Lạc Trôi
Chương 7
Ngàn gió vi vu. Đất trời đen tối, thăm thẳm ào ào trong cơn mưa lạnh cuối mùa... Lưu Phong cố gắng đứng thẳng thân người. Trong ánh mắt trắng dã nhập nhòa vài ánh lửa bập bùng như hư như thực. Bên tai lại văng vẳng xa gần tiếng la hét đinh tai nhức óc:’’ Nhanh lên, tẩm dầu đi, lũ ngu này, phải hỏa thiêu bà ta..." Mưa rào rào, thấm vào da, chảy xuôi xuống từng ngõ ngách rồi hòa vào làn máu nơi vết thương sâu hoắm, tanh tưởi, đau rát. Bàn tay nắm chặt nổi gân xanh, Lưu Phong trong ánh mắt lóe tia lửa điên cuồng, thôn phệ. Cơn đau này, giờ đây chẳng thể làm chàng gục ngã được nữa rồi. Không những thế, sự tồn tại của nó, có chăng cũng chỉ làm cho chàng tỉnh táo và lí trí hơn thôi. Bàn chân siêu vẹo bước đi, chàng nhìn về phía trước, nơi những làn mưa tầm tã, nơi mà bóng hình nhỏ bé của nàng đang hòa vào cùng đêm tối, mờ ảo… Bước lại gần, chàng nhìn nàng, nhìn về phía người con gái vẫn đang ướt đẫm trong đêm đen với một ánh nhìn lạnh lùng, không chút độ ấm. Ánh nhìn đó, chao ôi, thật đau khổ khi phải thừa nhận nó là dành cho chàng. Tim nhíu chặt lại, đau đớn, rỉ máu, nàng cũng thấy chàng thật vô dụng phải không!!! Ánh mắt hằn tia máu, chàng nắm chặt tay, mặc cho dòng máu đỏ tanh tưởi từ miệng vết thương ồ ạt tràn ra loang lổ. Đau xót, cay đắng, chàng là một người đàn ông cơ mà, sao không thể làm gì cho những người chàng yêu thương. Sao chàng có thể vô dụng và bạc nhược đến như vậy. Ánh mắt tối sầm lại, chàng để ý thấy ánh sáng lóa màu bạc trắng của thanh gươm đằng kia, nơi thi thể vài tên lính bê bết máu đang nằm đó. Nó đây rồi, một thứ có thể chém gọn thứ hèn nhét, vô dụng trong chàng. Mỉm cười tanh mùi máu, chàng thật muốn ngửa đầu lên trời mà hét rằng: ‘’Ông trời, ông xem đi, dù có phải chết tôi cũng phải lôi lũ khốn ấy xuống địa ngục với tôi...’’Chàng đến gần, nhặt thanh gươm lên, lại thấy gì đây, một cánh tay khác, cũng vươn tới, là ai đó? Chàng ngẩng đầu, là chú Tài sao, sao chú ấy… Chú ấy cầm lấy lưỡi mác, mỉm cười và nói:
- Này nhóc, con chú mất rồi, vợ chú mất rồi, người thân chú không còn nữa. Họ đều như mẹ mày bây giờ, bị trói đứng rồi đốt đến chết,…
Ánh mắt phản quang những ánh lửa. Giọng người đàn ông như muốn khóc:
- Cuộc sống này, chú chịu quá đủ rồi, chú sẽ giúp mày lần này, coi như bù đắp cho những gì mày đã giúp chú- Chú đập tay vào vai Lưu Phong, và nói tiếp trong cái giọng mũi có chút nghẹn ngào - Tao sẽ giết chết chúng, những tên khốn đã giết chết con gái và vợ tao, dù thế nào tao cũng không hèn nhát nữa, dù thế nào tao cũng phải lôi chúng nó cùng xuống địa ngục.- Anh mắt người đàn ông đục mờ đi, trong đó hình như còn có hình bóng nào đó trong rừng đuốc, rên siết đến là đau khổ…
Thì ra bên cạnh những con người xấu xa, những con người không dám bước ra chống lại số phận cũng có những con người như thế, những con người không còn gì cả, thứ họ còn lại duy nhất là tính mạng của mình. Vì thế, lúc này, họ - những con người đã chịu quá nhiều đau khổ - muốn thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này. Và ít nhất, trước khi thoát khỏi nó, họ muốn để lại cho cuộc đời mình, ít nhất là một chút gì đó ý nghĩa. Chẳng hạn như là giết chết, nhấn chìm những kẻ đã khiến họ phải rơi vào cảnh vưc sâu vạn trượng này…
***
Gió gào thét, đêm tối bủa vây trong tiếng mưa vần vù đầy âm u, quái dị. Tố Lạc vươn ánh mắt nhìn theo từng bước chân nặng nề của Lưu Phong. Nàng biết, giờ khắc này chàng đang rất đau đớn, rất thống khổ. Rất đau đớn là bởi vì từng làn mưa cứ chảy xuôi rồi thấm vào làn da đã nhạt màu máu của chàng một sắc tái nhợt. Rất thống khổ là vì dù chàng có làm gì thì cũng chẳng thể cứu được mẹ - người thân duy nhất của chàng, cũng là người chàng yêu thương nhất trên cõi đời này. Chao ôi, dòng đời thật nghiệt ngã, số phận thật ngang trái biết bao nhiêu, khi đã đưa đẩy những con người khốn khổ vào cái vực sâu của nỗi tuyệt vọng và bất lực… Ánh mắt co rút, nàng lại nghĩ về biển lửa đó. Ánh lửa bập bùng, điên dại, nhảy múa những vũ điệu cuồng hoan tí tách thiêu đốt tất cả, nhấn chìm tất cả vào vực sâu của tuyệt vọng… Nàng cũng đã từng như vậy, tuyệt vọng, thống khổ… Cái cảm giác chua cay đến xót xa ấy ai có thể hiểu cho, ông trời không hiểu, cả cái thể chế xấu xa này không hiểu… Ánh mắt hằn lên tia máu, trái tim nàng như quặn lên từng cơn, nàng nhìn về phía chàng và thấy rằng sâu trong ánh mắt kia là một thứ gì đó sáng chói, rực rỡ và mãnh liệt đến kinh người. Mãnh liệt đến như một ngọn lửa rực sáng giữa bầu trời đêm… Liệu phải chăng, nó là ánh lửa phản chiếu bởi từng ánh đuốc nóng bỏng, rực sáng nơi kia…Hay chính là ngọn lửa nơi trái tim chàng, một trái tim căm hờn, điên cuồng, đau khổ đến cùng cực… Hãy cháy lên đi, nàng biết rằng giờ khắc này đây, ngọn lửa trong chính trái tim chàng đang bùng cháy dữ dội, và chàng hãy biến nó thành thứ lợi khí sắc bén nhất để giết chết kẻ thù, biến chúng thành những con quỷ trong biển máu, để trả thù cho những con người đã từng bị chúng hành hạ, tra tấn, áp bức, bóc lột đến hơi thở cuối cùng. Ánh mắt khẽ nhắm lại, dường như quanh quẩn đâu đây, vờn quanh khứu giác một mùi máu tanh lại sộc lên từ phía cuối chân trời ngập một màu đỏ tươi, quạnh quẽ… Ánh mắt lại lần nữa hội tụ quang điểm, nàng nhìn về phái chàng, thì thầm nhẹ tựa như hư vô trong gió: ‘’ Bão... đang ... lên…’’.
- Này nhóc, con chú mất rồi, vợ chú mất rồi, người thân chú không còn nữa. Họ đều như mẹ mày bây giờ, bị trói đứng rồi đốt đến chết,…
Ánh mắt phản quang những ánh lửa. Giọng người đàn ông như muốn khóc:
- Cuộc sống này, chú chịu quá đủ rồi, chú sẽ giúp mày lần này, coi như bù đắp cho những gì mày đã giúp chú- Chú đập tay vào vai Lưu Phong, và nói tiếp trong cái giọng mũi có chút nghẹn ngào - Tao sẽ giết chết chúng, những tên khốn đã giết chết con gái và vợ tao, dù thế nào tao cũng không hèn nhát nữa, dù thế nào tao cũng phải lôi chúng nó cùng xuống địa ngục.- Anh mắt người đàn ông đục mờ đi, trong đó hình như còn có hình bóng nào đó trong rừng đuốc, rên siết đến là đau khổ…
Thì ra bên cạnh những con người xấu xa, những con người không dám bước ra chống lại số phận cũng có những con người như thế, những con người không còn gì cả, thứ họ còn lại duy nhất là tính mạng của mình. Vì thế, lúc này, họ - những con người đã chịu quá nhiều đau khổ - muốn thoát khỏi nơi địa ngục trần gian này. Và ít nhất, trước khi thoát khỏi nó, họ muốn để lại cho cuộc đời mình, ít nhất là một chút gì đó ý nghĩa. Chẳng hạn như là giết chết, nhấn chìm những kẻ đã khiến họ phải rơi vào cảnh vưc sâu vạn trượng này…
***
Gió gào thét, đêm tối bủa vây trong tiếng mưa vần vù đầy âm u, quái dị. Tố Lạc vươn ánh mắt nhìn theo từng bước chân nặng nề của Lưu Phong. Nàng biết, giờ khắc này chàng đang rất đau đớn, rất thống khổ. Rất đau đớn là bởi vì từng làn mưa cứ chảy xuôi rồi thấm vào làn da đã nhạt màu máu của chàng một sắc tái nhợt. Rất thống khổ là vì dù chàng có làm gì thì cũng chẳng thể cứu được mẹ - người thân duy nhất của chàng, cũng là người chàng yêu thương nhất trên cõi đời này. Chao ôi, dòng đời thật nghiệt ngã, số phận thật ngang trái biết bao nhiêu, khi đã đưa đẩy những con người khốn khổ vào cái vực sâu của nỗi tuyệt vọng và bất lực… Ánh mắt co rút, nàng lại nghĩ về biển lửa đó. Ánh lửa bập bùng, điên dại, nhảy múa những vũ điệu cuồng hoan tí tách thiêu đốt tất cả, nhấn chìm tất cả vào vực sâu của tuyệt vọng… Nàng cũng đã từng như vậy, tuyệt vọng, thống khổ… Cái cảm giác chua cay đến xót xa ấy ai có thể hiểu cho, ông trời không hiểu, cả cái thể chế xấu xa này không hiểu… Ánh mắt hằn lên tia máu, trái tim nàng như quặn lên từng cơn, nàng nhìn về phía chàng và thấy rằng sâu trong ánh mắt kia là một thứ gì đó sáng chói, rực rỡ và mãnh liệt đến kinh người. Mãnh liệt đến như một ngọn lửa rực sáng giữa bầu trời đêm… Liệu phải chăng, nó là ánh lửa phản chiếu bởi từng ánh đuốc nóng bỏng, rực sáng nơi kia…Hay chính là ngọn lửa nơi trái tim chàng, một trái tim căm hờn, điên cuồng, đau khổ đến cùng cực… Hãy cháy lên đi, nàng biết rằng giờ khắc này đây, ngọn lửa trong chính trái tim chàng đang bùng cháy dữ dội, và chàng hãy biến nó thành thứ lợi khí sắc bén nhất để giết chết kẻ thù, biến chúng thành những con quỷ trong biển máu, để trả thù cho những con người đã từng bị chúng hành hạ, tra tấn, áp bức, bóc lột đến hơi thở cuối cùng. Ánh mắt khẽ nhắm lại, dường như quanh quẩn đâu đây, vờn quanh khứu giác một mùi máu tanh lại sộc lên từ phía cuối chân trời ngập một màu đỏ tươi, quạnh quẽ… Ánh mắt lại lần nữa hội tụ quang điểm, nàng nhìn về phái chàng, thì thầm nhẹ tựa như hư vô trong gió: ‘’ Bão... đang ... lên…’’.
Tác giả :
Mĩ Vị Thiên Hạ