Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 40
Tối hôm ấy ở nhà hội đồng xảy ra một chuyện rất lạ, nửa đêm nửa hôm từ phòng Thục Oanh truyền tới tiếng gào khóc thê lương. Lúc bé Nhỏ chạy sang kêu tôi, tôi đã ngồi trên giường đợi sẵn. Thật ra cũng không phải tôi háo hức tới mức không ngủ rồi đợi xem người khác đau khổ đâu, mà lo do tôi ngủ không được. Chuyện của cậu Cả cứ mãi lởn vởn trong đầu tôi khiến cho tôi không cách nào không nghĩ tới được. Tới bây giờ tôi mới hiểu được nỗi khổ của những người thất tình, đau còn hơn bị bò đá.
– Cô ơi… con Nhỏ nè cô.
– Ừ, sao rồi Nhỏ?
– Mình qua đó được rồi á cô, bé Thảo ở bên đó chờ sẵn rồi.
– Ừ đợi cô chút.
Tôi thay cái áo khác cho đàng hoàng rồi theo chân bé Nhỏ đi qua phòng Thục Oanh. Vừa đi tôi vừa hỏi:
– Bé Thảo… làm được chuyện không?
– Dạ được cô, lúc em qua kêu cô thì con bé đã làm xong chuyện cô giao.
– Ừ, bé Thảo thấy vậy cũng lanh lợi, sau này đỡ đần phụ cho em được.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, lúc tôi tới nơi thì Thục Oanh gần như phát điên vì hoảng sợ. Nhìn vào trong phòng, dưới đất là hàng chục con rết đang bò ngoằn ngoèo, trên giường thì phải hơn chục con. Mặc dù là kẻ chủ mưu nhưng khi tôi thấy lũ rết nhiều chân này bò tới bò lui dưới đất, tôi còn sợ tới xanh mặt chứ nói gì là Thục Oanh đang gào khóc đằng kia.
Bà Nội được người làm dìu tay, bà hô hào kêu người làm trong nhà đi bắt rết. Người nào dạng tay thì bắt, người nhát tay thì đập, trong phòng loạn thành một nùi, nào rết nào người, trong khiếp vô cùng. Thấy tôi sợ, bé Nhỏ liền kéo tôi lùi về sau vài bước, trong phòng đã có bé Thảo xung phong gia nhập vào đội ngũ diệt rết rồi, tôi cũng không cần phải diễn nhiều nữa.
Cậu Ngọc với dì Nguyệt cũng tới, cậu Bảo thì chạy tới sau, cậu Bảo vừa chạy vào phòng chị Oanh, thấy chị ấy khóc loạn trời cậu liền tả xung hữu đột vừa giậm vừa đập lũ rết trông thấy thương. Đúng là người thương gặp chuyện, cậu Bảo liền để lộ sức mạnh của mình ra liền.
– Đừng… đừng cắn tao nữa… ghê quá đi… đau quá… đau quá!
Chị Oanh ôm người hầu khóc lóc hoảng loạn, tay chị phủi phủi trên người giống y như là đang đuổi lũ rết vậy. Thấy chị ta vừa sợ vừa hoảng, tôi liền khều khều bé Nhỏ kêu con bé đi vào phụ giúp một tay. Trong lòng khẽ cười thầm, chị Oanh… chị mà cũng biết sợ à? Sao lúc hại tôi chị không nghĩ tới hậu quả này của mình?
Thấy mặt tôi hơi khác lạ, cậu Ngọc chắc nghĩ là tôi đang sợ nên kéo tôi dịch lại chỗ cậu, khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi, cậu nhỏ giọng:
– Nếu sợ thì về phòng nghỉ ngơi đi, có cậu ở đây là được rồi.
Tôi nhìn cậu, chớp chớp mắt tỏ ra sợ hãi:
– Em sợ thiệt nhưng mà em lo cho chị Oanh, hồi bữa bị nhốt trong kho củi em cũng bị rết cắn lung lắm. Thầy Đồ nói may là cắn ít chớ cắn nhiều là em chết luôn rồi, cậu hông biết chớ chân em sưng chù vù luôn, đi hông nổi luôn.
Nghe tôi nhắc tới chuyện ở kho củi, cậu Ngọc vừa xót vừa ngại, cậu vỗ vỗ lưng tôi trấn an lần nữa:
– Chuyện qua rồi… không có con rết nào dám cắn em nữa đâu… em yên tâm đi.
Tôi gật gật, mím môi nói khẽ:
– Mà lạ quá cậu hen, nhà mình sao tự dưng nhiều rết lung vậy? Mà rết tụ lại có một chỗ mới lạ chớ, thường rết thấy người là lủi không còn này… toàn bu bu kì ghê. Thiệt em sợ quá, mai cậu cho người đi lùng sục bắt hết đi, chớ em mà bị cắn lần nữa… em điên luôn quá.
Cậu Ngọc nghe tôi nói, hai mắt cậu đột nhiên
sáng lên, cậu bỏ tôi đứng ở đó rồi đi nhanh vào phòng chị Oanh. Thấy cậu đi tôi cũng liền đi theo, trong lòng cười thầm đầy hào hứng. Ây cha, không phải chỉ có Bích Hà với Thục Oanh là biết diễn thảo mai đâu nghen, tôi đây diễn cũng có kém gì đâu nè.
Cậu Ngọc vừa bước vào, mắt liền nhìn quanh một vòng, chợt cậu len qua đám người làm đang đuổi rết, cậu đi tới giường nằm của chị Oanh, chỗ mà lũ rết đang bò nhiều nhất. Cậu ngó ngó vài cái rồi đột nhiên túm tấm chiếu trúc lên thật cao, dưới giường… phải hơn hàng chục con rết đang bò ngổn ngang tranh nhau cái gì đó. Cảnh tượng đáng sợ tới mức khiến tôi phải nổi da gà, trong lòng lại thầm khen con bé Nhỏ này làm được chuyện. Để coi, tổng số con rết này chắc phải hơn ba bốn chục con chứ không ít đâu, con nhỏ kiếm đâu ra mà nhiều dữ.
Cậu Ngọc cau mày, cậu quát:
– Đi lại coi coi là cái gì mà lũ rết bu vào dữ vậy?
Hai ba người làm nghe lệnh liền đi tới vừa đập vừa đuổi lũ rết ra, dưới giường lại phát hiện một lọ thuốc nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng quen mắt. Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên không biết là lọ gì thì vú Chín đã đi tới rồi reo lên:
– Í cậu Hai… cái lọ thuốc này sao giống cái lọ mà bữa hổm tôi đem cho cô Quân quá vậy nè?
Nói rồi, vú liền quay sang chị Oanh, vú hỏi:
– Phải hông cô Oanh? Cô biểu tôi đem bánh với thuốc qua cho cô Quân nè… cái lọ thuốc y chang cái lọ này… ủa mà sao?
Bây giờ mới tới lượt tôi diễn xuất:
– Vú… vú coi có lộn hông chứ… cái lọ thuốc trị đau nhức mà sao… rết bu nhiều vậy?
Bé Nhỏ liền phụ họa thêm, kèm theo lời nói là vẻ mặt hoảng loạn sợ sệt:
– Cô… bữa hổm cô cũng bị rết cắn… có phải là tại cái lọ này…
Bé Nhỏ chưa kịp nói hết lời, tôi đã trừng mắt quát lớn:
– Nhỏ, đừng có nói bậy bạ… không phải vậy đâu.
Bé Nhỏ mặt tiu nghỉu, nó rụt chân bước về chỗ tôi, không dám nói thêm một lời nào nữa hết. Còn chị Oanh thì mặt mày xanh tái hơn tàu lá chuối non, chị vừa ôm người hầu vừa run, hai mắt dán chằm chằm vào lọ thuốc, môi run rẩy nói không nên lời. Cả người hầu của chị cũng run y chang chị, cả chủ cả tớ ôm nhau run rẩy như sắp chết đến nơi.
Tôi thức thời lùi ra xa một chút, lùi tới chỗ dì Nguyệt, tôi đưa tay đỡ lấy dì rồi hỏi dì có mệt không. Dì nắm lấy tay tôi, ho khan vài tiếng rồi mới nói:
– Dì không sao, dì muốn coi coi là có chuyện gì.
Dì Nguyệt đã muốn coi thì tôi cũng không dám cản, thật ra chuyện này càng đông người biết càng tốt, tôi cũng không mất mác gì.
Đang lúc cao trào sắp có kịch hay thì Bà Nội lại quát lên:
– Chỉ là một lọ thuốc thôi chớ có cái chi đâu mà tò mò, tụi bây không lo bắt rết đi… ở đó mà ngó ngó cái gì. Nè nè, nó bò tùm lum dưới chân già đây nè… đập… đập chết… đập chết liền đi.
Tôi nhìn Bà Nội, trong lòng lại thấy khinh thường, chắc chắn là bà ta đã biết âm mưu của cháu gái mình nên mới lên tiếng giải vây như vậy. Gớm, bình thường mở miệng toàn đạo lý từ bi, nào là phải sống lương thiện, một con kiến cũng không nỡ gϊếŧ, vậy mà giờ oang oang cái miệng kêu gϊếŧ lũ rết, chắc con rết thì không phải là động vật?
Cậu Bảo cũng hùa theo:
– Anh Hai, trước tiên đuổi lũ rết đi cái đã, Thục Oanh bị cắn nhiều lắm, để lâu coi chừng mất mạng.
Cậu Ngọc cau mày khẽ nói:
– Đã cho kêu thầy lang rồi, em đưa Thục Oanh ra ngoài đi… đừng để bị cắn.
Cậu Bảo liền gật đầu, tay đỡ chị Oanh đi ra khỏi phòng trước, nhưng lạ một chỗ là chị Oanh đi tới đâu thì rết bò theo tới đó, cậu Bảo vừa phải dìu chị ấy vừa phải gϊếŧ rết bò dưới chân. Chị Oanh lúc này không còn chút sức sống nào nữa rồi, lại bị hai ba con rết bu dưới chân, chị ấy cứ vậy mà ngã ngang ra ngất. Thấy cháu cưng ngất, Bà Nội sợ tái mặt tri hô loạn hết lên, cậu Bảo cũng tức tốc bồng chị Oanh chạy một mạch đi ra ngoài. Cậu Hai sau khi quan sát một vòng, cậu liền sai người giữ lọ thuốc cất đi rồi bảo người làm gϊếŧ hết rết trong phòng mới được về ngủ. Sắp xếp xong xuôi, cậu dìu dì Nguyệt về phòng nghỉ trước rồi cũng đưa tôi về nghĩ ngơi đi. Đứng trước cửa phòng tôi, cậu khẽ nói:
– Em vô trong nghỉ đi, sáng mai dậy trễ một chút cũng được.
Tôi gật đầu:
– Dạ, cậu cũng nghỉ sớm.
Cậu Ngọc nói vài câu nữa cũng liền quay người rời đi nhưng đi chưa được mấy bước, cậu liền quay lại hỏi tôi, giọng có chút nghiêm trọng:
– Út Quân… lọ thuốc ban nãy là lọ thuốc vú Chín đem tới cho em?
Tôi mím môi, vờ sợ sệt gật gật:
– Dạ phải… phải rồi cậu.
Cậu Hai cau mày:
– Ừ thôi được rồi, em vào ngủ đi, cậu hứa… cậu không để ai bắt nạt em nữa đâu, em cứ yên tâm.
Tôi chợt sững người trước câu nói kia của cậu, mãi tới khi cậu đi rồi mà tôi vẫn còn chăm chú nhìn theo. Giá như cậu Hai không tốt, giá như cậu quan tâm tới Bích Hà nhiều hơn tôi thì tôi đã không cảm thấy khó chịu giống như bây giờ. Cậu Hai cái gì cũng tốt chỉ là tôi lại đem lòng đi yêu một người… không “tốt"!
________________
Chị Oanh tới sáng thì cũng tỉnh lại bình thường, mặc dù tinh thần chị ấy vẫn còn rất hoảng loạn và sợ hãi. Thầy Đồ cắt thuốc cho chị rồi cho thêm thuốc sức mấy vết bị rết cắn, cả chân cả tay cả mặt của chị chỗ nào cũng bị cắn, có chỗ đã bắt đầu sưng đỏ lên trông cứ như bị ong chích vậy. Thầy Đồ cũng có kiểm tra sơ qua phòng của chị Oanh nhưng lại không kiểm tra ra gì, còn về lọ thuốc mà cậu Hai đang giữ thì lại là chuyện khác. Trong lọ thuốc tìm được ở phòng chị Oanh thì chính xác là lọ thuốc câu dẫn lũ rết, đây là loại thuốc của dân đi rừng, họ chế ra để bắt rết rừng cực độc. Sau khi có được kết quả chính xác, cậu Hai bắt đầu tìm vú Chín để điều tra lại chuyện của tôi, còn kết quả thế nào thì tôi vẫn chưa được biết.
Ban sáng tôi cũng có ghé thăm chị Oanh nhưng lúc đó chị ấy vẫn còn ngủ, thật ra thì tôi cũng canh ngay giờ chị ngủ để vào thăm, chủ yếu là cho có lệ vậy thôi chứ tôi yêu thương gì mà đi thăm cơ chứ. Vừa bước ra ngoài tôi lại vô tình gặp được thầy Đồ, cũng đang định là đi tìm thấy ấy nên gặp thầy ở đây tôi sẵn tiện nói luôn.
– Thầy, cảm ơn thầy đã giúp cho con chuyện vừa rồi.
Thầy Đồ gật gật, thầy khẽ nói:
– Không có chi đâu cô, cậu Cả đã nhờ tôi, tôi cũng không để phụ lòng cậu ấy được.
– Dạ… còn chuyện thang thuốc kia… thầy có nhìn ra được gì khác thường không hở thầy?
Nhắc tới thuốc của dì Nguyệt, thầy Đồ trầm ngâm lên tiếng:
– Trong thuốc kia có mấy vị gây mất ngủ, mà ban nãy khi tôi tới phòng của bà hội đồng đặng bắt mạch cho bà thì ngửi thấy có mùi là lạ. Tôi có hỏi bà vú, bà ấy nói đó là huân hương giúp cho dễ ngủ nhưng khi tôi lấy bột hương ra coi thử thì lại ngửi thấy mùi của bột hương có chút khác thường. Qua một hồi xem xét, tôi dám chắc trong bột hương kia có pha lẫn một loại độc. Độc tố này không mạnh nhưng ngửi về lâu về dài rất có thể gây ảo giác, giảm sút trí nhớ. Mà loại độc hương này nếu kết hợp với thuốc gây mất ngủ kia… thứ cho tôi nói bậy… không sớm thì muộn bà hội đồng cũng bị bức cho lẫn là còn nhẹ, nặng nữa thì gây điên loạn thần trí không còn tỉnh táo.
Tôi nghe mà muốn rụng rời tay chân, thật không thể tin được, không thể tin được mà. Sao… sao người ta lại ác với dì Nguyệt tới như vậy? Dì ấy có làm ra chuyện ác gì đâu, có làm hại tới ai đâu cơ chứ?
– Vậy… bây giờ… bây giờ?
Thầy Đồ cất giọng trấn an:
– Cô yên tâm, tôi kêu bà vú bỏ loại huân hương đó rồi, thuốc cũng được tôi thay đổi. Uống thuốc tôi kê một thời gian là có thể lấy lại sức. Nhưng vì sức khoẻ của bà hội đồng vốn đã yếu, bây chừ có muốn khỏe lại ngay thì cũng cần phải tịnh dưỡng một thời gian chứ một sớm một chiều khoẻ lại ngay là không thể được.
Nói tới đây, thầy Đồ lại có hơi ngập ngừng:
– Nhưng có chuyện này… tôi không biết có nên nói cho cô nghe không…
– Có chuyện gì thầy cứ nói đi thầy, thầy cứ nói với con đừng ngại.
Thầy Đồ trầm giọng:
– Về chuyện thuốc thang của bà hội đồng, theo tôi thấy… là bà ấy biết thuốc kia không tốt nhưng bà ấy vẫn uống. Tôi có khuyên bà ấy nên để ý tới sức khỏe của mình… cô cũng nên khuyên nhủ bà ấy… tránh để cho người khác lợi dụng cơ hội mà làm hại. Bà hội đồng là người tốt, bà với cậu Cả giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể thấy chết mà không cứu.
– Dạ… con hiểu rồi thầy… để con khuyên giải dì thêm.
Nói rồi, tôi để bé Nhỏ đi theo thầy Đồ về lấy thuốc, nếu người ngoài có hỏi thì nói là lấy thuốc cho tôi, rồi về tôi đánh tráo thuốc với dì Nguyệt sau. Mục đích tôi làm vậy là tránh cho mụ Dung phát hiện, mụ ta ở nhà này quyền hành càng lúc càng cao tay, tôi không thể xem thường mụ ta được. Còn về phần dì Nguyệt, tôi sẽ lựa lời mà nói với dì ấy, hy vọng là giúp vực dậy tinh thần cho dì được.
Ngày hôm nay, theo thường lệ, tôi vẫn đúng giờ đi sang nhà cậu Cả. Lúc đi, bé Nhỏ cứ ngó trước nhìn sau, con bé lo lắng kề tai tôi, nó nói:
– Cô, giống như là có người đang theo dõi mình á cô…
Tôi khựng bước chân lại, cau mày hỏi con bé:
– Em nói… có người theo dõi mình?
– Dạ.
Nghĩ nghĩ một chút, tôi lại ra hiệu cho bé Nhỏ tiếp tục đi, khẽ cười nhạt, tôi nói:
– Kệ đi, theo dõi được thì cứ theo dõi, dù sao cũng không làm gì được cô.
Bé Nhỏ có chút sợ sệt:
– Nhưng lỡ như là người của cậu Hai… thì sao hở cô?
– Thì tốt chứ sao, cứ làm theo cô, không có gì phải lo lắng hết.
– Dạ…
Sau khi tới nhà cậu Cả, tôi vẫn theo thói quen ngồi uống nước trà ăn bánh trái hoa quả đã đời rồi lại về. Lúc ra tới cổng, tôi vô tình thấy có xe ngựa chạy vào trong, thấy lạ tôi liền kéo chú gác cổng lại hỏi chuyện.
– Chú, xe ngựa đó chở ai vậy chú?
Chú gác cổng nhiệt tình:
– Nghe đâu là đồng môn của thầy Trứ đó cô, từ sáng chừ rước mấy ông rồi chớ không phải một ông đâu.
Đồng môn của thầy Trứ sao?
– Vậy… cậu Cả vẫn khỏe hả chú?
– Vẫn khoẻ ru đó cô, ban sáng tôi còn thấy cậu viết chữ trong nhà mà… ngày nào cũng viết hết chơn.
Vậy… tôi cũng an lòng phần nào, cậu Cả vẫn khỏe là được rồi… cậu vẫn sống tốt là tôi đã vui rồi.
Ngồi trên đò qua sông, tôi ngẫm nghĩ lại thấy có điều gì đó không đúng lắm. Cậu Cả… có bao giờ tôi thấy cậu ấy viết chữ vẽ tranh gì đâu, sao dạo này lại đột nhiên nổi hứng lên vậy? Còn nữa, sao thầy Trứ lại gọi nhiều đồng môn của thầy tới nhà cậu Cả? Rốt cuộc là bọn họ định bày ra chuyện gì nữa đây?
Đò qua gần nửa sông, vì mãi tập trung suy nghĩ nên tôi không để ý bên kia sông có những ai. Đợi tới khi bé Nhỏ kêu tên tôi bằng giọng hoảng loạn, tôi mới giật mình khi thấy có cả cậu Hai và Bích Hà cũng đang ở bên sông đợi tôi. Thấy tôi nhìn, cậu Hai cười nhạt, nụ cười tựa như màn đêm đen tối… không thấy một chút vui vẻ nào. Rất có thể ngày hôm nay, tôi làm cho cậu thất vọng hoàn toàn nhưng mà tôi lại không hề thấy hối hận. Liều thử một lần vậy, để xem cậu có còn chấp nhận loại con gái đèo bòng như tôi nữa không? Đứng núi này mà vẫn trông về núi nọ… loại con gái như tôi thì không xứng đáng để làm mợ Hai của cậu đâu!
– Cô ơi… con Nhỏ nè cô.
– Ừ, sao rồi Nhỏ?
– Mình qua đó được rồi á cô, bé Thảo ở bên đó chờ sẵn rồi.
– Ừ đợi cô chút.
Tôi thay cái áo khác cho đàng hoàng rồi theo chân bé Nhỏ đi qua phòng Thục Oanh. Vừa đi tôi vừa hỏi:
– Bé Thảo… làm được chuyện không?
– Dạ được cô, lúc em qua kêu cô thì con bé đã làm xong chuyện cô giao.
– Ừ, bé Thảo thấy vậy cũng lanh lợi, sau này đỡ đần phụ cho em được.
Tiếng khóc càng lúc càng lớn, lúc tôi tới nơi thì Thục Oanh gần như phát điên vì hoảng sợ. Nhìn vào trong phòng, dưới đất là hàng chục con rết đang bò ngoằn ngoèo, trên giường thì phải hơn chục con. Mặc dù là kẻ chủ mưu nhưng khi tôi thấy lũ rết nhiều chân này bò tới bò lui dưới đất, tôi còn sợ tới xanh mặt chứ nói gì là Thục Oanh đang gào khóc đằng kia.
Bà Nội được người làm dìu tay, bà hô hào kêu người làm trong nhà đi bắt rết. Người nào dạng tay thì bắt, người nhát tay thì đập, trong phòng loạn thành một nùi, nào rết nào người, trong khiếp vô cùng. Thấy tôi sợ, bé Nhỏ liền kéo tôi lùi về sau vài bước, trong phòng đã có bé Thảo xung phong gia nhập vào đội ngũ diệt rết rồi, tôi cũng không cần phải diễn nhiều nữa.
Cậu Ngọc với dì Nguyệt cũng tới, cậu Bảo thì chạy tới sau, cậu Bảo vừa chạy vào phòng chị Oanh, thấy chị ấy khóc loạn trời cậu liền tả xung hữu đột vừa giậm vừa đập lũ rết trông thấy thương. Đúng là người thương gặp chuyện, cậu Bảo liền để lộ sức mạnh của mình ra liền.
– Đừng… đừng cắn tao nữa… ghê quá đi… đau quá… đau quá!
Chị Oanh ôm người hầu khóc lóc hoảng loạn, tay chị phủi phủi trên người giống y như là đang đuổi lũ rết vậy. Thấy chị ta vừa sợ vừa hoảng, tôi liền khều khều bé Nhỏ kêu con bé đi vào phụ giúp một tay. Trong lòng khẽ cười thầm, chị Oanh… chị mà cũng biết sợ à? Sao lúc hại tôi chị không nghĩ tới hậu quả này của mình?
Thấy mặt tôi hơi khác lạ, cậu Ngọc chắc nghĩ là tôi đang sợ nên kéo tôi dịch lại chỗ cậu, khẽ vỗ vỗ vào lưng tôi, cậu nhỏ giọng:
– Nếu sợ thì về phòng nghỉ ngơi đi, có cậu ở đây là được rồi.
Tôi nhìn cậu, chớp chớp mắt tỏ ra sợ hãi:
– Em sợ thiệt nhưng mà em lo cho chị Oanh, hồi bữa bị nhốt trong kho củi em cũng bị rết cắn lung lắm. Thầy Đồ nói may là cắn ít chớ cắn nhiều là em chết luôn rồi, cậu hông biết chớ chân em sưng chù vù luôn, đi hông nổi luôn.
Nghe tôi nhắc tới chuyện ở kho củi, cậu Ngọc vừa xót vừa ngại, cậu vỗ vỗ lưng tôi trấn an lần nữa:
– Chuyện qua rồi… không có con rết nào dám cắn em nữa đâu… em yên tâm đi.
Tôi gật gật, mím môi nói khẽ:
– Mà lạ quá cậu hen, nhà mình sao tự dưng nhiều rết lung vậy? Mà rết tụ lại có một chỗ mới lạ chớ, thường rết thấy người là lủi không còn này… toàn bu bu kì ghê. Thiệt em sợ quá, mai cậu cho người đi lùng sục bắt hết đi, chớ em mà bị cắn lần nữa… em điên luôn quá.
Cậu Ngọc nghe tôi nói, hai mắt cậu đột nhiên
sáng lên, cậu bỏ tôi đứng ở đó rồi đi nhanh vào phòng chị Oanh. Thấy cậu đi tôi cũng liền đi theo, trong lòng cười thầm đầy hào hứng. Ây cha, không phải chỉ có Bích Hà với Thục Oanh là biết diễn thảo mai đâu nghen, tôi đây diễn cũng có kém gì đâu nè.
Cậu Ngọc vừa bước vào, mắt liền nhìn quanh một vòng, chợt cậu len qua đám người làm đang đuổi rết, cậu đi tới giường nằm của chị Oanh, chỗ mà lũ rết đang bò nhiều nhất. Cậu ngó ngó vài cái rồi đột nhiên túm tấm chiếu trúc lên thật cao, dưới giường… phải hơn hàng chục con rết đang bò ngổn ngang tranh nhau cái gì đó. Cảnh tượng đáng sợ tới mức khiến tôi phải nổi da gà, trong lòng lại thầm khen con bé Nhỏ này làm được chuyện. Để coi, tổng số con rết này chắc phải hơn ba bốn chục con chứ không ít đâu, con nhỏ kiếm đâu ra mà nhiều dữ.
Cậu Ngọc cau mày, cậu quát:
– Đi lại coi coi là cái gì mà lũ rết bu vào dữ vậy?
Hai ba người làm nghe lệnh liền đi tới vừa đập vừa đuổi lũ rết ra, dưới giường lại phát hiện một lọ thuốc nhỏ nhỏ xinh xinh vô cùng quen mắt. Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên không biết là lọ gì thì vú Chín đã đi tới rồi reo lên:
– Í cậu Hai… cái lọ thuốc này sao giống cái lọ mà bữa hổm tôi đem cho cô Quân quá vậy nè?
Nói rồi, vú liền quay sang chị Oanh, vú hỏi:
– Phải hông cô Oanh? Cô biểu tôi đem bánh với thuốc qua cho cô Quân nè… cái lọ thuốc y chang cái lọ này… ủa mà sao?
Bây giờ mới tới lượt tôi diễn xuất:
– Vú… vú coi có lộn hông chứ… cái lọ thuốc trị đau nhức mà sao… rết bu nhiều vậy?
Bé Nhỏ liền phụ họa thêm, kèm theo lời nói là vẻ mặt hoảng loạn sợ sệt:
– Cô… bữa hổm cô cũng bị rết cắn… có phải là tại cái lọ này…
Bé Nhỏ chưa kịp nói hết lời, tôi đã trừng mắt quát lớn:
– Nhỏ, đừng có nói bậy bạ… không phải vậy đâu.
Bé Nhỏ mặt tiu nghỉu, nó rụt chân bước về chỗ tôi, không dám nói thêm một lời nào nữa hết. Còn chị Oanh thì mặt mày xanh tái hơn tàu lá chuối non, chị vừa ôm người hầu vừa run, hai mắt dán chằm chằm vào lọ thuốc, môi run rẩy nói không nên lời. Cả người hầu của chị cũng run y chang chị, cả chủ cả tớ ôm nhau run rẩy như sắp chết đến nơi.
Tôi thức thời lùi ra xa một chút, lùi tới chỗ dì Nguyệt, tôi đưa tay đỡ lấy dì rồi hỏi dì có mệt không. Dì nắm lấy tay tôi, ho khan vài tiếng rồi mới nói:
– Dì không sao, dì muốn coi coi là có chuyện gì.
Dì Nguyệt đã muốn coi thì tôi cũng không dám cản, thật ra chuyện này càng đông người biết càng tốt, tôi cũng không mất mác gì.
Đang lúc cao trào sắp có kịch hay thì Bà Nội lại quát lên:
– Chỉ là một lọ thuốc thôi chớ có cái chi đâu mà tò mò, tụi bây không lo bắt rết đi… ở đó mà ngó ngó cái gì. Nè nè, nó bò tùm lum dưới chân già đây nè… đập… đập chết… đập chết liền đi.
Tôi nhìn Bà Nội, trong lòng lại thấy khinh thường, chắc chắn là bà ta đã biết âm mưu của cháu gái mình nên mới lên tiếng giải vây như vậy. Gớm, bình thường mở miệng toàn đạo lý từ bi, nào là phải sống lương thiện, một con kiến cũng không nỡ gϊếŧ, vậy mà giờ oang oang cái miệng kêu gϊếŧ lũ rết, chắc con rết thì không phải là động vật?
Cậu Bảo cũng hùa theo:
– Anh Hai, trước tiên đuổi lũ rết đi cái đã, Thục Oanh bị cắn nhiều lắm, để lâu coi chừng mất mạng.
Cậu Ngọc cau mày khẽ nói:
– Đã cho kêu thầy lang rồi, em đưa Thục Oanh ra ngoài đi… đừng để bị cắn.
Cậu Bảo liền gật đầu, tay đỡ chị Oanh đi ra khỏi phòng trước, nhưng lạ một chỗ là chị Oanh đi tới đâu thì rết bò theo tới đó, cậu Bảo vừa phải dìu chị ấy vừa phải gϊếŧ rết bò dưới chân. Chị Oanh lúc này không còn chút sức sống nào nữa rồi, lại bị hai ba con rết bu dưới chân, chị ấy cứ vậy mà ngã ngang ra ngất. Thấy cháu cưng ngất, Bà Nội sợ tái mặt tri hô loạn hết lên, cậu Bảo cũng tức tốc bồng chị Oanh chạy một mạch đi ra ngoài. Cậu Hai sau khi quan sát một vòng, cậu liền sai người giữ lọ thuốc cất đi rồi bảo người làm gϊếŧ hết rết trong phòng mới được về ngủ. Sắp xếp xong xuôi, cậu dìu dì Nguyệt về phòng nghỉ trước rồi cũng đưa tôi về nghĩ ngơi đi. Đứng trước cửa phòng tôi, cậu khẽ nói:
– Em vô trong nghỉ đi, sáng mai dậy trễ một chút cũng được.
Tôi gật đầu:
– Dạ, cậu cũng nghỉ sớm.
Cậu Ngọc nói vài câu nữa cũng liền quay người rời đi nhưng đi chưa được mấy bước, cậu liền quay lại hỏi tôi, giọng có chút nghiêm trọng:
– Út Quân… lọ thuốc ban nãy là lọ thuốc vú Chín đem tới cho em?
Tôi mím môi, vờ sợ sệt gật gật:
– Dạ phải… phải rồi cậu.
Cậu Hai cau mày:
– Ừ thôi được rồi, em vào ngủ đi, cậu hứa… cậu không để ai bắt nạt em nữa đâu, em cứ yên tâm.
Tôi chợt sững người trước câu nói kia của cậu, mãi tới khi cậu đi rồi mà tôi vẫn còn chăm chú nhìn theo. Giá như cậu Hai không tốt, giá như cậu quan tâm tới Bích Hà nhiều hơn tôi thì tôi đã không cảm thấy khó chịu giống như bây giờ. Cậu Hai cái gì cũng tốt chỉ là tôi lại đem lòng đi yêu một người… không “tốt"!
________________
Chị Oanh tới sáng thì cũng tỉnh lại bình thường, mặc dù tinh thần chị ấy vẫn còn rất hoảng loạn và sợ hãi. Thầy Đồ cắt thuốc cho chị rồi cho thêm thuốc sức mấy vết bị rết cắn, cả chân cả tay cả mặt của chị chỗ nào cũng bị cắn, có chỗ đã bắt đầu sưng đỏ lên trông cứ như bị ong chích vậy. Thầy Đồ cũng có kiểm tra sơ qua phòng của chị Oanh nhưng lại không kiểm tra ra gì, còn về lọ thuốc mà cậu Hai đang giữ thì lại là chuyện khác. Trong lọ thuốc tìm được ở phòng chị Oanh thì chính xác là lọ thuốc câu dẫn lũ rết, đây là loại thuốc của dân đi rừng, họ chế ra để bắt rết rừng cực độc. Sau khi có được kết quả chính xác, cậu Hai bắt đầu tìm vú Chín để điều tra lại chuyện của tôi, còn kết quả thế nào thì tôi vẫn chưa được biết.
Ban sáng tôi cũng có ghé thăm chị Oanh nhưng lúc đó chị ấy vẫn còn ngủ, thật ra thì tôi cũng canh ngay giờ chị ngủ để vào thăm, chủ yếu là cho có lệ vậy thôi chứ tôi yêu thương gì mà đi thăm cơ chứ. Vừa bước ra ngoài tôi lại vô tình gặp được thầy Đồ, cũng đang định là đi tìm thấy ấy nên gặp thầy ở đây tôi sẵn tiện nói luôn.
– Thầy, cảm ơn thầy đã giúp cho con chuyện vừa rồi.
Thầy Đồ gật gật, thầy khẽ nói:
– Không có chi đâu cô, cậu Cả đã nhờ tôi, tôi cũng không để phụ lòng cậu ấy được.
– Dạ… còn chuyện thang thuốc kia… thầy có nhìn ra được gì khác thường không hở thầy?
Nhắc tới thuốc của dì Nguyệt, thầy Đồ trầm ngâm lên tiếng:
– Trong thuốc kia có mấy vị gây mất ngủ, mà ban nãy khi tôi tới phòng của bà hội đồng đặng bắt mạch cho bà thì ngửi thấy có mùi là lạ. Tôi có hỏi bà vú, bà ấy nói đó là huân hương giúp cho dễ ngủ nhưng khi tôi lấy bột hương ra coi thử thì lại ngửi thấy mùi của bột hương có chút khác thường. Qua một hồi xem xét, tôi dám chắc trong bột hương kia có pha lẫn một loại độc. Độc tố này không mạnh nhưng ngửi về lâu về dài rất có thể gây ảo giác, giảm sút trí nhớ. Mà loại độc hương này nếu kết hợp với thuốc gây mất ngủ kia… thứ cho tôi nói bậy… không sớm thì muộn bà hội đồng cũng bị bức cho lẫn là còn nhẹ, nặng nữa thì gây điên loạn thần trí không còn tỉnh táo.
Tôi nghe mà muốn rụng rời tay chân, thật không thể tin được, không thể tin được mà. Sao… sao người ta lại ác với dì Nguyệt tới như vậy? Dì ấy có làm ra chuyện ác gì đâu, có làm hại tới ai đâu cơ chứ?
– Vậy… bây giờ… bây giờ?
Thầy Đồ cất giọng trấn an:
– Cô yên tâm, tôi kêu bà vú bỏ loại huân hương đó rồi, thuốc cũng được tôi thay đổi. Uống thuốc tôi kê một thời gian là có thể lấy lại sức. Nhưng vì sức khoẻ của bà hội đồng vốn đã yếu, bây chừ có muốn khỏe lại ngay thì cũng cần phải tịnh dưỡng một thời gian chứ một sớm một chiều khoẻ lại ngay là không thể được.
Nói tới đây, thầy Đồ lại có hơi ngập ngừng:
– Nhưng có chuyện này… tôi không biết có nên nói cho cô nghe không…
– Có chuyện gì thầy cứ nói đi thầy, thầy cứ nói với con đừng ngại.
Thầy Đồ trầm giọng:
– Về chuyện thuốc thang của bà hội đồng, theo tôi thấy… là bà ấy biết thuốc kia không tốt nhưng bà ấy vẫn uống. Tôi có khuyên bà ấy nên để ý tới sức khỏe của mình… cô cũng nên khuyên nhủ bà ấy… tránh để cho người khác lợi dụng cơ hội mà làm hại. Bà hội đồng là người tốt, bà với cậu Cả giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể thấy chết mà không cứu.
– Dạ… con hiểu rồi thầy… để con khuyên giải dì thêm.
Nói rồi, tôi để bé Nhỏ đi theo thầy Đồ về lấy thuốc, nếu người ngoài có hỏi thì nói là lấy thuốc cho tôi, rồi về tôi đánh tráo thuốc với dì Nguyệt sau. Mục đích tôi làm vậy là tránh cho mụ Dung phát hiện, mụ ta ở nhà này quyền hành càng lúc càng cao tay, tôi không thể xem thường mụ ta được. Còn về phần dì Nguyệt, tôi sẽ lựa lời mà nói với dì ấy, hy vọng là giúp vực dậy tinh thần cho dì được.
Ngày hôm nay, theo thường lệ, tôi vẫn đúng giờ đi sang nhà cậu Cả. Lúc đi, bé Nhỏ cứ ngó trước nhìn sau, con bé lo lắng kề tai tôi, nó nói:
– Cô, giống như là có người đang theo dõi mình á cô…
Tôi khựng bước chân lại, cau mày hỏi con bé:
– Em nói… có người theo dõi mình?
– Dạ.
Nghĩ nghĩ một chút, tôi lại ra hiệu cho bé Nhỏ tiếp tục đi, khẽ cười nhạt, tôi nói:
– Kệ đi, theo dõi được thì cứ theo dõi, dù sao cũng không làm gì được cô.
Bé Nhỏ có chút sợ sệt:
– Nhưng lỡ như là người của cậu Hai… thì sao hở cô?
– Thì tốt chứ sao, cứ làm theo cô, không có gì phải lo lắng hết.
– Dạ…
Sau khi tới nhà cậu Cả, tôi vẫn theo thói quen ngồi uống nước trà ăn bánh trái hoa quả đã đời rồi lại về. Lúc ra tới cổng, tôi vô tình thấy có xe ngựa chạy vào trong, thấy lạ tôi liền kéo chú gác cổng lại hỏi chuyện.
– Chú, xe ngựa đó chở ai vậy chú?
Chú gác cổng nhiệt tình:
– Nghe đâu là đồng môn của thầy Trứ đó cô, từ sáng chừ rước mấy ông rồi chớ không phải một ông đâu.
Đồng môn của thầy Trứ sao?
– Vậy… cậu Cả vẫn khỏe hả chú?
– Vẫn khoẻ ru đó cô, ban sáng tôi còn thấy cậu viết chữ trong nhà mà… ngày nào cũng viết hết chơn.
Vậy… tôi cũng an lòng phần nào, cậu Cả vẫn khỏe là được rồi… cậu vẫn sống tốt là tôi đã vui rồi.
Ngồi trên đò qua sông, tôi ngẫm nghĩ lại thấy có điều gì đó không đúng lắm. Cậu Cả… có bao giờ tôi thấy cậu ấy viết chữ vẽ tranh gì đâu, sao dạo này lại đột nhiên nổi hứng lên vậy? Còn nữa, sao thầy Trứ lại gọi nhiều đồng môn của thầy tới nhà cậu Cả? Rốt cuộc là bọn họ định bày ra chuyện gì nữa đây?
Đò qua gần nửa sông, vì mãi tập trung suy nghĩ nên tôi không để ý bên kia sông có những ai. Đợi tới khi bé Nhỏ kêu tên tôi bằng giọng hoảng loạn, tôi mới giật mình khi thấy có cả cậu Hai và Bích Hà cũng đang ở bên sông đợi tôi. Thấy tôi nhìn, cậu Hai cười nhạt, nụ cười tựa như màn đêm đen tối… không thấy một chút vui vẻ nào. Rất có thể ngày hôm nay, tôi làm cho cậu thất vọng hoàn toàn nhưng mà tôi lại không hề thấy hối hận. Liều thử một lần vậy, để xem cậu có còn chấp nhận loại con gái đèo bòng như tôi nữa không? Đứng núi này mà vẫn trông về núi nọ… loại con gái như tôi thì không xứng đáng để làm mợ Hai của cậu đâu!
Tác giả :
Du Phong Vân (Trần Phan Trúc Giang)