Làm Dâu Nhà Hội Đồng
Chương 18
Tôi đưa mắt nhìn cậu Cả trân trân, tim thì đập thình thịch vì ngạc nhiên quá đỗi. Sao tự dưng tốt vậy nè? Hồi trưa rõ ràng còn sừng sộ các thứ với tôi kia mà?
Thấy tôi cứ đứng nhìn ngây ra, cậu Cả liền nắm cổ tay tôi kéo tôi đi, giọng cậu có chút ngại ngùng:
– Nhìn gì… muốn mần gì mần lẹ đi, người ta thấy bây giờ.
Tôi đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình, miệng tự dưng mỉm cười tủm tỉm, cảm giác nó cứ lâng lâng thích thích thế nào ý. Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nói chung là nó lạ lắm, vừa thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại vừa thấy ấm lòng dễ chịu. Phải chi cậu Cả không có người trong lòng thì… tốt quá tốt rồi đa…
– Bây giờ em muốn làm gì?
Mấy giây mơ mộng trôi qua, quay lại với thực tại, cảm giác sợ hãi lại từ từ kéo đến. Tôi đi nép vào người cậu Cả, giọng hơi run:
– Em… em muốn cúng cho vong hồn của… Út Quân.
– Vong hồn Út Quân?
Cậu Cả giật mình hỏi lớn, tôi thì chỉ biết gật đầu đáp lại. Tôi nhìn cậu, từ từ giải thích:
– Dạ, hình như vong hồn Út Quân… ở dưới sông này nè cậu… hôm bữa cũng là cô ấy cứu em khỏi tay của ma… da, chứ nếu không là em bị ma da kéo giò chết ngộp luôn rồi.
Cậu Cả hết nhìn tôi sững sờ rồi lại quay mặt nhìn ra bờ sông đâm chiêu, mãi lát sau, cậu mới lên tiếng hỏi:
– Thiệt không? Rồi bây giờ em gặp cô ta… để làm gì?
– Có vài chuyện em muốn hỏi cô ấy, ví dụ như lý do vì sao em tới được đây, rồi làm cách nào… để em có thể trở về.
Cậu Cả cau mày nhìn tôi vài giây, giọng cậu hơi nhạt:
– Ừm tôi hiểu rồi. Vậy em muốn mần gì mần đi, tôi canh chừng cho em.
– Dạ.
Nói rồi, cậu Cả dắt tay tôi tới chỗ cái miếu mà dân làng vừa lập, buông tay cậu ra, tôi ngồi xuống bày mâm trái cây hoa quả bánh trái ra sẵn. Bày biện xong xuôi, tôi thắp một bó nhang thật to rồi quỳ xuống vừa vái vừa khấn thành tâm.
– Út Quân… tôi biết là cô đang ở dưới đó… nếu cô có linh thiên tôi mong cô cho tôi được gặp lại cô một lần… tôi thiệt sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi… rất nhiều chuyện muốn biết. Cô bỏ qua cho tôi không biết lễ nghĩa, tôi hôm nay thành tâm vái lạy vong linh của cô.
Tôi vừa khấn vừa run, trong lòng nửa muốn Út Quân hiện hồn lên gặp tôi, nửa lại sợ tới run rẩy khắp người. Tay cầm bó nhang run lẩy bẩy, tôi cắm nhang xuống đất mà sợ tới mức cắm mãi cắm không xong. Cậu Cả đứng sau lưng tôi, thấy tôi loay hoay tới vã hết mồ hôi, cậu liền đi tới rồi cầm lấy bó nhang, ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng cậu trầm trầm:
– Cái gì làm cũng không được, con gái gì mà hậu đậu quá.
Tôi lầm bầm:
– Ai nói với cậu là em cái gì làm cũng không được?
Cậu Cả vừa cắm nhang xuống đất, cậu vừa quay sang tôi cười nhạt hỏi:
– Vậy chớ em ngó coi, em mần được cái gì?
Tôi cười hề hề, thả thính cấp độ cao:
– Mần vợ, ước mơ của em là được làm vợ cậu đó cậu Cả.
Cậu Cả khựng lại vài giây, cậu ho khan mấy tiếng:
– Ăn nói linh tinh, giờ này mà còn luyên thuyên cái miệng.
Tôi bĩu môi nhìn cậu, thấy mặt cậu sắp đỏ lên nên tôi thôi không thả thính nữa. Gớm, người thì cao to, miệng mồm cũng điêu ngoa lắm, vậy mà mỗi lần tôi thả thính là cậu Cả lại đỏ mặt hết cả lên. Cậu làm như cậu là trai mới lớn lần đầu được nói chuyện yêu đương không bằng á, mắc cỡ lên mắc cỡ xuống hà.
Thấy tôi cười tủm tỉm, cậu Cả liền hỏi:
– Em cười cái gì, tôi có cái chi khiến em mắc cười?
– Ủa em cười kệ em…
“Xì xào… xào…"
Gió trời đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh ngả nghiêng uốn lượn theo chiều gió, tiếng chó tru càng lúc càng lớn như muốn khuấy động cả khu làng vốn đang yên tĩnh. Tôi ngước mắt nhìn cậu Cả đầy sợ sệt, cậu Cả thì kéo tay tôi đứng dậy, tay cậu giữ chặt lấy cổ tay tôi, giọng cậu khẩn trương trấn an:
– Không cần sợ, có tôi bên cạnh em.
Ba chữ “không cần sợ" từ miệng cậu nói ra, nó có sự ảnh hưởng vô cùng lớn đến cảm xúc của tôi hiện tại. Mặc dù đang rất sợ hãi nhưng khi được cậu trấn an, lòng tôi vừa vui vừa như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi cũng không biết cậu Cả có thật sự quan tâm đến tôi hay không hay là vì tôi có thể tìm được người trong lòng cho cậu nên cậu mới bảo vệ tôi như vậy. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, những lời nói, những hành động này của cậu, tôi mãi mãi sẽ không quên.
Gió nổi lên càng lúc càng mạnh, bó nhang cậu Cả vừa cắm xuống đất đột nhiên phực lửa cháy rực lên. Tôi với cậu Cả theo phản xạ giật mình lùi về sau vài bước, cậu Cả kéo tôi vào sát trong người cậu, tay cậu giữ chặt lấy vai tôi, chắc là cậu sợ tôi sợ quá mà bỏ chạy đây mà. Mặt nước dưới sông vốn đang yên tĩnh, bỗng dưng nổi lên hàng trăm hàng ngàn con sóng nhỏ kéo nhau vỗ ồ ạt vào bờ. Sóng to đánh sóng nhỏ, giống như kiểu dưới lòng sông có “cái gì" đó muốn ngoi lên mặt nước vậy. Tôi sợ tới mức tay chân run cầm cập, hiện tượng kỳ lạ như vậy, đúng là lần đầu tiên tôi được thấy.
Đột nhiên trên đỉnh đầu tôi truyền tới giọng khàn đục của cậu Cả:
– Em khấn linh thiệt đó, “người ta" đến tìm em kia kìa.
Tôi nhìn theo hướng cậu Cả đang nhìn thì ôi mẹ ơi… tôi sợ tới mức tay quơ quàng bấu víu vào người cậu Cả, hai chân quặp chặt lấy chân cậu rồi đu như khỉ đu cây. Nhưng dù là sợ thì tôi vẫn mở to mắt nhìn về phía trước, về phía mặt nước đang khuấy động như có cái gì vừa mới chui lên. Cậu Cả không biết có sợ không chứ tôi thấy cậu vừa đi vừa kéo theo con khỉ đang đu tòn ten là tôi, miệng cậu khẽ nói:
– Đứng dậy coi, em kéo tụt quần tôi bây giờ.
Mặc kệ cậu nói gì, tôi đu thì vẫn cứ đu, cậu Cả kéo tôi đi được một đoạn, từ phía bờ sông, đột nhiên có giọng âm lãnh của nữ vọng đến, nghe mà rợn hết cả người.
– Cô đừng tới đây, cô đứng ở đó đi.
Cậu Cả khựng lại, tôi cũng vì giọng nói đó mà tuột xuống không đu trên người cậu nữa. Ngước mắt nhìn thẳng về phía trước, trước mặt tôi một nữ nhân mặc áo bà ba gấm màu tím, quần lãnh màu đen tuyền, tóc buông dài xuống đến vai, thân hình mỏng manh yêu kiều không khác một chút gì với “Út Quân" hết. Nhưng khuôn mặt thì lại khác, khuôn mặt của nữ nhân trước mặt tái nhợt trắng bệch, môi chuyển sang màu tím, hai bọng mắt đen thui, tròng mắt hằn lên rất nhiều tia máu đỏ. Trên gương mặt đáng sợ kia còn có vô vàn những gân xanh gân đỏ nổi lên, trông không thể nào nhận ra được đây là “Út Quân" có danh mỹ nữ của vùng nữa rồi. Cả người cô ấy ướt sũng, móng tay vừa dài vừa đen, cô ấy đứng yên ngay cạnh bờ sông, ngay chỗ tôi hay ngồi ngâm chân dưới nước. Hai mắt cô ấy nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn chan chứa sự đau lòng và có kèm theo cả sự phẫn nộ không can tâm.
– Cô… mang hình hài của tôi… cô có thấy vui không?
Nghe cô ấy hỏi, tôi đột nhiên nghẹn ứ không biết phải trả lời thế nào. Tự dưng trong giây phút này, tôi thấy tôi thật sự rất có lỗi với cô ấy, tại vì tôi mà cô ấy phải vất vưởng như vậy, có xác mà không thể trở về.
Buông tay cậu Cả ra, tôi định bước về phía cô ấy thì đột nhiên nghe cô ấy hét lên:
– Đừng tới đây!
Út Quân hét lên, cậu Cả nhanh tay kéo tôi về lại phía cậu, giọng cậu uy lãnh quát lên:
– Ma quỷ như cô có gì muốn nói thì nói nhanh, người trần và người âm không được gặp gỡ quá lâu. Nói!
Nghe cậu Cả quát, Út Quân dời ánh mắt quay sang nhìn cậu, lúc này, cô ấy mới cười nhạt mà cúi đầu chào cậu Cả:
– Cậu Cả, đã lâu không gặp.
Cậu Cả không thèm để ý đến lời cô ấy chào, cậu nhìn về phía Út Quân với ánh mắt băng lãnh, cậu nói:
– Có gì nói lẹ đi, không có thời gian dong dài.
Tôi nhìn cậu Cả, sao cậu ấy lại có thái độ như vậy với Út Quân chứ nhỉ? Rõ ràng trước kia lần đầu tiên tôi thấy cậu, cậu cũng đâu có dữ dằn với tôi như vậy đâu?
Thấy cậu Cả như vậy, tôi mới lên tiếng hỏi gấp:
– Út Quân… có phải là cô không? Cô chính là hồn của thân xác tôi đang mang… có phải không?
Út Quân đứng yên ở bờ sông, ánh mắt cô ta nhìn tôi chăm chú, giọng nói như âm vọng từ dưới vọng lên.
– Phải, cô chính là tôi, tôi chính là cô.
Có chút kích động, tôi tiến tới một bước rồi hỏi lớn:
– Vậy tại sao… tại sao tôi với cô lại thành ra như vậy? Làm cách nào để trả thân xác này lại cho cô? Cô nói đi, nói đi.
Út Quân lắc đầu, vẻ hung tợn trên gương mặt đáng sợ kia giảm đi một nửa, trong giọng nói âm trì kia là sự đau thương khó có thể kìm chế được.
– Không thể được, tôi bây giờ… đã là oan hồn rồi, mãi mãi không quay về dương gian được nữa.
Oan hồn… oan hồn sao?
Cậu Cả như hiểu được ý tôi, cậu nhanh chóng lên tiếng hỏi trước:
– Oan hồn? Tại sao cô lại là oan hồn?
Út Quân đột nhiên trở nên giận dữ, vì cô ấy giận dữ nên mặt nước xung quanh cô ấy cũng vì thế mà vỗ vào nhau ầm ầm. Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nữ đầy oán giận cất lên:
– Là có người hại tôi, có người gϊếŧ tôi!
Da gà da vịt tôi dựng đứng hết cả lên vì câu trả lời này của cô ấy, nghe giọng đã sợ, nhìn mặt cô ấy lúc này… tôi còn sợ tới mức muốn tè ra quần chứ không phải đùa. Nhưng sợ thì sợ, việc quan trọng thì vẫn phải làm:
– Ai gϊếŧ cô? Cô nói đi, tôi xách dao đi trả thù cho cô.
– Tôi… tôi không biết.
– Gì? Cô không biết? Cô là ma mà còn không biết ai gϊếŧ cô sao?
Út Quân bị tôi hỏi đến tức giận, cô ấy trừng hai mắt đỏ rực lên nhìn tôi như kiểu muốn bóp chết tôi tại chỗ. Tôi sợ quá nên lùi về sau lưng cậu Cả mà trốn, cậu Cả lại lên tiếng giúp tôi giải vây.
– Đó là lý do cô không siêu thoát được nên mới muốn ở đây cướp lại thân xác… có đúng không?
Dưới câu hỏi đầy lực của cậu Cả, Út Quân có chút lúng túng, cô ấy gấp gáp trả lời:
– Cậu Cả… tôi không hề muốn cướp lại xác, tôi cướp lại xác để làm gì trong khi tôi bây giờ đã là oan hồn vất vưởng.
– Vậy chớ cô muốn cái chi ở cô gái này? Lý do vì sao cô gái này lại nhập vào xác của cô?
Út Quân lúc này mới nhìn sang tôi, gương mặt hung tợn kia dần dần dịu xuống, không còn vẻ muốn ăn thịt người như trước nữa. Cô ấy vừa khóc vừa nói:
– Cậu Cả, tôi sống không hại ai, tới bây chừ chết đi rồi mà vẫn không biết ai là người gϊếŧ mình. Tôi cũng không hề muốn cô gái kia nhập vào xác mình, lúc tôi nhìn thấy thân xác của tôi vẫn còn sống… tôi thiệt sự rất giận dữ. Tôi cứ tưởng là do cô gái kia giành lấy xác của tôi rồi để tôi phải vất vưởng dưới đáy sông lạnh lẽo nhưng hóa ra không phải là như vậy. Chuyện… tôi cũng không biết tại sao lại có chuyện hồn của cô gái kia nhập được vào xác của tôi, tôi hỏi không được.
Cậu Cả cau mày:
– Cô hỏi ai?
Út Quân sầu đau trả lời:
– Quỷ ma da.
Ma da? Úi mẹ ơi… cứu cứu con… ma da… ma da…
– Ma da sao?
– Phải cậu, tôi chưa được siêu thoát, oan hồn vất vưởng mấy tháng nay ở dưới đáy sông này. Chưa tới ngày chưa tới giờ, tôi không thể đi đầu thai chuyển kiếp được.
Tôi lúc này mới chịu lú đầu ra, tôi run run hỏi:
– Vậy là… cô không biết nguyên nhân vì sao tôi và cô lại…?
Út Quân nhìn tôi ai oán:
– Đúng vậy, tôi không biết nhưng có chuyện này… tôi biết.
Tôi gấp gáp hỏi gấp:
– Chuyện gì?
– Lúc đi xét xử tội, tôi có hỏi được một chút chuyện của cô, có thể do cô cất giữ vật gì đó của nhà hội đồng ở kiếp này nên cô mới bị kéo tới đây.
– Vật gì đó của nhà hội đồng?
– Phải, có thể thôi chớ cũng hông ai chắc chắn. Chuyện cô nhập được vào xác của tôi, chắc là do ý trời.
Tôi nhìn Út Quân, giọng tôi run run khẽ hỏi:
– Vậy là… tôi ở hiện đại… đã chết sao?
Út Quân hơi ngơ ngác, cô ấy hỏi lại:
– Hiện… hiện đại là cái gì?
Vậy là… cô ấy không biết được tôi ở hiện đại đã chết hay là còn sống. Nếu cô ấy đã không biết thì làm cách nào tôi có thể trở về được đây? Hay chẳng lẽ tôi phải sống ở đây tới hết kiếp này và trong thân xác này?
Cậu Cả thấy tôi trầm ngâm im lặng, cậu tiếp tục hỏi Út Quân:
– Vậy bây chừ… cô cần gì?
– Cậu Cả, tôi muốn được gặp lại cha má tôi lần cuối, tôi muốn… muốn cậu giúp tôi tìm ra kẻ đã gϊếŧ chết tôi.
– Tìm ra người gϊếŧ cô thì cũng không phải khó nhưng cô có nghi ngờ ai không? Nếu cô còn không biết ai thì làm sao tôi biết được là ai?
Út Quân gật đầu tắp lự, cô ấy cầm trên tay một mặt dây chuyền vàng hình bông hoa năm cánh, giọng cô ấy đầy oán khí:
– Mặt dây chuyền này tôi nhìn thấy bên bờ sông, trên đó có khắc một chữ T, là trang sức của nhà hội đồng được đặt làm riêng. Cậu Cả, chắc là cậu biết chớ?
Vì khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ được chữ T được khắc ở đâu nhưng mà cậu Cả thì lại khác. Lúc nhìn thấy chữ được khắc trên mặt dây chuyền, cậu Cả giật mình cả kinh nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền chấn chỉnh cảm xúc quay trở về bình thường. Út Quân là hồn ma, cô ấy có thể không còn nhạy bén để nhìn thấy nhưng với tôi, tôi lại nhìn thấy rất rõ. Sao vậy nhỉ? Bộ cậu Cả biết mặt dây chuyền này là của ai à?
Cậu Cả uy nghiêm trả lời:
– Tôi không biết mặt dây chuyền này… là của ai nhưng nếu có khắc chữ T thì chắc là người ở nhà hội đồng. Tôi sẽ điều tra giúp cô… cô có thể yên tâm chuyện này.
Út Quân gật đầu thu mặt dây chuyền lại, giọng cô ấy vang vọng:
– Mặt dây chuyền này, tôi để ở đây, cậu lấy rồi giữ giúp tôi, tôi đội ơn cậu trước…
Nói xong, cô ấy lại quay sang nhìn tôi, giọng đầy đau thương:
– Thân xác này của tôi, tôi mong cô hãy yêu thương nó… duyên của tôi ở trần gian này coi như hết, tôi thiệt lòng không oán hận gì tới cô. Nhưng tôi có câu này muốn dặn dò cô, người muốn gϊếŧ tôi nhất định sẽ còn tìm cách gϊếŧ tôi một lần nữa, cô… phải thật cẩn thận.
Gió lại đột nhiên nổi lên một lần nữa, tôi còn chưa kịp nói gì thì Út Quân giống như bị ai kéo mà biến mất dạng khỏi mặt sông. Cây cối không còn ngả nghiêng nữa, chó cũng không còn tru rền vang, Út Quân biến mất cũng trả lại sự yên tĩnh như ban đầu. Tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng, rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu được gì, những thứ tôi muốn hỏi thì vẫn chưa hỏi được mà.
Cậu Cả thì khác, cậu ấy đi nhanh lại phía bờ sông rồi nhặt lấy mặt dây chuyền cầm lên. Vừa nhặt được mặt dây chuyền, cậu đột nhiên chuyển sắc mặt đi nhanh lại phía tôi, đến chỗ tôi, cậu kéo tôi đi thật nhanh vào trong, thái độ có chút gấp gáp hoảng sợ. Tôi bị kéo, mặc dù không hiểu là chuyện gì nhưng tôi vẫn đi theo, đi được một đoạn, tôi mới nhỏ tiếng hỏi:
– Cậu Cả… chuyện gì vậy?
Cậu Cả mặt hơi nhợt nhạt, cậu nói:
– Gặp quỷ.
Trời mẹ ơi… quỷ… quỷ!
Thấy tôi sợ tới câm nín, cậu Cả liền kéo tôi đi nhanh vào trong, hai đứa bọn tôi len lỏi vào được trong sân mà không bị ai phát hiện. Trước mắt cảm thấy an toàn, tôi mới sực nhớ đến mặt dây chuyền, tôi hỏi:
– Cậu Cả… bộ cậu biết mặt dây chuyền này là của ai hả?
Cậu Cả mím môi nhìn tôi, chân mày cậu cau lại, giọng đầy sự giận dữ, cậu nói:
– Biết, mặt dây chuyền này… là của tôi!
Thấy tôi cứ đứng nhìn ngây ra, cậu Cả liền nắm cổ tay tôi kéo tôi đi, giọng cậu có chút ngại ngùng:
– Nhìn gì… muốn mần gì mần lẹ đi, người ta thấy bây giờ.
Tôi đưa mắt nhìn xuống cổ tay mình, miệng tự dưng mỉm cười tủm tỉm, cảm giác nó cứ lâng lâng thích thích thế nào ý. Không biết phải diễn tả như thế nào nhưng nói chung là nó lạ lắm, vừa thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ lại vừa thấy ấm lòng dễ chịu. Phải chi cậu Cả không có người trong lòng thì… tốt quá tốt rồi đa…
– Bây giờ em muốn làm gì?
Mấy giây mơ mộng trôi qua, quay lại với thực tại, cảm giác sợ hãi lại từ từ kéo đến. Tôi đi nép vào người cậu Cả, giọng hơi run:
– Em… em muốn cúng cho vong hồn của… Út Quân.
– Vong hồn Út Quân?
Cậu Cả giật mình hỏi lớn, tôi thì chỉ biết gật đầu đáp lại. Tôi nhìn cậu, từ từ giải thích:
– Dạ, hình như vong hồn Út Quân… ở dưới sông này nè cậu… hôm bữa cũng là cô ấy cứu em khỏi tay của ma… da, chứ nếu không là em bị ma da kéo giò chết ngộp luôn rồi.
Cậu Cả hết nhìn tôi sững sờ rồi lại quay mặt nhìn ra bờ sông đâm chiêu, mãi lát sau, cậu mới lên tiếng hỏi:
– Thiệt không? Rồi bây giờ em gặp cô ta… để làm gì?
– Có vài chuyện em muốn hỏi cô ấy, ví dụ như lý do vì sao em tới được đây, rồi làm cách nào… để em có thể trở về.
Cậu Cả cau mày nhìn tôi vài giây, giọng cậu hơi nhạt:
– Ừm tôi hiểu rồi. Vậy em muốn mần gì mần đi, tôi canh chừng cho em.
– Dạ.
Nói rồi, cậu Cả dắt tay tôi tới chỗ cái miếu mà dân làng vừa lập, buông tay cậu ra, tôi ngồi xuống bày mâm trái cây hoa quả bánh trái ra sẵn. Bày biện xong xuôi, tôi thắp một bó nhang thật to rồi quỳ xuống vừa vái vừa khấn thành tâm.
– Út Quân… tôi biết là cô đang ở dưới đó… nếu cô có linh thiên tôi mong cô cho tôi được gặp lại cô một lần… tôi thiệt sự có rất nhiều chuyện muốn hỏi… rất nhiều chuyện muốn biết. Cô bỏ qua cho tôi không biết lễ nghĩa, tôi hôm nay thành tâm vái lạy vong linh của cô.
Tôi vừa khấn vừa run, trong lòng nửa muốn Út Quân hiện hồn lên gặp tôi, nửa lại sợ tới run rẩy khắp người. Tay cầm bó nhang run lẩy bẩy, tôi cắm nhang xuống đất mà sợ tới mức cắm mãi cắm không xong. Cậu Cả đứng sau lưng tôi, thấy tôi loay hoay tới vã hết mồ hôi, cậu liền đi tới rồi cầm lấy bó nhang, ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng cậu trầm trầm:
– Cái gì làm cũng không được, con gái gì mà hậu đậu quá.
Tôi lầm bầm:
– Ai nói với cậu là em cái gì làm cũng không được?
Cậu Cả vừa cắm nhang xuống đất, cậu vừa quay sang tôi cười nhạt hỏi:
– Vậy chớ em ngó coi, em mần được cái gì?
Tôi cười hề hề, thả thính cấp độ cao:
– Mần vợ, ước mơ của em là được làm vợ cậu đó cậu Cả.
Cậu Cả khựng lại vài giây, cậu ho khan mấy tiếng:
– Ăn nói linh tinh, giờ này mà còn luyên thuyên cái miệng.
Tôi bĩu môi nhìn cậu, thấy mặt cậu sắp đỏ lên nên tôi thôi không thả thính nữa. Gớm, người thì cao to, miệng mồm cũng điêu ngoa lắm, vậy mà mỗi lần tôi thả thính là cậu Cả lại đỏ mặt hết cả lên. Cậu làm như cậu là trai mới lớn lần đầu được nói chuyện yêu đương không bằng á, mắc cỡ lên mắc cỡ xuống hà.
Thấy tôi cười tủm tỉm, cậu Cả liền hỏi:
– Em cười cái gì, tôi có cái chi khiến em mắc cười?
– Ủa em cười kệ em…
“Xì xào… xào…"
Gió trời đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh ngả nghiêng uốn lượn theo chiều gió, tiếng chó tru càng lúc càng lớn như muốn khuấy động cả khu làng vốn đang yên tĩnh. Tôi ngước mắt nhìn cậu Cả đầy sợ sệt, cậu Cả thì kéo tay tôi đứng dậy, tay cậu giữ chặt lấy cổ tay tôi, giọng cậu khẩn trương trấn an:
– Không cần sợ, có tôi bên cạnh em.
Ba chữ “không cần sợ" từ miệng cậu nói ra, nó có sự ảnh hưởng vô cùng lớn đến cảm xúc của tôi hiện tại. Mặc dù đang rất sợ hãi nhưng khi được cậu trấn an, lòng tôi vừa vui vừa như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi cũng không biết cậu Cả có thật sự quan tâm đến tôi hay không hay là vì tôi có thể tìm được người trong lòng cho cậu nên cậu mới bảo vệ tôi như vậy. Nhưng dù là gì đi chăng nữa, những lời nói, những hành động này của cậu, tôi mãi mãi sẽ không quên.
Gió nổi lên càng lúc càng mạnh, bó nhang cậu Cả vừa cắm xuống đất đột nhiên phực lửa cháy rực lên. Tôi với cậu Cả theo phản xạ giật mình lùi về sau vài bước, cậu Cả kéo tôi vào sát trong người cậu, tay cậu giữ chặt lấy vai tôi, chắc là cậu sợ tôi sợ quá mà bỏ chạy đây mà. Mặt nước dưới sông vốn đang yên tĩnh, bỗng dưng nổi lên hàng trăm hàng ngàn con sóng nhỏ kéo nhau vỗ ồ ạt vào bờ. Sóng to đánh sóng nhỏ, giống như kiểu dưới lòng sông có “cái gì" đó muốn ngoi lên mặt nước vậy. Tôi sợ tới mức tay chân run cầm cập, hiện tượng kỳ lạ như vậy, đúng là lần đầu tiên tôi được thấy.
Đột nhiên trên đỉnh đầu tôi truyền tới giọng khàn đục của cậu Cả:
– Em khấn linh thiệt đó, “người ta" đến tìm em kia kìa.
Tôi nhìn theo hướng cậu Cả đang nhìn thì ôi mẹ ơi… tôi sợ tới mức tay quơ quàng bấu víu vào người cậu Cả, hai chân quặp chặt lấy chân cậu rồi đu như khỉ đu cây. Nhưng dù là sợ thì tôi vẫn mở to mắt nhìn về phía trước, về phía mặt nước đang khuấy động như có cái gì vừa mới chui lên. Cậu Cả không biết có sợ không chứ tôi thấy cậu vừa đi vừa kéo theo con khỉ đang đu tòn ten là tôi, miệng cậu khẽ nói:
– Đứng dậy coi, em kéo tụt quần tôi bây giờ.
Mặc kệ cậu nói gì, tôi đu thì vẫn cứ đu, cậu Cả kéo tôi đi được một đoạn, từ phía bờ sông, đột nhiên có giọng âm lãnh của nữ vọng đến, nghe mà rợn hết cả người.
– Cô đừng tới đây, cô đứng ở đó đi.
Cậu Cả khựng lại, tôi cũng vì giọng nói đó mà tuột xuống không đu trên người cậu nữa. Ngước mắt nhìn thẳng về phía trước, trước mặt tôi một nữ nhân mặc áo bà ba gấm màu tím, quần lãnh màu đen tuyền, tóc buông dài xuống đến vai, thân hình mỏng manh yêu kiều không khác một chút gì với “Út Quân" hết. Nhưng khuôn mặt thì lại khác, khuôn mặt của nữ nhân trước mặt tái nhợt trắng bệch, môi chuyển sang màu tím, hai bọng mắt đen thui, tròng mắt hằn lên rất nhiều tia máu đỏ. Trên gương mặt đáng sợ kia còn có vô vàn những gân xanh gân đỏ nổi lên, trông không thể nào nhận ra được đây là “Út Quân" có danh mỹ nữ của vùng nữa rồi. Cả người cô ấy ướt sũng, móng tay vừa dài vừa đen, cô ấy đứng yên ngay cạnh bờ sông, ngay chỗ tôi hay ngồi ngâm chân dưới nước. Hai mắt cô ấy nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn chan chứa sự đau lòng và có kèm theo cả sự phẫn nộ không can tâm.
– Cô… mang hình hài của tôi… cô có thấy vui không?
Nghe cô ấy hỏi, tôi đột nhiên nghẹn ứ không biết phải trả lời thế nào. Tự dưng trong giây phút này, tôi thấy tôi thật sự rất có lỗi với cô ấy, tại vì tôi mà cô ấy phải vất vưởng như vậy, có xác mà không thể trở về.
Buông tay cậu Cả ra, tôi định bước về phía cô ấy thì đột nhiên nghe cô ấy hét lên:
– Đừng tới đây!
Út Quân hét lên, cậu Cả nhanh tay kéo tôi về lại phía cậu, giọng cậu uy lãnh quát lên:
– Ma quỷ như cô có gì muốn nói thì nói nhanh, người trần và người âm không được gặp gỡ quá lâu. Nói!
Nghe cậu Cả quát, Út Quân dời ánh mắt quay sang nhìn cậu, lúc này, cô ấy mới cười nhạt mà cúi đầu chào cậu Cả:
– Cậu Cả, đã lâu không gặp.
Cậu Cả không thèm để ý đến lời cô ấy chào, cậu nhìn về phía Út Quân với ánh mắt băng lãnh, cậu nói:
– Có gì nói lẹ đi, không có thời gian dong dài.
Tôi nhìn cậu Cả, sao cậu ấy lại có thái độ như vậy với Út Quân chứ nhỉ? Rõ ràng trước kia lần đầu tiên tôi thấy cậu, cậu cũng đâu có dữ dằn với tôi như vậy đâu?
Thấy cậu Cả như vậy, tôi mới lên tiếng hỏi gấp:
– Út Quân… có phải là cô không? Cô chính là hồn của thân xác tôi đang mang… có phải không?
Út Quân đứng yên ở bờ sông, ánh mắt cô ta nhìn tôi chăm chú, giọng nói như âm vọng từ dưới vọng lên.
– Phải, cô chính là tôi, tôi chính là cô.
Có chút kích động, tôi tiến tới một bước rồi hỏi lớn:
– Vậy tại sao… tại sao tôi với cô lại thành ra như vậy? Làm cách nào để trả thân xác này lại cho cô? Cô nói đi, nói đi.
Út Quân lắc đầu, vẻ hung tợn trên gương mặt đáng sợ kia giảm đi một nửa, trong giọng nói âm trì kia là sự đau thương khó có thể kìm chế được.
– Không thể được, tôi bây giờ… đã là oan hồn rồi, mãi mãi không quay về dương gian được nữa.
Oan hồn… oan hồn sao?
Cậu Cả như hiểu được ý tôi, cậu nhanh chóng lên tiếng hỏi trước:
– Oan hồn? Tại sao cô lại là oan hồn?
Út Quân đột nhiên trở nên giận dữ, vì cô ấy giận dữ nên mặt nước xung quanh cô ấy cũng vì thế mà vỗ vào nhau ầm ầm. Trong đêm khuya yên tĩnh, giọng nữ đầy oán giận cất lên:
– Là có người hại tôi, có người gϊếŧ tôi!
Da gà da vịt tôi dựng đứng hết cả lên vì câu trả lời này của cô ấy, nghe giọng đã sợ, nhìn mặt cô ấy lúc này… tôi còn sợ tới mức muốn tè ra quần chứ không phải đùa. Nhưng sợ thì sợ, việc quan trọng thì vẫn phải làm:
– Ai gϊếŧ cô? Cô nói đi, tôi xách dao đi trả thù cho cô.
– Tôi… tôi không biết.
– Gì? Cô không biết? Cô là ma mà còn không biết ai gϊếŧ cô sao?
Út Quân bị tôi hỏi đến tức giận, cô ấy trừng hai mắt đỏ rực lên nhìn tôi như kiểu muốn bóp chết tôi tại chỗ. Tôi sợ quá nên lùi về sau lưng cậu Cả mà trốn, cậu Cả lại lên tiếng giúp tôi giải vây.
– Đó là lý do cô không siêu thoát được nên mới muốn ở đây cướp lại thân xác… có đúng không?
Dưới câu hỏi đầy lực của cậu Cả, Út Quân có chút lúng túng, cô ấy gấp gáp trả lời:
– Cậu Cả… tôi không hề muốn cướp lại xác, tôi cướp lại xác để làm gì trong khi tôi bây giờ đã là oan hồn vất vưởng.
– Vậy chớ cô muốn cái chi ở cô gái này? Lý do vì sao cô gái này lại nhập vào xác của cô?
Út Quân lúc này mới nhìn sang tôi, gương mặt hung tợn kia dần dần dịu xuống, không còn vẻ muốn ăn thịt người như trước nữa. Cô ấy vừa khóc vừa nói:
– Cậu Cả, tôi sống không hại ai, tới bây chừ chết đi rồi mà vẫn không biết ai là người gϊếŧ mình. Tôi cũng không hề muốn cô gái kia nhập vào xác mình, lúc tôi nhìn thấy thân xác của tôi vẫn còn sống… tôi thiệt sự rất giận dữ. Tôi cứ tưởng là do cô gái kia giành lấy xác của tôi rồi để tôi phải vất vưởng dưới đáy sông lạnh lẽo nhưng hóa ra không phải là như vậy. Chuyện… tôi cũng không biết tại sao lại có chuyện hồn của cô gái kia nhập được vào xác của tôi, tôi hỏi không được.
Cậu Cả cau mày:
– Cô hỏi ai?
Út Quân sầu đau trả lời:
– Quỷ ma da.
Ma da? Úi mẹ ơi… cứu cứu con… ma da… ma da…
– Ma da sao?
– Phải cậu, tôi chưa được siêu thoát, oan hồn vất vưởng mấy tháng nay ở dưới đáy sông này. Chưa tới ngày chưa tới giờ, tôi không thể đi đầu thai chuyển kiếp được.
Tôi lúc này mới chịu lú đầu ra, tôi run run hỏi:
– Vậy là… cô không biết nguyên nhân vì sao tôi và cô lại…?
Út Quân nhìn tôi ai oán:
– Đúng vậy, tôi không biết nhưng có chuyện này… tôi biết.
Tôi gấp gáp hỏi gấp:
– Chuyện gì?
– Lúc đi xét xử tội, tôi có hỏi được một chút chuyện của cô, có thể do cô cất giữ vật gì đó của nhà hội đồng ở kiếp này nên cô mới bị kéo tới đây.
– Vật gì đó của nhà hội đồng?
– Phải, có thể thôi chớ cũng hông ai chắc chắn. Chuyện cô nhập được vào xác của tôi, chắc là do ý trời.
Tôi nhìn Út Quân, giọng tôi run run khẽ hỏi:
– Vậy là… tôi ở hiện đại… đã chết sao?
Út Quân hơi ngơ ngác, cô ấy hỏi lại:
– Hiện… hiện đại là cái gì?
Vậy là… cô ấy không biết được tôi ở hiện đại đã chết hay là còn sống. Nếu cô ấy đã không biết thì làm cách nào tôi có thể trở về được đây? Hay chẳng lẽ tôi phải sống ở đây tới hết kiếp này và trong thân xác này?
Cậu Cả thấy tôi trầm ngâm im lặng, cậu tiếp tục hỏi Út Quân:
– Vậy bây chừ… cô cần gì?
– Cậu Cả, tôi muốn được gặp lại cha má tôi lần cuối, tôi muốn… muốn cậu giúp tôi tìm ra kẻ đã gϊếŧ chết tôi.
– Tìm ra người gϊếŧ cô thì cũng không phải khó nhưng cô có nghi ngờ ai không? Nếu cô còn không biết ai thì làm sao tôi biết được là ai?
Út Quân gật đầu tắp lự, cô ấy cầm trên tay một mặt dây chuyền vàng hình bông hoa năm cánh, giọng cô ấy đầy oán khí:
– Mặt dây chuyền này tôi nhìn thấy bên bờ sông, trên đó có khắc một chữ T, là trang sức của nhà hội đồng được đặt làm riêng. Cậu Cả, chắc là cậu biết chớ?
Vì khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ được chữ T được khắc ở đâu nhưng mà cậu Cả thì lại khác. Lúc nhìn thấy chữ được khắc trên mặt dây chuyền, cậu Cả giật mình cả kinh nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền chấn chỉnh cảm xúc quay trở về bình thường. Út Quân là hồn ma, cô ấy có thể không còn nhạy bén để nhìn thấy nhưng với tôi, tôi lại nhìn thấy rất rõ. Sao vậy nhỉ? Bộ cậu Cả biết mặt dây chuyền này là của ai à?
Cậu Cả uy nghiêm trả lời:
– Tôi không biết mặt dây chuyền này… là của ai nhưng nếu có khắc chữ T thì chắc là người ở nhà hội đồng. Tôi sẽ điều tra giúp cô… cô có thể yên tâm chuyện này.
Út Quân gật đầu thu mặt dây chuyền lại, giọng cô ấy vang vọng:
– Mặt dây chuyền này, tôi để ở đây, cậu lấy rồi giữ giúp tôi, tôi đội ơn cậu trước…
Nói xong, cô ấy lại quay sang nhìn tôi, giọng đầy đau thương:
– Thân xác này của tôi, tôi mong cô hãy yêu thương nó… duyên của tôi ở trần gian này coi như hết, tôi thiệt lòng không oán hận gì tới cô. Nhưng tôi có câu này muốn dặn dò cô, người muốn gϊếŧ tôi nhất định sẽ còn tìm cách gϊếŧ tôi một lần nữa, cô… phải thật cẩn thận.
Gió lại đột nhiên nổi lên một lần nữa, tôi còn chưa kịp nói gì thì Út Quân giống như bị ai kéo mà biến mất dạng khỏi mặt sông. Cây cối không còn ngả nghiêng nữa, chó cũng không còn tru rền vang, Út Quân biến mất cũng trả lại sự yên tĩnh như ban đầu. Tôi không hiểu sao lại cảm thấy có chút hụt hẫng, rõ ràng tôi vẫn chưa hiểu được gì, những thứ tôi muốn hỏi thì vẫn chưa hỏi được mà.
Cậu Cả thì khác, cậu ấy đi nhanh lại phía bờ sông rồi nhặt lấy mặt dây chuyền cầm lên. Vừa nhặt được mặt dây chuyền, cậu đột nhiên chuyển sắc mặt đi nhanh lại phía tôi, đến chỗ tôi, cậu kéo tôi đi thật nhanh vào trong, thái độ có chút gấp gáp hoảng sợ. Tôi bị kéo, mặc dù không hiểu là chuyện gì nhưng tôi vẫn đi theo, đi được một đoạn, tôi mới nhỏ tiếng hỏi:
– Cậu Cả… chuyện gì vậy?
Cậu Cả mặt hơi nhợt nhạt, cậu nói:
– Gặp quỷ.
Trời mẹ ơi… quỷ… quỷ!
Thấy tôi sợ tới câm nín, cậu Cả liền kéo tôi đi nhanh vào trong, hai đứa bọn tôi len lỏi vào được trong sân mà không bị ai phát hiện. Trước mắt cảm thấy an toàn, tôi mới sực nhớ đến mặt dây chuyền, tôi hỏi:
– Cậu Cả… bộ cậu biết mặt dây chuyền này là của ai hả?
Cậu Cả mím môi nhìn tôi, chân mày cậu cau lại, giọng đầy sự giận dữ, cậu nói:
– Biết, mặt dây chuyền này… là của tôi!
Tác giả :
Du Phong Vân (Trần Phan Trúc Giang)