Lạc Chốn Phù Hoa
Chương 9: Thất Thủ
Từ hôm kết thúc cuộc trò chuyện không vui với Mạc Úy Thanh, trực giác của Tô Mạt mách bảo có chuyện xảy ra. Nhớ tới khoảng thời gian quan hệ giữa họ khá tốt đẹp,Tô Mạt lại mềm lòng. Tầm chạng vạng, cô nấu hai món ăn, mang sang nhà Tùng Dung.
Mạc Úy Thanh không nói chuyện với cô, chỉ ca cẩm canh Tùng Dung nấu có mùi tanh của thịt, ngửi rất khó chịu. Tuy nhiên, cô ta kéo hai đĩa thức ăn của Tô Mạt về phía mình, gắp mấy miếng.
Tùng Dung liếc nhìn cô ta. “Lần này cô ốm nghén hơn lần trước, xem ra là con trai. Con gái thương mẹ, con trai hành hạ mẹ".
Sắc mặt Mạc Úy Thanh vàng vọt nhưng đôi mắt sáng rực. “Thật sao?"
Tùng Dung cười cười. “Dù không phải đi chăng nữa thì cô vẫn còn trẻ, cứ đẻ. Chỉ cần bền chí, có công mài sắt có ngày nên kim."
Mạc Úy Thanh làm mặt lạnh, cúi đầu ăn, một lúc sau mới nói: “Chị mời tôi đến ăn cơm hay là đến xỏ xiên tôi đấy?"
Tùng Dung cười. “Xỏ xiên cô? Tôi đâu có bản lĩnh đó. Người ta mang thai thì mừng vui hớn hỏ. Cô ngược lại, vừa lo lắng vừa sốt ruột, đến cơm cũng nuốt không trôi, ngủ không yên giấc. Tôi buồn thay cô nên mới quan tâm về cô".
Mạc Úy Thanh phì cười, không đáp. Điện thoại di động bỗng đổ chuông, cô ta bắt máy, cất giọng ngọt ngào: “ Em và mấy người bạn gái cùng ăn cơm… Anh đừng suốt ngày gọi điện cho em như thế. Em ở đây có chạy được đâu… Ngày mai cùng ăn cơm? Không được, buổi tối em phải làm thêm…"
Tô Mạt đã sớm nghe ra giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại. Tuy không rõ anh ta nói điều gì, cô vẫn có thể tưởng tượng ra ngữ điệu đầy ý cười của Châu Viễn Sơn. Tô Mạt liếc nhìn Mạc Úy Thanh và cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô ta. CHợt nhớ tới chồng cũ và con trai mới sinh của anh ta, cô hơi thất thần.
Mạc Úy Thanh ngắt máy, nói: “Không cần buồn thay cho tôi. Dù mười tháng tôi mang thai, vác bụng bầu đi ra ngoài, vẫn có đàn ông chưa vợ đối xử tốt với tôi".
Tùng Dung ngạc nhiên: “Đàn ông chưa vợ nào? Cậu luật sư đó? Cô làm thêm? Làm thêm gì chứ? Hầu hạ tay Thượng Thuần phải không?"
Mạc Úy Thanh biếng nhác liếc nhìn Tùng Dung. “Đúng vậy. Nhưng thật không may, ngày mai Thượng Thuần hẹn đạo sĩ gì đó cùng ăn cơm, nói là chọn ngày lành tháng tốt để đứa trẻ ra đời, sau đó đặt một cái tên tốt lành?"
Tùng Dung “chậc chậc" hai tiếng. “Trên đời này luôn có những người phụ nữ ngốc nghếch, có thể phung phí tình cảm của người khác, đúng là may mắn".
Tô Mạt thầm nghĩ, trên đời này luôn có những người phụ nữ ngốc nghếch, có thể tặng tình cảm cho người khác, để người khác phung phí, đúng là không chịu nổi. Cô bất giác lên tiếng, “Nếu có người đối xử thật lòng với cô, cô nên trân trọng".
Mạc Úy Thanh cười. “Trân trọng gì chứ? Sao chị biết tôi nên trân trọng ai, rời bỏ ai? Chị luôn tỏ vẻ biết rõ hơn tôi, chị đi guốc trong bụng những người đàn ông đó? Tôi không hiểu tại sao chị lại thích quan tâm đến tôi như vậy?"
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, Tùng Dung đã phì cười. “Đúng là hóc môn gây họa, nói chuyện đầy mùi thuốc súng. Thôi, ai bảo tình trạng của cô đặc biệt, lên xe buýt cũng có người nhường chỗ, chúng tôi không thể so đo với cô".
Mạc Úy Thanh lập tức cự lại: ‘Chúng tôi là ai hả? Tùng Dung, thời gian tôi và chị quen biết nhau lâu hơn người khác nhiều."
Tùng Dung hết nói nổi, chỉ nhìn cô ta, thở dài.
Đúng lúc này Tô Mạt nhận được điện thoại. Tùng Dung nghe ra đối phương là người đàn ông trẻ tuổi. Đợi Tô Mạt cúp máy, chị ta liền chuyển chủ đề, nói đùa: “Tối hôm nay hai cô đều từ chối hẹn hò với đàn ông ngay trước mặt tôi.Các cô cố ý khiêu khích tôi phải không?"
Tô Mạt đang bực Lộ Chinh nên chẳng buồn giải thích. Cô ta cũng không muốn tiếp tục đối mặt với Mạc Úy Thanh nên viện cớ phải chăm sóc con nhỏ rồi về nhà.
Vài ngày trước, Lộ Chinh gọi hai cuộc điện thoại nói bóng nói gió, ám chỉ cô nên cảm ơn anh ta.
Tô Mạt nằm trên giường, cầm điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc. Cô cảm thấy ngó lơ Lộ Chinh cũng không phải cách hay. Thứ nhất, do chuyện của Chung Thanh vẫn chưa giải quyết triệt để. Hơn nữa, Lộ Chinh từng nửa đùa nửa thật nói với cô: “Chị có biết nữ lãnh đạo của chị hận nhất điều gì không?" anh ta nói nhỏ: “Bà ta hận nhất người bắt cá hai tay".
Vì vậy dù ghét Lộ Chinh nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Tô Mạt vẫn gọi điện cho anh ta. Cô nói cô muốn mời anh ta tối mai đi ăn để tỏ lòng cảm ơn. Tô Mạt biết tôi mai Vương Á Nam có buổi tụ họp trong nội thành nên tránh tuyến đường có địa điểm tụ tập, chọn nhà hàng theo phương hướng ngược lại.
Lộ Chinh rất thông minh, vừa nghe qua lập tức hiểu ý: “Mấy hôm nay trong thành phố có cuộc biểu tình, nội thành và khu đại học tắc đường kinh khủng. Chúng ta đi đường Hoàn Bắc Đông Tam, gần bờ biển có mấy nhà hàng không tồi, đồ ngon, giá rẻ. Thấy chưa, tôi toàn nghĩ cho chị. Tiếp xúc lâu ngày chắc chị cũng biết, thật ra con người tôi cũng không tồi."
Ngày hôm sau, hai người hẹn gặp ở nhà hàng. Lộ Chinh nói: “Lần này chúng ta gặp nhau coi như bình thường, không xảy ra chuyện gì. Hy vọng lần sau cũng vậy, ngày càng tốt đẹp".
Tô Mạt nghĩ, không có lần sau đâu.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện khá thoải mái. Chủ đề nhắc đến nhiều nhất là công việc hiện tại của Tô Mạt. Tất nhiên, họ không tránh khỏi nhắc đến Vương Á Nam. Tô Mạt hơi ngại ngùng, Lộ Chinh ngược lại rất thoải mái. Anh ta thậm chí cho Tô Mạt biết sở thích của Vương Á Nam. Tuy nhiên anh ta không trực tiếp nhắc tên người mà dùng cụm từ “nữ lãnh đạo" thay thế.
Ăn cơm xong, Lộ Chinh bảo mấy hôm nay rất bận, xe ô tô của anh ta giao cho đồng nghiệp đi làm nhiệm vụ, nhờ Tô Mạt tiễn anh ta một đoạn.
Hai người rời khỏi nhà hàng. Nhìn thấy xe của Tô Mạt, Lộ Chinh nói: “Người ta đang chống hàng Nhật, cô lại lái xe của Nhật ra ngoài".
Tô Mạt đáp: “Đây là xe của công ty. Chống Nhật không đến nỗi không cho người ta lái xe đấy chứ?
Lộ Chinh ngồi vào ô tô, “Bình thường, những hoạt động kiểu này rất khó được phê chuẩn. Bởi vì hễ tụ tập đông người là khó kiểm soát tâm trạng của quần chúng."
Tuy ngoài trời u ám, có mưa nhỏ nhưng đang là mùa hè, buổi đêm đến muộn. Tô Mạt lái xe, nhìn thấy đoàn người biểu tình phía xa xa.
Lộ Chinh nói: “Chị hãy quay đầu, đi vòng qua đường bờ biển để tránh phiền phức".
Tô Mạt nghe theo, lái xe vòng qua bên đó. Ai ngờ con đường vốn vắng vẻ, yên tĩnh bây giờ cũng tắc nghẽn.
Mưa ngày càng nặng hạt, Lộ Chinh thò đầu ra ngoài quan sát. “Chắc là đợi đèn đỏ, đèn đỏ hơi lâu…"
Anh ta còn chưa dứt lời, phía trước có người đạp xe đi ngược chiều. Nhìn thấy xe ô tô của Tô Mạt, người này dừng lại, nói: “Mau quay lại đi, đằng trước có người đập phá ô tô".
Tô Mạt nửa tin nửa ngờ, cô hơi hoảng hốt, lập tức đánh tay lái nhưng xe bị chết máy.
Lộ Chinh lên tiếng: “Chị xuống đi, để tôi lái. Tự nhiên bày vẽ lái xe Nhật ra ngoài."
Tô Mạt chau mày: “Ai bảo nên đi đường bờ biển? Cảnh sát đâu hết cả rồi, cũng không ra giữ gìn trật tự".
Hai người trách móc lẫn nhau, xuống xe đổi vị trí. Tô Mạt còn chưa kịp mở cửa xe, đột nhiên một tiếng “rầm" lớn vang lên, đầu xe lõm xuống. Cô giật mình ngẩng đầu, phát hiện xung quanh xuất hiện một đám người, có người cầm băng rôn, có người hét lớn tiếng, cũng có kẻ vung gậy hoặc đá chân, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ.
+++
Tô Mạt chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sắc mặt bỗng trắng bệch. Đến khi định thần, cô lập tức giơ tay định đoạt cây gậy sắt của đối phương.
Lộ Chinh hét một câu với Tô Mạt nhưng cô không nghe rõ, chỉ biết anh ta muốn ngăn cô lại. Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, quay sang van xin đám đông: “Đây không phải xe của tôi… không phải xe của tôi, đừng phá có được không… đừng phá…"
Lộ Chinh chỉ Tô Mạt: “Mẹ kiếp, phụ nữ đúng là phiền phức, chị mau tránh ra!" Anh ta rút thẻ cảnh sát từ túi áo, đập lên nóc ô tô. “Đừng gây chuyện nữa, tôi là cảnh sát".
Mấy người đàn ông quả nhiên dừng tay, quan sát anh ta từ trên xuống dưới. “Mày là cảnh sát? Cảnh sát còn ngồi ô tô của bọn Nhật Bản? Mày là Hán gian đúng không?"
Lộ Chinh giơ thẻ cảnh sát, đảo mắt nhìn bốn phía: “Tôi đúng là cảnh sát, các vị đại hiệp anh hùng, các vị là đàn ông đừng bắt nạt phụ nữ, nhường đường có được không…"
Còn chưa nói hết câu, Lộ Chinh đã bị ăn một gậy. Anh ta bị đánh đau, lập tức tung nắm đấm.
Bốn bề trở nên yên tĩnh trong giây lát, người bị đánh đột nhiên hét lớn: “Cảnh sát đánh người…"
Có người hét phụ họa: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh sinh viên biểu tình…"
Lộ Chinh nhổ một bãi nước bọt: “Mẹ kiếp, các người mà là sinh viên á? Đám sinh viên giải tán từ lâu rồi. Các người chỉ là lũ du thủ du thực, thừa nước đục thả câu". Anh ta túm tay người đó, bẻ quặt ra đằng sau rồi ấn vào cửa xe ô tô, bàn tay còn lại lấy còng tay bên thắt lưng.
Lại có người hét lớn: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh sinh viên bị thương…"
Mấy người đàn ông ở bên cạnh lập tức nhào đến, vây quanh Lộ Chinh, mặc sức đấm đá.
Từng giọt mưa lớn rơi xuống mặt Tô Mạt khiến tấm tình của cô trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng. Cô muốn xông lên ngăn cản nhưng bị đám đông xô sang một bên. Cô lại định chen vào thì Lộ Chinh hét lên: “Chuyện này không liên quan đến phụ nữ, chị mau đi đi!" Ban đầu anh ta còn lải nhải chửi mắng, sau âm thanh lặng dần.
Lúc này trời đã tối hẳn, người đi đường xúm lại theo dõi. Trong tay Tô Mạt không có điện thoại, cô chỉ còn cách nhờ người xung quanh báo cảnh sát. Một người nói, báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát bị bọn họ đánh ra nông nỗi này. Có người nói, chẳng ai dám can thiệp, sợ rước họa vào thân. Tô Mạt chảy nước mắt, bất chấp tất cả chạy đi bảo vệ Lộ Chinh. Một người đàn ông trung niên vội ngăn cô lại: “Cô gái, cô đừng kích động quá, tôi đã giúp cô báo cảnh sát rồi. Bây giờ cô mau ra đường bắt xe, đưa bạn cô đến bệnh viện".
Toàn thân run rẩy, Tô Mạt lảo đảo chạy ra giữa đường cái. Con đường vốn không rộng, lại tắc nghẽn, chỉ còn lại một lối nhỏ để xe cộ đi qua.
Không ai chịu dừng lại. Bọn họ chỉ mong nhanh chóng vượt qua đoạn đường trơn ướt và hỗn loạn này.
Tô Mạt quay đầu, lờ mờ nhìn thấy Lộ Chinh mặt đầy máu, nằm cuộn người trên mặt đất. cô không còn chút sức lực, ngồi xổm xuống, nấc nghẹn.
Một chiếc ô tô phanh gấp ở trước mặt Tô Mạt, đèn pha sáng chói mắt. Tô Mạt vội vàng đứng dậy, thất thểu chạy về phía chiếc xe.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt của Vương Cư An. Anh ta hỏi: “Sao cô lại ở đây?"
“Tôi…" Tô Mạt ngẩn ngơ, trong lòng thất vọng, cất giọng nghẹn ngào: “Bạn tôi bị đánh đến bị thương, cần được đưa đến bệnh viện cấp cứu".
Vương Cư An đưa mắt về phía đám đông. “Cô tìm nhầm người rồi, cô nên tìm cảnh sát."
Tô Mạt không nói một lời, lập tức quay người bỏ đi. Lúc này, đám người đó kéo Lộ Chinh sang một bên, tiếp tục đập phá ô tô. Tô Mạt đỡ Lộ Chinh dậy, để anh ta dựa vào đùi mình. Đầu anh ta bị thương, máu không ngừng chảy. Một cô gái trẻ ở bên đường lặng lẽ đưa mấy tờ giấy ăn cho Tô Mạt. Cô ấn vào vết thương của Lộ Chinh để cầm máu, chẳng bao lâu tờ giấy đã ướt đẫm máu.
Đám người đó gióng trống khua chiêng vung gậy vào xe ô tô. Một tên suýt nữa đánh trúng người Lộ Chinh, Tô Mạt vừa sợ vừa tức giận, liền dùng hết sức túm cây gậy trong tay người đó, hất sang một bên. Đối phương quay đầu, trừng mắt với cô. Tô Mạt nghiêm giọng: “Nhìn cho kĩ vào, anh có mắt không đấy?"
Đối phương quay hẳn người, cất cao giọng: “Cô có mắt không hả? Không thấy người ta đang đập xe của bọn Nhật Bản sao?" Anh ta giơ nắm đấm nhưng bị hất sang một bên.
Không biết Vương Cư An xuất hiện từ lúc nào, kéo Lộ Chinh đứng dậy. “Đi thôi!"
Đối phương được đà đứng chắn trước mặt anh ta, không chịu nhường đường. Người đứng đầu nhóm đập phá ô tô đi đến, đặt tay lên vai Vương Cư An. “Vị này cũng là cảnh sát giả mạo?"
Vương Cư An hất tay hắn ra.
Bên cạnh có người nói: “Nhìn xe ô tô của thằng này này. Con nhà giàu phải không? Lái xe sang như vậy cơ mà".
Một người khác phụ họa: “Chắc là con nhà giàu. Xe này mua bằng tiền tham ô của ông già mày đúng không? Mày từng đua xe, từng đâm chết người rồi bảo người khác chịu tội thay đúng không?"
Ai đó hét lớn: “Đập vỡ xe của quan tham ô đi!"
Đám đông lập tức phụ họa nhưng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không người nào dám nhúc nhích.
Người đứng đầu cảm thấy mất thể diện, hắn đi đến bên xe ô tô của Vương Cư An, làm bộ làm tịch đá hai phát.
Vương Cư An buông Lộ Chinh ra, túm cổ áo người đó. Đối phương định cho anh ta một bạt tai, anh ta liền tung nắm đấm. Liếc thấy người bên đường giơ điện thoại chụp ảnh, anh ta liền thu tay về, nói: “Tôi biết các anh muốn gì. Đập xe của tôi, các anh sẽ chẳng được gì, sao phải làm chuyện vừa hại người vừa không có lợi cho bản thân?"
“Đừng nhiều lời với thằng đó, trong đời tôi chưa bao giờ đập phá xe đắt tiền như vậy…" Đám đông hưng phấn lao nhao, vẻ mặt tỏ ra nóng lòng muốn thử nhưng không dám manh động.
Vương Cư An cúi đầu, châm điếu thuốc, thong thả đi về phía xe ô tô của mình.
Tô Mạt không hiểu ý anh ta. Khi anh ta rút lui, nước mắt cô lại trào ra.
Vương Cư An mở cửa xe, cúi người, lấy thứ gì đó. Anh ta giơ cao thứ đó, màu hồng của đồng tiền đặc biệt nổi bật trong đêm tối. Anh ta cầm xấp tiền, đi về bên này, sau đó rút vài tờ, tung lên không trung.
Mấy tờ tiền từ từ rơi xuống, đám đông trợn mắt, há miệng.
Vài người lấy lại bình tĩnh, cúi xuống nhặt tiền rồi mừng rỡ hoan hô. Những người không nhặt được thở dài tiếc nuối. Vương Cư An lại tung xấp tiền lên cao. Những tờ tiền bay nhảy lên, giơ tay với những đồng tiền như trẻ con, tạo thành đám đông hỗn loạn trong chốc lát.
Vương Cư An đỡ Lộ Chinh, nói với Tô Mạt: “Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!"
Ba người đến bên xe ô tô, chợt nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu từ phía xa xa. Vương Cư An dừng lại: “Đưa cậu ta lên xe cứu thường, đừng làm bẩn xe của tôi".
Tiếng còi xe cấp cứu quả nhiên mỗi lúc một gần. Xe cấp cứu đến nơi, nhân viên y tế xách cáng xuống xe, hoàn toàn sững sờ khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Tô Mạt đưa Lộ Chinh lên xe cấp cứu. Cô định đi theo nhưng bị ngăn lại. Nhân viên y tế chỉ đám đông đang điên cuồng tranh cướp tiền. “Người bị thương nhiều hơn dự kiến, xe không còn chỗ, đề nghị người nhà tự lo phương tiện đến bệnh viện".
Tô Mạt lại quay về chỗ cũ.
“Xe của cô còn đi được không?" Vương Cư An hỏi.
Toàn thân Tô Mạt ướt sũng. Tiết trời không lạnh nhưng cô không thể kiềm chế cơn run rẩy. “Không phải ô tô của tôi, là xe của công ty".
“Thôi đi, sau này cô từ từ bồi thường là được".
Tô Mạt lập tức ngẩng đầu. “Bồi thường bao nhiêu? Công ty bảo hiểm sẽ thanh toán một phần, đúng không?"
Vương Cư An nhìn cô, sắc mặt không chút biểu cảm.
Tô Mạt tiếp tục đi về phía trước, Vương Cư An kéo tay cô. “Cô còn qua bên đó làm gì? Xe bị đập phá thế kia, không dùng được nữa rồi".
“Túi xách và điện thoại của tôi vẫn ở trong xe".
Vương Cư An trừng mắt với Tô Mạt. Anh ta sải bước dài đi tới, lấy đồ trong xe ô tô, nhét vào tay cô. Thấy Tô Mạt không rời khỏi xe cấp cứu, anh ta bất giác lên tiếng. “Đừng nhìn nữa, cậu ta không chết được đâu". Nói rồi, anh ta im lặng, như dự tính điều gì đó, cũng như có chút do dự. Cuối cùng, anh ta mở cửa xe, đẩy Tô Mạt vào trong.
Tô Mạt giơ tay lau mặt, ngồi bất động, thần sắc hoảng hốt, không biết cô đang nghĩ gì.
Vương Cư An liếc nhìn cô rồi lái xe rời khỏi nơi đó. Không bao lâu sau, ô tô dừng lại. Tô Mạt bị dẫn vào một ngôi nhà. Khi cửa ra vào khép chặt, đèn ở phòng khách bật sáng, căn phòng xa lạ đập vào mắt, Tô Mạt mới định thần. “Đây là đâu vậy?"
“Tôi sống ở đây".
Tô Mạt ngây ra, lập tức quay người, đi ra cửa. Cô vừa chạm vào tay nắm cửa, Vương Cư An đã đặt tay lên tay cô, cúi đầu, ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Giữa ngày hè nóng nực mà sao tay em lạnh thế?"
Tô Mạt quay người, mới phát hiện đối phương đang ở rất gần.
Vương Cư An không nhường bước. Bắt gặp bộ dạng đáng thương với mái tóc dài ướt rượt, gương mặt trắng ngần, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, đôi mắt vô vọng nhìn anh đầy cảnh giác. Vương Cư An liền cảm thấy trong người ngứa ngáy. Anh ta hỏi: “Em còn run kia kìa. Em bị nhiễm lạnh hay sợ hãi?"
Tô Mạt im lặng.
Vương Cư An đặt tay lên vai cô. “Bây giờ không sao rồi".
Tô Mạt ngả người về phía sau nhưng không thể né tránh. Cô nói nhỏ. “Tôi rất mệt, tôi… tôi…" Cảm nhận bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống sống lưng mình, dừng lại ở thắt lưng nắn bóp, cô càng thấy người như không còn chút sức lực. Cô chống hai tay trước vòm ngực anh ta, muốn đẩy ra nhưng chẳng còn sức.
Vương Cư An cúi đầu nhìn Tô Mạt. “Em và thằng cảnh sát đó có quan hệ gì?"
Tô Mạt né tránh ánh mắt của anh ta. “Chẳng có quan hệ gì cả".
“Không quan hệ gì mà em còn bảo vệ thằng đó?"
“Cậu ấy từng giúp tôi".
“Vậy tôi có từng giúp em không?"
Tô Mạt ngoảnh mặt đi chỗ khác, hai người lặng thinh.
Vương Cư An dùng sức kéo Tô Mạt vào lòng, thầm thì bên tai cô: “Tôi hỏi em, tôi có giúp em bao giờ không? Em trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng nên báo đáp tôi mới phải".
Trong một khoảnh khắc, Tô Mạt chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, giống như người bị rút hết xương nên không thể chống đỡ. Đầu óc trống rỗng, cô nhất thời không biết làm thế nào. Trong đầu cô đột nhiên vụt qua ý nghĩa: người đàn ông này có hứng thú với mình.
Tô Mạt còn đang do dự, Vương Cư An liền đẩy cô tựa vào cánh cửa. Anh ta hôn lên tóc mai, mặt và cổ cô rồi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô, sau đó ngón tay anh ta mơn trón trên làn da trần của cô, không ngừng thăm dò.
Tô Mạt ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh ta, cô không cảm thấy chán ghét, ngược lại khá thích. Mùi thuốc lá pha trộn với mùi cơ thể của người đàn ông khỏe mạnh, đánh thức chút cuồng nhiệt, kích động, thẳng thắn và bá đạo, đánh thức cảm giác của cô. Trong lòng Tô Mạt càng hỗn loạn. Dần dần, cô không thể khống chế bản thân, thốt ra tiếng rên khe khẽ. Cuối cùng, cô bị người đàn ông bế vào một căn phòng khác. Anh ta đặt cô xuống giường.
Người đàn ông nhanh chóng cởi áo rồi đè xuống người Tô Mạt. Anh ta thuận tay lấy bao cao su từ ngăn kéo ở bên cạnh.
Đầu óc Tô Mạt giống như nhét một mớ hỗn độn. Cô như rơi vào màn sương mù dày đặc, tăm tối nhưng cũng đầy kích thích. Cô nhắm mắt, thở dốc, tiếng nói từ nội tâm không ngừng kêu gào: “Điên rồi, tất cả đều điên rồi".
2.
Đối với Tô Mạt, chuyện ân ái từng là một loại nghi thức. Cô luôn tỏ thái độ thành kính và dè dặt, không dám quá phóng túng, coi sự thỏa mãn của đối phương là niềm vui của mình.
Bây giờ hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương, sự đề phòng tan biến, dục vọng trào dâng. Tô Mạt chờ mong nhưng cũng sợ cơ thể trở nên khô cạn, rạn nứt. Nơi nhạy cảm trống trải, nhức nhối từng cơn, nhịp tim của cô dần tăng.
Nhưng người đàn ông tỏ ra nhẫn nại hơn Tô Mạt. Anh ta đỡ thắt lưng cô, thưởng thức bầu ngực của cô. Thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu, quan sát nét mặt của Tô Mạt.
Tô Mạt hơi hé mắt, không dám nhìn anh ta. Cô lặng lẽ thò tay xuống dưới, bộ phận đó đã cương cứng.
Vương Cư An lập tức túm tay Tô Mạt, đặt bên cạnh gối. Anh ta vuốt ve trán cô, gạt sợi tóc lòa xòa. Sau đó, anh ta từ từ tiến vào rồi đột nhiên dùng sức đâm mạnh.
Tô Mạt cong người, “ưm" một tiếng.
Thủy triều cuốn trôi mọi thứ. Vật cứng của anh ở trong cơ thể cô bất động, còn cô không ngừng run rẩy. Tô Mạt cảm thấy có một sức lực vô tận từ đáy sâu trong người cô đang bốc cháy, không thể khống chế. Mặc dù từ đầu đến cuối cô bất động nhưng thực tế vẫn mệt nhoài.
Vương Cư An hưởng thụ cảm giác này. Anh ta không kìm được, nhấc mông người phụ nữ đã mướt mát mồ hôi hướng về phía mình. Tô Mạt muốn giãy giụa nhưng không còn chút sức lực. Cô chỉ còn cách đặt đầu lên vai anh ta, nức nở từng cơn: “Đừng… A, tôi không chịu nổi nữa".
“Vừa mới bắt đầu mà đã tới rồi, em chẳng có tiền đồ gì cả". Vương Cư An thở dốc rồi đột nhiên cúi đầu hôn chụt lên má cô.
Tô Mạt cảm thấy bất ngờ. Cô ngây người nhưng vẫn nhắm mắt, ngoảnh mặt sang một bên.
Vương Cư An cất giọng trầm khàn: “Mở mắt ra".
Tô Mạt không nghe. Anh ta không chịu bỏ cuộc.
Vật cứng lại tấn công trong thân thể cô. Tô Mạt bị giày vò, nên hết cách, đành hé mắt nhìn.
Cửa kính của tủ quần áo ở bên cạnh phản chiếu hình ảnh đôi uyên ương thân mật. Tô Mạt lại quay đầu, vùi vào cổ Vương Cư An, lên tiếng van nài: “Anh mau tắt đèn đi!"
Vương Cư An không đáp, mải mê hôn lên cơ thể cô. “Sao em trắng thế? Trắng thêm tí nữa thì giống nước vôi quét tường". Anh ta lại giơ tay bóp bầu ngực cô. “Trắng đến mức khiến tôi hoa mắt".
Tô Mạt vừa hối hạn vừa đau xót vừa không đành lòng. Cô cất giọng run run: “Mau tắt đèn đi!"
“Không được!"
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì, giơ tay đẩy người anh ta. “Con trai anh ở nhà".
“Nó không ở đây". Vương Cư An túm cổ tay cô, nửa cười nửa không nhìn cô. “Quanh đây không có người, em có thể kêu to như lần trước".
Tô Mạt liền tỉnh táo trở lại, mặt nóng bừng, không khác gì lửa đốt. Cô bất động một lúc rồi hạ quyết tâm, lấy hết sức đẩy người Vương Cư An ra.
Vương Cư An đời nào chịu buông ta. Nhân lúc cô quay lưng về phía mình, anh ta đột nhiên giữ chặt eo cô, áp vào người cô.
“Đây là gì vậy?" Anh ta véo hình xăm ở giữa eo và mông Tô Mạt. “Em vẽ thứ này là muốn cho ai xem?" Anh ta lại nhấn người, hơi thở gấp gáp. “Muốn cho ai xem hả?"
Tô Mạt cảm thấy hơi đau, vội kéo tay anh ta. “Không phải…"
Vương Cư An giữ thắt lưng cô. “Con người em trông có vẻ thật thà…" Thấy cô không có phản ứng, anh ta lại ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Có phải muốn bị “xử lý" không?"
Tô Mạt nhễ nhại mồ hôi, nằm sấp trên giường, không lên tiếng.
Vương Cư An chuyển động thân dưới: “Có phải em muốn bị “xử lý" không?"
Trái tim đập dữ dội, Tô Mạt thở không ra hơi. Cô bất giác duỗi thẳng người, miệng không ngừng rên rỉ, toàn thân mềm nhũn. Nhưng người ở đằng sau vẫn không buông tha, anh ta kéo cánh tay cô lên cao, ép cô ngẩng cao đầu khiến trọng tâm thân thể dồn lên người anh ta. Cổ họng cô khô rát, kêu không thành tiếng. Anh cũng gầm một tiếng, thân dưới không ngừng ra vào. Cuối cùng anh ta đâm mạnh, đưa cả hai lên đỉnh.
Một lúc sau, Vương Cư An buông người Tô Mạt. Anh ta nằm thẳng, nghỉ ngơi rồi xuống giường, đi vào nhà tắm.
Tô Mạt cảm thấy hơi lạnh, liền kéo chăn đắp. Một góc nào đó ở gian ngoài vang lên tiếng tích tắc đều đặn. Cô mở to mắt hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng quấn chăn vào người rồi chạy ra ngoài, lục tìm điện thoại di động trong túi xách ở dưới đất. Trên màn hình hiển thị bốn, năm cuộc gọi nhỡ. Tô Mạt cố gắng khôi phục tâm trạng bình tĩnh rồi mới bấm điện thoại.
Người nhà hỏi sao tối muộn vẫn chưa về, gọi điện thoại không nghe máy? Tô Mạt vội nói bên ngoài có cuộc biểu tình, đâu đâu cũng tắc đường, sóng điện thoại cũng chập chờn. Cô hỏi Thanh Tuyền đã ngủ chưa, bà Tô nói con bé đợi cả buổi tối, hỏi mẹ đi đâu, cuối cùng không mở mắt nổi mới đi ngủ.
Tô Mạt tắt điện thoại, thẫn thờ một lúc mới quay lại phòng ngủ vừa rồi. Quần áo vứt bừa bãi dưới sàn nhà, cô nhặt từng cái, áo sơ mi và váy đều có vết máu. Đầu óc cô vẫn phản ứng chậm chạp, cô ngồi xổm, ngẩn người nhìn váy áo.
Vương Cư An khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Anh ta liếc nhìn Tô Mạt. “Quần áo bẩn như vậy rồi, bỏ đi cho xong".
Tô Mạt không rời mắt khỏi đống váy áo trên tay. “Cho tôi mượn nhà tắm, để tôi giặt quần áo".
Vương Cư An cầm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số, gọi đi, dặn dò người ở đầu kia: “Ngủ chưa? Kêu người đưa một bộ quần áo nữ tới đây, Cỡ bao nhiêu?" Anh nhướng mày quan sát Tô Mạt. “Chiều cao 1m67 gì đó, nặng khoảng năm mươi kilogram, ba vòng…"
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt không vui.
Vương Cư An cười cười, cúp máy, vừa cầm khăn tắm lau tóc vừa hỏi: “Em bao lâu không làm rồi?"
Tô Mạt ngẩn người, cô định giả bộ là người từng trải nhưng chưa lên tiếng đã đỏ mặt. “Một… thời gian rồi"
Vương Cư An tiến lại gần, như cười như không nhìn cô. “Bao lâu?"
Khi cô ra ngoài, trên chiếc tủ ở đầu giường đặt một bộ quần áo, Vương Cư An đã mặc đồ chỉnh tề. Tô Mạt cũng không từ chối, thay bộ quần áo mới. Cô liếc nhìn qua gương thấy bộ đồ rất vừa vặn. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Tô Mạt lấy thẻ tín dụng trong túi xách, đặt xuống mặt tủ. Vương Cư An tỏ ra không bận tâm. “Em cứ cầm lấy đi!"
Tô Mạt không trả lời, thu dọn quần áo bẩn, xách túi giấy đi ra ngoài. Vương Cư An lại lên tiếng: “Muộn như vậy rồi, em về kiểu gì?" Anh ta cầm chìa khóa, đi theo Tô Mạt. Ra khỏi nhà, lần đầu tiên trong đời anh ta mở cửa xe ô tô cho cô. Tô Mạt báo địa chỉ, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Cho đến lúc sắp xuống xe, Vương Cư An mới lên tiếng: “Em kiệm lời thật".
Tô Mạt định thần, “ừ" một tiếng, Thấy Vương Cư An đưa mắt quan sát khu chung cư, cô không kìm được, bổ sung một câu: “Nơi này do Tùng Dung giới thiệu. Nhà của chị ấy rất gần nhà tôi… ở cùng tầng".
Vương Cư An không lên tiếng. Tô Mạt xuống xe, vừa đi vài bước liền nghe thấy tiếng máy nổ ở sau lưng, mỗi lúc một xa. Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh vào tòa nhà.
Về đến nhà, bà Tô vẫn chưa ngủ, đang ở phòng khách xem ti vi. Bà liếc nhìn con gái, hỏi: “Con mới mua quần áo đấy à?"
Tô Mạt giải thích, quần áo để sẵn ở công ty, bộ mặc buổi sáng bị dây mực nên mới thay bộ này.
Bà Tô không hỏi nhiều, giục con gái đi nghỉ sớm.
Tô Mạt vốn có kế hoạch đưa cả nhà ngồi tàu du lịch đi chơi trên biển mấy ngày. Vé tàu đã đặt trước nhưng vì xảy ra vụ xe ô tô bị đập phá, cô đành tiễn bố mẹ và con gái lên tàu, còn mình về công ty trả phép. Không ngờ Tô Mạt vừa đến cửa công ty, một đồng nghiệp gọi điện , nói cô mau quay về đi. Kỹ sư Vương đang nổi giận ở phòng làm việc, bảo cô mau đến công ty. Tô Mạt không rõ nguyên do, hơi chột dạ. Cô vội cúp điện thoại rồi lên tầng trên.
Mấy hôm nay Vương Á Nam luôn tỏ ra bực bội, nhìn gì cũng không vừa mắt. Lúc này, bà đang đập bàn, trách mắng nhân viên: “Bao nhiêu người mà đến lịch trình cũng sắp xếp không xong. Đường cao tốc tắc nghẽn, nhỡ cả chuyến bay, để khách hàng ở bên kia mất công chờ đợi. Các cô có biết làm việc không đấy? Nếu Tiểu Tô ở đây, thế nào cô ta cũng sắp xếp vài kế hoạch để mọi người tham khảo. Rốt cuộc các cô không chịu động bão khi làm việc hay là chỉ làm qua loa…" Bà lại cằn nhằn: “Cô trợ lý Tô Kia nữa, có phải chơi đã quá nên không muốn đi làm không?"
Bên cạnh có người giải thích: “Trợ lý Tô đang nghỉ phép năm, chắc chị ấy không đến đâu ạ".
Vương Á Nam cất cao giọng: “Cô hãy hỏi thẳng cô ta xem cô ta còn muốn làm việc nữa không…"
Đúng lúc Tô Mạt đẩy cửa đi vào. Nghe câu cuối, mặt cô tái nhợt.
Nhìn thấy cô, Vương Á Nam cười cười: “Tôi không cho người đi mời, chắc cô không muốn quay về công ty làm việc? Người nhà cô đến đây chưa? Khỏe cả chứ?"
Tô Mạt vội đáp cả nhà vẫn khỏe. Cô định thần rồi mới kể chuyện bị phá hỏng ô tô.
Vương Á Nam giật mình. “Người không sao đấy chứ? Thảo nào sắc mặt cô tệ như vậy".
Tô Mạt nói; “Người lớn không sao, chỉ là trẻ con sợ chết khiếp. Con bé nhà tôi chơi ở công viên hải dương rất vui vẻ, không ngờ trên đường về gặp chuyện đó, nó khóc cả buổi tối".
Vương Á Nam đột nhiên hỏi: “Đến công viên hải dương đi đường Tam Hoàn, sao cô lại chạy tới đường bờ biển?"
Tô Mạt thật thà trả lời: “Lúc đó đường Tam Hoàn có đoàn biểu tình, tôi sợ xảy ra chuyện nên mới đi vòng. Ai ngờ vẫn gặp phải sự cố".
“Tối qua cô về lúc mấy giờ?"
Tô Mạt nói thời gian sớm hơn: “Hơn bảy giờ ạ".
Vương Á Nam đáp: “Trùng hợp thật đấy".
Tô Mạt không hiểu. “Kỹ sư Vương, trùng hợp gì cơ?"
Vương Á Nam nhìn cô. “Không có gì, còn hai ngày nữa là có kết quả đấu thầu. Tại cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ vào chiều ngày kia, cô nghĩ tôi nên nói gì với bọn họ?"
Tô Mạt thẳng thắn cho biết: “Về vụ đấu thầu, tôi và đồng nghiệp ở phòng Kỹ thuật đều cảm thấy chúng ta nắm chắc phần thắng. Về phương diện kỹ thuật, xin Chủ tịch hãy yên tâm".
Vương Á Nam mỉm cười, dặn dò vài việc rồi bảo cô ra ngoài. Tô Mạt tới phòng trà nước, rót cốc cà phê để lấy lại tinh thần. Lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, cô định rảo bước nhanh hơn nhưng vẫn vô thức đưa mắt nhìn. Cánh cửa ở đó khép chặt, phòng ngoài cũng không có người. Đến khi định thần, cô hơi ảo não, lập tức quay về chỗ ngồi.
+++
Bận rộn đến buổi chiều, Tô Mạt nhận được điện thoại của Tùng Dung. Cô giật mình, thầm nghĩ, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Nếu Tùng Dung biết chuyện cô bị phá xe, chạy sang nhà hỏi chuyện bố mẹ thì cô sẽ bị lộ. Tuy nhiên, Tùng Dung chỉ nói buổi tối phải tiếp khách, nhờ Tô Mạt đi đón con trai tan học.
Nghe vậy Tô Mạt mới yên tâm.
Tùng Dung chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Không biết Mạc Úy Thanh hôm qua xem bói cho con cô ta thế nào? Cô ta có liên lạc với cô không?"
Tô Mạt đã sớm quên chuyện này. “Không liên lạc".
Tùng Dung lại hỏi: “Cô có cảm thấy chuyện này kỳ lạ không?"
Tô Mạt trả lời: “Tôi không cảm thấy thế".
Tùng Dung hỏi tiếp: “Cô thử nghĩ xem, lần đầu cô ta sinh con, Thượng Thuần đâu có coi trọng như vậy. Lần này vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái, anh ta đã mời người về coi bói. Lẽ nào anh ta nghĩ thông suốt, định rướt Mạc Úy Thanh về nhà? Nếu đúng là vậy, cũng chả trách cô ta lên mặt".
Tô Mạt làm gì có tâm trạng tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, cô chỉ cười: “Nếu chị không yên tâm thì gọi điện hỏi thăm đi".
Tùng Dung không nói gì nhưng trước khi hết giờ làm vẫn gọi điện cho Mạc Úy Thanh.
Mạc Úy Thanh không có thời gian nói chuyện nhiều. Cô ta đang bận thay đồ. Hôm qua toàn thành phố tắc đường, cao nhân không tiện ra ngoài nên hẹn gặp hôm nay.
Mạc Úy Thanh vừa buông điện thoại vừa bôi son dưỡng môi, ngắm nghía kĩ trong gương rồi lại liếc người đàn ông ở đằng sau.
Thượng Thuần đứng gần cửa ra vào nhìn đồng hồ. Mặt hắn đối diện với cửa sổ nên không nhìn rõ thần sắc, bóng lưng hắn lộ vẻ chán chường.
Từ trước đến nay, Mạc Úy Thanh không thích những hoạt động xã giao kiểu này. Gần đây sự nghiệp của Thượng Thuần không thuận lợi nên hắn luôn bực dọc, khó chịu, tốt nhất là thuận theo ý hắn. Nghĩ đến đây, Mạc Úy Thanh mềm lòng. Cô ta vuốt mái tóc dài rồi mới đi về phía Thượng Thuần.
Thượng Thuần ôm eo Mạc Úy Thanh, hôn ngấu nghiến môi cô. “Em xinh quá. Đừng nói là cao nhân, chỉ e hòa thượng, đạo sĩ cũng rung động ấy chứ!"
Mạc Úy Thanh vỗ nhẹ tay hắn. “Anh nhẹ một chút, đừng làm con bị thương. Đó là cao nhân gì vậy? Không biết chừng người ta thấy anh có nhiều tiền nên bày trò lừa đảo".
Thượng Thuần véo mũi cô ta. “Câu này không được nói bừa bãi. Bao nhiêu người muốn gặp ông ta, ông ta còn chẳng thèm tiếp. Giới làm ăn buôn bán ở Nam Chiêm không ai không biết ông ta. Ông ta đúng là có chút bản lĩnh. Nếu em không tin, sẽ không linh nghiệ, xem không chuẩn sẽ ảnh hưởng không tốt đến con của chúng ta".
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Thuần, Mạc Úy Thanh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người lên ô tô, Thượng Thuần lại nói đến chuyện nhất nhị tam phòng (lqd) của gia tộc lớn.
(lqd) Nhất nhị tam phòng tức bên vợ cả, vợ hai, vợ ba.
Về việc tranh chấp trong gia tộc, trước đây Thượng Thuần không nói, Mạc Úy Thanh cũng chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu. Sống với nhau lâu ngày, Thượng Thuần ngày càng ít kiêng dè cô ta, thỉnh thoảng còn than phiền với cô ta, nói nhất phòng làm chính trị, nhị phòng và tam phòng của hắn chỉ có thể nương tựa vào người ta làm kinh doanh, nhiều việc không có quyền quyết định, rất ấm ức, rất không thoải mái. Ngoài ra, nhị phòng và tam phòng còn tranh giành, xâu xé lẫn nhau khiến hắn cảm thấy buồn phiền.
Khi Thượng Thuần và Mạc Úy Thanh đến phòng VIP của khách sạn, bên trong đã đông người chờ đợi. Vẫn bao gồm cả nam lẫn nữ như thường lệ, đều là những gương mặt nửa quen nửa lạ.
Thượng Thuần không cần giới thiệu thân phận của Mạc Úy Thanh, mọi người đều biết cả. Hắn đưa cô ta đi gặp một người đàn ông tầm năm mươi tuổi mà hắn gọi là “cậu hai". Mạc Úy Thanh hết sức kinh ngạc, bất giác hạ giọng hỏi nhỏ: “Hôm nay anh làm sao thế?"
Thượng Thuần cười, ghé sát tai cô: “Gặp phụ huynh chứ còn sao nữa? Em phải thể hiện cho tốt vào. Nếu em thể hiện tốt, tôi sẽ cho em danh phận".
Không đợi Mạc Úy Thanh lên tiếng, đám đông tươi cười trêu chọc. “Hai vợ chồng tình cảm quá đấy! Trước mặt bậc trưởng bối còn cắn tai nhau".
Mạc Úy Thanh đỏ mặt ngồi xuống, uống hai cốc trà. Vị cao nhân đến muộn. Mạc Úy Thanh quan sát người đó, thấy ông ta có gương mặt đứng đắn, ánh mắt hòa nhã, ăn nói không tầm thường. Lúc này cô ta mới yên lòng.
Trên bàn bày toàn món ăn thanh đạm, cả đám người dùng trà thay rượu. Vị cao nhân gieo quẻ xem cho mọi người. Đến lượt Thượng Thuần, ông ta cười, nói: “Anh sinh ra đã có cốt kỳ lân, hô phong hoán vũ. Người khác bôn ba vất vả, còn anh ngậm thìa vàng ra đời, có số giàu sang." Ông ta lại kể ra một số cảnh ngộ trong hơn ba mươi năm cuộc đời của Thượng Thuần, mười phần đúng tám, chín phần. Thượng Thuần liên tục gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng thầm thán phục vị cao nhân.
Ông ta lại nói: “Hai năm sau, sự nghiệp của anh không mấy thuận lợi, thường gặp trắc trở, tranh chấp cũng nhiều, đến mức phải lao tâm lao lực…" Vị cao nhân im bặt, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Thượng Thuần, sờ đầu hắn. Sau đó, ông ta quay về chỗ ngồi, sắc mặt nặng nề.
Thượng Thuần do dự vài giây, lên tiếng nói: “Đại sư, đại sư có điều gì không tiện nói đúng không? Người ở đây đều là người nhà…"
Vị cao nhân lắc đầu. “Đây là thiên cơ, bây giờ người đông không tiện tiết lộ".
Thượng Thuần ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Đại sư, vợ tôi đang mang thai, năm tới sinh nở. Mời đại sư coi thử, đứa bé là con trai hay con gái? Ngoài ra, tôi cũng muốn đặt cái tên tốt để giải xui".
Vị cao nhân nhìn chằm chằm Mạc Úy Thanh một lúc rồi bảo cô ta đặt tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần. Đợi Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Người đó nắm hai tay Mạc Úy Thanh, sờ tay cổ tay lên từng đầu ngón tay. Ông ta muốn nói điều gì đó nhưng không lên tiếng.
Thượng Thuần sốt ruột, lên tiếng hỏi: ‘Rốt cuộc là thế nào? Tốt xấu gì đại sư cũng nói một câu đi chứ!"
Lúc này vị cao nhân mới lên tiếng: “Phu nhân bề ngoài xinh đẹp, tư chất thông minh, là nhân vật không tầm thường, tuy nhiên… xuất thân của thu phân nếu so với quý nhân như anh, khác nhau một trời một vực…"
Mọi người ở xung quanh nghển cổ lắng nghe , Thượng Thuần đặt ly trà xuống bàn, cắt ngang lời: “Đại sư hãy nói trọng điểm, tôi muốn hỏi về đứa con".
Vị cao nhân từ tốn chỉ ra sau tấm bình phong: “Có thể ra kia nói chuyện".
Thượng Thuần gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng đứng dậy. Ba người đi ra đằng sau.
Bấy giờ cao nhân mới lên tiếng: “Tôi có sao nói vậy, dù hai vị trách tôi, tôi cũng xin nói thật. Đứa bé này là mấu chốt của mọi vấn đề, bố con tương khắc, ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố…" Ông ta thở dài. “Đúng là không thỏa đáng, đặc biệt không tốt cho việc làm ăn, nếu không hao tốn tiền của thì cũng vào vòng lao lý".
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, sắc mặt Thượng Thuần trở nên rất khó coi. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Liệu có cách nào hòa giải?"
Cao nhân thở dài: “Bình thường, cách hóa giải là lợi dụng ngũ hành tương trợ, thay đổi phong thủy. Nhưng bên này thay đổi tốt thì bên kia lại xấu, dỡ tường phía đông tu bổ tường phía tây, đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng… Hai vị vẫn còn trẻ, làm lại từ đầu còn có thể “nắng hạ gặp mưa rào"."
Thượng Thuần tối sầm mặt, chỉ tay vào vị cao nhân. “Nếu ông dám phán bừa bãi, tôi không chỉ đập vỡ bát cơm của công, còn khâu cái miệng thối của ông lại".
“Có gì từ từ nói, đừng như cái gai hễ gặp người là đâm bừa bãi". Cậu hai Thượng Thuần từ sau bức bình phong đi vào, giữ vai hắn. Ông cậu rõ ràng cũng nghe thấy mấy câu vừa rồ, sắc mặt rất khó coi. Ông ta quay sang vị cao nhân: “Đại sư là cao nhân, xin đừng chấp hậu bối không hiểu chuyện!"
Vị cao nhân tỏ kiềm chế. Ông ta gật đầu, thần sắc không thay đổi.
Ông cậu giảng giải: “Đâu phải cháu không biết lời nói của đại sư rất linh nghiệm. Người trẻ tuổi đừng hành động theo cảm tính. Người xưa nói rất đúng, thà tin là có còn hơn không. Tốt nhất sớm phòng tránh, nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng, suy nghĩ đến đại cục".
3.
Mấy ngày nay, Tô Mạt gọi vài cuộc điện thoại cho Lộ Chinh nhưng không ai nghe máy. Cô cảm thấy bất an nhưng cũng không dám đến bệnh viện thăm hỏi.
Đúng lúc thu dọn bàn, chuẩn bị đi ăn cơm, di động của cô đột nhiên đổ chuông. Đồn cảnh sát gọi điện tới, nói người nhà cậu nam sinh bị Chung Thanh nện vào đầu yêu cầu bên người đánh chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ viện phí, đồng thời yêu cầu người nhà của Chunh Thanh đến bệnh viện thăm hỏi.
Tô Mạt vội đi ra một góc nghe điện thoại. Sau đó, cô gọi cho Chung Thanh nói qua tình hình chứ không dám làm kinh động đến ông cậu.
Chung Thanh muốn tới bệnh viện nhưng Tô Mạt lo ngại đối phương nói những lời không hay, hai bên lại xảy ra tranh chấp. Cô khuyên nhủ em gái: “Em cứ ở nhà chờ đi, chị tới bệnh viện trước xem tình hình thế nào rồi tính".
Tô Mạt mua ít hoa quả và đồ bổ dưỡng đến bệnh viện. Cậu nam sinh quấn vải băng trên đầu nhưng tinh thần khá tốt. Cậu ta đang tựa vào đầu gường bệnh ăn cháo, ông bà nội ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Nhìn thấy Tô Mạt, hai ông bà già đương nhiên không nể nang, ném thẳng tờ viện phí vào người cô, bảo cô đi thanh toán. Họ còn nói cháu mình bị thương không nhẹ, vụ này hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.
Từ lời nói của bọn họ có thể suy đoán, bố mẹ cậu nam sinh ly dị từ nhỏ. Cậu ta do một tay ông nội nuôi dạy, không cần nghĩ cũng biết vất vả chừng nào. Tô Mạt không đành lòng, nhưng khi cầm tờ giấy xem qua, cô lập tức giật mình. Bởi vì các loại chi phí kiểm tra, nằm viện, thuốc men cộng lại cũng hơn một vạn tệ.
Bà nội của cậu nam sinh quan sát nét mặt Tô Mạt, nói thêm: “Đây chỉ là chi phí trong mấy ngày qua. Bác sĩ nói, cháu trai tôi cần nằm viện theo dõi và một số xét nghiệm còn chưa làm, cô phải nộp trước một ít".
Tô Mạt nói: “Chuyện này không phải trách nhiệm của một mình em họ tôi. Lúc đó, cháu trai bà động chân động tay với em tôi. Thật ra em tôi vì quá tức giận nên nhất thời hồ đồ, đồn cảnh sát đã lấy lời khai, cảnh sát trực hôm đó cũng nói vậy. Hành độg của em tôi thuộc loại phòng vệ chính đáng".
Cậu nam sinh dù sao cũng ăn học bao năm, nói năng đâu ra đấy: “Tôi đâu có sỉ nhục em họ chị. Là cậu ấy tự sỉ nhục bản thân vì hành vi không đứng đắn của mình. Trong trường ai mà chẳng biết, em họ chị là vợ bé của người đàn ông trung niên giàu có đã kết hôn. Dù sao tôi và cậu ấy cũng từng là bạn học, thấy chướng mắt nên mới nói vài câu giúp đỡ và giáo dục cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy trở mặt ngay tại chỗ, đánh tôi ra nông nỗi này. Tôi là con trai, còn cậu ấy là con gái, nếu không phải tôi nhường nhịn cậu ấy, liệu có bị cậu ấy đánh thảm như vậy không? Dựa vào cái gì mà cậu ấy có thể làm những chuyện kinh khủng, trong khi không cho phép người khác nói?"
Lời nói của cậu nam sinh thu hút sự chú ý của những người trong phòng.
Bà nội cậu ta lên tiếng: “Ở đây đông người, ngày mai chúng tôi muốn đổi sang phòng đơn cho yên tĩnh, để an dưỡng tốt hơn".
Tô Mạt nóng mặt nhưng chỉ có thể lên tiếng: “Em họ tôi là học sinh tốt, trong sạch, chưa bao giờ làm những chuyện đó. Các người đừng phỉ báng em tôi, cũng đừng phao tin đồn nhảm!"
Ông nội cậu nam sinh nói xen ngang: “Trong trường của bọn trẻ đã lan truyền tin đồn này từ lâu. Không có lửa làm sao có khói, cô không cần đính chính với chúng tôi chuyện này, mau đi nộp tiền mới là hành động đúng đắn. Nếu không, chúng tôi sẽ kiện họ hàng của cô ra tòa, để tòa án nhân dân điều tra đám tham quan với vợ bé cũng tốt".
Tô Mạt cố gắng mềm mỏng: “Lúc đó cháu nội của ông động chân động tay với em gái tôi. Nếu kiện ra tòa, không biết ai mới là bị cáo".
Cậu nam sinh đột nhiên dứt mũi kim tiêm truyền nước trên tay, hét lớn: “Tôi không có, không có, tôi bị oan...".
Bà nội cậu ta vội vàng ôm cháu trai, kêu than số khổ, nhà chỉ có người già, con trẻ nên bị ức hiếp. Căn phòng trở nên ầm ĩ trong giây lát, bác sĩ và y tá chạy vội vào.
Ông già nói: “Cháu trai tôi bị đả kích nặng nề, tâm trạng không ổn định, cần kiểm tra mới được".
Cô y tá cất giọng dịu dàng: “Sáng sớm mai chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu ta chụp CT não thêm lần nữa".
Tô Mạt quan sát thần sắc của cậu nam sinh: “Hay là mời bệnh viện tiến hành giám định tình trạng vết thương xem rốt cuộc là thế nào?"
ông già đáp: “Làm thì làm, trên đầu cháu tôi bị khâu vài mũi, có thể định tội các người".
Tô Mạt không muốn lãng phí nước bọt, quay người đi ra ngoài, tìm y tá yêu cầu xem bệnh án. Cô y tá không chịu cho xem, Tô Mạt lại hỏi: “Thằng bé đó còn phải nằm viện bao lâu?"
Phía bệnh viện hàm hồ đáp: “Chúng tôi kiến nghị nằm viện thêm một thời gian, cần tiếp tục theo dõi".
Tô Mạt hết cách.
Một người nhà của bệnh nhân trong phòng đi đến nói nhỏ: “Ông bà già đó có người quen trong bệnh viện này, không lừa cô thì lừa ai?"
Tô Mạt ngẩn người. Điện thoại di động đổ chuông, là Chung Thanh gọi tới: “Chị, tình hình thế nào rồi?" Tô Mạt kể sơ qua tình hình, Chung Thanh nói: “Chúng ta bị lừa rồi phải không?" Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Chị, em vừa nhìn thấy anh chàng cảnh sát đó. Hình như đúng là anh ta đang phơi nắng ở dưới sân".
“Cảnh sát nào? Em đang ở đâu?"
“Là người cảnh sát lần trước ấy... Em đã đến tầng dưới của khu phòng bệnh".
“Chị đã bảo em đừng đến đây..."
Chung Thanh cắt ngang lời: “Chị, hay là chúng ta nhờ anh chàng cảnh sát đó giúp đỡ. Lần trước chẳng phải anh ta nói giúp chúng ta hay sao?"
Tô Mạt vội lên tiếng: “Em đừng đi!"
Chung Thanh cảm thấy kỳ lạ: “Vậy chị đi à?"
Tô Mạt nói: “Chúng ta nghĩ cách khác".
Chung Thanh hỏi: “Còn có cách gì nữa chứ?"
Tô Mạt: “Kiểu gì cũng có cách giải quyết, chúng ta đừng đi tìm cậu ta. Em đâu biết cậu ta là người thế nào?"
Thấy Tô Mạt ấp úng, Chung Thanh tỏ ra sốt ruột: “Khỏi cần biết anh ta là người thế nào, có thể giúp đỡ là được. Chị, chị thật thà quá, lại không muốn cầu xin người khác. Chị không đi để em đi!"
Tô Mạt tức giận. “Con bé này sao chẳng nghe lời gì cả!"
Chung Thanh liền cúp điện thoại. Tô Mạt định xuống dưới nhưng bị bà già kéo lại: “Cô đừng chạy trốn, tiền vẫn chưa nộp đâu đấy".
Tô Mạt trả lời lấy lệ, vội bấm số gọi lại cho Chung Thanh. Chung Thanh lập tức nghe máy: “ Không tìm anh ta cũng được, vậy thì chị hãy đi tìm Vương Tổng gì đó, chính là bố của Vương Tiễn, nhờ người ta giúp đỡ... Bình thường chẳng phải chị hay tiếp xúc với bố của Vưỡng Tiễn hay sao?"
Đầu óc Tô Mạt càng hỗn loạn, cô trả lời thẳng: 'Không được".
Chung Thanh nghiêm giọng hỏi lại: “Cách này cũng không được?"
Tô Mạt giải thích: “Người này... không dễ nói chuyện. Trước kia chị từng đắc tội với anh ta...".
Chung Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Vậy để em đi tìm Vương Tiễn".
Tô Mạt thở dài. “Thanh Thanh, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em đừng dây dưa với người nhà đó".
Chung Thanh nói: “Cách này không được, cách kia cũng không được. Em sắp vào đại học, không thể bị kiện tụng vào lúc này".
Tô Mạt ngẫm nghĩ vài giây. “Bọn họ muốn kiếm tiền thì cho bọn họ. Chúng ta không thể làm ầm ĩ, không có lợi cho em. Có thể dùng đồng tiền giải để giải quyết là tốt nhất".
Chung Thanh lặng thinh, cuối cùng mới nói nhỏ: “Dựa vào cái gì? Rõ ràng bọn họ sai trước, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhận lỗi về mình?"
“Thanh Thanh, sao em không nghĩ đến hậu quả trước khi hành động?".
Bên kia lại cúp máy.
Tô Mạt cảm thấy đau đầu, cô quay người nói với người nhà cậu nam sinh: “Trong thẻ của tôi có bốn vạn, bốn vạn chắc đủ rồi chứ gì?"
Đối phương thờ ơ nói: “Ai biết được, vẫn chưa kiểm tra xong, có khi không đủ".
Tô Mạt đáp lại: “Ông bà đừng quá đáng!".
Đối phương lại khóc lóc ầm ĩ.
Người vây quanh mỗi lúc một đông. Tô Mạt hết cách: “Đừng kéo tôi nữa, tôi đi nộp tiền đây".
Bà già nhất quyết đi cùng cô. Hai người vừa đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Chung Thanh và Lộ Chinh cùng đi ra ngoài. Đầu Lộ Chinh quấn băng trắng, cánh tay trái treo lủng lẳng trước ngực, chân phải buộc thanh nẹp, chống cây nạng. Mắt anh ta sưng vù nhưng miệng cười tươi rói.
Lộ Chinh đảo mắt một lượt, quay sang nói với bà già: “Ông bà đừng gây chuyện nữa. Lúc cháu bà lấy lời khai, tôi cũng có mặt ở đồn cảnh sát, cháu bà quấy rối bạn học nữ, có người làm chứng đàng hoàng. Cứ tiếp tục gây chuyện, ông bà sẽ chẳng được gì cả".
Bà già cất cao giọng: “Cậu là ai? Cậu và bọn họ cùng một giuộc, dựa vào cái gì mà bảo tôi tin cậu?"
Lộ Chinh nói với Tô Mạt. “con người là ngọn nguồn gây ra sự việc cũng có trách nhiệm, hay là chị trực tiếp tới tòa án, đề nghị giám định kỳ hạn điều trị. Tốt nhất tìm người quen, thủ tục sẽ nhanh hơn". Nói đến đây, anh ta ghé sát, hạ thấp giọng: “Những chuyện tiếp theo, tôi không tiện ra mặt giúp đỡ".
Tô Mạt gật đầu, đưa mắt quan sát vết thương của anh ta.
Lộ Chinh tiếp tục: “Người ta cũng có quyền nằm viện, chị hãy thanh toán chi phí điều trị trước đó, khoản này không thể tiết kiệm".
Nghe nói đối phương sẽ tới tòa án, bà già không dám làm ầm lên, người xem trò vui cũng giải tán.
Tô Mạt bảo Chung Thanh về trước, còn cô đi nộp tiền. Xong việc, cô tình cờ nhìn thấy Lộ Chinh ở chỗ vườn hoa của bệnh viện. Cô lập tức đi đến, hỏi: “ Cậu bẫn ổn đấy chứ?".
Lộ Chinh ngồi trên chiếc ghế dài, cây nang dựng bên cạnh. Anh ta không lên tiếng, chỉ xòe tay trái, ý là chị nhìn bộ dạng này của tôi, có ổn nổi không?
Tô Mạt rất áy náy. Cô nghĩ nếu sớm biết anh ta nằm viện ở đây, cô cũng nên mua đồ đến thăm anh ta.
“Tôi gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, sao cậu không nghe máy?" Tô Mạt hỏi.
Lộ Chinh đáp: “Chị gái, tôi bị gãy tay què chân, liệu có tiện nghe điện thoại không? Tôi chẳng muốn nghe, đương nhiên không bắt máy rồi".
Tô Mạt lại nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi mấy lần".
Lộ Chinh: “Cảm ơn tôi gì chứ? Chúng ta nên tránh xa nhau thì hơn". Chợt nghĩ ra điều gì đó, Lộ Chinh ngẩng đầu cười với Tô Mạt, đồng thời cất giọng trêu chọc: “Buổi tối hôm đó, chị với anh chàng “cao phú soái (lqd)..."
(lqd) Cao phú soái: là từ trên mạng, rất thịnh hành hiện nay, chỉ những người đàn ông có thân hình hoàn hảo, đẹp trai, giàu có.
Tô Mạt bất giác xấu hổ. “Cậu muốn nói gì?"
Lộ Chinh cười thành tiếng. “Ái chà, chị sợ gì chứ? Tôi chỉ muốn nói, may mà nhờ có chị và vị Vương Tổng đó ra mặt cứu giúp".
Tô Mạt đánh trống lảng: “Có cơ hội tôi lại đến thăm cậu. Cần gì cậu hãy gọi điện cho tôi. Cậu đã ăn trưa chưa? Có cần tôi đi mua đồ mang đến đây cho cậu không?"
Lộ Chinh xua tay. “Tôi ăn rồi. Chị về đi, đừng ở đây rồi lại không thoải mái".
Thấy anh ta không muốn nói chuyện tiếp, Tô Mạt như trúng tảng đá đè nặng trong lòng. Cậu cũng không muốn nói nhiều với anh ta.
Tô Mạt vừa rời đi, bên cạnh có người đưa cho Lộ Chinh cốc đồ uống lạnh. Lộ Chinh khó nhọc ngoảnh đầu. Nhìn rõ đối phương, anh ta mỉm cười. “Sao cô vẫn còn ở đây?"
+++++
Tô Mạt quay như chong chóng cả buổi trưa, chẳng có thời gian ăn cơm lại vội vàng về công ty chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ vào buổi chiều. Sau khi làm xong mọi việc, Vương Á Nam vẫn chưa đến, Tô Mạt ngồi tựa vào thành ghế ngẫm nghĩ chuyện của Chung Thanh. Đột nhiên nhớ tới một người, lập tức cảm thấy có tia hy vọng, Tô Mạt không do dự, cầm điện thoại gọi cho người đó.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, Châu Viễn Sơn vẫn lịch sự và khách sáo như thường lệ: “Trợ lý Tô? Có chuyện gì vậy? Tòa án? Tôi rất thân quen với bên đó... cô đừng sốt ruột, lát nữa chúng ta có thể gặp mặt, trao đổi".
Tô Mạt cảm ơn, Châu Viễn Sơn nói: 'Được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi". Nghe giọng nói của anh ta, Tô Mạt cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cách cô rất gần. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Châu Viễn Sơn và Vương Cư An từ thang máy đi ra ngoài.
Châu Viễn sơn vẫn không cúp máy, mỉm cười với cô. Tô Mạt chưa kịp chuẩn bị nên hơi thất thần. Anh ta hỏi: “Sao vậy? Cô kinh ngạc khi nhìn tôi hay sao?"
Tô Mạt nở nụ cười miễn cưỡng. “Đâu có". Cô quay sang chào hỏi người đàn ông còn lại: “Vương Tổng".
Vương Cư An hơi gật đầu, đưa mắt về phía văn phòng chủ tịch.
Tô Mạt nói: “Kỹ sư Vương vẫn chưa tới".
Vương Cư An “ờ" một tiếng, đặt tài
Mạc Úy Thanh không nói chuyện với cô, chỉ ca cẩm canh Tùng Dung nấu có mùi tanh của thịt, ngửi rất khó chịu. Tuy nhiên, cô ta kéo hai đĩa thức ăn của Tô Mạt về phía mình, gắp mấy miếng.
Tùng Dung liếc nhìn cô ta. “Lần này cô ốm nghén hơn lần trước, xem ra là con trai. Con gái thương mẹ, con trai hành hạ mẹ".
Sắc mặt Mạc Úy Thanh vàng vọt nhưng đôi mắt sáng rực. “Thật sao?"
Tùng Dung cười cười. “Dù không phải đi chăng nữa thì cô vẫn còn trẻ, cứ đẻ. Chỉ cần bền chí, có công mài sắt có ngày nên kim."
Mạc Úy Thanh làm mặt lạnh, cúi đầu ăn, một lúc sau mới nói: “Chị mời tôi đến ăn cơm hay là đến xỏ xiên tôi đấy?"
Tùng Dung cười. “Xỏ xiên cô? Tôi đâu có bản lĩnh đó. Người ta mang thai thì mừng vui hớn hỏ. Cô ngược lại, vừa lo lắng vừa sốt ruột, đến cơm cũng nuốt không trôi, ngủ không yên giấc. Tôi buồn thay cô nên mới quan tâm về cô".
Mạc Úy Thanh phì cười, không đáp. Điện thoại di động bỗng đổ chuông, cô ta bắt máy, cất giọng ngọt ngào: “ Em và mấy người bạn gái cùng ăn cơm… Anh đừng suốt ngày gọi điện cho em như thế. Em ở đây có chạy được đâu… Ngày mai cùng ăn cơm? Không được, buổi tối em phải làm thêm…"
Tô Mạt đã sớm nghe ra giọng nói của người ở đầu bên kia điện thoại. Tuy không rõ anh ta nói điều gì, cô vẫn có thể tưởng tượng ra ngữ điệu đầy ý cười của Châu Viễn Sơn. Tô Mạt liếc nhìn Mạc Úy Thanh và cái bụng vẫn còn phẳng lì của cô ta. CHợt nhớ tới chồng cũ và con trai mới sinh của anh ta, cô hơi thất thần.
Mạc Úy Thanh ngắt máy, nói: “Không cần buồn thay cho tôi. Dù mười tháng tôi mang thai, vác bụng bầu đi ra ngoài, vẫn có đàn ông chưa vợ đối xử tốt với tôi".
Tùng Dung ngạc nhiên: “Đàn ông chưa vợ nào? Cậu luật sư đó? Cô làm thêm? Làm thêm gì chứ? Hầu hạ tay Thượng Thuần phải không?"
Mạc Úy Thanh biếng nhác liếc nhìn Tùng Dung. “Đúng vậy. Nhưng thật không may, ngày mai Thượng Thuần hẹn đạo sĩ gì đó cùng ăn cơm, nói là chọn ngày lành tháng tốt để đứa trẻ ra đời, sau đó đặt một cái tên tốt lành?"
Tùng Dung “chậc chậc" hai tiếng. “Trên đời này luôn có những người phụ nữ ngốc nghếch, có thể phung phí tình cảm của người khác, đúng là may mắn".
Tô Mạt thầm nghĩ, trên đời này luôn có những người phụ nữ ngốc nghếch, có thể tặng tình cảm cho người khác, để người khác phung phí, đúng là không chịu nổi. Cô bất giác lên tiếng, “Nếu có người đối xử thật lòng với cô, cô nên trân trọng".
Mạc Úy Thanh cười. “Trân trọng gì chứ? Sao chị biết tôi nên trân trọng ai, rời bỏ ai? Chị luôn tỏ vẻ biết rõ hơn tôi, chị đi guốc trong bụng những người đàn ông đó? Tôi không hiểu tại sao chị lại thích quan tâm đến tôi như vậy?"
Tô Mạt còn chưa lên tiếng, Tùng Dung đã phì cười. “Đúng là hóc môn gây họa, nói chuyện đầy mùi thuốc súng. Thôi, ai bảo tình trạng của cô đặc biệt, lên xe buýt cũng có người nhường chỗ, chúng tôi không thể so đo với cô".
Mạc Úy Thanh lập tức cự lại: ‘Chúng tôi là ai hả? Tùng Dung, thời gian tôi và chị quen biết nhau lâu hơn người khác nhiều."
Tùng Dung hết nói nổi, chỉ nhìn cô ta, thở dài.
Đúng lúc này Tô Mạt nhận được điện thoại. Tùng Dung nghe ra đối phương là người đàn ông trẻ tuổi. Đợi Tô Mạt cúp máy, chị ta liền chuyển chủ đề, nói đùa: “Tối hôm nay hai cô đều từ chối hẹn hò với đàn ông ngay trước mặt tôi.Các cô cố ý khiêu khích tôi phải không?"
Tô Mạt đang bực Lộ Chinh nên chẳng buồn giải thích. Cô ta cũng không muốn tiếp tục đối mặt với Mạc Úy Thanh nên viện cớ phải chăm sóc con nhỏ rồi về nhà.
Vài ngày trước, Lộ Chinh gọi hai cuộc điện thoại nói bóng nói gió, ám chỉ cô nên cảm ơn anh ta.
Tô Mạt nằm trên giường, cầm điện thoại, ngẫm nghĩ một lúc. Cô cảm thấy ngó lơ Lộ Chinh cũng không phải cách hay. Thứ nhất, do chuyện của Chung Thanh vẫn chưa giải quyết triệt để. Hơn nữa, Lộ Chinh từng nửa đùa nửa thật nói với cô: “Chị có biết nữ lãnh đạo của chị hận nhất điều gì không?" anh ta nói nhỏ: “Bà ta hận nhất người bắt cá hai tay".
Vì vậy dù ghét Lộ Chinh nhưng sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Tô Mạt vẫn gọi điện cho anh ta. Cô nói cô muốn mời anh ta tối mai đi ăn để tỏ lòng cảm ơn. Tô Mạt biết tôi mai Vương Á Nam có buổi tụ họp trong nội thành nên tránh tuyến đường có địa điểm tụ tập, chọn nhà hàng theo phương hướng ngược lại.
Lộ Chinh rất thông minh, vừa nghe qua lập tức hiểu ý: “Mấy hôm nay trong thành phố có cuộc biểu tình, nội thành và khu đại học tắc đường kinh khủng. Chúng ta đi đường Hoàn Bắc Đông Tam, gần bờ biển có mấy nhà hàng không tồi, đồ ngon, giá rẻ. Thấy chưa, tôi toàn nghĩ cho chị. Tiếp xúc lâu ngày chắc chị cũng biết, thật ra con người tôi cũng không tồi."
Ngày hôm sau, hai người hẹn gặp ở nhà hàng. Lộ Chinh nói: “Lần này chúng ta gặp nhau coi như bình thường, không xảy ra chuyện gì. Hy vọng lần sau cũng vậy, ngày càng tốt đẹp".
Tô Mạt nghĩ, không có lần sau đâu.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện khá thoải mái. Chủ đề nhắc đến nhiều nhất là công việc hiện tại của Tô Mạt. Tất nhiên, họ không tránh khỏi nhắc đến Vương Á Nam. Tô Mạt hơi ngại ngùng, Lộ Chinh ngược lại rất thoải mái. Anh ta thậm chí cho Tô Mạt biết sở thích của Vương Á Nam. Tuy nhiên anh ta không trực tiếp nhắc tên người mà dùng cụm từ “nữ lãnh đạo" thay thế.
Ăn cơm xong, Lộ Chinh bảo mấy hôm nay rất bận, xe ô tô của anh ta giao cho đồng nghiệp đi làm nhiệm vụ, nhờ Tô Mạt tiễn anh ta một đoạn.
Hai người rời khỏi nhà hàng. Nhìn thấy xe của Tô Mạt, Lộ Chinh nói: “Người ta đang chống hàng Nhật, cô lại lái xe của Nhật ra ngoài".
Tô Mạt đáp: “Đây là xe của công ty. Chống Nhật không đến nỗi không cho người ta lái xe đấy chứ?
Lộ Chinh ngồi vào ô tô, “Bình thường, những hoạt động kiểu này rất khó được phê chuẩn. Bởi vì hễ tụ tập đông người là khó kiểm soát tâm trạng của quần chúng."
Tuy ngoài trời u ám, có mưa nhỏ nhưng đang là mùa hè, buổi đêm đến muộn. Tô Mạt lái xe, nhìn thấy đoàn người biểu tình phía xa xa.
Lộ Chinh nói: “Chị hãy quay đầu, đi vòng qua đường bờ biển để tránh phiền phức".
Tô Mạt nghe theo, lái xe vòng qua bên đó. Ai ngờ con đường vốn vắng vẻ, yên tĩnh bây giờ cũng tắc nghẽn.
Mưa ngày càng nặng hạt, Lộ Chinh thò đầu ra ngoài quan sát. “Chắc là đợi đèn đỏ, đèn đỏ hơi lâu…"
Anh ta còn chưa dứt lời, phía trước có người đạp xe đi ngược chiều. Nhìn thấy xe ô tô của Tô Mạt, người này dừng lại, nói: “Mau quay lại đi, đằng trước có người đập phá ô tô".
Tô Mạt nửa tin nửa ngờ, cô hơi hoảng hốt, lập tức đánh tay lái nhưng xe bị chết máy.
Lộ Chinh lên tiếng: “Chị xuống đi, để tôi lái. Tự nhiên bày vẽ lái xe Nhật ra ngoài."
Tô Mạt chau mày: “Ai bảo nên đi đường bờ biển? Cảnh sát đâu hết cả rồi, cũng không ra giữ gìn trật tự".
Hai người trách móc lẫn nhau, xuống xe đổi vị trí. Tô Mạt còn chưa kịp mở cửa xe, đột nhiên một tiếng “rầm" lớn vang lên, đầu xe lõm xuống. Cô giật mình ngẩng đầu, phát hiện xung quanh xuất hiện một đám người, có người cầm băng rôn, có người hét lớn tiếng, cũng có kẻ vung gậy hoặc đá chân, ai nấy đều hùng hùng hổ hổ.
+++
Tô Mạt chưa bao giờ gặp tình cảnh này, sắc mặt bỗng trắng bệch. Đến khi định thần, cô lập tức giơ tay định đoạt cây gậy sắt của đối phương.
Lộ Chinh hét một câu với Tô Mạt nhưng cô không nghe rõ, chỉ biết anh ta muốn ngăn cô lại. Tô Mạt toát mồ hôi lạnh, quay sang van xin đám đông: “Đây không phải xe của tôi… không phải xe của tôi, đừng phá có được không… đừng phá…"
Lộ Chinh chỉ Tô Mạt: “Mẹ kiếp, phụ nữ đúng là phiền phức, chị mau tránh ra!" Anh ta rút thẻ cảnh sát từ túi áo, đập lên nóc ô tô. “Đừng gây chuyện nữa, tôi là cảnh sát".
Mấy người đàn ông quả nhiên dừng tay, quan sát anh ta từ trên xuống dưới. “Mày là cảnh sát? Cảnh sát còn ngồi ô tô của bọn Nhật Bản? Mày là Hán gian đúng không?"
Lộ Chinh giơ thẻ cảnh sát, đảo mắt nhìn bốn phía: “Tôi đúng là cảnh sát, các vị đại hiệp anh hùng, các vị là đàn ông đừng bắt nạt phụ nữ, nhường đường có được không…"
Còn chưa nói hết câu, Lộ Chinh đã bị ăn một gậy. Anh ta bị đánh đau, lập tức tung nắm đấm.
Bốn bề trở nên yên tĩnh trong giây lát, người bị đánh đột nhiên hét lớn: “Cảnh sát đánh người…"
Có người hét phụ họa: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh sinh viên biểu tình…"
Lộ Chinh nhổ một bãi nước bọt: “Mẹ kiếp, các người mà là sinh viên á? Đám sinh viên giải tán từ lâu rồi. Các người chỉ là lũ du thủ du thực, thừa nước đục thả câu". Anh ta túm tay người đó, bẻ quặt ra đằng sau rồi ấn vào cửa xe ô tô, bàn tay còn lại lấy còng tay bên thắt lưng.
Lại có người hét lớn: “Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh sinh viên bị thương…"
Mấy người đàn ông ở bên cạnh lập tức nhào đến, vây quanh Lộ Chinh, mặc sức đấm đá.
Từng giọt mưa lớn rơi xuống mặt Tô Mạt khiến tấm tình của cô trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng. Cô muốn xông lên ngăn cản nhưng bị đám đông xô sang một bên. Cô lại định chen vào thì Lộ Chinh hét lên: “Chuyện này không liên quan đến phụ nữ, chị mau đi đi!" Ban đầu anh ta còn lải nhải chửi mắng, sau âm thanh lặng dần.
Lúc này trời đã tối hẳn, người đi đường xúm lại theo dõi. Trong tay Tô Mạt không có điện thoại, cô chỉ còn cách nhờ người xung quanh báo cảnh sát. Một người nói, báo cảnh sát cũng vô dụng, cảnh sát bị bọn họ đánh ra nông nỗi này. Có người nói, chẳng ai dám can thiệp, sợ rước họa vào thân. Tô Mạt chảy nước mắt, bất chấp tất cả chạy đi bảo vệ Lộ Chinh. Một người đàn ông trung niên vội ngăn cô lại: “Cô gái, cô đừng kích động quá, tôi đã giúp cô báo cảnh sát rồi. Bây giờ cô mau ra đường bắt xe, đưa bạn cô đến bệnh viện".
Toàn thân run rẩy, Tô Mạt lảo đảo chạy ra giữa đường cái. Con đường vốn không rộng, lại tắc nghẽn, chỉ còn lại một lối nhỏ để xe cộ đi qua.
Không ai chịu dừng lại. Bọn họ chỉ mong nhanh chóng vượt qua đoạn đường trơn ướt và hỗn loạn này.
Tô Mạt quay đầu, lờ mờ nhìn thấy Lộ Chinh mặt đầy máu, nằm cuộn người trên mặt đất. cô không còn chút sức lực, ngồi xổm xuống, nấc nghẹn.
Một chiếc ô tô phanh gấp ở trước mặt Tô Mạt, đèn pha sáng chói mắt. Tô Mạt vội vàng đứng dậy, thất thểu chạy về phía chiếc xe.
Cửa kính xe hạ xuống, để lộ gương mặt của Vương Cư An. Anh ta hỏi: “Sao cô lại ở đây?"
“Tôi…" Tô Mạt ngẩn ngơ, trong lòng thất vọng, cất giọng nghẹn ngào: “Bạn tôi bị đánh đến bị thương, cần được đưa đến bệnh viện cấp cứu".
Vương Cư An đưa mắt về phía đám đông. “Cô tìm nhầm người rồi, cô nên tìm cảnh sát."
Tô Mạt không nói một lời, lập tức quay người bỏ đi. Lúc này, đám người đó kéo Lộ Chinh sang một bên, tiếp tục đập phá ô tô. Tô Mạt đỡ Lộ Chinh dậy, để anh ta dựa vào đùi mình. Đầu anh ta bị thương, máu không ngừng chảy. Một cô gái trẻ ở bên đường lặng lẽ đưa mấy tờ giấy ăn cho Tô Mạt. Cô ấn vào vết thương của Lộ Chinh để cầm máu, chẳng bao lâu tờ giấy đã ướt đẫm máu.
Đám người đó gióng trống khua chiêng vung gậy vào xe ô tô. Một tên suýt nữa đánh trúng người Lộ Chinh, Tô Mạt vừa sợ vừa tức giận, liền dùng hết sức túm cây gậy trong tay người đó, hất sang một bên. Đối phương quay đầu, trừng mắt với cô. Tô Mạt nghiêm giọng: “Nhìn cho kĩ vào, anh có mắt không đấy?"
Đối phương quay hẳn người, cất cao giọng: “Cô có mắt không hả? Không thấy người ta đang đập xe của bọn Nhật Bản sao?" Anh ta giơ nắm đấm nhưng bị hất sang một bên.
Không biết Vương Cư An xuất hiện từ lúc nào, kéo Lộ Chinh đứng dậy. “Đi thôi!"
Đối phương được đà đứng chắn trước mặt anh ta, không chịu nhường đường. Người đứng đầu nhóm đập phá ô tô đi đến, đặt tay lên vai Vương Cư An. “Vị này cũng là cảnh sát giả mạo?"
Vương Cư An hất tay hắn ra.
Bên cạnh có người nói: “Nhìn xe ô tô của thằng này này. Con nhà giàu phải không? Lái xe sang như vậy cơ mà".
Một người khác phụ họa: “Chắc là con nhà giàu. Xe này mua bằng tiền tham ô của ông già mày đúng không? Mày từng đua xe, từng đâm chết người rồi bảo người khác chịu tội thay đúng không?"
Ai đó hét lớn: “Đập vỡ xe của quan tham ô đi!"
Đám đông lập tức phụ họa nhưng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không người nào dám nhúc nhích.
Người đứng đầu cảm thấy mất thể diện, hắn đi đến bên xe ô tô của Vương Cư An, làm bộ làm tịch đá hai phát.
Vương Cư An buông Lộ Chinh ra, túm cổ áo người đó. Đối phương định cho anh ta một bạt tai, anh ta liền tung nắm đấm. Liếc thấy người bên đường giơ điện thoại chụp ảnh, anh ta liền thu tay về, nói: “Tôi biết các anh muốn gì. Đập xe của tôi, các anh sẽ chẳng được gì, sao phải làm chuyện vừa hại người vừa không có lợi cho bản thân?"
“Đừng nhiều lời với thằng đó, trong đời tôi chưa bao giờ đập phá xe đắt tiền như vậy…" Đám đông hưng phấn lao nhao, vẻ mặt tỏ ra nóng lòng muốn thử nhưng không dám manh động.
Vương Cư An cúi đầu, châm điếu thuốc, thong thả đi về phía xe ô tô của mình.
Tô Mạt không hiểu ý anh ta. Khi anh ta rút lui, nước mắt cô lại trào ra.
Vương Cư An mở cửa xe, cúi người, lấy thứ gì đó. Anh ta giơ cao thứ đó, màu hồng của đồng tiền đặc biệt nổi bật trong đêm tối. Anh ta cầm xấp tiền, đi về bên này, sau đó rút vài tờ, tung lên không trung.
Mấy tờ tiền từ từ rơi xuống, đám đông trợn mắt, há miệng.
Vài người lấy lại bình tĩnh, cúi xuống nhặt tiền rồi mừng rỡ hoan hô. Những người không nhặt được thở dài tiếc nuối. Vương Cư An lại tung xấp tiền lên cao. Những tờ tiền bay nhảy lên, giơ tay với những đồng tiền như trẻ con, tạo thành đám đông hỗn loạn trong chốc lát.
Vương Cư An đỡ Lộ Chinh, nói với Tô Mạt: “Còn đứng đó làm gì, mau đi thôi!"
Ba người đến bên xe ô tô, chợt nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu từ phía xa xa. Vương Cư An dừng lại: “Đưa cậu ta lên xe cứu thường, đừng làm bẩn xe của tôi".
Tiếng còi xe cấp cứu quả nhiên mỗi lúc một gần. Xe cấp cứu đến nơi, nhân viên y tế xách cáng xuống xe, hoàn toàn sững sờ khi bắt gặp cảnh tượng trước mắt.
Tô Mạt đưa Lộ Chinh lên xe cấp cứu. Cô định đi theo nhưng bị ngăn lại. Nhân viên y tế chỉ đám đông đang điên cuồng tranh cướp tiền. “Người bị thương nhiều hơn dự kiến, xe không còn chỗ, đề nghị người nhà tự lo phương tiện đến bệnh viện".
Tô Mạt lại quay về chỗ cũ.
“Xe của cô còn đi được không?" Vương Cư An hỏi.
Toàn thân Tô Mạt ướt sũng. Tiết trời không lạnh nhưng cô không thể kiềm chế cơn run rẩy. “Không phải ô tô của tôi, là xe của công ty".
“Thôi đi, sau này cô từ từ bồi thường là được".
Tô Mạt lập tức ngẩng đầu. “Bồi thường bao nhiêu? Công ty bảo hiểm sẽ thanh toán một phần, đúng không?"
Vương Cư An nhìn cô, sắc mặt không chút biểu cảm.
Tô Mạt tiếp tục đi về phía trước, Vương Cư An kéo tay cô. “Cô còn qua bên đó làm gì? Xe bị đập phá thế kia, không dùng được nữa rồi".
“Túi xách và điện thoại của tôi vẫn ở trong xe".
Vương Cư An trừng mắt với Tô Mạt. Anh ta sải bước dài đi tới, lấy đồ trong xe ô tô, nhét vào tay cô. Thấy Tô Mạt không rời khỏi xe cấp cứu, anh ta bất giác lên tiếng. “Đừng nhìn nữa, cậu ta không chết được đâu". Nói rồi, anh ta im lặng, như dự tính điều gì đó, cũng như có chút do dự. Cuối cùng, anh ta mở cửa xe, đẩy Tô Mạt vào trong.
Tô Mạt giơ tay lau mặt, ngồi bất động, thần sắc hoảng hốt, không biết cô đang nghĩ gì.
Vương Cư An liếc nhìn cô rồi lái xe rời khỏi nơi đó. Không bao lâu sau, ô tô dừng lại. Tô Mạt bị dẫn vào một ngôi nhà. Khi cửa ra vào khép chặt, đèn ở phòng khách bật sáng, căn phòng xa lạ đập vào mắt, Tô Mạt mới định thần. “Đây là đâu vậy?"
“Tôi sống ở đây".
Tô Mạt ngây ra, lập tức quay người, đi ra cửa. Cô vừa chạm vào tay nắm cửa, Vương Cư An đã đặt tay lên tay cô, cúi đầu, ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Giữa ngày hè nóng nực mà sao tay em lạnh thế?"
Tô Mạt quay người, mới phát hiện đối phương đang ở rất gần.
Vương Cư An không nhường bước. Bắt gặp bộ dạng đáng thương với mái tóc dài ướt rượt, gương mặt trắng ngần, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, đôi mắt vô vọng nhìn anh đầy cảnh giác. Vương Cư An liền cảm thấy trong người ngứa ngáy. Anh ta hỏi: “Em còn run kia kìa. Em bị nhiễm lạnh hay sợ hãi?"
Tô Mạt im lặng.
Vương Cư An đặt tay lên vai cô. “Bây giờ không sao rồi".
Tô Mạt ngả người về phía sau nhưng không thể né tránh. Cô nói nhỏ. “Tôi rất mệt, tôi… tôi…" Cảm nhận bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng trượt xuống sống lưng mình, dừng lại ở thắt lưng nắn bóp, cô càng thấy người như không còn chút sức lực. Cô chống hai tay trước vòm ngực anh ta, muốn đẩy ra nhưng chẳng còn sức.
Vương Cư An cúi đầu nhìn Tô Mạt. “Em và thằng cảnh sát đó có quan hệ gì?"
Tô Mạt né tránh ánh mắt của anh ta. “Chẳng có quan hệ gì cả".
“Không quan hệ gì mà em còn bảo vệ thằng đó?"
“Cậu ấy từng giúp tôi".
“Vậy tôi có từng giúp em không?"
Tô Mạt ngoảnh mặt đi chỗ khác, hai người lặng thinh.
Vương Cư An dùng sức kéo Tô Mạt vào lòng, thầm thì bên tai cô: “Tôi hỏi em, tôi có giúp em bao giờ không? Em trọng tình trọng nghĩa như vậy, cũng nên báo đáp tôi mới phải".
Trong một khoảnh khắc, Tô Mạt chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, giống như người bị rút hết xương nên không thể chống đỡ. Đầu óc trống rỗng, cô nhất thời không biết làm thế nào. Trong đầu cô đột nhiên vụt qua ý nghĩa: người đàn ông này có hứng thú với mình.
Tô Mạt còn đang do dự, Vương Cư An liền đẩy cô tựa vào cánh cửa. Anh ta hôn lên tóc mai, mặt và cổ cô rồi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của cô, sau đó ngón tay anh ta mơn trón trên làn da trần của cô, không ngừng thăm dò.
Tô Mạt ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh ta, cô không cảm thấy chán ghét, ngược lại khá thích. Mùi thuốc lá pha trộn với mùi cơ thể của người đàn ông khỏe mạnh, đánh thức chút cuồng nhiệt, kích động, thẳng thắn và bá đạo, đánh thức cảm giác của cô. Trong lòng Tô Mạt càng hỗn loạn. Dần dần, cô không thể khống chế bản thân, thốt ra tiếng rên khe khẽ. Cuối cùng, cô bị người đàn ông bế vào một căn phòng khác. Anh ta đặt cô xuống giường.
Người đàn ông nhanh chóng cởi áo rồi đè xuống người Tô Mạt. Anh ta thuận tay lấy bao cao su từ ngăn kéo ở bên cạnh.
Đầu óc Tô Mạt giống như nhét một mớ hỗn độn. Cô như rơi vào màn sương mù dày đặc, tăm tối nhưng cũng đầy kích thích. Cô nhắm mắt, thở dốc, tiếng nói từ nội tâm không ngừng kêu gào: “Điên rồi, tất cả đều điên rồi".
2.
Đối với Tô Mạt, chuyện ân ái từng là một loại nghi thức. Cô luôn tỏ thái độ thành kính và dè dặt, không dám quá phóng túng, coi sự thỏa mãn của đối phương là niềm vui của mình.
Bây giờ hoa chẳng phải hoa, sương chẳng phải sương, sự đề phòng tan biến, dục vọng trào dâng. Tô Mạt chờ mong nhưng cũng sợ cơ thể trở nên khô cạn, rạn nứt. Nơi nhạy cảm trống trải, nhức nhối từng cơn, nhịp tim của cô dần tăng.
Nhưng người đàn ông tỏ ra nhẫn nại hơn Tô Mạt. Anh ta đỡ thắt lưng cô, thưởng thức bầu ngực của cô. Thỉnh thoảng anh ta ngẩng đầu, quan sát nét mặt của Tô Mạt.
Tô Mạt hơi hé mắt, không dám nhìn anh ta. Cô lặng lẽ thò tay xuống dưới, bộ phận đó đã cương cứng.
Vương Cư An lập tức túm tay Tô Mạt, đặt bên cạnh gối. Anh ta vuốt ve trán cô, gạt sợi tóc lòa xòa. Sau đó, anh ta từ từ tiến vào rồi đột nhiên dùng sức đâm mạnh.
Tô Mạt cong người, “ưm" một tiếng.
Thủy triều cuốn trôi mọi thứ. Vật cứng của anh ở trong cơ thể cô bất động, còn cô không ngừng run rẩy. Tô Mạt cảm thấy có một sức lực vô tận từ đáy sâu trong người cô đang bốc cháy, không thể khống chế. Mặc dù từ đầu đến cuối cô bất động nhưng thực tế vẫn mệt nhoài.
Vương Cư An hưởng thụ cảm giác này. Anh ta không kìm được, nhấc mông người phụ nữ đã mướt mát mồ hôi hướng về phía mình. Tô Mạt muốn giãy giụa nhưng không còn chút sức lực. Cô chỉ còn cách đặt đầu lên vai anh ta, nức nở từng cơn: “Đừng… A, tôi không chịu nổi nữa".
“Vừa mới bắt đầu mà đã tới rồi, em chẳng có tiền đồ gì cả". Vương Cư An thở dốc rồi đột nhiên cúi đầu hôn chụt lên má cô.
Tô Mạt cảm thấy bất ngờ. Cô ngây người nhưng vẫn nhắm mắt, ngoảnh mặt sang một bên.
Vương Cư An cất giọng trầm khàn: “Mở mắt ra".
Tô Mạt không nghe. Anh ta không chịu bỏ cuộc.
Vật cứng lại tấn công trong thân thể cô. Tô Mạt bị giày vò, nên hết cách, đành hé mắt nhìn.
Cửa kính của tủ quần áo ở bên cạnh phản chiếu hình ảnh đôi uyên ương thân mật. Tô Mạt lại quay đầu, vùi vào cổ Vương Cư An, lên tiếng van nài: “Anh mau tắt đèn đi!"
Vương Cư An không đáp, mải mê hôn lên cơ thể cô. “Sao em trắng thế? Trắng thêm tí nữa thì giống nước vôi quét tường". Anh ta lại giơ tay bóp bầu ngực cô. “Trắng đến mức khiến tôi hoa mắt".
Tô Mạt vừa hối hạn vừa đau xót vừa không đành lòng. Cô cất giọng run run: “Mau tắt đèn đi!"
“Không được!"
Cô đột nhiên nhớ ra điều gì, giơ tay đẩy người anh ta. “Con trai anh ở nhà".
“Nó không ở đây". Vương Cư An túm cổ tay cô, nửa cười nửa không nhìn cô. “Quanh đây không có người, em có thể kêu to như lần trước".
Tô Mạt liền tỉnh táo trở lại, mặt nóng bừng, không khác gì lửa đốt. Cô bất động một lúc rồi hạ quyết tâm, lấy hết sức đẩy người Vương Cư An ra.
Vương Cư An đời nào chịu buông ta. Nhân lúc cô quay lưng về phía mình, anh ta đột nhiên giữ chặt eo cô, áp vào người cô.
“Đây là gì vậy?" Anh ta véo hình xăm ở giữa eo và mông Tô Mạt. “Em vẽ thứ này là muốn cho ai xem?" Anh ta lại nhấn người, hơi thở gấp gáp. “Muốn cho ai xem hả?"
Tô Mạt cảm thấy hơi đau, vội kéo tay anh ta. “Không phải…"
Vương Cư An giữ thắt lưng cô. “Con người em trông có vẻ thật thà…" Thấy cô không có phản ứng, anh ta lại ghé sát tai cô, hỏi nhỏ: “Có phải muốn bị “xử lý" không?"
Tô Mạt nhễ nhại mồ hôi, nằm sấp trên giường, không lên tiếng.
Vương Cư An chuyển động thân dưới: “Có phải em muốn bị “xử lý" không?"
Trái tim đập dữ dội, Tô Mạt thở không ra hơi. Cô bất giác duỗi thẳng người, miệng không ngừng rên rỉ, toàn thân mềm nhũn. Nhưng người ở đằng sau vẫn không buông tha, anh ta kéo cánh tay cô lên cao, ép cô ngẩng cao đầu khiến trọng tâm thân thể dồn lên người anh ta. Cổ họng cô khô rát, kêu không thành tiếng. Anh cũng gầm một tiếng, thân dưới không ngừng ra vào. Cuối cùng anh ta đâm mạnh, đưa cả hai lên đỉnh.
Một lúc sau, Vương Cư An buông người Tô Mạt. Anh ta nằm thẳng, nghỉ ngơi rồi xuống giường, đi vào nhà tắm.
Tô Mạt cảm thấy hơi lạnh, liền kéo chăn đắp. Một góc nào đó ở gian ngoài vang lên tiếng tích tắc đều đặn. Cô mở to mắt hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng quấn chăn vào người rồi chạy ra ngoài, lục tìm điện thoại di động trong túi xách ở dưới đất. Trên màn hình hiển thị bốn, năm cuộc gọi nhỡ. Tô Mạt cố gắng khôi phục tâm trạng bình tĩnh rồi mới bấm điện thoại.
Người nhà hỏi sao tối muộn vẫn chưa về, gọi điện thoại không nghe máy? Tô Mạt vội nói bên ngoài có cuộc biểu tình, đâu đâu cũng tắc đường, sóng điện thoại cũng chập chờn. Cô hỏi Thanh Tuyền đã ngủ chưa, bà Tô nói con bé đợi cả buổi tối, hỏi mẹ đi đâu, cuối cùng không mở mắt nổi mới đi ngủ.
Tô Mạt tắt điện thoại, thẫn thờ một lúc mới quay lại phòng ngủ vừa rồi. Quần áo vứt bừa bãi dưới sàn nhà, cô nhặt từng cái, áo sơ mi và váy đều có vết máu. Đầu óc cô vẫn phản ứng chậm chạp, cô ngồi xổm, ngẩn người nhìn váy áo.
Vương Cư An khoác áo choàng tắm đi ra ngoài. Anh ta liếc nhìn Tô Mạt. “Quần áo bẩn như vậy rồi, bỏ đi cho xong".
Tô Mạt không rời mắt khỏi đống váy áo trên tay. “Cho tôi mượn nhà tắm, để tôi giặt quần áo".
Vương Cư An cầm điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số, gọi đi, dặn dò người ở đầu kia: “Ngủ chưa? Kêu người đưa một bộ quần áo nữ tới đây, Cỡ bao nhiêu?" Anh nhướng mày quan sát Tô Mạt. “Chiều cao 1m67 gì đó, nặng khoảng năm mươi kilogram, ba vòng…"
Tô Mạt ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt không vui.
Vương Cư An cười cười, cúp máy, vừa cầm khăn tắm lau tóc vừa hỏi: “Em bao lâu không làm rồi?"
Tô Mạt ngẩn người, cô định giả bộ là người từng trải nhưng chưa lên tiếng đã đỏ mặt. “Một… thời gian rồi"
Vương Cư An tiến lại gần, như cười như không nhìn cô. “Bao lâu?"
Khi cô ra ngoài, trên chiếc tủ ở đầu giường đặt một bộ quần áo, Vương Cư An đã mặc đồ chỉnh tề. Tô Mạt cũng không từ chối, thay bộ quần áo mới. Cô liếc nhìn qua gương thấy bộ đồ rất vừa vặn. Đột nhiên nhớ ra một chuyện, Tô Mạt lấy thẻ tín dụng trong túi xách, đặt xuống mặt tủ. Vương Cư An tỏ ra không bận tâm. “Em cứ cầm lấy đi!"
Tô Mạt không trả lời, thu dọn quần áo bẩn, xách túi giấy đi ra ngoài. Vương Cư An lại lên tiếng: “Muộn như vậy rồi, em về kiểu gì?" Anh ta cầm chìa khóa, đi theo Tô Mạt. Ra khỏi nhà, lần đầu tiên trong đời anh ta mở cửa xe ô tô cho cô. Tô Mạt báo địa chỉ, hai người im lặng suốt dọc đường đi. Cho đến lúc sắp xuống xe, Vương Cư An mới lên tiếng: “Em kiệm lời thật".
Tô Mạt định thần, “ừ" một tiếng, Thấy Vương Cư An đưa mắt quan sát khu chung cư, cô không kìm được, bổ sung một câu: “Nơi này do Tùng Dung giới thiệu. Nhà của chị ấy rất gần nhà tôi… ở cùng tầng".
Vương Cư An không lên tiếng. Tô Mạt xuống xe, vừa đi vài bước liền nghe thấy tiếng máy nổ ở sau lưng, mỗi lúc một xa. Cô bất giác thở phào nhẹ nhõm, đi nhanh vào tòa nhà.
Về đến nhà, bà Tô vẫn chưa ngủ, đang ở phòng khách xem ti vi. Bà liếc nhìn con gái, hỏi: “Con mới mua quần áo đấy à?"
Tô Mạt giải thích, quần áo để sẵn ở công ty, bộ mặc buổi sáng bị dây mực nên mới thay bộ này.
Bà Tô không hỏi nhiều, giục con gái đi nghỉ sớm.
Tô Mạt vốn có kế hoạch đưa cả nhà ngồi tàu du lịch đi chơi trên biển mấy ngày. Vé tàu đã đặt trước nhưng vì xảy ra vụ xe ô tô bị đập phá, cô đành tiễn bố mẹ và con gái lên tàu, còn mình về công ty trả phép. Không ngờ Tô Mạt vừa đến cửa công ty, một đồng nghiệp gọi điện , nói cô mau quay về đi. Kỹ sư Vương đang nổi giận ở phòng làm việc, bảo cô mau đến công ty. Tô Mạt không rõ nguyên do, hơi chột dạ. Cô vội cúp điện thoại rồi lên tầng trên.
Mấy hôm nay Vương Á Nam luôn tỏ ra bực bội, nhìn gì cũng không vừa mắt. Lúc này, bà đang đập bàn, trách mắng nhân viên: “Bao nhiêu người mà đến lịch trình cũng sắp xếp không xong. Đường cao tốc tắc nghẽn, nhỡ cả chuyến bay, để khách hàng ở bên kia mất công chờ đợi. Các cô có biết làm việc không đấy? Nếu Tiểu Tô ở đây, thế nào cô ta cũng sắp xếp vài kế hoạch để mọi người tham khảo. Rốt cuộc các cô không chịu động bão khi làm việc hay là chỉ làm qua loa…" Bà lại cằn nhằn: “Cô trợ lý Tô Kia nữa, có phải chơi đã quá nên không muốn đi làm không?"
Bên cạnh có người giải thích: “Trợ lý Tô đang nghỉ phép năm, chắc chị ấy không đến đâu ạ".
Vương Á Nam cất cao giọng: “Cô hãy hỏi thẳng cô ta xem cô ta còn muốn làm việc nữa không…"
Đúng lúc Tô Mạt đẩy cửa đi vào. Nghe câu cuối, mặt cô tái nhợt.
Nhìn thấy cô, Vương Á Nam cười cười: “Tôi không cho người đi mời, chắc cô không muốn quay về công ty làm việc? Người nhà cô đến đây chưa? Khỏe cả chứ?"
Tô Mạt vội đáp cả nhà vẫn khỏe. Cô định thần rồi mới kể chuyện bị phá hỏng ô tô.
Vương Á Nam giật mình. “Người không sao đấy chứ? Thảo nào sắc mặt cô tệ như vậy".
Tô Mạt nói; “Người lớn không sao, chỉ là trẻ con sợ chết khiếp. Con bé nhà tôi chơi ở công viên hải dương rất vui vẻ, không ngờ trên đường về gặp chuyện đó, nó khóc cả buổi tối".
Vương Á Nam đột nhiên hỏi: “Đến công viên hải dương đi đường Tam Hoàn, sao cô lại chạy tới đường bờ biển?"
Tô Mạt thật thà trả lời: “Lúc đó đường Tam Hoàn có đoàn biểu tình, tôi sợ xảy ra chuyện nên mới đi vòng. Ai ngờ vẫn gặp phải sự cố".
“Tối qua cô về lúc mấy giờ?"
Tô Mạt nói thời gian sớm hơn: “Hơn bảy giờ ạ".
Vương Á Nam đáp: “Trùng hợp thật đấy".
Tô Mạt không hiểu. “Kỹ sư Vương, trùng hợp gì cơ?"
Vương Á Nam nhìn cô. “Không có gì, còn hai ngày nữa là có kết quả đấu thầu. Tại cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ vào chiều ngày kia, cô nghĩ tôi nên nói gì với bọn họ?"
Tô Mạt thẳng thắn cho biết: “Về vụ đấu thầu, tôi và đồng nghiệp ở phòng Kỹ thuật đều cảm thấy chúng ta nắm chắc phần thắng. Về phương diện kỹ thuật, xin Chủ tịch hãy yên tâm".
Vương Á Nam mỉm cười, dặn dò vài việc rồi bảo cô ra ngoài. Tô Mạt tới phòng trà nước, rót cốc cà phê để lấy lại tinh thần. Lúc đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc, cô định rảo bước nhanh hơn nhưng vẫn vô thức đưa mắt nhìn. Cánh cửa ở đó khép chặt, phòng ngoài cũng không có người. Đến khi định thần, cô hơi ảo não, lập tức quay về chỗ ngồi.
+++
Bận rộn đến buổi chiều, Tô Mạt nhận được điện thoại của Tùng Dung. Cô giật mình, thầm nghĩ, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Nếu Tùng Dung biết chuyện cô bị phá xe, chạy sang nhà hỏi chuyện bố mẹ thì cô sẽ bị lộ. Tuy nhiên, Tùng Dung chỉ nói buổi tối phải tiếp khách, nhờ Tô Mạt đi đón con trai tan học.
Nghe vậy Tô Mạt mới yên tâm.
Tùng Dung chợt nghĩ ra điều gì đó, hỏi: “Không biết Mạc Úy Thanh hôm qua xem bói cho con cô ta thế nào? Cô ta có liên lạc với cô không?"
Tô Mạt đã sớm quên chuyện này. “Không liên lạc".
Tùng Dung lại hỏi: “Cô có cảm thấy chuyện này kỳ lạ không?"
Tô Mạt trả lời: “Tôi không cảm thấy thế".
Tùng Dung hỏi tiếp: “Cô thử nghĩ xem, lần đầu cô ta sinh con, Thượng Thuần đâu có coi trọng như vậy. Lần này vẫn còn chưa biết là con trai hay con gái, anh ta đã mời người về coi bói. Lẽ nào anh ta nghĩ thông suốt, định rướt Mạc Úy Thanh về nhà? Nếu đúng là vậy, cũng chả trách cô ta lên mặt".
Tô Mạt làm gì có tâm trạng tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, cô chỉ cười: “Nếu chị không yên tâm thì gọi điện hỏi thăm đi".
Tùng Dung không nói gì nhưng trước khi hết giờ làm vẫn gọi điện cho Mạc Úy Thanh.
Mạc Úy Thanh không có thời gian nói chuyện nhiều. Cô ta đang bận thay đồ. Hôm qua toàn thành phố tắc đường, cao nhân không tiện ra ngoài nên hẹn gặp hôm nay.
Mạc Úy Thanh vừa buông điện thoại vừa bôi son dưỡng môi, ngắm nghía kĩ trong gương rồi lại liếc người đàn ông ở đằng sau.
Thượng Thuần đứng gần cửa ra vào nhìn đồng hồ. Mặt hắn đối diện với cửa sổ nên không nhìn rõ thần sắc, bóng lưng hắn lộ vẻ chán chường.
Từ trước đến nay, Mạc Úy Thanh không thích những hoạt động xã giao kiểu này. Gần đây sự nghiệp của Thượng Thuần không thuận lợi nên hắn luôn bực dọc, khó chịu, tốt nhất là thuận theo ý hắn. Nghĩ đến đây, Mạc Úy Thanh mềm lòng. Cô ta vuốt mái tóc dài rồi mới đi về phía Thượng Thuần.
Thượng Thuần ôm eo Mạc Úy Thanh, hôn ngấu nghiến môi cô. “Em xinh quá. Đừng nói là cao nhân, chỉ e hòa thượng, đạo sĩ cũng rung động ấy chứ!"
Mạc Úy Thanh vỗ nhẹ tay hắn. “Anh nhẹ một chút, đừng làm con bị thương. Đó là cao nhân gì vậy? Không biết chừng người ta thấy anh có nhiều tiền nên bày trò lừa đảo".
Thượng Thuần véo mũi cô ta. “Câu này không được nói bừa bãi. Bao nhiêu người muốn gặp ông ta, ông ta còn chẳng thèm tiếp. Giới làm ăn buôn bán ở Nam Chiêm không ai không biết ông ta. Ông ta đúng là có chút bản lĩnh. Nếu em không tin, sẽ không linh nghiệ, xem không chuẩn sẽ ảnh hưởng không tốt đến con của chúng ta".
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Thuần, Mạc Úy Thanh lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người lên ô tô, Thượng Thuần lại nói đến chuyện nhất nhị tam phòng (lqd) của gia tộc lớn.
(lqd) Nhất nhị tam phòng tức bên vợ cả, vợ hai, vợ ba.
Về việc tranh chấp trong gia tộc, trước đây Thượng Thuần không nói, Mạc Úy Thanh cũng chẳng bao giờ chủ động tìm hiểu. Sống với nhau lâu ngày, Thượng Thuần ngày càng ít kiêng dè cô ta, thỉnh thoảng còn than phiền với cô ta, nói nhất phòng làm chính trị, nhị phòng và tam phòng của hắn chỉ có thể nương tựa vào người ta làm kinh doanh, nhiều việc không có quyền quyết định, rất ấm ức, rất không thoải mái. Ngoài ra, nhị phòng và tam phòng còn tranh giành, xâu xé lẫn nhau khiến hắn cảm thấy buồn phiền.
Khi Thượng Thuần và Mạc Úy Thanh đến phòng VIP của khách sạn, bên trong đã đông người chờ đợi. Vẫn bao gồm cả nam lẫn nữ như thường lệ, đều là những gương mặt nửa quen nửa lạ.
Thượng Thuần không cần giới thiệu thân phận của Mạc Úy Thanh, mọi người đều biết cả. Hắn đưa cô ta đi gặp một người đàn ông tầm năm mươi tuổi mà hắn gọi là “cậu hai". Mạc Úy Thanh hết sức kinh ngạc, bất giác hạ giọng hỏi nhỏ: “Hôm nay anh làm sao thế?"
Thượng Thuần cười, ghé sát tai cô: “Gặp phụ huynh chứ còn sao nữa? Em phải thể hiện cho tốt vào. Nếu em thể hiện tốt, tôi sẽ cho em danh phận".
Không đợi Mạc Úy Thanh lên tiếng, đám đông tươi cười trêu chọc. “Hai vợ chồng tình cảm quá đấy! Trước mặt bậc trưởng bối còn cắn tai nhau".
Mạc Úy Thanh đỏ mặt ngồi xuống, uống hai cốc trà. Vị cao nhân đến muộn. Mạc Úy Thanh quan sát người đó, thấy ông ta có gương mặt đứng đắn, ánh mắt hòa nhã, ăn nói không tầm thường. Lúc này cô ta mới yên lòng.
Trên bàn bày toàn món ăn thanh đạm, cả đám người dùng trà thay rượu. Vị cao nhân gieo quẻ xem cho mọi người. Đến lượt Thượng Thuần, ông ta cười, nói: “Anh sinh ra đã có cốt kỳ lân, hô phong hoán vũ. Người khác bôn ba vất vả, còn anh ngậm thìa vàng ra đời, có số giàu sang." Ông ta lại kể ra một số cảnh ngộ trong hơn ba mươi năm cuộc đời của Thượng Thuần, mười phần đúng tám, chín phần. Thượng Thuần liên tục gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng thầm thán phục vị cao nhân.
Ông ta lại nói: “Hai năm sau, sự nghiệp của anh không mấy thuận lợi, thường gặp trắc trở, tranh chấp cũng nhiều, đến mức phải lao tâm lao lực…" Vị cao nhân im bặt, đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Thượng Thuần, sờ đầu hắn. Sau đó, ông ta quay về chỗ ngồi, sắc mặt nặng nề.
Thượng Thuần do dự vài giây, lên tiếng nói: “Đại sư, đại sư có điều gì không tiện nói đúng không? Người ở đây đều là người nhà…"
Vị cao nhân lắc đầu. “Đây là thiên cơ, bây giờ người đông không tiện tiết lộ".
Thượng Thuần ngẫm nghĩ, lại lên tiếng: “Đại sư, vợ tôi đang mang thai, năm tới sinh nở. Mời đại sư coi thử, đứa bé là con trai hay con gái? Ngoài ra, tôi cũng muốn đặt cái tên tốt để giải xui".
Vị cao nhân nhìn chằm chằm Mạc Úy Thanh một lúc rồi bảo cô ta đặt tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Mạc Úy Thanh bị chiếu tướng đến mức không thoải mái. Cô ta né tránh ánh mắt của cao nhân, ngoảnh đầu nhìn Thượng Thuần. Đợi Thượng Thuần hất cằm ra hiệu, cô ta mới để tay lên bàn.
Người đó nắm hai tay Mạc Úy Thanh, sờ tay cổ tay lên từng đầu ngón tay. Ông ta muốn nói điều gì đó nhưng không lên tiếng.
Thượng Thuần sốt ruột, lên tiếng hỏi: ‘Rốt cuộc là thế nào? Tốt xấu gì đại sư cũng nói một câu đi chứ!"
Lúc này vị cao nhân mới lên tiếng: “Phu nhân bề ngoài xinh đẹp, tư chất thông minh, là nhân vật không tầm thường, tuy nhiên… xuất thân của thu phân nếu so với quý nhân như anh, khác nhau một trời một vực…"
Mọi người ở xung quanh nghển cổ lắng nghe , Thượng Thuần đặt ly trà xuống bàn, cắt ngang lời: “Đại sư hãy nói trọng điểm, tôi muốn hỏi về đứa con".
Vị cao nhân từ tốn chỉ ra sau tấm bình phong: “Có thể ra kia nói chuyện".
Thượng Thuần gật đầu, Mạc Úy Thanh cũng đứng dậy. Ba người đi ra đằng sau.
Bấy giờ cao nhân mới lên tiếng: “Tôi có sao nói vậy, dù hai vị trách tôi, tôi cũng xin nói thật. Đứa bé này là mấu chốt của mọi vấn đề, bố con tương khắc, ảnh hưởng đến sự nghiệp của bố…" Ông ta thở dài. “Đúng là không thỏa đáng, đặc biệt không tốt cho việc làm ăn, nếu không hao tốn tiền của thì cũng vào vòng lao lý".
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, sắc mặt Thượng Thuần trở nên rất khó coi. Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Liệu có cách nào hòa giải?"
Cao nhân thở dài: “Bình thường, cách hóa giải là lợi dụng ngũ hành tương trợ, thay đổi phong thủy. Nhưng bên này thay đổi tốt thì bên kia lại xấu, dỡ tường phía đông tu bổ tường phía tây, đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng… Hai vị vẫn còn trẻ, làm lại từ đầu còn có thể “nắng hạ gặp mưa rào"."
Thượng Thuần tối sầm mặt, chỉ tay vào vị cao nhân. “Nếu ông dám phán bừa bãi, tôi không chỉ đập vỡ bát cơm của công, còn khâu cái miệng thối của ông lại".
“Có gì từ từ nói, đừng như cái gai hễ gặp người là đâm bừa bãi". Cậu hai Thượng Thuần từ sau bức bình phong đi vào, giữ vai hắn. Ông cậu rõ ràng cũng nghe thấy mấy câu vừa rồ, sắc mặt rất khó coi. Ông ta quay sang vị cao nhân: “Đại sư là cao nhân, xin đừng chấp hậu bối không hiểu chuyện!"
Vị cao nhân tỏ kiềm chế. Ông ta gật đầu, thần sắc không thay đổi.
Ông cậu giảng giải: “Đâu phải cháu không biết lời nói của đại sư rất linh nghiệm. Người trẻ tuổi đừng hành động theo cảm tính. Người xưa nói rất đúng, thà tin là có còn hơn không. Tốt nhất sớm phòng tránh, nhất định phải cân nhắc kĩ lưỡng, suy nghĩ đến đại cục".
3.
Mấy ngày nay, Tô Mạt gọi vài cuộc điện thoại cho Lộ Chinh nhưng không ai nghe máy. Cô cảm thấy bất an nhưng cũng không dám đến bệnh viện thăm hỏi.
Đúng lúc thu dọn bàn, chuẩn bị đi ăn cơm, di động của cô đột nhiên đổ chuông. Đồn cảnh sát gọi điện tới, nói người nhà cậu nam sinh bị Chung Thanh nện vào đầu yêu cầu bên người đánh chịu trách nhiệm thanh toán toàn bộ viện phí, đồng thời yêu cầu người nhà của Chunh Thanh đến bệnh viện thăm hỏi.
Tô Mạt vội đi ra một góc nghe điện thoại. Sau đó, cô gọi cho Chung Thanh nói qua tình hình chứ không dám làm kinh động đến ông cậu.
Chung Thanh muốn tới bệnh viện nhưng Tô Mạt lo ngại đối phương nói những lời không hay, hai bên lại xảy ra tranh chấp. Cô khuyên nhủ em gái: “Em cứ ở nhà chờ đi, chị tới bệnh viện trước xem tình hình thế nào rồi tính".
Tô Mạt mua ít hoa quả và đồ bổ dưỡng đến bệnh viện. Cậu nam sinh quấn vải băng trên đầu nhưng tinh thần khá tốt. Cậu ta đang tựa vào đầu gường bệnh ăn cháo, ông bà nội ở bên cạnh chăm sóc cậu ta.
Nhìn thấy Tô Mạt, hai ông bà già đương nhiên không nể nang, ném thẳng tờ viện phí vào người cô, bảo cô đi thanh toán. Họ còn nói cháu mình bị thương không nhẹ, vụ này hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm hình sự.
Từ lời nói của bọn họ có thể suy đoán, bố mẹ cậu nam sinh ly dị từ nhỏ. Cậu ta do một tay ông nội nuôi dạy, không cần nghĩ cũng biết vất vả chừng nào. Tô Mạt không đành lòng, nhưng khi cầm tờ giấy xem qua, cô lập tức giật mình. Bởi vì các loại chi phí kiểm tra, nằm viện, thuốc men cộng lại cũng hơn một vạn tệ.
Bà nội của cậu nam sinh quan sát nét mặt Tô Mạt, nói thêm: “Đây chỉ là chi phí trong mấy ngày qua. Bác sĩ nói, cháu trai tôi cần nằm viện theo dõi và một số xét nghiệm còn chưa làm, cô phải nộp trước một ít".
Tô Mạt nói: “Chuyện này không phải trách nhiệm của một mình em họ tôi. Lúc đó, cháu trai bà động chân động tay với em tôi. Thật ra em tôi vì quá tức giận nên nhất thời hồ đồ, đồn cảnh sát đã lấy lời khai, cảnh sát trực hôm đó cũng nói vậy. Hành độg của em tôi thuộc loại phòng vệ chính đáng".
Cậu nam sinh dù sao cũng ăn học bao năm, nói năng đâu ra đấy: “Tôi đâu có sỉ nhục em họ chị. Là cậu ấy tự sỉ nhục bản thân vì hành vi không đứng đắn của mình. Trong trường ai mà chẳng biết, em họ chị là vợ bé của người đàn ông trung niên giàu có đã kết hôn. Dù sao tôi và cậu ấy cũng từng là bạn học, thấy chướng mắt nên mới nói vài câu giúp đỡ và giáo dục cậu ấy. Ai ngờ cậu ấy trở mặt ngay tại chỗ, đánh tôi ra nông nỗi này. Tôi là con trai, còn cậu ấy là con gái, nếu không phải tôi nhường nhịn cậu ấy, liệu có bị cậu ấy đánh thảm như vậy không? Dựa vào cái gì mà cậu ấy có thể làm những chuyện kinh khủng, trong khi không cho phép người khác nói?"
Lời nói của cậu nam sinh thu hút sự chú ý của những người trong phòng.
Bà nội cậu ta lên tiếng: “Ở đây đông người, ngày mai chúng tôi muốn đổi sang phòng đơn cho yên tĩnh, để an dưỡng tốt hơn".
Tô Mạt nóng mặt nhưng chỉ có thể lên tiếng: “Em họ tôi là học sinh tốt, trong sạch, chưa bao giờ làm những chuyện đó. Các người đừng phỉ báng em tôi, cũng đừng phao tin đồn nhảm!"
Ông nội cậu nam sinh nói xen ngang: “Trong trường của bọn trẻ đã lan truyền tin đồn này từ lâu. Không có lửa làm sao có khói, cô không cần đính chính với chúng tôi chuyện này, mau đi nộp tiền mới là hành động đúng đắn. Nếu không, chúng tôi sẽ kiện họ hàng của cô ra tòa, để tòa án nhân dân điều tra đám tham quan với vợ bé cũng tốt".
Tô Mạt cố gắng mềm mỏng: “Lúc đó cháu nội của ông động chân động tay với em gái tôi. Nếu kiện ra tòa, không biết ai mới là bị cáo".
Cậu nam sinh đột nhiên dứt mũi kim tiêm truyền nước trên tay, hét lớn: “Tôi không có, không có, tôi bị oan...".
Bà nội cậu ta vội vàng ôm cháu trai, kêu than số khổ, nhà chỉ có người già, con trẻ nên bị ức hiếp. Căn phòng trở nên ầm ĩ trong giây lát, bác sĩ và y tá chạy vội vào.
Ông già nói: “Cháu trai tôi bị đả kích nặng nề, tâm trạng không ổn định, cần kiểm tra mới được".
Cô y tá cất giọng dịu dàng: “Sáng sớm mai chúng tôi sẽ sắp xếp để cậu ta chụp CT não thêm lần nữa".
Tô Mạt quan sát thần sắc của cậu nam sinh: “Hay là mời bệnh viện tiến hành giám định tình trạng vết thương xem rốt cuộc là thế nào?"
ông già đáp: “Làm thì làm, trên đầu cháu tôi bị khâu vài mũi, có thể định tội các người".
Tô Mạt không muốn lãng phí nước bọt, quay người đi ra ngoài, tìm y tá yêu cầu xem bệnh án. Cô y tá không chịu cho xem, Tô Mạt lại hỏi: “Thằng bé đó còn phải nằm viện bao lâu?"
Phía bệnh viện hàm hồ đáp: “Chúng tôi kiến nghị nằm viện thêm một thời gian, cần tiếp tục theo dõi".
Tô Mạt hết cách.
Một người nhà của bệnh nhân trong phòng đi đến nói nhỏ: “Ông bà già đó có người quen trong bệnh viện này, không lừa cô thì lừa ai?"
Tô Mạt ngẩn người. Điện thoại di động đổ chuông, là Chung Thanh gọi tới: “Chị, tình hình thế nào rồi?" Tô Mạt kể sơ qua tình hình, Chung Thanh nói: “Chúng ta bị lừa rồi phải không?" Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Chị, em vừa nhìn thấy anh chàng cảnh sát đó. Hình như đúng là anh ta đang phơi nắng ở dưới sân".
“Cảnh sát nào? Em đang ở đâu?"
“Là người cảnh sát lần trước ấy... Em đã đến tầng dưới của khu phòng bệnh".
“Chị đã bảo em đừng đến đây..."
Chung Thanh cắt ngang lời: “Chị, hay là chúng ta nhờ anh chàng cảnh sát đó giúp đỡ. Lần trước chẳng phải anh ta nói giúp chúng ta hay sao?"
Tô Mạt vội lên tiếng: “Em đừng đi!"
Chung Thanh cảm thấy kỳ lạ: “Vậy chị đi à?"
Tô Mạt nói: “Chúng ta nghĩ cách khác".
Chung Thanh hỏi: “Còn có cách gì nữa chứ?"
Tô Mạt: “Kiểu gì cũng có cách giải quyết, chúng ta đừng đi tìm cậu ta. Em đâu biết cậu ta là người thế nào?"
Thấy Tô Mạt ấp úng, Chung Thanh tỏ ra sốt ruột: “Khỏi cần biết anh ta là người thế nào, có thể giúp đỡ là được. Chị, chị thật thà quá, lại không muốn cầu xin người khác. Chị không đi để em đi!"
Tô Mạt tức giận. “Con bé này sao chẳng nghe lời gì cả!"
Chung Thanh liền cúp điện thoại. Tô Mạt định xuống dưới nhưng bị bà già kéo lại: “Cô đừng chạy trốn, tiền vẫn chưa nộp đâu đấy".
Tô Mạt trả lời lấy lệ, vội bấm số gọi lại cho Chung Thanh. Chung Thanh lập tức nghe máy: “ Không tìm anh ta cũng được, vậy thì chị hãy đi tìm Vương Tổng gì đó, chính là bố của Vương Tiễn, nhờ người ta giúp đỡ... Bình thường chẳng phải chị hay tiếp xúc với bố của Vưỡng Tiễn hay sao?"
Đầu óc Tô Mạt càng hỗn loạn, cô trả lời thẳng: 'Không được".
Chung Thanh nghiêm giọng hỏi lại: “Cách này cũng không được?"
Tô Mạt giải thích: “Người này... không dễ nói chuyện. Trước kia chị từng đắc tội với anh ta...".
Chung Thanh ngẫm nghĩ, nói: “Vậy để em đi tìm Vương Tiễn".
Tô Mạt thở dài. “Thanh Thanh, chị đã nói với em bao nhiêu lần rồi, em đừng dây dưa với người nhà đó".
Chung Thanh nói: “Cách này không được, cách kia cũng không được. Em sắp vào đại học, không thể bị kiện tụng vào lúc này".
Tô Mạt ngẫm nghĩ vài giây. “Bọn họ muốn kiếm tiền thì cho bọn họ. Chúng ta không thể làm ầm ĩ, không có lợi cho em. Có thể dùng đồng tiền giải để giải quyết là tốt nhất".
Chung Thanh lặng thinh, cuối cùng mới nói nhỏ: “Dựa vào cái gì? Rõ ràng bọn họ sai trước, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nhận lỗi về mình?"
“Thanh Thanh, sao em không nghĩ đến hậu quả trước khi hành động?".
Bên kia lại cúp máy.
Tô Mạt cảm thấy đau đầu, cô quay người nói với người nhà cậu nam sinh: “Trong thẻ của tôi có bốn vạn, bốn vạn chắc đủ rồi chứ gì?"
Đối phương thờ ơ nói: “Ai biết được, vẫn chưa kiểm tra xong, có khi không đủ".
Tô Mạt đáp lại: “Ông bà đừng quá đáng!".
Đối phương lại khóc lóc ầm ĩ.
Người vây quanh mỗi lúc một đông. Tô Mạt hết cách: “Đừng kéo tôi nữa, tôi đi nộp tiền đây".
Bà già nhất quyết đi cùng cô. Hai người vừa đến thang máy, cửa thang máy mở ra, Chung Thanh và Lộ Chinh cùng đi ra ngoài. Đầu Lộ Chinh quấn băng trắng, cánh tay trái treo lủng lẳng trước ngực, chân phải buộc thanh nẹp, chống cây nạng. Mắt anh ta sưng vù nhưng miệng cười tươi rói.
Lộ Chinh đảo mắt một lượt, quay sang nói với bà già: “Ông bà đừng gây chuyện nữa. Lúc cháu bà lấy lời khai, tôi cũng có mặt ở đồn cảnh sát, cháu bà quấy rối bạn học nữ, có người làm chứng đàng hoàng. Cứ tiếp tục gây chuyện, ông bà sẽ chẳng được gì cả".
Bà già cất cao giọng: “Cậu là ai? Cậu và bọn họ cùng một giuộc, dựa vào cái gì mà bảo tôi tin cậu?"
Lộ Chinh nói với Tô Mạt. “con người là ngọn nguồn gây ra sự việc cũng có trách nhiệm, hay là chị trực tiếp tới tòa án, đề nghị giám định kỳ hạn điều trị. Tốt nhất tìm người quen, thủ tục sẽ nhanh hơn". Nói đến đây, anh ta ghé sát, hạ thấp giọng: “Những chuyện tiếp theo, tôi không tiện ra mặt giúp đỡ".
Tô Mạt gật đầu, đưa mắt quan sát vết thương của anh ta.
Lộ Chinh tiếp tục: “Người ta cũng có quyền nằm viện, chị hãy thanh toán chi phí điều trị trước đó, khoản này không thể tiết kiệm".
Nghe nói đối phương sẽ tới tòa án, bà già không dám làm ầm lên, người xem trò vui cũng giải tán.
Tô Mạt bảo Chung Thanh về trước, còn cô đi nộp tiền. Xong việc, cô tình cờ nhìn thấy Lộ Chinh ở chỗ vườn hoa của bệnh viện. Cô lập tức đi đến, hỏi: “ Cậu bẫn ổn đấy chứ?".
Lộ Chinh ngồi trên chiếc ghế dài, cây nang dựng bên cạnh. Anh ta không lên tiếng, chỉ xòe tay trái, ý là chị nhìn bộ dạng này của tôi, có ổn nổi không?
Tô Mạt rất áy náy. Cô nghĩ nếu sớm biết anh ta nằm viện ở đây, cô cũng nên mua đồ đến thăm anh ta.
“Tôi gọi cho cậu mấy cuộc điện thoại, sao cậu không nghe máy?" Tô Mạt hỏi.
Lộ Chinh đáp: “Chị gái, tôi bị gãy tay què chân, liệu có tiện nghe điện thoại không? Tôi chẳng muốn nghe, đương nhiên không bắt máy rồi".
Tô Mạt lại nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi mấy lần".
Lộ Chinh: “Cảm ơn tôi gì chứ? Chúng ta nên tránh xa nhau thì hơn". Chợt nghĩ ra điều gì đó, Lộ Chinh ngẩng đầu cười với Tô Mạt, đồng thời cất giọng trêu chọc: “Buổi tối hôm đó, chị với anh chàng “cao phú soái (lqd)..."
(lqd) Cao phú soái: là từ trên mạng, rất thịnh hành hiện nay, chỉ những người đàn ông có thân hình hoàn hảo, đẹp trai, giàu có.
Tô Mạt bất giác xấu hổ. “Cậu muốn nói gì?"
Lộ Chinh cười thành tiếng. “Ái chà, chị sợ gì chứ? Tôi chỉ muốn nói, may mà nhờ có chị và vị Vương Tổng đó ra mặt cứu giúp".
Tô Mạt đánh trống lảng: “Có cơ hội tôi lại đến thăm cậu. Cần gì cậu hãy gọi điện cho tôi. Cậu đã ăn trưa chưa? Có cần tôi đi mua đồ mang đến đây cho cậu không?"
Lộ Chinh xua tay. “Tôi ăn rồi. Chị về đi, đừng ở đây rồi lại không thoải mái".
Thấy anh ta không muốn nói chuyện tiếp, Tô Mạt như trúng tảng đá đè nặng trong lòng. Cậu cũng không muốn nói nhiều với anh ta.
Tô Mạt vừa rời đi, bên cạnh có người đưa cho Lộ Chinh cốc đồ uống lạnh. Lộ Chinh khó nhọc ngoảnh đầu. Nhìn rõ đối phương, anh ta mỉm cười. “Sao cô vẫn còn ở đây?"
+++++
Tô Mạt quay như chong chóng cả buổi trưa, chẳng có thời gian ăn cơm lại vội vàng về công ty chỉnh sửa tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ vào buổi chiều. Sau khi làm xong mọi việc, Vương Á Nam vẫn chưa đến, Tô Mạt ngồi tựa vào thành ghế ngẫm nghĩ chuyện của Chung Thanh. Đột nhiên nhớ tới một người, lập tức cảm thấy có tia hy vọng, Tô Mạt không do dự, cầm điện thoại gọi cho người đó.
Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, Châu Viễn Sơn vẫn lịch sự và khách sáo như thường lệ: “Trợ lý Tô? Có chuyện gì vậy? Tòa án? Tôi rất thân quen với bên đó... cô đừng sốt ruột, lát nữa chúng ta có thể gặp mặt, trao đổi".
Tô Mạt cảm ơn, Châu Viễn Sơn nói: 'Được phục vụ người đẹp là vinh hạnh của tôi". Nghe giọng nói của anh ta, Tô Mạt cảm thấy có gì đó không đúng, dường như cách cô rất gần. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy Châu Viễn Sơn và Vương Cư An từ thang máy đi ra ngoài.
Châu Viễn sơn vẫn không cúp máy, mỉm cười với cô. Tô Mạt chưa kịp chuẩn bị nên hơi thất thần. Anh ta hỏi: “Sao vậy? Cô kinh ngạc khi nhìn tôi hay sao?"
Tô Mạt nở nụ cười miễn cưỡng. “Đâu có". Cô quay sang chào hỏi người đàn ông còn lại: “Vương Tổng".
Vương Cư An hơi gật đầu, đưa mắt về phía văn phòng chủ tịch.
Tô Mạt nói: “Kỹ sư Vương vẫn chưa tới".
Vương Cư An “ờ" một tiếng, đặt tài
Tác giả :
Bất Kinh Ngữ