Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 19
Tôi cả kinh nhìn cậu Cả, môi lấp bấp nói không nên lời:
– Cậu… cậu…
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát, cậu vỗ vào trán tôi một cái thật mạnh không thương tiếc. Giọng cậu cau có:
– Em động não lên thử, tôi mà gϊếŧ Út Quân thì giờ này em còn sống được ở đây chắc?
Tôi vừa ôm trán vừa gật gù:
– Ờ hen… nhưng còn mặt dây chuyền này…
Cậu Cả đi tới vài bước, cậu nghiêm túc giải thích:
– Mặt dây chuyền này… không phải chỉ có một mà có tới bốn lận. Là do chính tôi đặt thợ làm vàng làm ra bốn mặt và bốn sợi dây chuyền để tặng cho bốn người đàn bà trong nhà này.
– Nói vậy là… cậu tặng cho những ai?
Cậu Cả nhìn tôi chăm chú, cậu nói:
– Chị Hai, bác gái, Thu Dung và Thục Oanh.
Dì Nguyệt… bà nội… dì Dung… chị Oanh… là bốn người này sao? Tức là một trong bốn người này đang âm mưu gϊếŧ Út Quân? Sao đáng sợ vậy!
Thấy sắc mặt tôi tái đi, cậu Cả khẽ vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, cậu dùng giọng nghiêm túc nhất để trấn ân tôi:
– Không phải sợ, cái mạng của em không ai gϊếŧ được đâu, tôi vẫn còn sống… chưa chết.
Tôi mím môi nhìn cậu, trong lòng vừa mừng vừa lo. Biết là có cậu Cả bảo vệ nhưng cậu Cả cũng không thể bảo vệ tôi suốt 24/24 được. Mà người hại chết Út Quân, người đó cũng đã thành công hại chết cô ấy rồi, không phải sao? Hóa ra từ đó tới giờ tôi sống trong nguy hiểm cận kề mà tôi không biết… eo ôi bây giờ tôi phải làm sao đây?
Thấy tôi vẫn còn đâm chiêu suy nghĩ, cậu Cả véo nhẹ lên chóp mũi tôi, giọng cậu dịu xuống:
– Nghĩ cái gì mà nghĩ, nếu chết thì chết thôi, em nghĩ nhiều cũng không giải quyết được chuyện chi cả. Nếu đã sống được tới ngày hôm nay, tôi nghĩ là người kia không dám gϊếŧ em lần nữa đâu.
Tôi gật gù, rầu rĩ trả lời:
– Em biết chớ cậu, từ lúc tỉnh dậy tới giờ cũng mấy tháng trời rồi mà em vẫn chưa hề hấn gì, cũng hổng bị thương đến cọng lông chân là hiểu rồi. Nhưng hổng biết thì thôi, mà biết đâm ra em thấy sợ. Lỡ đâu sáng dậy ngủm củ tỏi thì biết kêu ai hả cậu?
Cậu Cả bật cười:
– Em cũng sợ tới mức này hở? Tôi tưởng là em phải thích lắm chớ, biết đâu sau khi chết, em có thể quay trở về thời hiện đại của em thì sao?
Tôi giật giật khoé môi, ủ rũ:
– Thôi đi cậu, cái gì biết thì làm, không biết thì thôi đừng chơi ngu. Lỡ chết xong đi thẳng xuống âm phủ đầu thai thì biết kêu ai? Hổng lẽ kêu cậu? Tạm thời cứ sống thế này đi, có cách quay trở về thì em sẽ quay về. Còn nếu không… coi như em xui, sống ở đây tới hết kiếp.
– Ờ.
– Ở thời của em, em còn ai?
Nghe cậu hỏi, tôi lí nhí trả lời, khoé mắt có chút cay cay.
– Còn ba mẹ, anh chị, bạn bè, em đi tới đây mà chưa có một lời nào chào tạm biệt mọi người. Ba mẹ em chắc nhớ em lung lắm, ngoài em ra… họ không còn một đứa con nào…
– Em rất muốn quay trở về à?
Tôi gật gật, nói bằng giọng chân thành nhất có thể:
– Muốn chớ cậu, em nhớ ba mẹ em nhiều lắm, em ước em được quay trở về, được ôm lấy gia đình của mình. Hoặc… nếu số phận của em không thể quay trở về được nữa, thì em chỉ mong cho em được nhìn thấy họ một lần… một lần thôi là em cũng đủ thấy mãn nguyện lắm rồi.
– Ờ…
Cậu Cả nhìn tôi hồi lâu, lát sau cậu chỉ “ờ" một tiếng chứ cũng không nói thêm gì, mà tầm này tôi cũng không rảnh để quản nhiều quá đến cảm xúc của cậu, tôi đang rầu muốn chết đây này. Trời càng lúc càng khuya, cậu Cả đích thân đưa tôi về tới tận cửa phòng, dặn dò tôi vài câu nữa rồi cậu mới chịu về phòng của mình. Vừa bước được vài bước, cậu Cả lại đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, cậu hỏi:
– Ở hiện đại… em tên gì?
Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi lại:
– Tên á hả cậu? Tên của em?
– Ừm, tên của em…
– Sao tự dưng cậu lại hỏi tên của em? Bộ cậu… biết em hở?
Cậu Cả nheo mắt, cậu làu bàu:
– Tôi làm gì biết em là ai, tôi… tò mò thôi.
Tôi “ồ" lên một tiếng rồi cười thật tươi trả lời:
– Thanh Vy, em tên Thanh Vy.
Cậu Cả cau mày nhìn tôi, ánh nhìn có chút giống như tò mò, cậu hỏi lại:
– Thanh Vy? Em tên Vy?
– Dạ,
– Ờ, thôi em vào ngủ đi, chuyện của Út Quân… tôi sẽ điều tra đến cùng, em yên tâm.
– Ơ cậu Cả… khoan đã…
Vừa gọi tôi vừa chạy ra chỗ cậu, thấy tôi gọi, cậu khẽ hỏi:
– Chuyện gì?
– Có chuyện này em cứ quên hỏi cậu riết… bộ cậu cũng là người xuyên không giống em hả?
Cậu Cả nhếch môi cười, cậu hỏi ngược lại tôi:
– Em nhìn tôi bộ giống với người hiện đại của em lắm hay sao?
Tôi có chút ấp úng:
– Cái này… nửa giống nửa lại không giống.
– Không giống là đúng rồi vì tôi có phải là đồng hương của em đâu.
– Nhưng…
– Nhưng nhị chuyện gì, thôi tôi về ngủ, em cũng đi ngủ đi, đừng hỏi tầm xàm nữa.
– Ơ cậu Cả… cậu…
Mặc cho tôi kêu mấy lần, cậu Cả vẫn không quay đầu lại, cậu vẫy vẫy tay ý bảo tôi đi ngủ đi đừng kêu nữa. Tôi đứng đây nhìn cậu, trong lòng càng lúc càng tò mò về thân phận của cậu. Cậu Cả có gì đó kỳ bí lắm, nếu cậu không phải là đồng hương của tôi… vậy thì tại sao cậu lại biết tôi là người hiện đại? Hay chẳng lẽ là cậu từng được đến thời hiện đại, rồi quen biết gặp gỡ con gái nhà người ta ở đó… rồi bằng cách nào đó, cậu được quay trở về thời đại của mình, sau đó thấy tiếc nuối nên muốn tôi tìm thông tin của cô gái kia? Có phải là như vậy không nhỉ? Phải không ta?
Suy nghĩ dẫn dắt một hồi, tôi tự dưng thấy bất lực không nghĩ ra được nữa. Nhưng mà thôi đi, chuyện đó từ từ tính, chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra hung thủ hại chết Út Quân kìa. Tôi mà sơ hở tìm chậm một chút thì khả năng đi theo Út Quân là rất cao, lơ mơ là chết trước khi kịp tìm ra hung thủ ấy chớ đùa. Nhưng mà nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là ai muốn gϊếŧ Út Quân? Dì Nguyệt thì không thể rồi, dì Dung với Thục Oanh… cũng không cho tôi cảm giác đó. Duy nhất chỉ có bà nội thôi… mặc dù bà ấy không ưa gì Út Quân thật nhưng để nói mà ghét tới mức phải gϊếŧ người… tôi nghĩ là bà ấy không dám. Ôi mẹ ơi, rối ren thật á chứ, chuyện này không đùa được đâu!
_________________
Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy với cặp mắt thâm quầng đen xì trông phát khiếp. Rõ ràng là cả đêm tôi ngủ không được ngon giấc, lại cứ bị ám ảnh chuyện của Út Quân nên đâm ra sợ hãi đủ thứ. Sau khi ăn sáng xong, đang định chạy đi thăm dì Nguyệt một chút thì nghe tin cậu Ngọc vừa về, cậu ấy cũng đang tìm tôi. Nghe mà mừng vấp té, tôi đi thật nhanh tới phòng cậu, vừa thấy được mặt cậu, tôi mừng rỡ kêu lên.
– Cậu Hai.
Cậu Ngọc ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, thấy tôi, cậu cười rạng rỡ:
– Ừ lại đây, cậu có mua quà cho em nè.
Tôi đi tới bàn ngồi xuống, bỏ qua đống quà béo bở, tôi vờ vịt kể lễ:
– Cậu… có chuyện lớn rồi… bộ cậu chưa nghe gì hả mà còn ngồi đây uống trà?
Cậu Ngọc đẩy mấy hộp quà phía tôi, cậu nhìn tôi cười cười rồi nói:
– Cậu biết rồi, chuyện thường thôi, không có gì phải lo hết. Hai người đó là như vậy, dăm bữa thì huề thôi, em không cần sợ.
– Nhưng…
– Bỏ qua chuyện đó đi, má đã coi được ngày tốt thì đúng ngày cậu sang nhà thưa chuyện với hai bác. Em có nói chuyện này với cha má em chưa? Hai bác có nói gì không Út Quân?
Tôi nhìn cậu, nhất thời không biết nên trả lời cậu như thế nào cho phải nữa.
– Em… em…
Cậu Cả thấy tôi ấp úng, cậu khẽ cười:
– Chắc là chưa nói phải không? Vậy để lát cậu sang thưa chuyện trước, em đi chung với cậu không?
Cậu Hai càng nói, tôi càng cảm thấy lo lắng, nhìn gương mặt cậu lúc này, tràn đầy vui tươi, tôi càng nhìn thì lại càng không nỡ nói những lời khó nghe làm cho cậu buồn. Nhưng nếu bây giờ tôi không nói thì sau này cậu còn buồn hơn nữa, chuyện này…
– Cậu Hai, em…
– Cậu Hai, Bà biểu cậu sang phòng bà có chuyện cần nói.
– Ừ, nói với Bà, cậu qua liền.
Tôi vừa định nói thì bên ngoài, gia nhân cũng vừa lên tiếng báo là dì Nguyệt gọi cậu sang có chuyện. Cậu Hai trả lời với gia nhân xong, cậu mới quay sang nhìn tôi, cậu hỏi:
– Út Quân, em có chuyện chi muốn nói hả?
Tôi suy nghĩ nhanh trong vài giây, lắc lắc đầu, tôi cười hề hề trả lời:
– À dạ đâu có chi đâu cậu, dì Nguyệt kiếm cậu kìa, cậu qua dì coi coi dì sai biểu chuyện chi.
Cậu Ngọc cũng không nghi ngờ gì, cậu cười nói:
– Ừ, vậy cậu qua bên má một chút, em ngồi đây đi, cậu còn có cái này cho em.
– Dạ…
Cậu Hai đi rồi, tôi ngồi trên ghế mới dám thở dài mấy hơi rũ rượi. Thiệt tình, bây giờ không biết nên làm thế nào cho vẹn nghĩa vẹn tình nữa. Chuyện hôn sự này đâu phải được định mới đây, muốn nói từ hôn cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì. Tôi thì lại thuộc kiểu người không thích mập mờ dây dưa, thà thích là thích, còn không thích là không thích, chứ cứ cằn cưa mãi như vậy, tôi thiệt không chịu được. Nhưng muốn nói cũng không biết phải nói làm sao, con trai người ta đợi Út Quân đã lâu, giờ nói không muốn cưới nữa là được hay sao? Chưa xét đến chuyện không biết trước đây Út Quân có hẹn ước gì với cậu Ngọc không nữa. Mà theo tôi nghĩ, khả năng vô cùng cao là Út Quân cũng thích cậu hai Ngọc, mấy lần trước tôi bị “hành" là tôi cũng đủ hiểu vấn đề rồi. Trời ơi là trời, sao rối ren vậy nè trời. À còn thêm chuyện ông cậu Cả nữa, hứa là giúp tôi mà im ru bà rù không thấy nói năng gì, bực thế không biết nữa.
Hết ngồi rồi đến nằm dài trên bàn, phải tầm hơn mười lăm phút, cậu Hai mới quay trở về phòng. Lúc cậu bước vào phòng, tôi thấy mặt mày cậu khó coi làm sao á. Thấy tôi, cậu Hai đột nhiên thở dài, ánh nhìn có chút buồn bã, cậu ngập ngừng nói:
– Út Quân, chuyện…
Tôi đứng dậy, tò mò hỏi:
– Dạ có chuyện chi hở cậu? Chuyện chi quan trọng hở cậu?
Cậu Hai nhìn tôi đâm chiêu, giọng cậu buồn bã:
– Chuyện hôn sự… chắc phải dời lại sang năm… cậu xin lỗi em… để cho em phải trông rồi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi lớn:
– Dạ? Dời lại hả cậu?
– Ừm, thầy Trứ gửi thơ báo về, thầy nói là năm nay không cưới hỏi được, đợi sang năm rồi mới tính tới chuyện cưới gả. Cậu… cậu thiệt lòng xin lỗi em, cậu không thể cãi lại được lời thầy Trứ…
Tôi nghe mà mừng muốn xỉu ngang luôn nhưng dặn lòng phải kìm lại, trước cứ vờ như là thông cảm cái đã.
– Ơ… không sao mà cậu… em không có nghĩ cái chi đâu, không có đâu…
– Thiệt là em không giận cậu không Quân?
Tôi xua tay lia lịa:
– Thiệt mà cậu… em không có nghĩ gì đâu, không có đâu.
Cậu Hai đột nhiên nắm lấy tay tôi, ánh mắt cậu nhìn tôi kiểu ngại ngùng buồn bã, cậu nói:
– Cậu trông ngày sang hỏi cưới em lâu lắm rồi nhưng lời của thầy Trứ… cậu không thể cãi lại được. Em thương cậu, em đừng giận cậu nghen Út Quân, em hứa nghen.
Tôi có chút buồn buồn trong lòng, chuyện hôn sự hoãn lại thì vui thật đấy nhưng nhìn cậu Hai lúc này, có vui cũng vui không nổi. Tôi khẽ rụt tay về rồi lí nhí nói:
– Dạ cậu, em hiểu chuyện mà… cậu đừng lo, em không giận gì cậu đâu, em nói thiệt đó cậu. Nhưng mà… thầy Trứ là ai vậy cậu?
Cậu Hai thấy tôi rụt tay về, cậu có chút không vui nhưng cũng không làm khó gì tôi, cậu từ tốn nói:
– Thầy Trứ là người được nhà mình nể trọng, từ đó tới giờ, hễ có chuyện trọng đại gì đều hỏi ý của thầy rồi mới quyết định. Thầy đi ẩn danh cũng lâu rồi, giờ đột nhiên gửi thơ về dặn không được cưới hỏi trong nhà, nếu cãi lại thì ất sẽ xảy ra chuyện không tốt. Thầy đã không nói thì thôi nhưng một khi thầy mở lời, chắc chắn là phải có nguyên nhân nào đó.
Tôi gật gù, thì ra là vậy… coi bộ là do ý Trời rồi, tới cả thầy Trứ gì đó ẩn danh đã lâu cũng phản đối không cho cưới. Nhưng mà kệ đi, ý Trời hay ý đất gì cũng được, miễn sao tôi không phải lấy cậu Hai là được rồi.
Cậu Hai đi tới bàn làm việc, cậu lấy ra mấy sấp vải màu đỏ màu hồng màu trắng với cái hộp gỗ to, đưa tới cho tôi, cậu buồn bã nói:
– Cậu đi tỉnh, tranh thủ dữ lắm mới ghé hiệu vải nổi tiếng mua cho em được mấy sấp vải đặng may áo dài đám hỏi. Vải này ở mình không có bán đâu, em đem về cất đi rồi mơi mốt may áo dài mặc cho đẹp. Cậu biết tánh em thích đồ độc quyền, phải đẹp em mới ưng nên cậu mua…
Tôi nhận lấy sấp vải trên tay, công nhận là vải đắc tiền, sờ vào thôi cũng thấy láng o mịn màng.
– Ờ còn cái này nữa, có áo dài rồi hổng lẽ hổng đeo cái gì, cậu cũng mua cho em bộ vòng vàng kiểu mới nhứt hiện giờ. Bà chủ nói bộ này cô dâu đeo đẹp lung lắm, em mở ra coi coi thích hông?
Cậu Hai đưa cho tôi cái hộp gỗ, tôi mở bên trong ra thì đúng y chang những gì cậu Hai nói, toàn là trang sức bằng vàng. Nhìn sấp vải với nhìn hộp trang sức, tôi thiệt không biết nói thế nào bây giờ nữa. Cậu Hai có thể đừng tốt với tôi thế này được không, cậu tốt với tôi như vậy tôi biết làm sao đây?
– Cậu… em hông nhận… có được không cậu?
Cậu Hai cau mày nhìn tôi, cậu nói:
– Lấy đi, cậu mua cho em, sau này em là vợ cậu, cái chi mà tốt nhứt cậu cũng để dành cho em. Đờn bà con gái nhà giàu có cái gì, cậu cũng mua cho em cái đó, cậu hứa không để em thua thiệt ai hết, em cứ an tâm.
Tôi… nghẹn ứ không biết phải nói làm sao cho cậu Hai hiểu, thôi thì nhận đại đi, về phòng nghĩ cách tiếp chứ biết làm sao giờ. Tình cảm của cậu Hai với Út Quân thiệt là sâu nặng, muốn giải quyết cũng khó khăn lắm đa.
– Cậu… cậu…
Cậu Cả lườm nguýt tôi một phát, cậu vỗ vào trán tôi một cái thật mạnh không thương tiếc. Giọng cậu cau có:
– Em động não lên thử, tôi mà gϊếŧ Út Quân thì giờ này em còn sống được ở đây chắc?
Tôi vừa ôm trán vừa gật gù:
– Ờ hen… nhưng còn mặt dây chuyền này…
Cậu Cả đi tới vài bước, cậu nghiêm túc giải thích:
– Mặt dây chuyền này… không phải chỉ có một mà có tới bốn lận. Là do chính tôi đặt thợ làm vàng làm ra bốn mặt và bốn sợi dây chuyền để tặng cho bốn người đàn bà trong nhà này.
– Nói vậy là… cậu tặng cho những ai?
Cậu Cả nhìn tôi chăm chú, cậu nói:
– Chị Hai, bác gái, Thu Dung và Thục Oanh.
Dì Nguyệt… bà nội… dì Dung… chị Oanh… là bốn người này sao? Tức là một trong bốn người này đang âm mưu gϊếŧ Út Quân? Sao đáng sợ vậy!
Thấy sắc mặt tôi tái đi, cậu Cả khẽ vỗ nhè nhẹ lên đỉnh đầu tôi, cậu dùng giọng nghiêm túc nhất để trấn ân tôi:
– Không phải sợ, cái mạng của em không ai gϊếŧ được đâu, tôi vẫn còn sống… chưa chết.
Tôi mím môi nhìn cậu, trong lòng vừa mừng vừa lo. Biết là có cậu Cả bảo vệ nhưng cậu Cả cũng không thể bảo vệ tôi suốt 24/24 được. Mà người hại chết Út Quân, người đó cũng đã thành công hại chết cô ấy rồi, không phải sao? Hóa ra từ đó tới giờ tôi sống trong nguy hiểm cận kề mà tôi không biết… eo ôi bây giờ tôi phải làm sao đây?
Thấy tôi vẫn còn đâm chiêu suy nghĩ, cậu Cả véo nhẹ lên chóp mũi tôi, giọng cậu dịu xuống:
– Nghĩ cái gì mà nghĩ, nếu chết thì chết thôi, em nghĩ nhiều cũng không giải quyết được chuyện chi cả. Nếu đã sống được tới ngày hôm nay, tôi nghĩ là người kia không dám gϊếŧ em lần nữa đâu.
Tôi gật gù, rầu rĩ trả lời:
– Em biết chớ cậu, từ lúc tỉnh dậy tới giờ cũng mấy tháng trời rồi mà em vẫn chưa hề hấn gì, cũng hổng bị thương đến cọng lông chân là hiểu rồi. Nhưng hổng biết thì thôi, mà biết đâm ra em thấy sợ. Lỡ đâu sáng dậy ngủm củ tỏi thì biết kêu ai hả cậu?
Cậu Cả bật cười:
– Em cũng sợ tới mức này hở? Tôi tưởng là em phải thích lắm chớ, biết đâu sau khi chết, em có thể quay trở về thời hiện đại của em thì sao?
Tôi giật giật khoé môi, ủ rũ:
– Thôi đi cậu, cái gì biết thì làm, không biết thì thôi đừng chơi ngu. Lỡ chết xong đi thẳng xuống âm phủ đầu thai thì biết kêu ai? Hổng lẽ kêu cậu? Tạm thời cứ sống thế này đi, có cách quay trở về thì em sẽ quay về. Còn nếu không… coi như em xui, sống ở đây tới hết kiếp.
– Ờ.
– Ở thời của em, em còn ai?
Nghe cậu hỏi, tôi lí nhí trả lời, khoé mắt có chút cay cay.
– Còn ba mẹ, anh chị, bạn bè, em đi tới đây mà chưa có một lời nào chào tạm biệt mọi người. Ba mẹ em chắc nhớ em lung lắm, ngoài em ra… họ không còn một đứa con nào…
– Em rất muốn quay trở về à?
Tôi gật gật, nói bằng giọng chân thành nhất có thể:
– Muốn chớ cậu, em nhớ ba mẹ em nhiều lắm, em ước em được quay trở về, được ôm lấy gia đình của mình. Hoặc… nếu số phận của em không thể quay trở về được nữa, thì em chỉ mong cho em được nhìn thấy họ một lần… một lần thôi là em cũng đủ thấy mãn nguyện lắm rồi.
– Ờ…
Cậu Cả nhìn tôi hồi lâu, lát sau cậu chỉ “ờ" một tiếng chứ cũng không nói thêm gì, mà tầm này tôi cũng không rảnh để quản nhiều quá đến cảm xúc của cậu, tôi đang rầu muốn chết đây này. Trời càng lúc càng khuya, cậu Cả đích thân đưa tôi về tới tận cửa phòng, dặn dò tôi vài câu nữa rồi cậu mới chịu về phòng của mình. Vừa bước được vài bước, cậu Cả lại đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, cậu hỏi:
– Ở hiện đại… em tên gì?
Tôi có chút ngạc nhiên, hỏi lại:
– Tên á hả cậu? Tên của em?
– Ừm, tên của em…
– Sao tự dưng cậu lại hỏi tên của em? Bộ cậu… biết em hở?
Cậu Cả nheo mắt, cậu làu bàu:
– Tôi làm gì biết em là ai, tôi… tò mò thôi.
Tôi “ồ" lên một tiếng rồi cười thật tươi trả lời:
– Thanh Vy, em tên Thanh Vy.
Cậu Cả cau mày nhìn tôi, ánh nhìn có chút giống như tò mò, cậu hỏi lại:
– Thanh Vy? Em tên Vy?
– Dạ,
– Ờ, thôi em vào ngủ đi, chuyện của Út Quân… tôi sẽ điều tra đến cùng, em yên tâm.
– Ơ cậu Cả… khoan đã…
Vừa gọi tôi vừa chạy ra chỗ cậu, thấy tôi gọi, cậu khẽ hỏi:
– Chuyện gì?
– Có chuyện này em cứ quên hỏi cậu riết… bộ cậu cũng là người xuyên không giống em hả?
Cậu Cả nhếch môi cười, cậu hỏi ngược lại tôi:
– Em nhìn tôi bộ giống với người hiện đại của em lắm hay sao?
Tôi có chút ấp úng:
– Cái này… nửa giống nửa lại không giống.
– Không giống là đúng rồi vì tôi có phải là đồng hương của em đâu.
– Nhưng…
– Nhưng nhị chuyện gì, thôi tôi về ngủ, em cũng đi ngủ đi, đừng hỏi tầm xàm nữa.
– Ơ cậu Cả… cậu…
Mặc cho tôi kêu mấy lần, cậu Cả vẫn không quay đầu lại, cậu vẫy vẫy tay ý bảo tôi đi ngủ đi đừng kêu nữa. Tôi đứng đây nhìn cậu, trong lòng càng lúc càng tò mò về thân phận của cậu. Cậu Cả có gì đó kỳ bí lắm, nếu cậu không phải là đồng hương của tôi… vậy thì tại sao cậu lại biết tôi là người hiện đại? Hay chẳng lẽ là cậu từng được đến thời hiện đại, rồi quen biết gặp gỡ con gái nhà người ta ở đó… rồi bằng cách nào đó, cậu được quay trở về thời đại của mình, sau đó thấy tiếc nuối nên muốn tôi tìm thông tin của cô gái kia? Có phải là như vậy không nhỉ? Phải không ta?
Suy nghĩ dẫn dắt một hồi, tôi tự dưng thấy bất lực không nghĩ ra được nữa. Nhưng mà thôi đi, chuyện đó từ từ tính, chuyện cấp bách trước mắt là tìm ra hung thủ hại chết Út Quân kìa. Tôi mà sơ hở tìm chậm một chút thì khả năng đi theo Út Quân là rất cao, lơ mơ là chết trước khi kịp tìm ra hung thủ ấy chớ đùa. Nhưng mà nghĩ mãi nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được là ai muốn gϊếŧ Út Quân? Dì Nguyệt thì không thể rồi, dì Dung với Thục Oanh… cũng không cho tôi cảm giác đó. Duy nhất chỉ có bà nội thôi… mặc dù bà ấy không ưa gì Út Quân thật nhưng để nói mà ghét tới mức phải gϊếŧ người… tôi nghĩ là bà ấy không dám. Ôi mẹ ơi, rối ren thật á chứ, chuyện này không đùa được đâu!
_________________
Sáng ngày hôm sau, tôi thức dậy với cặp mắt thâm quầng đen xì trông phát khiếp. Rõ ràng là cả đêm tôi ngủ không được ngon giấc, lại cứ bị ám ảnh chuyện của Út Quân nên đâm ra sợ hãi đủ thứ. Sau khi ăn sáng xong, đang định chạy đi thăm dì Nguyệt một chút thì nghe tin cậu Ngọc vừa về, cậu ấy cũng đang tìm tôi. Nghe mà mừng vấp té, tôi đi thật nhanh tới phòng cậu, vừa thấy được mặt cậu, tôi mừng rỡ kêu lên.
– Cậu Hai.
Cậu Ngọc ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, thấy tôi, cậu cười rạng rỡ:
– Ừ lại đây, cậu có mua quà cho em nè.
Tôi đi tới bàn ngồi xuống, bỏ qua đống quà béo bở, tôi vờ vịt kể lễ:
– Cậu… có chuyện lớn rồi… bộ cậu chưa nghe gì hả mà còn ngồi đây uống trà?
Cậu Ngọc đẩy mấy hộp quà phía tôi, cậu nhìn tôi cười cười rồi nói:
– Cậu biết rồi, chuyện thường thôi, không có gì phải lo hết. Hai người đó là như vậy, dăm bữa thì huề thôi, em không cần sợ.
– Nhưng…
– Bỏ qua chuyện đó đi, má đã coi được ngày tốt thì đúng ngày cậu sang nhà thưa chuyện với hai bác. Em có nói chuyện này với cha má em chưa? Hai bác có nói gì không Út Quân?
Tôi nhìn cậu, nhất thời không biết nên trả lời cậu như thế nào cho phải nữa.
– Em… em…
Cậu Cả thấy tôi ấp úng, cậu khẽ cười:
– Chắc là chưa nói phải không? Vậy để lát cậu sang thưa chuyện trước, em đi chung với cậu không?
Cậu Hai càng nói, tôi càng cảm thấy lo lắng, nhìn gương mặt cậu lúc này, tràn đầy vui tươi, tôi càng nhìn thì lại càng không nỡ nói những lời khó nghe làm cho cậu buồn. Nhưng nếu bây giờ tôi không nói thì sau này cậu còn buồn hơn nữa, chuyện này…
– Cậu Hai, em…
– Cậu Hai, Bà biểu cậu sang phòng bà có chuyện cần nói.
– Ừ, nói với Bà, cậu qua liền.
Tôi vừa định nói thì bên ngoài, gia nhân cũng vừa lên tiếng báo là dì Nguyệt gọi cậu sang có chuyện. Cậu Hai trả lời với gia nhân xong, cậu mới quay sang nhìn tôi, cậu hỏi:
– Út Quân, em có chuyện chi muốn nói hả?
Tôi suy nghĩ nhanh trong vài giây, lắc lắc đầu, tôi cười hề hề trả lời:
– À dạ đâu có chi đâu cậu, dì Nguyệt kiếm cậu kìa, cậu qua dì coi coi dì sai biểu chuyện chi.
Cậu Ngọc cũng không nghi ngờ gì, cậu cười nói:
– Ừ, vậy cậu qua bên má một chút, em ngồi đây đi, cậu còn có cái này cho em.
– Dạ…
Cậu Hai đi rồi, tôi ngồi trên ghế mới dám thở dài mấy hơi rũ rượi. Thiệt tình, bây giờ không biết nên làm thế nào cho vẹn nghĩa vẹn tình nữa. Chuyện hôn sự này đâu phải được định mới đây, muốn nói từ hôn cũng đâu phải chuyện dễ dàng gì. Tôi thì lại thuộc kiểu người không thích mập mờ dây dưa, thà thích là thích, còn không thích là không thích, chứ cứ cằn cưa mãi như vậy, tôi thiệt không chịu được. Nhưng muốn nói cũng không biết phải nói làm sao, con trai người ta đợi Út Quân đã lâu, giờ nói không muốn cưới nữa là được hay sao? Chưa xét đến chuyện không biết trước đây Út Quân có hẹn ước gì với cậu Ngọc không nữa. Mà theo tôi nghĩ, khả năng vô cùng cao là Út Quân cũng thích cậu hai Ngọc, mấy lần trước tôi bị “hành" là tôi cũng đủ hiểu vấn đề rồi. Trời ơi là trời, sao rối ren vậy nè trời. À còn thêm chuyện ông cậu Cả nữa, hứa là giúp tôi mà im ru bà rù không thấy nói năng gì, bực thế không biết nữa.
Hết ngồi rồi đến nằm dài trên bàn, phải tầm hơn mười lăm phút, cậu Hai mới quay trở về phòng. Lúc cậu bước vào phòng, tôi thấy mặt mày cậu khó coi làm sao á. Thấy tôi, cậu Hai đột nhiên thở dài, ánh nhìn có chút buồn bã, cậu ngập ngừng nói:
– Út Quân, chuyện…
Tôi đứng dậy, tò mò hỏi:
– Dạ có chuyện chi hở cậu? Chuyện chi quan trọng hở cậu?
Cậu Hai nhìn tôi đâm chiêu, giọng cậu buồn bã:
– Chuyện hôn sự… chắc phải dời lại sang năm… cậu xin lỗi em… để cho em phải trông rồi.
Tôi ngạc nhiên, hỏi lớn:
– Dạ? Dời lại hả cậu?
– Ừm, thầy Trứ gửi thơ báo về, thầy nói là năm nay không cưới hỏi được, đợi sang năm rồi mới tính tới chuyện cưới gả. Cậu… cậu thiệt lòng xin lỗi em, cậu không thể cãi lại được lời thầy Trứ…
Tôi nghe mà mừng muốn xỉu ngang luôn nhưng dặn lòng phải kìm lại, trước cứ vờ như là thông cảm cái đã.
– Ơ… không sao mà cậu… em không có nghĩ cái chi đâu, không có đâu…
– Thiệt là em không giận cậu không Quân?
Tôi xua tay lia lịa:
– Thiệt mà cậu… em không có nghĩ gì đâu, không có đâu.
Cậu Hai đột nhiên nắm lấy tay tôi, ánh mắt cậu nhìn tôi kiểu ngại ngùng buồn bã, cậu nói:
– Cậu trông ngày sang hỏi cưới em lâu lắm rồi nhưng lời của thầy Trứ… cậu không thể cãi lại được. Em thương cậu, em đừng giận cậu nghen Út Quân, em hứa nghen.
Tôi có chút buồn buồn trong lòng, chuyện hôn sự hoãn lại thì vui thật đấy nhưng nhìn cậu Hai lúc này, có vui cũng vui không nổi. Tôi khẽ rụt tay về rồi lí nhí nói:
– Dạ cậu, em hiểu chuyện mà… cậu đừng lo, em không giận gì cậu đâu, em nói thiệt đó cậu. Nhưng mà… thầy Trứ là ai vậy cậu?
Cậu Hai thấy tôi rụt tay về, cậu có chút không vui nhưng cũng không làm khó gì tôi, cậu từ tốn nói:
– Thầy Trứ là người được nhà mình nể trọng, từ đó tới giờ, hễ có chuyện trọng đại gì đều hỏi ý của thầy rồi mới quyết định. Thầy đi ẩn danh cũng lâu rồi, giờ đột nhiên gửi thơ về dặn không được cưới hỏi trong nhà, nếu cãi lại thì ất sẽ xảy ra chuyện không tốt. Thầy đã không nói thì thôi nhưng một khi thầy mở lời, chắc chắn là phải có nguyên nhân nào đó.
Tôi gật gù, thì ra là vậy… coi bộ là do ý Trời rồi, tới cả thầy Trứ gì đó ẩn danh đã lâu cũng phản đối không cho cưới. Nhưng mà kệ đi, ý Trời hay ý đất gì cũng được, miễn sao tôi không phải lấy cậu Hai là được rồi.
Cậu Hai đi tới bàn làm việc, cậu lấy ra mấy sấp vải màu đỏ màu hồng màu trắng với cái hộp gỗ to, đưa tới cho tôi, cậu buồn bã nói:
– Cậu đi tỉnh, tranh thủ dữ lắm mới ghé hiệu vải nổi tiếng mua cho em được mấy sấp vải đặng may áo dài đám hỏi. Vải này ở mình không có bán đâu, em đem về cất đi rồi mơi mốt may áo dài mặc cho đẹp. Cậu biết tánh em thích đồ độc quyền, phải đẹp em mới ưng nên cậu mua…
Tôi nhận lấy sấp vải trên tay, công nhận là vải đắc tiền, sờ vào thôi cũng thấy láng o mịn màng.
– Ờ còn cái này nữa, có áo dài rồi hổng lẽ hổng đeo cái gì, cậu cũng mua cho em bộ vòng vàng kiểu mới nhứt hiện giờ. Bà chủ nói bộ này cô dâu đeo đẹp lung lắm, em mở ra coi coi thích hông?
Cậu Hai đưa cho tôi cái hộp gỗ, tôi mở bên trong ra thì đúng y chang những gì cậu Hai nói, toàn là trang sức bằng vàng. Nhìn sấp vải với nhìn hộp trang sức, tôi thiệt không biết nói thế nào bây giờ nữa. Cậu Hai có thể đừng tốt với tôi thế này được không, cậu tốt với tôi như vậy tôi biết làm sao đây?
– Cậu… em hông nhận… có được không cậu?
Cậu Hai cau mày nhìn tôi, cậu nói:
– Lấy đi, cậu mua cho em, sau này em là vợ cậu, cái chi mà tốt nhứt cậu cũng để dành cho em. Đờn bà con gái nhà giàu có cái gì, cậu cũng mua cho em cái đó, cậu hứa không để em thua thiệt ai hết, em cứ an tâm.
Tôi… nghẹn ứ không biết phải nói làm sao cho cậu Hai hiểu, thôi thì nhận đại đi, về phòng nghĩ cách tiếp chứ biết làm sao giờ. Tình cảm của cậu Hai với Út Quân thiệt là sâu nặng, muốn giải quyết cũng khó khăn lắm đa.
Tác giả :
Du Phong Vân (Trần Phan Trúc Giang)