Lại Kết Hôn Làm Vợ Chồng
Chương 10-1
Editor: Linh.
“Bác sĩ, vậy con gái tôi bây giờ như thế nào? Con bé không sao chứ?" Lòng Diêu Nhu An sắp như lửa đốt, bảo bối của bà vì sao mệnh lại khổ như vậy? Xem ra không chỉ cần cầu bùa bình an, còn phải lạy chú sinh nương nương (giống như bà mụ hay sao ấy), đốt hai ngọn đèn quang minh, nhiều thêm chút tiền nhang khói, bất kể muốn làm cái gì, chỉ cầu có thể giữ được con gái.
“Trước nằm viện quan sát mấy ngày, chỉ cần không ra máu nữa, sản phụ và thai nhi cũng sẽ không gặp nguy hiểm, sau khi xuất viện nhất định phải chú ý dưỡng thai, tôi sẽ bảo hộ sĩ đưa số liệu cho mấy người tham khảo."
“Cám ơn bác sĩ, xin giúp đỡ nhiều hơn." Chu Diệu Đình có kinh nghiệm hai lần bồi vợ sinh, nghĩ thầm nếu mình học thật tốt, một thai này của em gái tuyệt đối không thể có chuyện.
“Đây là việc chúng tôi nên làm, chờ bà Lôi chuyển đến phòng bệnh, mọi người cũng có thể đi thăm."
“Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!"
Xuyên qua một số người cùng quan hệ, bọn họ yêu cầu một gian phòng bệnh hai người cao cấp, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ nhất định phải nằm viện, anh là bị đánh quá nhiều thuốc mê, thể lực suy yếu phải nghỉ ngơi, cũng kiểm tra tình hình dược tính, còn cô lại bởi vì lo lắng quá độ, mất máu quá nhiều, nhất định phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng.
Một giấc ngủ này của Chu Văn Kỳ kéo dài đến sang hôm sau, hoàn toàn không biết thế sự biến hóa, khi cô tỉnh lại phát hiện mình nằm ở bệnh viện, giường bệnh bên cạnh còn có một người khác, chính là Lôi Dực chồng cô, lúc này anh đã ngồi dậy, dung một đôi mắt lo lắng nhìn cô.
“A Dực, tại sao em lại ở bệnh viện?"
Lôi Dực kéo khung sắt treo túi truyền dịch, chậm rãi đi đến mép giường của vợ. “Em vì quá mệt mỏi nên té xỉu, còn có… Kỳ Kỳ em mang thai, chúng ta sẽ có con."
“Thật? Em mang thai?" Cô vẫn lo lắng rằng mình không thể mang thai, không nghĩ đến lại ở thời điểm bối rối như vậy biết được tin vui, nhưng là vẻ mặt của Lôi Dực sao là lạ? Không phải là anh cũng thích đứa bé, hi vọng có con của bọn họ sao?
“Bây giờ em rất suy yếu, nhất định phải cẩn thận dưỡng thai, hai ngày nay em cho rằng đại di mụ đến, nhưng thật ra là… Dấu hiệu sinh non." Khi anh nói ra hai chữ sinh non này, trái tim liền thấy một trận co rút đau đớn, anh ngay cả nghĩ đều không nguyện suy nghĩ, rồi lại không nhịn được suy nghĩ, vạn nhất vợ anh sinh non, không có đứa bé than thể cũng bị tổn thương, anh sao còn có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô?
“A?" Cô còn tưởng rằng thân thể mình không tệ, làm sao lại nghiêm trọng như thế? Mấy ngày nay ra máu là dấu hiệu sinh non? Trời ạ, nếu như cô không cẩn thận mất đi đứa bé, cô có thể sẽ làm ác mộng cả đời, vĩnh viễn không có cách nào tha chứ cho mình vô tâm sơ suất!
“Đừng lo lắng, bác sĩ nói đã cầm máu, chỉ cần dưỡng thật tốt, mẹ con nhất định sẽ bình an.
“Ừ, em sẽ cố gắng." Cô thử bình phục tâm trạng của mình, kích động sẽ chỉ làm cả người thêm mệt mỏi.
Lôi Dực đưa tay sờ sờ mái tóc của vợ, chợt trong lúc đó nói không ra lời, không phải là không có lời nào để nói, mà là thiên ngôn vạn ngữ khó có thể mở miệng, có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là có thể đạt thành, có rất nhiều bất đắc dĩ nhưng là không thể không tiếp nhận, có lẽ anh cũng có biến chứng mang thai, tâm tình phập phồng khó có thể bình tĩnh, những ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ càng ngày càng lo lắng hơn đi?
Thời gian yên tĩnh cũng không kéo dài được lâu, Diêu Nhu An đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn con rể ngồi ở bên giường bệnh của con gái, long tràn đầy an ủi cười nói: “Hai đứa đều đã dậy rồi a? Bác sĩ nói một lát nữa sẽ đến tuần tra, mẹ đi mua cho hai đứa thức ăn dễ tiêu hóa, hai đứa có gì cứ từ từ nói, Kỳ Kỳ con không được suy nghĩ nhiều nữa, phải nghĩ thay cho đứa bé, có nghe hay không?"
“Nghe được, cám ơn mẹ." Chu Văn Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Diêu Nhu An xoay người đóng cửa lại, để lại không gian cho đôi vợ chồng.
“A Dực, sao anh cũng phải truyền nước biển? Anh có khỏe không?" Lúc này Chu Văn Kỳ mới phát hiện ra có cái gì không đúng, cô là té xỉu cùng mất máu mới phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy anh đây? Là bị thương ở đâu? Cô không dám tưởng tượng anh bị bắt cóc, trừ bị chụp ảnh khỏa than còn có cái gì?
Lôi Dực nhìn ra vợ mình lo lắng cùng vẻ mặt không dám hỏi nhiều, vì vậy chủ động giải thích: “Ngày đó anh lái xe đi làm, phát hiện có xe theo dõi mình, chờ hai bên vừa xuống xe liền đánh nhau, anh không nghĩ đến đối phương dùng thuốc mê, sau đó anh cũng bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến khi ông nội và chú Đinh xuất hiện. Đinh Phiên Phiên có nói cô ta chỉ chụp hình, mấy vệ sĩ cũng ở hiện trường, quần áo là vệ sĩ cởi, không có xảy ra chuyện khác."
Thẳng thắn mà nói, Lôi Dực không quá tin tưởng lời của Đinh Phiên Phiên, người phụ nữ điên đó cái gì cũng làm ra được, nhưng anh nguyện ý tiếp nhận phần giải thích này, bởi vì đối với tất cả mọi người đều tốt, thân là một người đàn ông đụng phải chuyện như vậy, sĩ diện tất nhiên là không qua được, tiếp tục tìm tòi điều tra lại có thể tổn hại nhiều hơn.
Nếu như đối phương không phải là cháu gái của chú Đinh, nếu như sự kiện lần này không bao gồm khỏa thân, anh nhất định sẽ báo cảnh sát, đáng tiếc thực tế không cho phép anh làm như vậy…
Nhìn chồng mình vẻ mặt phức tạp, Chu Văn Kỳ lập tức tỏ rõ tâm ý. “Bất kể như thế nào, em chỉ cần anh bình an là tốt rồi."
“Ừ, em cũng phải bình an, bảo vệ tốt cho mình còn có con của chúng ta." Anh không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở khách sạn, có thể trở về bên cạnh vợ mới là quan trọng nhất, cảm tạ ông trời phù hộ! Bác sĩ nói thể chất của anh đặc biệt nhạy cảm với thuốc mê, cần nhiều thời gian khôi phục hơn so với người bình thường, nếu như bị đánh thuốc mê nhiều hơn chút nữa, chậm một chút không có đưa đi bệnh viện, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn được.
Vừa nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi âm thầm kinh hãi, anh tự nhận mình có kinh nghiệm từng vào sống ra chết, nhưng lần này hoàn toàn là thân bất do kỷ, muốn mạnh mẽ chống cự cũng không có cơ hội, để cho anh hiểu ra được sức người nhỏ bé, vận mệnh cường đại, có lúc không thể không tin số mệnh.
“A Dực… Anh làm sao vậy?" Cô thấy đôi mắt anh mờ mịt, sợ anh bởi vì chuyện này mà lưu lại bong ma trong lòng, vội vàng cộng thêm một câu. “Những hình kia em khóa ở trong két sắt, chờ đến lúc về nhà chúng ta liền đốt."
Vẻ mặt của anh rốt cuộc chuyển thành bình tĩnh, gật đầu nói: “Bên chú Đinh xử lý cũng rất sạch sẽ, sẽ không có ai truyền đi."
“Vậy thì tốt." Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, trừ phi anh tìm người nói chuyện, nếu không cô sợ làm anh bị tổn thương tự tôn.
Cô không muốn nói chuyện, anh lại có suy nghĩ khác, đưa tay đỡ cô ngồi dậy, sợ thân thể cô còn yếu, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, lại kề sát vào tai cô nói: “Kỳ Kỳ, anh muốn hỏi em một chuyện, em có thể không trả lời, không cần miễn cưỡng."
“Ừ, anh nói đi." Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhiệt độ quen thuộc làm cho cô cảm thấy an tâm.
Anh trước tiên hôn mấy cái lên mặt cô, chờ gương mặt tái nhợt của cô có chút đỏ ửng, mới cẩn thận hỏi: “Có phải em thường nằm mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy anh chết?"
Không phải anh cô ý muốn kích thích cô, cũng không muốn tạo áp lực cho cô, bác sĩ nói qua cảm xúc của phụ nữ có thai là vấn đề rất quan trọng, nhưng anh cảm thấy đây là một nút thắt lớn trong lòng cô, nếu như vẫn không đi đối mặt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự mạnh khỏe và bình an của thai nhi, vì vậy anh trước gõ gõ cánh cửa trong lòng cô, hi vọng có một ngày cô sẽ nguyện ý cho anh mở ra.
“Anh… Làm sao anh biết?" Thân thể của cô có chút cứng ngắc, anh bắt đầu nhẹ vuốt lưng cô, một lần lại một lần trấn an cô.
“Anh nghe được em nói mớ, không chỉ một lần."
“Em…" Cô có thể nói sao? Chuyển thế sống lại, từ tương lai trở về quá khứ, mang theo trí nhớ sống lại một lần, nói thế nào cũng thấy rất hoang đường!
“Không sao, lúc em muốn nói hãy nói."
“Có một ngày em sẽ nói, chờ em."
“Tốt, anh chờ em." Bọn họ có thời gian cả đời, anh chờ được.
Bây giờ anh cần phấn chấn lại lần nữa, làm vệ sĩ nhất định phải hiểu rõ ưu khuyết điểm của mình, sự kiện bắt cóc ít nhiều cũng làm cho anh hoài nghi năng lực của mình, càng sợ sẽ không kham nổi trách nhiệm với vợ con, vì vậy anh muốn nghĩ cách xây dựng lại tự tin, tìm về dũng khí, làm cho mĩnh vẫn là người kiêu ngạo.
Trên đường đời có lúc chạy nước rút, cũng có lúc đi bộ, tuy nói du lịch tuần trăng mật tạm thời không đi được, nhưng bọn họ vẫn có thể cho mình nghỉ phép, tay trong tay từ từ đi, phong cảnh dọc đường có lẽ sẽ thay đổi người.
“Bác sĩ, vậy con gái tôi bây giờ như thế nào? Con bé không sao chứ?" Lòng Diêu Nhu An sắp như lửa đốt, bảo bối của bà vì sao mệnh lại khổ như vậy? Xem ra không chỉ cần cầu bùa bình an, còn phải lạy chú sinh nương nương (giống như bà mụ hay sao ấy), đốt hai ngọn đèn quang minh, nhiều thêm chút tiền nhang khói, bất kể muốn làm cái gì, chỉ cầu có thể giữ được con gái.
“Trước nằm viện quan sát mấy ngày, chỉ cần không ra máu nữa, sản phụ và thai nhi cũng sẽ không gặp nguy hiểm, sau khi xuất viện nhất định phải chú ý dưỡng thai, tôi sẽ bảo hộ sĩ đưa số liệu cho mấy người tham khảo."
“Cám ơn bác sĩ, xin giúp đỡ nhiều hơn." Chu Diệu Đình có kinh nghiệm hai lần bồi vợ sinh, nghĩ thầm nếu mình học thật tốt, một thai này của em gái tuyệt đối không thể có chuyện.
“Đây là việc chúng tôi nên làm, chờ bà Lôi chuyển đến phòng bệnh, mọi người cũng có thể đi thăm."
“Cám ơn bác sĩ, cám ơn bác sĩ!"
Xuyên qua một số người cùng quan hệ, bọn họ yêu cầu một gian phòng bệnh hai người cao cấp, Lôi Dực và Chu Văn Kỳ nhất định phải nằm viện, anh là bị đánh quá nhiều thuốc mê, thể lực suy yếu phải nghỉ ngơi, cũng kiểm tra tình hình dược tính, còn cô lại bởi vì lo lắng quá độ, mất máu quá nhiều, nhất định phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng.
Một giấc ngủ này của Chu Văn Kỳ kéo dài đến sang hôm sau, hoàn toàn không biết thế sự biến hóa, khi cô tỉnh lại phát hiện mình nằm ở bệnh viện, giường bệnh bên cạnh còn có một người khác, chính là Lôi Dực chồng cô, lúc này anh đã ngồi dậy, dung một đôi mắt lo lắng nhìn cô.
“A Dực, tại sao em lại ở bệnh viện?"
Lôi Dực kéo khung sắt treo túi truyền dịch, chậm rãi đi đến mép giường của vợ. “Em vì quá mệt mỏi nên té xỉu, còn có… Kỳ Kỳ em mang thai, chúng ta sẽ có con."
“Thật? Em mang thai?" Cô vẫn lo lắng rằng mình không thể mang thai, không nghĩ đến lại ở thời điểm bối rối như vậy biết được tin vui, nhưng là vẻ mặt của Lôi Dực sao là lạ? Không phải là anh cũng thích đứa bé, hi vọng có con của bọn họ sao?
“Bây giờ em rất suy yếu, nhất định phải cẩn thận dưỡng thai, hai ngày nay em cho rằng đại di mụ đến, nhưng thật ra là… Dấu hiệu sinh non." Khi anh nói ra hai chữ sinh non này, trái tim liền thấy một trận co rút đau đớn, anh ngay cả nghĩ đều không nguyện suy nghĩ, rồi lại không nhịn được suy nghĩ, vạn nhất vợ anh sinh non, không có đứa bé than thể cũng bị tổn thương, anh sao còn có thể bảo vệ cô, chăm sóc cô?
“A?" Cô còn tưởng rằng thân thể mình không tệ, làm sao lại nghiêm trọng như thế? Mấy ngày nay ra máu là dấu hiệu sinh non? Trời ạ, nếu như cô không cẩn thận mất đi đứa bé, cô có thể sẽ làm ác mộng cả đời, vĩnh viễn không có cách nào tha chứ cho mình vô tâm sơ suất!
“Đừng lo lắng, bác sĩ nói đã cầm máu, chỉ cần dưỡng thật tốt, mẹ con nhất định sẽ bình an.
“Ừ, em sẽ cố gắng." Cô thử bình phục tâm trạng của mình, kích động sẽ chỉ làm cả người thêm mệt mỏi.
Lôi Dực đưa tay sờ sờ mái tóc của vợ, chợt trong lúc đó nói không ra lời, không phải là không có lời nào để nói, mà là thiên ngôn vạn ngữ khó có thể mở miệng, có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng là có thể đạt thành, có rất nhiều bất đắc dĩ nhưng là không thể không tiếp nhận, có lẽ anh cũng có biến chứng mang thai, tâm tình phập phồng khó có thể bình tĩnh, những ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ càng ngày càng lo lắng hơn đi?
Thời gian yên tĩnh cũng không kéo dài được lâu, Diêu Nhu An đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn con rể ngồi ở bên giường bệnh của con gái, long tràn đầy an ủi cười nói: “Hai đứa đều đã dậy rồi a? Bác sĩ nói một lát nữa sẽ đến tuần tra, mẹ đi mua cho hai đứa thức ăn dễ tiêu hóa, hai đứa có gì cứ từ từ nói, Kỳ Kỳ con không được suy nghĩ nhiều nữa, phải nghĩ thay cho đứa bé, có nghe hay không?"
“Nghe được, cám ơn mẹ." Chu Văn Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Diêu Nhu An xoay người đóng cửa lại, để lại không gian cho đôi vợ chồng.
“A Dực, sao anh cũng phải truyền nước biển? Anh có khỏe không?" Lúc này Chu Văn Kỳ mới phát hiện ra có cái gì không đúng, cô là té xỉu cùng mất máu mới phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy anh đây? Là bị thương ở đâu? Cô không dám tưởng tượng anh bị bắt cóc, trừ bị chụp ảnh khỏa than còn có cái gì?
Lôi Dực nhìn ra vợ mình lo lắng cùng vẻ mặt không dám hỏi nhiều, vì vậy chủ động giải thích: “Ngày đó anh lái xe đi làm, phát hiện có xe theo dõi mình, chờ hai bên vừa xuống xe liền đánh nhau, anh không nghĩ đến đối phương dùng thuốc mê, sau đó anh cũng bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến khi ông nội và chú Đinh xuất hiện. Đinh Phiên Phiên có nói cô ta chỉ chụp hình, mấy vệ sĩ cũng ở hiện trường, quần áo là vệ sĩ cởi, không có xảy ra chuyện khác."
Thẳng thắn mà nói, Lôi Dực không quá tin tưởng lời của Đinh Phiên Phiên, người phụ nữ điên đó cái gì cũng làm ra được, nhưng anh nguyện ý tiếp nhận phần giải thích này, bởi vì đối với tất cả mọi người đều tốt, thân là một người đàn ông đụng phải chuyện như vậy, sĩ diện tất nhiên là không qua được, tiếp tục tìm tòi điều tra lại có thể tổn hại nhiều hơn.
Nếu như đối phương không phải là cháu gái của chú Đinh, nếu như sự kiện lần này không bao gồm khỏa thân, anh nhất định sẽ báo cảnh sát, đáng tiếc thực tế không cho phép anh làm như vậy…
Nhìn chồng mình vẻ mặt phức tạp, Chu Văn Kỳ lập tức tỏ rõ tâm ý. “Bất kể như thế nào, em chỉ cần anh bình an là tốt rồi."
“Ừ, em cũng phải bình an, bảo vệ tốt cho mình còn có con của chúng ta." Anh không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ở khách sạn, có thể trở về bên cạnh vợ mới là quan trọng nhất, cảm tạ ông trời phù hộ! Bác sĩ nói thể chất của anh đặc biệt nhạy cảm với thuốc mê, cần nhiều thời gian khôi phục hơn so với người bình thường, nếu như bị đánh thuốc mê nhiều hơn chút nữa, chậm một chút không có đưa đi bệnh viện, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không cách nào cứu vãn được.
Vừa nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi âm thầm kinh hãi, anh tự nhận mình có kinh nghiệm từng vào sống ra chết, nhưng lần này hoàn toàn là thân bất do kỷ, muốn mạnh mẽ chống cự cũng không có cơ hội, để cho anh hiểu ra được sức người nhỏ bé, vận mệnh cường đại, có lúc không thể không tin số mệnh.
“A Dực… Anh làm sao vậy?" Cô thấy đôi mắt anh mờ mịt, sợ anh bởi vì chuyện này mà lưu lại bong ma trong lòng, vội vàng cộng thêm một câu. “Những hình kia em khóa ở trong két sắt, chờ đến lúc về nhà chúng ta liền đốt."
Vẻ mặt của anh rốt cuộc chuyển thành bình tĩnh, gật đầu nói: “Bên chú Đinh xử lý cũng rất sạch sẽ, sẽ không có ai truyền đi."
“Vậy thì tốt." Cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, trừ phi anh tìm người nói chuyện, nếu không cô sợ làm anh bị tổn thương tự tôn.
Cô không muốn nói chuyện, anh lại có suy nghĩ khác, đưa tay đỡ cô ngồi dậy, sợ thân thể cô còn yếu, nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực, lại kề sát vào tai cô nói: “Kỳ Kỳ, anh muốn hỏi em một chuyện, em có thể không trả lời, không cần miễn cưỡng."
“Ừ, anh nói đi." Cô nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhiệt độ quen thuộc làm cho cô cảm thấy an tâm.
Anh trước tiên hôn mấy cái lên mặt cô, chờ gương mặt tái nhợt của cô có chút đỏ ửng, mới cẩn thận hỏi: “Có phải em thường nằm mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy anh chết?"
Không phải anh cô ý muốn kích thích cô, cũng không muốn tạo áp lực cho cô, bác sĩ nói qua cảm xúc của phụ nữ có thai là vấn đề rất quan trọng, nhưng anh cảm thấy đây là một nút thắt lớn trong lòng cô, nếu như vẫn không đi đối mặt, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến sự mạnh khỏe và bình an của thai nhi, vì vậy anh trước gõ gõ cánh cửa trong lòng cô, hi vọng có một ngày cô sẽ nguyện ý cho anh mở ra.
“Anh… Làm sao anh biết?" Thân thể của cô có chút cứng ngắc, anh bắt đầu nhẹ vuốt lưng cô, một lần lại một lần trấn an cô.
“Anh nghe được em nói mớ, không chỉ một lần."
“Em…" Cô có thể nói sao? Chuyển thế sống lại, từ tương lai trở về quá khứ, mang theo trí nhớ sống lại một lần, nói thế nào cũng thấy rất hoang đường!
“Không sao, lúc em muốn nói hãy nói."
“Có một ngày em sẽ nói, chờ em."
“Tốt, anh chờ em." Bọn họ có thời gian cả đời, anh chờ được.
Bây giờ anh cần phấn chấn lại lần nữa, làm vệ sĩ nhất định phải hiểu rõ ưu khuyết điểm của mình, sự kiện bắt cóc ít nhiều cũng làm cho anh hoài nghi năng lực của mình, càng sợ sẽ không kham nổi trách nhiệm với vợ con, vì vậy anh muốn nghĩ cách xây dựng lại tự tin, tìm về dũng khí, làm cho mĩnh vẫn là người kiêu ngạo.
Trên đường đời có lúc chạy nước rút, cũng có lúc đi bộ, tuy nói du lịch tuần trăng mật tạm thời không đi được, nhưng bọn họ vẫn có thể cho mình nghỉ phép, tay trong tay từ từ đi, phong cảnh dọc đường có lẽ sẽ thay đổi người.
Tác giả :
Khải Ly