La Phù
Chương 90: Bắc mang bạch nguyên thần
- Không biết là ai? Đây là pháp thuật gì?
- Thái Thúc! Lạn Hàng! Huyền Vô Kỳ!
Lạc Bắc kêu to một tiếng thì cũng nhìn thấy bóng người mặc áo choàng xám. Thấy không kịp, theo bản năng, hắn lôi mấy tấm Âm Lôi phù trong người mà ném đi.
“ Oanh!" “ Oanh!" “ Oanh!" “ Oanh!"
Trong nháy mắt, đất đai rung chuyển, vô số những dòng khí xanh nổ tung khiến cho Lạc Bắc cũng bị đẩy ngã. Trong bụi tung bay, nóc nhà mấy căn phòng chỗ hắn đứng nổ tung.
- Ta chỉ ném một tấm Âm Lôi phù tại sao lại nổ bung thành nhiều âm lôi với uy lực lớn như vậy?
Lạc Bắc mới nghĩ thế thì đột nhiên nghe được từ phòng của Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ có tiếng la, đồng thời âm thanh nhảy ra khỏi cửa sổ. Lạc Bắc liền hiểu ra vừa rồi Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ thấy không kịp ngăn cản liền cũng giống như mình ném Âm Lôi phù trong người.
- Âm Lôi phù? Đám đệ tử Thục Sơn các ngươi tự xưng là huyền môn chính đạo không ngờ cũng dùng thứ pháp bảo này.
Lạc Bắc tung người nhảy ra khỏi cửa sổ thì chợt nghe thấy một tiếng rống giận dữ từ sườn núi vọng tới.
“ Người này nhất định là muốn ra tay với chúng ta, nhưng độc ác không ngờ lại giết chết toàn bộ người trong nhà trọ."
“ Người này so với người của Ma gia còn lợi hại hơn! Muốn trốn cũng không được, đành phải liều mạng.
Lạc Bắc liếc mắt thì thấy Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ cũng đang nhìn người áo xám trên sườn núi. Lúc này, chân nguyên của bốn người vẫn còn chưa hồi phục, lại không rõ lai lịch đối thủ. Thậm chí đối thủ bây giờ so với người của Ma gia còn mạnh hơn nhiều. Nhưng sau khi trải qua trận chiến trước, tinh thần của Lạc Bắc bây giờ lại càng thêm vững vàng. Hắn giơ tay lên, một tia sáng màu tím lập tức phóng về phía người áo xám trên sườn núi.
- Cái gì vậy?
Người mặc áo choàng xám lại rung lá đại kỳ phóng ra mấy trăm tia sáng màu hồng đón lấy vầng ánh sáng màu tím. Không ngờ một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu hồng còn chưa tiếp xúc với ánh sáng màu tím thì giữa không trung chợt vang lên một tiếng sấm. Một quả lôi cầu nổ tung bắn ra vô số tia chớp to bằng ngón tay.
- Tử Lôi Nguyên Từ chùy.
Người mặc áo xám hét lên một tiếng rồi bị mấy trăm tia chớp đánh trúng khiến cho cái nón tre trên đầu ổ tung đồng thời lá đại kỳ trong tay y cũng cháy đen, xuất hiện mấy cái lỗ thủng.
Là đại kỳ màu hồng cũng là một thứ pháp bảo lợi hại. Hơn nữa người mặc áo choàng xám cũng rất cẩn thận. Biết bốn người ngự kiếm không được xa cho nên y cố tình đứng cách cả trăm trượng mà dùng pháp bảo công kích. Nhưng y không ngờ được lại bị bốn người sử dụng âm lôi phù bùng nổ khiến cho đại kỳ bị hỏng nặng, rồi không ngờ trong tay Lạc Bắc phóng ra không phải phi kiếm mà là Tử Lôi nguyên từ chùy của Tử Mâu tán nhân trước đây. Tử Lôi nguyên từ chùy là pháp bảo Lôi cương chuyên phá pháp bảo khí âm tà vì vậy mà khi lôi quang bùng nổ khiến cho đại kỳ bị tổn hại.
- Cái tiểu chùy màu tím này là Tử Lôi nguyên từ chùy?
Lạc Bắc thấy uy lực của cái tiểu chùy như vậy cũng sững sờ. Nhưng lúc này, cái bóng người màu xám đã hét lên chói tai:
- Tiểu bối vô tri dám phá hủy pháp bảo của ta. Ta phải nghiền nát xương của ngươi thành tro.
Cái nón tre nổ tung để lộ khuôn mặt tam giác của một người trung niên có mái tóc khô vàng. Nét mặt của y biến dạng nhìn chẳng khác nào ác quỷ.
Trong một cái hơi thở, người trung niên đã ngự không tới cách bốn người năm mươi trượng. Một cây trường tiên màu đen giống như con rắn độc từ trong tay y vươn ra mà lao về phía Lạc Bắc.
- Lạc Bắc! Cẩn thận.
Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều tung phi kiếm. Nhưng cây trường tiên chợt cuộn lại cuốn lấy ba thanh phi kiếm khiến cho ánh sáng của chúng chập chờn.
- Đây là pháp bảo gì mà Tân Thiên Trạm Lô cũng không cắt được?
Thấy tình thế nguy cấp, lôi quang ẩn chứa trong tiểu chùy đã dùng hết, Lạc Bắc cũng phóng Tam Thiên Phù Đồ ra ngoài chém về phía người trung niên đang diễu võ dương oai.
- Không thể ngờ được ngoại trừ Tam Thiên Phù Đồ ra, ba tên tiểu bối này lại có tuyệt thế hảo kiếm như vậy. Chẳng trách mà các ngươi có thể giết được Ma Chung Vân. Thiên Tập Việt bế quan, Vũ Nhược Trần tu đạo bị ngu rồi hay sao mà cho mấy tên tiểu bối các ngươi mang những thanh kiếm thế này rời núi? Chẳng trách mà Thục Sơn cá ngươi luôn bị Côn Luân chèn ép.
Người trung niên cười lạnh nhìn Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc chém tới. Cây trường tiền của y chợt cuộn lên, cuốn lấy Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc.
- Không ổn.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc cảm thấy được cây trường tiên có một thứ lực lương bùng nổ khiến cho chân nguyên khống chế phi kiếm gần như biến mất, cơ bản không thể khống chế nổi phi kiếm. Chẳng trách mà Tân Thiên Trạm Lô cũng không thể thoát được.
- Còn có pháp bảo và cái gì nữa thì dùng hết đi.
Cuốn lấy bốn thanh phi kiếm, ánh mắt của người trung niên chợt lóe lên một tia sáng.
Trên người Lạc Bắc còn có một túi Âm lân sa, nhưng lúc này bốn người đang cố gắng kéo lại phi kiếm của mình không để cho người ta lôi đi. Mà cho dù Lạc Bắc có ném Âm Lân sa thì cũng không biết nó có tác dụng đối với trường tiên hay không, chẳng may lại đốt phi kiếm của mình.
- Chỉ có chút đạo hạnh thế thôi sao? - Nhìn bốn người đang cố gắng chống đỡ, người trung niên lạnh lùng nhìn Lạc Bắc:
- Xem ra ngươi là Lạc Bắc?
- Đúng thế! Ta là Lạc Bắc! Ngươi là ai?
Lạc Bắc cảm thấy run sợ nên không dám nhìn người đó.
- Được! Nếu ta đã làm thì cũng chẳng sợ mà không nói cho các ngươi. Các ngươi nghe cho kỹ để có chết cũng có thể hiểu. Ta là tứ đệ tử của Khuất Đạo Tử phái Bắc Mang - Bạch Nguyên Thần.
- Phái Bắc Mang? Người của Ma gia là do ngươi sai khiến?
- Chuyện đấy ngươi không cần phải biết. Huyền Minh thiên hỏa kỳ của ta mất mười năm mới luyện chế được vậy mà bị hủy trong tay ngươi. Hơn nữa tu vi của ngươi lại kém như vậy, nếu để cho đồng môn của ta biết thì ta sống không bằng chết. Hôm nay chỉ cần nghiền nát các ngươi thành tro mới có thể giải quyết được cái hận trong lòng ta.
Ánh mắt của Bạch Nguyên Thần lạnh lùng nhìn Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ:
- Ba tên kia với ngươi là đồng môn, nói vậy cũng có ý nghĩa quan trọng với ngươi. Trước tiên ta sẽ tra tấn ba tên đó trước mặt người cho tới chết để cho ngươi đau đớn rồi sẽ giải quyết ngươi.
- Lạc Bắc! Tốc độ ngươi nhanh nhất, chưa biết chừng sẽ chạy thoát được, Nếu về được đến Thục Sơn, hãy nói với sư phụ báo thù cho ta!"
Nghe Bạch Nguyên Thần nói, Thái Thúc phẫn nộ nghiến răng ken két, cổ họng dồn hết sức nói ra câu này.
- Bạch Nguyên Thần! Ta với ngươi không thù không oán, pháp bảo của ngươi bị hủy là do ngươi tự chuốc lấy. Ta chưa chết mà ngươi đã muốn giết Thái Thúc, đừng có hòng!"
Một sự phẫn nộ và bất khuất mãnh liệt lan tỏa trong người Lạc Bắc. Đột nhiên Lạc Bắc cảm thấy thanh Tam Thiên Phù Đồ rung bần bật.
- Chuyện gì thế này?
Bạch Nguyên Thần vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, chuẩn bị ra tay giết người thì đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, dường như có một sức manh vô cùng lớn đã ngăn chiếc roi của y, làm y run rẩy.
“ Là sức mạnh trong Tam Thiên Phù Đồ!"
Đồng thời lúc đó, Lạc Bắc cũng cảm thấy được, dường như sức mạnh cất giấu trong Tam Thiên Phù Đồ đã cảm nhận được sự phẫn nộ và bất khuất mãnh liệt của mình, nên trong chốc lát đã hoàn toàn dung hợp cùng chân nguyên còn lại trên thân kiếm.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc chỉ còn cảm thấy thứ mình đang khống chế không phải là một thanh kiếm, mà là một con rồng! Một con rồng đang cực kì phẫn nộ!
“ Rắc rắc", chiếc roi đang quấn lấy Tam Thiên Phù Đồ trong phút chốc nứt ra, ánh sáng màu đen trên đó cũng lập tức biến mất. Tam Thiên Phù Đồ chỉ kéo ra một chút mà nguyên khí trên chiếc roi màu đen đã tan biến, đến Bạch Nguyên Thần cũng bị sức mạnh tuôn ra từ Tam Thiên Phù Đồ làm chấn động.
“Sao lại thế được? Y mới luyện đến cảnh giới ngự kiếm, trên phi kiếm sao lại có loại sức mạnh như thế được?"
Con ngươi của Bạch Nguyên Thần đột nhiên co lại, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy trên Tam Thiên Phù Đồ toát ra một thứ ánh sáng màu đen kinh người, đang cuồn cuộn cuốn y vào.
“ Đoàng", một thứ ánh sáng màu lục đang hừng hực cháy trước mặt Bạch Nguyên Thần, trong nháy mắt y đã sử dụng pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của mình là Bắc Mang Tỏa Tiên Bình. Nhưng kiếm quang màu đen vẫn điên cuồng chém tới, ánh sáng màu lục hoàn toàn không thể cản được, liền bị chém tan nát!
Nhát kiếm này quả thật là khí thế vô cùng, sức mạnh vô địch!
“ Phụt!", Bạch Nguyên Thần chỉ vừa cảm nhận được sự sắc bén vô cùng thì cơ thể của y đã bị thanh kiếm chém một nhát từ trên xuống dưới, máu bắn ra tứ phía.
Trong hai con mắt của hai phần thân xác là cái nhìn vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng cho đến giây phút này, Bạch Nguyên Thần vẫn không thể tin được rằng mình lại bị một hậu bối ở Thục Sơn, kẻ mới chỉ vừa luyện đến cảnh giới ngự kiếm như Lạc Bắc chém chết chỉ bằng một nhát kiếm.
- Thái Thúc! Lạn Hàng! Huyền Vô Kỳ!
Lạc Bắc kêu to một tiếng thì cũng nhìn thấy bóng người mặc áo choàng xám. Thấy không kịp, theo bản năng, hắn lôi mấy tấm Âm Lôi phù trong người mà ném đi.
“ Oanh!" “ Oanh!" “ Oanh!" “ Oanh!"
Trong nháy mắt, đất đai rung chuyển, vô số những dòng khí xanh nổ tung khiến cho Lạc Bắc cũng bị đẩy ngã. Trong bụi tung bay, nóc nhà mấy căn phòng chỗ hắn đứng nổ tung.
- Ta chỉ ném một tấm Âm Lôi phù tại sao lại nổ bung thành nhiều âm lôi với uy lực lớn như vậy?
Lạc Bắc mới nghĩ thế thì đột nhiên nghe được từ phòng của Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ có tiếng la, đồng thời âm thanh nhảy ra khỏi cửa sổ. Lạc Bắc liền hiểu ra vừa rồi Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ thấy không kịp ngăn cản liền cũng giống như mình ném Âm Lôi phù trong người.
- Âm Lôi phù? Đám đệ tử Thục Sơn các ngươi tự xưng là huyền môn chính đạo không ngờ cũng dùng thứ pháp bảo này.
Lạc Bắc tung người nhảy ra khỏi cửa sổ thì chợt nghe thấy một tiếng rống giận dữ từ sườn núi vọng tới.
“ Người này nhất định là muốn ra tay với chúng ta, nhưng độc ác không ngờ lại giết chết toàn bộ người trong nhà trọ."
“ Người này so với người của Ma gia còn lợi hại hơn! Muốn trốn cũng không được, đành phải liều mạng.
Lạc Bắc liếc mắt thì thấy Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ cũng đang nhìn người áo xám trên sườn núi. Lúc này, chân nguyên của bốn người vẫn còn chưa hồi phục, lại không rõ lai lịch đối thủ. Thậm chí đối thủ bây giờ so với người của Ma gia còn mạnh hơn nhiều. Nhưng sau khi trải qua trận chiến trước, tinh thần của Lạc Bắc bây giờ lại càng thêm vững vàng. Hắn giơ tay lên, một tia sáng màu tím lập tức phóng về phía người áo xám trên sườn núi.
- Cái gì vậy?
Người mặc áo choàng xám lại rung lá đại kỳ phóng ra mấy trăm tia sáng màu hồng đón lấy vầng ánh sáng màu tím. Không ngờ một tiếng nổ vang lên, ánh sáng màu hồng còn chưa tiếp xúc với ánh sáng màu tím thì giữa không trung chợt vang lên một tiếng sấm. Một quả lôi cầu nổ tung bắn ra vô số tia chớp to bằng ngón tay.
- Tử Lôi Nguyên Từ chùy.
Người mặc áo xám hét lên một tiếng rồi bị mấy trăm tia chớp đánh trúng khiến cho cái nón tre trên đầu ổ tung đồng thời lá đại kỳ trong tay y cũng cháy đen, xuất hiện mấy cái lỗ thủng.
Là đại kỳ màu hồng cũng là một thứ pháp bảo lợi hại. Hơn nữa người mặc áo choàng xám cũng rất cẩn thận. Biết bốn người ngự kiếm không được xa cho nên y cố tình đứng cách cả trăm trượng mà dùng pháp bảo công kích. Nhưng y không ngờ được lại bị bốn người sử dụng âm lôi phù bùng nổ khiến cho đại kỳ bị hỏng nặng, rồi không ngờ trong tay Lạc Bắc phóng ra không phải phi kiếm mà là Tử Lôi nguyên từ chùy của Tử Mâu tán nhân trước đây. Tử Lôi nguyên từ chùy là pháp bảo Lôi cương chuyên phá pháp bảo khí âm tà vì vậy mà khi lôi quang bùng nổ khiến cho đại kỳ bị tổn hại.
- Cái tiểu chùy màu tím này là Tử Lôi nguyên từ chùy?
Lạc Bắc thấy uy lực của cái tiểu chùy như vậy cũng sững sờ. Nhưng lúc này, cái bóng người màu xám đã hét lên chói tai:
- Tiểu bối vô tri dám phá hủy pháp bảo của ta. Ta phải nghiền nát xương của ngươi thành tro.
Cái nón tre nổ tung để lộ khuôn mặt tam giác của một người trung niên có mái tóc khô vàng. Nét mặt của y biến dạng nhìn chẳng khác nào ác quỷ.
Trong một cái hơi thở, người trung niên đã ngự không tới cách bốn người năm mươi trượng. Một cây trường tiên màu đen giống như con rắn độc từ trong tay y vươn ra mà lao về phía Lạc Bắc.
- Lạc Bắc! Cẩn thận.
Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ đều tung phi kiếm. Nhưng cây trường tiên chợt cuộn lại cuốn lấy ba thanh phi kiếm khiến cho ánh sáng của chúng chập chờn.
- Đây là pháp bảo gì mà Tân Thiên Trạm Lô cũng không cắt được?
Thấy tình thế nguy cấp, lôi quang ẩn chứa trong tiểu chùy đã dùng hết, Lạc Bắc cũng phóng Tam Thiên Phù Đồ ra ngoài chém về phía người trung niên đang diễu võ dương oai.
- Không thể ngờ được ngoại trừ Tam Thiên Phù Đồ ra, ba tên tiểu bối này lại có tuyệt thế hảo kiếm như vậy. Chẳng trách mà các ngươi có thể giết được Ma Chung Vân. Thiên Tập Việt bế quan, Vũ Nhược Trần tu đạo bị ngu rồi hay sao mà cho mấy tên tiểu bối các ngươi mang những thanh kiếm thế này rời núi? Chẳng trách mà Thục Sơn cá ngươi luôn bị Côn Luân chèn ép.
Người trung niên cười lạnh nhìn Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc chém tới. Cây trường tiền của y chợt cuộn lên, cuốn lấy Tam Thiên Phù Đồ của Lạc Bắc.
- Không ổn.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc cảm thấy được cây trường tiên có một thứ lực lương bùng nổ khiến cho chân nguyên khống chế phi kiếm gần như biến mất, cơ bản không thể khống chế nổi phi kiếm. Chẳng trách mà Tân Thiên Trạm Lô cũng không thể thoát được.
- Còn có pháp bảo và cái gì nữa thì dùng hết đi.
Cuốn lấy bốn thanh phi kiếm, ánh mắt của người trung niên chợt lóe lên một tia sáng.
Trên người Lạc Bắc còn có một túi Âm lân sa, nhưng lúc này bốn người đang cố gắng kéo lại phi kiếm của mình không để cho người ta lôi đi. Mà cho dù Lạc Bắc có ném Âm Lân sa thì cũng không biết nó có tác dụng đối với trường tiên hay không, chẳng may lại đốt phi kiếm của mình.
- Chỉ có chút đạo hạnh thế thôi sao? - Nhìn bốn người đang cố gắng chống đỡ, người trung niên lạnh lùng nhìn Lạc Bắc:
- Xem ra ngươi là Lạc Bắc?
- Đúng thế! Ta là Lạc Bắc! Ngươi là ai?
Lạc Bắc cảm thấy run sợ nên không dám nhìn người đó.
- Được! Nếu ta đã làm thì cũng chẳng sợ mà không nói cho các ngươi. Các ngươi nghe cho kỹ để có chết cũng có thể hiểu. Ta là tứ đệ tử của Khuất Đạo Tử phái Bắc Mang - Bạch Nguyên Thần.
- Phái Bắc Mang? Người của Ma gia là do ngươi sai khiến?
- Chuyện đấy ngươi không cần phải biết. Huyền Minh thiên hỏa kỳ của ta mất mười năm mới luyện chế được vậy mà bị hủy trong tay ngươi. Hơn nữa tu vi của ngươi lại kém như vậy, nếu để cho đồng môn của ta biết thì ta sống không bằng chết. Hôm nay chỉ cần nghiền nát các ngươi thành tro mới có thể giải quyết được cái hận trong lòng ta.
Ánh mắt của Bạch Nguyên Thần lạnh lùng nhìn Thái Thúc, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ:
- Ba tên kia với ngươi là đồng môn, nói vậy cũng có ý nghĩa quan trọng với ngươi. Trước tiên ta sẽ tra tấn ba tên đó trước mặt người cho tới chết để cho ngươi đau đớn rồi sẽ giải quyết ngươi.
- Lạc Bắc! Tốc độ ngươi nhanh nhất, chưa biết chừng sẽ chạy thoát được, Nếu về được đến Thục Sơn, hãy nói với sư phụ báo thù cho ta!"
Nghe Bạch Nguyên Thần nói, Thái Thúc phẫn nộ nghiến răng ken két, cổ họng dồn hết sức nói ra câu này.
- Bạch Nguyên Thần! Ta với ngươi không thù không oán, pháp bảo của ngươi bị hủy là do ngươi tự chuốc lấy. Ta chưa chết mà ngươi đã muốn giết Thái Thúc, đừng có hòng!"
Một sự phẫn nộ và bất khuất mãnh liệt lan tỏa trong người Lạc Bắc. Đột nhiên Lạc Bắc cảm thấy thanh Tam Thiên Phù Đồ rung bần bật.
- Chuyện gì thế này?
Bạch Nguyên Thần vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, chuẩn bị ra tay giết người thì đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, dường như có một sức manh vô cùng lớn đã ngăn chiếc roi của y, làm y run rẩy.
“ Là sức mạnh trong Tam Thiên Phù Đồ!"
Đồng thời lúc đó, Lạc Bắc cũng cảm thấy được, dường như sức mạnh cất giấu trong Tam Thiên Phù Đồ đã cảm nhận được sự phẫn nộ và bất khuất mãnh liệt của mình, nên trong chốc lát đã hoàn toàn dung hợp cùng chân nguyên còn lại trên thân kiếm.
Trong nháy mắt, Lạc Bắc chỉ còn cảm thấy thứ mình đang khống chế không phải là một thanh kiếm, mà là một con rồng! Một con rồng đang cực kì phẫn nộ!
“ Rắc rắc", chiếc roi đang quấn lấy Tam Thiên Phù Đồ trong phút chốc nứt ra, ánh sáng màu đen trên đó cũng lập tức biến mất. Tam Thiên Phù Đồ chỉ kéo ra một chút mà nguyên khí trên chiếc roi màu đen đã tan biến, đến Bạch Nguyên Thần cũng bị sức mạnh tuôn ra từ Tam Thiên Phù Đồ làm chấn động.
“Sao lại thế được? Y mới luyện đến cảnh giới ngự kiếm, trên phi kiếm sao lại có loại sức mạnh như thế được?"
Con ngươi của Bạch Nguyên Thần đột nhiên co lại, trong tầm mắt chỉ còn nhìn thấy trên Tam Thiên Phù Đồ toát ra một thứ ánh sáng màu đen kinh người, đang cuồn cuộn cuốn y vào.
“ Đoàng", một thứ ánh sáng màu lục đang hừng hực cháy trước mặt Bạch Nguyên Thần, trong nháy mắt y đã sử dụng pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của mình là Bắc Mang Tỏa Tiên Bình. Nhưng kiếm quang màu đen vẫn điên cuồng chém tới, ánh sáng màu lục hoàn toàn không thể cản được, liền bị chém tan nát!
Nhát kiếm này quả thật là khí thế vô cùng, sức mạnh vô địch!
“ Phụt!", Bạch Nguyên Thần chỉ vừa cảm nhận được sự sắc bén vô cùng thì cơ thể của y đã bị thanh kiếm chém một nhát từ trên xuống dưới, máu bắn ra tứ phía.
Trong hai con mắt của hai phần thân xác là cái nhìn vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng cho đến giây phút này, Bạch Nguyên Thần vẫn không thể tin được rằng mình lại bị một hậu bối ở Thục Sơn, kẻ mới chỉ vừa luyện đến cảnh giới ngự kiếm như Lạc Bắc chém chết chỉ bằng một nhát kiếm.
Tác giả :
Vô Tội