Lạc Thiên Tiên Đế
Quyển 2 - Chương 93: Khai chiến!
Khi đại kết giới sụp đổ xuống, cùng lúc tiếng hò hét của ngàn vạn địch nhân ngoại quốc ầm ầm vang lên, thanh âm như sóng triều hóa thành phong bạo tầng tầng lớp lớp trùng kích, quanh quẩn bát phương, khí thế tại thời khắc đó lập tức ngang trời quật khởi.
Trên bầu trời Bắc Bộ, Trấn Cao Bằng.
Một đội quân tu sĩ tiên phong của quốc ngoại nhân số tầm hơn một vạn trong đó đa phần đều là Nguyên Anh kỳ, tất nhiên cũng không thiếu Kết Đan cùng Trúc Cơ cảnh, chỉ huy đội quân này là một trung niên thân mang chiến bào màu xích hồng.
Trung niên này bề ngoài hình thể vô cùng to lớn, diện mục hung dữ, mặt đen râu rậm, tựa hồ một tôn cự nhân đang đạp mây phi hành vậy, trên trán ẩn ẩn mơ hồ bảy cái tinh điểm ngôi sao năm cánh, chứng minh cho thân phận cùng tu vi của hắn, rõ ràng là một vị Vu Đế của Vu Tộc, danh tự Tử Đông Bình, Độ Kiếp kỳ tu sĩ.
Đội quân này số lượng đông đảo, di động phía trước là một chiếc chiến xa bắn đá khổng lồ, xung quanh chiến xa hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa với nhiệt độ cực cao hoàn toàn có thể tru diệt vạn linh, từ đó tản mát ra một cỗ khí tức tang thương nồng đậm, tựa hồ đã từng ở trong tuế nguyệt lâu dài tắm máu sinh linh.
Từ bên dưới nhìn lên mường tượng một mảng mây đen to lớn đang ung dung di hành, tại mỗi nơi nó đi qua mặt đất trở nên hôn ám, bầu trời đen kịt, không những thế, theo thanh âm gầm thét như điên cuồng, thi thoảng lại có mấy trăm đạo thần thông từ trên bầu trời cách không đánh xuống.
Mặt đất vỡ vụn, sơn phong toái diệt, thôn làng, tiểu trấn, ngay cả thành thị cũng hóa thành bình địa, phàm nhân bên dưới vô pháp trốn tránh càng không kịp kêu la nửa lời đều lập tức chôn thây nơi biển lửa.
Phía sau đội quân tiên phong lại có thêm một nhóm người nữa gào thét bay tới, nhóm người này hộ tống chiến thuyền màu đen, mặc dù nhân số không nhiều thế nhưng ai nấy trên thân thể khí tức tuyệt đối vô cùng thâm trầm khó đoán.
" Giết cho đám man di biết sức mạnh của Vu Tộc “.
" Đốt sạch! Cướp sạch “.
Tại thời điểm này, phía trước hư vô thình lình dao động, sau đó vặn vẹo kịch liệt, đám tu sĩ ngoại quốc cảm nhận được biến sự liền thay đổi thần sắc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, từ xa đồng loạt ngưng thần nhìn lại.
Một tấm ngọc bội lớn cỡ nắm tay đang phiêu phù tại hư vô, tỏa ra quang mang bàng bạc đến chói mắt, sát na khi ngọc bội xuất hiện, một cái Phá Thiên Phủ ầm ầm mà giáng lâm, chiếc búa này xuất hiện cực kỳ đột ngột, gần như ngay sau khi hơn một vạn tu sĩ quốc ngoại phá trận nhảy vào.
Chỉ trong cái sát na, Phá Thiên Phủ lập tức hướng đám tu sĩ quốc ngoại hung hăng chém xuống, theo đó một tiếng vang kinh thiên động địa xé trời truyền ra.
Theo hư ảnh Khai Thiên Phủ xoẹt ngang hư vô, tất cả những tu sĩ ở phía trước đều kêu lên thảm thiết, hoàn toàn không thể né tránh, bị chiếc búa thuận lợi chém vào, lập tức thân thể tan vỡ, máu thịt nổ tung, nguyên thần tử vong.
Chiếc búa kia thế như chẻ tre, dưới một trảm này, không có bất cứ tu sĩ nào có khả năng chống cự lại dù chỉ là một chút, nhất tề tan vỡ, chỉ còn những tiếng kêu thảm thiết ngay khi xuất hiện liền hóa thành dư âm vang vọng, quẩn quanh thiên địa
Một chém chém xuống, quét ngang phía dưới, gần năm nghìn tu sĩ tại một chém này trực tiếp tử vong, máu thịt huyết nhục tung tóe đầy trời.
Mắt thấy chiếc búa lại chuẩn bị nhấc lên lần nữa, dường như có thể hạ xuống trong nháy mắt, Tử Đông Bình, lão tổ Nam Thiểm tộc, còn có An Đới Thượng Nhân phía sau, hai người sắc mặt đại biến, không kịp nghĩ ngợi vội vàng na di chạy tới, định ngăn cản Khai Thiên Phủ
" Cần phải giết vào Đại Việt với tốc độ nhanh hơn, toàn lực xông phá “.
" Chờ ta ngăn cản Khai Thiên Phủ này, rồi các ngươi hãy nhanh chóng tiến vào “
Tại lầu các màu đen khổng lồ bên ngoài kết giới đã sụp đổ kia, lúc này cửa lầu đột nhiên bung mở, từ bên trong có một lão giả chậm rải bước ra.
Lão già thân thể gầy gò, giống như một cái thây khô vậy, từng bước đi về phía trước, trong nháy mắt đã tới gần Khai Thiên Phủ, đang định ngăn cản, thì thình lình một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng vang lên: " An Đới! Đi vào lãnh thổ Đại Việt lại không tìm bái kiến lão phu sao? “.
Thanh âm này ban đầu nghe ra có vẻ mờ nhạt nhưng dần dần lại như thiên lôi nổ tung, mang theo một luồng uy áp kinh tâm động phách, không những thế, âm sắc còn ẩn chứa sự sâm nghiêm vô cùng, thanh âm rơi xuống, ở giữa bầu trời nhanh chóng ngưng tụ huyễn hóa ra chân ảnh một tráng niên, hắn mặc thanh sam, tóc bối cao đầu chít khăn vải trắng, diện mục khôi ngô anh tuấn cực kỳ.
" Thạch Sanh a! Thật lâu không gặp! " Lão già An Đới vẻ mặt kinh nghi nhìn tráng niên trước mắt, rốt cuộc nuốt xuống một ngụm nước bọt hồ hởi nói.
" Phạm Đại Việt! Chết! " Phía sau lưng Thạch Sanh lại tiếp tục huyễn hóa ra thêm mấy cái bóng hình mờ nhạt, đám người này là Thánh Tử, đệ tử hạch tâm Phong Vũ Môn, mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng đều là hạng thiên chi kiêu tử thiên phú tuyệt luân, tu vị cao thâm cũng vượt quá Độ Kiếp kỳ.
Thạch Sanh cười lạnh, tay phải một điểm điểm vào hư vô, theo đó Phá Thiên Phủ lần lượt nhấc lên hạ xuống, hào quang lóe hiện cuốn phong bạo ngập trời, chỉ thấy một cái bóng hư ảo bàng bạc ngang nhiên chém xuống.
An Đới vẻ mặt đại biến, hắn cũng không chậm vội vàng cách không đánh ra một chưởng cùng Phá Thiên Phủ triển khai đối kháng, tiếng nổ xé trời, lực lượng trùng kích hóa thành dư ba sóng gợn lan tràn bát phương, không những thế còn trực tiếp cuốn bay một ngọn sơn phong, mặt đất bên dưới trở nên vô cùng yếu ớt, thình lình nổ tung, đổ sụp xuống từng mảng lớn.
Hai cái thân ảnh ở giữa hư vô cùng nhau va chạm liên tục đến mấy trăm lần, khiến cho thiên không triệt để vặn vẹo, đất trời oanh minh, tiếng vang trầm đục tựa hồ Địa Long gầm gừ quẩn quanh thiên địa, Thạch Sanh cùng An Đới đều là Hợp Đạo sơ kỳ thế nên thực lực hai bên gần như cân bằng.
Ngay lúc đó, sáu tên Thánh Tử cũng trực tiếp động thân, thần thông thuật pháp ngập trời bộc phát, cùng với mấy ngàn tu sĩ ngoại giới triệt để khai chiến, kéo theo thanh âm nổ vang chói tai, ngàn vạn đạo đao phong sắc lạnh theo phong bạo hình thành quét về bốn phương tám hướng, mà bất cứ đao phong nào trong số đó cũng đều có thể dễ dàng hạ sát một Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Thánh Tử Phong Vũ Môn mặc dù tu vị siêu cao, thế nhưng bên phía địch nhân có hai kẻ, Tử Đông Bình cùng lão tổ Nam Thiểm tộc tu vị Độ Kiếp kỳ, cho nên xét cục diện cũng không bên nào chiếm được thế thượng phong.
Khắp nơi trên địa bàn Bắc Bộ kéo dài đến tận Trung Bộ đều là một mảnh chiến trường khói lửa, có chiến trường dành riêng cho đại tu sĩ, cũng có chiến trường dành cho Kết Đan kỳ trở xuống, thanh âm oanh kích, thanh âm va chạm, tiếng hò hét, tiếng gào thét ngập trời quanh quẩn.
Trấn Cao Bằng, Thạch Sanh dẫn theo sáu tên Thánh Tử tu vị Độ Kiếp kỳ hòng ngăn cản đội quân tiên phong của ngoại quốc, sau mấy canh giờ giao chiến cũng không bên nào có thể chiếm được thế chủ động, cho đến khi…
Trên bầu trời, ở giữa tầng không phiêu phù tại đó một cái thân ảnh thanh niên bạch y, hắn diện mục vô cùng thư sinh anh tuấn, bất quá, toàn thân cao thấp lại tản mát ra một cỗ khí tức lạnh băng, tang thương đến cực điểm, tác phong lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng tựa hồ có thể đóng băng cả bốn phía không gian.
Thanh niên nhắm chặt mắt, thân hình phiêu hốt, sát na khi hắn mở mắt trên môi đồng thời nở ra một nụ cười tà dị, hắn hướng về phía trước lạnh nhạt cất lời: " Phó môn chủ, đám người này giao lại cho ta!".
" Lạc Thiên a! Tốt " Thạch Sanh khi nhìn đến khí tức trên người Vũ Thiên Long thì biểu tình ban đầu không che dấu được kinh hãi, sau đó như nhận ra chuyện gì vẻ mặt mang theo kích động nhìn hướng Vũ Thiên Long nhẹ gật đầu.
Lúc này, từ mi tâm Vũ Thiên Long thình lình lóe sáng, một đạo kim quang nhanh như bôn lôi gào thét mà ra, ở giữa bầu trời ngưng tụ lại, huyễn hóa nên một cây nỏ to lớn sặc sỡ màu sắc.
" Liên Châu Thần Nỏ " Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long triệu hoán ra thần nỏ để sử dụng trong chiến cuộc, trước kia bởi thực lực còn chưa đủ cho nên đến sợi dây mảnh nhất Vũ Thiên Long cũng không thể mảy may lay động, hắn có dự cảm cây nỏ này một khi bắn ra, thì uy lực tuyệt đối không tầm thường.
Liên Châu Thần Nỏ ngập trời hào quang, dây nỏ màu vàng, thân nỏ cũng đều là một màu vàng óng ánh, bên trên tản mát ra nồng đậm khí tức sát phạt, có cảm giác không khí bị dây nỏ cắt đứt vang lên từng tiếng lách tách, tựa hồ thanh âm nước giọt vào thạch điêu.
Vũ Thiên Long đặt tay lên Liên Châu Thần Nỏ, lấy thiên địa linh khí trong trời đất làm mũi tên, bốn mươi bảy mũi tên trắng bạc cấp tốc thành hình, dây nỏ được kéo căng, một cái buông tay cuốn lên phong bạo.
" Víu Víu “…..
Trên bầu trời Bắc Bộ, Trấn Cao Bằng.
Một đội quân tu sĩ tiên phong của quốc ngoại nhân số tầm hơn một vạn trong đó đa phần đều là Nguyên Anh kỳ, tất nhiên cũng không thiếu Kết Đan cùng Trúc Cơ cảnh, chỉ huy đội quân này là một trung niên thân mang chiến bào màu xích hồng.
Trung niên này bề ngoài hình thể vô cùng to lớn, diện mục hung dữ, mặt đen râu rậm, tựa hồ một tôn cự nhân đang đạp mây phi hành vậy, trên trán ẩn ẩn mơ hồ bảy cái tinh điểm ngôi sao năm cánh, chứng minh cho thân phận cùng tu vi của hắn, rõ ràng là một vị Vu Đế của Vu Tộc, danh tự Tử Đông Bình, Độ Kiếp kỳ tu sĩ.
Đội quân này số lượng đông đảo, di động phía trước là một chiếc chiến xa bắn đá khổng lồ, xung quanh chiến xa hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, ngọn lửa với nhiệt độ cực cao hoàn toàn có thể tru diệt vạn linh, từ đó tản mát ra một cỗ khí tức tang thương nồng đậm, tựa hồ đã từng ở trong tuế nguyệt lâu dài tắm máu sinh linh.
Từ bên dưới nhìn lên mường tượng một mảng mây đen to lớn đang ung dung di hành, tại mỗi nơi nó đi qua mặt đất trở nên hôn ám, bầu trời đen kịt, không những thế, theo thanh âm gầm thét như điên cuồng, thi thoảng lại có mấy trăm đạo thần thông từ trên bầu trời cách không đánh xuống.
Mặt đất vỡ vụn, sơn phong toái diệt, thôn làng, tiểu trấn, ngay cả thành thị cũng hóa thành bình địa, phàm nhân bên dưới vô pháp trốn tránh càng không kịp kêu la nửa lời đều lập tức chôn thây nơi biển lửa.
Phía sau đội quân tiên phong lại có thêm một nhóm người nữa gào thét bay tới, nhóm người này hộ tống chiến thuyền màu đen, mặc dù nhân số không nhiều thế nhưng ai nấy trên thân thể khí tức tuyệt đối vô cùng thâm trầm khó đoán.
" Giết cho đám man di biết sức mạnh của Vu Tộc “.
" Đốt sạch! Cướp sạch “.
Tại thời điểm này, phía trước hư vô thình lình dao động, sau đó vặn vẹo kịch liệt, đám tu sĩ ngoại quốc cảm nhận được biến sự liền thay đổi thần sắc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, từ xa đồng loạt ngưng thần nhìn lại.
Một tấm ngọc bội lớn cỡ nắm tay đang phiêu phù tại hư vô, tỏa ra quang mang bàng bạc đến chói mắt, sát na khi ngọc bội xuất hiện, một cái Phá Thiên Phủ ầm ầm mà giáng lâm, chiếc búa này xuất hiện cực kỳ đột ngột, gần như ngay sau khi hơn một vạn tu sĩ quốc ngoại phá trận nhảy vào.
Chỉ trong cái sát na, Phá Thiên Phủ lập tức hướng đám tu sĩ quốc ngoại hung hăng chém xuống, theo đó một tiếng vang kinh thiên động địa xé trời truyền ra.
Theo hư ảnh Khai Thiên Phủ xoẹt ngang hư vô, tất cả những tu sĩ ở phía trước đều kêu lên thảm thiết, hoàn toàn không thể né tránh, bị chiếc búa thuận lợi chém vào, lập tức thân thể tan vỡ, máu thịt nổ tung, nguyên thần tử vong.
Chiếc búa kia thế như chẻ tre, dưới một trảm này, không có bất cứ tu sĩ nào có khả năng chống cự lại dù chỉ là một chút, nhất tề tan vỡ, chỉ còn những tiếng kêu thảm thiết ngay khi xuất hiện liền hóa thành dư âm vang vọng, quẩn quanh thiên địa
Một chém chém xuống, quét ngang phía dưới, gần năm nghìn tu sĩ tại một chém này trực tiếp tử vong, máu thịt huyết nhục tung tóe đầy trời.
Mắt thấy chiếc búa lại chuẩn bị nhấc lên lần nữa, dường như có thể hạ xuống trong nháy mắt, Tử Đông Bình, lão tổ Nam Thiểm tộc, còn có An Đới Thượng Nhân phía sau, hai người sắc mặt đại biến, không kịp nghĩ ngợi vội vàng na di chạy tới, định ngăn cản Khai Thiên Phủ
" Cần phải giết vào Đại Việt với tốc độ nhanh hơn, toàn lực xông phá “.
" Chờ ta ngăn cản Khai Thiên Phủ này, rồi các ngươi hãy nhanh chóng tiến vào “
Tại lầu các màu đen khổng lồ bên ngoài kết giới đã sụp đổ kia, lúc này cửa lầu đột nhiên bung mở, từ bên trong có một lão giả chậm rải bước ra.
Lão già thân thể gầy gò, giống như một cái thây khô vậy, từng bước đi về phía trước, trong nháy mắt đã tới gần Khai Thiên Phủ, đang định ngăn cản, thì thình lình một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng vang lên: " An Đới! Đi vào lãnh thổ Đại Việt lại không tìm bái kiến lão phu sao? “.
Thanh âm này ban đầu nghe ra có vẻ mờ nhạt nhưng dần dần lại như thiên lôi nổ tung, mang theo một luồng uy áp kinh tâm động phách, không những thế, âm sắc còn ẩn chứa sự sâm nghiêm vô cùng, thanh âm rơi xuống, ở giữa bầu trời nhanh chóng ngưng tụ huyễn hóa ra chân ảnh một tráng niên, hắn mặc thanh sam, tóc bối cao đầu chít khăn vải trắng, diện mục khôi ngô anh tuấn cực kỳ.
" Thạch Sanh a! Thật lâu không gặp! " Lão già An Đới vẻ mặt kinh nghi nhìn tráng niên trước mắt, rốt cuộc nuốt xuống một ngụm nước bọt hồ hởi nói.
" Phạm Đại Việt! Chết! " Phía sau lưng Thạch Sanh lại tiếp tục huyễn hóa ra thêm mấy cái bóng hình mờ nhạt, đám người này là Thánh Tử, đệ tử hạch tâm Phong Vũ Môn, mặc dù tuổi đời còn trẻ nhưng đều là hạng thiên chi kiêu tử thiên phú tuyệt luân, tu vị cao thâm cũng vượt quá Độ Kiếp kỳ.
Thạch Sanh cười lạnh, tay phải một điểm điểm vào hư vô, theo đó Phá Thiên Phủ lần lượt nhấc lên hạ xuống, hào quang lóe hiện cuốn phong bạo ngập trời, chỉ thấy một cái bóng hư ảo bàng bạc ngang nhiên chém xuống.
An Đới vẻ mặt đại biến, hắn cũng không chậm vội vàng cách không đánh ra một chưởng cùng Phá Thiên Phủ triển khai đối kháng, tiếng nổ xé trời, lực lượng trùng kích hóa thành dư ba sóng gợn lan tràn bát phương, không những thế còn trực tiếp cuốn bay một ngọn sơn phong, mặt đất bên dưới trở nên vô cùng yếu ớt, thình lình nổ tung, đổ sụp xuống từng mảng lớn.
Hai cái thân ảnh ở giữa hư vô cùng nhau va chạm liên tục đến mấy trăm lần, khiến cho thiên không triệt để vặn vẹo, đất trời oanh minh, tiếng vang trầm đục tựa hồ Địa Long gầm gừ quẩn quanh thiên địa, Thạch Sanh cùng An Đới đều là Hợp Đạo sơ kỳ thế nên thực lực hai bên gần như cân bằng.
Ngay lúc đó, sáu tên Thánh Tử cũng trực tiếp động thân, thần thông thuật pháp ngập trời bộc phát, cùng với mấy ngàn tu sĩ ngoại giới triệt để khai chiến, kéo theo thanh âm nổ vang chói tai, ngàn vạn đạo đao phong sắc lạnh theo phong bạo hình thành quét về bốn phương tám hướng, mà bất cứ đao phong nào trong số đó cũng đều có thể dễ dàng hạ sát một Nguyên Anh kỳ tu sĩ.
Thánh Tử Phong Vũ Môn mặc dù tu vị siêu cao, thế nhưng bên phía địch nhân có hai kẻ, Tử Đông Bình cùng lão tổ Nam Thiểm tộc tu vị Độ Kiếp kỳ, cho nên xét cục diện cũng không bên nào chiếm được thế thượng phong.
Khắp nơi trên địa bàn Bắc Bộ kéo dài đến tận Trung Bộ đều là một mảnh chiến trường khói lửa, có chiến trường dành riêng cho đại tu sĩ, cũng có chiến trường dành cho Kết Đan kỳ trở xuống, thanh âm oanh kích, thanh âm va chạm, tiếng hò hét, tiếng gào thét ngập trời quanh quẩn.
Trấn Cao Bằng, Thạch Sanh dẫn theo sáu tên Thánh Tử tu vị Độ Kiếp kỳ hòng ngăn cản đội quân tiên phong của ngoại quốc, sau mấy canh giờ giao chiến cũng không bên nào có thể chiếm được thế chủ động, cho đến khi…
Trên bầu trời, ở giữa tầng không phiêu phù tại đó một cái thân ảnh thanh niên bạch y, hắn diện mục vô cùng thư sinh anh tuấn, bất quá, toàn thân cao thấp lại tản mát ra một cỗ khí tức lạnh băng, tang thương đến cực điểm, tác phong lạnh lùng, vẻ mặt lạnh lùng tựa hồ có thể đóng băng cả bốn phía không gian.
Thanh niên nhắm chặt mắt, thân hình phiêu hốt, sát na khi hắn mở mắt trên môi đồng thời nở ra một nụ cười tà dị, hắn hướng về phía trước lạnh nhạt cất lời: " Phó môn chủ, đám người này giao lại cho ta!".
" Lạc Thiên a! Tốt " Thạch Sanh khi nhìn đến khí tức trên người Vũ Thiên Long thì biểu tình ban đầu không che dấu được kinh hãi, sau đó như nhận ra chuyện gì vẻ mặt mang theo kích động nhìn hướng Vũ Thiên Long nhẹ gật đầu.
Lúc này, từ mi tâm Vũ Thiên Long thình lình lóe sáng, một đạo kim quang nhanh như bôn lôi gào thét mà ra, ở giữa bầu trời ngưng tụ lại, huyễn hóa nên một cây nỏ to lớn sặc sỡ màu sắc.
" Liên Châu Thần Nỏ " Đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long triệu hoán ra thần nỏ để sử dụng trong chiến cuộc, trước kia bởi thực lực còn chưa đủ cho nên đến sợi dây mảnh nhất Vũ Thiên Long cũng không thể mảy may lay động, hắn có dự cảm cây nỏ này một khi bắn ra, thì uy lực tuyệt đối không tầm thường.
Liên Châu Thần Nỏ ngập trời hào quang, dây nỏ màu vàng, thân nỏ cũng đều là một màu vàng óng ánh, bên trên tản mát ra nồng đậm khí tức sát phạt, có cảm giác không khí bị dây nỏ cắt đứt vang lên từng tiếng lách tách, tựa hồ thanh âm nước giọt vào thạch điêu.
Vũ Thiên Long đặt tay lên Liên Châu Thần Nỏ, lấy thiên địa linh khí trong trời đất làm mũi tên, bốn mươi bảy mũi tên trắng bạc cấp tốc thành hình, dây nỏ được kéo căng, một cái buông tay cuốn lên phong bạo.
" Víu Víu “…..
Tác giả :
Hành Thiên Hạ