Lạc Lối...
Chương 9
Lại thở dài, Hướng Dương quay đầu đợi Hàn Lãnh Thiên ở cách xa cô một khoảng. Tiếp tục kiên nhẫn đưa tinh thần lực dò xét xung quanh nhưng cô vẫn không cảm nhận được gì. Nếu là tang thi thì lần cơ hội thắng được thật sự rất thấp. Thiên Di cùng Hàn Trạc thần đã bất tỉnh, Hướng Nguyệt không có dị năng, Hàn Lãnh Thiên là dị năng hệ Thủy dù có cấp 8 nhưng lực công kích rất yếu chưa kể bị tác động bởi cuộc tấn công hồi nãy nữa. Cô cũng là dị năng giả hệ Thủy nhưng lại là biến dị nên chỉ dùng để tấn công, lực công kích lớn nhưng không thể chữa thương được. Chẳng lẽ lần này lại chết ở đây sao. Xét theo suy luận của cô thì tang thi kia cũng đã cấp 8 trở lên. Nếu không tại sao cô lại không cảm nhận được. Mãi suy nghĩ khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Hàn Lãnh Thiên cũng gần tới nơi, Hướng Dương lại lần nữa chậm rãi đưa tinh thần lực dò xét xung quanh. Bỗng chốc Hướng Dương trừng mắt lao về phía Hàn Lãnh Thiên đang đi tới:
“Thiên, cẩn thận!"
Nghe Hướng Dương gọi, Hàn Lãnh Thiên giựt mình quay lại đằng sau lưng, mắt thấy một chưởng công kích hướng tới mình không xa, nháy mắt lại hô: “Khiên nước“. Hàn Lãnh Thiên thành công đỡ được một chưởng kia nhưng sắc mặt so với lúc trước càng thêm trắng bệch.
“Không sao chứ?" Nhìn Hàn Lãnh Thiên mệt mỏi, tâm Hướng Dương có chút đau. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Hướng Dương trần giọng quát: “Ai?"
“..."
Không có ai trả lời. Lòng bàn tay Hướng Dương đã đổ mồ hôi lạnh nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định.
“Ai ra mau!" Cô lần nữa quát.
Soạt...soạt...
Một loại tiếng động kì lạ vang lên ở gốc cây to đã chết. Gió thổi nhẹ qua làm mái tóc ngắn của Hướng Dương bay toán loạn. Đưa tay gạt tóc ra sau tai, cô vẫn tập trung quan sát xung quanh.
“Mẹ? Là mẹ đúng không?"
Bỗng dưng Hướng Dương bị ai đó ôm chầm lấy, giọng nói trẻ con vang lên đầy nghi vấn. Hướng Dương cùng Hàn Lãnh Thiên cứng nhắc xoay người lại. Giờ phút này trong mắt hai người đều là hoảng sợ. Trong tay Hàn Lãnh Thiên đã xuất hiện một quả cầu nước sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Mẹ. Mẹ về rồi!" Cậu bé tiếp tục dụi dụi mặt vào lòng Hướng Dương lẩm bẩm.
Hương Dương mới lấy lại được tinh thần vội ra hiệu cho Lãnh Thiên đừng manh động tranh thủ quan sát cậu bé. Thật ra khi cậu bé ôm lấy Hướng Dương trong lòng cô đã có đáp án nhưng nhìn bề ngoài cả cậu bé thì Hướng Dương không thể nào tin được. Trong mạt thế nhưng quần áo trên người cậu bé vẫn rất sạch sẽ không một vết máu, da thịt trắng noãn, là một cậu bé khả ái đáng yêu.
“Thiên, cẩn thận!"
Nghe Hướng Dương gọi, Hàn Lãnh Thiên giựt mình quay lại đằng sau lưng, mắt thấy một chưởng công kích hướng tới mình không xa, nháy mắt lại hô: “Khiên nước“. Hàn Lãnh Thiên thành công đỡ được một chưởng kia nhưng sắc mặt so với lúc trước càng thêm trắng bệch.
“Không sao chứ?" Nhìn Hàn Lãnh Thiên mệt mỏi, tâm Hướng Dương có chút đau. Rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Hướng Dương trần giọng quát: “Ai?"
“..."
Không có ai trả lời. Lòng bàn tay Hướng Dương đã đổ mồ hôi lạnh nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ trấn định.
“Ai ra mau!" Cô lần nữa quát.
Soạt...soạt...
Một loại tiếng động kì lạ vang lên ở gốc cây to đã chết. Gió thổi nhẹ qua làm mái tóc ngắn của Hướng Dương bay toán loạn. Đưa tay gạt tóc ra sau tai, cô vẫn tập trung quan sát xung quanh.
“Mẹ? Là mẹ đúng không?"
Bỗng dưng Hướng Dương bị ai đó ôm chầm lấy, giọng nói trẻ con vang lên đầy nghi vấn. Hướng Dương cùng Hàn Lãnh Thiên cứng nhắc xoay người lại. Giờ phút này trong mắt hai người đều là hoảng sợ. Trong tay Hàn Lãnh Thiên đã xuất hiện một quả cầu nước sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
“Mẹ. Mẹ về rồi!" Cậu bé tiếp tục dụi dụi mặt vào lòng Hướng Dương lẩm bẩm.
Hương Dương mới lấy lại được tinh thần vội ra hiệu cho Lãnh Thiên đừng manh động tranh thủ quan sát cậu bé. Thật ra khi cậu bé ôm lấy Hướng Dương trong lòng cô đã có đáp án nhưng nhìn bề ngoài cả cậu bé thì Hướng Dương không thể nào tin được. Trong mạt thế nhưng quần áo trên người cậu bé vẫn rất sạch sẽ không một vết máu, da thịt trắng noãn, là một cậu bé khả ái đáng yêu.
Tác giả :
Kimiaki Kotori