Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút
Chương 12: Phơi đen?
Cố Nhất Manh chạy đến tòa nhà hành chính phía trước, bắt đầu nghiên cứu phòng của phó hiệu trưởng ở chỗ nào, bởi vì hiện tại là thời gian huấn luyện, cô lại đang mặc áo ngụy trang cho nên không dám quang minh chính đại đi hỏi khắp nơi, chỉ có thể lén lút trốn tránh đi tìm.
Tìm nửa ngày, cuối cùng đi đến tầng ba, phía cuối tầng ba chính là văn phòng của phó hiệu trưởng.
Cô đang định đi qua, cửa bỗng dưng mở ra, Lộ Cẩm Châu cùng với Tiêu Tấn xuất hiện trước mặt.
Tâm tình Cố Nhất Manh bỗng dưng căng thẳng, như này đã nói xong rồi sao?
Lộ Cẩm Châu và Tiêu Tấn cũng không nhìn thấy Cố Nhất Manh, hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang, trừng mắt nhìn nhau.
Tiêu Tấn cười lạnh: "Dám có ý đồ xấu với Manh Manh, có tin cậu sẽ chết một cách khó coi không?"
Lộ Cẩm Châu nghe thế trào phúng cười: "Manh Manh? Xưng hô thật thân mật nha, cậu coi Cố Nhất Manh là gì? Là vợ của cậu sao?"
Cậu tacười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: "Cậu cho rằng cậu là ai, còn không phải tiểu bạch kiểm mà Cố gia nuôi lớn, ăn cơm mềm sao! Cậu thật sự nghĩ Cố gia sẽ gả con gái mình qua? Nghĩ xa quá rồi, quay đầu lại đi nhỡ đâu lại bị đuổi khỏi nhà, cậu không cần chết một cách quá khó coi!"
Tiêu Tấn đương nhiên hoàn toàn coi là cậu ta nói là đánh rắm: "Lộ Cẩm Châu, Cố gia có gả con gái mình cho tôi hay không thì liên quan gì đến cái đánh rắm của cậu? Còn cậu thì sao, nghĩ mình là ai? Tinh trùng dâng lên não nên động dục đúng không, bên ngoài kia con chó ba chân không dễ tìm nhưng ngược lại phụ nữ có hai chân thì nhiều hơn đấy."
Lộ Cẩm Châu cảm thấy lời này không dễ nghe một chút nào, Tiêu Tấn đang so sánh cậu ta với chó động dục đúng không? Cậu ta cười lạnh: "Cậu tìm chết có phải không? Lần trước là do tôi không chuẩn bị tốt, muốn làm một trận nữa hay không?"
Ngón tay Tiêu Tấn chỉ lên đỉnh cameras: "Nơi này có cameras, cậu muốn động thủ trước thì có thể, tôi sẽ tiếp chiêu."
Hai người đang nói, Cố Nhất Manh bỗng dưng chạy đến.
Cố Nhất Manh sợ bị phó hiệu trưởng đụng phải, không dám xuất hiện, chỉ dám ở trong góc chờ bọn họ đi xuống, ai biết được hai người còn ở nơi đó giằng co, hơn nữa nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
Cô sốt ruột, ngay lập tức chạy đến.
Cố Nhất Manh chạy đến bên người Tiêu Tấn, vẻ mặt lo lắng: "Tiêu Tấn, cậu không sao chứ? Có bị phạt hay không? Thầy phó hiệu trưởng nói với cậu cái gì?"
Lộ Cẩm Châu bên cạnh nhìn một màn này thật con mẹ nó chói mắt, phi một ngụm: "Yên tâm, chỉ cần xin lỗi, lại phải bồi thường thêm tiền thuốc men, đừng có giống người vợ thương tâm chồng, không cẩn thận lại làm cậu ta tức chết!"
Cố Nhất Manh nghe được lời này, kinh ngạc nhìn về phía Lộ Cẩm Châu.
Cô từ nhỏ là bảo bối của cả nhà, người được tiếp xúc đều là những người có lễ phép văn minh, lần đầu tiên nghe được người khác nói thô tục như vậy.
Hơn nữa, cậu ta còn nói cái gì, người vợ? Người yêu?
Người này làm sao vậy? Cố Nhất Manh bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
"Cậu lại đây." Cố Nhất Manh chỉ vào Lộ Cẩm Châu nói.
"Đến thì đến, ai sợ!" Lộ Cẩm Châu ước còn chẳng được, bước chân dài đi đến bên cạnh Cố Nhất Manh.
Cố Nhất Manh ước lượng thân người không cao bằng, cuối cùng nhón mũi chân, nâng lên tay, nhanh nhẹn mà cho Lộ Cẩm Châu một bạt tai.
“Bang" một thanh âm vang lên, không riêng gì Lộ Cẩm Châu, ngay cả Tiêu Tấn cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Nhất Manh dùng giọng nói mềm mại, nhăn mày trách cứ Lộ Cẩm Châu: “Ai bảo cậu nói hươu nói vượn, hừ!"
Nói xong nhấc lên đi đến bên cạnh Tiêu Tấn, cất bước xong ngay lập tức chạy, một hơi chạy ra phòng hành chính, chạy tới một góc yên lặng, sau đó há mồm thở dốc.
Đời này đây là lần đầu tiên cô đánh người, thật khẩn trương, thật vui vẻ.
Tiêu Tấn nhìn người con gái thở hồng hộc trên má lộ ra phấn hồng, nhướng mày hỏi:“Cậu làm gì chạy vội như vậy?"
Cố Nhất Manh: “Mình sợ người khác nhìn thấy, Lộ Cẩm Châu không phải là nhân chứng sao?"
Làm chuyện xấu, đương nhiên phải đến nhanh mà chạy cũng phải nhanh.
Tiêu Tấn: “Nơi đó có máy theo dõi."
Cố Nhất Manh: “A???"
Vẫn chạy không thoát sao?
Tiêu Tấn nhìn bộ dáng làm sai của Cố Nhất Manh, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt cô: “Không có việc gì, chỉ là một cái tát."
Lộ Cẩm Châu sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ vậy mà làm to chuyện lên.
Cố Nhất Manh vẫn có chút ngốc, trong thâm tâm nói lần đầu tiên giết địch thật anh dũng, thế nhưng lại gặp theo dõi, quả nhiên đại hiệp ở xã hội hiện đại là không thể thực hiện được: “Ách…… Tùy cậu ta thôi."
Tiêu Tấn cúi đầu nhìn chăm chú Cố Nhất Manh.
Thật sự cậu có loại xúc động đó với Cố Nhất Manh.
Cô từ nhỏ chính là như vậy, yêu kiều mềm mại, giống búp bê Tây Dương, khi còn nhỏ cậu thường xuyên ôm cô vào trong ngực, hiện tại đã trưởng thành, không thể ôm như lúc trước được.
Cậu nhớ tới lời Lộ Cẩm Châu vừa nói, nói cô thật giống một người vợ nhỏ.
Vợ của ai? Mình sao?
Mười sáu tuổi ngực Tiêu Tấn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không nói rõ, cổ họng cậu khát khô, cơ thể bừng bừng phấn chấn ra một loại nhu cầu, cái loại nhu cầu nôn nóng vội vàng, cậu cảm thấy mình cần một ít ướt át mềm mại tới tưới mát.
Cậu muốn ôm cô, hung hăng đem cô xoa dịu thân thể của mình.
Cậu duỗi tay, cầm tay cô.
Tay cô nộn nộn mềm mại, giống như không có xương cốt, hơn nữa cho dù mùa hè cũng lành lạnh.
Cậu cảm thụ được bàn tay mát lạnh, cho rằng cơ thể khô nóng cảm sẽ được giảm bớt, nhưng mà không phải, ngược lại giống như càng tràn đầy.
Cậu cảm thấy chính mình muốn thiêu cháy.
Cố Nhất Manh trên mặt cũng hồng hồng, cô có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tấn
Trước kia cô không hiểu lắm cái này.
Cô đã xem qua các tác phẩm nổi tiếng của thế giới, nơi đó cũng sẽ liên quan đến một ít tình ái, tuy nhiên cô cảm thấy khoảng cách thực xa xôi. Cậu quá mức chu đáo lại tỉ mĩ che chở, trong lòng cô còn tưởng rằng chính mình là một đứa trẻ.
Lại nói tiếp cũng là, cô tốt nghiệp tiểu học cũng chỉ nhiều hơn ba năm một chút.
Tại sao bỗng nhiên thành học sinh trung sinh, những người xung quanh đều đã đến tuổi yêu đương?
Cố Nhất Manh không hiểu.
Hiện tại Lộ Cẩm Châu chỉ vào chính mình nói, cậu là vợ nhỏ của ai?
Cố Nhất Manh chưa bao giờ nghĩ đến xưng hô này sẽ rơi xuống trên người mình, mặt cô tức khắc trở nên đỏ bừng.
Cô đỏ mặt nhìn về phía Tiêu Tấn, hiện tại trên mặt Tiêu Tấn cũng hồng hồng.
Cô nhìn Tiêu Tấn, Tiêu Tấn cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Tấn dời đi.
Cố Nhất Manh tức khắc cũng ngượng ngùng hơn.
Cô trước nay không cảm thấy cô cùng Tiêu Tấn có cái gì ngượng ngùng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể có cái gì ngượng ngùng? Nhưng hiện tại, cô cảm thấy không được tựnhiên.
Trên mặt cô nóng như lửa.
Tiêu Tấn, cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy có ý tứ gì?
Tại sao cậu ấy lại dùng ánh mắt ấy mà nhìn mình?
Hai người cũng không nói chuyện, sự trầm mặc làm Cố Nhất Manh càng thêm xấu hổ, cô đành phải mắng chửi Lộ Cẩm Châu.
“Hừ hừ, người này quá xấu rồi, cậu ta nói chuyện thật thô lỗ thật hạ lưu, người như vậy ở tại đệ nhất trung học chính là con sâu làm rầu nồi canh, nếu không phải nhà bọn họ có quan hệ, đã sớm bị đuổi ra đệ nhất trung học, loại này nên khai trừ!"
Cố Nhất Manh mắng Lộ Cẩm Châu thậm tệ, còn muốn dậm hai chân thật mạnh để phát tiết sự không tự nhiên của chính mình.
Tiêu Tấn trầm mặc mà nhìn cô, gương mặt cô ửng đỏ động lòng người, trong lòng tất nhiên là kinh ngạc tầng tầng gợn sóng, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, hỏi: “Cậu vì sao không hỏi mình tại sao muốn đánh nhau với cậu ta, biết đâu…… Biết đâu là do mình sai thì sao?"
Cố Nhất Manh lập tức phản bác: “Sao có thể? Cậu sao có thể có sai! Cậu khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nếu cậu muốn đánh cậu ta thì nhất định là cậu ta sai!"
Không sai, Tiêu Tấn đương nhiên vĩnh viễn là đúng, cùng Tiêu Tấn đối nghịch thì nhất định là người xấu.
Cô quyết định, huấn luyện xong, cô lập tức phải nói chuyện với chủ nhiệm, đổi chỗ ngồi!
Không bao giờ muốn ngồi cùng bàn với một học sinh hư như vậy.
Mà ở hành lang, Lộ Cẩm Châu vẫn còn đang ngây ngốc mà đứng ở nơi đó một lúc lâu, được một lúc, cậu ta rốt cuộc nâng tay lên, sờ sờ gương mặt bị đánh.
Cậu ta chưa bao giờ gặp chuyện bị tát.
Tay nhỏ mềm mại đánh ở trên mặt mình, cảm giác rất tuyệt vời, thậm chí hiện tại mình có thể cảm giác được hương thơm như có như không, khiến cho tâm hồn bay bổng.
Chẳng lẽ đây là hương thơm của con gái sao?
Lộ Cẩm Châu vuốt cằm, đột nhiên bắt đầu tưởng tượng ôm Cố Nhất Manh vào trong ngực bừa bãi yêu thương, cảm giác tư vị kia…… Nhất định là dục tiên dục tử.
***********************
Buổi tối một ngày huấn luyện kết thúc, Lâm Phi Phi và Cố Nhất Manh giống như không còn xương cốt bò về ký túc xá.
Lâm phi phi nằm ở trên giường hừ hừ: “Mình không cần rửa mặt, mình không cần đánh răng, mình không cần tắm rửa, mình muốn cùng chiếc giường đồng sinh cộng tử!"
Cố Nhất Manh thở dài, vỗ vỗ mặt Lâm Phi Phi: “Tỉnh tỉnh, đứng lên đi, không rửa mặt sẽ mọc mụn, không đánh răng sẽ bị sâu, không tắm rửa sẽ thối."
Lâm Phi Phi: “Òa, tại sao cậu nói giống mẹ mình vậy?"
Cố Nhất Manh buông tay: “Bởi vì mẹ của mình cũng nói với mình như vậy."
Lâm Phi Phi phì cười.
Tô Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh, đối diện gương ưu thương: “Lúc này mới ngày đầu tiên, mặt mình đã đen đi rồi."
Rõ ràng cùng dùng một loại kem chống nắng với Cố Nhất Manh, nhưng mặt cô không có cách nào vẫn đen đi.
Lâm Phi Phi nghe được, kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Nghiên.
Người Tô Tiểu Nghiên gầy gầy, làn da có chút đen, tuy nhiên mặt trái xoan, lớn lên bộ dạng còn đáng yêu
Cô buồn bực mà nói: “Làn da của cậu không phải vốn dĩ đã ngăm sao?"
Tô Tiểu Nghiên sửng sốt một lúc, lúc sau chạy lại, muốn đi véo Lâm Phi Phi một cái.
Lâm Phi Phi lúc này đương nhiên không ngu, chạy nhanh tránh thoát.
Trong ký túc xá cười đùa lên, loạn hết một phòng
Náo loạn đủ rồi, Lâm Phi Phi cũng trở nên hăng hái, sau khi rửa mặt, ăn đồ ăn vặt uống đồ uống xong lập tức mở di động nhìn một vòng những người bạn đang hoạt động trên mạng.
Cố Nhất Manh nhanh tay báo cáo với ba mẹ ngày hôm nay, lại gửi các loại ảnh chụp, đạt được các loại an ủi khen ngợi
Chỉ có Hàn Nhược dựa vào đầu giường cầm sách vật lý học tập.
Mấy nữ sinh chơi di động, sôi nổi có chút xấu hổ, tuy nhiên xấu hổ qua đi, tiếp tục cúi đầu chơi tiếp.
Lúc này, Tô Tiểu Nghiên đột nhiên cười ha hả với di động: “Các cậu mau đến xem, mau đến xem, gói biểu tượng cảm xúc này đi, cười chết mình! Ngay trong nhóm chim cánh cụt của chúng ta này!"
Lâm Phi Phi cùng Cố Nhất Manh đều chạy nhanh mở ra diễn đàn chim cánh cụt, chỉ thấy bên trong có một gói cảm xúc mới mẻ ra lò.
Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Nguyên do biểu tình bao viết “Trước huấn luyện quân sự:" Sau đó là ảnh chụp Cố Nhất Manh ngốc nghếch.
Lại viết "Sau huấn luyện quân sự:", Sau đó là một bức ảnh chụp Trương Trần Dật vân ngơ ngác luyện tập.
“Thật tài tình, thật tài tình!" Lâm Phi Phi cũng cười ha hả.
Trần Dật Vân là một người vạm vỡ làn da lại đen, Cố Nhất Manh là cô gái tinh tế nhu nhược, làn da lại trắng, hai người đặt ở cùng nhau tạo thành một tổ hợp đối lập, hài kịch hiệu quả chuẩn cmnr!
Cố Nhất Manh vui vẻ trong chốc lát, nằm ở trên giường tiếp tục chơi di động.
Tiêu Tấn rất nhanh đưa tới một cái tin tức.
Tiêu Tấn: Trong gói cảm xúc, không cần để ý.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Không có việc gì không có việc gì, bọn họ đều chọc cười, cười chết tớ, ha ha ha.
Nói xong còn phát một con thỏ đấm mặt đất cười ra nước mắt.
Tiêu tấn: Mình không thích.
Nói xong còn phát một dán nhãn con chó nghiêm túc mà gục xuống.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Vì cái gì nha?
Tiêu tấn: Chính là không thích.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn:……
Buổi tối hôm nay đại bạch thỏ phấn lại phấn bắt đầu suy tư vấn đề này, vì cái gì Tiêu Tấn không thích?
Đại bạch thỏ phấn lại phấn nghĩ nghĩ, đột nhiên biến thành một đại bạch thỏ đỏ bừng.
Cô nhớ tới ngày đó, cô vợ nhỏ……
Tiêu Tấn…… Rốt cuộc là có ý gì đây?
Tìm nửa ngày, cuối cùng đi đến tầng ba, phía cuối tầng ba chính là văn phòng của phó hiệu trưởng.
Cô đang định đi qua, cửa bỗng dưng mở ra, Lộ Cẩm Châu cùng với Tiêu Tấn xuất hiện trước mặt.
Tâm tình Cố Nhất Manh bỗng dưng căng thẳng, như này đã nói xong rồi sao?
Lộ Cẩm Châu và Tiêu Tấn cũng không nhìn thấy Cố Nhất Manh, hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang, trừng mắt nhìn nhau.
Tiêu Tấn cười lạnh: "Dám có ý đồ xấu với Manh Manh, có tin cậu sẽ chết một cách khó coi không?"
Lộ Cẩm Châu nghe thế trào phúng cười: "Manh Manh? Xưng hô thật thân mật nha, cậu coi Cố Nhất Manh là gì? Là vợ của cậu sao?"
Cậu tacười nhạo một tiếng, khinh miệt nói: "Cậu cho rằng cậu là ai, còn không phải tiểu bạch kiểm mà Cố gia nuôi lớn, ăn cơm mềm sao! Cậu thật sự nghĩ Cố gia sẽ gả con gái mình qua? Nghĩ xa quá rồi, quay đầu lại đi nhỡ đâu lại bị đuổi khỏi nhà, cậu không cần chết một cách quá khó coi!"
Tiêu Tấn đương nhiên hoàn toàn coi là cậu ta nói là đánh rắm: "Lộ Cẩm Châu, Cố gia có gả con gái mình cho tôi hay không thì liên quan gì đến cái đánh rắm của cậu? Còn cậu thì sao, nghĩ mình là ai? Tinh trùng dâng lên não nên động dục đúng không, bên ngoài kia con chó ba chân không dễ tìm nhưng ngược lại phụ nữ có hai chân thì nhiều hơn đấy."
Lộ Cẩm Châu cảm thấy lời này không dễ nghe một chút nào, Tiêu Tấn đang so sánh cậu ta với chó động dục đúng không? Cậu ta cười lạnh: "Cậu tìm chết có phải không? Lần trước là do tôi không chuẩn bị tốt, muốn làm một trận nữa hay không?"
Ngón tay Tiêu Tấn chỉ lên đỉnh cameras: "Nơi này có cameras, cậu muốn động thủ trước thì có thể, tôi sẽ tiếp chiêu."
Hai người đang nói, Cố Nhất Manh bỗng dưng chạy đến.
Cố Nhất Manh sợ bị phó hiệu trưởng đụng phải, không dám xuất hiện, chỉ dám ở trong góc chờ bọn họ đi xuống, ai biết được hai người còn ở nơi đó giằng co, hơn nữa nói cái gì cô cũng không nghe rõ.
Cô sốt ruột, ngay lập tức chạy đến.
Cố Nhất Manh chạy đến bên người Tiêu Tấn, vẻ mặt lo lắng: "Tiêu Tấn, cậu không sao chứ? Có bị phạt hay không? Thầy phó hiệu trưởng nói với cậu cái gì?"
Lộ Cẩm Châu bên cạnh nhìn một màn này thật con mẹ nó chói mắt, phi một ngụm: "Yên tâm, chỉ cần xin lỗi, lại phải bồi thường thêm tiền thuốc men, đừng có giống người vợ thương tâm chồng, không cẩn thận lại làm cậu ta tức chết!"
Cố Nhất Manh nghe được lời này, kinh ngạc nhìn về phía Lộ Cẩm Châu.
Cô từ nhỏ là bảo bối của cả nhà, người được tiếp xúc đều là những người có lễ phép văn minh, lần đầu tiên nghe được người khác nói thô tục như vậy.
Hơn nữa, cậu ta còn nói cái gì, người vợ? Người yêu?
Người này làm sao vậy? Cố Nhất Manh bỗng nhiên đỏ bừng mặt.
"Cậu lại đây." Cố Nhất Manh chỉ vào Lộ Cẩm Châu nói.
"Đến thì đến, ai sợ!" Lộ Cẩm Châu ước còn chẳng được, bước chân dài đi đến bên cạnh Cố Nhất Manh.
Cố Nhất Manh ước lượng thân người không cao bằng, cuối cùng nhón mũi chân, nâng lên tay, nhanh nhẹn mà cho Lộ Cẩm Châu một bạt tai.
“Bang" một thanh âm vang lên, không riêng gì Lộ Cẩm Châu, ngay cả Tiêu Tấn cũng ngây ngẩn cả người.
Cố Nhất Manh dùng giọng nói mềm mại, nhăn mày trách cứ Lộ Cẩm Châu: “Ai bảo cậu nói hươu nói vượn, hừ!"
Nói xong nhấc lên đi đến bên cạnh Tiêu Tấn, cất bước xong ngay lập tức chạy, một hơi chạy ra phòng hành chính, chạy tới một góc yên lặng, sau đó há mồm thở dốc.
Đời này đây là lần đầu tiên cô đánh người, thật khẩn trương, thật vui vẻ.
Tiêu Tấn nhìn người con gái thở hồng hộc trên má lộ ra phấn hồng, nhướng mày hỏi:“Cậu làm gì chạy vội như vậy?"
Cố Nhất Manh: “Mình sợ người khác nhìn thấy, Lộ Cẩm Châu không phải là nhân chứng sao?"
Làm chuyện xấu, đương nhiên phải đến nhanh mà chạy cũng phải nhanh.
Tiêu Tấn: “Nơi đó có máy theo dõi."
Cố Nhất Manh: “A???"
Vẫn chạy không thoát sao?
Tiêu Tấn nhìn bộ dáng làm sai của Cố Nhất Manh, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt cô: “Không có việc gì, chỉ là một cái tát."
Lộ Cẩm Châu sẽ không bởi vì một chuyện nhỏ vậy mà làm to chuyện lên.
Cố Nhất Manh vẫn có chút ngốc, trong thâm tâm nói lần đầu tiên giết địch thật anh dũng, thế nhưng lại gặp theo dõi, quả nhiên đại hiệp ở xã hội hiện đại là không thể thực hiện được: “Ách…… Tùy cậu ta thôi."
Tiêu Tấn cúi đầu nhìn chăm chú Cố Nhất Manh.
Thật sự cậu có loại xúc động đó với Cố Nhất Manh.
Cô từ nhỏ chính là như vậy, yêu kiều mềm mại, giống búp bê Tây Dương, khi còn nhỏ cậu thường xuyên ôm cô vào trong ngực, hiện tại đã trưởng thành, không thể ôm như lúc trước được.
Cậu nhớ tới lời Lộ Cẩm Châu vừa nói, nói cô thật giống một người vợ nhỏ.
Vợ của ai? Mình sao?
Mười sáu tuổi ngực Tiêu Tấn đột nhiên dâng lên một loại cảm giác không nói rõ, cổ họng cậu khát khô, cơ thể bừng bừng phấn chấn ra một loại nhu cầu, cái loại nhu cầu nôn nóng vội vàng, cậu cảm thấy mình cần một ít ướt át mềm mại tới tưới mát.
Cậu muốn ôm cô, hung hăng đem cô xoa dịu thân thể của mình.
Cậu duỗi tay, cầm tay cô.
Tay cô nộn nộn mềm mại, giống như không có xương cốt, hơn nữa cho dù mùa hè cũng lành lạnh.
Cậu cảm thụ được bàn tay mát lạnh, cho rằng cơ thể khô nóng cảm sẽ được giảm bớt, nhưng mà không phải, ngược lại giống như càng tràn đầy.
Cậu cảm thấy chính mình muốn thiêu cháy.
Cố Nhất Manh trên mặt cũng hồng hồng, cô có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Tấn
Trước kia cô không hiểu lắm cái này.
Cô đã xem qua các tác phẩm nổi tiếng của thế giới, nơi đó cũng sẽ liên quan đến một ít tình ái, tuy nhiên cô cảm thấy khoảng cách thực xa xôi. Cậu quá mức chu đáo lại tỉ mĩ che chở, trong lòng cô còn tưởng rằng chính mình là một đứa trẻ.
Lại nói tiếp cũng là, cô tốt nghiệp tiểu học cũng chỉ nhiều hơn ba năm một chút.
Tại sao bỗng nhiên thành học sinh trung sinh, những người xung quanh đều đã đến tuổi yêu đương?
Cố Nhất Manh không hiểu.
Hiện tại Lộ Cẩm Châu chỉ vào chính mình nói, cậu là vợ nhỏ của ai?
Cố Nhất Manh chưa bao giờ nghĩ đến xưng hô này sẽ rơi xuống trên người mình, mặt cô tức khắc trở nên đỏ bừng.
Cô đỏ mặt nhìn về phía Tiêu Tấn, hiện tại trên mặt Tiêu Tấn cũng hồng hồng.
Cô nhìn Tiêu Tấn, Tiêu Tấn cũng nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Tiêu Tấn dời đi.
Cố Nhất Manh tức khắc cũng ngượng ngùng hơn.
Cô trước nay không cảm thấy cô cùng Tiêu Tấn có cái gì ngượng ngùng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể có cái gì ngượng ngùng? Nhưng hiện tại, cô cảm thấy không được tựnhiên.
Trên mặt cô nóng như lửa.
Tiêu Tấn, cậu ấy làm sao vậy, cậu ấy có ý tứ gì?
Tại sao cậu ấy lại dùng ánh mắt ấy mà nhìn mình?
Hai người cũng không nói chuyện, sự trầm mặc làm Cố Nhất Manh càng thêm xấu hổ, cô đành phải mắng chửi Lộ Cẩm Châu.
“Hừ hừ, người này quá xấu rồi, cậu ta nói chuyện thật thô lỗ thật hạ lưu, người như vậy ở tại đệ nhất trung học chính là con sâu làm rầu nồi canh, nếu không phải nhà bọn họ có quan hệ, đã sớm bị đuổi ra đệ nhất trung học, loại này nên khai trừ!"
Cố Nhất Manh mắng Lộ Cẩm Châu thậm tệ, còn muốn dậm hai chân thật mạnh để phát tiết sự không tự nhiên của chính mình.
Tiêu Tấn trầm mặc mà nhìn cô, gương mặt cô ửng đỏ động lòng người, trong lòng tất nhiên là kinh ngạc tầng tầng gợn sóng, đột nhiên cậu nghĩ tới cái gì, hỏi: “Cậu vì sao không hỏi mình tại sao muốn đánh nhau với cậu ta, biết đâu…… Biết đâu là do mình sai thì sao?"
Cố Nhất Manh lập tức phản bác: “Sao có thể? Cậu sao có thể có sai! Cậu khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ đánh người, nếu cậu muốn đánh cậu ta thì nhất định là cậu ta sai!"
Không sai, Tiêu Tấn đương nhiên vĩnh viễn là đúng, cùng Tiêu Tấn đối nghịch thì nhất định là người xấu.
Cô quyết định, huấn luyện xong, cô lập tức phải nói chuyện với chủ nhiệm, đổi chỗ ngồi!
Không bao giờ muốn ngồi cùng bàn với một học sinh hư như vậy.
Mà ở hành lang, Lộ Cẩm Châu vẫn còn đang ngây ngốc mà đứng ở nơi đó một lúc lâu, được một lúc, cậu ta rốt cuộc nâng tay lên, sờ sờ gương mặt bị đánh.
Cậu ta chưa bao giờ gặp chuyện bị tát.
Tay nhỏ mềm mại đánh ở trên mặt mình, cảm giác rất tuyệt vời, thậm chí hiện tại mình có thể cảm giác được hương thơm như có như không, khiến cho tâm hồn bay bổng.
Chẳng lẽ đây là hương thơm của con gái sao?
Lộ Cẩm Châu vuốt cằm, đột nhiên bắt đầu tưởng tượng ôm Cố Nhất Manh vào trong ngực bừa bãi yêu thương, cảm giác tư vị kia…… Nhất định là dục tiên dục tử.
***********************
Buổi tối một ngày huấn luyện kết thúc, Lâm Phi Phi và Cố Nhất Manh giống như không còn xương cốt bò về ký túc xá.
Lâm phi phi nằm ở trên giường hừ hừ: “Mình không cần rửa mặt, mình không cần đánh răng, mình không cần tắm rửa, mình muốn cùng chiếc giường đồng sinh cộng tử!"
Cố Nhất Manh thở dài, vỗ vỗ mặt Lâm Phi Phi: “Tỉnh tỉnh, đứng lên đi, không rửa mặt sẽ mọc mụn, không đánh răng sẽ bị sâu, không tắm rửa sẽ thối."
Lâm Phi Phi: “Òa, tại sao cậu nói giống mẹ mình vậy?"
Cố Nhất Manh buông tay: “Bởi vì mẹ của mình cũng nói với mình như vậy."
Lâm Phi Phi phì cười.
Tô Tiểu Nghiên ngồi bên cạnh, đối diện gương ưu thương: “Lúc này mới ngày đầu tiên, mặt mình đã đen đi rồi."
Rõ ràng cùng dùng một loại kem chống nắng với Cố Nhất Manh, nhưng mặt cô không có cách nào vẫn đen đi.
Lâm Phi Phi nghe được, kinh ngạc nhìn về phía Tô Tiểu Nghiên.
Người Tô Tiểu Nghiên gầy gầy, làn da có chút đen, tuy nhiên mặt trái xoan, lớn lên bộ dạng còn đáng yêu
Cô buồn bực mà nói: “Làn da của cậu không phải vốn dĩ đã ngăm sao?"
Tô Tiểu Nghiên sửng sốt một lúc, lúc sau chạy lại, muốn đi véo Lâm Phi Phi một cái.
Lâm Phi Phi lúc này đương nhiên không ngu, chạy nhanh tránh thoát.
Trong ký túc xá cười đùa lên, loạn hết một phòng
Náo loạn đủ rồi, Lâm Phi Phi cũng trở nên hăng hái, sau khi rửa mặt, ăn đồ ăn vặt uống đồ uống xong lập tức mở di động nhìn một vòng những người bạn đang hoạt động trên mạng.
Cố Nhất Manh nhanh tay báo cáo với ba mẹ ngày hôm nay, lại gửi các loại ảnh chụp, đạt được các loại an ủi khen ngợi
Chỉ có Hàn Nhược dựa vào đầu giường cầm sách vật lý học tập.
Mấy nữ sinh chơi di động, sôi nổi có chút xấu hổ, tuy nhiên xấu hổ qua đi, tiếp tục cúi đầu chơi tiếp.
Lúc này, Tô Tiểu Nghiên đột nhiên cười ha hả với di động: “Các cậu mau đến xem, mau đến xem, gói biểu tượng cảm xúc này đi, cười chết mình! Ngay trong nhóm chim cánh cụt của chúng ta này!"
Lâm Phi Phi cùng Cố Nhất Manh đều chạy nhanh mở ra diễn đàn chim cánh cụt, chỉ thấy bên trong có một gói cảm xúc mới mẻ ra lò.
Vừa nhìn thấy, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Nguyên do biểu tình bao viết “Trước huấn luyện quân sự:" Sau đó là ảnh chụp Cố Nhất Manh ngốc nghếch.
Lại viết "Sau huấn luyện quân sự:", Sau đó là một bức ảnh chụp Trương Trần Dật vân ngơ ngác luyện tập.
“Thật tài tình, thật tài tình!" Lâm Phi Phi cũng cười ha hả.
Trần Dật Vân là một người vạm vỡ làn da lại đen, Cố Nhất Manh là cô gái tinh tế nhu nhược, làn da lại trắng, hai người đặt ở cùng nhau tạo thành một tổ hợp đối lập, hài kịch hiệu quả chuẩn cmnr!
Cố Nhất Manh vui vẻ trong chốc lát, nằm ở trên giường tiếp tục chơi di động.
Tiêu Tấn rất nhanh đưa tới một cái tin tức.
Tiêu Tấn: Trong gói cảm xúc, không cần để ý.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Không có việc gì không có việc gì, bọn họ đều chọc cười, cười chết tớ, ha ha ha.
Nói xong còn phát một con thỏ đấm mặt đất cười ra nước mắt.
Tiêu tấn: Mình không thích.
Nói xong còn phát một dán nhãn con chó nghiêm túc mà gục xuống.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: Vì cái gì nha?
Tiêu tấn: Chính là không thích.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn:……
Buổi tối hôm nay đại bạch thỏ phấn lại phấn bắt đầu suy tư vấn đề này, vì cái gì Tiêu Tấn không thích?
Đại bạch thỏ phấn lại phấn nghĩ nghĩ, đột nhiên biến thành một đại bạch thỏ đỏ bừng.
Cô nhớ tới ngày đó, cô vợ nhỏ……
Tiêu Tấn…… Rốt cuộc là có ý gì đây?
Tác giả :
Nữ Vương Bất Tại Gia