Lạc Thần Tái Sinh
Chương 70-1: Tai nạn của Lăng Tâm, bão tố ập tới! (1)
“Giờ biết sợ rồi à?" Lâm Nhược chậm rãi bước tới, xé bỏ băng dính dính miệng Lăng Tâm, khom người hỏi.
Trong mắt Lăng Tâm đầy vẻ sợ hãi: “Lâm… Lâm Nhược, cô muốn gì?"
“Những lời này, tôi phải hỏi cô mới đúng chứ?" Lâm Nhược nâng cằm Lăng Tâm lên, “Cô muốn chết vội như vậy làm gì? Hình như tôi đã cảnh cáo cô từ trước rồi, tôi không phải là người cô có thể đắc tội đúng không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhược khiến Lăng Tâm hoảng hốt, toàn thân bất giác run lên.
“Tôi… tôi cũng không phải Lăng Tâm trước kia nữa." Lăng Tâm kích động nói, “Hiện giờ tôi là cô ba của Quý gia, nếu cô dám động đến một sợi lông của tôi, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Càng nói, Lăng Tâm càng cảm thấy vững lòng hơn. Ở thủ đô, Quý gia cũng không phải gia đình bình thường, Lâm Nhược chỉ là một minh tinh nhỏ, làm sao dám làm gì cô ta!
Nói xong, Lăng Tâm đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhiên, tuy cô ta không biết Lâm Nhiên là ai, nhưng ít nhiều gì cũng có chút mắt nhìn.
“Lâm Nhược, cô đúng là hồ ly tinh, bản lĩnh lớn thật, vừa cầm tiền chấp nhận chia tay với An Tiệp xong đã bám ngay được vào người đàn ông khác! Cô cứ chờ đi, An Tiệp mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!" Lăng Tâm đắc ý nói.
Lâm Nhiên bình tĩnh bước tới, tát bốp vào mặt Lăng Tâm một cái.
Lăng Tâm bị đánh đến mơ mơ hồ hồ, ngay cả Lâm Nhược cũng thoáng giật mình.
Lâm Nhiên thu tay về, nói: “Không cẩn thận bị trượt tay, tôi chẳng đánh phụ nữ bao giờ."
Khóe môi Lâm Nhược hơi giật giật, mắt lại đầy ý cười: “Anh Hai, đối với loại người mà trong đầu chỉ toàn chứa mấy chuyện trộm cắp gái gú này, anh có thể trượt tay vài lần cũng được mà."
Lâm Nhiên xoa xoa đầu Lâm Nhược, cười: “Đừng nói thế, anh Hai là người rất chính trực mà."
“Thôi được, vậy để em." Lâm Nhược cười khà khà đầy gian xảo, bẻ ngón tay kêu răng rắc.
“Lâm Nhược, cô định làm gì?! Tôi nói cho cô biết… Á!!!"
Miệng Lăng Tâm bị đấm mạnh một cú, những lời đe dọa lập tức được thay bằng tiếng hét sợ hãi.
Lâm Nhiên hơi quay đầu sang, vệ sỹ lập tức bước ra đóng chặt cửa phòng lại.
Khả năng cách âm của phòng khách sạn năm sao đều đạt tiêu chuẩn nhất định, dù Lăng Tâm có kêu rách cổ cũng không ai nghe thấy được.
Lăng Tâm thực sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng. Đột nhiên, cô ta nhận ra rằng, Lâm Nhược hoàn toàn có thể giết chết cô ta ngay trong này.
“Tặng cô cú đấm này vì cái tội lúc nào cũng bày mưu tính kế." Lâm Nhược đấm thẳng vào má trái Lăng Tâm.
“Cú này là vì tâm địa hiểm độc, không biết suy xét!" Lâm Nhược đấm tiếp một cú vào má phải của Lăng Tâm.
Hai bên má Lăng Tâm đều sưng vù lên, giống y như cái thủ lợn vừa xanh tím vừa đỏ hồng.
“Cú này là vì cô quá ngu ngốc, bị người ta lợi dụng còn không biết!"
Lâm Nhược đánh Lăng Tâm tơi bời, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Cả khuôn mặt Lăng Tâm đều sưng tím lên, hai mắt híp lại như đường chỉ.
“Có phải bây giờ cô còn đang nghĩ chờ ra được khỏi căn phòng này sẽ tìm Quý gia ra mặt giúp cô không?" Lâm Nhược đón lấy chiếc khăn lông mà vệ sỹ vò nước ấm đưa lên, vừa lau tay vừa hỏi vu vơ.
Người Lăng Tâm run lên theo phản xạ, đúng là trong đầu cô ta đang nghĩ như vậy, nhưng nếu Lâm Nhược đã biết suy nghĩ này, ắt sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Nhược lắc đầu: “Có những người đúng là rắn độc bẩm sinh, không thể chấp nhận được!"
Lâm Nhược đi về phía salon, ngồi xuống, uể oải vắt chéo chân, nói: “Với chỉ số thông minh chưa tiến hóa hết này của cô, chắc chắn không thể sắp đặt chuyện này chu toàn như thế được. Nên chuyện lần này, người đứng sau lưng bày mưu cho cô, chắc hẳn là Quý Phù Nguyệt phải không?"
Mắt Lăng Tâm thoáng có vẻ kinh ngạc.
Lâm Nhược hiểu rõ, bật cười lạnh: “Lăng Tâm, cô có biết cô bị Quý Phù Nguyệt lợi dụng không? Chúng ta cá cược với nhau đi, nếu Quý gia ra mặt vì cô, tôi sẽ tha cho cô lần này. Còn nếu từ đầu tới cuối Quý gia cũng không để ý đến sự biến mất của cô, vậy thì cô hãy biến mất vĩnh viễn đi!"
“Lâm… Lâm Nhược, giết người là phạm pháp." Lăng Tâm sợ hãi trợn trừng mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Dù cô ta độc ác đến đâu, thì cũng chỉ là một cô gái trẻ chưa thực sự trải qua những cảnh máu tanh mà thôi.
“Ai bảo tôi định giết cô?" Lâm Nhược nhìn Lăng Tâm như nhìn một kẻ điên, “Cô đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện phóng hỏa giết người thế, đừng nghĩ ai cũng giống cô. Tôi là công dân tốt cực kỳ tuân thủ pháp luật!" Nói rồi Lâm Nhược lại cười, “Cô yên tâm, có rất nhiêu người đàn ông cả đời không ra khỏi núi cần cô đến an ủi. Cô rất hiểu mấy chuyện này mà, coi như vận dụng triệt để thế mạnh thôi. Tôi cam đoan rằng, sau khi đưa cô tới đó, tôi sẽ không lấy một xu nào, hơn nữa sẽ dặn họ thật kỹ, để họ không để cô phải bước xuống giường một bước nào."
Bắt cô ta đi hầu hạ mấy lão già trong rừng rú đó, hơn nữa còn mãi mãi không thoát ra ngoài được, thì thà giết cô ta đi còn hơn!
“A! Lâm Nhược! Cô là đồ đàn bà độc ác tàn nhẫn. Lẽ ra phải để đám fan hâm mộ cô nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này của cô mới đúng!" Lăng Tâm vừa sợ vừa tức, cô ta sợ chết, cũng sợ bị đưa vào trong núi không chạy thoát được. Hiện giờ cô ta chỉ mong Quý gia có thể nhanh chóng tới cứu cô ta thôi.
“Nói đến độc ác tàn nhẫn, thì Lăng Tâm à, tôi làm sao bằng một phần vạn của cô." Lâm Nhược nói, “Tôi và cô không thù không oán. Ban đầu cô lợi dụng Tô Xán bôi nhọ tôi, sau đó lại lợi dụng thời cơ đẩy tên fan cuồng của An thần cho Tô Xán, kế này không được lại bày kế khác, cuối cùng còn muốn dùng thuốc kích dục để hủy hoại cả đời tôi. Lúc ấy vì tôi mềm lòng, không dạy dỗ cô ra trò mới để cô to gan tiếp tục khiêu chiến với tôi như thế!"
“Lăng Tâm, cô có biết hiện giờ trên mạng đang rất thịnh hành câu gì không? Không làm thì không chết! Cô chẳng qua chỉ là đứa con rơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Quý gia, là vết nhơ của Quý gia mà thôi. Nếu không, cô nghĩ vì sao bao nhiêu năm trôi qua mà Quý gia cũng không nhận cô về?" Lâm Nhược mệt mỏi phẩy tay, “Quý gia sẽ không vì cô mà đẩy Quý Phù Nguyệt, cô chủ thực sự của Quý gia ra. Mà Quý Phù Nguyệt cũng lợi dụng chuyện này rất khéo léo, hoặc là nhấn chìm tôi, hoặc là diệt trừ cô, xóa đi vết nhơ nhuốc của Quý gia, dù thế nào thì cuối cùng chỉ cô ta là người thắng cuộc."
Lăng Tâm ngẩn ngơ, đầu cô ta hiện giờ vô cùng rối loạn, chỉ nghĩ được một việc duy nhất. Quý gia thực sự sẽ vứt bỏ cô ta sao?
“Hiện giờ An gia đã bắt đầu tạo áp lực với Quý gia rồi." Nói xong câu này, Lâm Nhược đã hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với Lăng Tâm nữa.
Người đáng giận cũng có chỗ đáng thương! Lăng Tâm ngu đến đáng thương, có điều, Lâm Nhược cũng không định vì thế mà tha thứ cho cô ta.
Đối với những người mang trong lòng sự xấu xa bẩn thỉu, thì càng khoan dung với cô ta, cô ta sẽ càng chế nhạo sự tốt bụng của mình là ngu xuẩn mà thôi!
“Bé út, có mệt không?" Thấy Lâm Nhược uể oải mệt mỏi, Lâm Nhiên hỏi.
“Hơi hơi ạ." Lâm Nhược đứng dậy cười nói, “Anh Hai, anh đưa em về đi. Ăn no nên mệt quá!"
“Ừm!" Lâm Nhiên quàng vai Lâm Nhược, vệ sỹ lập tức mở cửa phòng để hai anh em họ đi ra ngoài.
“Lâm Nhược!" Lăng Tâm kích động kêu lên, “Cô tha cho tôi lần này đi! Van xin cô!"
Lâm Nhược dừng bước, im lặng một lúc mới thản nhiên nói: “Tôi đã tha cho cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô lại không nắm lấy cơ hội để hối cải làm con người mới!"
Dứt lời, hai người bước ra khỏi phòng, cánh cửa sau lưng đóng ‘rầm’ lại.
Lâm Nhiên xoa xoa vai Lâm Nhược: “Bé út đừng bận lòng vì mấy người đó. Chuyện tiếp theo cứ để anh Hai lo là được rồi."
“Cảm ơn anh Hai." Quả thực Lâm Nhược cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Lăng Tâm nữa.
Suy cho cùng, Lăng Tâm cũng chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ sau khi đã lợi dụng xong mà thôi. Chuyện lần này, người cô thực sự muốn xử lý là Quý Phù Nguyệt.
Nhưng Quý Phù Nguyệt là cô cả của Quý gia, động vào cô ta chẳng khác nào động vào Quý gia. An gia và Quý gia có quan hệ rất lằng nhằng, trước khi hai nhà trở mặt với nhau, vì An gia, tạm thời cô cũng chưa động chạm đến Quý Phù Nguyệt được.
Dù là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến thế lực, đến chính trị, sẽ trở nên vô cùng phiền phức, lột miếng da lại kéo theo cả gân cả thịt, hoàn toàn không thể thoải mái tính ân tính oán được.
Lâm Nhiên tự lái xe đưa Lâm Nhược về nhà trọ, hai anh em lưu số điện thoại xong, Lâm Nhiên mới ra về trong sự luyến tiếc.
Lâm Nhược dùng chìa khóa mở cửa, đón cô vẫn là con dao găm lạnh như băng của Mặc ngốc.
“Ngoan nào, hôm nay tôi mệt chết đi được, đừng quậy nữa." Lâm Nhược đẩy con dao trên cổ ra, hất rơi giày cao gót, cũng không đi dép lê mà đi chân đất luôn vào ghế salon trong phòng khách, uể oải thả người xuống.
Trải qua chuyện này, Lâm Nhược nhận ra rõ một điều rằng, cô của hiện tại thật sự không thể sống tùy hứng phóng túng như kiếp trước nữa. Trong lòng cô chợt thấy hơi mệt mỏi!
Mặc Lâm đóng cửa xong, cầm đôi dép lê mang vào trong phòng, đặt ngay ngắn dưới chân Lâm Nhược, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Sao thế?"
Lâm Nhược vắt cánh tay lên che mắt, lắc lắc không muốn trả lời.
Mặc Lâm đứng im lặng một lúc rồi lẳng lặng đi vào trong bếp, lúc ra, trên tay anh ta còn bê thêm một chiếc bát vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
“Này." Mặc Lâm cúi người đặt chiếc bát xuống bàn nước, đẩy về phía Lâm Nhược.
Lâm Nhược nghe tiếng động liền bỏ tay ra, mở mắt ngẩng đầu nhìn, trong chiếc bát sứ thanh hoa trắng có hai chiếc bánh bao đậu tròn xoe xinh xắn còn đang bốc hơi nóng hổi.
“Bữa tối của cậu à?" Lâm Nhược bỏ chiếc túi vẫn đang ngoắc vào khuỷu tay ra, ngồi dậy ngẩng đầu hỏi.
Anh ta để dành lại hai cái này để ăn đêm, nhưng hình như hôm nay chủ nhân có vẻ rất mệt, tâm trạng cũng không tốt lắm, thôi thì anh ta hào phóng tặng cho cô hai cái bánh bao đậu đỏ này vậy.
“Cho cô ăn đấy."
Lâm Nhược hơi ngạc nhiên, quen Mặc ngốc bao nhiêu lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta hào phóng nhường cô bánh bao như thế này, khiến cô rất kinh ngạc.
“Nếu cô thấy ngại thì để lại cho tôi một cái cũng được." Mặc Lâm nghĩ chút rồi nói rất nghiêm túc.
“Phì… quả nhiên vẫn là Mặc bánh bao!" Lâm Nhược cầm mỗi tay một chiếc bánh bao, một cái đút vào miệng, một cái đưa cho Mặc ngốc.
Mặc Lâm nhìn bánh bao, nhíu mày: “Cô về nhà còn chưa rửa tay đâu, bẩn!!!"
“Cậu lo mà ăn đi, quy củ như cậu ấm thế!" Lâm Nhược nhỏm người lên, nhét thẳng bánh bao vào miệng Mặc ngốc.
Quả nhiên, chủ nhân này bốc đồng quá đi mất, làm vệ sỹ cho cô ấy không chỉ phải bảo vệ cô ấy, còn phải chiều chuộng cô ấy nữa chứ! Haizzz, đúng là bó tay!!!
Mặc Lâm thầm lắc đầu trong lòng, mặt không đổi sắc cầm chiếc bánh bao ra ăn, vẫn như cũ, ba miếng một cái.
Ăn bánh bao đậu ngọt ngọt, tâm trạng Lâm Nhược cũng dần tốt hơn.
Thật không hiểu nổi vừa rồi cô băn khoăn cái gì nữa. Cứ giống như Mặc ngốc ấy, đã chọn bánh bao đậu đỏ thì cứ kiên định như thế suốt là được, nghĩ nhiều nữa có tích sự gì đâu?!
Thật đúng là!!! Cứ tưởng mình thông minh lắm, thực ra còn không thấu đáo bằng một tên ngốc.
“Ngốc, cậu đúng là một người thông minh đầy sáng suốt!"
Chủ nhân lại kỳ quặc nữa rồi!
Mặc Lâm đang cầm miếng bánh bao cuối cùng, tao nhã cho vào miệng, trong lòng thầm cảm thán
Trong mắt Lăng Tâm đầy vẻ sợ hãi: “Lâm… Lâm Nhược, cô muốn gì?"
“Những lời này, tôi phải hỏi cô mới đúng chứ?" Lâm Nhược nâng cằm Lăng Tâm lên, “Cô muốn chết vội như vậy làm gì? Hình như tôi đã cảnh cáo cô từ trước rồi, tôi không phải là người cô có thể đắc tội đúng không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Nhược khiến Lăng Tâm hoảng hốt, toàn thân bất giác run lên.
“Tôi… tôi cũng không phải Lăng Tâm trước kia nữa." Lăng Tâm kích động nói, “Hiện giờ tôi là cô ba của Quý gia, nếu cô dám động đến một sợi lông của tôi, ba tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Càng nói, Lăng Tâm càng cảm thấy vững lòng hơn. Ở thủ đô, Quý gia cũng không phải gia đình bình thường, Lâm Nhược chỉ là một minh tinh nhỏ, làm sao dám làm gì cô ta!
Nói xong, Lăng Tâm đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhiên, tuy cô ta không biết Lâm Nhiên là ai, nhưng ít nhiều gì cũng có chút mắt nhìn.
“Lâm Nhược, cô đúng là hồ ly tinh, bản lĩnh lớn thật, vừa cầm tiền chấp nhận chia tay với An Tiệp xong đã bám ngay được vào người đàn ông khác! Cô cứ chờ đi, An Tiệp mà biết chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!" Lăng Tâm đắc ý nói.
Lâm Nhiên bình tĩnh bước tới, tát bốp vào mặt Lăng Tâm một cái.
Lăng Tâm bị đánh đến mơ mơ hồ hồ, ngay cả Lâm Nhược cũng thoáng giật mình.
Lâm Nhiên thu tay về, nói: “Không cẩn thận bị trượt tay, tôi chẳng đánh phụ nữ bao giờ."
Khóe môi Lâm Nhược hơi giật giật, mắt lại đầy ý cười: “Anh Hai, đối với loại người mà trong đầu chỉ toàn chứa mấy chuyện trộm cắp gái gú này, anh có thể trượt tay vài lần cũng được mà."
Lâm Nhiên xoa xoa đầu Lâm Nhược, cười: “Đừng nói thế, anh Hai là người rất chính trực mà."
“Thôi được, vậy để em." Lâm Nhược cười khà khà đầy gian xảo, bẻ ngón tay kêu răng rắc.
“Lâm Nhược, cô định làm gì?! Tôi nói cho cô biết… Á!!!"
Miệng Lăng Tâm bị đấm mạnh một cú, những lời đe dọa lập tức được thay bằng tiếng hét sợ hãi.
Lâm Nhiên hơi quay đầu sang, vệ sỹ lập tức bước ra đóng chặt cửa phòng lại.
Khả năng cách âm của phòng khách sạn năm sao đều đạt tiêu chuẩn nhất định, dù Lăng Tâm có kêu rách cổ cũng không ai nghe thấy được.
Lăng Tâm thực sự sợ hãi, cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng. Đột nhiên, cô ta nhận ra rằng, Lâm Nhược hoàn toàn có thể giết chết cô ta ngay trong này.
“Tặng cô cú đấm này vì cái tội lúc nào cũng bày mưu tính kế." Lâm Nhược đấm thẳng vào má trái Lăng Tâm.
“Cú này là vì tâm địa hiểm độc, không biết suy xét!" Lâm Nhược đấm tiếp một cú vào má phải của Lăng Tâm.
Hai bên má Lăng Tâm đều sưng vù lên, giống y như cái thủ lợn vừa xanh tím vừa đỏ hồng.
“Cú này là vì cô quá ngu ngốc, bị người ta lợi dụng còn không biết!"
Lâm Nhược đánh Lăng Tâm tơi bời, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.
Cả khuôn mặt Lăng Tâm đều sưng tím lên, hai mắt híp lại như đường chỉ.
“Có phải bây giờ cô còn đang nghĩ chờ ra được khỏi căn phòng này sẽ tìm Quý gia ra mặt giúp cô không?" Lâm Nhược đón lấy chiếc khăn lông mà vệ sỹ vò nước ấm đưa lên, vừa lau tay vừa hỏi vu vơ.
Người Lăng Tâm run lên theo phản xạ, đúng là trong đầu cô ta đang nghĩ như vậy, nhưng nếu Lâm Nhược đã biết suy nghĩ này, ắt sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Lâm Nhược lắc đầu: “Có những người đúng là rắn độc bẩm sinh, không thể chấp nhận được!"
Lâm Nhược đi về phía salon, ngồi xuống, uể oải vắt chéo chân, nói: “Với chỉ số thông minh chưa tiến hóa hết này của cô, chắc chắn không thể sắp đặt chuyện này chu toàn như thế được. Nên chuyện lần này, người đứng sau lưng bày mưu cho cô, chắc hẳn là Quý Phù Nguyệt phải không?"
Mắt Lăng Tâm thoáng có vẻ kinh ngạc.
Lâm Nhược hiểu rõ, bật cười lạnh: “Lăng Tâm, cô có biết cô bị Quý Phù Nguyệt lợi dụng không? Chúng ta cá cược với nhau đi, nếu Quý gia ra mặt vì cô, tôi sẽ tha cho cô lần này. Còn nếu từ đầu tới cuối Quý gia cũng không để ý đến sự biến mất của cô, vậy thì cô hãy biến mất vĩnh viễn đi!"
“Lâm… Lâm Nhược, giết người là phạm pháp." Lăng Tâm sợ hãi trợn trừng mắt, toàn thân run lẩy bẩy. Dù cô ta độc ác đến đâu, thì cũng chỉ là một cô gái trẻ chưa thực sự trải qua những cảnh máu tanh mà thôi.
“Ai bảo tôi định giết cô?" Lâm Nhược nhìn Lăng Tâm như nhìn một kẻ điên, “Cô đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy chuyện phóng hỏa giết người thế, đừng nghĩ ai cũng giống cô. Tôi là công dân tốt cực kỳ tuân thủ pháp luật!" Nói rồi Lâm Nhược lại cười, “Cô yên tâm, có rất nhiêu người đàn ông cả đời không ra khỏi núi cần cô đến an ủi. Cô rất hiểu mấy chuyện này mà, coi như vận dụng triệt để thế mạnh thôi. Tôi cam đoan rằng, sau khi đưa cô tới đó, tôi sẽ không lấy một xu nào, hơn nữa sẽ dặn họ thật kỹ, để họ không để cô phải bước xuống giường một bước nào."
Bắt cô ta đi hầu hạ mấy lão già trong rừng rú đó, hơn nữa còn mãi mãi không thoát ra ngoài được, thì thà giết cô ta đi còn hơn!
“A! Lâm Nhược! Cô là đồ đàn bà độc ác tàn nhẫn. Lẽ ra phải để đám fan hâm mộ cô nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này của cô mới đúng!" Lăng Tâm vừa sợ vừa tức, cô ta sợ chết, cũng sợ bị đưa vào trong núi không chạy thoát được. Hiện giờ cô ta chỉ mong Quý gia có thể nhanh chóng tới cứu cô ta thôi.
“Nói đến độc ác tàn nhẫn, thì Lăng Tâm à, tôi làm sao bằng một phần vạn của cô." Lâm Nhược nói, “Tôi và cô không thù không oán. Ban đầu cô lợi dụng Tô Xán bôi nhọ tôi, sau đó lại lợi dụng thời cơ đẩy tên fan cuồng của An thần cho Tô Xán, kế này không được lại bày kế khác, cuối cùng còn muốn dùng thuốc kích dục để hủy hoại cả đời tôi. Lúc ấy vì tôi mềm lòng, không dạy dỗ cô ra trò mới để cô to gan tiếp tục khiêu chiến với tôi như thế!"
“Lăng Tâm, cô có biết hiện giờ trên mạng đang rất thịnh hành câu gì không? Không làm thì không chết! Cô chẳng qua chỉ là đứa con rơi có cũng được mà không có cũng chẳng sao của Quý gia, là vết nhơ của Quý gia mà thôi. Nếu không, cô nghĩ vì sao bao nhiêu năm trôi qua mà Quý gia cũng không nhận cô về?" Lâm Nhược mệt mỏi phẩy tay, “Quý gia sẽ không vì cô mà đẩy Quý Phù Nguyệt, cô chủ thực sự của Quý gia ra. Mà Quý Phù Nguyệt cũng lợi dụng chuyện này rất khéo léo, hoặc là nhấn chìm tôi, hoặc là diệt trừ cô, xóa đi vết nhơ nhuốc của Quý gia, dù thế nào thì cuối cùng chỉ cô ta là người thắng cuộc."
Lăng Tâm ngẩn ngơ, đầu cô ta hiện giờ vô cùng rối loạn, chỉ nghĩ được một việc duy nhất. Quý gia thực sự sẽ vứt bỏ cô ta sao?
“Hiện giờ An gia đã bắt đầu tạo áp lực với Quý gia rồi." Nói xong câu này, Lâm Nhược đã hoàn toàn không còn hứng thú nói chuyện với Lăng Tâm nữa.
Người đáng giận cũng có chỗ đáng thương! Lăng Tâm ngu đến đáng thương, có điều, Lâm Nhược cũng không định vì thế mà tha thứ cho cô ta.
Đối với những người mang trong lòng sự xấu xa bẩn thỉu, thì càng khoan dung với cô ta, cô ta sẽ càng chế nhạo sự tốt bụng của mình là ngu xuẩn mà thôi!
“Bé út, có mệt không?" Thấy Lâm Nhược uể oải mệt mỏi, Lâm Nhiên hỏi.
“Hơi hơi ạ." Lâm Nhược đứng dậy cười nói, “Anh Hai, anh đưa em về đi. Ăn no nên mệt quá!"
“Ừm!" Lâm Nhiên quàng vai Lâm Nhược, vệ sỹ lập tức mở cửa phòng để hai anh em họ đi ra ngoài.
“Lâm Nhược!" Lăng Tâm kích động kêu lên, “Cô tha cho tôi lần này đi! Van xin cô!"
Lâm Nhược dừng bước, im lặng một lúc mới thản nhiên nói: “Tôi đã tha cho cô rất nhiều lần rồi, nhưng cô lại không nắm lấy cơ hội để hối cải làm con người mới!"
Dứt lời, hai người bước ra khỏi phòng, cánh cửa sau lưng đóng ‘rầm’ lại.
Lâm Nhiên xoa xoa vai Lâm Nhược: “Bé út đừng bận lòng vì mấy người đó. Chuyện tiếp theo cứ để anh Hai lo là được rồi."
“Cảm ơn anh Hai." Quả thực Lâm Nhược cũng không muốn quan tâm đến chuyện của Lăng Tâm nữa.
Suy cho cùng, Lăng Tâm cũng chỉ là một quân cờ bị vứt bỏ sau khi đã lợi dụng xong mà thôi. Chuyện lần này, người cô thực sự muốn xử lý là Quý Phù Nguyệt.
Nhưng Quý Phù Nguyệt là cô cả của Quý gia, động vào cô ta chẳng khác nào động vào Quý gia. An gia và Quý gia có quan hệ rất lằng nhằng, trước khi hai nhà trở mặt với nhau, vì An gia, tạm thời cô cũng chưa động chạm đến Quý Phù Nguyệt được.
Dù là chuyện gì, chỉ cần liên quan đến thế lực, đến chính trị, sẽ trở nên vô cùng phiền phức, lột miếng da lại kéo theo cả gân cả thịt, hoàn toàn không thể thoải mái tính ân tính oán được.
Lâm Nhiên tự lái xe đưa Lâm Nhược về nhà trọ, hai anh em lưu số điện thoại xong, Lâm Nhiên mới ra về trong sự luyến tiếc.
Lâm Nhược dùng chìa khóa mở cửa, đón cô vẫn là con dao găm lạnh như băng của Mặc ngốc.
“Ngoan nào, hôm nay tôi mệt chết đi được, đừng quậy nữa." Lâm Nhược đẩy con dao trên cổ ra, hất rơi giày cao gót, cũng không đi dép lê mà đi chân đất luôn vào ghế salon trong phòng khách, uể oải thả người xuống.
Trải qua chuyện này, Lâm Nhược nhận ra rõ một điều rằng, cô của hiện tại thật sự không thể sống tùy hứng phóng túng như kiếp trước nữa. Trong lòng cô chợt thấy hơi mệt mỏi!
Mặc Lâm đóng cửa xong, cầm đôi dép lê mang vào trong phòng, đặt ngay ngắn dưới chân Lâm Nhược, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Sao thế?"
Lâm Nhược vắt cánh tay lên che mắt, lắc lắc không muốn trả lời.
Mặc Lâm đứng im lặng một lúc rồi lẳng lặng đi vào trong bếp, lúc ra, trên tay anh ta còn bê thêm một chiếc bát vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút.
“Này." Mặc Lâm cúi người đặt chiếc bát xuống bàn nước, đẩy về phía Lâm Nhược.
Lâm Nhược nghe tiếng động liền bỏ tay ra, mở mắt ngẩng đầu nhìn, trong chiếc bát sứ thanh hoa trắng có hai chiếc bánh bao đậu tròn xoe xinh xắn còn đang bốc hơi nóng hổi.
“Bữa tối của cậu à?" Lâm Nhược bỏ chiếc túi vẫn đang ngoắc vào khuỷu tay ra, ngồi dậy ngẩng đầu hỏi.
Anh ta để dành lại hai cái này để ăn đêm, nhưng hình như hôm nay chủ nhân có vẻ rất mệt, tâm trạng cũng không tốt lắm, thôi thì anh ta hào phóng tặng cho cô hai cái bánh bao đậu đỏ này vậy.
“Cho cô ăn đấy."
Lâm Nhược hơi ngạc nhiên, quen Mặc ngốc bao nhiêu lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ta hào phóng nhường cô bánh bao như thế này, khiến cô rất kinh ngạc.
“Nếu cô thấy ngại thì để lại cho tôi một cái cũng được." Mặc Lâm nghĩ chút rồi nói rất nghiêm túc.
“Phì… quả nhiên vẫn là Mặc bánh bao!" Lâm Nhược cầm mỗi tay một chiếc bánh bao, một cái đút vào miệng, một cái đưa cho Mặc ngốc.
Mặc Lâm nhìn bánh bao, nhíu mày: “Cô về nhà còn chưa rửa tay đâu, bẩn!!!"
“Cậu lo mà ăn đi, quy củ như cậu ấm thế!" Lâm Nhược nhỏm người lên, nhét thẳng bánh bao vào miệng Mặc ngốc.
Quả nhiên, chủ nhân này bốc đồng quá đi mất, làm vệ sỹ cho cô ấy không chỉ phải bảo vệ cô ấy, còn phải chiều chuộng cô ấy nữa chứ! Haizzz, đúng là bó tay!!!
Mặc Lâm thầm lắc đầu trong lòng, mặt không đổi sắc cầm chiếc bánh bao ra ăn, vẫn như cũ, ba miếng một cái.
Ăn bánh bao đậu ngọt ngọt, tâm trạng Lâm Nhược cũng dần tốt hơn.
Thật không hiểu nổi vừa rồi cô băn khoăn cái gì nữa. Cứ giống như Mặc ngốc ấy, đã chọn bánh bao đậu đỏ thì cứ kiên định như thế suốt là được, nghĩ nhiều nữa có tích sự gì đâu?!
Thật đúng là!!! Cứ tưởng mình thông minh lắm, thực ra còn không thấu đáo bằng một tên ngốc.
“Ngốc, cậu đúng là một người thông minh đầy sáng suốt!"
Chủ nhân lại kỳ quặc nữa rồi!
Mặc Lâm đang cầm miếng bánh bao cuối cùng, tao nhã cho vào miệng, trong lòng thầm cảm thán
Tác giả :
Cảnh Cửu Thiếu