Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi
Chương 19: Lửa giận
“Vũ?"
Vũ xuất hiện ở đây, An Nhiên không thể không giật mình, sau khi cô thôi việc liền rời khỏi khách sạn, sau đó cô đến nơi này mà không nói cho ai biết, sao Vũ có thể tìm được cô?
Vũ xoay người, thấy người mình cực khổ tìm kiếm bao nhiêu lâu nay đang đứng trước mặt , kích động đi về phía trước đột nhiên ôm lấy An Nhiên, chất vấn cô nhưng lo lắng còn nhiều hơn: “Nhiên Nhiên, thời gian qua em ở đây sao? Tại sao thôi việc cũng không nói một tiếng? Thân gái một mình như em ở tại vùng ngoại thành thế này, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Anh hỏi liên tiếp, khiến An Nhiên không biết nên trả lời anh thế nào, nhìn thấy bộ dạng Vũ lo lắng, bây giờ nghĩ lại thấy chính mình khi đó quả thật hơi quá mức thô lỗ, cô chỉ lo bản thân trốn tránh mọi thứ trước mắt, lại quên người mất người xung quanh cũng sẽ lo lắng cho mình, Vũ lo lắng đến như vậy, thật không biết ba và mẹ sốt ruột thế nào.
“Vũ, thời gian này em muốn yên tĩnh một mình, nên em không báo cho ai biết mình đến nơi này nghỉ ngơi, thật xin lỗi đã để anh lo lắng rồi."
An Nhiên áy náy nói, sắc mặt Vũ khẽ chuyển thành ảm đạm: “Nhiên Nhiên, anh thật không dễ dàng mới tìm được tới đây, không phải nghe em nói xin lỗi."
Anh đang ở công ty, vừa nghe nói An Nhiên tự nhiên xin từ chức, anh liền xin công ty nghỉ đi ra ngoài tìm cô, mấy ngày qua anh vẫn không có tin tức của Nhiên Nhiên, thấy trên báo viết những tin đáng sợ mà con gái một thân một mình ở bên ngoài có thể gặp phải, anh hận mình không thể lập tức dùng toàn bộ mối quan hệ và năng lực tìm ra Nhiên Nhiên, có trời mới biết, khi anh hoảng loạn lái xe trên đường lớn đã lo lắng thế nào, nhiều lần anh vì sững sờ mà thiếu chút nữa đâm xe!
An Nhiên không biết thời gian qua Vũ đều tìm mình, ẩn ý trong câu nói kia An Nhiên cũng hiểu được ít nhiều.
Khi từ biết vẻ mặt cô hơi xấu hổ, An Nhiên cảm kích ôm lấy Vũ: “Vũ, em biết anh là người bạn tốt nhất cả đời của em."
Vũ mấp máy môi, nhưng lại một lần nữa cõi lòng thấy rõ ràng, Nhiên Nhiên mới vừa kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, nếu lúc này anh mở miệng, cô sẽ như con chim sợ cành cong, không chừng sẽ tránh xa anh, khéo đến lúc đó ngay cả bạn bè hai người cũng không làm được, bây giờ không mở miệng, ít nhất trong tương lai, đợi sau khi cô thoát ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại ấy còn có thể chấp nhận anh.
“Được." Anh xoa đầu An Nhiên, Vũ cố ý biến tóc cô thành lộn xộn, An Nhiên nhíu mày lè lưỡi, hai người hi hi ha ha trêu đùa đi vào nhà, không ai để ý sau cái cây nhỏ không xa kia, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bên trong chiếc xe Rolls-Royce dài u ám hơn một nửa.
Ô tô phóng đi như bay trên đường cái, chủ những chiếc xe bị phóng vượt qua đều nhao nhao nhô đầu ra mắng chủ xe kia một trận, nhưng khi vừa chạm phải ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, liền lập tức nuốt một ngụm nước bọt, mất hết nghĩa khí rụt đầu vào trong xe, bây giờ cái gì cũng có thể không sợ nhưng không thể không sợ chết!
Chạy thẳng đến dưới công ty, Lạc Lãnh Thần đi thang máy tới phòng làm việc của mình, mở máy tính, lôi thư đã xóa vào thùng rác ra, vài chữ ngắn ngủi, khiến khuôn mặt anh lại tối thêm vài phần.
Qua điều tra, người đàn ông bên cạnh An Nhiên, là bạn thân thiết từ thuở ấu thơ, Thẩm Vũ.
“Thẩm Vũ…" Lạc Lãnh Thần cắn răng, lập tức lại cười khẽ một cái, “Thì ra tình nhân là bạn ấu thơ đã tìm tới cửa, khó trách lại thoải mái đồng ý ly hôn như vậy, Thẩm Vũ… Lúc trước tôi bỏ ra một số tiền lớn để kéo được anh tới đây…"
Thẩm Vũ, giám đốc mà anh dùng số tiền lớn để mời tới công ty… Trong lòng Lạc Lãnh Thần bốc lên một ngọn lửa, giống như bắt được kẻ phản bội anh.
Lúc trước bởi vì áy náy với An Nhiên, tuy rằng anh cho người đi điều tra xem có phải bên cạnh An Nhiên có người nào khác hay không, nhưng sau khi có thư gửi đến anh vẫn ném thư vào trong thùng rác, anh lựa chọn tin tưởng sự trung thành của cô (TC: Ặc, độ trung thành, làm như chó không bằng =.="), nhưng hiện giờ… Lạc Lãnh Thần híp đôi mắt, có lẽ, khi còn làm vợ anh, An Nhiên cũng đã từng gặp mặt Thẩm Vũ, dù sao, hai người đều ở công ty, khó tránh sẽ có lúc chạm mặt nhau.
Trong cơn tức giận, Lạc Lãnh Thần tự nhiên cảm thấy có khi An Nhiên đã cắm sừng lên đầu anh từ trước khi ly hôn rồi, mà chết tiệt, cái sừng này là còn do anh tự tay dâng lên!
Bất kể có nói thế nào, cảm giác này rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Tiếp tục điều tra, theo dõi xem lúc trước quan hệ của họ đã thân mật đến mức nào rồi, ngoài ra… Thẩm Vũ vì lý do gì mà ra nước ngoài." Tắt điện thoại, đầu ngón tay của Lạc Lãnh Thần gõ nhẹ lên mặt bàn.
Đàn ông nhỏ nhen, thứ gì đó đã là của mình, cho dù căm ghét, cũng không cho phép những người khác mơ tưởng.
An Nhiên dẫn Vũ đi dạo tham quan cảnh sắc xung quanh nơi cô ở, thực ra Vũ nói là muốn xem cảnh vật xung quanh đây, thật ra cũng là đang âm thầm quan sát nơi này, xem ở đây có ẩn giấu nguy cơ tiềm tàng gì hay không, từ trước tới sau anh vẫn không yên lòng để An Nhiên một mình ở chỗ này, nhưng bản thân lại không thể ở cùng với cô ở đây, cho nên anh muốn quan sát kỹ một chút, như vậy trong lòng mình cũng cảm thấy yên tâm.
“Nhiên Nhiên, chuyện này, em định nói thế nào với bác trai?" Đi trên đường nhỏ ở nông thôn, Vũ hỏi.
Anh nói, dĩ nhiên là về chuyện ly hôn của An Nhiên.
An Nhiên lắc đầu , gió thổi đi cơn nóng lúc vừa mới ăn cơm xong, thật thoải mái: “Em cũng không biết."
Nếu cho ba cô biết cô đồng ý ly hôn, nhất định ông sẽ nổi trận lôi đình, mặc dù ba cô là giáo sư, nhưng tư tưởng nói dễ nghe là thủ lễ kiên định, nói khó nghe một chút là rất phong kiến, ông luôn cố chấp cho rằng con gái phải là dạng hiền nội trợ, có thể trợ giúp đàn ông làm được chuyện lớn, tuyệt đối không thể có lòng dạ khác với người đối xiện, ly hôn, hay là ngoại tình trong mắt ông là chuyện không thể tha thứ nhất, mà đúng là vì điều này nên An Nhiên không dám nói cho ông biết chuyện mình đã ly hôn, thứ nhất là ông sẽ không vui vẻ, thứ hai, cũng là sợ ông lớn tuổi, khó có thể chấp nhận.
“Ba em thuộc loại người chuyện bé xé ra to." An Nhiên nói, “Chuyện rất nhỏ trong mắt ông cũng có thể biết thành chuyện lớn có liên quan rất rộng, hơn nữa trong lòng ông một khi đã suy nghĩ một việc, thì sẽ không ngừng suy nghĩ đến việc này, nhiều lúc còn nhốt mình trong vòng luẩn quẩn không thoát ra được, ba sắp về hưu, em không muốn ông vì chuyện của em mà lo lắng."
Vũ gật đầu: “Tình tính của bác trai anh biết, có điều…" Vũ cười, “Không biết chuyện năm đó anh ra nước ngoài có còn ngoan cố trụ lại ở trong lòng bác hay không, thỉnh thoảng quấn lấy bác, khiến bác không thoải mái."
An Nhiên thoáng giật mình, Vũ nói đúng, từ khi anh đi, đã lâu như vậy nhưng thi thoảng ba vẫn nhắc đến anh trước mặt cô, nói là thật ra lúc ấy Vũ ra nước ngoài nói không chừng là do bản thân làm chuyện nào đó không tốt, sau này An Nhiên và bà An thật sự không thể chịu nổi, liền khuyên ông, cuối cùng ông cũng khá hơn một chút, nhưng đôi lúc nói chuyện đến Vũ vẫn sẽ có đôi lời cảm thán, khiến cho An Nhiên và mẹ đều không dám nhắc đến Vũ.
“Nhưng, cứ giấu kín như vậy cũng không phải cách hay."
“Nói thì nhất định phải nói, nhưng em còn chưa nghĩ ra mình nên nói với ba thế nào, dù sao… Có thể kéo dài bao lâu thì cứ cố gắng kéo dài đi."
Nhưng, ảo tưởng thường tốt đẹp quá mức, khi mọi chuyện xảy ra thì lại trở tay không kịp.
Vũ xuất hiện ở đây, An Nhiên không thể không giật mình, sau khi cô thôi việc liền rời khỏi khách sạn, sau đó cô đến nơi này mà không nói cho ai biết, sao Vũ có thể tìm được cô?
Vũ xoay người, thấy người mình cực khổ tìm kiếm bao nhiêu lâu nay đang đứng trước mặt , kích động đi về phía trước đột nhiên ôm lấy An Nhiên, chất vấn cô nhưng lo lắng còn nhiều hơn: “Nhiên Nhiên, thời gian qua em ở đây sao? Tại sao thôi việc cũng không nói một tiếng? Thân gái một mình như em ở tại vùng ngoại thành thế này, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Anh hỏi liên tiếp, khiến An Nhiên không biết nên trả lời anh thế nào, nhìn thấy bộ dạng Vũ lo lắng, bây giờ nghĩ lại thấy chính mình khi đó quả thật hơi quá mức thô lỗ, cô chỉ lo bản thân trốn tránh mọi thứ trước mắt, lại quên người mất người xung quanh cũng sẽ lo lắng cho mình, Vũ lo lắng đến như vậy, thật không biết ba và mẹ sốt ruột thế nào.
“Vũ, thời gian này em muốn yên tĩnh một mình, nên em không báo cho ai biết mình đến nơi này nghỉ ngơi, thật xin lỗi đã để anh lo lắng rồi."
An Nhiên áy náy nói, sắc mặt Vũ khẽ chuyển thành ảm đạm: “Nhiên Nhiên, anh thật không dễ dàng mới tìm được tới đây, không phải nghe em nói xin lỗi."
Anh đang ở công ty, vừa nghe nói An Nhiên tự nhiên xin từ chức, anh liền xin công ty nghỉ đi ra ngoài tìm cô, mấy ngày qua anh vẫn không có tin tức của Nhiên Nhiên, thấy trên báo viết những tin đáng sợ mà con gái một thân một mình ở bên ngoài có thể gặp phải, anh hận mình không thể lập tức dùng toàn bộ mối quan hệ và năng lực tìm ra Nhiên Nhiên, có trời mới biết, khi anh hoảng loạn lái xe trên đường lớn đã lo lắng thế nào, nhiều lần anh vì sững sờ mà thiếu chút nữa đâm xe!
An Nhiên không biết thời gian qua Vũ đều tìm mình, ẩn ý trong câu nói kia An Nhiên cũng hiểu được ít nhiều.
Khi từ biết vẻ mặt cô hơi xấu hổ, An Nhiên cảm kích ôm lấy Vũ: “Vũ, em biết anh là người bạn tốt nhất cả đời của em."
Vũ mấp máy môi, nhưng lại một lần nữa cõi lòng thấy rõ ràng, Nhiên Nhiên mới vừa kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại, nếu lúc này anh mở miệng, cô sẽ như con chim sợ cành cong, không chừng sẽ tránh xa anh, khéo đến lúc đó ngay cả bạn bè hai người cũng không làm được, bây giờ không mở miệng, ít nhất trong tương lai, đợi sau khi cô thoát ra khỏi cuộc hôn nhân thất bại ấy còn có thể chấp nhận anh.
“Được." Anh xoa đầu An Nhiên, Vũ cố ý biến tóc cô thành lộn xộn, An Nhiên nhíu mày lè lưỡi, hai người hi hi ha ha trêu đùa đi vào nhà, không ai để ý sau cái cây nhỏ không xa kia, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bên trong chiếc xe Rolls-Royce dài u ám hơn một nửa.
Ô tô phóng đi như bay trên đường cái, chủ những chiếc xe bị phóng vượt qua đều nhao nhao nhô đầu ra mắng chủ xe kia một trận, nhưng khi vừa chạm phải ánh mắt hung ác nham hiểm của hắn, liền lập tức nuốt một ngụm nước bọt, mất hết nghĩa khí rụt đầu vào trong xe, bây giờ cái gì cũng có thể không sợ nhưng không thể không sợ chết!
Chạy thẳng đến dưới công ty, Lạc Lãnh Thần đi thang máy tới phòng làm việc của mình, mở máy tính, lôi thư đã xóa vào thùng rác ra, vài chữ ngắn ngủi, khiến khuôn mặt anh lại tối thêm vài phần.
Qua điều tra, người đàn ông bên cạnh An Nhiên, là bạn thân thiết từ thuở ấu thơ, Thẩm Vũ.
“Thẩm Vũ…" Lạc Lãnh Thần cắn răng, lập tức lại cười khẽ một cái, “Thì ra tình nhân là bạn ấu thơ đã tìm tới cửa, khó trách lại thoải mái đồng ý ly hôn như vậy, Thẩm Vũ… Lúc trước tôi bỏ ra một số tiền lớn để kéo được anh tới đây…"
Thẩm Vũ, giám đốc mà anh dùng số tiền lớn để mời tới công ty… Trong lòng Lạc Lãnh Thần bốc lên một ngọn lửa, giống như bắt được kẻ phản bội anh.
Lúc trước bởi vì áy náy với An Nhiên, tuy rằng anh cho người đi điều tra xem có phải bên cạnh An Nhiên có người nào khác hay không, nhưng sau khi có thư gửi đến anh vẫn ném thư vào trong thùng rác, anh lựa chọn tin tưởng sự trung thành của cô (TC: Ặc, độ trung thành, làm như chó không bằng =.="), nhưng hiện giờ… Lạc Lãnh Thần híp đôi mắt, có lẽ, khi còn làm vợ anh, An Nhiên cũng đã từng gặp mặt Thẩm Vũ, dù sao, hai người đều ở công ty, khó tránh sẽ có lúc chạm mặt nhau.
Trong cơn tức giận, Lạc Lãnh Thần tự nhiên cảm thấy có khi An Nhiên đã cắm sừng lên đầu anh từ trước khi ly hôn rồi, mà chết tiệt, cái sừng này là còn do anh tự tay dâng lên!
Bất kể có nói thế nào, cảm giác này rất khó chịu, vô cùng khó chịu.
“Tiếp tục điều tra, theo dõi xem lúc trước quan hệ của họ đã thân mật đến mức nào rồi, ngoài ra… Thẩm Vũ vì lý do gì mà ra nước ngoài." Tắt điện thoại, đầu ngón tay của Lạc Lãnh Thần gõ nhẹ lên mặt bàn.
Đàn ông nhỏ nhen, thứ gì đó đã là của mình, cho dù căm ghét, cũng không cho phép những người khác mơ tưởng.
An Nhiên dẫn Vũ đi dạo tham quan cảnh sắc xung quanh nơi cô ở, thực ra Vũ nói là muốn xem cảnh vật xung quanh đây, thật ra cũng là đang âm thầm quan sát nơi này, xem ở đây có ẩn giấu nguy cơ tiềm tàng gì hay không, từ trước tới sau anh vẫn không yên lòng để An Nhiên một mình ở chỗ này, nhưng bản thân lại không thể ở cùng với cô ở đây, cho nên anh muốn quan sát kỹ một chút, như vậy trong lòng mình cũng cảm thấy yên tâm.
“Nhiên Nhiên, chuyện này, em định nói thế nào với bác trai?" Đi trên đường nhỏ ở nông thôn, Vũ hỏi.
Anh nói, dĩ nhiên là về chuyện ly hôn của An Nhiên.
An Nhiên lắc đầu , gió thổi đi cơn nóng lúc vừa mới ăn cơm xong, thật thoải mái: “Em cũng không biết."
Nếu cho ba cô biết cô đồng ý ly hôn, nhất định ông sẽ nổi trận lôi đình, mặc dù ba cô là giáo sư, nhưng tư tưởng nói dễ nghe là thủ lễ kiên định, nói khó nghe một chút là rất phong kiến, ông luôn cố chấp cho rằng con gái phải là dạng hiền nội trợ, có thể trợ giúp đàn ông làm được chuyện lớn, tuyệt đối không thể có lòng dạ khác với người đối xiện, ly hôn, hay là ngoại tình trong mắt ông là chuyện không thể tha thứ nhất, mà đúng là vì điều này nên An Nhiên không dám nói cho ông biết chuyện mình đã ly hôn, thứ nhất là ông sẽ không vui vẻ, thứ hai, cũng là sợ ông lớn tuổi, khó có thể chấp nhận.
“Ba em thuộc loại người chuyện bé xé ra to." An Nhiên nói, “Chuyện rất nhỏ trong mắt ông cũng có thể biết thành chuyện lớn có liên quan rất rộng, hơn nữa trong lòng ông một khi đã suy nghĩ một việc, thì sẽ không ngừng suy nghĩ đến việc này, nhiều lúc còn nhốt mình trong vòng luẩn quẩn không thoát ra được, ba sắp về hưu, em không muốn ông vì chuyện của em mà lo lắng."
Vũ gật đầu: “Tình tính của bác trai anh biết, có điều…" Vũ cười, “Không biết chuyện năm đó anh ra nước ngoài có còn ngoan cố trụ lại ở trong lòng bác hay không, thỉnh thoảng quấn lấy bác, khiến bác không thoải mái."
An Nhiên thoáng giật mình, Vũ nói đúng, từ khi anh đi, đã lâu như vậy nhưng thi thoảng ba vẫn nhắc đến anh trước mặt cô, nói là thật ra lúc ấy Vũ ra nước ngoài nói không chừng là do bản thân làm chuyện nào đó không tốt, sau này An Nhiên và bà An thật sự không thể chịu nổi, liền khuyên ông, cuối cùng ông cũng khá hơn một chút, nhưng đôi lúc nói chuyện đến Vũ vẫn sẽ có đôi lời cảm thán, khiến cho An Nhiên và mẹ đều không dám nhắc đến Vũ.
“Nhưng, cứ giấu kín như vậy cũng không phải cách hay."
“Nói thì nhất định phải nói, nhưng em còn chưa nghĩ ra mình nên nói với ba thế nào, dù sao… Có thể kéo dài bao lâu thì cứ cố gắng kéo dài đi."
Nhưng, ảo tưởng thường tốt đẹp quá mức, khi mọi chuyện xảy ra thì lại trở tay không kịp.
Tác giả :
Tích Tịch