La Phù

Chương 46: Chặn giết

Phái Vương Ốc chủ yếu tu luyện pháp quyết về phù lục. Tấm Kim quang thần lôi phù kia cũng là một trong những lá bùa có uy lực lớn nhất của Vương Ốc. Trương Đại tiên sinh có được nó là nhờ sư trưởng, bản thân y không thể luyện chế. Vì vậy mà y coi nó như một thứ pháp bảo đáy hòm. Hôm nay gặp phải mười đạo phi kiếm lao tới, đồng thời còn có Âm Lân hắc kỳ nên y đành phải ném nó ra.

Mấy tiếng động vang lên. Khi kim quang thần lôi bùng nổ, từ hai mặt của đại kỳ đột nhiên xuất hiện hai con rắn có cánh. Chúng phóng ra một làn khí lạnh khiến cho cột sét màu vàng nổ tung.

- Không xong! Âm Lân hắc kỳ không ngờ lại tàn nhẫn như thế.

Cho tới lúc này, Trương Đại tiên sinh mới có phản ứng. Hóa ra năm đó tổ sư của Câu Ly đạo không phải đánh chết một mà là hai con. Hơn nữa tổ sư của Câu Ly đạo lại trấn hồn xà vào bên trong khiến cho uy lực bùng nổ của Âm Lân Hắc kỳ hoàn toàn hơn hẳn Kim quang thần lôi phù của sư môn y. Người tu đạo đấu pháp so với người thế gian tranh chấp bằng đao kiếm nguy hiểm hơn nhiều. Trương Đại tiên sinh phản ứng chậm nên khi Kim quang thần lôi bị phá thì không còn kịp phóng pháp bảo khác nữa. Mà cái ý nghĩ đó cũng là một ý nghĩ cuối cùng của Trương Đại tiên sinh.

Chỉ thấy kim quang vừa mới mất đi, khí đen đã cuộn tới làm cho pháp bảo màu xanh che chở cho Trương Đại tiên sinh mất đi hiệu nghiệm. Ngay tức thì, mười tám thanh phi kiếm liền lao tới.

Trong nháy mắt, Trương đại tiên sinh đã bị cắt thành mấy chục miếng thịt. Dưới sự công kích của mười tám thanh phi kiếm, Trương Đại tiên sinh có chút danh tiếng ở phương Bắc không ngờ ngay cả chút âm hồn cũng không còn sót lại.

Người phàm trần đã bao giờ thấy được trận đấu pháp kinh khủng như vậy?

Trong lúc nhất thời, bọn họ không chờ hai tên nam tử lên tiếng liền thét lên rồi bỏ chạy tán loạn khiến cho đường phố trở nên vắng vẻ.

“ Có chuyện lớn rồi!"

Vương Tri Vị vừa xem vừa run rẩy, sau khi khép cửa sổ liền cố gắng bình tĩnh, sau đó quát:

- Chuẩn bị xe ngựa, thu dọn sổ sách vàng bạc. Nhanh chóng thông báo cho mọi người rút lui theo hướng thành Tây.

Với một vị tổng quản đầy kinh nghiệm thì có thể nhận ra được chắc chắn có tai họa xảy ra. Người tu đạo đấu với nhau, cho dù binh lính cũng không thể chen chân chứ đừng nói là mấy cửa hiệu buôn. Mặc dù nơi này còn cách chỗ đó hai, ba con phố nhưng Vương Trị Vị vẫn có cảm giác không an toàn.

Ở thành Tây cũng có sản nghiệp của Vương Hưng Ký, nằm ngay cạnh chỗ có quân lính đống nên là nơi an toàn nhất ở trong thành.

- Đột nhiên xuất hiện những người tu đạo như vậy không biết là định đối phó với ai?

Hiệu suất làm việc của đám tiểu nhị rất nhanh. Sau khi mệnh lệnh của Vương Trị Vị được truyền ra không lâu, hành lý đã thu dọn xong, xe ngựa cũng chuẩn bị tốt. Vừa mới định trèo lên xe, Vương Tri Vị đã trợn mắt kinh hãi khi nhìn thấy từ các nơi trong thành có mấy chục bóng người đang lao tới đường phố kia.

“ Là hắc đà vệ."

Vương Hưng Ký là một hiệu buôn nổi danh vùng Tô Nam, thông thương từ nam tới bắc. Hiệu buôn này cũng có cao thủ tọa trấn. Vương Tri Vị biết đại hán đánh xe phía trước, gã mặc trang phục tà khấu, ngồi trên lưng một con ngựa bạch, đi giày bố, đó chính là đệ tử của Cô tô Huyền Diệu Quan. Người bên cạnh chính là đệ nhất cao thủ Vương Đình An

Lúc Vương Tri Vị vừa lên xe, chỉ thấy rõ hơn mười đạo thân ảnh cực nhanh mà không thấy rõ bộ dáng, vậy mà Vương Đình An chỉ liếc mắt là nhìn thấy rõ.

Những người này với tốc độ kinh người đang hướng về phía con đường lớn kia, nơi đang tụ tập rất nhiều thân ảnh mặc y phục đen. Rõ ràng đó là đội quân tinh nhuệ nhất trong liên quân Hung Khương, phụ trách âm thầm bảo vệ lều của chủ soái trung quân, hắc đà vệ.

. Những thành viên trong Hắc đà vệ của của hai tộc Hung Khương đều được huấn luyện tàn khốc từ nhỏ, chọn từ trăm người ra một, mỗi một người đều là cao thủ có tài năng kinh người. Nhưng Vương Đình An lại biết, chỗ lợi hại nhất của Hắc đà vệ là mỗi người đều sở hữu một cây Sóc Nguyệt Thiết Thai cung, loại cung này là do hai tộc Hung, Khương liên thủ mới chế tạo được, tầm bắn rất kinh người, đạt đến tám trăm bước.

Hơn nữa tiễn được sử dụng là khí huyết của dị thú hỏa xà trên đại mạc, trộn lẫn với Kim Luyện mà tạo thành phá ma tiễn.

Những mũi phá ma tiễn này tuy rằng không thể so với phi kiếm có thể tùy tâm sở dục, có thể cải biến phương hướng. Nhưng những Hắc đà vệ này có thể sử dụng tiễn pháp không ngừng, bắn ra hơn mười tiễn một lúc. Chỉ cần hơn mười người đồng thời bắn ra, nhất thời cả bầu trời sẽ tràn ngập vũ tiễn.

Đối với những người tu đạo bình thường không có pháp bảo phòng ngự lợi hại, căn bản là không có cách nào tránh được.

Hiện thời trong các quân đội của các quốc gia đều có kỳ nhân dị sĩ tồn tại. Hắc đà vệ trên danh nghĩa là tử sĩ bảo vệ chủ soái, công dụng trên thực tế chính là dùng phá ma tiễn để chống lại người tu đạo trong quân đối phương.

Mà hiện tại, Vương Đình An liếc mắt nhìn thấy, ngoài trừ những thân ảnh chạy dưới đất, còn có hơn mười thân ảnh chạy trên các mái nhà. Ngoài ra, còn có rất nhiều thân ảnh chạy trong các ngõ nhỏ, đường phố, tất cả đều hướng về phía con đường đang bị chặn kia mà điên cuồng chạy đi.

Tổng cộng có trên một trăm Hắc đà vệ, đó là toàn bộ Hắc đà vệ trong vòng nghìn dặm quanh đây. Trong bốn đại quân có lẽ cũng chỉ có thể sở hữu số lượng Hắc đà vệ này.

Đám Hắc đà vệ hướng về phía con đường lớn kia nhưng không đối phó với những người Câu Ly đạo, hiển nhiên là muốn hợp tác cùng với người Câu Ly đạo, đối phó với những người đang đứng chặn trên đường..

“ Ngay cả đại quân cũng dính vào việc này rồi."

Nhìn thoáng qua trên trăm thân ảnh kia, Vương Đình An xuất thân từ Huyền Diệu Quan cũng không dám dừng lại, vội vàng đánh ngựa phi nhanh về hướng thành tây.

Tại lúc này, người tu đạo sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều so với người bình thường. Tuy rằng trong lòng cũng muốn biết những người Câu Ly đạo cùng với Hắc đà vệ sẽ đối phó với ai nhưng Vương Đình An cũng hiểu rõ, hiện tại an toàn nhất là nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Xe ngựa chạy chưa được nửa dặm, trên con đường lớn đang bị phong tỏa bởi người Câu Ly đạo, mặt đất đột nhiên hơi chấn động.

Trong không trung vang lên từng tiếng động thùng thùng, như tiếng trống trận rền vang.

Nhưng tiếng vang này không phải là trống trận, mà là do tiếng bước chân chỉnh tề của hơn một trăm Hắc Đà Vệ tạo nên.

Theo bốn phương tám hướng tiến lại, dưới tốc độ kinh người, bước chân, hô hấp của Hắc Đà Vệ lại có thể chỉnh tể giống như một người.

Huyết khí tản ra, sát khí ngang dọc, hơn trăm tên Hắc đà vệ như thủy triều vọt tới, tụ tập lại với nhau tản ra huyết khí và sát khí như có thể trừ bỏ được đạo pháp tổn thương tâm thần người khác hoặc như đạo pháp luyện chế âm hồn.

Một nghìn bước, tám trăm bước, năm trăm bước.

Đến cự ly năm trăm bước với con đường, đột nhiên một tiếng hô vang lên. Toàn bộ Hắc đà vệ đều dừng lại, lấy Sóc Nguyệt Thiết Thai cung phía sau lưng xuống, trong nháy mắt đã kéo cung. “ Phóng!" Theo hơn mười tiếng quát vang, dây cung được làm từ gân cốt của cự mãng mạng mẽ rung lên, nhất thời tiễn pháp bắn ra che phủ đầy trời.

Tên bắn hàng loạt!

Trên trăm tên Hắc đà vệ, mỗi người trong nháy mắt đều bắn ra không dưới mười tên. Trên trăm người cùng bắn, tên bắn ra so với hơn nghìn tên cung thủ bình thường cùng bắn còn dày đặc hơn, mạnh mẽ hơn.

Thiết Thai trường cung trong tay Hắc đà vệ, tầm bắn tám trăm bước, nhưng năm trăm bước là cự ly có lực sát thương lớn nhất.

Mà những mũi tên bắn ra trong nháy mắt này đều có màu đen thui, tất cả đều là phá ma tiễn.

Những mũi tiễn bay trong không trung với tốc độ không thua gì phi kiếm bình thường, nhanh đến mức phát ra tiếng xé gió sắc nhọn.

Xa xa nhìn lại, trong nháy mắt cả bầu trời giống như bị phủ bởi hắc vụ, nhanh chóng co rút về phía con đường lớn.

Mục tiêu của hơn một nghìn phá ma tiễn không ngờ lại là một trà lâu trên con đường. Phía trước trà lâu này có một lá cờ nhỏ, phía nam mặt tiền của cửa hàng có mở ba bốn chỗ ngồi, cửa lớn bằng gỗ mộc tầm thường đang đóng chặt. Hiển nhiên, cửa hàng này hôm nay còn chưa khai trương buôn bán.

“ Phốc, phốc, phốc, phốc, …" Trong chốc lát từng âm thanh xuyên phá vang lên, hơn một nghìn phá ma tiễn xuyên thủng ngôi trà lầu, nhất thời khiến cho nó xuất hiện hơn nghìn lỗ. Nhưng không ngờ ngôi lầu lại chưa sập, phía đông mặt trời mọc lên tản phát ra từng tia sáng lọt qua từng lỗ hổng, tạo ra cảnh tượng tráng lệ.

Chỗ ngồi trên trà lâu này đã bị thủng lỗ chỗ nhưng vẫn không sập, đừng nói bên trong có người, ngay cả là một con chó, một con thỏ, trên thân cũng bị xuyên thủng mấy lỗ.

“ Ta không động tới người, hà cớ gì phải phạm ta, bức ta."

Bỗng dưng lúc này vang lên tiếng nói già nua từ trong trà lâu vọng ra, tiếng nói truyền ra như một lời than thở.

Tiếng nói vang lên mang theo ánh sáng rực rỡ từ trong trà lâu bùng nổ, trong nháy mắt ánh sáng đã chói mắt hơn mấy lần.
Tác giả : Vô Tội
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại