Lạc Trôi
Chương 11
‘’Lá trôi, lá mãi trôi về đâu
Hoa trôi, hoa mãi trôi về nơi nào
Đời người biệt ly nào mấy ai biết trước…’'
-Đoàng…Chíu chíu…
Pháo báo hiệu. Thời khắc này đã đến. Nàng nắm chặt con dao, giơ lên trong màn mưa, giọng khản đặc
-Không thành công cũng thành nhân… Tiến lên…
Như một lời hiệu triệu, pháo trên bầu trời đồng loạt nổ… Hòa vào đó là tiếng hô vang bạo động của hơn 3000 nô lệ của vùng đất Kinh Bắc dưới sự cai trị của vị lãnh chúa Trần Bí…Cuộc bạo loạn đó được lịch sử ghi lại như cuộc bạo động lớn nhất, quy mô lớn nhất từ trước đến nay… Nó như là ‘’cánh chim én nhỏ báo hiệu xuân về’’ của lịch sử đất tranh phá tan ách chiếm hữu nô lệ.
***
Máu úa ra, nàng đâm thật mạnh. Những bông hoa máu lan tỏa tựa mạn đà la trong đêm tối, mĩ lệ mà quyến rũ. Giết người, nàng đã giết người… Máu phun ra, bắn vào môi, mặn chát… Máu phun ra, thấm vào hơi thở, tanh tưởi… Thì ra vị máu của con người là vầy đây, bây giờ nàng mới có thể biết nó lại kinh tởm đến thế, kinh tởm đến mức nàng muốn nôn mửa. Hơi cúi người xuống, sắc mặt trắng bệch không còn sức sống…Tay cầm dao thì run lên bần bật…
***
Thân mình ông co rúm lại. Máu… Máu túa ra, tung tóe trong cơn mưa sao lại nhạt nhòa mà lạnh lẽo đến thế. Chiến đấu. Ông giờ phút này phải cầm súng chiến đấu, đó là trách nhiệm của một người lính. Nhưng ông…chiến đấu… Ông chiến đấu để làm gì? Giết chết họ ư… Không, ông không làm thế được. Nước mắt giàn giụa. Ông lại nghĩ về quá khứ… Cái quá khứ của một thời làm nô lệ đó…Nghĩ đến là lại đau, nghĩ đến là lại dằn vặt, nghĩ đến là lại khốn khổ… Ông, con người tồi tệ này đã dẫm đạp lên biết bao nhiêu là sinh mạng của người nô lệ để có thể giải thoát… Nước mắt lại mặn chát…Ông nhớ máu, đêm đó là một đêm đầy máu, người đàn ông tên Khải A Tư đó đã cứu ông… một kẻ phản bội. A Khải Tư –người thủ lĩnh phản loạn nhưng cũng đồng thời là người bạn tri giao của ông đó…Răng ông nghiến lại, kìm chế tiếng nghẹn ngào… Ông đã làm gì??? Vết nhăn như xô lại trên từng cơ mặt, ông nấc lên như một đứa trẻ đầy tội lỗi… Ông đã phản bội ông ấy giống như ngày trước ông đã từng lấy dao đâm một người bạn khác của mình… Chỉ khác là ông lúc đó giết người một cách gián tiếp hơn thôi. Ánh mắt đau đớn…Ông đã bán đứng người anh em chí cốt của mình để được sống. Và không chỉ dẫm đạp lên sinh mạng của người anh em đó, ông cũng đã giẫm đạp lên bao sinh mạng con người. Ông đã khiến họ, những con người hiền lành, chân chất phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Ô Mã Nhi…Nước mắt tuôn rơi, quá khứ đen tối lại hiện về, trái tim ông đau đớn, dường như quanh khứu giác lại chỉ còn vị của máu... Ôm lấy đầu, ông hoảng sợ co mình lại…
-Bịch…
Thân thể bị đụng mạnh, ông văng ra xa, con rối gỗ trong lòng lăn lóc rơi khỏi tấm áo vốn đã ướt đẫm…
Rối gỗ… Rối gỗ của con gái ông… Đứa con gái duy nhất đồng thời cũng là niềm hạnh phúc duy nhất đối với ông…Loạng choạng bước chân… Mắt ông loang đi trong cái màu đỏ của máu… Và thế là ông bước đến gần…Ông muốn nhặt con rối gỗ đó…
-Cẩn thận… Tố Lạc- Tiếng Lưu Phong vang lên, dền tai, inh óc… Tố Lạc giật mình, một dòng máu đỏ phun vào mặt, âm ấm…
Cúi đầu xuống, người đàn ông nhìn chằm chằm vết đâm ở ngực… Đau nhói… Từng dòng nước ấm như tuôn chảy, ồ ạt vọt ra khỏi cơ thể… Thì ra mùi vị của việc bị đâm là như thế này đây …Mỉm cười có chút chua xót… Người bạn già à… Ông đang trả thù tôi phải không… Ông đang hả hê lắm phải không…Vì cuối cùng cũng đón được tôi để cùng bầu bạn với ông rồi … Chắc hẳn ông đã phải rất buồn nhỉ… Ánh mắt hơi lạc lõng, ông nhìn về phía xa xa như suy tưởng lại như đau đớn…Còn ông, A Khải Tư, ông có còn trách tôi không, có còn trách tên phản bội này nữa không. Chắc có, ha ha…Nước mắt tuôn trào trên làn má, rơi xuống kẽ miệng vốn đã rỉ máu càng thêm mặn chát… Bàn tay ông tiếp tục vươn tới, ánh mắt mờ ảo là một con rối gỗ nằm lăn lóc trên nền đất ướt…Con ơi, cha không thể về với con được nữa rồi… Con gái yêu của cha…
-Chú Tạ… -Đỡ lấy thân người đang dần đổ ập xuống của chú… Tố Lạc lại thấy lòng thắt lại…Ánh mắt mờ đi, giọng lạc hẳn…
Hơi mở ánh măt nhập nhòa…Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái trước mắt... Thì ra là Tố Lạc, cô bé mà ông nhặt được trong đêm đông giá rét đấy… Ha ha, cả đời làm việc ác, có đúng một lần trong đời, một làn duy nhất và cũng là lần cuối cùng ông làm được một việc không thẹn với lương tâm. Làm được một việc mà khi xuống suối vàng ít nhất ông cũng có thể mỉm cười vì nó…Bàn tay nắm chặt con dối gỗ, người đàn ông đặt nó vào lòng bàn tay Tố Lạc, ánh mắt dần đục mờ đi, hơi thở dần yếu ớt:
-Giúp chú…- Bàn tay dần buông lỏng, hơi thở dần tắc nghẽn. Miệng người đàn ông tràn ra máu tươi, ánh mắt tối tăm, chút sức sống cuối cùng… đứt đoạn…
-Chú Tạ… - Ánh mắt tối đen như mực, hơi thở nàng lạc đi đông cứng lại. Đôi bàn tay cứng ngắc đưa lên dò xét hơi thở người đàn ông. Còn không??? Không còn, đã không còn nữa… Chú ấy chết rồi… Mắt nhòa đi, dường như nàng còn nghe đâu đây tiếng trò chuyện thủ thỉ thân thiết:
-Tại sao chú không giống những người khác ghét những người như bọn cháu…
Đáp lại là tiếng cười cố hữu và tiếng nói hồn hậu
-Vì ta đã từng… đã từng có một quãng thời gian khổ hệt như bọn nhóc vậy… nên ta thương họ hơn là ghét… Thế thôi…
-Thế sao chú lại cứu cháu trong đêm đông đó, cháu thấy họ bảo chú cứu cháu từ miệng vài con sói đói…
-Ha ha…-Lại tiếng cười này, người đàn ông trả lời bâng quơ- Vì ta thích thôi, không được à nhóc…
-Chú rất thương gia đình mình sao…-Cô bé quay đầu, ánh mắt có chút mơ hồ lại đong đầy ấm áp…
-Phải… rất thương…- Chú quay đầu, cười sảng khoái, xoa đầu cô bé - Khi nào chú sinh một cô bé kháu khỉnh, chú sẽ cho cháu xem nó xinh đẹp hơn cháu đến nhường nào…Cháu sẽ phải ghen tị đấy… ha ha…
Mưa tí tách nặng hạt… Đất trời sao mù mịt và u ám…
Tố Lạc ngẩng đầu, nhìn về xa xa, nơi hàng ngàn cánh tay ma chơi đang ve vẩy… Đó là gì… Đó là những thân cây ư, chúng đang chào đón ai vậy… Chú Tạ à, con chú cháu còn chưa có được nhìn thấy đâu… Hình như chú bảo nó mới còn đang tập đi thì phải…Đúng không chú…Linh hồn người đàn ông dần bay lên, phiêu đãng… Chú Tạ, chú đi thật sao… Cháu còn chưa kịp báo đáp chú… Vụt đứng dậy, Tố Lạc đuổi theo… Nhưng không kịp, rừng cánh tay ma chơi kia cứ vẫy chào… cứ vẫy chào… cứ vẫy chào mãi...
Hoa trôi, hoa mãi trôi về nơi nào
Đời người biệt ly nào mấy ai biết trước…’'
-Đoàng…Chíu chíu…
Pháo báo hiệu. Thời khắc này đã đến. Nàng nắm chặt con dao, giơ lên trong màn mưa, giọng khản đặc
-Không thành công cũng thành nhân… Tiến lên…
Như một lời hiệu triệu, pháo trên bầu trời đồng loạt nổ… Hòa vào đó là tiếng hô vang bạo động của hơn 3000 nô lệ của vùng đất Kinh Bắc dưới sự cai trị của vị lãnh chúa Trần Bí…Cuộc bạo loạn đó được lịch sử ghi lại như cuộc bạo động lớn nhất, quy mô lớn nhất từ trước đến nay… Nó như là ‘’cánh chim én nhỏ báo hiệu xuân về’’ của lịch sử đất tranh phá tan ách chiếm hữu nô lệ.
***
Máu úa ra, nàng đâm thật mạnh. Những bông hoa máu lan tỏa tựa mạn đà la trong đêm tối, mĩ lệ mà quyến rũ. Giết người, nàng đã giết người… Máu phun ra, bắn vào môi, mặn chát… Máu phun ra, thấm vào hơi thở, tanh tưởi… Thì ra vị máu của con người là vầy đây, bây giờ nàng mới có thể biết nó lại kinh tởm đến thế, kinh tởm đến mức nàng muốn nôn mửa. Hơi cúi người xuống, sắc mặt trắng bệch không còn sức sống…Tay cầm dao thì run lên bần bật…
***
Thân mình ông co rúm lại. Máu… Máu túa ra, tung tóe trong cơn mưa sao lại nhạt nhòa mà lạnh lẽo đến thế. Chiến đấu. Ông giờ phút này phải cầm súng chiến đấu, đó là trách nhiệm của một người lính. Nhưng ông…chiến đấu… Ông chiến đấu để làm gì? Giết chết họ ư… Không, ông không làm thế được. Nước mắt giàn giụa. Ông lại nghĩ về quá khứ… Cái quá khứ của một thời làm nô lệ đó…Nghĩ đến là lại đau, nghĩ đến là lại dằn vặt, nghĩ đến là lại khốn khổ… Ông, con người tồi tệ này đã dẫm đạp lên biết bao nhiêu là sinh mạng của người nô lệ để có thể giải thoát… Nước mắt lại mặn chát…Ông nhớ máu, đêm đó là một đêm đầy máu, người đàn ông tên Khải A Tư đó đã cứu ông… một kẻ phản bội. A Khải Tư –người thủ lĩnh phản loạn nhưng cũng đồng thời là người bạn tri giao của ông đó…Răng ông nghiến lại, kìm chế tiếng nghẹn ngào… Ông đã làm gì??? Vết nhăn như xô lại trên từng cơ mặt, ông nấc lên như một đứa trẻ đầy tội lỗi… Ông đã phản bội ông ấy giống như ngày trước ông đã từng lấy dao đâm một người bạn khác của mình… Chỉ khác là ông lúc đó giết người một cách gián tiếp hơn thôi. Ánh mắt đau đớn…Ông đã bán đứng người anh em chí cốt của mình để được sống. Và không chỉ dẫm đạp lên sinh mạng của người anh em đó, ông cũng đã giẫm đạp lên bao sinh mạng con người. Ông đã khiến họ, những con người hiền lành, chân chất phải bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của Ô Mã Nhi…Nước mắt tuôn rơi, quá khứ đen tối lại hiện về, trái tim ông đau đớn, dường như quanh khứu giác lại chỉ còn vị của máu... Ôm lấy đầu, ông hoảng sợ co mình lại…
-Bịch…
Thân thể bị đụng mạnh, ông văng ra xa, con rối gỗ trong lòng lăn lóc rơi khỏi tấm áo vốn đã ướt đẫm…
Rối gỗ… Rối gỗ của con gái ông… Đứa con gái duy nhất đồng thời cũng là niềm hạnh phúc duy nhất đối với ông…Loạng choạng bước chân… Mắt ông loang đi trong cái màu đỏ của máu… Và thế là ông bước đến gần…Ông muốn nhặt con rối gỗ đó…
-Cẩn thận… Tố Lạc- Tiếng Lưu Phong vang lên, dền tai, inh óc… Tố Lạc giật mình, một dòng máu đỏ phun vào mặt, âm ấm…
Cúi đầu xuống, người đàn ông nhìn chằm chằm vết đâm ở ngực… Đau nhói… Từng dòng nước ấm như tuôn chảy, ồ ạt vọt ra khỏi cơ thể… Thì ra mùi vị của việc bị đâm là như thế này đây …Mỉm cười có chút chua xót… Người bạn già à… Ông đang trả thù tôi phải không… Ông đang hả hê lắm phải không…Vì cuối cùng cũng đón được tôi để cùng bầu bạn với ông rồi … Chắc hẳn ông đã phải rất buồn nhỉ… Ánh mắt hơi lạc lõng, ông nhìn về phía xa xa như suy tưởng lại như đau đớn…Còn ông, A Khải Tư, ông có còn trách tôi không, có còn trách tên phản bội này nữa không. Chắc có, ha ha…Nước mắt tuôn trào trên làn má, rơi xuống kẽ miệng vốn đã rỉ máu càng thêm mặn chát… Bàn tay ông tiếp tục vươn tới, ánh mắt mờ ảo là một con rối gỗ nằm lăn lóc trên nền đất ướt…Con ơi, cha không thể về với con được nữa rồi… Con gái yêu của cha…
-Chú Tạ… -Đỡ lấy thân người đang dần đổ ập xuống của chú… Tố Lạc lại thấy lòng thắt lại…Ánh mắt mờ đi, giọng lạc hẳn…
Hơi mở ánh măt nhập nhòa…Người đàn ông nhìn chằm chằm cô gái trước mắt... Thì ra là Tố Lạc, cô bé mà ông nhặt được trong đêm đông giá rét đấy… Ha ha, cả đời làm việc ác, có đúng một lần trong đời, một làn duy nhất và cũng là lần cuối cùng ông làm được một việc không thẹn với lương tâm. Làm được một việc mà khi xuống suối vàng ít nhất ông cũng có thể mỉm cười vì nó…Bàn tay nắm chặt con dối gỗ, người đàn ông đặt nó vào lòng bàn tay Tố Lạc, ánh mắt dần đục mờ đi, hơi thở dần yếu ớt:
-Giúp chú…- Bàn tay dần buông lỏng, hơi thở dần tắc nghẽn. Miệng người đàn ông tràn ra máu tươi, ánh mắt tối tăm, chút sức sống cuối cùng… đứt đoạn…
-Chú Tạ… - Ánh mắt tối đen như mực, hơi thở nàng lạc đi đông cứng lại. Đôi bàn tay cứng ngắc đưa lên dò xét hơi thở người đàn ông. Còn không??? Không còn, đã không còn nữa… Chú ấy chết rồi… Mắt nhòa đi, dường như nàng còn nghe đâu đây tiếng trò chuyện thủ thỉ thân thiết:
-Tại sao chú không giống những người khác ghét những người như bọn cháu…
Đáp lại là tiếng cười cố hữu và tiếng nói hồn hậu
-Vì ta đã từng… đã từng có một quãng thời gian khổ hệt như bọn nhóc vậy… nên ta thương họ hơn là ghét… Thế thôi…
-Thế sao chú lại cứu cháu trong đêm đông đó, cháu thấy họ bảo chú cứu cháu từ miệng vài con sói đói…
-Ha ha…-Lại tiếng cười này, người đàn ông trả lời bâng quơ- Vì ta thích thôi, không được à nhóc…
-Chú rất thương gia đình mình sao…-Cô bé quay đầu, ánh mắt có chút mơ hồ lại đong đầy ấm áp…
-Phải… rất thương…- Chú quay đầu, cười sảng khoái, xoa đầu cô bé - Khi nào chú sinh một cô bé kháu khỉnh, chú sẽ cho cháu xem nó xinh đẹp hơn cháu đến nhường nào…Cháu sẽ phải ghen tị đấy… ha ha…
Mưa tí tách nặng hạt… Đất trời sao mù mịt và u ám…
Tố Lạc ngẩng đầu, nhìn về xa xa, nơi hàng ngàn cánh tay ma chơi đang ve vẩy… Đó là gì… Đó là những thân cây ư, chúng đang chào đón ai vậy… Chú Tạ à, con chú cháu còn chưa có được nhìn thấy đâu… Hình như chú bảo nó mới còn đang tập đi thì phải…Đúng không chú…Linh hồn người đàn ông dần bay lên, phiêu đãng… Chú Tạ, chú đi thật sao… Cháu còn chưa kịp báo đáp chú… Vụt đứng dậy, Tố Lạc đuổi theo… Nhưng không kịp, rừng cánh tay ma chơi kia cứ vẫy chào… cứ vẫy chào… cứ vẫy chào mãi...
Tác giả :
Mĩ Vị Thiên Hạ