Lạc Trôi
Chương 4
‘’Kẻng, Kẻng’’.
Ngoài xa xa, một tiếng, lại một tiếng kẻng vang lên, vọng khắp cả đất trời vùng Kinh Bắc. Cười nhạt, Tố Lạc dừng động tác bôi than lên mặt. Một ngày mới lại lên, tiếng kẻng tập họp nô lệ lại ngân lên vang dội rồi truyền đi khắp cả một vùng đất đầy ắp những nô lệ này. Nó tựa như một lời chú tà ác, biết bao năm vẫn luôn đeo bám dai dẳng lấy thân phận của những con người thấp hèn. Và đè trĩu lên vai họ, một tầng xiềng xích mơ hồ, không cách nào thoát được. Rôì đến cuối cùng, chỉ có thể chết dần, chết mòn như một thứ súc vật.
‘’Kẻng.’’
Một tiếng kẻng nữa lại vang lên, đánh thức nàng. Mím môi, cười nhạt, nàng bôi hết lớp than còn lại lên mặt, lên tay và lên cả chiếc áo bông vốn đã chẳng còn hình dạng lúc đầu. Cười nhạt, nàng nghĩ mình lúc này chắc chẳng khác gì một tên ăn mày. Nhưng một tên ăn mày thì có sao, nó đang là điều nàng cần bây giờ, cần cho môt sự tồn tại hư không, chẳng ai biết đến. Nhíu mày liễu. Cho đến lúc đấy, nàng không thể để bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra được. Nhất định.
Đội lên đầu chiếc mũ tơi. Nàng bước ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa. Nhưng chỉ là một cơn mưa rả rích, chứ không phải là cơn mưa tầm tã, mãnh liệt như hôm qua.
Bước chân nện từng bước lên nền đất nhão nhoét, lầy lội. Tố Lạc cảm thấy bàn chân ngày càng thêm nặng nề. Có lẽ, đất đã bám chắc vào đế giày một tầng dày cộm. Nheo mày, Tố Lạc bỗng chốc lại cảm thấy khó chịu quá đỗi vì cái thời tiết này. Cái thời tiết mà chẳng tốt cũng chẳng xấu nhưng lại gây ra muôn vàn khó khăn cho những cuộc lao động của nô lệ: Di chuyển chậm, động tác khó linh hoat, mưc độ nguy hiểm cho tính mạng tăng gấp bội khi phải chèo cao để cố hoàn thiện một công trình hùng vĩ, tráng lệ để đời của bậc vua chúa nào đó. Mím chặt môi, ánh mắt nàng thoáng lạnh lẽo, hơi thở truyền qua giễu cợt: Có ai biết rằng sau những cung điện, đình đài, lăng tẩm… nguy nga, tráng lệ, đẹp tựa chốn trú ngự của thần tiên ấy là muôn trùng máu, nước mắt và cả sinh mệnh của biết bao người nô lệ khốn khổ. Ánh mắt thoáng đảo qua, nhìn lên bầu trời âm u kia. Dường như nàng thấy đâu đây, bóng dáng những oan hồn vương vất. Chú Dương, dì Ngải, A Tô, A Vạc,… Họ đang ở đấy phải không. Chắc thế, họ đâu thể đầu thai được đâu, máu của họ vẫn đang còn tưới đẫm những hòn đá nơi đây, sinh mệnh của họ vẫn đang bị giam giữ bởi bức trường thành cao dày đặc này thì sao có thể thoát ra được. Nhưng dù họ có đứng đấy, có đau khổ, có tuyệt vọng thì ai hiểu, ai hay. Thứ người đời nhìn thấy chỉ là sự tài năng, sự giàu có, sự hưng thịnh của một triều đại với một vị vua tài ba sau những lớp vàng dát hoa lệ kia.
Vừa suy nghĩ, vừa bước đến gần, Tố Lạc bên tai dường như nghe tiếng quát tháo đinh tai nhức óc của vị cai trưởng và tiếng roi vút ác liệt siết vào da thịt con người chan chát.
-Đồ ngu, mày làm gì mà ngu thế, có việc bê cái ghế lại đây mà cũng không làm xong…
Tiếp sau lại vang lên tiếng chan chát ghê người. Tố Lạc đến gần, xếp vào hàng. Đôi mắt ngước lên, trông về phía tên cai trưởng và người đang bị đánh đến chỉ còn cách nằm bò trên nền đất, rên rỉ. Đó là một ai vậy?Mái tóc toán loạn, vương vãi trên nền đất, bộ quần áo màu nâu đã sờn đỏ màu bạc cũ kĩ, khuôn mặt phúc hậu nhăn nheo, đầy những nếp nhăn xô vẹo thành từng lớp, đau đớn…Dì Phúc, đó là dì Phúc!!! Sắc mặt phút chốc xám nghắt tựa người chết, hơi thở bỗng chốc đông cứng lại, khó thở. Tố Lạc chưa bao giờ cảm thấy giận dữ thế này. Cơn giận dữ cứ như một ngọn lửa bùng lên giữa đáy lòng, ngùn ngụt thiêu cháy ruột gan, rồi trào lên nơi cổ họng, bỏng rát. Người đang nằm dưới đất ấy, không ai khác chính là dì Phúc, người đàn bà đã vô số lần cứu nàng thoát khỏi cái chết. Giờ đây lại đang nằm quằn quại dưới mặt đất hứng chọn hết từng đợt mưa doi này đến đợt mưa roi khác. Bàn tay nắm chặt, nàng thấy người dì ấy run lên bần bật, làn tóc đen tán loạn, rời rạc trên gương mặt trắng bệch như xác chết càng thêm nổi bật. Dì Phúc, mới hôm qua đang còn bị bệnh, bây giờ có lẽ còn chưa khỏi hẳn, vậy mà lại phải chịu một trận roi tàn nhẫn như vậy thì sao mà chịu nổi. Đau lòng, dì ấy, một người tốt như vậy, sao ông trời cứ nỡ lòng nào hành hạ dì ấy hết lần này đến lần khác.
‘’Chát…Chát..’’
Khóe miệng rỉ máu tươi. Người Dì Phúc cuộn tròn lại như một con tôm, rồi lại run lên bần bật tựa như lên cơn động kinh. Còn ánh mắt thì trắng dã ra kinh hãi.
[soiler]
Sắc mặt biến đổi, Tố Lạc hoảng sợ, dì ấy, mắc bệnh, là bệnh truyền nhiễm. Không, sao dì ấy không nói với nàng. Sao dì ấy không nói với nàng để nàng còn tìm cách dấu diếm, chư nếu không cứ thế này thì, dì ấy sẽ bị phát hiện mất. Thân thế nàng lạnh toát, đầu ngón tay như muốn đông cứng lại. Ngước ánh mắt, nàng nhìn về phía tên cai trưởng, mắt hắn đang trợn trừng lên, tức giận, nào có để ý đến hiện trạng của dì đâu. Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tố Lạc cố trấn định tinh thần, toan bước ra. Nàng tuyệt đối không thể để cho dì Phúc chết. Người đàn bà ấy, không phải là người nào khác, mà là người nàng coi là người mẹ thứ hai của mình. Ánh mắt thắt lại, trên đời này, nếu không phải có dì ấy, thì nàng đã không thể sống đến bây giờ. Bàn tay nắm chặt, dù cho rằng, quyết định lúc này có thể ảnh hưởng rất nhiều đến các kế hoạch tiếp theo của nàng, nhưng nàng tuyệt không thể làm gì khác, không thể suy xét thêm bất kì điều gì nữa. Bước chân khẽ dịch chuyển, Tố Lạc toan bước ra, nhưng…
‘’Pặc’’.
Bàn tay bị giữ chặt. Tố Lạc quay đầu, nhìn về phía sau. Là Lưu Phong ư. Chàng đang nắm chặt cổ tay nàng, không buông lỏng. Còn sắc mặt thì xám ngắt lại. Ánh mắt đỏ au. Hơi thở đông cứng lại như chịu một nỗi đau nào đó rất lớn.
-Lưu Phong, chàng làm gì vậy, buông ta ra.- Nàng nhìn chàng. Nàng biết giờ khắc này chàng đang phải hứng chịu sự đau khổ, dằn vặt thế nào. Bởi vì, người kia, không phải ai khác, chính là mẹ chàng,. Người thân duy nhất của chàng. Còn nỗi đau nào đau đớn hơn khi phải nhìn cảnh người thân bị hành hạ, bị giết chết cơ chứ. Ánh mắt thoáng tối lại, trong tâm tưởng nàng lại tái hiện hình ảnh một biển lửa, và trong biển lửa đó, những người thân của nàng: Phụ thân, mẫu thân, đại huynh, nhị huynh, đại tẩu,… rồi thật nhiều người khác nữa dần dần, từ từ bị ngọn lửa liếm gọn. Họ như biến thành một ngọn đuốc sống bùng cháy dữ dội… Ánh mắt lạc dần, nhòa dần, dường như nàng vẫn còn nghe bên tai tiếng gào thét đinh tai nhức óc tựa tiếng gọi của ma quỷ vang vọng bên tai… Ánh mắt chua xót, lúc này nàng tưởng nàng đã khóc, nhưng không, nàng không khóc, khóc gì nữa, nàng đã khóc quá nhiều rồi. Khóc nhiều đến mức giờ đây chẳng còn nổi giọt nước mắt nào nữa.
Một tiếng roi xé gió lại vang lên, đánh thức Tố Lạc. Nàng vội gạt tay chàng ra, nàng phải đi cứu dì Phúc. Nàng không thể để mất thêm bất cứ một người thân nào nữa.
Bàn tay siết chặt. Chàng không thả nàng ra. Hơi thở bất chấp, ánh mắt cứng rắn. Chàng lên tiếng:
-Để ta đi.
Nói rồi bàn tay chàng buông lỏng. Môi khẽ mỉm cười tỏa nắng. Lần này để ta đi. Tố Lạc, được không.
Nhìn nụ cười của chàng, nhìn ánh mắt của chàng, nhìn bước chân của chàng. Trong lòng nàng chợt nổi lên một cơn sợ hãi, kinh hoảng. Bàn tay vội giơ lên, không thể kiểm soát nổi, giữ chặt chàng.
Quay đầu, chàng nhìn ánh mắt đen lay láy của nàng. Chợt cảm thấy vui vẻ. Tố Lạc, nàng lo cho ta sao. Mỉm cười nhạt nhòa, thì ra nàng cũng quan tâm tới chàng, mà không phải chỉ là lợi dụng thôi. Trái tim xiết lại, đột nhiên chàng lại sợ cái chết vô cùng. Chết rồi, chàng sẽ không thể gặp nàng nữa, không thể ở bên nàng nữa, không thể an ủi nàng mỗi khi nàng buồn nữa, không thể… làm gì nữa… Bàn tay thoáng trở lạnh. Hơi thở chàng đau đớn. Ánh mắt chàng chua cay. Tố Lạc, có lẽ đây là lần cuối chàng được nhìn thấy nàng. Chàng biết, cái tội danh phản kháng cai trưởng là tội chết. Nhưng lúc này, chàng hiển nhiên không thể lùi bước, không thể sợ hãi. Vì sao ư, chàng không thể hèn nhát thêm một lần nào nữa, hèn nhát một lần là quá đủ rồi. Một lần là đã đủ cho những trả giá rồi… Ánh mắt thoáng lạc lõng… Phụ thân, người ở trên đấy, vẫn khỏe chứ. Cười đau đớn. Người không trách con chứ, trách con vì đã hèn nhát, vì đã sống như một hồn ma, sống mà bào mòn cả hết sự sống, sống mà không dám phản kháng, sống mà chỉ biết quỳ phục trước cường quyền, mặc cho nó sắp đặt, mặc cho nó giết chết từng ngày… Ánh mắt nhắm lại, cường quyền, nó là gì mà khiến người ta phải quỳ phục xuống như một con chó thế này… Một con chó chỉ biết trung thành và vẫy đuôi vui mừng kể cả khi bị hành hạ đến chết…Cười nhẹ, chàng ngước lên trời, phụ thân,lần này, người đừng lo, con sẽ không hèn nhát nữa, sẽ không để mẫu thân phải chịu thêm bất cứ hành hạ nào giống người nữa. Cúi đầu, chàng nhìn về phía nàng. Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng lúc đó đã kéo chàng ra cái vỏ bọc của mình và cho chàng biết rằng chàng là một con người chứ không phải là một thứ súc vật, để ít nhất lúc này chàng có thể được sống một lần… Ánh mắt thoáng trong sạch, chàng nhìn nàng, thì thầm: ‘’Hãy sống thay ta, hãy thoát khổi nơi này, Tố Lạc.’’ Rồi gạt tay nàng ra, chạy vụt đi.
Ngoài xa xa, một tiếng, lại một tiếng kẻng vang lên, vọng khắp cả đất trời vùng Kinh Bắc. Cười nhạt, Tố Lạc dừng động tác bôi than lên mặt. Một ngày mới lại lên, tiếng kẻng tập họp nô lệ lại ngân lên vang dội rồi truyền đi khắp cả một vùng đất đầy ắp những nô lệ này. Nó tựa như một lời chú tà ác, biết bao năm vẫn luôn đeo bám dai dẳng lấy thân phận của những con người thấp hèn. Và đè trĩu lên vai họ, một tầng xiềng xích mơ hồ, không cách nào thoát được. Rôì đến cuối cùng, chỉ có thể chết dần, chết mòn như một thứ súc vật.
‘’Kẻng.’’
Một tiếng kẻng nữa lại vang lên, đánh thức nàng. Mím môi, cười nhạt, nàng bôi hết lớp than còn lại lên mặt, lên tay và lên cả chiếc áo bông vốn đã chẳng còn hình dạng lúc đầu. Cười nhạt, nàng nghĩ mình lúc này chắc chẳng khác gì một tên ăn mày. Nhưng một tên ăn mày thì có sao, nó đang là điều nàng cần bây giờ, cần cho môt sự tồn tại hư không, chẳng ai biết đến. Nhíu mày liễu. Cho đến lúc đấy, nàng không thể để bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra được. Nhất định.
Đội lên đầu chiếc mũ tơi. Nàng bước ra ngoài.
Trời vẫn đang mưa. Nhưng chỉ là một cơn mưa rả rích, chứ không phải là cơn mưa tầm tã, mãnh liệt như hôm qua.
Bước chân nện từng bước lên nền đất nhão nhoét, lầy lội. Tố Lạc cảm thấy bàn chân ngày càng thêm nặng nề. Có lẽ, đất đã bám chắc vào đế giày một tầng dày cộm. Nheo mày, Tố Lạc bỗng chốc lại cảm thấy khó chịu quá đỗi vì cái thời tiết này. Cái thời tiết mà chẳng tốt cũng chẳng xấu nhưng lại gây ra muôn vàn khó khăn cho những cuộc lao động của nô lệ: Di chuyển chậm, động tác khó linh hoat, mưc độ nguy hiểm cho tính mạng tăng gấp bội khi phải chèo cao để cố hoàn thiện một công trình hùng vĩ, tráng lệ để đời của bậc vua chúa nào đó. Mím chặt môi, ánh mắt nàng thoáng lạnh lẽo, hơi thở truyền qua giễu cợt: Có ai biết rằng sau những cung điện, đình đài, lăng tẩm… nguy nga, tráng lệ, đẹp tựa chốn trú ngự của thần tiên ấy là muôn trùng máu, nước mắt và cả sinh mệnh của biết bao người nô lệ khốn khổ. Ánh mắt thoáng đảo qua, nhìn lên bầu trời âm u kia. Dường như nàng thấy đâu đây, bóng dáng những oan hồn vương vất. Chú Dương, dì Ngải, A Tô, A Vạc,… Họ đang ở đấy phải không. Chắc thế, họ đâu thể đầu thai được đâu, máu của họ vẫn đang còn tưới đẫm những hòn đá nơi đây, sinh mệnh của họ vẫn đang bị giam giữ bởi bức trường thành cao dày đặc này thì sao có thể thoát ra được. Nhưng dù họ có đứng đấy, có đau khổ, có tuyệt vọng thì ai hiểu, ai hay. Thứ người đời nhìn thấy chỉ là sự tài năng, sự giàu có, sự hưng thịnh của một triều đại với một vị vua tài ba sau những lớp vàng dát hoa lệ kia.
Vừa suy nghĩ, vừa bước đến gần, Tố Lạc bên tai dường như nghe tiếng quát tháo đinh tai nhức óc của vị cai trưởng và tiếng roi vút ác liệt siết vào da thịt con người chan chát.
-Đồ ngu, mày làm gì mà ngu thế, có việc bê cái ghế lại đây mà cũng không làm xong…
Tiếp sau lại vang lên tiếng chan chát ghê người. Tố Lạc đến gần, xếp vào hàng. Đôi mắt ngước lên, trông về phía tên cai trưởng và người đang bị đánh đến chỉ còn cách nằm bò trên nền đất, rên rỉ. Đó là một ai vậy?Mái tóc toán loạn, vương vãi trên nền đất, bộ quần áo màu nâu đã sờn đỏ màu bạc cũ kĩ, khuôn mặt phúc hậu nhăn nheo, đầy những nếp nhăn xô vẹo thành từng lớp, đau đớn…Dì Phúc, đó là dì Phúc!!! Sắc mặt phút chốc xám nghắt tựa người chết, hơi thở bỗng chốc đông cứng lại, khó thở. Tố Lạc chưa bao giờ cảm thấy giận dữ thế này. Cơn giận dữ cứ như một ngọn lửa bùng lên giữa đáy lòng, ngùn ngụt thiêu cháy ruột gan, rồi trào lên nơi cổ họng, bỏng rát. Người đang nằm dưới đất ấy, không ai khác chính là dì Phúc, người đàn bà đã vô số lần cứu nàng thoát khỏi cái chết. Giờ đây lại đang nằm quằn quại dưới mặt đất hứng chọn hết từng đợt mưa doi này đến đợt mưa roi khác. Bàn tay nắm chặt, nàng thấy người dì ấy run lên bần bật, làn tóc đen tán loạn, rời rạc trên gương mặt trắng bệch như xác chết càng thêm nổi bật. Dì Phúc, mới hôm qua đang còn bị bệnh, bây giờ có lẽ còn chưa khỏi hẳn, vậy mà lại phải chịu một trận roi tàn nhẫn như vậy thì sao mà chịu nổi. Đau lòng, dì ấy, một người tốt như vậy, sao ông trời cứ nỡ lòng nào hành hạ dì ấy hết lần này đến lần khác.
‘’Chát…Chát..’’
Khóe miệng rỉ máu tươi. Người Dì Phúc cuộn tròn lại như một con tôm, rồi lại run lên bần bật tựa như lên cơn động kinh. Còn ánh mắt thì trắng dã ra kinh hãi.
[soiler]
Sắc mặt biến đổi, Tố Lạc hoảng sợ, dì ấy, mắc bệnh, là bệnh truyền nhiễm. Không, sao dì ấy không nói với nàng. Sao dì ấy không nói với nàng để nàng còn tìm cách dấu diếm, chư nếu không cứ thế này thì, dì ấy sẽ bị phát hiện mất. Thân thế nàng lạnh toát, đầu ngón tay như muốn đông cứng lại. Ngước ánh mắt, nàng nhìn về phía tên cai trưởng, mắt hắn đang trợn trừng lên, tức giận, nào có để ý đến hiện trạng của dì đâu. Thầm thở phào nhẹ nhõm, Tố Lạc cố trấn định tinh thần, toan bước ra. Nàng tuyệt đối không thể để cho dì Phúc chết. Người đàn bà ấy, không phải là người nào khác, mà là người nàng coi là người mẹ thứ hai của mình. Ánh mắt thắt lại, trên đời này, nếu không phải có dì ấy, thì nàng đã không thể sống đến bây giờ. Bàn tay nắm chặt, dù cho rằng, quyết định lúc này có thể ảnh hưởng rất nhiều đến các kế hoạch tiếp theo của nàng, nhưng nàng tuyệt không thể làm gì khác, không thể suy xét thêm bất kì điều gì nữa. Bước chân khẽ dịch chuyển, Tố Lạc toan bước ra, nhưng…
‘’Pặc’’.
Bàn tay bị giữ chặt. Tố Lạc quay đầu, nhìn về phía sau. Là Lưu Phong ư. Chàng đang nắm chặt cổ tay nàng, không buông lỏng. Còn sắc mặt thì xám ngắt lại. Ánh mắt đỏ au. Hơi thở đông cứng lại như chịu một nỗi đau nào đó rất lớn.
-Lưu Phong, chàng làm gì vậy, buông ta ra.- Nàng nhìn chàng. Nàng biết giờ khắc này chàng đang phải hứng chịu sự đau khổ, dằn vặt thế nào. Bởi vì, người kia, không phải ai khác, chính là mẹ chàng,. Người thân duy nhất của chàng. Còn nỗi đau nào đau đớn hơn khi phải nhìn cảnh người thân bị hành hạ, bị giết chết cơ chứ. Ánh mắt thoáng tối lại, trong tâm tưởng nàng lại tái hiện hình ảnh một biển lửa, và trong biển lửa đó, những người thân của nàng: Phụ thân, mẫu thân, đại huynh, nhị huynh, đại tẩu,… rồi thật nhiều người khác nữa dần dần, từ từ bị ngọn lửa liếm gọn. Họ như biến thành một ngọn đuốc sống bùng cháy dữ dội… Ánh mắt lạc dần, nhòa dần, dường như nàng vẫn còn nghe bên tai tiếng gào thét đinh tai nhức óc tựa tiếng gọi của ma quỷ vang vọng bên tai… Ánh mắt chua xót, lúc này nàng tưởng nàng đã khóc, nhưng không, nàng không khóc, khóc gì nữa, nàng đã khóc quá nhiều rồi. Khóc nhiều đến mức giờ đây chẳng còn nổi giọt nước mắt nào nữa.
Một tiếng roi xé gió lại vang lên, đánh thức Tố Lạc. Nàng vội gạt tay chàng ra, nàng phải đi cứu dì Phúc. Nàng không thể để mất thêm bất cứ một người thân nào nữa.
Bàn tay siết chặt. Chàng không thả nàng ra. Hơi thở bất chấp, ánh mắt cứng rắn. Chàng lên tiếng:
-Để ta đi.
Nói rồi bàn tay chàng buông lỏng. Môi khẽ mỉm cười tỏa nắng. Lần này để ta đi. Tố Lạc, được không.
Nhìn nụ cười của chàng, nhìn ánh mắt của chàng, nhìn bước chân của chàng. Trong lòng nàng chợt nổi lên một cơn sợ hãi, kinh hoảng. Bàn tay vội giơ lên, không thể kiểm soát nổi, giữ chặt chàng.
Quay đầu, chàng nhìn ánh mắt đen lay láy của nàng. Chợt cảm thấy vui vẻ. Tố Lạc, nàng lo cho ta sao. Mỉm cười nhạt nhòa, thì ra nàng cũng quan tâm tới chàng, mà không phải chỉ là lợi dụng thôi. Trái tim xiết lại, đột nhiên chàng lại sợ cái chết vô cùng. Chết rồi, chàng sẽ không thể gặp nàng nữa, không thể ở bên nàng nữa, không thể an ủi nàng mỗi khi nàng buồn nữa, không thể… làm gì nữa… Bàn tay thoáng trở lạnh. Hơi thở chàng đau đớn. Ánh mắt chàng chua cay. Tố Lạc, có lẽ đây là lần cuối chàng được nhìn thấy nàng. Chàng biết, cái tội danh phản kháng cai trưởng là tội chết. Nhưng lúc này, chàng hiển nhiên không thể lùi bước, không thể sợ hãi. Vì sao ư, chàng không thể hèn nhát thêm một lần nào nữa, hèn nhát một lần là quá đủ rồi. Một lần là đã đủ cho những trả giá rồi… Ánh mắt thoáng lạc lõng… Phụ thân, người ở trên đấy, vẫn khỏe chứ. Cười đau đớn. Người không trách con chứ, trách con vì đã hèn nhát, vì đã sống như một hồn ma, sống mà bào mòn cả hết sự sống, sống mà không dám phản kháng, sống mà chỉ biết quỳ phục trước cường quyền, mặc cho nó sắp đặt, mặc cho nó giết chết từng ngày… Ánh mắt nhắm lại, cường quyền, nó là gì mà khiến người ta phải quỳ phục xuống như một con chó thế này… Một con chó chỉ biết trung thành và vẫy đuôi vui mừng kể cả khi bị hành hạ đến chết…Cười nhẹ, chàng ngước lên trời, phụ thân,lần này, người đừng lo, con sẽ không hèn nhát nữa, sẽ không để mẫu thân phải chịu thêm bất cứ hành hạ nào giống người nữa. Cúi đầu, chàng nhìn về phía nàng. Cảm ơn nàng, cảm ơn nàng lúc đó đã kéo chàng ra cái vỏ bọc của mình và cho chàng biết rằng chàng là một con người chứ không phải là một thứ súc vật, để ít nhất lúc này chàng có thể được sống một lần… Ánh mắt thoáng trong sạch, chàng nhìn nàng, thì thầm: ‘’Hãy sống thay ta, hãy thoát khổi nơi này, Tố Lạc.’’ Rồi gạt tay nàng ra, chạy vụt đi.
Tác giả :
Mĩ Vị Thiên Hạ