượng được."
Càng về sau, hắn càng nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lộ ra loại khoái cảm xét nát kẻ địch.
Mà Chu Hoằng quả thực cứ như bị người xét nát, hắn run lên một cái, có chút không tiêu hóa nổi tin tức này, nhưng thật ra là không dám đối mặt với, nhưng Hách Lôi vô cùng thân thiết cho hắn đầy đủ thời gian phản ứng, thế cho nên làm cho hắn nhớ tới hũ kem bôi trơn dùng trên người hắn, vào lần đầu hoan hảo với Trương Cảnh Minh.
Số lượng dùng đi hơn phân nửa rốt cục vào hôm nay đã tìm được chủ.
Trong lòng Chu Hoằng có một âm thanh vẫn đang nóng nảy khuyên hắn không nên kích động không nên kích động, nhưng hoàn toàn vô ích, hắn dùng tốc độ và tần suất khó có thể chịu đựng lặp lại câu, "Cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự cùng một phòng ngủ làm chuyện tương tự", trong đầu còn có hai nam nhân trần truồng đang quấn lấy nhau, một người là Trương Cảnh Minh người còn lại không thấy rõ mặt.
Trùng kích này gần như muốn ném đi lý trí của Chu Hoằng, lồng ngực của hắn phồng lên từng hồi cực nhanh, cũng phồng lên khiến nó đau dữ dội.
Hắn còn cực kỳ rõ ràng trên mặt mình có biểu tình gì, như bị người ta tạt một chậu cứt, hắn con mẹ nó muốn biểu hiện ra hình dáng không để bụng hoặc là rất nhìn thoáng, nhưng hắn không khống chế được, hơn nữa cho dù làm cũng chỉ khiến chính mình càng thêm đáng buồn, làm cho người đối diện càng thêm hài lòng mà thôi.
"Lúc mới bắt đầu họ rất hạnh phúc, nhưng tiệc vui chóng tàn, không lâu sau chuyện phiền toái tới, người nhà Trương Cảnh Minh không biết từ đâu mà có được tin tức, tìm tới cửa chặn lấy người, ầm ĩ..." Hách Lôi vuốt mũi cười hai tiếng.
Chu Hoằng cũng thấy cổ họng ngòn ngọt, đều có thể nhận ra xoắn tim đến thế nào.
"Cậu không biết cảnh tượng ngay lúc đó hỗn loạn bao nhiêu đâu, người Trương gia đều sắp điên rồi, mất mặt, phẫn nộ, tuyệt vọng, nhưng người Trương gia trước giờ đều không bình thường, rất nhanh liền bình tĩnh, phong tỏa tất cả tin tức, kiên trì trao đổi lý giải suy nghĩ của hai người, nhưng biết thì thế nào, đến cuối cùng chẳng phải đều muốn cưỡng ép hai người xa nhau sao?"
Lúc này ngay cả tâm tình của chính mình Chu Hoằng đều không khống chế được, càng không nói đến chuyện để ý cảm xúc của Hách Lôi, nhưng một tiếng cảm khái sau đó khiến hắn lập tức tập trung tinh thần.
"Trương Cảnh Minh trả giá vì Tuyết Bạch Sinh nhiều lắm!"
Lông mi Chu Hoằng run lên, hắn nhìn về phía Hách Lôi, thấy hắn khẽ cong khóe môi, trên mặt là một loại tự tin ngay sau đó có thể phá vỡ hắn, điều này làm cho Chu Hoằng khó hiểu có một loại tâm tình sợ hãi, không muốn biết lại chết cũng phải biết.
"Vậy mà cậu ta lại công khai thừa nhận tính hướng của mình, a ha, đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn không nhịn được kích động, bội phục dũng khí của cậu ta, không hề nghi ngờ, dư luận ầm ĩ, tuy là Trương gia đã phong tỏa tin tức ngay từ đầu, nhưng vẫn là có không ít người biết, mà người biết rõ nhất tất nhiên chính là bạn học cùng lớp rồi."
"Trương gia có tính khiết phích, không cho phép có chuyện dơ bẩn dù chỉ một chút, cho nên kết quả chính là, Trương Cảnh Minh bị đuổi ra khỏi nhà, đáng tiếc chính là cậu ta lại không có biểu hiện chút hối hận nào."
Chu Hoằng cảm thấy hắn bỗng nhiên run lên, cũng không biết là tinh thần hay là thân thể, tựa như say tàu kịch liệt, muốn ói.
Trương Cảnh Minh vì Tuyết Bạch Sinh thẳng thắn công khai tính hướng, thậm chí bị đuổi ra khỏi nhà mà không có câu oán hận nào...
Đây chính là nguyên nhân anh luôn một mình, cho dù lễ tết cũng không trở về nhà sao?
Chu Hoằng cảm thấy ngứa cổ họng, chua chua chát chát.
"Cậu ta lại vì cậu mà trả giá điều gì, cậu có thể tưởng tượng được tình yêu của cậu ta dành cho Tuyết Bạch Sinh sâu đậm thế nào không, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ba năm ngắn ngủi, thì cậu ta có thể quên y sao?"
Hách Lôi ngôn từ kịch liệt, mà Chu Hoằng đã bị thương không ít rồi, nhưng ngoài mặt cũng chỉ run rẩy lông mi mà thôi.
"Anh ta phản bội Trương Cảnh Minh, chạy sang Canada kết hôn sinh con, mọi thứ đều đã kết thúc, anh lại nói với tôi mấy câu này thì có tác dụng gì?" Từ ngông cuồng kiêu ngạo ban đầu đến ngoan ngoãn không tiếng động hiện tại, tâm lý chênh lệch không thể chịu được làm cho Chu Hoằng vô cùng muốn cho mình một bạt tai.
Hách Lôi không trả lời thẳng, chỉ cười cười, hắn từ trong túi móc điện thoại di động ra lay một cái, "Muốn xem hình Tuyết Bạch Sinh không?" Hỏi một câu chỉ là vì muốn Chu Hoằng thêm phần buồn nôn, kỳ thực căn bản không chờ hắn trả lời liền tìm hình ra.
Hình của Tuyết Bạch Sinh?
Sao hắn lại phải xem hình của Tuyết Bạch Sinh?
Chu Hoằng nhìn Hách Lôi đưa điện thoại di động qua, trong mắt đều là ý cười cổ vũ làm người ta ngán tận cổ, nhất thời liền chán ghét, sao hắn có thể nhận lấy rồi dễ dàng tha thứ cho sự vũ nhục này chứ?
Hắn há mồm muốn cự tuyệt, câu "Không có hứng thú" đó đã ở trên đầu lưỡi rồi, nhưng, bộ dạng Tuyết Bạch Sinh ra sao, hắn chung quy cũng dị thường khát vọng muốn nhìn một cái, muốn nhìn xem người tình cũ này đến cùng là có gương mặt mị lực cỡ nào, có thể khiến phát tiểu của Trương Cảnh Minh lộ vẻ thất vọng rõ ràng như vậy khi gặp hắn.
Thì ra hắn vẫn rất để ý chuyện này.
Tác giả :
Victoriaa