Lạc Nguyệt Đãng Hoa Chi
Chương 4
Thuyết thư nhân ngày nắng không đến ngày mưa lại đến, nói đến cố sự nào ít người biết mà kèm theo tiếng mưa rơi thì giống như cố sự kia sẽ ly kỳ hơn một chút.
Thế nhưng lúc này người trong khách điếm lại không có hứng thú nghe kể chuyện, người nào người nấy đều đang nghển cổ nhìn về phía bàn gần cửa sổ —— tiểu tử họ Ninh cùng với khách nhân đang cãi vã, khách điếm lão bản thì tức đến giơ chân!
Từ Nguyên ôm vò rượu, cả giận nói “Ninh công tử! Ngươi đừng có quản chuyện linh tinh được không?"
Ninh Tử An đem kiếm đập lên bàn: “Ta nhất định phải quản đấy!"
Khách nhân dựa vào cửa sổ đứng lên, quét quét vạt áo nói: “Từ lão bản? Ngươi này là chuyện gì a?! Ta đến uống rượu tìm vui, không phải đến xem sắc mặt người khác".
“Khách quan ngươi trước tiên bớt giận…."
“Tìm vui thì tới kỹ viện mà tìm, tới khách điếm làm cái gì ?!"
“Lão tử thích thế đấy, liên quan gì đến tiểu tử nhà ngươi!"
Từ Nguyên đặt vò rượu lên bàn, chấn động đến mức kiếm của Ninh Tử An cũng nhảy lên một cái.
“Đúng vậy! Mắc mớ gì đến ngươi!" Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu Ninh Tử An câm miệng.
Ninh Tử An khí thế lập tức yếu đi: “Từ lão bản…. Ta đang giúp ngươi mà…."
“Ngươi giúp ta cái gì?"
“Hắn ăn đậu hủ của ngươi!"
Trong khách điếm nhất thời tuôn ra một trận cười to, Từ Nguyên trừng hai mắt với Ninh Tử An, tức không nói được lời nào.
Khách nhân bên cửa sổ thẹn quá thành giận đá ngã chiếc ghế, chỉ vào Ninh Tử An nói: “Ta trả tiền! Rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, ngươi lại nói linh tinh cái gì?!" Sau đó liền phất tay áo với Từ Nguyên: “Từ lão bản, chỗ này của ngươi sau này ta không thể đến nữa, uống chút rượu còn bị người chỉ mũi mắng, đúng là xúi quẩy". Vừa nói vừa chán nản chạy ra ngoài.
Ninh Tử An đem chiếc ghế bị đổ dựng lên, cầm kiếm của mình, hết sức hài lòng mà quay đầu lại cười với Từ Nguyên, lại phát hiện sắc mặt Từ Nguyên càng đen hơn.
“Từ…. Từ lão bản?"
Từ Nguyên một câu cũng không thèm nói, đi về phía sau quầy, ngồi xuống băng ghế nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Ninh Tử An đi tới, ngồi xổm bên cạnh Từ Nguyên, chẳng mấy chốc chân đã tê rần, liền dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất.
“Từ lão bản, ngươi nói một câu đi?" Hắn cẩn thận nói.
Từ Nguyên không để ý, Ninh Tử An liền biết mình đã chọc giận y. Từ Nguyên một khi không cao hứng thì càng ít nói, hoặc là trực tiếp không nói lời nào, nhưng hắn bây giờ không biết mình đã làm sai chỗ nào, muốn xin lỗi cũng không biết bắt đầu từ đâu —— người mà Ninh Tử An hắn đã coi trọng, sao có thể để người khác chạm vào chứ?
Ninh Tử An dụi dụi vào vai Từ Nguyên, Từ Nguyên vẫn một mặt hờ hững.
Ninh Tử An không thể làm gì khác là đứng lên, từ trên quầy cầm một chiếc đũa cùng một chén trà lạnh đổ xuống đất, lấy đũa viết viết vẽ vẽ trên nền đất đã bị thấm ướt.
Từ Nguyên nhìn thoáng qua, chỉ thấy Ninh Tử An vẽ một hình vuông nho nhỏ, ngô không ra ngô khoai chẳng ra khoai, bên cạnh có một mũi tên nhỏ chỉ vào —— “Đậu hủ của Ninh Tử An, không cho người khác động đến".
Ninh Tử An vẽ xong, ánh mắt nhìn về phía Từ Nguyên, lén xem phản ứng của y.
Từ Nguyên mím chặt môi, rất lâu mới nói: “Ninh công tử, đàm luyến ái giận dỗi vui đùa một chút ai cũng có, nhưng sinh kế thì vẫn phải làm, không có tiền thì nháo cái gì?"
Ninh Tử An buông đũa xuống, chậm rãi đem thanh kiếm bên người đưa tới: “Ta chỉ có thanh kiềm tổ truyền này là đáng giá nhất, Từ lão bản xem thử xem?"
“Không quen không biết, ai muốn thứ quý trọng như thế".
“Sao lại không quen không biết?" Ninh Tử An lập tức từ sau quầy đứng lên, lớn tiếng nói: “Ta chính là đã coi trọng Từ lão bản lâu rồi".
Trong khách điếm lập tức náo nhiệt, Từ Nguyên hung hăng đá Ninh Tử An một cước: “Trẻ con miệng còn hôi sữa!"
Ban đêm, Ninh Tử An mặt dày mày dạn chạy tới phòng Từ Nguyên, cười đến híp cả mắt.
“Từ lão bản, ta nhát gan, ngủ cùng ngươi được không?" Nói xong liền bò lên giường.
Từ Nguyên ngồi ở trước bàn, liếc hắn một cái, đi tới xách người lên, nói. “Ninh công tử, tay chân của ngươi cũng nhanh quá".
Ninh Tử An đi tới bên bàn, rót cho mình chén trà, hỏi: “Sao lại thế?"
“Có một số việc phải tiến triển dần dần, vừa mới thổ lộ đã chạy tới phòng của ta, có phải quá vội vàng không?"
Ninh Tử An vừa nâng chén trà đến bên miệng liền để xuống, chống cằm hỏi ngược lại: “Hôm qua cũng chạy tới một lần rồi đấy thôi?"
Từ Nguyên nằm úp sấp trên bàn, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nến thoảng qua con mắt của y, như là trong đầm nước sâu nổi lên ánh sáng yếu ớt.
“Hôm qua lưu lại ngươi là không biết ngươi đối với ta có ý đồ không an phận, bây giờ biết rồi sao có thể lưu ngươi được nữa?"
Ninh Tử An hiểu rõ gật gật đầu, hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể lưu lại?"
“Xem ngươi có lý do gì không thể không lưu lại".
“Ta thích ngươi, có tính hay không?" Ninh Tử An thốt lên, trong mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm Từ Nguyên.
Từ Nguyên nhấc mắt nhìn về phía hắn, ngồi dậy rót cho mình chén trà, trên mặt không kinh không hỉ, trong lòng lại như vừa được rót một muỗng đường, chỉ còn chờ Ninh Tử An còn có thể nói ra lời mật ngọt gì nữa không.
Ninh Tử An lúc này mới đỏ mặt, dù là da mặt dày đi nữa cũng không chịu được tình cảnh bị nhìn chằm chằm sau khi nói lời yêu.
Hắn đứng lên, xoay lưng về phía Từ Nguyên, chậm rãi mang theo điểm bất an nói: “Từ lão bản, kỳ thực mảnh đất này tuy rằng nhiều mưa, nhưng mà cũng không sao. Còn ngươi, tuy rằng độc miệng nhưng làm người không tồi, nấu ăn ngon, thanh âm nói chuyện rất êm tai, tư thái cũng đẹp mắt…. Cho nên…."
Từ Nguyên quơ quơ chén trà trong tay: “Ninh công tử đúng là biết nói lời ngon ngọt lắm".
Ninh Tử An nói tiếp: “Cho nên, Từ lão bản có thể cho ta nhìn một chút dáng dấp dưới tấm khăn che mặt của ngươi được không?" Nói xong, xoay người mong đợi nhìn về phía Từ Nguyên, nói: “Ta còn nhớ Từ lão bản đã nói, có một loại người ngươi nguyện ý cho người đó xem mặt, như ta bây giờ liệu có được hay không…."
Từ Nguyên sững sờ, chầm chậm lại không hề chần chờ lắc lắc đầu.
Lời chưa nói hết còn lưu lại trong miệng, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Ninh Tử An cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn ở lại nơi này thật dài thật lâu thôi mà". Nói xong từ từ quay người, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Lúc ra đến gần cửa bỗng nghe được Từ Nguyên nói: “Vậy thì chờ đến lúc thật dài thật lâu sẽ cho ngươi xem".
Ninh Tử An trong nháy mắt xoay người, “Ầm" một tiếng đóng cửa, sau đó bổ nhào lên giường, ôm chăn bắt đầu lải nhải: “Ta biết ngay Từ lão bản là người mạnh miệng nhẹ dạ. Từ lão bản yên tâm, ta so với ngươi nhỏ tuổi hơn, ngươi muốn lâu dài bao lâu ta cũng có thể chờ. Ngươi đừng nghĩ miệng ta lợi hại, kỳ thực rất nhiều lời ta nói với ngươi đều là lần đầu tiên nói ra, lúc trước ta nhìn trúng Phong Xuy Tuyết, nhưng mà chưa nói với hắn cái gì hết".
Từ Nguyên chui vào chăn, nhàn nhạt nói: “Ngươi có cơ hội nói với hắn sao?"
Ninh Tử An bị một câu của Từ Nguyên làm cho nghẹn tí cắn đầu lưỡi, vẫn chưa hết hy vọng lảm nhảm tiếp: “Có cơ hội ta cũng không nói với hắn, hắn bây giờ vì một tên nam sủng mà cả ngày muốn giết ta, tuy rằng có những ngày hắn không phái người đến, có lẽ là buông tha cho ta rồi, nhưng ta vẫn thấy Từ lão bản là tốt nhất, bình thường tức giận thì vẫn bình tĩnh nói chuyện, không cùng người động thủ, thỉnh thoảng đập đồ cũng không khiến ai bị thương, có nổi cáu một tí nhưng dỗ dỗ một chút là tốt rồi…."
Từ Nguyên trở mình, cảm thấy lỗ tai ong ong, lấy chăn bưng kín đầu, chậm rãi ngủ, cũng không biết cả đêm Ninh Tử An chỉ nằm lảm nhảm y tốt thế này tốt thế kia.
“Từ lão bản ~ "
“Hả?"
“Ngươi nói hai chữ thì làm sao chứ?"
“Rốt cuộc có chuyện gì?"
“Gọi gọi ngươi thôi ~ "
Từ Nguyên nhếch khóe miệng, không nói lời nào.
Ninh Tử An nhìn ý cười lộ ra trong mắt y, càng ngày càng nhạt nhẽo mà hô: “Từ lão bản ~ "
Từ Nguyên mang theo nghi vấn nhìn về phía hắn, Ninh Tử An liền nằm nhoài trên quầy cùng hắn nhìn nhau, một đôi mắt chớp a chớp: “Muốn nghe ngươi nói một chút".
Khách nhân trong quán một bên ngồi nghe lão bản cùng người trẻ tuổi kia liếc mắt đưa tình, một bên làm bộ mạn bất kinh tâm uống trà —— hai ngày trước chẳng phải còn nói không thân không quen sao, bây giờ thì hay rồi.
“Từ lão bản, ngươi thật là đẹp mắt".
“Làm sao ngươi biết ta đẹp ?"
“Thì là cái đó trong mắt hoá Tây Thi mà ~ "
“Ồ ~ cái đó là cái gì?"
“A, cái ta tặng ngươi ấy".
Gió xuân bên ngoài lẻn qua rèm cửa sổ thổi vào, có lời nói phiêu tán theo làn gió, mơ hồ nghe không rõ.
Người trong khách điếm nhịn cười, một bên làm bộ cùng người khác cười hai câu ha ha, trong lòng lại rõ rõ ràng ràng mà đùn đẩy cho nhau —— ngươi xem cái tên kia đúng là không biết xấu hổ, vợ chồng son nhà người ta tâm tình mà cũng muốn nghe trộm.
Hồi lâu lại nghe thấy khách điếm lão bản bỗng nhiên đập cốc trà mắng to. “Ninh Tử An! Ngươi không có đầu óc đúng không? Ta đã nói hoa này ta giữ lại để ủ rượu!"
“Ta…. Ta đây không phải là không có bạc nên tặng đồ trả thay à…"
“Không có bạc cũng đừng tặng! Chỉ làm hỏng đồ của ta!"
“Ta hái cũng hái rồi, ngươi còn muốn thế nào?"
“Ngươi con mẹ nó còn lên giọng với ta? Cũng không nhìn xem là ai nuôi ngươi!"
“Từ lão bản! Ngươi nói lời này thật khó nghe! Ngươi không muốn thì ta lập tức rời đi là được chứ gì!"
“……" Từ Nguyên không những không giận mà còn cười: “Vậy Ninh công tử đi đường thuận lợi".
“Ta…." Ninh Tử An lập tức ủ rũ.
Người trong khách điếm thực sự nhịn không nổi, ai nấy đều ôm bụng cười to.
Ninh Tử An cúi đầu tới gần giật nhẹ góc áo Từ Nguyên, Từ Nguyên dịch sang bên cạnh một bước dài, không để ý tới người.
Mọi người lại thêm được một trận cười nữa.
Ninh Tử An nhỏ giọng lên án: “Sao ngươi lại giống thùng thuốc súng vậy, chọc một cái liền nổ".
Từ Nguyên sửa lại ống tay áo, lại vỗ vỗ ít bụi dính trên vạt áo.
“Ta cũng không phải cố ý…."
Từ Nguyên vén tóc ra sau tai, tìm đồ ăn bắt đầu ăn.
“Từ lão bản…."
“Từ…."
“Từ Nguyên sao ngươi lại không đáng yêu chút nào thế!" Ninh Tử An cắn răng cả giận nói.
Từ Nguyên ném đồ ăn trong tay, xoa eo nói: “Đúng đúng đúng, ta vừa cay nghiệt vừa bủn xỉn lại không có tình thú còn không đáng yêu, thế thì liên quan gì tới ngươi?" Ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng trên mặt lại mang theo ý đùa.
Người trrong khách điếm lại đồng loạt nghển cổ lên hóng chuyện.
Ninh Tử An giận đến nhíu chặt lông mày, hắn phát điên muốn chửi người, thanh kiếm đã cầm lên lại nặng nề ném xuống đất, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bên ngoài ngưỡng cửa, tức giận nói: “Ngươi đúng là không đáng yêu chút nào hết!"
Từ Nguyên không kiềm được, cười cười đi tới, cúi lưng xuống, hạ xuống bên khoé miệng Ninh Tử An một nụ hôn. “Ngươi đáng yêu là được rồi không phải sao?"
Ninh Tử An ngây ngẩn cả người, tức giận nhất thời tan thành mây khói, hắn ngước đầu, chỉ thấy tấm khăn che mặt trắng xoá nhẹ nhàng lướt qua, che đi mưa phùn Giang Nam, chỉ nháy mắt ấy lại giống như một giấc mộng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Thế nhưng lúc này người trong khách điếm lại không có hứng thú nghe kể chuyện, người nào người nấy đều đang nghển cổ nhìn về phía bàn gần cửa sổ —— tiểu tử họ Ninh cùng với khách nhân đang cãi vã, khách điếm lão bản thì tức đến giơ chân!
Từ Nguyên ôm vò rượu, cả giận nói “Ninh công tử! Ngươi đừng có quản chuyện linh tinh được không?"
Ninh Tử An đem kiếm đập lên bàn: “Ta nhất định phải quản đấy!"
Khách nhân dựa vào cửa sổ đứng lên, quét quét vạt áo nói: “Từ lão bản? Ngươi này là chuyện gì a?! Ta đến uống rượu tìm vui, không phải đến xem sắc mặt người khác".
“Khách quan ngươi trước tiên bớt giận…."
“Tìm vui thì tới kỹ viện mà tìm, tới khách điếm làm cái gì ?!"
“Lão tử thích thế đấy, liên quan gì đến tiểu tử nhà ngươi!"
Từ Nguyên đặt vò rượu lên bàn, chấn động đến mức kiếm của Ninh Tử An cũng nhảy lên một cái.
“Đúng vậy! Mắc mớ gì đến ngươi!" Vừa nói vừa dùng ánh mắt ra hiệu Ninh Tử An câm miệng.
Ninh Tử An khí thế lập tức yếu đi: “Từ lão bản…. Ta đang giúp ngươi mà…."
“Ngươi giúp ta cái gì?"
“Hắn ăn đậu hủ của ngươi!"
Trong khách điếm nhất thời tuôn ra một trận cười to, Từ Nguyên trừng hai mắt với Ninh Tử An, tức không nói được lời nào.
Khách nhân bên cửa sổ thẹn quá thành giận đá ngã chiếc ghế, chỉ vào Ninh Tử An nói: “Ta trả tiền! Rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện, ngươi lại nói linh tinh cái gì?!" Sau đó liền phất tay áo với Từ Nguyên: “Từ lão bản, chỗ này của ngươi sau này ta không thể đến nữa, uống chút rượu còn bị người chỉ mũi mắng, đúng là xúi quẩy". Vừa nói vừa chán nản chạy ra ngoài.
Ninh Tử An đem chiếc ghế bị đổ dựng lên, cầm kiếm của mình, hết sức hài lòng mà quay đầu lại cười với Từ Nguyên, lại phát hiện sắc mặt Từ Nguyên càng đen hơn.
“Từ…. Từ lão bản?"
Từ Nguyên một câu cũng không thèm nói, đi về phía sau quầy, ngồi xuống băng ghế nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào ngay cả nửa bóng người cũng không thấy.
Ninh Tử An đi tới, ngồi xổm bên cạnh Từ Nguyên, chẳng mấy chốc chân đã tê rần, liền dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất.
“Từ lão bản, ngươi nói một câu đi?" Hắn cẩn thận nói.
Từ Nguyên không để ý, Ninh Tử An liền biết mình đã chọc giận y. Từ Nguyên một khi không cao hứng thì càng ít nói, hoặc là trực tiếp không nói lời nào, nhưng hắn bây giờ không biết mình đã làm sai chỗ nào, muốn xin lỗi cũng không biết bắt đầu từ đâu —— người mà Ninh Tử An hắn đã coi trọng, sao có thể để người khác chạm vào chứ?
Ninh Tử An dụi dụi vào vai Từ Nguyên, Từ Nguyên vẫn một mặt hờ hững.
Ninh Tử An không thể làm gì khác là đứng lên, từ trên quầy cầm một chiếc đũa cùng một chén trà lạnh đổ xuống đất, lấy đũa viết viết vẽ vẽ trên nền đất đã bị thấm ướt.
Từ Nguyên nhìn thoáng qua, chỉ thấy Ninh Tử An vẽ một hình vuông nho nhỏ, ngô không ra ngô khoai chẳng ra khoai, bên cạnh có một mũi tên nhỏ chỉ vào —— “Đậu hủ của Ninh Tử An, không cho người khác động đến".
Ninh Tử An vẽ xong, ánh mắt nhìn về phía Từ Nguyên, lén xem phản ứng của y.
Từ Nguyên mím chặt môi, rất lâu mới nói: “Ninh công tử, đàm luyến ái giận dỗi vui đùa một chút ai cũng có, nhưng sinh kế thì vẫn phải làm, không có tiền thì nháo cái gì?"
Ninh Tử An buông đũa xuống, chậm rãi đem thanh kiếm bên người đưa tới: “Ta chỉ có thanh kiềm tổ truyền này là đáng giá nhất, Từ lão bản xem thử xem?"
“Không quen không biết, ai muốn thứ quý trọng như thế".
“Sao lại không quen không biết?" Ninh Tử An lập tức từ sau quầy đứng lên, lớn tiếng nói: “Ta chính là đã coi trọng Từ lão bản lâu rồi".
Trong khách điếm lập tức náo nhiệt, Từ Nguyên hung hăng đá Ninh Tử An một cước: “Trẻ con miệng còn hôi sữa!"
Ban đêm, Ninh Tử An mặt dày mày dạn chạy tới phòng Từ Nguyên, cười đến híp cả mắt.
“Từ lão bản, ta nhát gan, ngủ cùng ngươi được không?" Nói xong liền bò lên giường.
Từ Nguyên ngồi ở trước bàn, liếc hắn một cái, đi tới xách người lên, nói. “Ninh công tử, tay chân của ngươi cũng nhanh quá".
Ninh Tử An đi tới bên bàn, rót cho mình chén trà, hỏi: “Sao lại thế?"
“Có một số việc phải tiến triển dần dần, vừa mới thổ lộ đã chạy tới phòng của ta, có phải quá vội vàng không?"
Ninh Tử An vừa nâng chén trà đến bên miệng liền để xuống, chống cằm hỏi ngược lại: “Hôm qua cũng chạy tới một lần rồi đấy thôi?"
Từ Nguyên nằm úp sấp trên bàn, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nến thoảng qua con mắt của y, như là trong đầm nước sâu nổi lên ánh sáng yếu ớt.
“Hôm qua lưu lại ngươi là không biết ngươi đối với ta có ý đồ không an phận, bây giờ biết rồi sao có thể lưu ngươi được nữa?"
Ninh Tử An hiểu rõ gật gật đầu, hỏi: “Vậy làm thế nào mới có thể lưu lại?"
“Xem ngươi có lý do gì không thể không lưu lại".
“Ta thích ngươi, có tính hay không?" Ninh Tử An thốt lên, trong mắt mang theo ý cười nhìn chằm chằm Từ Nguyên.
Từ Nguyên nhấc mắt nhìn về phía hắn, ngồi dậy rót cho mình chén trà, trên mặt không kinh không hỉ, trong lòng lại như vừa được rót một muỗng đường, chỉ còn chờ Ninh Tử An còn có thể nói ra lời mật ngọt gì nữa không.
Ninh Tử An lúc này mới đỏ mặt, dù là da mặt dày đi nữa cũng không chịu được tình cảnh bị nhìn chằm chằm sau khi nói lời yêu.
Hắn đứng lên, xoay lưng về phía Từ Nguyên, chậm rãi mang theo điểm bất an nói: “Từ lão bản, kỳ thực mảnh đất này tuy rằng nhiều mưa, nhưng mà cũng không sao. Còn ngươi, tuy rằng độc miệng nhưng làm người không tồi, nấu ăn ngon, thanh âm nói chuyện rất êm tai, tư thái cũng đẹp mắt…. Cho nên…."
Từ Nguyên quơ quơ chén trà trong tay: “Ninh công tử đúng là biết nói lời ngon ngọt lắm".
Ninh Tử An nói tiếp: “Cho nên, Từ lão bản có thể cho ta nhìn một chút dáng dấp dưới tấm khăn che mặt của ngươi được không?" Nói xong, xoay người mong đợi nhìn về phía Từ Nguyên, nói: “Ta còn nhớ Từ lão bản đã nói, có một loại người ngươi nguyện ý cho người đó xem mặt, như ta bây giờ liệu có được hay không…."
Từ Nguyên sững sờ, chầm chậm lại không hề chần chờ lắc lắc đầu.
Lời chưa nói hết còn lưu lại trong miệng, rốt cuộc cũng không nói ra được.
Ninh Tử An cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn ở lại nơi này thật dài thật lâu thôi mà". Nói xong từ từ quay người, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.
Lúc ra đến gần cửa bỗng nghe được Từ Nguyên nói: “Vậy thì chờ đến lúc thật dài thật lâu sẽ cho ngươi xem".
Ninh Tử An trong nháy mắt xoay người, “Ầm" một tiếng đóng cửa, sau đó bổ nhào lên giường, ôm chăn bắt đầu lải nhải: “Ta biết ngay Từ lão bản là người mạnh miệng nhẹ dạ. Từ lão bản yên tâm, ta so với ngươi nhỏ tuổi hơn, ngươi muốn lâu dài bao lâu ta cũng có thể chờ. Ngươi đừng nghĩ miệng ta lợi hại, kỳ thực rất nhiều lời ta nói với ngươi đều là lần đầu tiên nói ra, lúc trước ta nhìn trúng Phong Xuy Tuyết, nhưng mà chưa nói với hắn cái gì hết".
Từ Nguyên chui vào chăn, nhàn nhạt nói: “Ngươi có cơ hội nói với hắn sao?"
Ninh Tử An bị một câu của Từ Nguyên làm cho nghẹn tí cắn đầu lưỡi, vẫn chưa hết hy vọng lảm nhảm tiếp: “Có cơ hội ta cũng không nói với hắn, hắn bây giờ vì một tên nam sủng mà cả ngày muốn giết ta, tuy rằng có những ngày hắn không phái người đến, có lẽ là buông tha cho ta rồi, nhưng ta vẫn thấy Từ lão bản là tốt nhất, bình thường tức giận thì vẫn bình tĩnh nói chuyện, không cùng người động thủ, thỉnh thoảng đập đồ cũng không khiến ai bị thương, có nổi cáu một tí nhưng dỗ dỗ một chút là tốt rồi…."
Từ Nguyên trở mình, cảm thấy lỗ tai ong ong, lấy chăn bưng kín đầu, chậm rãi ngủ, cũng không biết cả đêm Ninh Tử An chỉ nằm lảm nhảm y tốt thế này tốt thế kia.
“Từ lão bản ~ "
“Hả?"
“Ngươi nói hai chữ thì làm sao chứ?"
“Rốt cuộc có chuyện gì?"
“Gọi gọi ngươi thôi ~ "
Từ Nguyên nhếch khóe miệng, không nói lời nào.
Ninh Tử An nhìn ý cười lộ ra trong mắt y, càng ngày càng nhạt nhẽo mà hô: “Từ lão bản ~ "
Từ Nguyên mang theo nghi vấn nhìn về phía hắn, Ninh Tử An liền nằm nhoài trên quầy cùng hắn nhìn nhau, một đôi mắt chớp a chớp: “Muốn nghe ngươi nói một chút".
Khách nhân trong quán một bên ngồi nghe lão bản cùng người trẻ tuổi kia liếc mắt đưa tình, một bên làm bộ mạn bất kinh tâm uống trà —— hai ngày trước chẳng phải còn nói không thân không quen sao, bây giờ thì hay rồi.
“Từ lão bản, ngươi thật là đẹp mắt".
“Làm sao ngươi biết ta đẹp ?"
“Thì là cái đó trong mắt hoá Tây Thi mà ~ "
“Ồ ~ cái đó là cái gì?"
“A, cái ta tặng ngươi ấy".
Gió xuân bên ngoài lẻn qua rèm cửa sổ thổi vào, có lời nói phiêu tán theo làn gió, mơ hồ nghe không rõ.
Người trong khách điếm nhịn cười, một bên làm bộ cùng người khác cười hai câu ha ha, trong lòng lại rõ rõ ràng ràng mà đùn đẩy cho nhau —— ngươi xem cái tên kia đúng là không biết xấu hổ, vợ chồng son nhà người ta tâm tình mà cũng muốn nghe trộm.
Hồi lâu lại nghe thấy khách điếm lão bản bỗng nhiên đập cốc trà mắng to. “Ninh Tử An! Ngươi không có đầu óc đúng không? Ta đã nói hoa này ta giữ lại để ủ rượu!"
“Ta…. Ta đây không phải là không có bạc nên tặng đồ trả thay à…"
“Không có bạc cũng đừng tặng! Chỉ làm hỏng đồ của ta!"
“Ta hái cũng hái rồi, ngươi còn muốn thế nào?"
“Ngươi con mẹ nó còn lên giọng với ta? Cũng không nhìn xem là ai nuôi ngươi!"
“Từ lão bản! Ngươi nói lời này thật khó nghe! Ngươi không muốn thì ta lập tức rời đi là được chứ gì!"
“……" Từ Nguyên không những không giận mà còn cười: “Vậy Ninh công tử đi đường thuận lợi".
“Ta…." Ninh Tử An lập tức ủ rũ.
Người trong khách điếm thực sự nhịn không nổi, ai nấy đều ôm bụng cười to.
Ninh Tử An cúi đầu tới gần giật nhẹ góc áo Từ Nguyên, Từ Nguyên dịch sang bên cạnh một bước dài, không để ý tới người.
Mọi người lại thêm được một trận cười nữa.
Ninh Tử An nhỏ giọng lên án: “Sao ngươi lại giống thùng thuốc súng vậy, chọc một cái liền nổ".
Từ Nguyên sửa lại ống tay áo, lại vỗ vỗ ít bụi dính trên vạt áo.
“Ta cũng không phải cố ý…."
Từ Nguyên vén tóc ra sau tai, tìm đồ ăn bắt đầu ăn.
“Từ lão bản…."
“Từ…."
“Từ Nguyên sao ngươi lại không đáng yêu chút nào thế!" Ninh Tử An cắn răng cả giận nói.
Từ Nguyên ném đồ ăn trong tay, xoa eo nói: “Đúng đúng đúng, ta vừa cay nghiệt vừa bủn xỉn lại không có tình thú còn không đáng yêu, thế thì liên quan gì tới ngươi?" Ngữ khí rất lạnh lùng, nhưng trên mặt lại mang theo ý đùa.
Người trrong khách điếm lại đồng loạt nghển cổ lên hóng chuyện.
Ninh Tử An giận đến nhíu chặt lông mày, hắn phát điên muốn chửi người, thanh kiếm đã cầm lên lại nặng nề ném xuống đất, cuối cùng đặt mông ngồi xuống bên ngoài ngưỡng cửa, tức giận nói: “Ngươi đúng là không đáng yêu chút nào hết!"
Từ Nguyên không kiềm được, cười cười đi tới, cúi lưng xuống, hạ xuống bên khoé miệng Ninh Tử An một nụ hôn. “Ngươi đáng yêu là được rồi không phải sao?"
Ninh Tử An ngây ngẩn cả người, tức giận nhất thời tan thành mây khói, hắn ngước đầu, chỉ thấy tấm khăn che mặt trắng xoá nhẹ nhàng lướt qua, che đi mưa phùn Giang Nam, chỉ nháy mắt ấy lại giống như một giấc mộng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Tác giả :
Chính Trực Đích Tiểu Hoàng Kê