Là Yêu Hay Là Hận?
Chương 44: Tiêu thần!
Một khoảng im lặng...
Nhìn sắc mặt Mạc Chính Thuần mỗi lúc một tối, Chu Đinh có hơi lo sợ, gã... sẽ không lại như lần trước chứ? Mà cho dù thế đã sao? Cậu đâu có làm gì sai. Là gã vô lý trước mà. Mạng người là thứ có thể đem đùa sao? Cậu đã nói Tiêu Thần đang gặp nguy hiểm rồi, sao gã vẫn nhất quyết ngăn cấm cậu?
Đột nhiên, Mạc Chính Thuần giật mạnh tay một phát kéo cậu sát vào gã. Ở khoảng cách này, cậu có thể thấy rõ sự tức giận cháy bùng như ngọn lửa trong mắt gã.
Mạc Chính Thuần nghiến răng:
- Em dám nói như thế sao?
- Tôi có gì không dám? - Cậu không sợ cãi lại - Tôi thừa nhận tôi ban đầu không nên hứa hẹn sẽ yêu anh, là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng giờ tôi nhận ra rồi, anh làm ơn tha cho tôi đi. Tiêu Thần hiện giờ không biết xảy ra chuyện gì, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
- Em đã nói em yêu tôi cơ mà. Vì cái gì lại đổi thành tên Tiêu Thần kia? Hắn có chỗ nào tốt? Vì sao em lại vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta để chạy theo hắn?
Chu Đinh có chút mờ mịt. Bao nhiêu năm? Cậu và Mạc Chính Thuần mới quen nhau được hơn một năm mà. Bao nhiêu năm lấy ở đâu ra? Mà cậu với gã thì có tình cảm gì sâu đậm đâu chứ? Nghe gã nói sao cứ như cậu và gã yêu nhau thắm thiết lắm ấy.
- Bao nhiêu năm gì? Tôi với anh có cái gì mà bao nhiêu năm?
Mạc Chính Thuần gằn giọng:
- Em còn dám mở miệng phủi sạch tình cảm của chúng ta sao? Tôi yêu em nhiều như thế, em cũng đã hứa sẽ vĩnh viễn không xa rời tôi cơ mà.
Chu Đinh càng nghe càng mơ hồ. Cậu... khi nào hứa như vậy hả? Cậu thật sự không nhớ ra.
- Thôi được! Em đã không muốn thừa nhận, vậy vứt bỏ hết đi. Từ hôm nay, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!
Nói xong lại tiếp tục kéo cậu đi một mạch đến phòng gã.
Mạc Chính Thuần không nói nhiều lời đã đẩy cậu lên giường, nhào tới ôm ấp cắn xé.
Chu Đinh kiên quyết chống cự, cậu không thể để gã làm chuyện đó với cậu được!
- Mạc Chính Thuần anh buông tôi ra! Ưm... Mạc Chính Thuần tên khốn nhà anh! Có buông tôi ra không?
- Dương Dương em là của tôi. Vĩnh viễn chỉ có thể là của mình tôi thôi!
- Buông ra! Tôi không phải Dương Dương! Tôi là Chu Đinh! Anh nghe thấy không hả? - Đến nước này cậu cũng chẳng che giấu làm gì. Dương Dương? Dương Dương là ai chứ? Cậu không phải! Gã thích thì đi tìm Dương Dương của gã về mà yêu thương. Cậu là Chu Đinh! Cậu yêu Tiêu Thần!
- Câm miệng! - Mạc Chính Thuần quát lớn - Em là Lâm Dương! Em chính là Lâm Dương! Em là Dương Dương của tôi! Mãi mãi em là của tôi! Cơn giận của Mạc Chính Thuần lên tới đỉnh điểm, không còn để tâm bất cứ chuyện gì, chỉ biết vùi đầu lên người Chu Đinh liên tục tàn sát thân thể cậu.
Chu Đinh vẫn cố gắng kháng cự lại. Hai người lăn qua lộn lại đến nỗi trên giường chăn ga đã thành một đống lộn xộn không ra hình dạng gì.
Tiêu Thần bên này đang sốt ruột muốn chết. Khi nãy đang nói chuyện với cậu thì bị trượt chân ngã xuống một hố khá sâu, bên dưới lại toàn nước là nước nên điện thoại rớt xuống nước tắt ngấm luôn. Trời thì tối, hắn không tài nào tìm được mà vớt lên nữa. Sợ cậu lo lắng nên hắn đã phải cố hết sức trèo lên, bị thanh sắt nhọn đâm vào bắp chân rạch ra một đường dài, máy không ngừng chảy. Xong hắn không quan tâm, chút thương tích này có là gì. Hắn cần phải làm việc khác quan trọng hơn. Đó là chạy nhanh đến chỗ có bốt điện thoại công cộng gần đó gọi lại cho cậu, nếu không nhỡ đâu cậu sợ hắn xảy ra chuyện mà chạy đến đây thì sao? Chỗ này nguy hiểm như vậy, cậu không thể đến. Nhưng mãi cậu không nghe máy, khiến hắn có linh cảm không tốt.
Tiêu Thần đứng bên chiếc điện thoại, nãy giờ hắn đã gọi năm sáu cuộc rồi, vẫn không thấy gì khác hơn. Đúng lúc Tiêu Thần sắp nổi điên đá sập bốt điện thoại thì đầu dây bên kia có tín hiệu. Hắn mừng rỡ gọi:
- Bảo bối!
Tuy nhiên, thanh âm từ điện thoại truyền ra lập tức khiến thần kinh Tiêu Thần căng cứng:
- Mạc Chính Thuần anh buông tôi ra! Aaaaaaa!!! Tên khốn nạn anh buông ra! Tôi không muốn!
- Dương Dương, hôm nay em đừng hòng thoát được. Để tôi xem là tôi hay Tiêu Thần mới là người trong lòng em.
- Đồ điên! Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không muốn yêu anh! Anh buông ra! Tôi là Chu Đinh không phải Lâm Dương! Anh nghe thấy không hả?
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Tiêu Thần cầm ống nghe trong tay ném bộp một cái xuống, quát:
- ĐM!!!
Tên Mạc Chính Thuần kia lại dám cưỡng ép Chu Đinh sao? Còn nói cái gì mà xem tôi với Tiêu Thần ai là người trong lòng em. Tôi thao! Con mẹ nó gã lấy thân phận gì mà nói câu đó hả?
Tiêu Thần khẩn cấp ra xe, tra chìa khóa phóng đi một lèo. Nơi này cách nhà Mạc Chính Thuần rất xam, phải nhanh lên mới kịp.
Ai dám đụng đến một cọng tóc của Chu Đinh, hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Đừng nói đến Mạc Chính Thuần đã là lần thứ hai tổn thương cậu. Trước đây hắn có thể vì nể cậu tha cho gã, nhưng hiện tại thì đừng hòng.
Bảo bối đợi anh, anh nhất định đến cứu em!
Đang lái xe chợt nghe bên cạnh tiếng nhạc vang lên: “Muốn nhắn tin cho anh rằng em nhớ anh rất nhiều. Muốn gọi điện thoại cho anh rằng em nhớ anh nhớ anh lắm luôn!"
Tiêu Thần nhìn sang bên cạnh, là điện thoại của Lương Vỹ mà, sao lại ở đây? Hắn bực bội định đưa tay cầm ném luôn ra ngoài cửa nhưng nghĩ lại, tình huống này xem ra cần cậu ta, cho nên nghe máy. Tốc độ xe vẫn không giảm lao băng băng trên đường.
- Alo sếp à, ngại quá tôi bỏ quên điện thoại trên xe, anh có thể mang đến cho tôi giờ không?
Chuyện là lúc chiều Lương Vỹ lái xe đưa Tiêu Thần đến công trường, sau đó Mạc Chính Phong lại đến nói muốn đưa cậu đi ăn nên cậu cứ thế vứt xe lại đi luôn. Về nhà mới phát hiện quên điện thoại trên xe hắn, trong đó lại có nhiều thứ không thể để người ngoài xem cho nên mới gấp gáp nhờ hắn mang trả. Nếu Tiêu Thần xem được thứ gì trong đó, hắn nhất định sẽ đem chuyện này ra trêu chọc cậu đến chết.
Lương Vỹ không ngờ lại nghe được tiếng rống của Tiêu Thần, âm lượng lớn đến nỗi cậu suýt thủng màng nhĩ:
- Mang đến cái con mẹ cậu! Mau mau gọi thằng chồng chết tiệt của cậu đến nhà Mạc Chính Thuần đi! Ngăn anh trai cậu ta lại, hắn đang cưỡng bức Tiểu Đinh đó!
Lương Vỹ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi lại:
- Anh bảo gì cơ?
Tiêu Thần như phát điên gào lên:
- Bảo Mạc Chính Phong đến giải quyết anh trai cậu ta! Hắn đang cưỡng bức Tiểu Đinh của tôi! Con mẹ nó tôi nói cậu hay, tốt nhất là trước khi tôi tới thì mọi chuyện đã ổn thỏa, nếu không bảo cậu ta chờ nhặt xác Mạc Chính Thuần đi!
Nói xong cúp máy.
Lương Vỹ đơ ra mất mấy giây mới kịp tiếp thu hết ý của Tiêu Thần. WTF??? Cậu âm thầm chửi mắng. Đã định tối nay cậu và Chính Phong sẽ “chơi" vui vẻ một chút vì mai là ngày nghỉ không cần đi làm. Thế quái nào lại xảy ra chuyện này chứ? Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cứu Chu Đinh quan trọng hơn.
Lương Vỹ réo gọi Mạc Chính Phong, vắn tắt kể lại sự tình cho anh nghe. Kết quả, mặt Chính Phong tái mét như phải gió, giọng nói không khỏi run run:
- Không xong rồi! Đi nhanh nếu không Tiêu Thần và Tiểu Đinh nguy mất!
Rất tiếc... hai người chậm chân hơn so với Tiêu Thần...
Khi Tiêu Thần đến nơi, cánh cổng nhà Mạc Chính Thuần vẫn đóng chặt. Không thể đứng đây mà gọi gã xuống mở cho được, Tiêu Thần trực tiếp tung mấy cú đá. Cánh cổng liền biến dạng, bật tung ra.
(Ngầu bá cháy! //.//)
Tiêu Thần vừa vào nhà đã nghe tiếng khóc của Chu Đinh khiến nội tâm hắn thắt lại, đau như bị ai bóp nghẹt. Hắn hét lớn: “Mạc Chính Thuần!" rồi lao thẳng lên lầu, đi theo hướng tiếng khóc phát ra.
Cảnh tượng trước mắt như chọc thẳng vào mắt cũng đâm thẳng vào tim hắn. Chu Đinh nằm trên giường, quần áo tả tơi như một mớ rẻ rách vắt trên người. Trên làn da trắng nõn là vô vàn dấu vết bầm tím, xước xát. Cậu vẫn đang cố gắng chống cự với Mạc Chính Thuần dù rằng bên dưới đã bị gã thô bạo làm đến chảy máu.
Tiêu Thần lao tới túm lấy Mạc Chính Thuần, một phát quăng gã ra xa đập người vào bức tường sau lưng. Hắn vội vã ôm lấy Chu Đinh, xót xa hỏi:
- Bảo bối, em có sao không? Bảo bối! Anh xin lỗi, là anh không tốt. Bảo bối!
Chu Đinh trong lúc mơ hồ sắp ngất xỉu nhìn thấy Tiêu Thần, òa khóc nức nở nhào vào lồng ngực hắn:
- Sao bây giờ anh mới tới? Anh có biết em lo cho anh thế nào không? Tên chết tiệt nhà anh! Hu hu...
Tiêu Thần ôn nhu vỗ về cậu, trong mắt lại hiện lên ánh lửa hừng hực căm giận. Bảo bối của hắn lại bị Mạc Chính Thuần ức hiếp đến mức này. Hắn làm sao tha thứ cho gã được chứ.
- Ngoan! Đừng khóc! Ở yên đây, anh giúp em trả thù!
Nhìn sắc mặt Mạc Chính Thuần mỗi lúc một tối, Chu Đinh có hơi lo sợ, gã... sẽ không lại như lần trước chứ? Mà cho dù thế đã sao? Cậu đâu có làm gì sai. Là gã vô lý trước mà. Mạng người là thứ có thể đem đùa sao? Cậu đã nói Tiêu Thần đang gặp nguy hiểm rồi, sao gã vẫn nhất quyết ngăn cấm cậu?
Đột nhiên, Mạc Chính Thuần giật mạnh tay một phát kéo cậu sát vào gã. Ở khoảng cách này, cậu có thể thấy rõ sự tức giận cháy bùng như ngọn lửa trong mắt gã.
Mạc Chính Thuần nghiến răng:
- Em dám nói như thế sao?
- Tôi có gì không dám? - Cậu không sợ cãi lại - Tôi thừa nhận tôi ban đầu không nên hứa hẹn sẽ yêu anh, là tôi sai, tôi xin lỗi. Nhưng giờ tôi nhận ra rồi, anh làm ơn tha cho tôi đi. Tiêu Thần hiện giờ không biết xảy ra chuyện gì, tôi không thể bỏ mặc anh ấy được.
- Em đã nói em yêu tôi cơ mà. Vì cái gì lại đổi thành tên Tiêu Thần kia? Hắn có chỗ nào tốt? Vì sao em lại vứt bỏ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta để chạy theo hắn?
Chu Đinh có chút mờ mịt. Bao nhiêu năm? Cậu và Mạc Chính Thuần mới quen nhau được hơn một năm mà. Bao nhiêu năm lấy ở đâu ra? Mà cậu với gã thì có tình cảm gì sâu đậm đâu chứ? Nghe gã nói sao cứ như cậu và gã yêu nhau thắm thiết lắm ấy.
- Bao nhiêu năm gì? Tôi với anh có cái gì mà bao nhiêu năm?
Mạc Chính Thuần gằn giọng:
- Em còn dám mở miệng phủi sạch tình cảm của chúng ta sao? Tôi yêu em nhiều như thế, em cũng đã hứa sẽ vĩnh viễn không xa rời tôi cơ mà.
Chu Đinh càng nghe càng mơ hồ. Cậu... khi nào hứa như vậy hả? Cậu thật sự không nhớ ra.
- Thôi được! Em đã không muốn thừa nhận, vậy vứt bỏ hết đi. Từ hôm nay, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!
Nói xong lại tiếp tục kéo cậu đi một mạch đến phòng gã.
Mạc Chính Thuần không nói nhiều lời đã đẩy cậu lên giường, nhào tới ôm ấp cắn xé.
Chu Đinh kiên quyết chống cự, cậu không thể để gã làm chuyện đó với cậu được!
- Mạc Chính Thuần anh buông tôi ra! Ưm... Mạc Chính Thuần tên khốn nhà anh! Có buông tôi ra không?
- Dương Dương em là của tôi. Vĩnh viễn chỉ có thể là của mình tôi thôi!
- Buông ra! Tôi không phải Dương Dương! Tôi là Chu Đinh! Anh nghe thấy không hả? - Đến nước này cậu cũng chẳng che giấu làm gì. Dương Dương? Dương Dương là ai chứ? Cậu không phải! Gã thích thì đi tìm Dương Dương của gã về mà yêu thương. Cậu là Chu Đinh! Cậu yêu Tiêu Thần!
- Câm miệng! - Mạc Chính Thuần quát lớn - Em là Lâm Dương! Em chính là Lâm Dương! Em là Dương Dương của tôi! Mãi mãi em là của tôi! Cơn giận của Mạc Chính Thuần lên tới đỉnh điểm, không còn để tâm bất cứ chuyện gì, chỉ biết vùi đầu lên người Chu Đinh liên tục tàn sát thân thể cậu.
Chu Đinh vẫn cố gắng kháng cự lại. Hai người lăn qua lộn lại đến nỗi trên giường chăn ga đã thành một đống lộn xộn không ra hình dạng gì.
Tiêu Thần bên này đang sốt ruột muốn chết. Khi nãy đang nói chuyện với cậu thì bị trượt chân ngã xuống một hố khá sâu, bên dưới lại toàn nước là nước nên điện thoại rớt xuống nước tắt ngấm luôn. Trời thì tối, hắn không tài nào tìm được mà vớt lên nữa. Sợ cậu lo lắng nên hắn đã phải cố hết sức trèo lên, bị thanh sắt nhọn đâm vào bắp chân rạch ra một đường dài, máy không ngừng chảy. Xong hắn không quan tâm, chút thương tích này có là gì. Hắn cần phải làm việc khác quan trọng hơn. Đó là chạy nhanh đến chỗ có bốt điện thoại công cộng gần đó gọi lại cho cậu, nếu không nhỡ đâu cậu sợ hắn xảy ra chuyện mà chạy đến đây thì sao? Chỗ này nguy hiểm như vậy, cậu không thể đến. Nhưng mãi cậu không nghe máy, khiến hắn có linh cảm không tốt.
Tiêu Thần đứng bên chiếc điện thoại, nãy giờ hắn đã gọi năm sáu cuộc rồi, vẫn không thấy gì khác hơn. Đúng lúc Tiêu Thần sắp nổi điên đá sập bốt điện thoại thì đầu dây bên kia có tín hiệu. Hắn mừng rỡ gọi:
- Bảo bối!
Tuy nhiên, thanh âm từ điện thoại truyền ra lập tức khiến thần kinh Tiêu Thần căng cứng:
- Mạc Chính Thuần anh buông tôi ra! Aaaaaaa!!! Tên khốn nạn anh buông ra! Tôi không muốn!
- Dương Dương, hôm nay em đừng hòng thoát được. Để tôi xem là tôi hay Tiêu Thần mới là người trong lòng em.
- Đồ điên! Tôi không yêu anh, vĩnh viễn không muốn yêu anh! Anh buông ra! Tôi là Chu Đinh không phải Lâm Dương! Anh nghe thấy không hả?
Sau đó điện thoại ngắt kết nối.
Tiêu Thần cầm ống nghe trong tay ném bộp một cái xuống, quát:
- ĐM!!!
Tên Mạc Chính Thuần kia lại dám cưỡng ép Chu Đinh sao? Còn nói cái gì mà xem tôi với Tiêu Thần ai là người trong lòng em. Tôi thao! Con mẹ nó gã lấy thân phận gì mà nói câu đó hả?
Tiêu Thần khẩn cấp ra xe, tra chìa khóa phóng đi một lèo. Nơi này cách nhà Mạc Chính Thuần rất xam, phải nhanh lên mới kịp.
Ai dám đụng đến một cọng tóc của Chu Đinh, hắn sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Đừng nói đến Mạc Chính Thuần đã là lần thứ hai tổn thương cậu. Trước đây hắn có thể vì nể cậu tha cho gã, nhưng hiện tại thì đừng hòng.
Bảo bối đợi anh, anh nhất định đến cứu em!
Đang lái xe chợt nghe bên cạnh tiếng nhạc vang lên: “Muốn nhắn tin cho anh rằng em nhớ anh rất nhiều. Muốn gọi điện thoại cho anh rằng em nhớ anh nhớ anh lắm luôn!"
Tiêu Thần nhìn sang bên cạnh, là điện thoại của Lương Vỹ mà, sao lại ở đây? Hắn bực bội định đưa tay cầm ném luôn ra ngoài cửa nhưng nghĩ lại, tình huống này xem ra cần cậu ta, cho nên nghe máy. Tốc độ xe vẫn không giảm lao băng băng trên đường.
- Alo sếp à, ngại quá tôi bỏ quên điện thoại trên xe, anh có thể mang đến cho tôi giờ không?
Chuyện là lúc chiều Lương Vỹ lái xe đưa Tiêu Thần đến công trường, sau đó Mạc Chính Phong lại đến nói muốn đưa cậu đi ăn nên cậu cứ thế vứt xe lại đi luôn. Về nhà mới phát hiện quên điện thoại trên xe hắn, trong đó lại có nhiều thứ không thể để người ngoài xem cho nên mới gấp gáp nhờ hắn mang trả. Nếu Tiêu Thần xem được thứ gì trong đó, hắn nhất định sẽ đem chuyện này ra trêu chọc cậu đến chết.
Lương Vỹ không ngờ lại nghe được tiếng rống của Tiêu Thần, âm lượng lớn đến nỗi cậu suýt thủng màng nhĩ:
- Mang đến cái con mẹ cậu! Mau mau gọi thằng chồng chết tiệt của cậu đến nhà Mạc Chính Thuần đi! Ngăn anh trai cậu ta lại, hắn đang cưỡng bức Tiểu Đinh đó!
Lương Vỹ còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi lại:
- Anh bảo gì cơ?
Tiêu Thần như phát điên gào lên:
- Bảo Mạc Chính Phong đến giải quyết anh trai cậu ta! Hắn đang cưỡng bức Tiểu Đinh của tôi! Con mẹ nó tôi nói cậu hay, tốt nhất là trước khi tôi tới thì mọi chuyện đã ổn thỏa, nếu không bảo cậu ta chờ nhặt xác Mạc Chính Thuần đi!
Nói xong cúp máy.
Lương Vỹ đơ ra mất mấy giây mới kịp tiếp thu hết ý của Tiêu Thần. WTF??? Cậu âm thầm chửi mắng. Đã định tối nay cậu và Chính Phong sẽ “chơi" vui vẻ một chút vì mai là ngày nghỉ không cần đi làm. Thế quái nào lại xảy ra chuyện này chứ? Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện này, cứu Chu Đinh quan trọng hơn.
Lương Vỹ réo gọi Mạc Chính Phong, vắn tắt kể lại sự tình cho anh nghe. Kết quả, mặt Chính Phong tái mét như phải gió, giọng nói không khỏi run run:
- Không xong rồi! Đi nhanh nếu không Tiêu Thần và Tiểu Đinh nguy mất!
Rất tiếc... hai người chậm chân hơn so với Tiêu Thần...
Khi Tiêu Thần đến nơi, cánh cổng nhà Mạc Chính Thuần vẫn đóng chặt. Không thể đứng đây mà gọi gã xuống mở cho được, Tiêu Thần trực tiếp tung mấy cú đá. Cánh cổng liền biến dạng, bật tung ra.
(Ngầu bá cháy! //.//)
Tiêu Thần vừa vào nhà đã nghe tiếng khóc của Chu Đinh khiến nội tâm hắn thắt lại, đau như bị ai bóp nghẹt. Hắn hét lớn: “Mạc Chính Thuần!" rồi lao thẳng lên lầu, đi theo hướng tiếng khóc phát ra.
Cảnh tượng trước mắt như chọc thẳng vào mắt cũng đâm thẳng vào tim hắn. Chu Đinh nằm trên giường, quần áo tả tơi như một mớ rẻ rách vắt trên người. Trên làn da trắng nõn là vô vàn dấu vết bầm tím, xước xát. Cậu vẫn đang cố gắng chống cự với Mạc Chính Thuần dù rằng bên dưới đã bị gã thô bạo làm đến chảy máu.
Tiêu Thần lao tới túm lấy Mạc Chính Thuần, một phát quăng gã ra xa đập người vào bức tường sau lưng. Hắn vội vã ôm lấy Chu Đinh, xót xa hỏi:
- Bảo bối, em có sao không? Bảo bối! Anh xin lỗi, là anh không tốt. Bảo bối!
Chu Đinh trong lúc mơ hồ sắp ngất xỉu nhìn thấy Tiêu Thần, òa khóc nức nở nhào vào lồng ngực hắn:
- Sao bây giờ anh mới tới? Anh có biết em lo cho anh thế nào không? Tên chết tiệt nhà anh! Hu hu...
Tiêu Thần ôn nhu vỗ về cậu, trong mắt lại hiện lên ánh lửa hừng hực căm giận. Bảo bối của hắn lại bị Mạc Chính Thuần ức hiếp đến mức này. Hắn làm sao tha thứ cho gã được chứ.
- Ngoan! Đừng khóc! Ở yên đây, anh giúp em trả thù!
Tác giả :
Sakura Shan